Quan Môn
Chương 52: Oan gia ngõ hẹp

Trên thực tế đối với việc xử lý bảy trăm triệu đô la, Diệp Khai lúc này vẫn còn luôn do dự.

Có một điểm hắn biết thật rõ ràng, tỉ suất hối đoái giữa đô la cùng nhân dân tệ một mực chênh lệch không ít, hôm nay tuy tỉ suất hối đoái vẫn chưa tới 5:1 nhưng ba năm sau sẽ tới con số thật khủng bố là 8:1.

Thật hiển nhiên nếu như đầu tư trong nước muốn trong ba năm để bảy trăm triệu đô la vững vàng tăng lên cũng không phải là chuyện dễ dàng, đã như vậy bảy trăm triệu kia đầu tư tại hải ngoại vẫn đỡ hơn một chút.

Đầu tư thị trường nhà cửa Hong Kong không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất tốt.

Cho dù khoản tài chính kia đầu nhập vào thị trường nhà cửa Hong Kong không làm bất luận thao tác gì, thì ở ba năm sau vẫn thu được hai tỷ một trăm triệu đô la, mà hắn còn nắm chắc một việc, nếu hắn tiến hành thêm một ít thao tác bên trong, tiền lời sẽ càng thêm khả quan.

Đợi tới ba năm sau khoản tài chính kia quay trở lại đại lục thì đã gần hai mươi tỷ nhân dân tệ, đã trở thành một con số cực lớn rồi.

Nhưng khẩu vị của Diệp Khai càng lớn hơn một ít, hắn còn chưa muốn dừng ở 200% tiền lời, ánh mắt của hắn còn nhìn xa hơn, lá gan lớn hơn, hắn muốn đầu cơ đất.

Diệp Khai thấy Chung Ly Dư có chút ngoài ý muốn, liền giải thích với nàng:

-Tuy đầu tư thị trường nhà cửa tương đối ổn thỏa một chút, nhưng cũng không phải là không có phong hiểm, hơn nữa chu kỳ đầu tư càng dài hơn một ít, anh càng có khuynh hướng thủ đoạn đầu tư theo kiểu cướp đoạt, tỷ như đầu cơ đất!

-Làm như vậy có thể khiến cho thế lực bản thổ Hong Kong bắn ngược hay không?

Chung Ly Dư đầu tiên suy nghĩ đến lại là vấn đề này.

Người Hong Kong có tính bài ngoại khá nghiêm trọng, nhất là đối với nhà đầu tư đến từ đại lục cảnh giác rất nặng.

Sau khi Chung Ly Dư khảo sát thị trường tại Hong Kong một thời gian, liền phát hiện ra vấn đề này, đương nhiên nguồn gốc của loại tình huống này cũng là do người Hong Kong không ủng hộ thể chế kết cấu chính trị của nội địa, dù sao bọn họ đi theo thể chế tư bản chủ nghĩa, mặc dù sau khi được trả về cũng phải có một thời gian thật dài để chuyển biến tiếp nhận, bảo trì xuống dưới.

Dưới loại tình huống này bỗng nhiên có người đại lục muốn làm mưa làm gió trên thị trường đất đai Hong Kong, nhất định sẽ bị người hợp lại tấn công.

-Loại tình huống này nhất định là không thể tránh khỏi, nhưng cũng không phải không có sách lược ứng đối!

Diệp Khai nhắc tới chuyện này đã có ý tứ tính toán trước.

-Anh có chủ ý gì?

Hiện tại Chung Ly Dư phát hiện mình đối với khả năng chế tạo kỳ tích của Diệp Khai tựa hồ đã có chút lòng tin mù quáng phát ra từ sâu trong nội tâm nàng.

-Đến lúc đó em tự mình tọa trấn tại Hong Kong, ở trong văn phòng anh để cho em trưng bày một ít ảnh chụp lớn, sẽ trấn được đám đạo chích kia thôi!

Diệp Khai tin tưởng tràn đầy nói với Chung Ly Dư.

-Vài tấm ảnh chụp sao…

Chung Ly Dư vừa định dò hỏi chợt nghĩ lại lần trước nàng ở trong nhà Diệp Khai nhìn thấy ảnh chụp của gia đình, lập tức cảm thấy mình đã quá lo lắng.

Thật sự nếu đem ảnh chụp của gia đình cùng thủ trưởng số hai đại lục trưng bày trong văn phòng làm việc, e rằng phóng mắt trong toàn bộ Hong Kong thật đúng là không có tên đui mù nào dám có can đảm đến tìm nàng gây khó dễ.

Cho dù thống đốc Hong Kong có biết cũng không dám vuốt râu hùm, dù sao Anh quốc cách Hong Kong thật quá xa xôi, nếu bên này có chút gió thổi cỏ lay thì bên kia cũng ngoài tầm tay với.

-Thật sự mốn anh qua bên Hong Kong sao?

Chung Ly Dư có chút không xác định hỏi thăm.

Một khi đi qua bên Hong Kong, khẳng định không khả năng thường xuyên trở về, Chung Ly Dư đối với việc này cảm thấy có chút lo lắng, dù sao nàng thay mặt Diệp Khai nắm trong tay số tài chính lớn tới như vậy, trách nhiệm này thật sự có chút quá lớn, nàng e sợ mình làm việc không tốt.

-Ở bên Hong Kong thiết lập một công ty, bên Giang Khẩu cũng mở một công ty, bình thường em nguyện ý ở đâu thì cứ ở đó, nếu như muốn về thủ đô cũng chỉ cần ngồi vài giờ máy bay mà thôi. Cụ thể nên thao tác như thế nào xem tình huống xử lý là được rồi, vì muốn làm việc thuận tiện em có thể treo thêm cái ngoại tịch, anh nghĩ nên nhập vào quốc tịch Macao đi!

Diệp Khai nói ra.

-Tại sao phải nhập quốc tịch Macao?

Chung Ly Dư nghe xong có chút tò mò.

-Bởi vì, anh có hứng thú đối với sòng bạc Macao, nếu như có thời gian thì qua chơi cũng sẽ thuận tiện!

Diệp Khai cười đáp.

Chung Ly Dư nhướng mắt, trong lòng tự nhủ Diệp Khai vẫn còn tâm tính của trẻ con, rõ ràng muốn đến sòng bạc Macao chơi đùa vui vẻ mà thôi.

Lại nói có biết bao nhiêu đại nhân vật dữ dằn, đi Macao đều bị gãy kích, hắn chỉ là một thiếu niên, nếu thật sự qua đó còn không phải bị người tùy ý xâm lược?

-Việc này nói sau đi, cũng không vội trong nhất thời, ăn cơm trước đã.

Diệp Khai khoát tay nói.

Chung Ly Dư cười cười, thật ưu nhã dùng dao nĩa cắt bò bít tết thành từng khối nhỏ bỏ vào trong miệng.

Diệp Khai ăn bò bít tết, uống rượu đỏ, đột nhiên có loại cảm giác không thỏa mãn, vẫn cảm thấy rượu trắng ngon hơn.

-Cho một bình Lão Bạch Phần, loại ba mươi năm đó!

Diệp Khai phất tay gọi nhân viên phục vụ qua dặn dò.

-Tiên sinh, chúng anh là nhà hàng tây, không cung cấp Lão Bạch Phần.

Nhân viên phục vụ có chút đổ mồ hôi hồi đáp.

-Đi mua, tiền dư lại xem tiền boa!

Diệp Khai rút ra ba trăm nguyên đưa tới.

Nhân viên phục vụ nghe xong lập tức có chút kinh ngạc, với giá tiền này dù mua Mao Đài còn được, cũng không biết vì sao vị khách kia lại thích Lão Bạch Phần, chẳng lẽ hôm nay mình thật sự có thể phát tài nhỏ rồi sao? nguồn qtruyen.net

-Người đại lục các người tố chất thật thấp, ăn cơm tây uống rượu đế, cách làm của nhà giàu mới nổi đi!

Bỗng nhiên có người ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Diệp Khai đang uống rượu cùng Chung Ly Dư, tuy đã nghe được có người dùng tiếng phổ thông kiểu phim ảnh nói chuyện, nhưng cũng không thèm để ý, dù sao là nơi công cộng thôi, không có lý do gì nhất định phải hạn chế lời nói và việc làm của người khác.

Chỉ là Tạ Quân Ngọc lại không nghĩ tới ở nơi này vẫn có thể nhìn thấy Diệp Khai.

Hôm nay tới ăn cơm là do anh của nàng - Tạ Quân Hào mời khách, gọi nàng tới để tiếp đón khách, đối phương là Uông đại thiếu, một phú thương Singapore, có tới lui trong kinh doanh với Tạ gia, thậm chí còn có chút ít quan hệ thân thích họ hàng xa.

-Uông công tử, nội địa không giống như hải ngoại, nhưng không phải tất cả mọi người đều không có phẩm vị như vậy đâu. Cũng giống như đến Singapore vẫn sẽ có chuyện làm người không vui phát sinh đó thôi!

Tạ Quân Hào không nhìn thấy Diệp Khai, chỉ cảm thấy Uông đại thiếu nói chuyện hạ thấp người nội địa, trên mặt của hắn cũng không có ánh sáng tự nhiên mới nói ra câu nói kia.

Uông công tử nhếch miệng, nhưng cũng không nói lời gì nữa.

Mặc dù nói thế lực của Uông gia tại Singapore khá lớn, có quan hệ vô cùng mật thiết với Lý gia đang chấp chính, nhưng nơi này không phải Singapore, mà là đại lục, không phải một người đến từ bên ngoài như hắn có thể hoành hành.

-Nhưng tố chất của người khác xác thực làm ảnh hưởng tới khẩu vị thật nhiều!

Tạ Quân Hào bỗng nhiên không khách khí bổ sung một câu.

-Ah?

Uông công tử lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc, không rõ vì sao Tạ Quân Hào lại thay đổi ý tứ.

Ánh mắt Tạ Quân Hào đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đang ngồi đối diện.

Thật sự là cừu nhân gặp mặt, vô cùng đỏ mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương