Quân Môn Sủng Hôn
-
Chương 24: Ông lão quê mùa
Mới vừa xuống máy bay, Úc Tử Ân liền nhận được điện thoại của Giang Thành là thư ký của cha, hỏi cô lúc nào thì đến, anh ta tới phi trường đón người.
Thư ký Giang Thành của Úc Bảo Sơn là một chàng trai đàng hoàng trung thực, những năm này vẫn đi theo bên cạnh ông, giúp đỡ Úc Bảo Sơn chống đỡ giang sơn, đối với Úc Bảo Sơn mà nói, Giang Thành không khác nào là trợ thủ đắc lực của ông.
Tiểu Toa đặt vé máy bay là vào buổi trưa, cho nên lúc tới Bắc Kinh mới hơn một giờ, đây cũng chính là thời điểm giữa trưa mặt trời nóng nhất, không muốn làm cho anh ta ở một nơi thật xa chạy tới, Úc Tử Ân trực tiếp cự tuyệt ý tốt, hỏi địa chỉ khách sạn, sau đó cô đón taxi chạy thẳng tới.
Lúc đến khách sạn, Giang Thành đã đứng chờ, thấy tới đón không phải là Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân một hồi thất vọng.
Giang Thành khách sáo tiến lên đón, săn sóc đem xách dùm cô rương hành lý trong tay, "Úc tiểu thư, đi đường khổ cực!"
Ở phương diện làm người Giang Thành đã cực kỳ tốt rồi, Úc Tử Ân gật đầu cười, "Thư ký Giang, cha tôi đâu?"
"Úc tổng mới vừa đi ra ngoài, để cho tôi ở lại khách sạn chờ cô, phòng đã chuẩn bị rồi, mời đi bên này!" Giang Thành dẫn cô đi tới phía thang máy, Úc Tử Ân quét mắt nhìn khách sạn cao quý, im lặng nhún vai một cái.
Úc Bảo Sơn sĩ diện, chọn lựa khách sạn không phải đắt tiền nhất thì là tốt nhất, đối với hành động tầm thường này của ông, từ trước tới giờ Úc Tử Ân cũng không quan tâm.
An bài xong xuôi, Úc Tử Ân thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, cột tóc đuôi ngựa đeo túi xách đi ra cửa, T-shirt trắng, quần jean ngắn phối hợp với đôi giày màu trắng, đơn giản thanh thuần giống như sinh viên chưa tốt nghiệp Đại Học.
Vào buổi chiều, cô tùy ý tìm địa chỉ quán trà trên điện thoại di động, sau đó lái xe qua.
Bắc Kinh là một nơi phồn hoa mà cổ xưa, cô đã tới nơi này không chỉ một lần, cho nên cô luôn có thể tìm thấy một nơi yên tĩnh thuộc về mình trong cái thành phố phồn hoa này, nhất là khi cô sáng tác khô kiệt, thời điểm đó rất cần một chút linh cảm đặc biệt kích thích.
Lần trước tham gia cuộc thi thiết kế, linh cảm xuất phát từ kinh kịch cổ và văn hóa mặt nạ, dung hợp hiện đại và cổ đại sáng lập ra yếu tố trào lưu của thời đại mới, thiết kế này đã dễ dàng mang lại cho cô giải quán quân.
Cho nên đối với nơi phồn hoa này trong cô tràn đầy chuyện xưa vẫn luôn rất nhớ nhung, hàng năm vào mùa thu Hương Sơn Hồng Diệp nở rộ, cô đều sẽ đến nơi này ở lại một thời gian.
Cửa trước Khu Đông Thành, cửa trước M.
Ở trong thành Bắc Kinh có rất nhiều quán trà chiều đặc sắc, tên cũng rất là đặc biệt, liền kêu cửa trước M, địa điểm ở đường số 2 tầng 3, ngồi ở trên ban công, giương mắt là có thể thấy ba cửa bên, Tử Cấm Thành thu hết vào mắt.
Cảnh trí rộng rãi cũng chỉ có ở phía trước cửa M, phòng ăn chủ yếu dùng để thưởng thức trà chiều, bánh nướng xốp, sandwich, món điểm tâm ngọt tràn đầy ở ba tầng Tháp Lý, cực kỳ phong phú.
Phối hợp rất nhiều chủng loại trà khác nhau, trà Bá tước của nước Anh, bữa ăn sáng kết hợp với trà, trà Darjeeling, các loại trà Trung Quốc, rất là phong phú, ở chỗ này ăn cái gì hình như cũng không quan trọng, quan trọng là vào giờ phút này, cảnh đẹp thu hết vào mắt.
Mới từ trong taxi xuống, Úc Tử Ân liền thấy cách đó không xa có hai bóng người, mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy có chút quen thuộc, dừng lại bước chân nhìn một chút, đây không phải là cha cô Úc Bảo Sơn hay sao? ! Thả chim bồ câu tới nơi này ước hẹn với phụ nữ? !
Nhìn lại người phụ nữ bên cạnh ông một chút, cô thả nhẹ bước chân đi lên trước, con ngươi lưu ly sáng chói an tĩnh quan sát, ừ, có thể nói là vẫn còn phong vận quý phụ nhân(khí thế quý hiển, sang trọng), kết đôi với cha già quê mùa nhà mình thật sự không biết điều.
"Cha!" Bỗng chốc phun ra, Úc Tử Ân vỗ vỗ bả vai Úc Bảo Sơn, bị cô làm cho sợ hết hồn, Úc Bảo Sơn chợt quay đầu nhìn không biết nơi nào nhô ra con gái bảo bối, ngẩn người, khẽ hiện lên vẻ lúng túng trên mặt.
"Bảo bối, làm sao con biết ở chỗ này? !" Nửa nghiêng thân thể, Úc Bảo Sơn khẩn trương nhìn người phụ nữ đối diện một chút, nhìn lại con gái bảo bối bên cạnh đang kéo cánh tay mình, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao giới thiệu.
Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ kia, Úc Tử Ân khẽ thở dài một cái, quay đầu nhìn về người phụ nữ dịu dàng phía đối diện, cười đến vô cùng rực rỡ mở miệng chào hỏi: "Dì mạnh khỏe! Con là Úc Tử Ân, con của cha nhé!"
"Thì ra con chính là Ân Ân a, nhiều năm như vậy không thấy, hôm nay trông thật duyên dáng yêu kiều!"
Làm sao tưởng tượng nổi phu nhân phía đối diện là quen biết từ lâu, Úc Tử Ân sững sờ nhìn người phụ nữ hòa ái đối diện, nhìn lại người cha ngây ngốc, đầu óc mơ hồ cười cười, "Dì biết con sao?"
"Dì là dì Dương ở khu phố cũ, bạn học cũ của ba con, lúc trước dì đã thấy con mấy lần còn ôm con nữa! Sau đó dì đi đến Bắc Kinh, cho nên cũng cắt đứt liên lạc, không nghĩ tới hôm nay gặp lại ở chỗ này !"
Đối với dì Dương này Úc Tử Ân ấn tượng không sâu, nhưng vẫn là cười gật đầu chào hỏi, "Thì ra là bạn học cũ của cha! Nếu là bạn học cũ gặp mặt vậy phải họp mặt thật tốt, trời nóng nực chúng ta đi vào trong nói chuyện đi!"
"Ai u, hôm nay tôi lại không có thời gian, ở công ty còn có buổi họp, Ân Ân Bảo Sơn, chúng ta hôm nào hẹn thời gian hàn huyên một chút!" dì Dương cúi đầu nhìn qua đồng hồ đeo tay, từ trong túi rút ra tấm danh thiếp đưa cho hai cha con cô, "Đây là danh thiếp của tôi, chúng ta hôm nào gặp mặt đi!"
"Được, vậy bà đi làm việc của mình đi! Hôm nào nữa hẹn thời gian!" Úc Bảo Sơn hào phóng nhận danh thiếp đưa cho con gái bảo bối, khách sáo lễ phép cười đưa mắt nhìn người rời đi.
Nhìn danh thiếp trong tay, Úc Tử Ân ngẩng đầu nhìn bóng dáng ngồi xe rời đi, thọt hông của cha một cái, Úc Bảo Sơn mới vừa từ hồi ức tuổi 18 bừng tỉnh, lúng túng sờ sờ đầu, "Bảo bối, cái đó cha. . . . . ."
"Cha cái gì? Phải giải thích cho con, cha bỏ con thả chim bồ câu tới gặp người tình cũ sao?" Úc Tử Ân im lặng trợn mắt nhìn cha, lôi kéo ông đi về phía khách sạn.
"Bảo bối, con hãy nghe cha nói, thật sự chính là cha ngẫu nhiên gặp phải bà ấy. . . . . ."
"Được rồi cha, con sớm đã nói với cha rồi, nói yêu thương là chuyện của cha, coi như cha cưới mẹ ghẻ cho con đi, con cũng vậy không có ý kiến a! Chỉ là trước khi cha cưới mẹ ghẻ thì phải để cho con gặp gỡ trước, con xét duyệt mà không qua thì cha nên đổi một người khác đi!"
". . . . . ." Úc Bảo Sơn hết ý kiến, đối với phương diện này con gái luôn rộng lượng tha thứ, khiến ông luôn luôn mặc cảm.
"Dì Dương này con cảm thấy cũng không tệ, như thế nào, có phải cha nên suy tính một chút không?"
"Cái nha đầu này, con mắt nào của con nhìn thấy cha có ý tứ kia với bà ấy hả?" Úc Bảo Sơn im lặng liếc con gái một cái, dẫn cô bước vào thang máy.
"Hai con mắt con đều nhìn thấy cha mới vừa rồi đưa tiễn người ta mà tâm tư quay về thời 18 tuổi, còn không thừa nhận!" Kéo tay Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân nghiêng đầu nháy mắt theo dõi, "Cha, dì ấy vừa nhìn chính là rất có phẩm vị, cha là người quê mùa, người ta đồng ý sao?"
Thư ký Giang Thành của Úc Bảo Sơn là một chàng trai đàng hoàng trung thực, những năm này vẫn đi theo bên cạnh ông, giúp đỡ Úc Bảo Sơn chống đỡ giang sơn, đối với Úc Bảo Sơn mà nói, Giang Thành không khác nào là trợ thủ đắc lực của ông.
Tiểu Toa đặt vé máy bay là vào buổi trưa, cho nên lúc tới Bắc Kinh mới hơn một giờ, đây cũng chính là thời điểm giữa trưa mặt trời nóng nhất, không muốn làm cho anh ta ở một nơi thật xa chạy tới, Úc Tử Ân trực tiếp cự tuyệt ý tốt, hỏi địa chỉ khách sạn, sau đó cô đón taxi chạy thẳng tới.
Lúc đến khách sạn, Giang Thành đã đứng chờ, thấy tới đón không phải là Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân một hồi thất vọng.
Giang Thành khách sáo tiến lên đón, săn sóc đem xách dùm cô rương hành lý trong tay, "Úc tiểu thư, đi đường khổ cực!"
Ở phương diện làm người Giang Thành đã cực kỳ tốt rồi, Úc Tử Ân gật đầu cười, "Thư ký Giang, cha tôi đâu?"
"Úc tổng mới vừa đi ra ngoài, để cho tôi ở lại khách sạn chờ cô, phòng đã chuẩn bị rồi, mời đi bên này!" Giang Thành dẫn cô đi tới phía thang máy, Úc Tử Ân quét mắt nhìn khách sạn cao quý, im lặng nhún vai một cái.
Úc Bảo Sơn sĩ diện, chọn lựa khách sạn không phải đắt tiền nhất thì là tốt nhất, đối với hành động tầm thường này của ông, từ trước tới giờ Úc Tử Ân cũng không quan tâm.
An bài xong xuôi, Úc Tử Ân thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, cột tóc đuôi ngựa đeo túi xách đi ra cửa, T-shirt trắng, quần jean ngắn phối hợp với đôi giày màu trắng, đơn giản thanh thuần giống như sinh viên chưa tốt nghiệp Đại Học.
Vào buổi chiều, cô tùy ý tìm địa chỉ quán trà trên điện thoại di động, sau đó lái xe qua.
Bắc Kinh là một nơi phồn hoa mà cổ xưa, cô đã tới nơi này không chỉ một lần, cho nên cô luôn có thể tìm thấy một nơi yên tĩnh thuộc về mình trong cái thành phố phồn hoa này, nhất là khi cô sáng tác khô kiệt, thời điểm đó rất cần một chút linh cảm đặc biệt kích thích.
Lần trước tham gia cuộc thi thiết kế, linh cảm xuất phát từ kinh kịch cổ và văn hóa mặt nạ, dung hợp hiện đại và cổ đại sáng lập ra yếu tố trào lưu của thời đại mới, thiết kế này đã dễ dàng mang lại cho cô giải quán quân.
Cho nên đối với nơi phồn hoa này trong cô tràn đầy chuyện xưa vẫn luôn rất nhớ nhung, hàng năm vào mùa thu Hương Sơn Hồng Diệp nở rộ, cô đều sẽ đến nơi này ở lại một thời gian.
Cửa trước Khu Đông Thành, cửa trước M.
Ở trong thành Bắc Kinh có rất nhiều quán trà chiều đặc sắc, tên cũng rất là đặc biệt, liền kêu cửa trước M, địa điểm ở đường số 2 tầng 3, ngồi ở trên ban công, giương mắt là có thể thấy ba cửa bên, Tử Cấm Thành thu hết vào mắt.
Cảnh trí rộng rãi cũng chỉ có ở phía trước cửa M, phòng ăn chủ yếu dùng để thưởng thức trà chiều, bánh nướng xốp, sandwich, món điểm tâm ngọt tràn đầy ở ba tầng Tháp Lý, cực kỳ phong phú.
Phối hợp rất nhiều chủng loại trà khác nhau, trà Bá tước của nước Anh, bữa ăn sáng kết hợp với trà, trà Darjeeling, các loại trà Trung Quốc, rất là phong phú, ở chỗ này ăn cái gì hình như cũng không quan trọng, quan trọng là vào giờ phút này, cảnh đẹp thu hết vào mắt.
Mới từ trong taxi xuống, Úc Tử Ân liền thấy cách đó không xa có hai bóng người, mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy có chút quen thuộc, dừng lại bước chân nhìn một chút, đây không phải là cha cô Úc Bảo Sơn hay sao? ! Thả chim bồ câu tới nơi này ước hẹn với phụ nữ? !
Nhìn lại người phụ nữ bên cạnh ông một chút, cô thả nhẹ bước chân đi lên trước, con ngươi lưu ly sáng chói an tĩnh quan sát, ừ, có thể nói là vẫn còn phong vận quý phụ nhân(khí thế quý hiển, sang trọng), kết đôi với cha già quê mùa nhà mình thật sự không biết điều.
"Cha!" Bỗng chốc phun ra, Úc Tử Ân vỗ vỗ bả vai Úc Bảo Sơn, bị cô làm cho sợ hết hồn, Úc Bảo Sơn chợt quay đầu nhìn không biết nơi nào nhô ra con gái bảo bối, ngẩn người, khẽ hiện lên vẻ lúng túng trên mặt.
"Bảo bối, làm sao con biết ở chỗ này? !" Nửa nghiêng thân thể, Úc Bảo Sơn khẩn trương nhìn người phụ nữ đối diện một chút, nhìn lại con gái bảo bối bên cạnh đang kéo cánh tay mình, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao giới thiệu.
Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ kia, Úc Tử Ân khẽ thở dài một cái, quay đầu nhìn về người phụ nữ dịu dàng phía đối diện, cười đến vô cùng rực rỡ mở miệng chào hỏi: "Dì mạnh khỏe! Con là Úc Tử Ân, con của cha nhé!"
"Thì ra con chính là Ân Ân a, nhiều năm như vậy không thấy, hôm nay trông thật duyên dáng yêu kiều!"
Làm sao tưởng tượng nổi phu nhân phía đối diện là quen biết từ lâu, Úc Tử Ân sững sờ nhìn người phụ nữ hòa ái đối diện, nhìn lại người cha ngây ngốc, đầu óc mơ hồ cười cười, "Dì biết con sao?"
"Dì là dì Dương ở khu phố cũ, bạn học cũ của ba con, lúc trước dì đã thấy con mấy lần còn ôm con nữa! Sau đó dì đi đến Bắc Kinh, cho nên cũng cắt đứt liên lạc, không nghĩ tới hôm nay gặp lại ở chỗ này !"
Đối với dì Dương này Úc Tử Ân ấn tượng không sâu, nhưng vẫn là cười gật đầu chào hỏi, "Thì ra là bạn học cũ của cha! Nếu là bạn học cũ gặp mặt vậy phải họp mặt thật tốt, trời nóng nực chúng ta đi vào trong nói chuyện đi!"
"Ai u, hôm nay tôi lại không có thời gian, ở công ty còn có buổi họp, Ân Ân Bảo Sơn, chúng ta hôm nào hẹn thời gian hàn huyên một chút!" dì Dương cúi đầu nhìn qua đồng hồ đeo tay, từ trong túi rút ra tấm danh thiếp đưa cho hai cha con cô, "Đây là danh thiếp của tôi, chúng ta hôm nào gặp mặt đi!"
"Được, vậy bà đi làm việc của mình đi! Hôm nào nữa hẹn thời gian!" Úc Bảo Sơn hào phóng nhận danh thiếp đưa cho con gái bảo bối, khách sáo lễ phép cười đưa mắt nhìn người rời đi.
Nhìn danh thiếp trong tay, Úc Tử Ân ngẩng đầu nhìn bóng dáng ngồi xe rời đi, thọt hông của cha một cái, Úc Bảo Sơn mới vừa từ hồi ức tuổi 18 bừng tỉnh, lúng túng sờ sờ đầu, "Bảo bối, cái đó cha. . . . . ."
"Cha cái gì? Phải giải thích cho con, cha bỏ con thả chim bồ câu tới gặp người tình cũ sao?" Úc Tử Ân im lặng trợn mắt nhìn cha, lôi kéo ông đi về phía khách sạn.
"Bảo bối, con hãy nghe cha nói, thật sự chính là cha ngẫu nhiên gặp phải bà ấy. . . . . ."
"Được rồi cha, con sớm đã nói với cha rồi, nói yêu thương là chuyện của cha, coi như cha cưới mẹ ghẻ cho con đi, con cũng vậy không có ý kiến a! Chỉ là trước khi cha cưới mẹ ghẻ thì phải để cho con gặp gỡ trước, con xét duyệt mà không qua thì cha nên đổi một người khác đi!"
". . . . . ." Úc Bảo Sơn hết ý kiến, đối với phương diện này con gái luôn rộng lượng tha thứ, khiến ông luôn luôn mặc cảm.
"Dì Dương này con cảm thấy cũng không tệ, như thế nào, có phải cha nên suy tính một chút không?"
"Cái nha đầu này, con mắt nào của con nhìn thấy cha có ý tứ kia với bà ấy hả?" Úc Bảo Sơn im lặng liếc con gái một cái, dẫn cô bước vào thang máy.
"Hai con mắt con đều nhìn thấy cha mới vừa rồi đưa tiễn người ta mà tâm tư quay về thời 18 tuổi, còn không thừa nhận!" Kéo tay Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân nghiêng đầu nháy mắt theo dõi, "Cha, dì ấy vừa nhìn chính là rất có phẩm vị, cha là người quê mùa, người ta đồng ý sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook