Quân Môn Sủng Hôn
Chương 40: Tự cho là đúng

Mảnh đất Tây thành kia quả thật như Đường Minh Lân đã từng nói, một mình công ty của Úc Bảo Sơn thật không thể lấy được, Úc Tử Ân cũng đã hỏi Úc Bảo Sơn về hạng mục này ông bảo sẽ chọn công ty hợp tác cùng có sức cạnh tranh mạnh hơn những công ty khác, không thể không thừa nhận, nhà họ Đường rút lui ra khỏi để giảm bớt áp lực cho công ty của cha cô.

Muốn tìm một người có năng lực tài chính có thể cùng Đường thị hợp tác, còn phải thuyết phục đối phương cùng cạnh tranh dự án chung này hiển nhiên không dễ dàng, ai cũng nghĩ mảnh đất này là một cái bánh kem lớn, người nào ở vị trí số một thì sẽ chiếm được ưu thế tốt nhất, Úc Bảo Sơn muốn tìm người hợp tác cùng càng thêm khó khăn.

Dự án này nếu như công ty của cha Úc không nắm được, thì tiền lương của công nhân nửa năm sau toàn bộ sẽ bị khó khăn, việc quay vòng vốn cũng sẽ gặp phải khốn khó.

Công ty nhà họ Đường không chịu chìa tay giúp đỡ cô có thể lý giải, nhà họ Đường đối với người con dâu này cho tới bây giờ cũng không quan tâm, không chịu giúp một tay thì thôi, nhưng hôm nay gặp phải việc đầu tư sắp tới này, cô thật sự lo lắng Úc Bảo Sơn có thể bỏ hạng mục này xuống hay không.

Mấy ngày nay Úc Bảo Sơn đi gặp mặt nói chuyện với mấy vị tổng giám đốc công ty khác, nhưng ý tứ hợp tác cũng không lớn, Giang Thành đã nói với cô Úc Bảo Sơn mấy hôm nay mặt ủ mày chau, thật sự làm cho cô đau lòng.

Lúc đang sững sờ, tiểu Trịnh bên cạnh đẩy cánh tay của cô một cái, để cho cô chú ý đến việc tổng giám đang nói, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tổng giám hỏi ý kiến chị kìa!"

"Ý kiến gì?" Chợt hồi hồn, Úc Tử Ân chớp chớp mắt có chút không hiểu nhìn Tiểu Trịnh, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Khương Tuyết, mặt áy náy: "Tổng giám thật xin lỗi, vừa nãy tôi chưa nghe rõ lời chị nói. . . . . ."

"Ân Ân, có phải trong người không thoải mái không, mới sáng sớm mà lòng cũng không yên!" Hạ Khương Tuyết đỡ kính mắt trên sống mũi lên, nhàn nhạt nhìn cô một cái, vẻ mặt hoảng hốt tái nhợt trên mặt cô ấy thoạt nhìn hình như không thích hợp.

Ở trong ấn tượng của cô, Úc Tử Ân không bao giờ giống như quân nhân đào ngũ trong buổi họp, mấy năm này có thể nói là cô rất coi trọng những nhà thiết kế như cô ấy, công và tư luôn luôn rõ ràng, hôm nay đây là thế nào?

"A, tôi không sao, có thể là do buổi sáng dậy trễ chưa ăn sáng nên tuột huyết áp, Tổng giám chị tiếp tục. . . . . ."

Vuốt vuốt cái trán hơi đau, cô hít một hơi thật sâu tận lực để cho mình lên tinh thần, thời điểm ngước mắt lên lơ đãng thấy Diệp Tư Mẫn ngồi phía đối diện đang nhìn mình, nhàn nhạt giật giật khóe miệng, lần nữa khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc.

"Cuộc thi thiết kế lần này mỗi người đều muốn đưa ra một tác phẩm của mình tới dự thi, nếu Thụy Nhĩ có thể lấy được giải nhất, công lao là của mọi ngươi, xin mọi người toàn lực hưởng ứng!"

Thu hồi ánh mắt không biến sắc, Diệp Tư Mẫn nhìn về phía bên trái Hạ Khương Tuyết, "Tổng giám Hạ, lần này chúng ta có thể cùng nhau tham gia cuộc thi thiết kế sao? Thời gian tranh tài còn một đoạn nữa, tác phẩm chuẩn bị đã không thành vấn đề!"

Nghe vậy, Hạ Khương Tuyết nhìn Diệp Tư Mẫn một cái, nhàn nhạt gật đầu một cái, "Dĩ nhiên có thể!"

Hơi cúi đầu, Úc Tử Ân lục tục gõ xuống trên bản ghi chép, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Khương Tuyết, "Tổng giám, lần này dự thi có bao nhiêu nhãn hiệu tham gia?"

"Không dưới hai trăm, đều là những nhãn hiệu quốc tế nổi danh của các nhà thiết kế, bây giờ tất cả mọi người đều lên tinh thần mười hai phần cho tôi, đừng làm xấu mặt mũi của Thụy Nhĩ!"

"Dạ, Tổng giám!" Nghe Hạ Khương Tuyết khích lệ một tiếng đầy khí thế, tất cả mọi người lớn tiếng đồng ý.

Diệp Tư Mẫn không có đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc phòng thiết kế như trước, đối với cuộc thi thiết kế lần này Úc Tử Ân tràn đầy tự tin, cô cũng muốn tham dự lần tranh tài này, nhưng thực tại làm cô mất hăng hái.

Cô không quên lần tranh tài trước, Diệp Tư Mẫn lấy trộm sáng kiến của cô, không chỉ cô ta đạt được hạng nhất cuộc thi mà còn đoạt đi cơ hội xuất ngoại du học của cô, cũng làm cho tình cảm của cô và Lam Mộ Duy càng chạy càng xa, cuối cùng chạy hướng chia tay.

Đối với Diệp Tư Mẫn nói cô không hận thì có vẻ kiểu cách, quá khứ nhiều năm như vậy trong lòng cô quả thật rất hận cô gái này, nhưng sau khi suy nghĩ lại, qua nhiều thời gian như vậy hận một người, thật sự quá mệt mỏi.

Hôm nay Diệp Tư Mẫn du học trở về, lại đảm nhiệm chức vụ cao hơn cô, cuộc sống cứ như thế mà gặp gỡ nhau, suy nghĩ một chút đã cảm thấy châm chọc.

Có lẽ Diệp Tư Mẫn nghĩ thời gian 5 năm này cô sẽ bỏ bê mọi việc, năm năm sau, cô ta trở về kiêu ngạo đứng ở phía trên cô quan sát cô hèn mọn như thế nào.

Sau khi tan họp, Diệp Tư Mẫn bảo Úc Tử ân ở lại phòng họp, Hạ Khương Tuyết nhàn nhạt nhìn cô một cái, cũng không nói thêm gì, dẫn một đám người xoay người ra khỏi phòng họp.

Thu thập xong tài liệu trên bàn, lúc này Úc Tử Ân mới không nhanh không chậm nhìn về phía cô gái dáng vẻ khiêu khích ở trước mặt, "Phó tổng Diệp tìm tôi có việc?"

"Ân Ân, có phải cô hiểu làm tôi chuyện gì hay không, tôi không hy vọng chuyện giữa chúng ta ảnh hưởng đến công việc, bây giờ tôi là Phó Tổng Giám, ở trên công tác nếu có chỗ nào không đúng, cô có thể nói ra. . . . . ."

Lời của cô ta còn chưa nói hết, Úc Tử Ân liền không nhịn được cắt đứt việc cô ta tự cho mình là đúng, "Phó tổng Diệp, tôi cũng nghĩ hình như cô đã hiểu lầm tôi chỗ nào đó rồi! Tôi đã làm chuyện gì ảnh hưởng đến công tác sao? Hình như không có mà? Còn nữa, công việc của cô rất hoàn mỹ, tôi không có gì để xoi mói cô cả, nếu như không có việc gì lớn tôi đi về trước!"

Lạnh lùng thu hồi tài liệu trên bàn, cô xoay người sải bước đi ra khỏi phòng họp, không thèm nói nhiều thêm nửa câu với cô ta, mà cô thật sự cũng không có gì để nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương