Edit: Dương

***

Hoàn cảnh địa lý của quân khu bang Nam Shan, đại khái có thể dùng bốn mặt toàn núi, khắp nơi đồi núi hoang dã để hình dung, một dòng sông dài trong veo từ trên núi chảy xuống, tạo thành thác nước, lại phân quân khu ra làm hai phần.

Quân khu bên phải, tập hợp toà nhà văn phòng và khu vực nhà ở của các cán bộ chiến sĩ, quân khu bên trái, là sân huấn luyện và kho vũ khí. Toàn bộ vũ khí ở đây, bao gồm súng ống, đạn, mìn, các loại đạn pháo, tất cả đều cất giữ trong kho vũ khí dưới lòng đất.

Kho vũ khí xây gần núi, xây dựng cực kỳ bí mật, cửa vào duy nhất, là có thể từ một cửa động trong núi sâu tiến vào. Nơi này là địa phương cơ mật nhất, cốt lõi nhất của quân đội bang Nam Shan, bởi vì ngoài tính chất đặc thù, khác xa kho hàng bình thường, cảnh giới nghiêm ngặt, xung quanh có quân đội hùng hậu canh gác. Ra vào đều cần đăng ký cùng người phụ trách phê duyệt nghiêm ngặt, ra vào phải lục soát người, trên nguyên tắc mà nói, ngay cả một vỏ đạn cũng không thể tùy tiện mang ra ngoài.

Đương nhiên...

— Nguyên tắc loại chuyện này, đều là nói cho người có nguyên tắc tới nghe.

— Về phần những người không có nguyên tắc, cái gì gọi là nguyên tắc? Không khác gì nói dóc.

"Chu đoàn trưởng, thiếu trang bị nào? Đạn hả... Để văn thư Thang Văn thông báo với tôi một tiếng là được rồi, chút chuyện nhỏ này, đâu cần phải làm phiền ngài tự mình đi qua đây một chuyến."

Lão Đàm giữ cửa để điện thoại xuống, cầm lấy một chuỗi chìa khóa đứng lên.

Hôm nay là cuối tuần, ca trực ít người, nếu như gặp phải tình huống đặc biệt, các binh lính đang làm nhiệm vụ theo lệ cũ còn có thể xin nghỉ phép hai tiếng. Mấy tuần gần đây, đài truyền hình Myanmar địa phương đang phát một chương trình tống nghệ rất nổi tiếng, công việc kho quân hỏa lại nhàn hạ, người trẻ tuổi đều xin nghỉ về nhà xem ti vi rồi.

Ca trực cuối tuần, tiền lương gấp đôi, trong nhà lão Đàm trên có già dưới có trẻ, ông ta không nỡ xin nghỉ phép vào ngày này. Cho nên, bên trong cánh cửa màu đen to lớn, liền còn dư lại một mình ông ta ngồi trong kho quân hỏa trông coi.

Ông ta nhìn thấy Chu Giác Sơn, vội vàng cất chìa khóa, bước nhanh đi tới cửa.

Chu Giác Sơn và Tại Tư buổi sáng mới trở lại quân khu bang Nam Shan, buổi chiều lại cùng nhau bí mật thương lượng đối sách, đến trước lúc trời tối, thời gian này ca trực ít người nhất, đi tới kho vũ khí quân hỏa.

Thời gian Ngô Tứ Dân gặp mặt đàm phán cùng hai người Sài Khôn, Đan Thác, là tiến hành vào ba ngày sau, nếu như một khi bàn bạc ổn thỏa, vậy thì lại có một nhóm vũ khí mới và ma túy bị âm thầm vận chuyển đến các quốc gia bên ngoài Trung Quốc.

Để ngăn cản hữu hiệu chuyện mở rộng buôn lậu vũ khí buôn bán ma túy và ngăn ngừa được nhiều nạn nhân khỏi dính dáng đến trong đó, Chu Giác Sơn nhất định phải mau chóng bắt được kẻ cầm đầu phát động chuyện này, kết quả tốt nhất, chính là trước khi phát sinh lần buôn lậu tiếp theo, liền xác nhận được mục tiêu và đối tượng cần bắt giữ, liện hệ với Interpol, bắt giữ kẻ đứng sau màn ẩn núp bên trong bang Nam Shan về quy án.

"Thang Văn bị tôi sắp xếp làm chút chuyện khác. Ông nói đúng, là bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy, tôi tự làm cũng không tốn sức, cần gì phải lăn qua lăn lại Thang Văn bọn họ làm gì."

Cửa mở ra, Chu Giác Sơn sải bước tiến vào.

Tại Tư đi theo phía sau anh, lão Đàm nhìn cô, ánh mắt hơi dừng lại.

"Người phụ nữ của tôi, không thể vào?" Chu Giác Sơn một tay để trong túi, quay đầu liếc ông ta một cái.

Lão Đàm hậu tri hậu giác, vội vàng thay đổi nét mặt, "Có thể có thể, đương nhiên không thành vấn đề. Chu đoàn trưởng, tôi vừa rồi... đây chỉ là lo lắng, phụ nữ cũng không hiểu mấy loại vũ khí này, sợ tiểu thư sẽ không cẩn thận đụng trúng đâu đó, bị thương sẽ không tốt."

Nói xong, lão Đàm nịnh hót tươi cười.

Ông ta nhiệt tình mời Tại Tư đi vào, lại sờ sờ chìa khóa và ổ khóa, lại lần nữa khóa cánh cửa sắt màu đen lại.

Tầng một kho quân hỏa xây dựng dưới lòng đất năm mét, không có thang máy, chỉ có một đường hầm nghiêng rất dài, trong đường hầm tối đen, hai bên vách tường cứ ba mét lại để hai bóng đèn, có lẽ là lâu năm không tu sửa, rất nhiều dây vonfram của bóng đèn đều cháy hỏng rồi, cho dù là bóng đèn dư lại không bị hỏng, trên chao đèn mờ nhạt cũng dính đủ loại đồ vật bẩn thỉu màu xanh, màu đen.

Kho quân hỏa dưới lòng đất này, số tuổi không ngắn, tính kỹ một chút, nguyên mẫu sớm nhất là vào thế kỷ trước Anh chiếm giữ Myanmar rồi xây dựng ra, ban đầu, nơi này là toàn bộ kho vũ khí quan trọng nhất của Myanmar, khu vực cất giữ súng cối [1] hạng nặng.

[1] Súng cối: hay pháo cối, là một loại trong bốn loại hoả pháo cơ bản của pháo binh. Súng cối khác với các loại súng pháo khác là thường nạp đạn từ phía trước nòng điều này cho phép thao tác bắn rất đơn giản, bắn rất nhanh.

Sau khi quân đội bang Nam Shan thành lập, chiếm giữ đỉnh núi này, phát hiện nơi này, sau đó mới tiếp tục thi công công trình của người Anh. Nhưng công nhân xây dựng ở địa phương Nam Shan luôn luôn hết ăn lại nằm, có thể giảm bớt liền giảm bớt, cho dù làm việc cho quân đội, vẫn như cũ không thể tránh khỏi ít nhiều bị bớt xén nguyên liệu.

Cho nên, dù cho nền móng ban đầu người Anh thi công tốt đến đâu, trải qua một tay của người bang Nam Shan, mạch điện, vách tường, nền nhà, thoát nước ở bên trong kho vũ khí quân hỏa này, không có mấy chỗ dùng tốt.

Lão Đàm một bên cầm đèn pin chiếu sáng, một bên nhắc nhở Tại Tư và Chu Giác Sơn tránh khỏi vũng nước dưới chân, "Chu đoàn trưởng, chúng ta vẫn lấy loại đạn súng [2] đầu nhọn 9×19mm phải không?"

[2] Đạn súng: là một loại đạn cỡ nhỏ bắn từ súng, thông thường được làm từ kim loại. Nó khác với đạn pháo ở chỗ, đạn súng không có thuốc nổ ở bên trong và gây thiệt hại với mục tiêu của nó bởi động năng của nó tại mục tiêu.

Khẩu súng ngắn QSZ92G phiên bản 9 mm Chu Giác Sơn mang theo bên người, viết tắt là 92G, cách thức của viên đạn chính là đạn súng đầu nhọn 9×19mm. Cấu tạo trang bị quân sự của Myanmar rất phức tạp, dựa theo nơi sản xuất súng ngắn mà nói, nguồn gốc từ Trung Quốc, Mỹ, Nga, Đức, v.v... nhiều đếm không xuể. Mà kích thước, cách thức, tính năng vũ khí của mỗi quốc gia sản xuất ra cũng không hoàn toàn giống nhau, điều này cũng dẫn đến nhu cầu trang bị của mỗi người cũng không hoàn toàn giống nhau.

Cho tới bây giờ, mặc dù thời gian Chu Giác Sơn đến quân khu này còn chưa đầy nửa năm, nhưng lượng công việc của anh lớn, nhiệm vụ nhiều, cho nên kho quân hỏa là địa phương anh thường đến chiếu cố, lão Đàm bọn họ cũng nhớ kỹ, loại đạn súng ngắn anh thường dùng là loại đạn súng đầu nhọn 9×19 mm.

"Ừ, nhưng mà lần này tôi còn muốn tìm ít hàng mới."

"Hàng mới?"

"Đúng, hàng mẫu dự trữ của viên đạn 9 mm có trong kho, ông lấy cho tôi mỗi loại một viên để tôi nhìn một chút."

Cách kho đạn còn khoảng 1.5 mét, Chu Giác Sơn đưa tay nhét vào trong túi quần, mắt nhìn phía trước, dẫn đầu đứng vững.

Tại Tư đi theo phía sau anh, giương mắt, lén lút nhìn lão Đàm phía trước một cái.

Quả nhiên, chân mày đối phương hơi nhăn lại, hai tay nắm chặt móc khóa, trên mặt tràn ngập hoang mang.

Chu Giác Sơn không muốn nói nhảm, càng không có hứng thú giải thích nhiều, Tại Tư nhìn tình huống một chút. mỉm cười tiến lên một bước.

"Anh xem lại mình đi, thế nào lại không nói rõ ràng chân tướng sự việc cho chú Đàm biết." Cô quay đầu, thản nhiên cười một tiếng, "Chú Đàm, 92G kia của anh ấy vốn là đã dùng rất lâu rồi, đạn đạo [3] xảy ra vấn đề, lúc nổ súng bị kẹt đạn. Vật phẩm trong kho vũ khí đều là chú quản lý, làm phiền chú xem có súng mới nào dùng tốt không, lại hợp với đạn mới nữa."

[3] Đạn đạo: là chỉ quỹ tích vận chuyển trọng tâm sau khi phóng ra của đầu đạn hoặc vật khác.

Lão Đàm cau mày, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Chu Giác Sơn và Tại Tư, gật đầu, mở cửa, chậm rãi đi vào phòng đạn dược phía sau.

Cách lớp thủy tinh trong suốt, Chu Giác Sơn và Tại Tư cũng có thể nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong. Trên trăm loại đạn đang sắp xếp ngăn nắp ở từng tầng, một lát lại một lát, ngẫu nhiên mở ra một cái hộp, cũng sẽ nhanh chóng khép lại.

Chu Giác Sơn híp mắt, chân mày hơi nhíu lại, giảm thấp giọng nói, "Em cảm thấy ông ta đang làm gì."

"Em không biết."

"Ông ta tmd đang trì hoãn thời gian."

Mỗi ngày kho vũ khí đúng bảy giờ tối đóng cửa, sau bảy giờ tuy rằng vẫn có người chịu trách nhiệm quản lý kho giữ cửa, nhưng những người khác thì không thể tiếp tục ở lại chỗ này lấy đồ hoặc đổi trang bị. Bây giờ là 6h40 tối, còn có hai mươi phút, nếu như lão Đàm vẫn không đi ra, Chu Giác Sơn và Tại Tư cũng chỉ có thể đi về tay không.

Kéo dài thời gian...

Nhưng tại sao lão Đàm lại làm như vậy, "Chẳng lẽ nói... Ông ta đã biết chuyện chúng ta đến tìm viên đạn có hoa văn thánh giá?" Có người cho lão Đàm chỗ tốt?

"Sẽ không. Chuyện viên đạn có hoa văn thánh giá chỉ có anh, em, Cao Hán và Triệu Tuấn biết rõ."

Bí mật này chỉ có bốn người biết, chuyện này không hề lộ ra ngoài.

Đang lúc nói chuyện, lão Đàm đột nhiên tăng nhanh động tác, ông ta vẫn luôn đưa lưng về phía bọn họ, giả vờ giống như bận rộn leo lên leo xuống, qua lại liên tục giữa hộp an toàn [4] cùng ngăn kéo chứa các loại đạn, giống như gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng lại vẫn luôn không lấy ra được vật gì.

[4] Hộp an toàn: là loại hộp hay dùng trong ngân hàng, bưu điện... Hộp an toàn thường sử dụng để đựng vàng bạc đá quý, tiền tệ, di chúc...

Ánh mắt Chu Giác Sơn hơi trầm xuống, khom lưng, hai cánh tay rắn chắc chống ở trên bàn nhỏ bên ngoài phòng đạn dược, nhấn xuống cái loa nhỏ ở góc bàn.

"Nếu như đạn đều bị bán hết rồi không tìm được nữa, vậy thì lấy súng trước cho tôi cũng được."

Cột sống lão Đàm cứng đờ, chậm rãi quay đầu.

Khóe môi Chu Giác Sơn khẽ nhếch, đã trên cơ bản nhìn thấu ông ta, "Thế nào? Bây giờ ngay cả một khẩu súng ông cũng không tìm được sao."

Trong lòng Chu Giác Sơn biết rõ, thật ra, ngay từ thời điểm lão Đàm mở hộp an toàn đựng đạn đầu tiên, trọng lượng cùng gia tốc [5] của cái hộp kia, cũng đã bán đứng lão Đàm. Hộp an toàn đầy đạn, tốc độ chốt mở rất chậm, hơn nữa cái hộp sẽ hơi trùng xuống, nhưng những cái hộp kia ông ta mở rất nhẹ nhàng, cái này đã đủ giải thích, ông ta chỉ là đang giả bộ chọn đạn mà thôi, trên thực tế trong những cái hộp kia căn bản không có gì cả, tất cả đều trống không.

[5] Gia tốc: là đại lượng vật lý đặc trưng cho sự thay đổi của vận tốc theo thời gian. Nó là một trong những đại lượng cơ bản dùng để mô tả chuyển động.

"Chu... Chu đoàn trưởng..."

Lão Đàm trố mắt đứng nhìn, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt. Ông ta bước nhanh tới cửa.

Chu Giác Sơn không để ý, "Thế nào? Ông là không nghĩ tới sẽ bị tôi phát hiện? Hay là không nghĩ tới tôi lại vội vã đến đây như vậy?"

Dựa theo cấp bậc của lão Đàm, ông ta chắc chắn không phải là ông trùm phía sau của nhóm buôn bán ma túy và buôn lậu quân hỏa kia, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của ông ta, lại nhìn vẻ mặt chột dạ của ông ta, Chu Giác Sơn có thể khẳng định, ông ta chắc chắn có liên quan đến chuyện này.

Lão Đàm hoảng hốt mở cửa, Chu Giác Sơn nhanh tay nhanh mắt, đẩy được chìa khóa của ông ta, sau đó dễ dàng đẩy một cái, đẩy lão Đàm quay lại phòng đạn dược. Cánh cửa thuận thế cũng đóng lại, lão Đàm bị khóa ở bên trong.

Tại Tư cười trộm, không nhịn được cười.

Chu Giác Sơn dắt tay Tại Tư, không chút nghĩ ngợi, lại dọc theo đường hầm, chậm rãi theo đường cũ trở về.

Xung quanh một mảnh tối đen, lão Đàm sợ hãi, "Chu đoàn trưởng! Tôi khai! Ngài đừng đi!! Đừng nói cho Ngô bộ trưởng! Chuyện gì tôi cũng khai hết với ngài!!"

Lão Đàm mắt thấy tháng sau sẽ về hưu, hiện tại ông ta không thể chịu được bất kỳ sơ xuất nào.

Bước chân của Chu Giác Sơn không dừng lại, cũng không quay đầu lại, "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì."

"Những viên đạn kia, không phải là tôi trộm! Là lãnh đạo cấp trên bảo tôi định kỳ chừa lại để cho ông ấy dùng!"

"Lãnh đạo nào?"

Lão Đàm suy nghĩ một chút, yếu ớt trả lời, "Tôi không thể nói..."

Đôi mắt Chu Giác Sơn nghiêm nghị, bỗng nhiên quay lại, móc ra 92G, nhét vào trong miệng lão Đàm.

Lão Đàm ô ô hai tiếng, trợn tròn cặp mắt, bị dọa đến tim cũng sắp ngừng đập rồi.

Tại Tư lặng lẽ kéo ống tay áo của Chu Giác Sơn, ý bảo anh đừng hù dọa ông ta như vậy, dù sao đối phương lớn tuổi rồi, vạn nhất trái tim không tốt, thật sự hù chết ông ta thì phải làm sao.

Chu Giác Sơn mím môi, thu hồi súng, xoay người kéo cổ áo của lão Đàm, giọng điệu như cũ không chút lưu tình, "Không nói?"

Anh không cần dùng súng, anh có phương pháp bức cung, sự kiên nhẫn của anh đến đây chấm dứt.

Lão Đàm bị dọa sợ cả người đầy mồ hôi, ông ta chống trên tay vịn của cửa sắt, hoảng sợ thở hổn hển, "Tôi nói tôi nói!" Ông ta không có khả năng tiếp tục đấu với Chu Giác Sơn.

"Trang đầu tiên dòng thứ ba trên bản đăng ký tháng này, cái tên đó màu xanh đậm, chính là người lãnh đạo kia, là người liên tục nuốt riêng quân hỏa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương