Edit: Li

Beta: Dollan 

Suy nghĩ của Chiêm Sắc dừng lại ở đây, cuối cùng, cô mỉm cười rồi nhìn anh trong vài giây, nhắm mắt lại, giọng nói lạnh xuống.

“Được rồi! Quyền Tứ gia anh có bản lĩnh. Thích chơi như thế nào thì chơi như thế?”

Mắt anh hơi sẫm lại, khoé môi chợt nhếch lên một nụ cười. Cánh tay vòng qua, ôm cả người cô vào lòng, an ủi vỗ lưng cô một cách nhẹ nhàng.

“Đừng suy nghĩ lung tung! Để lão tử yêu thương em. Em sẽ thích!”

Yêu thương cô… Cô sẽ thích?

Người đàn ông nói muốn yêu thương cô, yêu như thế nào Chiêm Sắc còn chưa hiểu rõ. Quyền Thiếu Hoàng đã dùng hành động để chứng minh. Đó quả thực là trải nghiệm của một người đàn ông yêu một người phụ nữ trong tình yêu. Ngay khi anh nói xong, đầu anh vùi xuống, một tay đặt trên thắt lưng cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cô, nhìn hai mảnh non mềm và hồng hào chết người ấy, tia lửa dưới đáy mắt anh nhanh chóng bùng cháy, yết hầu lên xuống dữ dội, cuối cùng vẫn phủ môi lên, hung hăng quấn nó vào miệng, từ từ yêu thương.

Đôi mắt đẹp đột nhiên mở to, Chiêm Sắc ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Cô liều mạng vặn mình, tim cô đập rộn lên không theo tiết tấu bình thường.

Anh điên rồi ư? Sao anh có thể làm như thế?

Quyền Thiếu Hoàng tuyệt đối là một người theo chủ nghĩa đàn ông, lại nguyện ý đối đãi với một cô gái như vậy sao!

Có thể… Nhưng anh cũng không chiếm lấy cô.

Cảm giác treo lơ lửng kỳ lạ ở giữa này, còn có cảm giác dưới đầu lưỡi của anh, đều khiến cô sắp phát điên!

Cô không nghĩ ra, cũng không cách nào mà suy nghĩ, trong lòng vừa hoảng vừa loạn, quay mặt qua một bên, gắt gao cắn chặt môi, có thể nhìn thấy được lúc này trên gương đang phản chiếu hình ảnh của hai người một cách rõ ràng. Một người đàn ông cao lớn, nâng một người phụ nữ nhỏ nhắn, thâm tình trêu chọc cô, an ủi cô, bất kể cô lắc đầu không ngừng về phía nào, cũng có thể nhìn thấy được sự mờ ám kiều mị, cảm giác anh đang châm lửa trên người cô. 

“A! Quyền Thiếu Hoàng… Anh… Điên rồi!”

“Ngoan ngoãn, hửm?”

“Tôi không cần!”

“Không phải em thích nhất sao?”

Giọng nói khàn khàn xen lẫn chút gợi cảm của anh, giống như những chiếc lá rụng vào cuối thu, làm cho xúc cảm của cô nhạy cảm hơn, chầm chậm đánh thẳng vào lý trí cô, khiến cho trái tim băng tuyết giống như được tắm trong ánh nắng mặt trời, bất lực mà tan chảy. Chịu đựng được một chút, cô đã không còn cách nào duy trì suy nghĩ của mình, cả người như một chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh ngoài khơi, không còn nửa tia sức lực mặc cho dòng nước đưa đẩy, chìm đắm nơi đầu lưỡi dịu dàng của anh.

*

Phòng khách sạn Chateau Lafayette có không gian riêng tư cực lớn.

Ngải Mộ Nhiên giẫm lên giày cao gót đến gõ cửa, người đàn ông mở cửa là Thiết Thủ mặt không chút biểu cảm.

Nhìn sắc mặt anh ta không được tốt lắm, Ngải Mộ Nhiên mỉm cười lễ phép hỏi, “Thiết Thủ, Thiếu Hoàng đang làm gì vậy? Mọi người đang chờ anh ấy bên dưới, không ai khai tiệc! Phó thị trưởng Bộ giáo dục cũng ở đó, dù sao nên cho người ta một chút mặt mũi đi.”

Một bàn tay chống khung cửa, ánh mắt Thiết Thủ lóe lên, sau đó mở rộng cửa, đứng qua một bên nhường chỗ cho cô ta đi vào.

“Vào đi.”

Ngải Mộ Nhiên trong lòng mừng thầm.

Cô thực sự không nghĩ rằng thái độ Thiết Thủ sẽ tốt như vậy, trực tiếp mời cô vào.

Sửa sang lại quần áo, cô mỉm cười liếc nhìn Thiết Thủ đang buồn bực một bên, suy đoán rằng kích cỡ 36E của cô có thể có hiệu ứng thị giác đối với đàn ông. Thế là càng thêm tỏ vẻ yêu mị lắc lắc mông đi vào trong. Tuy nhiên, mục tiêu của cô rất rõ ràng. Khi vào trong, nhìn mọi ngóc ngách của căn phòng.

“Thiết Thủ à, Thiếu Hoàng và Chiêm lão sư đâu?”

Thiết Thủ vẫn như cũ không có biểu hiện, không trả lời, cũng không chú ý đến cô.

Há miệng một cái, khi Ngải Mộ Nhiên đang chuẩn bị nói chuyện, nụ cười trên mặt đột ngột thu lại, bước chân xinh đẹp cũng dừng lại. Lẳng lặng một lúc lâu, biểu hiện trên mặt cô ta nhăn nhó, đôi mắt lạnh xuống, cuối cùng rơi trở lại trên khuôn mặt của Thiết Thủ.

“Họ đang ở đây. Trong…?”

Tốt xấu gì Ngải Mộ Nhiên cũng là thục nữ, ở trước mặt Thiết Thủ cô nói không nên lời.

Gương mặt nõn nà của cô thoáng đỏ lên, rồi đột nhiên lại trắng bệch.

Hiệu quả cách âm của phòng khách sạn thực sự không kém, chỉ trách vị trí đứng của cô lúc này cách phòng tắm quá gần, cách chưa đầy hai mét cũng đủ để nghe thấy động tĩnh nhỏ bên trong. Bên trong có tiếng nước ào ào, trong tiếng nước chảy còn xen lẫn tiếng phụ nữ thật nhỏ, có đèn nén khó chịu, thậm chí còn có tiếng rên rỉ thoải mái. Thỉnh thoảng còn có tiếng ngân nga tên Quyền Thiếu Hoàng… Cô ấy nói anh là đồ vô lại, đồ khốn kiếp, người đàn ông chết tiệt, rõ ràng là lời chửi bới độc ác, nhưng nghe thì có vẻ nũng nịu của phụ nữ lúc hoan ái hơn.

“… Không, không muốn chỗ đấy.”

“Bảo bối, thích không?”

“Không cần!” Người phụ nữ cúi đầu rên rỉ, đột nhiên cổ họng cao vút “a” một tiếng.

Tiếp đến truyền tới giọng người đàn ông vừa cười vừa buồn bực, khàn giọng dụ dỗ.

“Ngoan, không sợ, để anh…”

Hai hàng răng trên dưới không khống chế được nghiến vào nhau, sắc mặt Ngải Mộ Nhiên trắng bệch như tờ giấy, trong tai ‘ong ong’ tất cả đều là tiếng rên rỉ hỗn tạp của nam nữ khiến cô gần như phát cuồng, không cần tận mắt nhìn thấy, cô cũng có thể đoán được bọn họ đang dùng tư thế thân mật như thế nào ở cùng một chỗ.

Không! Điều này sao có thể xảy ra?

Đầu cô vô thức lắc lư qua lại, cảm thấy từng đợt khí lạnh trên vai.

Âm thanh vẫn còn tiếp tục, khiến cô khó có thể tin vào tai mình.

Có một số việc, một số cảm xúc, nghe mọi người nói và chính tai nghe thấy, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Cô đã biết Quyền Thiếu Hoàng hơn hai mươi năm, cô chưa bao giờ nghe thấy anh dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói chuyện. Một lần cũng chưa từng có. Càng chưa từng thấy anh kiên nhẫn dỗ dành một người phụ nữ như vậy. Mà trong âm thanh kia, không chỉ có sự cưng chiều, có trìu mến, còn có âm thanh trầm khàn gợi cảm khi hoan ái… Rất dễ nghe, chính vì thế khiến cô chỉ muốn đẩy cửa ra và bóp chết người phụ nữ bên trong.

“Ngải tiểu thư, xem ra còn phải chờ!”

Thiết Thủ không đến gần cô, khuôn mặt không biểu cảm, nhưng có thể cảm thấy chút ưu tư buồn phiền.

Trên thực tế, thính lực của anh còn tốt hơn Ngải Mộ Nhiên.

Động tĩnh bên trong, sao anh có thể không nghe thấy?

Ngải Mộ Nhiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn biểu tình của Thiết Thủ, đột nhiên bị sương mù trên mặt anh ta làm cho giật mình một chút.

Tại sao anh ta lại khó chịu như vậy?

Suy nghĩ một lát, Ngải Mộ Nhiên bừng tỉnh đại ngộ lộ ra nụ cười châm biếm, liếc nhìn về phía anh mang theo ám chỉ nồng đậm, đè cổ họng nhỏ giọng nói: “Thiết Thủ, anh ở chỗ này nghe, thật đúng là có thể chịu được?”

Thiết Thủ rũ mắt xuống, nhìn cô, “Là trách nhiệm của tôi.”

“Trách nhiệm…” Ngải Mộ Nhiên nhích lại gần Thiết Thủ, giọng nói cũng đè xuống thấp hơn, khuôn mặt nõn nà xinh đẹp hiện lên một tia âm độc, “Nếu như tôi đoán không sai, có phải anh cũng bị tiểu yêu tinh kia mê hoặc không? Hay là chúng ta cùng hợp tác? Tôi chỉ cần Thiếu Hoàng, tiểu yêu tinh đó là của anh.”

Nhíu mày một cái, Thiết Thủ lùi một bước, “Ngải tiểu thư, cô đừng nói bậy.”

“A, còn căng thẳng cái gì nữa? Đi soi gương đi? Nhìn xem mặt của anh bây giờ có khá hơn tôi không. Thiết Thủ, sao anh lại cố tình để tôi đi vào, không phải vì muốn tôi nghe thấy hai người họ đang làm chuyện đó sao? Mục đích là gì? Không phải là muốn liên thủ với tôi ư?”

Thiết Thủ nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, ánh mắt hơi trầm, “Tôi chỉ muốn cho Ngải tiểu thư biết rằng Tứ gia yêu Chiêm lão sư, cô đừng mơ tưởng tới nữa.”

“Ha, nhìn không ra, anh thật đúng là thánh nhân? Anh nói đi, con yêu tinh đó có chỗ nào tốt? Các người ai nấy đều mê muội!” Ngải Mộ Nhiên không được người khác coi trọng, sự tức giận không ngừng quẩn quanh trong lòng, kéo căng dây thần kinh đang bị thương của cô, khiến cho thanh âm cũng nhất thời bén nhọn lên vài phần, cơ hồ quên mất mình đang ở trong phòng Quyền Thiếu Hoàng.

Thiết Thủ một tay đút vào túi, tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, tầm mắt cứng rắn nhìn qua.

“Ngải tiểu thư, cô muốn nghe cũng đủ rồi, xin vui lòng rời đi. Tứ gia trong chốc lát… Sợ là chưa xong chuyện.”

Hừ lạnh, trong lòng Ngải Mộ Nhiên cực kỳ tức giận, nhưng có tranh cãi cũng không được gì, chỉ có thể đè nén sự châm chọc.

“Thiết Thủ, anh thật là vĩ đại nha! Người phụ nữ mình thích bị người đàn ông khác làm cho không ngừng rên rỉ, anh còn có thể ngồi yên được ư?”

Nói xong vung tay, cô xoay người sải bước ra ngoài, trang phục dạ hội màu đen in họa tiết kéo ra một đường cong sắc bén.

Ánh mắt quét qua bóng lưng cô, đuôi lông mày Thiết Thủ lạnh lẽo.

Người phụ nữ này vì muốn có được người đàn ông mình thích, có thể không từ thủ đoạn như vậy?

Còn chính mình thì sao chứ?

Có thể bảo vệ Tứ gia, cũng có thể trông nom cô ấy… Nhìn bọn họ hạnh phúc, anh cũng sẽ hạnh phúc.

Ra khỏi phòng Quyền Thiếu Hoàng, sự kiêu ngạo của Ngải Mộ Nhiên lập tức mềm nhũn. Hai chân giống như đổ chì, trái tim giống như bị tạt axit, khó chịu đến nỗi gần như thở hổn hển. Vịn vào tường đi từng bước khó khăn, hốc mắt cô đỏ ửng, các dây thần kinh dường như bị rút đi.

Chiêm Sắc, rốt cuộc cô ta là yêu tinh gì?

Có thể làm cho Thiếu Hoàng bất chấp hàng trăm người vẫn đang chờ đợi bên dưới, những quan chức cấp cao, chính trị gia, thương nhân. Anh cũng không để vào mắt, mà ở trong phòng cưng chiều hoan ái với cô. Quyền Thiếu Hoàng này, anh ấy vẫn còn là Quyền Thiếu Hoàng mà cô biết sao?

Suy nghĩ như vậy, cô đột nhiên hiểu ra một điều.

Vì sao lần trước Quyền Thiếu Hoàng lại khác thường hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm? Còn cố ý chọn phòng bên cạnh nơi tiểu yêu tinh kia và Tôn Nhị dùng bữa. Rõ ràng, anh đang chờ cô ta ở đó, nhưng khi nghe cô ta gọi mình, anh lại giả vờ lạnh lùng, không quen biết cô ta, ép cô ta phải nhào tới ôm mình.

Hết thảy tất cả, nói cho cùng cũng chỉ là thủ đoạn đùa giỡn của anh.

Lạt mềm buộc chặt, mèo vờn chuột, ước chừng cũng là để đoạt cô ta tới tay mà thôi.

Cô nghiến răng nghiến lợi, đôi môi mím chặt run lên bần bật, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, tầm mắt càng ngày càng mờ ảo.

Đột nhiên.

Ngay trong lúc tâm tư cô hoảng loạn, một nhân viên vệ sinh mang theo thùng vệ sinh vội vã xông lên trước mắt. Hai người bất ngờ đụng vào nhau, nhân viên dọn dẹp là một người đàn ông thô kệch, lực đạo rất lớn, mà thân thể Ngải Mộ Nhiên vốn đã mềm nhũn, lại mang giày cao gót cực cao, “lạch cạch” một tiếng liền ngã xuống đất. Tuy nhiên, điều tồi tệ hơn nữa là chiếc xô lau trong tay người dọn dẹp rơi xuống, một mùi hăng xộc thẳng vào mũi cô, chất lỏng trong xô cũng vây kín người cô, lạnh lẽo chảy qua khắp nơi trên cơ thể.

Người xui xẻo, uống nước lạnh cũng sẽ lạnh răng!

Cố gắng đứng lên một hồi mà không được, Ngải Mộ Nhiên tức giận đến phát điên. Kéo quần áo trên người, mất kiểm soát điên cuồng hét lên.

“Này! Bệnh thần kinh, anh đi mà không nhìn đường sao?”

Mặt người dọn dẹp đỏ bừng, dường như cũng sợ hãi, “Tiểu thư, thật xin lỗi… Tôi không phải cố ý, còn, còn nữa, chính là cô đụng phải tôi!”

“Anh… Anh…” Ngải Mộ Nhiên tức giận đến cực điểm, đến mức không biết mắng người như thế nào, “Trong nước này là thứ gì?”

Người dọn dẹp sợ hãi trong vài giây, dưới khí thế của cô, thật lâu mới nhỏ giọng thì thầm.

“Tôi vừa mới dọn dẹp phòng vệ sinh… Bên trong là nước trộn với chất tẩy rửa…”

Nước để rửa nhà vệ sinh?

Ánh mắt Ngải đại tiểu thư sắp trợn tròn, cô thật không chịu nổi, chuyện gì cũng không thuận lợi, lại còn bị nước vệ sinh hắt, hận không thể cầm dao đi giết người. Nhưng cô không phải là một người phụ nữ không biết phân biệt đúng sai, muốn kiếm chuyện, cô cũng không thể tìm bừa một người hạ đẳng như thế.

Chậm rãi đứng lên, Ngải đại tiểu thư từ nhỏ đã được nuông chiều như công chúa, hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, mắng một câu ‘Cái gì?’ mà thôi!

“Mau cút đi!”

Người dọn dẹp liên tục cảm ơn, ảo não thu dọn rồi bỏ chạy.

Nhưng vấn đề của Ngải Mộ Nhiên lại lớn, cô chú ý nhiều nhất vào hình tượng cá nhân. Bây giờ khắp người cô là nước vệ sinh gay mũi, cô còn có thể đi xuống bên dưới sao? Chiêm Sắc có lẽ có thể làm được, nhưng đánh chết cô cũng không làm được. Hơn nữa, bị thứ nước đó hắt lên người, kích thích làn da cô càng ngày càng ngứa. Ngứa đến nỗi cô không muốn mặc chiếc váy này một giây một phút nào nữa.

Suy nghĩ, cô quay đầu đi, thoáng qua một chủ ý.

Căn phòng người dọn dẹp kia vừa vệ sinh qua vì đi quá vội vàng nên quên chưa khóa cửa. Chi bằng cô vào đó gọi cho tổng đài phục vụ đưa một bộ quần áo lên cho cô thay. Nghĩ đến đây, cô không thể chờ đợi nữa, vừa gãi vừa nhanh chóng đi qua, “cạch” một tiếng khoá cửa lại. Sau đó cởi giày cao gót, hơi chán ghét nhìn qua bản thân một chút, không thể chịu đựng được bĩu môi, treo váy dạ hội ở cửa ra vào, cởi sạch sẽ.

Trần truồng, cô cũng không vội đi tắm mà chuẩn bị gọi điện đến quầy phục vụ.

Tuy nhiên, người vẫn chưa bước vào phòng ngủ, cô đột nhiên nhìn thấy gì đó mà hét lên như thấy ma.

“Aa!”

Trời ơi! Trong phòng ngủ lại có ba người đàn ông trung niên.

Tiếng la hét kết thúc, cả người cô rùng mình, không nói hai lời, vội vàng lùi về muốn chạy vào phòng tắm.

Đáng tiếc cô chậm một bước, hai trong số những người đàn ông trung niên kia tiến lên vài bước kéo cô trở lại phòng ngủ.

“Cứu mạng… A!”

Cô muốn gọi, nhưng giọng nói còn chưa truyền ra đã bị bàn tay lớn của người đàn ông bịt miệng lại, ném cô lên giường lớn.

Trong lòng cô hốt hoảng, cô không ngừng giãy giụa, nhưng một người phụ nữ đâu phải đối thủ của ba người đàn ông. Cô không thể hét lên, giãy giụa cũng không được, lực bất tòng tâm, nước mắt lã chã rơi xuống, đôi mắt cô để lộ biểu hiện cầu xin.

“Yo, người phụ nữ này thật ngon, từ vóc người đến dáng dấp đều không tệ.”

“Quan hệ công chúng của khách sạn này luôn luôn cực kỳ đẳng cấp. Em gái, em đừng khóc. Người quản lý đã nói với em trước khi tới đây rồi, đúng không? Chúng ta đang chơi trò cưỡng bức, đã bao giờ chơi chưa? Lát nữa các anh trai sẽ khiến em sảng khoái!”

“Haha, nhìn cô ấy diễn giống thật! Bộ dáng cũng rất đẹp, tiền hôm nay tiêu rất đáng.”

Ba người đàn ông cúi đầu cười vang bên tai, thân thể Ngải đại tiểu thư giãy giụa hoảng loạn, cô muốn nói mình không phải là người của bộ phận công chúng, càng không phải là người bọn họ tìm. Đáng tiếc, cô không thể nói bất cứ điều gì, ba người đàn ông biến thái, như thể đặc biệt phấn khích với vẻ chống đối của cô, một người nắm lấy cô, bàn tay của hai người còn lại thì chạy qua chạy lại nhéo lên khắp người cô. Chơi một lúc, lại lật cô quỳ xuống giường.

Ngải Mộ Nhiên sợ hãi đến mức thân thể run rẩy, trên mặt khóc lóc, từng giọt nước mắt chảy xuống.

“Hức… hức… “

Dưới cuộc tấn công nước mắt của cô, một người đàn ông khó chịu nhéo lên bộ ngực 36E, “Thế nào, ngại vì nhiều người sao? Yên tâm, sẽ không thiếu tiền của em.”

Một người khác cười ha hả, “Người anh em, đã bao lâu rồi không chơi qua loại hàng này. Còn nói nhảm gì nữa? Ai lên trước?”

“Chúng ta rút thăm?”

“Rút cái rắm! Ai đoán được số đo của cô ấy… thì người đó lên trước?”

“Hahaha… Vậy muốn sinh con thì tính là của ai?”

“Xem ai bắn nhiều hơn?”

“Nói trước, không được tùy tiện bắn vào bên trong, một người làm mấy phút, tránh cho ghê tởm!”

Trong tiếng cười cuồng loạn và phóng đãng của đàn ông, Ngải đại tiểu thư liều mạng lắc đầu, miệng bị bịt đến gần nghẹt thở, nhưng muốn kêu cứu thì không có cách nào. Ngay khi cô gần như tuyệt vọng, bên ngoài có người liều mạng nhấn chuông, tiếp đó lập tức có người gõ mạnh vào cửa phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương