Quân Sư Vương Phi
-
Quyển 2 - Chương 60: Âu Dương huynh đệ ăn dấm chua
Hai người rất ăn ý cùng lúc phi thân đến bên Ngạo Tuyết, Ngạo Quân, đem hai người lúc này đang ôm nhau khóc như mưa mỗi người kéo qua một bên.
Không có ngoài ý muốn, hai người đồng thời nhận được một ánh mắt giết người.
“Âu Dương Chính Hiên, ngươi làm gì vậy? Buông…” Ngạo Tuyết mặt vẫn đầy lệ, vừa rồi hai mắt vẫn còn ướt đẫm sương mù, lúc này là hung tợn trừng mắt tên ‘Đầu sỏ gây nên’ đem nàng cùng Ngạo Quân tách ra, giận dữ hét. Nàng còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại Quân, tiểu Hiên tử chết tiệt này vô duyên vô cớ phát bệnh thần kinh.
“Cẩn Hiên, buông.” Thoạt nhìn Ngạo Quân tương đối bình tĩnh hơn Ngạo Tuyết, nhưng ngữ khí lạnh lùng cự tuyệt này đã biểu hiện nàng đang cực độ không vui.
“Không buông.” Hai huynh đệ lại rất ăn ý cùng la lên, trong giọng nói cũng đậm mùi thuốc súng.
“Tình nhi, ngươi nhìn xem cái bộ dạng này của ngươi còn có bộ dáng mẫu nghi thiên hạ sao?” Chính Hiên phát khí thế Hoàng đế nổi giận nói. Kỳ thật hắn cũng không muốn nói đến bộ dáng làm Hoàng hậu, chính là nàng rốt cục có hay không đem người trượng phu như hắn đặt ở trong lòng, trước mặt văn võ bá quan lại cùng một tên ‘Nam tử’ ôm ôm ấp ấp, còn lớn tiếng nói lên tình cảm tương tư, điều này làm sao hắn có thể chịu nổi, trong lòng nàng còn có hắn hay không?
“Quân, Vũ Tình là đương kim Hoàng hậu, ngươi trước mặt mọi người ôm nàng như vậy, ngươi không muốn sống nữa có phải hay không?” Sắc mặt Cẩn Hiên âm trầm, giận dữ hét. Trong lòng chua xót không chịu nỗi: Cho dù ngươi thật sự đối với Vũ Tình tình thâm nghĩa trọng, cũng phải nhìn xem hiện tại là tình cảnh gì, không chỉ có mặt cả triều văn võ bá quan, hơn nữa lại làm như thế trước mặt hoàng huynh, ngươi cũng biết, hoàng huynh đã từng có sát tâm với ngươi, cho dù ngươi có thông minh tuyệt đỉnh, võ công cao tới đâu, chỉ cần hoàng huynh muốn giết ngươi, ngươi tuyệt đối không thể trốn thoát được, Quân, vì Vũ Tình ngươi thật sự ngay cả mạng cũng không cần sao? Kỳ thật đáp án hắn cũng biết rất rõ ràng, nhớ ngày đó vì Vũ Tình, hắn cũng không tiếc đắc tội với hoàng huynh, cũng có thể vì nàng mà ngay cả mạng cũng không màng, mà hiện tại vì Quân, đồng dạng hắn cũng có thể hy sinh tính mạng mình, đây là yêu, chỉ cần có tình yêu, ai cũng không còn lý trí, nhưng hắn cần phải nhắc nhở Quân, y làm như vậy, không chỉ có tình mạng y gặp nguy hiểm, ngay cả cuộc sống ân ái của Vũ Tình với hoàng huynh cũng bị ảnh hưởng.
“Không cần ngươi quản.” Ngạo Quân, Ngạo Tuyết trăm miệng một lời lạnh lùng nói, khí thế ngạo nghễ của Lăng thị gia tộc được các nàng mãnh liệt phát tán ra, cho dù ngươi là Hoàng đế hay Vương gia, cũng không tránh khỏi chấn động thật sâu một chút, loại khí thế này bất đồng với uy nghiêm thiên tử của Chính Hiên, cũng không giống khí phách thâm trầm của Cẩn Hiên, nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được các nàng là vương giả nắm giữ thiên hạ, không hiện ra ngoài mà hiện ở tâm, làm cho người ta cảm thấy áp lực từ đáy lòng.
Thừa dịp Chính Hiên, Cẩn Hiên một khắc không chú ý, đồng thời đúng dịp giãy ra sự kiềm chế của hai người, động tác là ăn ý như thế, nhất trí, Chính Hiên, Cẩn Hiên lại muốn xuất thủ giữ chặt hai người, nhưng các nàng đã sớm chuẩn bị nên tránh được.
“Tình nhi.” Chính Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt cũng tràn ngập tơ máu, tràn ngập địch ý nhìn về phía Ngạo Quân: nếu ngay từ ban đầu hắn không do dự, nếu lúc ấy hắn hạ quyết tâm giết y, hôm nay hắn cũng không dùng ánh mắt nhìn kẻ ‘Phản bội’ để nhìn Tình nhi, giờ khắc này hắn giống như nhìn thấy tình cảnh Tình nhi cùng Nam Cung Quân ở cùng một chỗ, là phẫn nộ như vậy, là tuyệt vọng, là đau lòng như vậy, chẳng qua lần này không giống như lần trước, lần này là xác xác thực thực, giữa hai người ‘Tình cảm’ là chân thật, nhưng hắn cũng không thể giống như lần trước làm tổn thương nàng, tra tấn nàng, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Tình nhi.
Hắn chỉ có thể đem tất cả tức giận trút trên người tên ‘Gian phu’ này, hắn hiện tại chỉ muốn đánh vỡ hạnh phúc của bọn họ giết chết Mạc Quân, cho dù y có là người Cẩn đệ yêu thương, nhưng lý trí lại nói cho hắn, hắn không thể giết Mạc Quân, lấy danh tiếng hiện tại của y, nếu hắn giết y, rất có khả năng không chỉ khiến cho cả triều bách quan bất mãn, hơn nữa còn có thể khiến cho toàn bộ quốc gia rung chuyển, hắn thân là Hoàng đế, quyết không thể nào làm cho sự tình này phát sinh, hơn nữa lấy tình cảm Tình nhi đối với y, nếu hắn thật sự giết y, Tình nhi nhất định không có khả năng tha thứ hắn, như vậy hắn tuyệt đối sẽ mất Tình nhi. Mặc dù không thể giết y, nhưng hắn cũng không để Tình nhi cùng một chỗ với y, nếu đây là cuộc khảo nghiệm Tình nhi giành cho hắn, hắn nguyện ý tiếp nhận, chẳng qua là Mạc Quân, đừng trách trẫm…
Tuy rằng không biết hai người lúc trước vì sao tách ra, nhưng Mạc Quân, muốn trách thì trách chính ngươi, nếu ngươi đã rời đi, vì sao còn trở về tìm Tình nhi, vì sao biết rõ Tình nhi đã là thê tử của trẫm, là mẫu thân Thái tử, còn muốn trở về ‘Cướp đi’ Tình nhi, là ngươi có lòng tin, hay là quá mức tự phụ, cho là chính mình có trí tuệ hơn người, dựa vào chính mình có thể đảo ngược Càn Khôn, dựa vào ngươi cùng Tình nhi ‘Qua lại’, có thể đối kháng với trẫm sao? Vậy ngươi không khỏi rất khinh thường trẫm đi! Trẫm cũng muốn nhìn Tình nhi cuối cùng là lựa chọn ngươi hay là trẫm.
“Hoàng thượng, Quân là… Ách, là bằng hữu tốt nhất của thần thiếp, chúng ta lâu lắm không gặp, nhất thời quá mức kích động!” Ngạo Tuyết nhìn hoàn cảnh bách quan ngây người, còn có ánh mắt lo lắng của phụ thân, lau một chút nước mắt, một bộ dáng mẫu nghi thiên hạ ôn hòa nói.
Vừa gặp lại Quân, trong lòng quá mức hưng phấn, thế cho nên đã quên, đây là cái trường hợp gì, cả triều văn võ bá quan đều ở đây, mà nàng thân là một quốc gia chi mẫu, hành động như vậy quả thực là không có thể thống, đây quả thực làm ảnh hưởng uy nghiêm tiểu Hiên tử, nàng không thể làm cho tiểu Hiên tử vì nàng mà mất mặt trước văn võ bá quan, bình thường cãi nhau ầm ĩ, cả triều cũng đã sớm tập thành thói quen, nhưng lần này quả thật quá mức, quan trọng nhất là câu nói của Cẩn Hiên, câu nói làm cho nàng nhớ tới, Quân lúc này đang vận trang phục nam tử, đừng nói nàng là một quốc gia chi mẫu, dù chỉ là một người thường, ở trước mặt trượng phu và mọi người lại ôm một nam tử khác như vậy, nói ra những lời tưởng niệm cùng tình cảm lẫn nhau, nhất định sẽ bị nhiều người chỉ trích, tuy rằng nàng có thể không để ý tới người khác nói gì về nàng, nhưng nàng không thể lấy mặt tiểu Hiên tử đi quét sân, không thể để cho hắn ở trước văn võ bá quan ngẩng đầu không được, như vậy hắn làm sao thống trị thiên hạ, như thế nào có thể cho bách quan phục hắn? Mà xem bộ dáng tiểu Hiên tử, trong mắt hiện lên địch ý nồng đậm, hắn có địch ý với Quân? Như vậy hắn không khỏi làm cho nàng nhớ tới chuyện Nam Cung Quân, chẳng lẽ… Thì ra là thế… Vậy đừng trách chúng ta, đắc tội tỷ muội Lăng thị chúng ta, các người chờ chịu khổ đi!
Trong lòng tiểu Hiên tử vui vẻ, mặt nhu hòa hơn rất nhiều, hắn chỉ biết trong lòng Tình nhi nhất định yêu nhất là hắn, nàng vẫn suy nghĩ cho hắn, chẳng qua hắn còn chưa vui vẻ xong, Ngạo Tuyết lại mở miệng, hoàn toàn đưa hắn từ thiên đường lọt thẳng xuống địa ngục.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn cùng Quân hảo hảo ôn chuyện, nên xin cho thần thiếp cùng Quân cáo lui.” Ánh mắt Ngạo Tuyết chợt lóe, kéo nhẹ tay Ngạo Quân, mặt ngoài nhìn thực là cung kính, nhưng Hoàng đế còn chưa có mở miệng, nàng liền lôi kéo Ngạo Quân bước đi.
“Quân… Hôm nay là sinh nhật bổn vương, mà bách quan lại muốn xem đánh bóng rổ như thế nào, ngươi hãy lưu lại đi! Về phần ôn chuyện, tùy thời đều có thể a!” Cẩn Hiên tiến tới từng bước, giữ chặt ống tay áo Ngạo Quân, giống như thương lượng, nhưng thanh âm lại u ám không cho cự tuyệt.
“Ngày hôm nay, ta đã chờ lâu lắm rồi, hiện tại một khắc cũng không chờ được, cáo từ.” Ngạo Quân ngăn tay Cẩn Hiên, giống như thật hưng phấn, thật sốt ruột, kéo tay Ngạo Tuyết, hai người nhìn nhau cười, không để ý ánh mắt giết người của hai huynh đệ, nghênh ngang mà đi. Vừa rồi trong mắt Tuyết chợt lóe tia giảo hoạt, nàng sao lại không nhìn thấy, nàng hiểu rõ Tuyết, mỗi lần Tuyết lộ ra biểu tình này, liền nhất định có mưu ma chước quỷ, mặc dù không biết nàng ta muốn làm cái gì, nhưng nàng trước sau vẫn phối hợp với nàng ta.
Nhìn Mạc Quân công tử tiêu sái bước đi, tất cả quan lại thiên kim, còn có rất nhiều quan viên trẻ tuổi, mắt như hoa đào nhìn nàng rời đi, có người còn vẻ mặt ghen tỵ nhìn hai người đang nắm tay nhau, hận không phải chính mình được Mạc Quân nắm tay. Ngạo Quân một bên đi, một bên cảm giác được có rất nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, nhưng nàng cũng không muốn để ý, nói thật, nàng còn rất nhiều điều muốn nói với Tuyết a!
“Quân…” Cẩn Hiên không thể tin nhìn chằm chằm Ngạo Quân càng lúc càng xa, thì thào kêu. Hắn không nghĩ tới Quân lại không cho một chút mặt mũi cự tuyết hắn, cả gan làm loạn cùng đương kim Hoàng hậu rời đi như thế, Quân, ngươi rốt cục đem ta đặt ở chỗ nào, nếu trong lòng ngươi thật sự không có ta, vì sao phải một lần rồi một lần cho ta kinh hỉ, ngươi cũng biết trải qua hôm nay, ta vĩnh viễn cũng không thể nào buông ngươi xuống, nhưng lúc này đây, ngươi lại cho ta một đao trí mạng, kiên quyết như thế ở trước mặt ta cùng người khác nắm tay nhau rời đi, vì sao lại là Vũ Tình, nếu là người khác, ta còn có thể làm chút gì đó, nhưng là Vũ Tình, ta không thể đối với ‘Tình địch’ có bất kỳ địch ý nào, ha ha… Thế này không phải rất châm chọc đi! Người ngươi đang yêu lại yêu người ngươi từng yêu? Quân, đây thật sự là ông trời cho ta một màn vui đùa quá lớn đi!
“Tình nhi, ngươi trở về cho trẫm.” Cuối cùng Chính Hiên nhịn không được, ngay lúc thân ảnh hai người hết sức thân thiết biến mất ở phía sau viện, Chính Hiên phi thân một cái, hướng phương hướng hai người biến mất thi triển khinh công bay đi, công phu trong nháy mắt người đã biến mất phía sau viện, có thể thấy được võ công hắn cao bao nhiêu.
“Bổn vương có việc cần xử lý, các vị đại nhân mời tự nhiên.” Cẩn Hiên thấy hoàng huynh phi thân bay đi, tâm vốn đang do dự, lập tức hạ quyết tâm, mặt âm trầm, lạnh lùng nói, đề khí một cái, sắp thi triển khinh công bay đi, lại đột nhiên quay đầu, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt sắc bén quét mọi người liếc mắt một cái, mọi người không khỏi rùng mình thật sâu, đôi mắt đang dõi theo thân ảnh Ngạo Quân gục xuống dưới, không dám ngẩng đầu lên.
“Hôm nay sinh nhật bổn vương, hôm nay bổn vương cũng thật cao hứng, điều duy nhất tiếc nuối là Hoàng hậu bận cầu phúc cho Thái tử mà không thể đến, nhưng bổn vương hy vọng cái vị đại nhân có thể thừa dịp hưng phấn mà đến, đương nhiên cũng cao hứng mà về.” Cẩn Hiên vừa lòng nhìn phản ứng cả triều, vừa nói xong, liền phi thân bay đi, hắn tin tưởng bọn họ khéo đưa đẩy nhất định biết hắn đang nói cái gì.
Tất cả mọi người ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, trong lòng tất nhiên là hiểu được ý tứ trong lời Vương gia, nếu việc hôm nay truyền ra ngoài, vậy bọn họ cũng nên chuẩn bị hậu sự cho mình.
“Ngày hôm nay thật là phấn khích a! Hoàng hậu nương nương không đến được thật sự là đáng tiếc a!” Một người thoạt nhìn thập phần khôn khéo cao giọng nói.
Hắn vừa nói xong, chúng thần cũng rối rít phụ họa theo:
“Đúng vậy! Bất quá Hoàng hậu nương nương không quản đường xá xa xôi đi cầu phúc cho Thái tử, thật sự là hiền lương thục đức a! Long Hiên ta có Hoàng hậu, thật sự là cả nước chi phúc!”
….
“Chu bá, Vương gia công sự bận rộn, ta cũng đã làm phiền thật lâu, trước hết cáo từ.” Tiêu Tề Uyên nói với Chu bá, ý tử rất rõ ràng.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Thừa tướng nói đúng, hạ quan trước hết cáo từ, làm phiền tổng quản nói với Vương gia một tiếng.” Một đại thần khác phụ họa Tiêu Tề Uyên.
“Cáo từ.” Tất cả đại thần đều đúng lúc kêu lên.
“Vậy lão nô sẽ đưa cáo vị đại nhân, thỉnh đi bên này.” Chu bá cũng tiếp lời nói chúng đại thần, dẫn văn võ bá quan rời đi, nhất thời hậu viện chật chội ồn ào chợt yên tĩnh không tiếng động, trống rỗng không thấy một người, giống như chuyện huyên náo vừa rồi không có phát sinh.
Chẳng qua sau ngày hôm nay, thiên hạ đệ nhất quân sư – Mạc Quân công tử được truyền càng thêm sinh động, có thể nói là ca ngợi hết lời, có người nói cho dù dùng những từ ngữ đẹp nhất trên đời cũng không đủ để hình dung Mạc Quân công tử thần nhân chi tư, có người nói khắp thiên hạ cũng không có ai trí tuệ cao hơn Mạc Quân công tử, có người nói cho dù Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm cũng không xứng với Mạc Quân công tử, có người nói… Đủ loại màu sắc hình dạng đồn đãi đều có.
Trong lúc Ngạo Quân, Ngạo Tuyết muốn vào gian phòng Ngạo Quân, Chính Hiên đuổi theo, chắn trước mặt hai người, lửa giận tận trời, nói: “Tiêu Vũ Tình, ngươi đừng quá đáng.”
“Ta quá đáng? Ta quá đáng hay là ngươi quá đáng, Âu Dương Chính Hiên, ta hỏi ngươi, vì sao lại lừa ta?” Ngạo Tuyết một bụng tức giận ngữ khí không tốt bạo phát, ngoài cười nhưng trong không cười tà nghễ nói với Chính Hiên.
Ngày hôm nay nàng liền cảm thấy kỳ quái, vì cái gì tiểu Hiên tử lại vô duyên vô cớ kêu nàng đi đến miếu dâng hương, nhưng nếu là vì con nàng, nàng cũng hiểu được điều này rất tốt, cái gọi là bái thần nhiều, thì có thần phù hộ, nhưng trong lúc dâng hương, vô tình nghe được cung nữ thấp giọng nói tới Cẩn Hiên, nhất thời tò mò liền kéo lỗ tai lắng nghe, vừa nghe xong nàng không khỏi tức giận tận trời, nguyên lai hôm nay là sinh nhật Cẩn Hiên, mà Chính Hiên lại bỏ qua cố ý tách nàng ra, mặc dù không rõ tiểu Hiên tử vì sao lại làm như vậy, nhưng nàng tức giận chính là việc hắn gạt nàng, hơn nữa nếu hôm nay nàng không tới, không biết tới năm nào tháng nào nàng mới gặp lại Quân?
“Vì cái gì lại lừa ngươi? Tốt, đã đến nước này, trẫm liền nói rõ cho ngươi, bởi vì trẫm không muốn ngươi cùng ‘Lão tình nhân’ gặp mặt, Tiêu Vũ Tình, ngươi cho là trẫm muốn làm như vậy sao? Ngươi một chút cũng không thể thông cảm với trẫm sao?” Chính Hiên một phen lôi kéo Ngạo Tuyết ra khỏi Ngạo Quân, hai tay dùng sức nắm bả vai Ngạo Tuyết, cao giọng hét lớn.
Ngạo Quân vì nghe Chính Hiên nói ‘Lão tình nhân’ nhất thời không kịp phản ứng, đã bị Chính Hiên quăng ngã ra bên ngoài, may mắn trong lúc sắp cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, một đôi tay hữu lực vòng qua thắt lưng nàng, đem nàng nâng lên, sau khi nàng đứng vững, đôi tay kia nữa điểm cũng không có ý buông thắt lưng nàng ra.
“Cẩn Hiên, ngươi có thể buông ta.” Ngạo Quân có điểm không được tự nhiên nói với Cẩn Hiên đang nhìn nàng thật sâu, trên mặt xuất hiện nhàn nhạt ửng đỏ, ánh mắt không được tự nhiên nhìn hướng Ngạo Tuyết. Từ sau khi Cẩn Hiên thổ lộ với nàng, nàng không thể giống như lúc trước, tự nhiên mà đối diện hắn, nhất là lúc hắn ôm nàng, đôi mắt thâm thúy tràn đầy tình cảm ngóng nhìn nàng. Tuy rằng được hắn ôm thật sự ấm áp, nàng cảm thấy, so với sáo ngọc còn ấm áp hơn, nàng cũng rất luyến tiếc khi rời đi, nhưng Ngạo Tuyết ở đây, nàng không muốn để cho Tuyết nhận ra, như vậy nàng sẽ ngượng ngùng.
“Buông tay? Ta nói rồi, cuộc đời này ta quyết không bao giờ buông tay ngươi, cho dù ngươi có tìm được ‘Người yêu’.” Cẩn Hiên vẫn như cũ dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu say đắm ngóng nhìn Ngạo Quân, vẻ mặt kiên quyết, thật sâu ôm Ngạo Quân vào trong lòng, hắn muốn dùng hành động, ngôn ngữ để tỏ rõ quyết tâm của mình.
“Người yêu? Ngươi nói Tuyết?” Ngạo Quân tự động bỏ qua thâm tình của Cẩn Hiên, nghe Cẩn Hiên nói như vậy, nghi ngờ nhìn Ngạo Tuyết.
“Tuyết?” Cẩn Hiên nhíu mi, lặp lại. Chẳng lẽ Quân trừ bỏ Vũ Tình, còn có một người yêu khác tên là ‘Tuyết’, Quân sao lại có nhiều tình nhân như vậy? Có lẽ nên vô tình.
“Ách… Chính là Vũ Tình.” Ngạo Quân thế này mới giải thích, nàng thiếu chút nữa đã quên Tuyết ở Long Hiên hoàng triều gọi là Tiêu Vũ Tình, mà không phải Lăng Ngạo Tuyết. Chẳng qua nàng thật sự không rõ, vì cái gì Hoàng đế tỷ phu lại nói nàng là ‘Lão tình nhân’ của Tuyết, mà Cẩn Hiên còn nói Tuyết là ‘Người yêu’ của nàng, không phải hai huynh đệ bọn họ hiểu lầm cái gì chứ?
“Đúng vậy, chẳng lẽ hoàng tẩu không phải là người quan trọng nhất của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không phải vì nàng, mới thề sống chết bảo vệ Long Hiên sao? Chẳng lẽ nàng không phải người ngươi yêu nhất sao? Chẳng lẽ ngươi không phải vì nàng mới cự tuyệt ta sao? Chẳng lẽ lần này ngươi trở về không phải vì muốn đoạt lại nàng từ tay hoàng huynh sao?” Cẩn Hiên đặt ra một đống câu hỏi, trong mắt tràn ngập thống khổ, tay vòng quanh Ngạo Quân lại càng dùng sức, tựa hồ muốn nàng tiến nhập vào thân thể hắn.
“Đúng, nhưng…” Ngạo Quân phun ra nuốt vào không biết nên nói cái gì, Cẩn Hiên nói rất đúng, nhưng cũng không đúng, làm cho nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đúng vậy, Tuyết là người quan trọng mà nàng nói với hắn, nàng vì Tuyết mới có thể quyết tâm đánh đuổi Liêu quốc, nhưng nói Tuyết là người nàng yêu thương nhất, hơn nữa nàng còn muốn đoạt lại Tuyết từ tay Hoàng đế tỷ phu? Lời này là từ đâu mà đến, nàng cũng không phải gl, hơn nữa như vậy cũng là loạn luân a.
“Cẩn Hiên nói không sai, Quân, ngươi cũng đừng ngượng ngùng.” Ngay tại thời điểm Ngạo Quân muốn mở miệng hỏi rõ ràng, Ngạo Tuyết đi tới cười đến thập phần sáng lạn, kéo Ngạo Quân từ trong lòng Cẩn Hiên ra, ái muội nói, ánh mắt cố ý như vô tình quét qua Chính Hiên mặt đang xanh mét, còn có Cẩn Hiên mặt tái nhợt.
Ha ha… Có ý tứ, nguyên lai người Cẩn Hiên nói yêu thương chính là Quân a! Vậy thì tốt quá, lần này thế nào cũng phải tác hợp cho bọn họ, hì hì… Cần Hiên, vị trí muội phu này cũng chỉ giành cho ngươi, nhưng trước khi tác hợp các ngươi, ngươi cùng tiểu Hiên tử vẫn phải trả giá đại giới cho những hành vi đã làm, đừng cho rằng tiểu hài tử Lăng gia dễ khi dễ. Theo lời tiểu Hiên tử vừa rồi, nàng đại khái đã biết, nguyên lại tiểu Hiên tử cùng Cẩn Hiên vẫn luôn ngăn cản hai người bọn họ gặp lại.
“Quân!” Trong lòng Cẩn Hiên đau đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt thâm tình của hắn, Quân, nhìn ta, Tình nhi đã là thê tử hoàng huynh, ngươi buông tay được không? Xin ngươi hãy quay đầu nhìn ta, ta thật sự không thể không có ngươi. Trong lòng Cẩn Hiên không ngừng hò hét, nhưng tôn nghiêm nam tử không cho phép hắn làm như vậy.
“Tuyết, ngươi…” Ngạo Quân nhìn Ngạo Tuyết cười đến sáng lạn lại cảm thấy sợ hãi, thật không biết trong hồ lô nàng ta bán thuốc gì, nàng ta nói như vậy, Cẩn Hiên bọn họ nhất định sẽ hiểu lầm, nhìn Cẩn Hiên đau lòng như thế, lòng nàng cũng thắt chặt, rất muốn nói cho bọn họ biết. Tuyết chẳng qua chỉ nói giỡn, rất muốn nói cho bọn họ nàng là nữ, mà hai người là tỷ muội, nhưng lại bị ánh mắt Tuyết ngăn lại.
“Quân, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta vào phòng nói đi?” Ngạo Tuyết thập phần ôn nhu vừa cười vừa phao mị nhãn với Ngạo Quân, dịu dàng nói. Tay Chính Hiên đã nắm ra máu, bộ dáng Cẩn Hiên sắp đổ.
“Hảo.” Ngạo Quân thông minh hơn người, ở trước mặt Ngạo Tuyết, kỳ thật nàng luôn luôn nghe lời, huống chi nàng thật sự rất muốn biết trong cái đầu nhỏ kia đang chứa mưu ma chước quỷ gì.
“Quân, ngươi thật tốt!” Cả người Ngạo Tuyết đều đặt trên người Ngạo Quân, uốn éo nói.
“Vào đi thôi!” Ngạo Quân sủng nịnh cười, ôm Ngạo Tuyết xoay người đi đến gian phòng nghỉ. Có khi nàng hoài nghi rốt cuộc Tuyết là tỷ tỷ hay nàng là tỷ tỷ.
“Mạc Quân, buông Tình nhi.” Chính Hiên rốt cuộc mất hết lý trí, mắt đỏ ngầu đánh một chưởng về phía Ngạo Quân, chưởng phong mạnh mẽ thẳng tắp đập vào mặt Ngạo Quân bay tới.
“Quân…” Cẩn Hiên thất hồn lạc phách bị chưởng phong mạnh mẽ kéo lý trí trở về, hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy tình cảnh làm cho hô hấp hắn lập tức ngừng lại: Chính Hiên giống như phát điên, một chưởng đánh về phía Ngạo Quân. Nhất thời Cẩn Hiên đã quên Ngạo Quân có tuyệt thế võ công, không hề nghĩ ngợi phi thân bay qua ngăn cản, chẳng qua là không kịp.
Ngạo Quân lúc Chính Hiên phát chưởng, đã cảm giác được một cỗ nội lực mạnh mẽ, trong lòng cả kinh: Không thể tưởng được Hoàng đế tỷ phu nội lực lại cường đại như thế, tựa hồ còn hơn Cẩn Hiên.
Một chưởng của Chính Hiên cũng sắp đánh trúng nàng, Ngạo Tuyết kinh hô, nàng ôm lấy Ngạo Tuyết, phi thân một cái, tránh khỏi một kích của Chính Hiên, chậm rãi hạ xuống phía sau Chính Hiên.
“Quân, ngươi không sao chứ?” Vừa chạm đất, vẻ mặt Ngạo Tuyết liền khẩn trương kiểm tra Ngạo Quân từ trên xuống dưới, có hơi hối hận, nàng không nên đùa kiểu này, thiếu chút nữa hại Quân mất mạng, chẳng qua… Quân, thế nhưng Quân có thể tránh một chưởng của tiểu Hiên tử, võ công tiểu Hiên tử cao bao nhiêu nàng không phải không biết, nếu một chưởng kia thật sự đánh vào người Quân, vậy Quân có thể còn sống được sao?
“Không có việc gì.” Ngạo Quân nhẹ nhàng nói.
“Nga, ngươi… Ngươi biết khinh công?” Ngạo Tuyết thấy Ngạo Quân nói như vậy, tâm lập tức được buông lỏng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngạo Quân giống như nhìn quái vật. Vừa rồi Quân thật sự nhẹ nhàng ôm nàng bay lên nha! Đúng vậy, là bay, lúc trước nghe tiểu Hiên tử nói, đây xác thật là khinh công cảnh giới cao nhất.
“Ừ.” Ngạo Quân cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Phản ứng của Tuyết làm cho nàng nhận ra, hiện tại mới nhớ tới, ha ha… Xem ra Hoàng đế tỷ phu thật sự chăm sóc nàng ta rất tốt, làm cho nàng ta quá mức an nhàn.
Chính Hiên thấy Ngạo Quân còn ôm Ngạo Tuyết, hơn nữa Ngạo Tuyết hoàn toàn không nhìn đến hắn, một lòng chỉ quan tâm Ngạo Quân, đáng giận nhất là hai người ‘Liếc mắt đưa tình’ như ở chốn không người, lập tức huyết khí lại nhắm thẳng phía trên bay lên, tức giận muốn xuất thủ, lại bị Cẩn Hiên ngăn chặn.
“Hoàng huynh, ta không cho phép ngươi đã thương Quân.” Thần sắc lo lắng trên mặt Cẩn Hiên không có tiêu tán, che ở trước mặt Chính Hiên, kiên quyết nói. Tuy rằng nhìn thấy màn này, hắn cũng rất khổ sở, nhưng hắn không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn một sợi tóc của Quân.
“Tránh ra.” Lúc này Chính Hiên làm sao còn nghe lời Cẩn Hiên nói, mặt âm trầm giận dữ hét.
“Không tránh.” Cẩn Hiên vẫn như cũ như thiên thần chắn trước mặt Chính Hiên, không để ý người trước mắt biểu tình đang khủng bố, thề sống chết bảo vệ người yêu thương của hắn.
“Vậy đừng trách trẫm không khách khí.” Lúc này mắt Chính Hiên đỏ ngầu, xuất thủ công kích Cẩn Hiên, lập tức Cẩn Hiên cũng xuất thủ ‘Nghênh chiến’, nhất thời, hai huynh đệ giao đấu.
“Quân, ngươi có thể điểm huyệt hay không?” Ngạo Tuyết thấy Chính Hiên cùng Cẩn Hiên đang đánh nhau loạn xạ, lấy khuỷu tay huýt Ngạo Quân, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Biết.” Ngạo Quân lại thấy Ngạo Tuyết làm ra động tác quen thuộc, cảm thụ trong lòng căn bản không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cười cười nói. Nàng ta nhất định lại có quỷ kế gì, tỷ phu, Cẩn Hiên, các ngươi thảm rồi.
“Ha ha… Vậy là tốt rồi, điểm bọn họ hai cái.” Ngạo Tuyết cười càng thêm quỷ dị, tay còn làm ra động tác đánh đánh, sáng lạn như mặt trời nói với Ngạo Quân.
“Được.” Ngạo Quân gật gật đầu, thân hình chợt lóe, Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, vốn đang đứng ở bên người nàng, Ngạo Quân đã xuất hiện ở giữa Chính Hiên cùng Cẩn Hiên, hai tay ôm ngực nhìn nàng, mà vốn hai người vẫn duy trì động tác xuất chưởng, thẳng tắp đứng hình, chỉ có ánh mắt nhích tới nhích lui, ngay cả nói cũng không nói được.
“Oa, không phải đâu! Quân, ngươi… Ngươi quá lợi hại, ngươi làm sao luyện được võ công lợi hại như vậy? Oa, ngươi biết không, tiểu Hiên tử cùng Cẩn Hiên trong thiên hạ rất ít có đối thủ nha, ngươi có thể nhẹ nhàng chế trụ bọn họ, oa, quá lợi hại!!” Ánh mắt Ngạo Tuyết trừng thật to, chạy vội tới trước mặt Ngạo Quân, tả hữu nhìn Chính Hiên cùng Cẩn Hiên, không ngăn được sự thán phục, dựng ngón cái lên, trong miệng cả kinh có thể nhét vào một quả trứng.
“Nếu không phải toàn bộ tinh thần bọn họ đều đặt trên đối phương, không nghĩ tới ta đột nhiên xuất thủ, ta nghĩ muốn đồng thời chế trụ bọn họ, chỉ sợ không có khả năng.” Ngạo Quân nói chi tiết. Tỷ phu cùng Cẩn Hiên võ công quả thật rất cao cường, nếu nàng không có trăm năm công lực của hai vị sư phó, chỉ sợ luyện mười năm nữa, cũng không thể so sánh với bọn họ.
“Nga.” Ngạo Tuyết ‘Nga’ một tiếng, trong mắt vừa hiện lên một điểm sáng, một tay vén cánh tay Ngạo Quân, sung sướng nói: “Rốt cuộc bọn họ cũng yên tĩnh trở lại, Quân, chúng ta đi vào trước, ta có thiệt nhiều lời muốn nói với ngươi nha.” Hì hì, Quân có võ công lợi hại như vậy, nàng cũng không cần lo lắng Quân sẽ bị tiểu Hiên tử một chưởng đánh chết, kế hoạch của nàng có thể tiếp tục, hì hì, muốn nói chuyện với Quân trước, kế hoạch này, Quân là nhân vật chính nha! Mà dựa vào kinh nghiệm tình yêu của Quân, muốn tác hợp nàng ta với Cẩn Hiên, sợ là phải tốn công phu một phen. Nhưng vừa nãy thấy bộ dáng của nàng ta, hình như cũng có tình ý với Cẩn Hiên nha!
“Vào đi thôi!” Ngạo Quân nhìn Cẩn Hiên liếc mắt một cái, kéo tay Ngạo Tuyết, cười cười nói.
Hai người đi vào phòng của nàng, vừa bước vào, Ngạo Tuyết liền xoay người, trước mặt hai huynh đệ Âu Dương, ‘Phanh’ một tiếng đóng chặt cửa lại, trong nháy mắt khóe miệng gợi lên một nụ cười có thể nói là tà ác. Ngày huynh đệ Âu Dương cực khổ đã đến.
Không có ngoài ý muốn, hai người đồng thời nhận được một ánh mắt giết người.
“Âu Dương Chính Hiên, ngươi làm gì vậy? Buông…” Ngạo Tuyết mặt vẫn đầy lệ, vừa rồi hai mắt vẫn còn ướt đẫm sương mù, lúc này là hung tợn trừng mắt tên ‘Đầu sỏ gây nên’ đem nàng cùng Ngạo Quân tách ra, giận dữ hét. Nàng còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại Quân, tiểu Hiên tử chết tiệt này vô duyên vô cớ phát bệnh thần kinh.
“Cẩn Hiên, buông.” Thoạt nhìn Ngạo Quân tương đối bình tĩnh hơn Ngạo Tuyết, nhưng ngữ khí lạnh lùng cự tuyệt này đã biểu hiện nàng đang cực độ không vui.
“Không buông.” Hai huynh đệ lại rất ăn ý cùng la lên, trong giọng nói cũng đậm mùi thuốc súng.
“Tình nhi, ngươi nhìn xem cái bộ dạng này của ngươi còn có bộ dáng mẫu nghi thiên hạ sao?” Chính Hiên phát khí thế Hoàng đế nổi giận nói. Kỳ thật hắn cũng không muốn nói đến bộ dáng làm Hoàng hậu, chính là nàng rốt cục có hay không đem người trượng phu như hắn đặt ở trong lòng, trước mặt văn võ bá quan lại cùng một tên ‘Nam tử’ ôm ôm ấp ấp, còn lớn tiếng nói lên tình cảm tương tư, điều này làm sao hắn có thể chịu nổi, trong lòng nàng còn có hắn hay không?
“Quân, Vũ Tình là đương kim Hoàng hậu, ngươi trước mặt mọi người ôm nàng như vậy, ngươi không muốn sống nữa có phải hay không?” Sắc mặt Cẩn Hiên âm trầm, giận dữ hét. Trong lòng chua xót không chịu nỗi: Cho dù ngươi thật sự đối với Vũ Tình tình thâm nghĩa trọng, cũng phải nhìn xem hiện tại là tình cảnh gì, không chỉ có mặt cả triều văn võ bá quan, hơn nữa lại làm như thế trước mặt hoàng huynh, ngươi cũng biết, hoàng huynh đã từng có sát tâm với ngươi, cho dù ngươi có thông minh tuyệt đỉnh, võ công cao tới đâu, chỉ cần hoàng huynh muốn giết ngươi, ngươi tuyệt đối không thể trốn thoát được, Quân, vì Vũ Tình ngươi thật sự ngay cả mạng cũng không cần sao? Kỳ thật đáp án hắn cũng biết rất rõ ràng, nhớ ngày đó vì Vũ Tình, hắn cũng không tiếc đắc tội với hoàng huynh, cũng có thể vì nàng mà ngay cả mạng cũng không màng, mà hiện tại vì Quân, đồng dạng hắn cũng có thể hy sinh tính mạng mình, đây là yêu, chỉ cần có tình yêu, ai cũng không còn lý trí, nhưng hắn cần phải nhắc nhở Quân, y làm như vậy, không chỉ có tình mạng y gặp nguy hiểm, ngay cả cuộc sống ân ái của Vũ Tình với hoàng huynh cũng bị ảnh hưởng.
“Không cần ngươi quản.” Ngạo Quân, Ngạo Tuyết trăm miệng một lời lạnh lùng nói, khí thế ngạo nghễ của Lăng thị gia tộc được các nàng mãnh liệt phát tán ra, cho dù ngươi là Hoàng đế hay Vương gia, cũng không tránh khỏi chấn động thật sâu một chút, loại khí thế này bất đồng với uy nghiêm thiên tử của Chính Hiên, cũng không giống khí phách thâm trầm của Cẩn Hiên, nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được các nàng là vương giả nắm giữ thiên hạ, không hiện ra ngoài mà hiện ở tâm, làm cho người ta cảm thấy áp lực từ đáy lòng.
Thừa dịp Chính Hiên, Cẩn Hiên một khắc không chú ý, đồng thời đúng dịp giãy ra sự kiềm chế của hai người, động tác là ăn ý như thế, nhất trí, Chính Hiên, Cẩn Hiên lại muốn xuất thủ giữ chặt hai người, nhưng các nàng đã sớm chuẩn bị nên tránh được.
“Tình nhi.” Chính Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt cũng tràn ngập tơ máu, tràn ngập địch ý nhìn về phía Ngạo Quân: nếu ngay từ ban đầu hắn không do dự, nếu lúc ấy hắn hạ quyết tâm giết y, hôm nay hắn cũng không dùng ánh mắt nhìn kẻ ‘Phản bội’ để nhìn Tình nhi, giờ khắc này hắn giống như nhìn thấy tình cảnh Tình nhi cùng Nam Cung Quân ở cùng một chỗ, là phẫn nộ như vậy, là tuyệt vọng, là đau lòng như vậy, chẳng qua lần này không giống như lần trước, lần này là xác xác thực thực, giữa hai người ‘Tình cảm’ là chân thật, nhưng hắn cũng không thể giống như lần trước làm tổn thương nàng, tra tấn nàng, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Tình nhi.
Hắn chỉ có thể đem tất cả tức giận trút trên người tên ‘Gian phu’ này, hắn hiện tại chỉ muốn đánh vỡ hạnh phúc của bọn họ giết chết Mạc Quân, cho dù y có là người Cẩn đệ yêu thương, nhưng lý trí lại nói cho hắn, hắn không thể giết Mạc Quân, lấy danh tiếng hiện tại của y, nếu hắn giết y, rất có khả năng không chỉ khiến cho cả triều bách quan bất mãn, hơn nữa còn có thể khiến cho toàn bộ quốc gia rung chuyển, hắn thân là Hoàng đế, quyết không thể nào làm cho sự tình này phát sinh, hơn nữa lấy tình cảm Tình nhi đối với y, nếu hắn thật sự giết y, Tình nhi nhất định không có khả năng tha thứ hắn, như vậy hắn tuyệt đối sẽ mất Tình nhi. Mặc dù không thể giết y, nhưng hắn cũng không để Tình nhi cùng một chỗ với y, nếu đây là cuộc khảo nghiệm Tình nhi giành cho hắn, hắn nguyện ý tiếp nhận, chẳng qua là Mạc Quân, đừng trách trẫm…
Tuy rằng không biết hai người lúc trước vì sao tách ra, nhưng Mạc Quân, muốn trách thì trách chính ngươi, nếu ngươi đã rời đi, vì sao còn trở về tìm Tình nhi, vì sao biết rõ Tình nhi đã là thê tử của trẫm, là mẫu thân Thái tử, còn muốn trở về ‘Cướp đi’ Tình nhi, là ngươi có lòng tin, hay là quá mức tự phụ, cho là chính mình có trí tuệ hơn người, dựa vào chính mình có thể đảo ngược Càn Khôn, dựa vào ngươi cùng Tình nhi ‘Qua lại’, có thể đối kháng với trẫm sao? Vậy ngươi không khỏi rất khinh thường trẫm đi! Trẫm cũng muốn nhìn Tình nhi cuối cùng là lựa chọn ngươi hay là trẫm.
“Hoàng thượng, Quân là… Ách, là bằng hữu tốt nhất của thần thiếp, chúng ta lâu lắm không gặp, nhất thời quá mức kích động!” Ngạo Tuyết nhìn hoàn cảnh bách quan ngây người, còn có ánh mắt lo lắng của phụ thân, lau một chút nước mắt, một bộ dáng mẫu nghi thiên hạ ôn hòa nói.
Vừa gặp lại Quân, trong lòng quá mức hưng phấn, thế cho nên đã quên, đây là cái trường hợp gì, cả triều văn võ bá quan đều ở đây, mà nàng thân là một quốc gia chi mẫu, hành động như vậy quả thực là không có thể thống, đây quả thực làm ảnh hưởng uy nghiêm tiểu Hiên tử, nàng không thể làm cho tiểu Hiên tử vì nàng mà mất mặt trước văn võ bá quan, bình thường cãi nhau ầm ĩ, cả triều cũng đã sớm tập thành thói quen, nhưng lần này quả thật quá mức, quan trọng nhất là câu nói của Cẩn Hiên, câu nói làm cho nàng nhớ tới, Quân lúc này đang vận trang phục nam tử, đừng nói nàng là một quốc gia chi mẫu, dù chỉ là một người thường, ở trước mặt trượng phu và mọi người lại ôm một nam tử khác như vậy, nói ra những lời tưởng niệm cùng tình cảm lẫn nhau, nhất định sẽ bị nhiều người chỉ trích, tuy rằng nàng có thể không để ý tới người khác nói gì về nàng, nhưng nàng không thể lấy mặt tiểu Hiên tử đi quét sân, không thể để cho hắn ở trước văn võ bá quan ngẩng đầu không được, như vậy hắn làm sao thống trị thiên hạ, như thế nào có thể cho bách quan phục hắn? Mà xem bộ dáng tiểu Hiên tử, trong mắt hiện lên địch ý nồng đậm, hắn có địch ý với Quân? Như vậy hắn không khỏi làm cho nàng nhớ tới chuyện Nam Cung Quân, chẳng lẽ… Thì ra là thế… Vậy đừng trách chúng ta, đắc tội tỷ muội Lăng thị chúng ta, các người chờ chịu khổ đi!
Trong lòng tiểu Hiên tử vui vẻ, mặt nhu hòa hơn rất nhiều, hắn chỉ biết trong lòng Tình nhi nhất định yêu nhất là hắn, nàng vẫn suy nghĩ cho hắn, chẳng qua hắn còn chưa vui vẻ xong, Ngạo Tuyết lại mở miệng, hoàn toàn đưa hắn từ thiên đường lọt thẳng xuống địa ngục.
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn cùng Quân hảo hảo ôn chuyện, nên xin cho thần thiếp cùng Quân cáo lui.” Ánh mắt Ngạo Tuyết chợt lóe, kéo nhẹ tay Ngạo Quân, mặt ngoài nhìn thực là cung kính, nhưng Hoàng đế còn chưa có mở miệng, nàng liền lôi kéo Ngạo Quân bước đi.
“Quân… Hôm nay là sinh nhật bổn vương, mà bách quan lại muốn xem đánh bóng rổ như thế nào, ngươi hãy lưu lại đi! Về phần ôn chuyện, tùy thời đều có thể a!” Cẩn Hiên tiến tới từng bước, giữ chặt ống tay áo Ngạo Quân, giống như thương lượng, nhưng thanh âm lại u ám không cho cự tuyệt.
“Ngày hôm nay, ta đã chờ lâu lắm rồi, hiện tại một khắc cũng không chờ được, cáo từ.” Ngạo Quân ngăn tay Cẩn Hiên, giống như thật hưng phấn, thật sốt ruột, kéo tay Ngạo Tuyết, hai người nhìn nhau cười, không để ý ánh mắt giết người của hai huynh đệ, nghênh ngang mà đi. Vừa rồi trong mắt Tuyết chợt lóe tia giảo hoạt, nàng sao lại không nhìn thấy, nàng hiểu rõ Tuyết, mỗi lần Tuyết lộ ra biểu tình này, liền nhất định có mưu ma chước quỷ, mặc dù không biết nàng ta muốn làm cái gì, nhưng nàng trước sau vẫn phối hợp với nàng ta.
Nhìn Mạc Quân công tử tiêu sái bước đi, tất cả quan lại thiên kim, còn có rất nhiều quan viên trẻ tuổi, mắt như hoa đào nhìn nàng rời đi, có người còn vẻ mặt ghen tỵ nhìn hai người đang nắm tay nhau, hận không phải chính mình được Mạc Quân nắm tay. Ngạo Quân một bên đi, một bên cảm giác được có rất nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, nhưng nàng cũng không muốn để ý, nói thật, nàng còn rất nhiều điều muốn nói với Tuyết a!
“Quân…” Cẩn Hiên không thể tin nhìn chằm chằm Ngạo Quân càng lúc càng xa, thì thào kêu. Hắn không nghĩ tới Quân lại không cho một chút mặt mũi cự tuyết hắn, cả gan làm loạn cùng đương kim Hoàng hậu rời đi như thế, Quân, ngươi rốt cục đem ta đặt ở chỗ nào, nếu trong lòng ngươi thật sự không có ta, vì sao phải một lần rồi một lần cho ta kinh hỉ, ngươi cũng biết trải qua hôm nay, ta vĩnh viễn cũng không thể nào buông ngươi xuống, nhưng lúc này đây, ngươi lại cho ta một đao trí mạng, kiên quyết như thế ở trước mặt ta cùng người khác nắm tay nhau rời đi, vì sao lại là Vũ Tình, nếu là người khác, ta còn có thể làm chút gì đó, nhưng là Vũ Tình, ta không thể đối với ‘Tình địch’ có bất kỳ địch ý nào, ha ha… Thế này không phải rất châm chọc đi! Người ngươi đang yêu lại yêu người ngươi từng yêu? Quân, đây thật sự là ông trời cho ta một màn vui đùa quá lớn đi!
“Tình nhi, ngươi trở về cho trẫm.” Cuối cùng Chính Hiên nhịn không được, ngay lúc thân ảnh hai người hết sức thân thiết biến mất ở phía sau viện, Chính Hiên phi thân một cái, hướng phương hướng hai người biến mất thi triển khinh công bay đi, công phu trong nháy mắt người đã biến mất phía sau viện, có thể thấy được võ công hắn cao bao nhiêu.
“Bổn vương có việc cần xử lý, các vị đại nhân mời tự nhiên.” Cẩn Hiên thấy hoàng huynh phi thân bay đi, tâm vốn đang do dự, lập tức hạ quyết tâm, mặt âm trầm, lạnh lùng nói, đề khí một cái, sắp thi triển khinh công bay đi, lại đột nhiên quay đầu, vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt sắc bén quét mọi người liếc mắt một cái, mọi người không khỏi rùng mình thật sâu, đôi mắt đang dõi theo thân ảnh Ngạo Quân gục xuống dưới, không dám ngẩng đầu lên.
“Hôm nay sinh nhật bổn vương, hôm nay bổn vương cũng thật cao hứng, điều duy nhất tiếc nuối là Hoàng hậu bận cầu phúc cho Thái tử mà không thể đến, nhưng bổn vương hy vọng cái vị đại nhân có thể thừa dịp hưng phấn mà đến, đương nhiên cũng cao hứng mà về.” Cẩn Hiên vừa lòng nhìn phản ứng cả triều, vừa nói xong, liền phi thân bay đi, hắn tin tưởng bọn họ khéo đưa đẩy nhất định biết hắn đang nói cái gì.
Tất cả mọi người ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh liền hồi phục tinh thần, trong lòng tất nhiên là hiểu được ý tứ trong lời Vương gia, nếu việc hôm nay truyền ra ngoài, vậy bọn họ cũng nên chuẩn bị hậu sự cho mình.
“Ngày hôm nay thật là phấn khích a! Hoàng hậu nương nương không đến được thật sự là đáng tiếc a!” Một người thoạt nhìn thập phần khôn khéo cao giọng nói.
Hắn vừa nói xong, chúng thần cũng rối rít phụ họa theo:
“Đúng vậy! Bất quá Hoàng hậu nương nương không quản đường xá xa xôi đi cầu phúc cho Thái tử, thật sự là hiền lương thục đức a! Long Hiên ta có Hoàng hậu, thật sự là cả nước chi phúc!”
….
“Chu bá, Vương gia công sự bận rộn, ta cũng đã làm phiền thật lâu, trước hết cáo từ.” Tiêu Tề Uyên nói với Chu bá, ý tử rất rõ ràng.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Thừa tướng nói đúng, hạ quan trước hết cáo từ, làm phiền tổng quản nói với Vương gia một tiếng.” Một đại thần khác phụ họa Tiêu Tề Uyên.
“Cáo từ.” Tất cả đại thần đều đúng lúc kêu lên.
“Vậy lão nô sẽ đưa cáo vị đại nhân, thỉnh đi bên này.” Chu bá cũng tiếp lời nói chúng đại thần, dẫn văn võ bá quan rời đi, nhất thời hậu viện chật chội ồn ào chợt yên tĩnh không tiếng động, trống rỗng không thấy một người, giống như chuyện huyên náo vừa rồi không có phát sinh.
Chẳng qua sau ngày hôm nay, thiên hạ đệ nhất quân sư – Mạc Quân công tử được truyền càng thêm sinh động, có thể nói là ca ngợi hết lời, có người nói cho dù dùng những từ ngữ đẹp nhất trên đời cũng không đủ để hình dung Mạc Quân công tử thần nhân chi tư, có người nói khắp thiên hạ cũng không có ai trí tuệ cao hơn Mạc Quân công tử, có người nói cho dù Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm cũng không xứng với Mạc Quân công tử, có người nói… Đủ loại màu sắc hình dạng đồn đãi đều có.
Trong lúc Ngạo Quân, Ngạo Tuyết muốn vào gian phòng Ngạo Quân, Chính Hiên đuổi theo, chắn trước mặt hai người, lửa giận tận trời, nói: “Tiêu Vũ Tình, ngươi đừng quá đáng.”
“Ta quá đáng? Ta quá đáng hay là ngươi quá đáng, Âu Dương Chính Hiên, ta hỏi ngươi, vì sao lại lừa ta?” Ngạo Tuyết một bụng tức giận ngữ khí không tốt bạo phát, ngoài cười nhưng trong không cười tà nghễ nói với Chính Hiên.
Ngày hôm nay nàng liền cảm thấy kỳ quái, vì cái gì tiểu Hiên tử lại vô duyên vô cớ kêu nàng đi đến miếu dâng hương, nhưng nếu là vì con nàng, nàng cũng hiểu được điều này rất tốt, cái gọi là bái thần nhiều, thì có thần phù hộ, nhưng trong lúc dâng hương, vô tình nghe được cung nữ thấp giọng nói tới Cẩn Hiên, nhất thời tò mò liền kéo lỗ tai lắng nghe, vừa nghe xong nàng không khỏi tức giận tận trời, nguyên lai hôm nay là sinh nhật Cẩn Hiên, mà Chính Hiên lại bỏ qua cố ý tách nàng ra, mặc dù không rõ tiểu Hiên tử vì sao lại làm như vậy, nhưng nàng tức giận chính là việc hắn gạt nàng, hơn nữa nếu hôm nay nàng không tới, không biết tới năm nào tháng nào nàng mới gặp lại Quân?
“Vì cái gì lại lừa ngươi? Tốt, đã đến nước này, trẫm liền nói rõ cho ngươi, bởi vì trẫm không muốn ngươi cùng ‘Lão tình nhân’ gặp mặt, Tiêu Vũ Tình, ngươi cho là trẫm muốn làm như vậy sao? Ngươi một chút cũng không thể thông cảm với trẫm sao?” Chính Hiên một phen lôi kéo Ngạo Tuyết ra khỏi Ngạo Quân, hai tay dùng sức nắm bả vai Ngạo Tuyết, cao giọng hét lớn.
Ngạo Quân vì nghe Chính Hiên nói ‘Lão tình nhân’ nhất thời không kịp phản ứng, đã bị Chính Hiên quăng ngã ra bên ngoài, may mắn trong lúc sắp cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, một đôi tay hữu lực vòng qua thắt lưng nàng, đem nàng nâng lên, sau khi nàng đứng vững, đôi tay kia nữa điểm cũng không có ý buông thắt lưng nàng ra.
“Cẩn Hiên, ngươi có thể buông ta.” Ngạo Quân có điểm không được tự nhiên nói với Cẩn Hiên đang nhìn nàng thật sâu, trên mặt xuất hiện nhàn nhạt ửng đỏ, ánh mắt không được tự nhiên nhìn hướng Ngạo Tuyết. Từ sau khi Cẩn Hiên thổ lộ với nàng, nàng không thể giống như lúc trước, tự nhiên mà đối diện hắn, nhất là lúc hắn ôm nàng, đôi mắt thâm thúy tràn đầy tình cảm ngóng nhìn nàng. Tuy rằng được hắn ôm thật sự ấm áp, nàng cảm thấy, so với sáo ngọc còn ấm áp hơn, nàng cũng rất luyến tiếc khi rời đi, nhưng Ngạo Tuyết ở đây, nàng không muốn để cho Tuyết nhận ra, như vậy nàng sẽ ngượng ngùng.
“Buông tay? Ta nói rồi, cuộc đời này ta quyết không bao giờ buông tay ngươi, cho dù ngươi có tìm được ‘Người yêu’.” Cẩn Hiên vẫn như cũ dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu say đắm ngóng nhìn Ngạo Quân, vẻ mặt kiên quyết, thật sâu ôm Ngạo Quân vào trong lòng, hắn muốn dùng hành động, ngôn ngữ để tỏ rõ quyết tâm của mình.
“Người yêu? Ngươi nói Tuyết?” Ngạo Quân tự động bỏ qua thâm tình của Cẩn Hiên, nghe Cẩn Hiên nói như vậy, nghi ngờ nhìn Ngạo Tuyết.
“Tuyết?” Cẩn Hiên nhíu mi, lặp lại. Chẳng lẽ Quân trừ bỏ Vũ Tình, còn có một người yêu khác tên là ‘Tuyết’, Quân sao lại có nhiều tình nhân như vậy? Có lẽ nên vô tình.
“Ách… Chính là Vũ Tình.” Ngạo Quân thế này mới giải thích, nàng thiếu chút nữa đã quên Tuyết ở Long Hiên hoàng triều gọi là Tiêu Vũ Tình, mà không phải Lăng Ngạo Tuyết. Chẳng qua nàng thật sự không rõ, vì cái gì Hoàng đế tỷ phu lại nói nàng là ‘Lão tình nhân’ của Tuyết, mà Cẩn Hiên còn nói Tuyết là ‘Người yêu’ của nàng, không phải hai huynh đệ bọn họ hiểu lầm cái gì chứ?
“Đúng vậy, chẳng lẽ hoàng tẩu không phải là người quan trọng nhất của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không phải vì nàng, mới thề sống chết bảo vệ Long Hiên sao? Chẳng lẽ nàng không phải người ngươi yêu nhất sao? Chẳng lẽ ngươi không phải vì nàng mới cự tuyệt ta sao? Chẳng lẽ lần này ngươi trở về không phải vì muốn đoạt lại nàng từ tay hoàng huynh sao?” Cẩn Hiên đặt ra một đống câu hỏi, trong mắt tràn ngập thống khổ, tay vòng quanh Ngạo Quân lại càng dùng sức, tựa hồ muốn nàng tiến nhập vào thân thể hắn.
“Đúng, nhưng…” Ngạo Quân phun ra nuốt vào không biết nên nói cái gì, Cẩn Hiên nói rất đúng, nhưng cũng không đúng, làm cho nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đúng vậy, Tuyết là người quan trọng mà nàng nói với hắn, nàng vì Tuyết mới có thể quyết tâm đánh đuổi Liêu quốc, nhưng nói Tuyết là người nàng yêu thương nhất, hơn nữa nàng còn muốn đoạt lại Tuyết từ tay Hoàng đế tỷ phu? Lời này là từ đâu mà đến, nàng cũng không phải gl, hơn nữa như vậy cũng là loạn luân a.
“Cẩn Hiên nói không sai, Quân, ngươi cũng đừng ngượng ngùng.” Ngay tại thời điểm Ngạo Quân muốn mở miệng hỏi rõ ràng, Ngạo Tuyết đi tới cười đến thập phần sáng lạn, kéo Ngạo Quân từ trong lòng Cẩn Hiên ra, ái muội nói, ánh mắt cố ý như vô tình quét qua Chính Hiên mặt đang xanh mét, còn có Cẩn Hiên mặt tái nhợt.
Ha ha… Có ý tứ, nguyên lai người Cẩn Hiên nói yêu thương chính là Quân a! Vậy thì tốt quá, lần này thế nào cũng phải tác hợp cho bọn họ, hì hì… Cần Hiên, vị trí muội phu này cũng chỉ giành cho ngươi, nhưng trước khi tác hợp các ngươi, ngươi cùng tiểu Hiên tử vẫn phải trả giá đại giới cho những hành vi đã làm, đừng cho rằng tiểu hài tử Lăng gia dễ khi dễ. Theo lời tiểu Hiên tử vừa rồi, nàng đại khái đã biết, nguyên lại tiểu Hiên tử cùng Cẩn Hiên vẫn luôn ngăn cản hai người bọn họ gặp lại.
“Quân!” Trong lòng Cẩn Hiên đau đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt thâm tình của hắn, Quân, nhìn ta, Tình nhi đã là thê tử hoàng huynh, ngươi buông tay được không? Xin ngươi hãy quay đầu nhìn ta, ta thật sự không thể không có ngươi. Trong lòng Cẩn Hiên không ngừng hò hét, nhưng tôn nghiêm nam tử không cho phép hắn làm như vậy.
“Tuyết, ngươi…” Ngạo Quân nhìn Ngạo Tuyết cười đến sáng lạn lại cảm thấy sợ hãi, thật không biết trong hồ lô nàng ta bán thuốc gì, nàng ta nói như vậy, Cẩn Hiên bọn họ nhất định sẽ hiểu lầm, nhìn Cẩn Hiên đau lòng như thế, lòng nàng cũng thắt chặt, rất muốn nói cho bọn họ biết. Tuyết chẳng qua chỉ nói giỡn, rất muốn nói cho bọn họ nàng là nữ, mà hai người là tỷ muội, nhưng lại bị ánh mắt Tuyết ngăn lại.
“Quân, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta vào phòng nói đi?” Ngạo Tuyết thập phần ôn nhu vừa cười vừa phao mị nhãn với Ngạo Quân, dịu dàng nói. Tay Chính Hiên đã nắm ra máu, bộ dáng Cẩn Hiên sắp đổ.
“Hảo.” Ngạo Quân thông minh hơn người, ở trước mặt Ngạo Tuyết, kỳ thật nàng luôn luôn nghe lời, huống chi nàng thật sự rất muốn biết trong cái đầu nhỏ kia đang chứa mưu ma chước quỷ gì.
“Quân, ngươi thật tốt!” Cả người Ngạo Tuyết đều đặt trên người Ngạo Quân, uốn éo nói.
“Vào đi thôi!” Ngạo Quân sủng nịnh cười, ôm Ngạo Tuyết xoay người đi đến gian phòng nghỉ. Có khi nàng hoài nghi rốt cuộc Tuyết là tỷ tỷ hay nàng là tỷ tỷ.
“Mạc Quân, buông Tình nhi.” Chính Hiên rốt cuộc mất hết lý trí, mắt đỏ ngầu đánh một chưởng về phía Ngạo Quân, chưởng phong mạnh mẽ thẳng tắp đập vào mặt Ngạo Quân bay tới.
“Quân…” Cẩn Hiên thất hồn lạc phách bị chưởng phong mạnh mẽ kéo lý trí trở về, hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy tình cảnh làm cho hô hấp hắn lập tức ngừng lại: Chính Hiên giống như phát điên, một chưởng đánh về phía Ngạo Quân. Nhất thời Cẩn Hiên đã quên Ngạo Quân có tuyệt thế võ công, không hề nghĩ ngợi phi thân bay qua ngăn cản, chẳng qua là không kịp.
Ngạo Quân lúc Chính Hiên phát chưởng, đã cảm giác được một cỗ nội lực mạnh mẽ, trong lòng cả kinh: Không thể tưởng được Hoàng đế tỷ phu nội lực lại cường đại như thế, tựa hồ còn hơn Cẩn Hiên.
Một chưởng của Chính Hiên cũng sắp đánh trúng nàng, Ngạo Tuyết kinh hô, nàng ôm lấy Ngạo Tuyết, phi thân một cái, tránh khỏi một kích của Chính Hiên, chậm rãi hạ xuống phía sau Chính Hiên.
“Quân, ngươi không sao chứ?” Vừa chạm đất, vẻ mặt Ngạo Tuyết liền khẩn trương kiểm tra Ngạo Quân từ trên xuống dưới, có hơi hối hận, nàng không nên đùa kiểu này, thiếu chút nữa hại Quân mất mạng, chẳng qua… Quân, thế nhưng Quân có thể tránh một chưởng của tiểu Hiên tử, võ công tiểu Hiên tử cao bao nhiêu nàng không phải không biết, nếu một chưởng kia thật sự đánh vào người Quân, vậy Quân có thể còn sống được sao?
“Không có việc gì.” Ngạo Quân nhẹ nhàng nói.
“Nga, ngươi… Ngươi biết khinh công?” Ngạo Tuyết thấy Ngạo Quân nói như vậy, tâm lập tức được buông lỏng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngạo Quân giống như nhìn quái vật. Vừa rồi Quân thật sự nhẹ nhàng ôm nàng bay lên nha! Đúng vậy, là bay, lúc trước nghe tiểu Hiên tử nói, đây xác thật là khinh công cảnh giới cao nhất.
“Ừ.” Ngạo Quân cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Phản ứng của Tuyết làm cho nàng nhận ra, hiện tại mới nhớ tới, ha ha… Xem ra Hoàng đế tỷ phu thật sự chăm sóc nàng ta rất tốt, làm cho nàng ta quá mức an nhàn.
Chính Hiên thấy Ngạo Quân còn ôm Ngạo Tuyết, hơn nữa Ngạo Tuyết hoàn toàn không nhìn đến hắn, một lòng chỉ quan tâm Ngạo Quân, đáng giận nhất là hai người ‘Liếc mắt đưa tình’ như ở chốn không người, lập tức huyết khí lại nhắm thẳng phía trên bay lên, tức giận muốn xuất thủ, lại bị Cẩn Hiên ngăn chặn.
“Hoàng huynh, ta không cho phép ngươi đã thương Quân.” Thần sắc lo lắng trên mặt Cẩn Hiên không có tiêu tán, che ở trước mặt Chính Hiên, kiên quyết nói. Tuy rằng nhìn thấy màn này, hắn cũng rất khổ sở, nhưng hắn không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn một sợi tóc của Quân.
“Tránh ra.” Lúc này Chính Hiên làm sao còn nghe lời Cẩn Hiên nói, mặt âm trầm giận dữ hét.
“Không tránh.” Cẩn Hiên vẫn như cũ như thiên thần chắn trước mặt Chính Hiên, không để ý người trước mắt biểu tình đang khủng bố, thề sống chết bảo vệ người yêu thương của hắn.
“Vậy đừng trách trẫm không khách khí.” Lúc này mắt Chính Hiên đỏ ngầu, xuất thủ công kích Cẩn Hiên, lập tức Cẩn Hiên cũng xuất thủ ‘Nghênh chiến’, nhất thời, hai huynh đệ giao đấu.
“Quân, ngươi có thể điểm huyệt hay không?” Ngạo Tuyết thấy Chính Hiên cùng Cẩn Hiên đang đánh nhau loạn xạ, lấy khuỷu tay huýt Ngạo Quân, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Biết.” Ngạo Quân lại thấy Ngạo Tuyết làm ra động tác quen thuộc, cảm thụ trong lòng căn bản không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cười cười nói. Nàng ta nhất định lại có quỷ kế gì, tỷ phu, Cẩn Hiên, các ngươi thảm rồi.
“Ha ha… Vậy là tốt rồi, điểm bọn họ hai cái.” Ngạo Tuyết cười càng thêm quỷ dị, tay còn làm ra động tác đánh đánh, sáng lạn như mặt trời nói với Ngạo Quân.
“Được.” Ngạo Quân gật gật đầu, thân hình chợt lóe, Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, vốn đang đứng ở bên người nàng, Ngạo Quân đã xuất hiện ở giữa Chính Hiên cùng Cẩn Hiên, hai tay ôm ngực nhìn nàng, mà vốn hai người vẫn duy trì động tác xuất chưởng, thẳng tắp đứng hình, chỉ có ánh mắt nhích tới nhích lui, ngay cả nói cũng không nói được.
“Oa, không phải đâu! Quân, ngươi… Ngươi quá lợi hại, ngươi làm sao luyện được võ công lợi hại như vậy? Oa, ngươi biết không, tiểu Hiên tử cùng Cẩn Hiên trong thiên hạ rất ít có đối thủ nha, ngươi có thể nhẹ nhàng chế trụ bọn họ, oa, quá lợi hại!!” Ánh mắt Ngạo Tuyết trừng thật to, chạy vội tới trước mặt Ngạo Quân, tả hữu nhìn Chính Hiên cùng Cẩn Hiên, không ngăn được sự thán phục, dựng ngón cái lên, trong miệng cả kinh có thể nhét vào một quả trứng.
“Nếu không phải toàn bộ tinh thần bọn họ đều đặt trên đối phương, không nghĩ tới ta đột nhiên xuất thủ, ta nghĩ muốn đồng thời chế trụ bọn họ, chỉ sợ không có khả năng.” Ngạo Quân nói chi tiết. Tỷ phu cùng Cẩn Hiên võ công quả thật rất cao cường, nếu nàng không có trăm năm công lực của hai vị sư phó, chỉ sợ luyện mười năm nữa, cũng không thể so sánh với bọn họ.
“Nga.” Ngạo Tuyết ‘Nga’ một tiếng, trong mắt vừa hiện lên một điểm sáng, một tay vén cánh tay Ngạo Quân, sung sướng nói: “Rốt cuộc bọn họ cũng yên tĩnh trở lại, Quân, chúng ta đi vào trước, ta có thiệt nhiều lời muốn nói với ngươi nha.” Hì hì, Quân có võ công lợi hại như vậy, nàng cũng không cần lo lắng Quân sẽ bị tiểu Hiên tử một chưởng đánh chết, kế hoạch của nàng có thể tiếp tục, hì hì, muốn nói chuyện với Quân trước, kế hoạch này, Quân là nhân vật chính nha! Mà dựa vào kinh nghiệm tình yêu của Quân, muốn tác hợp nàng ta với Cẩn Hiên, sợ là phải tốn công phu một phen. Nhưng vừa nãy thấy bộ dáng của nàng ta, hình như cũng có tình ý với Cẩn Hiên nha!
“Vào đi thôi!” Ngạo Quân nhìn Cẩn Hiên liếc mắt một cái, kéo tay Ngạo Tuyết, cười cười nói.
Hai người đi vào phòng của nàng, vừa bước vào, Ngạo Tuyết liền xoay người, trước mặt hai huynh đệ Âu Dương, ‘Phanh’ một tiếng đóng chặt cửa lại, trong nháy mắt khóe miệng gợi lên một nụ cười có thể nói là tà ác. Ngày huynh đệ Âu Dương cực khổ đã đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook