Quân Sư Vương Phi
Quyển 1 - Chương 52: Khải hoàn trở về

Cuối cùng cuộc chiến hơn một năm giữa Long Hiên và Thương Liêu cũng đã kết thúc, một ngày trước, Cẩn vương gia đại biểu cho hoàng đế Long Hiên và Thương Liêu vương ở biên giới hai quốc ký kết hiệp nghị ngưng chiến, mà Thương Liêu quốc cũng đã thu binh về nước, hứa hẹn sẽ dâng ra ba tòa thành trì làm bồi tội, nhưng hoàng đế Long Hiên lòng dạ rộng rãi, không so đo. Thương Liêu quốc không cần hiến thành bồi tội, trên hiệp nghị chỉ cần Thương Liêu hứa không xâm chiếm Long Hiên, hai quốc từ nay về sau kết làm huynh đệ chi bang, hỗ trợ lẫn nhau.

Lúc này quân đội Long Hiên hoàng triều cũng đang chuẩn bị trở về, đại quân sắp xếp chuẩn bị, phỏng chừng trong vòng năm ngày có thể tiến về kinh đô Long Hiên, trong lòng Ngạo Quân vô cùng hưng phấn a! Kinh đô Long Hiên ta đến đây, Tuyết ta đến đây, không biết ngươi nhìn thấy ta sẽ có biểu tình như thế nào đây! Hì hì……[ Cười gian ]

“Ca, ngươi nhất định phải nhớ đến thăm ta!” Ngạo Quân đang ở trong lòng nhớ tới Tuyết khi nhìn thấy nàng ta thì giật mình, Nguyệt Oánh thanh âm ai oán bỗng dưng vang lên.

Phục hồi tinh thần lại, thấy hai con mắt Nguyệt Oánh nước mắt lưng tròng nhìn nàng, giúp nàng ta lau một ít nước mắt chảy xuống ôn nhu nói:“Ca nhất định sẽ đi thăm ngươi .”

Vì một ngày trước, dì Nguyệt Oánh phái người đến tìm nàng, nói có chuyện quan trọng, muốn nàng lập tức trở về, lại phái người tới đón nàng, cho nên nàng không thể cùng Ngạo Quân và bọn họ hồi kinh, nghĩ đến phải rời xa Ngạo Quân, nàng khóc cả một buổi tối , nhưng dì đã nói có chuyện quan trọng, hiện tại lại còn phái người tới đón nàng , nàng không thể không đi, mà Ngạo Quân lại không thể bồi nàng đi về nhà dì, lần này y là công thần chủ yếu, đương nhiên phải hồi kinh . Không có biện pháp, Nguyệt Oánh chỉ phải lần nữa nhắc nhở Ngạo Quân nhất định phải đi thăm nàng, đến giờ phải xuất phát, nàng vẫn còn nói.

“Mạc cô nương, ngươi yên tâm, quân sư nhất định sẽ đi thăm ngươi.” Lúc này, Triệu Chi Dương đã đi tới, nhẹ giọng nói. Hắn luyến tiếc Nguyệt Oánh, nhưng đáng tiếc trong lòng người ta chỉ có quân sư, chỉ cần nhìn thấy người hắn thầm thương yêu hạnh phúc là tốt rồi, hắn hứa với Nguyệt Oánh hảo hảo coi chừng quân sư .

“Ân, Triệu tướng quân, giúp ta chiếu cố ca ca. Đừng nhìn y rất lợi hại, kỳ thật y tuyệt không hội chiếu cố mình .” Nguyệt Oánh vừa nói với Triệu Chi Dương như vậy, hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn về phía hắn, đem ‘Ca’ yêu quý của mình ủy thác cho Triệu Chi Dương trước giờ đối xử với mình rất tốt. Bộ dáng của nàng Sở Sở động lòng người như thế, Triệu Chi Dương nhìn thấy cũng sửng sốt, chỉ có thể máy móc không ngừng gật đầu đáp ứng.

Một bên Ngạo Quân đã sớm đen mặt, nàng không thể tự chiếu cố mình, điểm ấy nàng thừa nhận, nhưng lại bảo Triệu Chi Dương tới chiếu cố nàng, có thể hay không rất quái a! Nghĩ tới cảnh Triệu Chi Dương tay cầm đồ ăn, dùng thanh âm tục tằng kia của hắn hô lớn:“Quân sư, ăn cơm .” Hảo dọa người a! Oánh nhi, ngươi không phải muốn chỉnh ta như vậy chứ!

Rốt cục Oánh nhi lưu luyến hạ tầm mắt, đại quân xuất phát đi về phía kinh đô, Ngạo Quân cưỡi trên con bạch mã trắng noãn không một điểm tạp chất, tóc đen theo gió tung bay, tay áo phiên giảo, ở mùa đông ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống dung nhan tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, càng thêm xinh đẹp động lòng người, trong nhu hòa mang theo anh khí, càng làm cho người ta không mở mắt ra được, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, khiến cho nàng càng giống như trích tiên trong khói lửa không thực ở nhân gian.

Hôm nay, ánh nắng tươi sáng, mùi hoa điểu ngữ, thật sự là trời đẹp vô cùng, xem ra ông trời cũng cười đến nở hoa , trong kinh đô Long Hiên muôn người đều đổ xô ra đường, mặc kệ nam nữ già trẻ tất cả đều buông việc trong tay chạy đến trước cửa thành kiển chân lấy chỗ, mà trước cửa thành lại có những kẻ hoàng gia quý tộc bình thường sống an nhàn sung sướng, kiêu ngạo ương ngạnh, liên tiếp hung hăng xô đẩy, dân chúng nửa câu oán hận cũng không dám nói, văn võ bá quan cũng đến đông đủ, ngay cả tam triều nguyên lão Liễu Kính Minh, quốc trượng kiêm Thừa tướng đương triều Tiêu Tề Uyên cũng đứng ở phía trước bách quan, liên tiếp nghển cổ ngóng về phía trước.

Đã xảy ra đại sự gì sao? Mặc kệ ngươi tùy tiện hỏi người nào, người nọ tuyệt đối sẽ cho ngươi một cái xem thường thật to, người đó hẳn sẽ nhìn ngươi giống như nhìn người ngoài hành tinh, hỏi ngươi có phải là người của Long Hiên hoàng triều hay không, ngay cả hài đồng ba tuổi cũng biết chuyện, thế nhưng ngươi lại không biết? Hôm nay là ngày Cẩn vương gia khải hoàn trở về, thiên hạ đệ nhất quân sư — Mạc Quân công tử cũng đi theo đội ngũ, mọi người đều muốn nhìn thấy “Lãnh Diện Chiến Thần” Cẩn vương gia và “Thiên hạ đệ nhất quân sư” thần nhân Mạc Quân công tử.

“Đến rồi, đến rồi……” Không biết ai hô một tiếng, đám người bắt đầu loạn cả lên , nếu không phải có binh lính ngăn trở, phỏng chừng sẽ phát sinh đại náo động , Liễu Kính Minh, Tiêu Tề Uyên và bách quan đang đứng chờ nhãn tình đồng thời cũng sáng lên: Rốt cục đã đến rồi. Những hoàng thân quốc thích không có học vấn cũng vẻ mặt cao hứng: Rốt cục có thể không cần đứng ở chỗ này phơi nắng nữa. Trong lòng tưởng nhớ dáng người tiểu thiếp tuyệt vời.

Rốt cục ở trong hy vọng của mọi người, Cẩn vương gia thân mặc y phục chiến bào mặt không chút thay đổi cưỡi con ngựa cao to, uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, theo sát phía sau là thượng tướng quân Ngụy Tử Tề, tướng quân Triệu Chi Dương và các vị tướng quân khác của hắn, chính giữa là một chiếc xe ngựa to lớn nhưng bề ngoài thực mộc mạc, cuối cùng là binh lính, một hàng chậm rãi đi về phía cửa thành.

Đợi cho Cẩn Hiên dẫn đại đội nhân mã tới trước thành, ngừng lại, Tiêu Tề Uyên lập tức cất bước đi lên, đối với Cẩn Hiên đang ngồi trên lưng ngựa vái chào nói:“Hạ quan Tiêu Tề Uyên, phụng chi mệnh của Hoàng Thượng, cùng bách quan nghênh đón Vương gia trở về.” Tiêu Tề Uyên đối với ân cứu mạng năm đó của Cẩn Hiên vẫn cảm hoài trong ngực, cũng đối với vị‘Chiến thần’ mỗi người khen ngợi này muôn phần bội phục, tán thưởng không thôi, ai, đáng tiếc a! Tình nhi lại làm hắn thương tâm, nếu hắn lại có một nữ nhi khác, hắn nhất định phải để Cẩn vương làm con rể của hắn!

Tiêu Tề Uyên vừa dứt lời, bách quan cùng với các quý tộc đều quỳ xuống, nói với Cẩn Hiên:“Hạ quan cung nghênh Vương gia đắc thắng trở về.”

“Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……” Tất cả dân chúng ở đây cũng đồng loạt quỳ xuống, tề hô.

Cẩn Hiên lập tức nhảy xuống ngựa, nói với Tiêu Tề Uyên:“Thừa tướng đại nhân khách khí . Liễu Đại nhân xin đứng lên đi!”

Tiêu Tề Uyên là phụ thân Vũ Tình, cũng là trung thần chính trực, không chỉ là Thừa tướng mà còn là quốc trượng, có thể nói là dưới một người, trên vạn người, nhưng hắn cũng không lấy quyền mưu tư, hướng đến cần kiệm thanh liêm, Cẩn Hiên và hắn tuy chỉ gặp nhau có một lần, nhưng trong lòng lại đối với hắn tôn kính có thêm, tôn hắn như trưởng bối, mà Liễu Kính Minh mặc dù không có quyền lực lớn như vậy, nhưng hắn cũng là nguyên lão tam triều, ở trong triều có uy vọng rất cao, cũng là trưởng bối mà Cẩn Hiên kính nể, ở trước mặt hai người bọn họ, Cẩn Hiên luôn luôn không nghĩ lấy vương vị Vương gia tự cho mình hơn bọn họ.

Về phần văn võ bá quan ở đây, tuy rằng cũng không thiếu chi sĩ chính trực, nhưng cũng có lắm kẻ gian trá, những kẻ này cả ngày chơi bời lêu lổng, chuyên môn lừa gạt dân chúng cái gọi là hoàng thân quý tộc lại làm mất hết thể diện của hoàng gia, đối với những kẻ này trước giờ hắn chưa có cái gì gọi là sắc mặt hoà nhã. Vung tay lên, nói với bách quan:“Đứng lên đi!”

“Cám ơn Vương gia.” Chúng bách quan vừa chậm rãi đứng lên, vừa nói với Cẩn Hiên.

Theo bách quan đứng lên, toàn thành dân chúng đối với Cẩn Hiên lại một lần nữa cùng hô lên:“Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……” Theo sau cũng đứng lên, tất cả mọi người không ai dám nhìn thẳng Vương gia, chỉ dám vụng trộm giương mắt, nhìn vị bất cẩu ngôn tiếu này, Cẩn vương gia anh tuấn bất phàm, phần đông nữ nhân nhìn thấy mặt lập tức ửng hồng, có người còn lớn mật trực tiếp mãnh phao mị nhãn, còn những thiếu niên tuổi trẻ trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, phải lấy Cẩn vương gia làm tấm gương học tập, trung niên mặc kệ nam nữ đều thầm hận chính mình vì sao không sinh chậm vài năm.

Đối với một màn này, Cẩn Hiên thấy nhưng không thể trách, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, giống như căn bản không quan hệ với hắn, đối với Tiêu Tề Uyên nói:“Tiêu đại nhân, Hoàng Thượng đâu?”

Bình thường khi hắn khải hoàn trở về, hoàng huynh đều tự mình đến thành khẩu khao tam quân , hành động này trước mặt người khác xem như là ân sủng rất lớn a! Nhưng chỉ có hai huynh đệ bọn họ mới biết, việc này không phải vì muốn biểu hiện nhiều ân sủng, mà là bọn họ quả thật huynh đệ tình thâm, tuy rằng hắn cho tới bây giờ cũng không để ý việc này việc nọ, trong lòng biết là vậy, nhưng lần này hoàng huynh đột nhiên không tới, cũng làm hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Tiêu Tề Uyên sắc mặt có điểm quái, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại nói:“Hoàng Thượng thượng có ‘Chuyện quan trọng’ muốn làm, hạ lệnh cho thần dẫn bách quan cung nghênh Vương gia trở về, Vương gia hồi kinh, nhất định là rất mệt, thỉnh Vương gia về vương phủ trước, buổi tối Hoàng Thượng sẽ ở trong cung bãi yến vì Vương gia tẩy trần, đồng thời khao tam quân.”

Hoàng Thượng đoán thật chính xác, Cẩn vương gia nhất định hội hỏi hắn , ai, kỳ thật Hoàng Thượng nào có chuyện trọng yếu gì a! Còn không phải lại vì hoàng hậu, cũng là nữ nhi của hắn, vừa mới sinh Thái tử không bao lâu, thân thể còn hư nhược, thế nhưng không để ý Hoàng Thượng ngăn cản, cố ý cải trang xuất hành, nói muốn nhìn xem đại quân rầm rộ khải hoàn trở về, chính yếu là muốn nhìn thần nhân được truyền kỳ là thiên hạ đệ nhất quân sư — Mạc Quân công tử, mặc kệ Hoàng Thượng như thế nào nói với nàng, nàng cũng cố ý muốn xuất cung, cho dù Hoàng Thượng nói sẽ triệu Mạc Quân tiến cung, đến lúc đó nàng có thể nhìn thấy y , nàng vẫn không đáp ứng, kiên trì muốn xuất cung, trừ bỏ Hoàng Thượng ra, không có người nào có thể ngăn cản được hoàng hậu thông minh cổ quái. Cuối cùng Hoàng Thượng không có biện pháp, chỉ phải tự mình lưu lại coi chừng nàng, phái hắn tới đón tiếp Cẩn vương, về phần chuyện khao tam quân, Hoàng Thượng vẫn muốn tự mình làm, cho nên kéo dài tới buổi tối mới tổ chức yến tiệc để khao quân . Phỏng chừng hiện tại Hoàng Thượng còn đang suy nghĩ phương pháp lôi kéo Tình nhi a! Hoàng Thượng, ngươi chịu khổ !

“Ân.” Cẩn Hiên chỉ gật đầu, xoay người, nhảy lên ngựa, động tác kia vừa lưu loát vừa soái, nữ nhân toàn thành nhìn thấy lại tâm sinh ái mộ. Trong lòng Cẩn Hiên hiểu được, chuyện quan trọng có thể làm cho hoàng huynh bỏ cả việc đón tiếp hắn, trừ bỏ là chuyện Vũ Tình, còn có thể là chuyện gì, lại nhìn biểu tình Tiêu Tề Uyên, liền càng thêm khẳng định , xem ra Vũ Tình lại làm chuyện gì làm cho hoàng huynh đau đầu?

Cẩn Hiên quay ngựa đầu lại, hạ lệnh tam quân đóng quân ở ngoài thành, lại triệu hồi đầu ngựa, vừa định hồi phủ, Liễu Kính minh ở một bên ngay từ đầu không ngừng ở phía sau nhìn về phía hắn, một bộ muốn nói lại thôi rốt cục nhịn không được mở miệng nói:“Vương gia, Mạc Quân sư đâu? Như thế nào không thấy?”

Tuy rằng hắn thật sự rất muốn gặp nhân vật nổi tiếng thiên hạ Mạc Quân công tử này, nhưng đêm nay là yến hội, y tất sẽ tham gia, đến lúc đó là có thể nhìn thấy y , không cần gấp như thế, nhưng vấn đề là hiện tại người nghiêng ngã vì thần nhân Mạc Quân sư này lại là tiểu nữ nhi hắn thương yêu nhất, từ tiểu nữ nhi hắn nghe nói đến sự tích truyền kỳ của Mạc Quân công tử, tâm thần cứ nhộn nhạo không yên, hôm nay còn muốn hắn mang nàng đến đây, chính là muốn nhìn thấy vị chân nhân này, không thể ngờ nhìn thầy đều là những tướng quân ít hiểu biết, không nhìn thấy Mạc Quân công tử trong truyền thuyết a!

Điều Liễu Kính minh hỏi không thể nghi ngờ là vấn đề mà mọi người vẫn muốn hỏi lại không dám hỏi, hiện tại vô luận bách quan hay là dân chúng đều nhất tề nhìn về phía Cẩn Hiên, bắt đầu nghị luận:

“Đúng vậy! Sao không thấy Mạc Quân công tử a?” Quan viên Giáp hỏi.

“Ngay từ đầu ta đã chú ý , Mạc Quân công tử như thế nào không xuất hiện?” Quan viên Ất bồi thêm.

“Các ngươi biết Mạc Quân công tử? Bằng không tại sao biết Mạc Quân công tử không xuất hiện?” Quan viên Bính ngây ngốc hỏi.

Quan viên Giáp, Ất nhất tề trừng người nọ liếc mắt một cái:“Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc, ai mà không biết Mạc Quân công tử tuấn mỹ vô song, bộ dáng so với nữ tử còn mĩ hơn, y phục bạch sắc, như trích tiên, hơn nữa là dạng thư sinh, ngươi nhìn xem, nơi này có ai là thư sinh tuấn mỹ mặc bạch y.”

Quan viên Bính bừng tỉnh đại ngộ ‘Nga’ một tiếng, lại cùng mọi người thảo luận……

Làm quan nghị luận thành một đoàn, dân chúng lại giống như nổ tung, ồn ào náo loạn cả lên:

“Thất Lão Bát Ta đã sớm chờ ở nơi này cũng vì muốn gặp mặt Mạc Quân công tử một lần, cầu hôn cho khuê nữ nhà ta, đáng thương cho khuê nữ nhà ta tương tư vì Mạc Quân công tử.” Dân chúng Giáp đau lòng nói.

“Khuê nữ nhà ngươi? Trưởng thành với bộ dáng đó, Mạc Quân công tử như thế nào hội để ý, phải như tiểu nha đầu nhà ta, là mỹ nhân lừng danh, cùng với Mạc Quân công tử quả thực là trời đất tạo nên một đôi!” Dân chúng Ất khinh thường nói với dân chúng Giáp, hắn cũng là vì nữ nhi nhà hắn đến chờ Mạc Quân sư nổi tiếng thiên hạ.

“Cái gì? Ngươi cho Mạc Quân công tử là người nông cạn như vậy sao? Cưới vợ quan trọng nhất là hiền thục, xem khuê nữ nhà ta có thể nâng khăn sửa túi, có thể làm bếp, tối trọng yếu là sinh nở rất tốt, nhất định có thể làm cho Mạc Quân công tử ba năm ôm hai đứa, giống như tiểu nha đầu nhà ngươi, bộ dạng gầy giống như cây gậy trúc, một chút thịt cũng không có, làm sao sinh được đứa nhỏ.” Dân chúng Giáp phản bác trở về nói.

“Ngươi nói ai không sinh được đứa nhỏ? Tiểu nha đầu nhà ta sinh dưỡng thật tốt a!……” Vừa nghe thấy dân chúng Giáp nói như vậy, dân chúng Ất nổi giận, chỉ vào dân chúng Giáp mắng to.

Đứng bên cạnh có một nam tử trung niên nhìn cũng tương đối nhã nhặn hợp thời đi ra khuyên nhủ:“Các vị xin bớt giận, Mạc Quân công tử tài trí, nhãn giới nhất định cũng là cao nhân phi phàm, người rảnh rỗi sao lại tùy tiện để mắt.” Ý định của hắn chỉ là muốn khuyên nhủ hai người kia khắc khẩu vô vị, nhưng có thể bởi vì hắn nói không rõ. Lời vừa ra khỏi miệng, liền đã bị dân chúng Giáp, Ất trợn mắt nhìn.

“Mẹ ngươi ! Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Dân chúng Giáp đẩy người nọ một phen, cả giận nói.

“Cái gì gọi là người rảnh rỗi sao lại tùy tiện để mắt? Ngươi muốn chết a!” Dân chúng Ất cũng làm bộ muốn đánh nam tử trung niên kia.

Nhất thời, dân chúng Giáp, dân chúng Ất sắp đánh nhau đều quay đầu nhắm ngay nam tử trung niên kia, nhất thời người ở một bên cũng đều loạn thành một đoàn , nếu không có binh lính ngăn cản, phỏng chừng toàn thành dân chúng đều phải loạn cả lên.

Cẩn Hiên tất nhiên là nhìn thấy được một màn này, cũng nghe được điều mọi người nghị luận, trong lòng phát lên một cỗ tức giận Mạc Quân, giống như là người hắn yêu thương đang bị người khác mơ tưởng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn như cũ không có chút thay đổi, vẫn là mặt lạnh, nói với Liễu Kính Minh:“Vì đi đường mệt nhọc, quân sư bị nhiễm phong hàn, không nên trúng gió.” Lời này cũng là nói với mọi người.

Liễu Kính Minh nhìn lên trên lầu tửu lâu, thất vọng lắc lắc đầu, cửa sổ trên tửu lâu đang mở ra lập tức đóng lại, Liễu Kính biết rõ nữ nhi của hắn nhất định thực thương tâm , quay đầu, nhìn về phía xe ngựa đằng sau Cẩn vương, Mạc Quân công tử ở ngay bên trong xe?

Nhất thời tất cả những người một lòng tràn đầy chờ mong muốn gặp Mạc Quân công tử không người nào là không thất vọng, đây là một cơ hội vô cùng tốt, lần này không thấy được, về sau càng khó gặp được. Tiêu Tề Uyên cũng có chút thất vọng, hắn cũng rất muốn gặp một lần vị Mạc Quân sư kỳ tài ngút trời này, không phải chỉ vì truyền kỳ của y, mà bởi vì nữ nhi của hắn Vũ Tình từ khi nghe xong tích chuyện của y, mỗi ngày Mạc Quân, Mạc Quân không rời miệng, làm hại Hoàng Thượng luôn sinh hờn dỗi, cả ngày ăn buồn dấm chua người chưa từng gặp mặt…… Hắn thật muốn nhìn xem người có thể làm cho nữ nhi hắn tâm cao khí ngạo bội phục không thôi như thế đến cuối cùng có bộ dáng như thế nào, bất quá hiện tại không gặp được , cũng chỉ có thể đợi đến buổi tối .

Ngụy Tử Tề và các tướng quân đứng chờ thấy mọi người nghe xong lời của Vương gia, đều biểu tình thất vọng, ánh mắt nhìn về phía xe ngựa phía sau, trên mặt biểu tình có điểm là lạ, một bộ dường như đang nghẹn cái gì đó, nhất là Triệu Chi Dương, trên mặt chút hồng chút bạch ……

Ngụy Tử Tề hoàn hảo một chút, mặt ngoài vẫn là ôn hòa tươi cười như vậy, bất quá vị tướng quân này khóe miệng ý cười đã muốn rất sâu rất sâu , nếu không phải ở trong trường hợp này, không thể làm mất mặt Vương gia, phỏng chừng hiện tại đã có người cười đến ngã lăn xuống. Kỳ thật quân sư bọn họ không phải là bị nhiễm phong hàn? Là tại vì sợ dung nhan tuyệt sắc của y sẽ khiến cho đại náo động, nên cố ý để y ngồi trong xe ngựa, không cho người khác nhìn thấy y, nhìn trước mắt rậm rạp đầu người, các vị tướng quân đang nhẫn cười cũng không thể không bội phục vị Vương gia anh minh quyết sách này, nếu quân sư thật sự xuất hiện ở trước mặt mọi người, phỏng chừng xuất động tất cả binh lính cũng không ngăn cản được tất cả dân chúng , quân sư không bị bọn họ ăn mới là lạ đó!

Kỳ thật là vừa lúc nhổ trại hồi kinh, quân sư là người cưỡi ngựa, nhìn không ra thuật cưỡi ngựa của quân sư thật đúng là rất tốt, tư thế ngồi trên lưng ngựa thật oai hùng hiên ngang a! Nhưng vừa đến trấn đầu tiên, lập tức xuất hiện đại tai hoạ , vốn đại danh của thiên hạ đệ nhất quân sư đã thật sâu làm tất cả nữ tử tâm sinh ái mộ , vừa thấy dáng người như trích tiên của quân sư, lập tức đem tất cả cái gì gọi là tam tòng tứ đức, nữ tử rụt rè tất cả đều quăng ra sau đầu. Vừa nhìn thấy quân sư, mọi người lập tức như bị điên, không muốn sống đổ xô về phía trước, mặc kệ cái gì tiểu thư khuê các, tiểu nữ tử, hay là đại thẩm đại nương, tóm lại là nữ nhân liền tất cả đều không muốn sống xông đến bên người quân sư, cầm trong tay khăn tay a! Túi gấm a!…… Tất cả đều nhét vào trong tay quân sư, còn không ngừng phao mị nhãn, kêu to ‘Mạc Quân công tử’, tuyệt không sợ bị vó ngựa đạp chết, tối khoa trương hơn là còn có nam tử cũng vẻ mặt thẹn thùng đến bên người quân sư, từ trong lòng đem ngọc bội, quạt cái gì cũng đều đưa cho quân sư, còn đỏ mặt nhìn chằm chằm quân sư. [Lệ Nguyệt: *Ngất* Quân tỷ cải nam trang rồi mà mị lực vẫn kinh người như thườnga, đáng sợ, đáng sợ.]

Ngay cả Vương gia và bọn họ nhìn riết cũng quen vẫn không khỏi mông lung , vốn tưởng rằng quân sư hội không biết làm gì, nhưng là ngược lại, từ lúc đám người đó náo loạn, quân sư liền ghìm chặt ngựa, lập tức ngồi ngay ngắn, một chút phản ứng cũng không có, mặc cho đám nữ tử này đem cái gọi là tín vật nhét vào trong lòng, nàng chỉ lạnh lùng nhìn mọi người, những thứ đồ vật gì đó trong lòng nàng càng lúc càng nhiều, đặc biệt càng ngày càng có nhiều nam tử cũng không thẹn thùng chen lấn lại gần, có kẻ còn lớn mật nhân cơ hội sờ soạng tay quân sư, bọn họ và Vương gia nhìn thấy trong mắt ứa ra hỏa, hận không thể đem một đôi song thủ kia cấp chặt bỏ, mà quân sư tuy không phát hỏa, nhưng biểu tình trên mặt cũng là càng ngày càng lạnh, trên người cũng tản mát ra hàn khí so với Vương gia còn lãnh hơn, bọn họ nhìn thấy không tự giác đánh run một cái thật sâu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn y. Tuy vậy cũng không thể ngăn trở lực lượng tình yêu đặc biệt cường đại, hàn khí lạnh như thế thế nhưng đối với những người đó một chút cũng không cảm giác được, vẫn không ngừng có người vọt tới.

Theo đám đông càng ngày càng nhiều, Vương gia hạ lệnh, để binh lính đem tất cả mọi người ngăn cách, không cho bọn họ đụng tới một góc áo của quân sư, đợi cho quân sư rốt cục thoát ly ‘Ma chưởng’ của những người đó, thật sự là rất chật vật , bọn họ nhìn thấy cười ha ha lêng bị ánh mắt sắc bén của quân sư đảo qua, chỉ phải cười nghẹn ở trong lòng, quân sư nóng giận so với Vương gia còn khủng bố hơn a

Trải qua sự kiện này, tất cả mọi người bắt đầu thương lượng, bây giờ chỉ mới ở thành trấn nhỏ, đã không thể ngăn trở như vậy, nếu thực đến kinh đô, trường hợp kia thật sự là không dám tưởng tượng, hơn nữa đừng nói tới hồi kinh , hiện tại loại tình huống này đại quân căn bản là nửa bước khó đi, không biết năm nào tháng nào mới có thể hồi kinh a? Cuối cùng, Vương gia quyết định không để quân sư kỵ mã nữa, sai thành thủ làm một chiếc xe ngựa, để quân sư dọc theo đường đi đều ngồi ở trong xe ngựa, chỉ cần có người khác ở đây, quân sư sẽ không lộ diện. Quân sư cái gì cũng không nói sẽ đồng ý quyết định này, nhưng chưa đi được bao lâu, quân sư liền nói không thể ngồi xe ngựa, mọi người mặc dù rất kỳ quái nhưng không hỏi, hơn nữa sau khi Vương gia nói không chuẩn, quân sư cũng không nói gì, cứ như vậy một đường ‘An an toàn toàn’ về tới kinh đô.

Giữa lúc các vị tướng quân hồi tưởng lại một đường ‘Lịch trình gian khổ’ này, Vương gia ở bên kia không biết cùng Tiêu Thừa tướng và Liễu Đại nhân nói chuyện gì, chỉ nghe được Tiêu Thừa tướng nói với Vương gia:“Một khi đã như vậy, vậy Vương gia hãy cùng Mạc Quân sư trở về vương phủ nghỉ ngơi.” Nói xong liền ý bảo bách quan tránh ra, cung kính đưa Vương gia hồi phủ.

Cẩn Hiên gật đầu, vung tay lên, đoàn người chậm rãi tiến vào cửa thành, hướng Cẩn vương phủ mà đi, tuy rằng nhìn không thấy Mạc Quân công tử, nhưng có thể nhìn thấy ‘Lãnh Diện Chiến Thần’ Cẩn vương gia trong truyền thuyết, vẫn khiến cho tất cả dân chúng hưng phấn vô cùng, không ngừng huy tay hô to ‘Vương gia thiên tuế, Vương gia thiên tuế……’

Cẩn Hiên mặt không chút thay đổi cưỡi con ngựa cao to, coi như tất cả náo nhiệt đều không quan hệ với hắn. Mà Ngạo Quân người thiếu chút nữa lại khiến cho đại náo động, lúc này đang làm gì a? Trong xe ngựa mộc mạc, nhân vật chính mà mọi người đang nghị luận lúc này lại không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng đại lười ngủ say.

Thời điểm Cẩn Hiên muốn nàng ngồi xe ngựa, ban đầu nàng còn cảm thấy mới mẻ , dù sao cũng chưa từng ngồi qua, nhưng vừa mới đi được một đoạn đường, nàng liền hối hận , ngồi ở trong xe ngựa tuyệt không thoải mái, lắc lắc lắc lắc , nàng hoảng đến rất nhanh ói ra, hơn nữa gió lạnh liên tục thổi vào bên trong xe rất lạnh a , rốt cục chịu không nổi , muốn kỵ mã. Nhưng Cẩn Hiên lại lạnh lùng cho nàng một câu không chuẩn, nàng biết Cẩn Hiên sinh khí, cũng không nói gì nữa, nhẫn nhẫn thì tốt hơn. Nhưng lúc sau, Cẩn Hiên liền sai người tìm đến một ấm lô, nhất thời, bên trong xe ngựa trở nên ấm áp, nàng biết đây là Cẩn Hiên biết nàng sợ lạnh, cho nên ở trong xe ngựa chuẩn bị hỏa lò, trong lòng cũng thật ấm áp dễ chịu . Thể xác và tinh thần đều ấm áp dễ chịu, nhịn không được Chu công lại tìm tới nàng , cho nên dọc theo đường đi nàng cơ hồ đều là ngủ trên xe ấm áp dễ chịu. Này không đúng, là ngủ thẳng đến kinh đô vẫn còn ngủ, ngay cả bên ngoài náo loạn lớn như vậy động tĩnh cũng không biết, thật sự là rất bội phục nàng .

Cuối cùng cũng đã về tới kinh đô Long Hiên, cuộc sống quân lữ thành danh của Ngạo Quân như vậy đã xong, kế tiếp hãy xem sự tích phấn khích nhất của nàng ở kinh đô, nàng và Tuyết làm sao gặp mặt? Cảm tình với Cẩn Hiên phát triển như thế nào? Và còn nhân vật nam chính thứ ba cũng xuất hiện rồi nga!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương