*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

...

"À à, được được, tiên sinh thái thái chờ thêm một chút, tôi sẽ cẩn thận tìm thêm lần nữa."

Muốn bán một đôi giày cũng không dễ dàng, nhưng ông chủ sạp giày cũng không tính toán, ông ta cong thắt lưng, tiếp tục quỳ trên mặt đất vội vàng tìm kiếm.

Cách đó không xa, người đi đường chơi hội kết bạn mà đi, tới tới lui lui, vừa nói vừa cười, một lát sau, ông chủ sạp hàng rút ra khăn mặt lau khô mồ hôi trên ót, thật vất vả mới tìm được một đôi giày cuối cùng, Chu Giác Sơn nhận lấy, lưu loát nghiêm chỉnh đứng ở trước mặt Tại Tư.

Ngược lại, Tại Tư hơi rũ mí mắt xuống, hai tay ôm đầu gối, đang ngồi trên ghế tháo giày ở hai chân.

Ngón chân phụ nữ mượt mà, mu bàn chân trắng nõn hiện lên trong suốt trắng mịn. Chu Giác Sơn nâng một chiếc giày lên, đưa tới bên chân của cô.

Đôi giày vải nhỏ nhắn màu be sạch sẽ, chỉ có một sợi dây ruy băng tinh tế màu trắng vắt ngang ở chính giữa, nhìn rất hài hòa, bề mặt vải bố cũng coi như sạch sẽ, cũng may kiểu dáng xinh xắn, da Tại Tư lại trắng nõn, một đôi giày vải nhỏ nhìn như thông thường nhưng ở dưới chân Tại Tư ngược lại nhìn cũng rất đẹp mắt.

Chu Giác Sơn hơi nâng thắt lưng, lùi về phía sau nửa bước, ra hiệu Tại Tư để chân dưới đất xem thử một chút.

Tại Tư giẫm giẫm chân lên mặt đất, kích cỡ vừa vặn, cũng khá thoải mái.

"Vậy lấy đôi này?"

"Ai là vợ của anh?"

Hai người không hẹn mà cùng lúc lên tiếng.

"Ừ?" Chu Giác Sơn có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

Tại Tư xấu hổ, lời mới vừa nói ra thì cô đã hối hận rồi. Cô hơi đỏ mặt, lại lắc đầu, cúi đầu xuống, tự mình rất nhanh xỏ vào một chiếc giày khác.

"Lấy đôi này."

Tất cả những đôi khác đều không phù hợp, chỉ có đôi này coi như khá đẹp mắt.

"Ừ."

Chu Giác Sơn cười nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến, hắn ngồi xổm trước mặt Tại Tư, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mi cốt, ngẫm nghĩ đến lời cô vừa mới hỏi hắn, khóe miệng chậm rãi gợi lên một chút ý cười.

Phía sau, bỗng nhiên có tiếng chuông kêu vang lên dồn dập nặng nề, đinh tai nhức óc, đoàn người rối loạn, tiểu thương và người bán hàng rong ở phụ cận cũng bắt đầu trở nên mất trật tự.

Cả hai quay đầu nhìn lại.

Đỉnh núi.

Là chủ tháp của chùa Wat Pho gõ chuông.

Tại Tư không khỏi nhíu mày, suy tư, loáng thoáng mới nhớ tới, dựa theo phong tục truyền thống của Myanmar, hình như hàng năm vào buổi tối của lễ hội Ánh sáng, các ngôi chùa ở Myanmar đúng 9 giờ 15 phút sẽ gõ 108 tiếng chuông, cầu phúc cho chúng sinh, siêu độ cho vong linh.

Chu Giác Sơn nhanh chóc lấy ra đồng hồ đeo tay, nhướng mày.

- -- 9 giờ 10 phút. Thế nhưng năm nay lại gõ chuông trước năm phút.

"Đi."

Con ngươi của hắn co lại, lập tức dắt tay Tại Tư, đem tiền mua giày đặt ở trên bàn. Ông chủ sạp giày đang vùi đầu thu thập những đôi giày cỡ lớn vừa lấy ra lúc nãy.

Hai người đi xa một chút, ông chủ mới hậu tri hậu giác.

"Ơ, tiên sinh, ngài trả thừa tiền rồi!" Ông ta ngẩng đầu, phất phất tiền trong tay.

Chu Giác Sơn làm như không nghe thấy.

Tại Tư không nhịn được muốn quay đầu lại, một tiếng súng bất thình lình vang lên ở sau lưng. Một đầu phật ở trên đỉnh núi lăn xuống, tiếng chuông dừng lại, mười mấy tiểu hòa thượng từ trong chùa chạy ra ngoài, một gã nam thanh niên mặc quần áo đen đeo khẩu trang và đội mũ đứng ở đỉnh núi nổ súng về phía nhóm tiểu hòa thượng kia, một nhóm đại hòa thượng nhặt gậy gỗ ném về phía đối phương, đột nhiên, lại có người mang súng từ hướng ngược lại bắn tới, súng bắn bể đầu, Tại Tư chính mắt nhìn thấy, những đại hòa thượng anh dũng đấu tranh kia lại dồn dập ngã xuống bên trong vũng máu.

"..."

Du khách trong chùa bắt đầu chạy băng băng lao xuống dưới chân núi, mọi người hét chói tai, than khóc, hơn sáu trăm bậc thang, có người không may ở nửa đường trẹo chân lăn xuống phía dưới, sau đó những người khác dùng sức đạp lên thân thể của hắn ta rồi chạy qua, điên cuồng, tàn nhẫn, đây là bản năng lựa chọn của con người khi rơi vào nguy hiểm.

Chu Giác Sơn coi như lý trí, hắn nhanh chóng phán đoán, không chạy theo đám người kia, ôm đầu Tại Tư, mang theo cô nhanh chóng chạy vào rừng cây rậm rạp, dự định đi theo dốc thoải của rừng cây để xuống núi, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, tối thiểu có thể tránh thoát bị giẫm đạp và ngộ thương.

Các cành cây trong bụi rập làm rách khăn choàng của Tại Tư, Chu Giác Sơn móc ra một con dao quân sự ở bên hông, nhanh chóng chặt đứt cành cây, để tránh lưu lại dấu vết cho quân địch.

Tại Tư cố sức theo sát hắn, ngửa đầu nhìn hắn, "Chuyện gì xảy ra? Là người của Hồ Nhất Đức sao?"

Lễ hội Ánh sáng mỗi năm một lần, vốn là ngày cả nước Myanmar chúc mừng... Tại Tư đã sớm nghe nói Myanmar là một quốc gia tràn đầy tín ngưỡng, Phật giáo là quốc giáo của Myanmar, nhưng đám người kia làm sao lại đột nhiên xuất hiện rồi nổi điên vào thời điểm này, tàn sát hòa thượng, còn phá hủy tượng phật của ngôi chùa?

"Không phải là người của quân đội, tư thế nổ súng và loại hình vũ khí cũng không đúng, có thể là thổ phỉ trên núi phụ cận hoặc là giáo đồ cực đoan của giáo phái tín ngưỡng khác."

Chu Giác Sơn buông Tại Tư ra, một mạch dùng dao quân sự chém lên cành cây rậm rạp phía trước, mở đường cho hai người.

Ở đây dù sao cũng là địa khu bang Shan, ở bên trong chùa khắp nơi đều là dân chúng bình thường, Hồ Nhất Đức tốt xấu gì cũng là tướng quân bang Nam Shan, ông ta đã đội lên đầu thân phận này, cho dù ông ta có vô lại cũng không có khả năng vì thủ tiêu Chu Giác Sơn mà động thủ với dân chúng bình thường.

Hơn nữa, mấy hôm trước hắn đến Kachin đàm phán, sự việc đàm phán cơ bản đã xong xuôi, "Trong lúc đàm phán, hai người sĩ quan bị Kachin bắt giữ đã bình an trở về quân khu bang Nam Shan, chuyện Hồ Nhất Đức tự ý rời khỏi quân khu cũng đã bị Ngô bộ trưởng phát hiện, ông ta mặc dù còn chưa quay về, nhưng bây giờ trên người cũng đang phải chịu áp lực, tạm thời sẽ không còn dám chủ động tấn công về phía chúng ta."

Chu Giác Sơn bây giờ chính là thiếu chứng cứ then chốt, chứng minh người trực tiếp chỉ huy công kích bọn họ lúc đó là Hồ Nhất Đức. Bằng không, gần đây thấy nhóm binh lính bị thương khôi phục cũng không sai biệt lắm, thật ra hắn cũng có thể mang theo Tại Tư trở lại quân khu bang Nam Shan, dù sao thì nơi đó cũng tương đối an toàn.

Thế nhưng nếu chứng cứ không đủ, không có biện pháp nhổ tận gốc đối phương, nên trong một thời gian ngắn hắn cũng không muốn rời đi. Dù sao địch không động thì ta cũng không động, chỉ cần Hồ Nhất Đức không đi, vậy thì hắn có thể quyết định tâm tư dây dưa với ông ta.

"Cô ở lại chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đi xem phía trước một chút."

Chu Giác Sơn để Tại Tư ngồi xổm ở phía sau một bụi cây rậm rạp, lại nhặt lên vài nhánh cây, che chắn xung quanh cô.

Hôm nay nhóm người này vô tổ chức, vô kỷ luật, nhân số không nhiều lắm, vũ khí lạc hậu, hẳn là còn chưa đủ để gây sợ hãi.

Tại Tư nhìn hắn có chút lo lắng, "Anh cẩn thận một chút."

Chu Giác Sơn gật đầu, "Yên tâm."

Chu Giác Sơn để lại con dao quân sự cho Tại Tư, nhanh chóng rời đi, biến mất ở trong bóng tối, Tại Tư cúi đầu nhìn vị trí của mình một chút. Chỗ này bí mật, nhưng lại bí mật hơi quá, cũng không biết hắn quay lại có thể tìm được cô hay không.

Xung quanh tối đen, hơn nữa lại là một khoảng dài yên tĩnh, Tại Tư buồn bã thở dài, lại xoay xoay con dao trong tay, tâm tình nặng trĩu, cô mím môi, hậu tri hậu giác, hơi ngạc nhiên vì hắn thế nào lại dám đưa vũ khí trên người mình cho cô.

Địa phương mà hắn đi không phải là càng nguy hiểm hơn sao?

Hắn không sợ lát nữa quay lại thì cô sẽ trở mặt rồi dùng con dao này đối phó với hắn?

Mũi dao nhẹ nhàng xẹt qua một cây cỏ dại dài mảnh, chất lỏng trong suốt nhanh chóng theo mặt lá trơn nhẵn chảy ra... Một con dao rất nhanh rất sắc bén, nếu như dùng tốt có thể một đao trí mạng.

Cách đó không xa, một hồi tiếng bước chân sột soạt truyền đến, Tại Tư chăm chú lắng nghe, lên tinh thần.

"Đầu phật dát vàng, số tiền này kiếm không lỗ."

"Anh, số tiền này có đủ cho chúng ta đến Yangon [1] chơi vài ngày không?"

[1] Yangon: là thành phố lớn nhất ở Myanmar, nằm ở ngã ba sông Yangon và sông Bago. So với các thành phố lớn ở Đông Nam Á, Yangon tương đối kém phát triển.

Thanh âm của hai người đàn ông liên tiếp vang lên, một to một nhỏ. Người đàn ông nói chuyện trước lại lên tiếng, "Yangon? Đi chỗ đó làm cái gì! Hai ngày trước tao nghe nói tỉnh Vân Nam Trung Quốc rất có tiền, chỗ đó vừa rộng lớn lại có nhiều gái đẹp, chờ làm thêm một trận nữa kiếm thêm một số tiền lớn, sau đó tao tìm một người quen, dẫn các anh em vượt biên qua đó."

"..." Tiếng bước chân dày đặc trước sau chồng chéo lên nhau, Tại Tư đếm một chút, có khoảng bảy tám người. Xem ra Chu Giác Sơn nói không sai, những người này và Hồ Nhất Đức không có liên quan, nếu chỉ là ý đồ kiếm tiền giết người, vậy tám mươi phần trăm là thổ phỉ.

Loại súc sinh như thế này, quả thực chính là phần tử bại hoại cặn bã, Tại Tư nhớ đến con dao, cô nghĩ tới nhóm tiểu hòa thượng chỉ mới bảy tám tuổi kia, rất muốn hung hăng ghim hai đao lên trên người đám người này.

Một bàn tay đột nhiên đè cô xuống.

Tại Tư quay đầu lại nhìn, kinh ngạc. Chu Giác Sơn bình tĩnh như thường, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, xuỵt một tiếng bên tai cô.

Lông mày Tại Tư hơi động, "Anh trở lại bằng cách nào?" Cô ghé môi vào sát bên tai Chu Giác Sơn, cố gắng hạ thấp âm lượng đến mức tối thiểu. Một người cao lớn như hắn, đi bộ không có tiếng động sao, hơn nữa còn đi hết một vòng lớn nhanh như vậy?

Chu Giác Sơn cười một tiếng.

"Đừng nói chuyện, xem cuộc vui."

Hắn nhướng mày, lấy tay bóp gò má của Tại Tư.

Hắn bóp mặt của cô, để cho cô quay đầu đi, Tại Tư nhíu mày, khuôn mặt cô bị hắn dùng tay bóp giống như một con sóc chuột [2], mỡ dồn hết lên gò má, đôi môi hơi vểnh lên.

[2] Sóc chuột: là một chi sóc nhỏ có sọc trên lưng. Có 1 loài sống ở Bắc Mỹ và một loài sống ở Á Châu gọi là sóc chuột Siberia. Hình ảnh ở cuối chương.

"Nhìn cái gì?"

"Pháo hoa."

Tại Tư không hiểu lý do, đẩy tay Chu Giác Sơn xuống, cô xoa xoa khuôn mặt, ngay phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nổ ầm ầm.

Cô vội vã ngửa đầu nhìn, bụi đất, cành cây và lá rụng theo gió bay lên, cô cúi đầu, nước mắt chảy xuống, cũng may không nhìn thấy tay và chân người...

Chu Giác Sơn kiên nhẫn đợi một lát, phủi phủi bụi đất trên quần áo, đứng dậy, gương mặt vân đạm phong khinh, "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Trung Quốc có câu châm ngôn không biết cô đã nghe qua chưa." Chu Giác Sơn cúi đầu, Tại Tư ngửa đầu nhìn hắn.

"Ừ?"

"Làm việc tốt, không để lại tên."

Tại Tư:...

Tại Tư bĩu môi, bật cười, lại có chút không thể tưởng tượng nổi, trong lòng suy nghĩ e rằng thời gian và địa điểm hắn dùng những lời này là không đúng rồi.

Chu Giác Sơn khoanh tay, lơ đễnh, khom lưng kéo cô từ dưới đất đứng lên, "Tôi vừa mới báo cảnh sát, chắc khoảng mười phút nữa cảnh sát sẽ đến." Phụ cận đây không phải khu quản lý trực tiếp của quân đội bọn hắn, hai người bọn họ phải rời đi nơi này trước khi cảnh sát đến.

"..."

Tại Tư vội vã đứng dậy, đi theo Chu Giác Sơn xuống núi, trong lúc đó còn tránh được mấy người binh lính tuần tra trên núi.

Trong lòng cô lẩm bẩm, lại không nhịn được cười, lén lút nhìn Chu Giác Sơn một cái.

Chạy trốn, chạy trốn... còn sợ cảnh sát...

Người đàn ông này có thực sự là quân nhân không... Cô thế nào cũng cảm thấy mỗi ngày hắn đều giống như là kẻ trộm vậy.

***

Lời tác giả: phổ cập khoa học phương pháp làm ra bom cỡ nhỏ đơn giản.

Gợi ý: Son môi.

(Sợ mọi người làm thật nên chỉ nói đến đây thôi)

[2] Sóc chuột

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương