Quân Quyền Liêu Sắc
-
Chương 44-2
Edit: YueYing
Beta: Nê
Nghĩ như vậy, những tâm tư tán loạn trước đó của cô lại lần nữa quay trở lại. Giống như Ellen nói, phụ nữ rơi vào tình yêu chính là kẻ đáng thương không có chỉ số thông minh lại mù quáng. Mà cô, gần như bị tẩy não bởi sự dịu dàng giả tạo của người đàn ông này.
May mắn Bảo Thất xuất hiện, làm cô nhận rõ sự thật.
Bởi vậy bây giờ, cô chỉ là Chiêm Sắc, chỉ là chủ nhân của chính mình.
Gió đêm lạnh như nước, hai người ôm nhau thật lâu không có nói chuyện.
Quyền Thiếu Hoàng cúi đầu, không ngừng quan sát biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Một lúc lâu sau, thấy cô không lên tiếng, giọng nói của anh cũng lạnh đi.
“Chiêm Tiểu Yêu, em thật sự chưa bao giờ để ý?”
“Thật sự!” Chiêm Sắc ngày thường tính tình khá tốt, nhưng trong xương cốt lại có một chút quật cường. Một khi trong lòng đã quyết định chuyện gì, mười con trâu cũng kéo không lại, nói chuyện tự nhiên sẽ không lưu tình cộng thêm chém đinh chặt sắt.
“Một chút đều không để bụng. Trước kia không, bây giờ không, tương lai cũng không.”
Hai tay ôm chặt lấy bả vai cô, khuôn mặt anh tuấn của Quyền Thiếu Hoàng trở nên lạnh lùng, dưới ánh đèn đường càng thêm lạnh lẽo và nghiêm túc. Ngón tay vuốt ve bả vai cân xứng của cô, trầm ngâm vài giây, giọng anh tăng lên.
“Lá gan thật lớn, không sợ lão tử thu thập em sao?”
“A, dù sao cũng chỉ là một cái mệnh tiện, thu thập hay không, có vấn đề gì?”
Người vì cái gì sợ, chính là bởi vì để ý.
Một người nếu cái gì cũng không để bụng, thì có cái gì đáng sợ đâu?
Chiêm Sắc chính là muốn dùng tâm lý như vậy để phản ứng, đả kích lòng tin đã khống chế mình của anh ta. Cô muốn cho anh ta biết, cô căn bản không sợ gì cả, càng sẽ không chịu bất kỳ uy hiếp gì của anh.
Lần này, Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm mặt cô, một lúc lâu sau cũng không có nói chuyện.
Chiêm Sắc cười lạnh, vừa định nghĩ cách thoát thân, người đàn ông vậy mà xanh mặt không nói hai lời đã ôm cô lên, cả người ấn vào trong ngực rồi đi trở về. Cửa xe đã mở rộng, một tay ấn cô vào ghế dựa trong xe, sau đó anh cũng ngồi xuống.
“Lái xe!”
Lạnh lùng lên tiếng, rất nhanh ô tô đã khởi động.
Chiêm Sắc nghiến răng trừng mắt, lại lần nữa lĩnh hội được sự bá đạo của anh, ngọn lửa trong lòng càng bốc lên dữ dội hơn.
Cô gái này, trời sinh ăn mềm không ăn cứng. Ai đối xử tốt với cô dù chỉ một chút, cô chắc chắn sẽ đền đáp rất nhiều. Còn ai đối xử không tốt với cô, cô cũng sẽ trả lại gấp mười lần. Lúc trước đối với Quyền Thiếu Hoàng, cô ít nhiều gì cũng niệm tình anh giúp đỡ cô ‘tốt’. Mà hiện tại, máu nóng lên não, chỗ nào còn cố được nhiều như vậy?!
Ngồi ngay ngắn, cô vuốt nhẹ mái tóc đen dài xõa xuống trán, nâng cằm nhọn lên một đường cong tuyệt mỹ, ưỡn ngực, nghiêm túc nói với anh.
“Quyền Thiếu Hoàng, hiện tại tôi chính thức nói cho anh biết. Tôi không gả. Tôi thu hồi lời nói lúc trước đã nói qua. Từ giờ trở đi, tôi và anh một chút quan hệ cũng không có. Còn việc thiếu tiền anh….. Đời này của tôi chỉ cần chưa chết, đều sẽ từng đồng từng cắc trả cho anh.”
Nghiêng mắt nhìn qua, Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm mặt cô, giọng nói hơi lạnh.
“Chiêm Tiểu Yêu, rốt cuộc em giận cái gì? Bảo Thất là em họ của anh.”
Thở ra một hơi, Chiêm Sắc cảm thấy anh ta đang lấy lời nói này để qua loa lấy lệ với mình, thật sự có chút nực cười. Cô nhướng mày, cười ha hả: “Em họ lại càng đáng sợ, chứng minh tâm tư của anh càng xấu xa. Được, Quyền Tứ gia, tôi không có tâm tình cùng anh nói giỡn….. Vẫn là câu nói kia, anh đi đường dương quan của anh, tôi về cầu độc mộc của tôi. Tiền nợ tôi sẽ trả, nhưng tôi không muốn lấy tôn nghiêm của bản thân để trả!”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú, chuyên chú đến có chút dọa người.
“Em rảnh đến nhàm chán rồi đúng không? Thứ bảy kết hôn, bây giờ em nói với anh là không gả?”
Kết hôn? Mối quan hệ kiểu này, còn kết cái gì hôn nữa? Nghĩ đến đây, Chiêm Sắc bất chấp cảm giác chua xót không hiểu được nảy lên trong lòng, nhíu mày lại, quát khẽ một tiếng.
“Làm phiền anh, Quyền Tứ gia, cho tôi xuống xe.”
Nâng tay lên, Quyền Thiếu Hoàng vẫn chuyên chú nhìn cô như cũ, đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn mái tóc dài óng ả xinh đẹp của cô, cảm xúc ấm áp khiến tim anh mềm xuống, kéo cô lại ôm vào ngực, chậm rãi xoa đầu cô, hơi thở cũng mềm ấm.
“Chiêm Tiểu Yêu, đừng quậy nữa. Được được, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Đối xử tốt với cô? Trong miệng cười lạnh một tiếng, Chiêm Sắc đột nhiên rời khỏi anh, ngồi vào chỗ khác.
“Tôi nói tôi muốn xuống xe, tôi nói tôi không gả cho anh, anh nghe không hiểu tiếng người à?”
Lồng ngực trống không, lại bị cô gái nhỏ này lần nữa đẩy ra, Quyền Tứ gia cũng phát bực. Nhìn chằm chằm mặt cô, anh tới gần một chút, giọng nói lạnh lẽo vô biên trầm trọng hơn rất nhiều.
“Trí nhớ không dài. Lão tử đã nói, chuyện này không phải do em quyết định, đã quên rồi ư?”
Chiêm Sắc lùi lại, thân thể đã dán lên vách tường xe. Có câu, đoạn tuyệt đường lui lại xông ra, cô không muốn vĩnh viễn bị anh áp bức như vậy, mà anh lại không thật lòng yêu cô, vậy hôn nhân của cô và ngồi đại lao có gì khác nhau?
Nghĩ thế, cô đơn giản từ bỏ tâm trí của mình.
“Không phải do tôi quyết định đúng không?”
Lạnh lùng cười với anh, đột nhiên cô ấn mở cửa xe, hoàn toàn mặc kệ ô tô đang chạy băng băng với tốc độ cực nhanh, cả người liền lăn xuống quốc lộ.
“Chiêm Tiểu Yêu!” Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng trắng bệch, giọng nói còn chưa hoàn toàn phát ra. Cả người giống như một con báo phẫn nộ, bay nhanh nhào tới, hai tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, khuỷu tay dùng kỹ xảo che lại thân thể cô, tận lực làm chính mình chịu lực, liên tiếp lăn vài cái trên mặt đất mới khó khăn ổn định thân thể hai người, ngừng lại.
Kít –––––
Đồng thời, tiếng thắng xe cũng kêu lên chói tai.
Ô tô dừng lại, tài xế một đầu mồ hôi lạnh.
Vài người nhảy xuống xe: “Tứ gia!”
Ôm Chiêm Sắc nằm trên mặt đất, Quyền Thiếu Hoàng không trả lời bọn họ, trong lúc hồn bay phách lạc, anh thở nặng nề, vuốt đi sợi tóc che trên mặt người phụ nữ, nghĩ mà sợ, tâm tình không tốt tới cực điểm.
“Chiêm Tiểu Yêu, con mẹ nó em điên rồi! Tìm chết à?”
“Tôi tìm chết có liên quan gì tới anh?”
“Lão tử cảnh cáo em, không được anh cho phép, mẹ kiếp em muốn chết cũng không được.”
“Quyền Thiếu Hoàng, tôi cũng nói cho anh biết, chuyện của tôi, từ trước tới nay chính tôi làm chủ, không mượn anh tới quản.”
Hét lớn vài câu này xong, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chằm chằm một hồi lâu. Cuối cùng, vẫn là người đàn ông hạ hỏa trước. Hung hăng liếc mắt nhìn cô một cái, anh bất chấp trên người nhiều vết thương, ôm eo cô bế cô đứng dậy. Nghĩ nghĩ, đôi tay lại ôm lấy mặt cô, nhìn nhìn từ trên xuống dưới.
“Bảo bối, có bị thương không?”
Chiêm Sắc không ngờ, trải qua chuyện bay xuống xe mạo hiểm như vậy. Thế nhưng tâm tình của mình có thể bình tĩnh. Nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, cô ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt lo lắng của người đàn ông, giọng nói vô cùng thản nhiên.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết. Chỉ cần tôi muốn, không có gì là không làm được.”
Quyền Thiếu Hoàng biết cô gái này là một con thỏ, bị bức cho nóng nảy cũng sẽ cắn người, cũng thật không có nghĩ đến cô dám làm chuyện nhảy xuống xe như vậy. Nhưng lúc này, một bụng lửa giận, không thể phát ra trước mặt cô.
“Được được được, lên xe trước rồi nói.”
Nói xong liền ôm cô, không nghĩ con thỏ con này thật đúng là nóng nảy. Giãy giụa hai cái tránh không được, một phát đã cắn cổ anh. Lần này cô cắn thật, rất rõ ràng, cô so với dĩ vãng bất cứ lần nào cũng đều cắn hết sức lực.
Trong miệng, rất nhanh liền nếm được vị máu….
Thân thể dừng một chút, Quyền Thiếu Hoàng mới thở dài kéo cô ra.
Cúi đầu, nhìn chằm chằm khóe môi đỏ mọng và đôi mắt mang theo sự tức giận của cô, anh thong thả ung dung sờ cổ bản thân, đột nhiên bật cười.
“Em mẹ nó cũng thật tàn nhẫn. Tuy nhiên, lão tử vẫn thích! Đi, chúng ta về nhà, đừng đứng ở nơi này để người ta chế giễu.”
Chiêm Sắc lại lùi về sau một bước, lau lau miệng, gian nan hít thở mấy hơi, trong đầu có một ý nghĩ. Chuyện nhảy xe nguy hiểm như vậy cô đều đã làm, muốn thật sự thỏa mãn ý của anh, sau này làm gì còn có ngày lành nữa? Không phải là bị anh ta bắt nạt đến chết ư?
Tâm lạnh, lời nói cũng lạnh, cô dùng sức nói ra từng câu từng chữ.
“Quyền Thiếu Hoàng, tôi thật sự hoài nghi chỉ số thông minh và khả năng lý giải của anh –––––”
Đôi mắt hồ ly nguy hiểm nheo lại, Quyền Thiếu Hoàng đánh giá cô, nơi đáy mắt chứa đầy hung ác và nham hiểm đến cực hạn. Chờ cô nói xong, giọng nói đã trầm xuống.
“Chiêm Tiểu Yêu, em có ý gì?”
“Ý tứ rất đơn giản. Tôi tình nguyện ngã chết, cũng không đi theo anh.”
“Em dám!”
“Tôi đi con đường của tôi, tôi có cái gì mà không dám?”
Chiêm Sắc cười lạnh nói xong, không nhẹ không nặng liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người rời đi.
Ánh mắt lạnh xuống, đen tới cực điểm, Quyền Thiếu Hoàng chỉ muốn xách người phụ nữ cứng đầu kia trở về. Nhưng hai chân anh như mọc rễ, đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể hướng bóng dáng cô mà rống lên một câu.
“Chiêm Tiểu Yêu, em đi thêm một bước thử xem?”
Chiêm Sắc không biết có nghe thấy không, cũng không quay đầu lại, xách túi đi cực nhanh, hoàn toàn xem anh như ôn thần mà trốn.
“Đệch! Đi con mẹ em!”
Ánh mắt u ám trong hai giây, Quyền Thiếu Hoàng đạp một cái vào gốc cây xanh bên đường. Nhìn thân cây run như cầy sấy, trong lòng vô cùng khó chịu, từng sợi tóc như đều mang theo hàn khí. Cười lạnh, anh không ngừng cười lạnh, khóe miệng cong cong gợi cảm mở ra, rõ ràng là đang cười, nhưng bộ dáng lại giống Satan ẩn nấp trong bóng tối.
Không ai biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Càng không ai biết, tình cảm của anh đối với người phụ nữ kia phức tạp thế nào.
Yên lặng hồi lâu, cuối cùng Thiết Thủ đứng ở phía sau anh.
“Tứ gia! Có cần đuổi theo Chiêm lão sư không?”
“Đuổi cái rắm, để cô ấy biến đi.”
Oán hận nói xong, Quyền Thiếu Hoàng lôi kéo quần áo trên người vừa rồi bị mặt đất ma sát cho sờn rách vài chỗ, bực bội trong lòng lại nhiều chút. Nghiến răng, anh lại lần nữa bước lên xe.
Thiết Thủ một đường trầm mặc đi theo.
Trong trí nhớ của anh ta, Tứ gia đã lâu không giận dữ như vậy. Lên xe, cự tuyệt xem xét miệng vết thương, cũng cự tuyệt người băng bó cho anh, một mình lạnh mặt lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, giống như tôn thần mặt lạnh đầy tức giận.
Lần này xem ra, anh đúng là cứng họng.
Tuy nhiên anh ta không đoán được rằng, sau khi ô tô khởi động mới băng qua hai con phố, người đàn ông vẫn còn trong cơn thịnh nộ, lạnh lẽo xót xa ném ra một câu.
“Bảo vệ an toàn của cô ấy cho tốt, không được lơi lỏng.”
Thiết Thủ trong lòng có chút cảm thán.
Giống như mỗi lần hai người họ cãi nhau, chẳng cần biết Tứ gia tức giận hay phẫn nộ bao nhiêu, mỗi lần người chịu thua trước đều là Tứ gia. Nhìn khuôn mặt tức giận chưa tan của anh, Thiết Thủ nhíu nhíu mày, lại nhịn không được mà an ủi.
“Tứ gia đừng tức giận, chờ Chiêm lão sư suy nghĩ cẩn thận, sẽ biết Tứ gia đối tốt với cô ấy thôi.”
“Tốt cái rắm! Cô ấy hận không thể ăn thịt tôi.”
Beta: Nê
Nghĩ như vậy, những tâm tư tán loạn trước đó của cô lại lần nữa quay trở lại. Giống như Ellen nói, phụ nữ rơi vào tình yêu chính là kẻ đáng thương không có chỉ số thông minh lại mù quáng. Mà cô, gần như bị tẩy não bởi sự dịu dàng giả tạo của người đàn ông này.
May mắn Bảo Thất xuất hiện, làm cô nhận rõ sự thật.
Bởi vậy bây giờ, cô chỉ là Chiêm Sắc, chỉ là chủ nhân của chính mình.
Gió đêm lạnh như nước, hai người ôm nhau thật lâu không có nói chuyện.
Quyền Thiếu Hoàng cúi đầu, không ngừng quan sát biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Một lúc lâu sau, thấy cô không lên tiếng, giọng nói của anh cũng lạnh đi.
“Chiêm Tiểu Yêu, em thật sự chưa bao giờ để ý?”
“Thật sự!” Chiêm Sắc ngày thường tính tình khá tốt, nhưng trong xương cốt lại có một chút quật cường. Một khi trong lòng đã quyết định chuyện gì, mười con trâu cũng kéo không lại, nói chuyện tự nhiên sẽ không lưu tình cộng thêm chém đinh chặt sắt.
“Một chút đều không để bụng. Trước kia không, bây giờ không, tương lai cũng không.”
Hai tay ôm chặt lấy bả vai cô, khuôn mặt anh tuấn của Quyền Thiếu Hoàng trở nên lạnh lùng, dưới ánh đèn đường càng thêm lạnh lẽo và nghiêm túc. Ngón tay vuốt ve bả vai cân xứng của cô, trầm ngâm vài giây, giọng anh tăng lên.
“Lá gan thật lớn, không sợ lão tử thu thập em sao?”
“A, dù sao cũng chỉ là một cái mệnh tiện, thu thập hay không, có vấn đề gì?”
Người vì cái gì sợ, chính là bởi vì để ý.
Một người nếu cái gì cũng không để bụng, thì có cái gì đáng sợ đâu?
Chiêm Sắc chính là muốn dùng tâm lý như vậy để phản ứng, đả kích lòng tin đã khống chế mình của anh ta. Cô muốn cho anh ta biết, cô căn bản không sợ gì cả, càng sẽ không chịu bất kỳ uy hiếp gì của anh.
Lần này, Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm mặt cô, một lúc lâu sau cũng không có nói chuyện.
Chiêm Sắc cười lạnh, vừa định nghĩ cách thoát thân, người đàn ông vậy mà xanh mặt không nói hai lời đã ôm cô lên, cả người ấn vào trong ngực rồi đi trở về. Cửa xe đã mở rộng, một tay ấn cô vào ghế dựa trong xe, sau đó anh cũng ngồi xuống.
“Lái xe!”
Lạnh lùng lên tiếng, rất nhanh ô tô đã khởi động.
Chiêm Sắc nghiến răng trừng mắt, lại lần nữa lĩnh hội được sự bá đạo của anh, ngọn lửa trong lòng càng bốc lên dữ dội hơn.
Cô gái này, trời sinh ăn mềm không ăn cứng. Ai đối xử tốt với cô dù chỉ một chút, cô chắc chắn sẽ đền đáp rất nhiều. Còn ai đối xử không tốt với cô, cô cũng sẽ trả lại gấp mười lần. Lúc trước đối với Quyền Thiếu Hoàng, cô ít nhiều gì cũng niệm tình anh giúp đỡ cô ‘tốt’. Mà hiện tại, máu nóng lên não, chỗ nào còn cố được nhiều như vậy?!
Ngồi ngay ngắn, cô vuốt nhẹ mái tóc đen dài xõa xuống trán, nâng cằm nhọn lên một đường cong tuyệt mỹ, ưỡn ngực, nghiêm túc nói với anh.
“Quyền Thiếu Hoàng, hiện tại tôi chính thức nói cho anh biết. Tôi không gả. Tôi thu hồi lời nói lúc trước đã nói qua. Từ giờ trở đi, tôi và anh một chút quan hệ cũng không có. Còn việc thiếu tiền anh….. Đời này của tôi chỉ cần chưa chết, đều sẽ từng đồng từng cắc trả cho anh.”
Nghiêng mắt nhìn qua, Quyền Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm mặt cô, giọng nói hơi lạnh.
“Chiêm Tiểu Yêu, rốt cuộc em giận cái gì? Bảo Thất là em họ của anh.”
Thở ra một hơi, Chiêm Sắc cảm thấy anh ta đang lấy lời nói này để qua loa lấy lệ với mình, thật sự có chút nực cười. Cô nhướng mày, cười ha hả: “Em họ lại càng đáng sợ, chứng minh tâm tư của anh càng xấu xa. Được, Quyền Tứ gia, tôi không có tâm tình cùng anh nói giỡn….. Vẫn là câu nói kia, anh đi đường dương quan của anh, tôi về cầu độc mộc của tôi. Tiền nợ tôi sẽ trả, nhưng tôi không muốn lấy tôn nghiêm của bản thân để trả!”
Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú, chuyên chú đến có chút dọa người.
“Em rảnh đến nhàm chán rồi đúng không? Thứ bảy kết hôn, bây giờ em nói với anh là không gả?”
Kết hôn? Mối quan hệ kiểu này, còn kết cái gì hôn nữa? Nghĩ đến đây, Chiêm Sắc bất chấp cảm giác chua xót không hiểu được nảy lên trong lòng, nhíu mày lại, quát khẽ một tiếng.
“Làm phiền anh, Quyền Tứ gia, cho tôi xuống xe.”
Nâng tay lên, Quyền Thiếu Hoàng vẫn chuyên chú nhìn cô như cũ, đầu ngón tay chậm rãi mơn trớn mái tóc dài óng ả xinh đẹp của cô, cảm xúc ấm áp khiến tim anh mềm xuống, kéo cô lại ôm vào ngực, chậm rãi xoa đầu cô, hơi thở cũng mềm ấm.
“Chiêm Tiểu Yêu, đừng quậy nữa. Được được, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Đối xử tốt với cô? Trong miệng cười lạnh một tiếng, Chiêm Sắc đột nhiên rời khỏi anh, ngồi vào chỗ khác.
“Tôi nói tôi muốn xuống xe, tôi nói tôi không gả cho anh, anh nghe không hiểu tiếng người à?”
Lồng ngực trống không, lại bị cô gái nhỏ này lần nữa đẩy ra, Quyền Tứ gia cũng phát bực. Nhìn chằm chằm mặt cô, anh tới gần một chút, giọng nói lạnh lẽo vô biên trầm trọng hơn rất nhiều.
“Trí nhớ không dài. Lão tử đã nói, chuyện này không phải do em quyết định, đã quên rồi ư?”
Chiêm Sắc lùi lại, thân thể đã dán lên vách tường xe. Có câu, đoạn tuyệt đường lui lại xông ra, cô không muốn vĩnh viễn bị anh áp bức như vậy, mà anh lại không thật lòng yêu cô, vậy hôn nhân của cô và ngồi đại lao có gì khác nhau?
Nghĩ thế, cô đơn giản từ bỏ tâm trí của mình.
“Không phải do tôi quyết định đúng không?”
Lạnh lùng cười với anh, đột nhiên cô ấn mở cửa xe, hoàn toàn mặc kệ ô tô đang chạy băng băng với tốc độ cực nhanh, cả người liền lăn xuống quốc lộ.
“Chiêm Tiểu Yêu!” Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng trắng bệch, giọng nói còn chưa hoàn toàn phát ra. Cả người giống như một con báo phẫn nộ, bay nhanh nhào tới, hai tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, khuỷu tay dùng kỹ xảo che lại thân thể cô, tận lực làm chính mình chịu lực, liên tiếp lăn vài cái trên mặt đất mới khó khăn ổn định thân thể hai người, ngừng lại.
Kít –––––
Đồng thời, tiếng thắng xe cũng kêu lên chói tai.
Ô tô dừng lại, tài xế một đầu mồ hôi lạnh.
Vài người nhảy xuống xe: “Tứ gia!”
Ôm Chiêm Sắc nằm trên mặt đất, Quyền Thiếu Hoàng không trả lời bọn họ, trong lúc hồn bay phách lạc, anh thở nặng nề, vuốt đi sợi tóc che trên mặt người phụ nữ, nghĩ mà sợ, tâm tình không tốt tới cực điểm.
“Chiêm Tiểu Yêu, con mẹ nó em điên rồi! Tìm chết à?”
“Tôi tìm chết có liên quan gì tới anh?”
“Lão tử cảnh cáo em, không được anh cho phép, mẹ kiếp em muốn chết cũng không được.”
“Quyền Thiếu Hoàng, tôi cũng nói cho anh biết, chuyện của tôi, từ trước tới nay chính tôi làm chủ, không mượn anh tới quản.”
Hét lớn vài câu này xong, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chằm chằm một hồi lâu. Cuối cùng, vẫn là người đàn ông hạ hỏa trước. Hung hăng liếc mắt nhìn cô một cái, anh bất chấp trên người nhiều vết thương, ôm eo cô bế cô đứng dậy. Nghĩ nghĩ, đôi tay lại ôm lấy mặt cô, nhìn nhìn từ trên xuống dưới.
“Bảo bối, có bị thương không?”
Chiêm Sắc không ngờ, trải qua chuyện bay xuống xe mạo hiểm như vậy. Thế nhưng tâm tình của mình có thể bình tĩnh. Nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, cô ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt lo lắng của người đàn ông, giọng nói vô cùng thản nhiên.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết. Chỉ cần tôi muốn, không có gì là không làm được.”
Quyền Thiếu Hoàng biết cô gái này là một con thỏ, bị bức cho nóng nảy cũng sẽ cắn người, cũng thật không có nghĩ đến cô dám làm chuyện nhảy xuống xe như vậy. Nhưng lúc này, một bụng lửa giận, không thể phát ra trước mặt cô.
“Được được được, lên xe trước rồi nói.”
Nói xong liền ôm cô, không nghĩ con thỏ con này thật đúng là nóng nảy. Giãy giụa hai cái tránh không được, một phát đã cắn cổ anh. Lần này cô cắn thật, rất rõ ràng, cô so với dĩ vãng bất cứ lần nào cũng đều cắn hết sức lực.
Trong miệng, rất nhanh liền nếm được vị máu….
Thân thể dừng một chút, Quyền Thiếu Hoàng mới thở dài kéo cô ra.
Cúi đầu, nhìn chằm chằm khóe môi đỏ mọng và đôi mắt mang theo sự tức giận của cô, anh thong thả ung dung sờ cổ bản thân, đột nhiên bật cười.
“Em mẹ nó cũng thật tàn nhẫn. Tuy nhiên, lão tử vẫn thích! Đi, chúng ta về nhà, đừng đứng ở nơi này để người ta chế giễu.”
Chiêm Sắc lại lùi về sau một bước, lau lau miệng, gian nan hít thở mấy hơi, trong đầu có một ý nghĩ. Chuyện nhảy xe nguy hiểm như vậy cô đều đã làm, muốn thật sự thỏa mãn ý của anh, sau này làm gì còn có ngày lành nữa? Không phải là bị anh ta bắt nạt đến chết ư?
Tâm lạnh, lời nói cũng lạnh, cô dùng sức nói ra từng câu từng chữ.
“Quyền Thiếu Hoàng, tôi thật sự hoài nghi chỉ số thông minh và khả năng lý giải của anh –––––”
Đôi mắt hồ ly nguy hiểm nheo lại, Quyền Thiếu Hoàng đánh giá cô, nơi đáy mắt chứa đầy hung ác và nham hiểm đến cực hạn. Chờ cô nói xong, giọng nói đã trầm xuống.
“Chiêm Tiểu Yêu, em có ý gì?”
“Ý tứ rất đơn giản. Tôi tình nguyện ngã chết, cũng không đi theo anh.”
“Em dám!”
“Tôi đi con đường của tôi, tôi có cái gì mà không dám?”
Chiêm Sắc cười lạnh nói xong, không nhẹ không nặng liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người rời đi.
Ánh mắt lạnh xuống, đen tới cực điểm, Quyền Thiếu Hoàng chỉ muốn xách người phụ nữ cứng đầu kia trở về. Nhưng hai chân anh như mọc rễ, đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể hướng bóng dáng cô mà rống lên một câu.
“Chiêm Tiểu Yêu, em đi thêm một bước thử xem?”
Chiêm Sắc không biết có nghe thấy không, cũng không quay đầu lại, xách túi đi cực nhanh, hoàn toàn xem anh như ôn thần mà trốn.
“Đệch! Đi con mẹ em!”
Ánh mắt u ám trong hai giây, Quyền Thiếu Hoàng đạp một cái vào gốc cây xanh bên đường. Nhìn thân cây run như cầy sấy, trong lòng vô cùng khó chịu, từng sợi tóc như đều mang theo hàn khí. Cười lạnh, anh không ngừng cười lạnh, khóe miệng cong cong gợi cảm mở ra, rõ ràng là đang cười, nhưng bộ dáng lại giống Satan ẩn nấp trong bóng tối.
Không ai biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Càng không ai biết, tình cảm của anh đối với người phụ nữ kia phức tạp thế nào.
Yên lặng hồi lâu, cuối cùng Thiết Thủ đứng ở phía sau anh.
“Tứ gia! Có cần đuổi theo Chiêm lão sư không?”
“Đuổi cái rắm, để cô ấy biến đi.”
Oán hận nói xong, Quyền Thiếu Hoàng lôi kéo quần áo trên người vừa rồi bị mặt đất ma sát cho sờn rách vài chỗ, bực bội trong lòng lại nhiều chút. Nghiến răng, anh lại lần nữa bước lên xe.
Thiết Thủ một đường trầm mặc đi theo.
Trong trí nhớ của anh ta, Tứ gia đã lâu không giận dữ như vậy. Lên xe, cự tuyệt xem xét miệng vết thương, cũng cự tuyệt người băng bó cho anh, một mình lạnh mặt lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, giống như tôn thần mặt lạnh đầy tức giận.
Lần này xem ra, anh đúng là cứng họng.
Tuy nhiên anh ta không đoán được rằng, sau khi ô tô khởi động mới băng qua hai con phố, người đàn ông vẫn còn trong cơn thịnh nộ, lạnh lẽo xót xa ném ra một câu.
“Bảo vệ an toàn của cô ấy cho tốt, không được lơi lỏng.”
Thiết Thủ trong lòng có chút cảm thán.
Giống như mỗi lần hai người họ cãi nhau, chẳng cần biết Tứ gia tức giận hay phẫn nộ bao nhiêu, mỗi lần người chịu thua trước đều là Tứ gia. Nhìn khuôn mặt tức giận chưa tan của anh, Thiết Thủ nhíu nhíu mày, lại nhịn không được mà an ủi.
“Tứ gia đừng tức giận, chờ Chiêm lão sư suy nghĩ cẩn thận, sẽ biết Tứ gia đối tốt với cô ấy thôi.”
“Tốt cái rắm! Cô ấy hận không thể ăn thịt tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook