Quản Lý Ngôi Sao
-
Chương 8: Cách Một Vách Tường
Trung Quốc.
Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh.
Vừa xuống sân bay, Trịnh Thanh Tâm đã lải nhải. – “Mệt chết đi được, ôi cái eo của mình ... Anh Anh, chúng ta đi massage được không? Người mình nhũn ra hết rồi.”
Dương Mộ Anh liếc mắt. –“Từ sân bay về tới chung cư mất khoảng một tiếng, cậu cố chịu đựng đi.”
Nói xong, cô ngoắc tay bắt một chiếc taxi, đợi tài xế bỏ hành lý vào cốp xe, hai người mới ngồi vào ghế sau xe. Xe vừa chạy, Trịnh Thanh Tâm khó hiểu hỏi.
“Bên phía Duyệt Duyệt không cho người đón chúng ta sao?”
“Trước đó mình đã nói với bọn họ, chúng ta đến sớm một ngày, để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mới đến gặp bọn họ được, vì thế không cần đến đón chúng ta.”
Nghe những gì Dương Mộ Anh đã sắp xếp sẵn, Trịnh Thanh Tam gật đầu, cô phải tin tưởng vào sự an bày của cậu ta, không nên hỏi mấy đều dư thừa nữa.
Chiếc xe taxi nhanh chống đi vào trung tâm thành phố, điểm dừng là một toà nhà sang trọng cao cấp gồm hai mươi tầng.
Trịnh Thanh Tâm nhìn căn hộ cao cấp trước mặt, tay cầm hành lý bổng run rẩy, cô yếu ớt hỏi Dương Mộ Anh. – “Chúng ta có đi nhầm địa chỉ không?”
“Đi thôi.”
Dương Mộ Anh kéo hành đi trước, Trịnh Thanh Tâm ảo não đi phía sau. Khi thấy Dương Mộ Anh đưa thẻ quét máy ra vào, còn có chú bảo vệ tươi cười chào hỏi cậu ta, cô mới tin đây là sự thật.
Vào thàng máy, Trịnh Thanh Tâm nhịn không được, lên tiếng hỏi. –“Anh Anh, chúng ta ở tầng mấy?”
“Tầng trên cùng.” – Dương Mộ anh vẫn kiệm lời, nói.
Trịnh Thanh Tâm lại hỏi. –“Nơi đây có bao nhiêu tầng?”
“Hai mươi.” – Vẫn kiệm lời.
Trịnh Thanh Tâm trợn mắt, cô đương nhiên biết tầng trên cùng khác tầng hai mươi ở điểm nào, chỉ tính là chung cư cao cấp, một căn có giá trị lên đến 500 nghìn nhân dân tệ một mét vuông, nếu là căn hộ nằm tầng trên cùng, chẳng phải lên đến mấy trăm triệu? Dương Mộ Anh cướp ngân hàng hay sao mà có nhiều tiền như vậy?
Còn chưa có câu giải đáp, hai người đã vào thang máy, rất nhanh đi đến tầng trên cùng, ra khỏi thang máy, Trịnh Thanh Tâm nhìn dãy hành lang dài gấp khúc. Cô khó hiểu hỏi Dương Mộ Anh đi trước cô mấy bước.
“Trên đây có mấy căn vậy?”
“Chỉ có hai căn, bên kia đã có người ở, có hai thang máy dành riêng cho tầng trên cùng, chúng ta một cái và bên kia một cái.”
Trịnh Thanh Tâm gật đầu. –“Anh Anh, vậy có cần qua bên đó chào hỏi hay không?”
“Không cần, chúng ta vào thôi.” – Dương Mộ Anh mở cửa đi vào.
Trịnh Thanh Tâm đi theo sau, vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong, cô lập tức bị choáng váng bởi cách bày trí của căn nhà.
Không gian căn phòng lấy màu xanh và trắng làm màu chủ đạo, bên phải là phòng khách, ghế sofa màu trắng kết hợp gối dựa màu xanh in hoa, bên trái là nhà bếp và bàn ăn, hai cánh cửa màu xanh nằm một trái một phải ở cuối căn nhà là phòng ngủ, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.
Từ màu sắc đến cách bày trí đều mang phong cách Châu Âu, tạo nên bức tranh trang nhã, thoáng đãng.
Trịnh Thanh Tâm chép miệng, hỏi. –“Anh Anh, căn hộ này giá bao nhiêu vậy?”
“Ba mươi triệu.”
Dương Mộ Anh lơ đãng đáp. Sau đó để hành lý một bên, đi tới tủ lạnh lấy hai chai nước suối, một chai đưa cho Trịnh Thanh Tâm, tiếp đó, cô đi tới bàn ăn ngồi xuống, mở nắp uống cạn chai nước suối.
Trịnh Thanh Tâm ngồi đối diện cô, uống ngụm nước, chớp mắt hỏi. –“Ba mươi triệu? Một căn?”
Thấy cậu ta gật đầu, cô trầm tư suy nghĩ. Ở nước N, ba mươi triệu có thể thuê một căn hộ sang trọng nhưng đây là Trung Quốc, đương nhiên phải dùng nhân dân tệ. Bổng, cô cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta bảo là mua nhà, một căn nhà ở Trung Quốc, mua với giá ba mươi triệu nhân dân tệ, nếu tính bằng tiền nước N, vậy không phải là 104 tỷ sao?
Sau khi tính toán cẩn thận tỉ mỉ, Trịnh Thanh Tâm run rẩy khoé miệng, nhìn Dương Mộ Anh như người ngoài hành tinh, không tin nổi, hỏi.
“Ba mươi triệu nhân dân tệ?”
Dương Mộ Anh gật đầu, cô nuốt nước bọt. –“Vậy tính bằng tiền nước N ... là 104 tỷ?”
“BINGO ... để thưởng cho cậu vì đã trả lời đúng, mình đã chuẩn bị sẵn một tủ nước ép đào, cậu tha mà hồ uống.”
Bây giờ có cho cô cả rừng đào, cô cũng không nuốt nổi a. Trịnh Thanh Tâm rầu rỉ nói. –“Cậu đi cướp ngân hàng sao?”
“Tâm Tâm, mình thấy cậu nên đi tắm rửa sạch sẽ, mình sẽ làm đồ ăn, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp, OK?”
Dương Mộ Anh đã nói vậy, cô cũng không mè nheo nữa. Trịnh Thanh Tâm gật đầu, kéo hành lý đi về phòng ngủ, ai ngờ bị Dương Mộ Anh chặn lại.
“Phòng cậu ở bên trái.”
Nhìn hai cánh cửa màu xanh nằm đối diện nhau, Trịnh Thanh Tâm nhướng mày nhưng không hỏi nhiều, cô bây giờ chỉ muốn ngâm nước nóng.
Dương Mộ Anh đợi Trịnh Thanh Tâm về phòng, cô kéo hành lý về phòng bên phải, mở cửa ra, bên trong trang trí khá đơn giản, hơi khác so với phòng ngủ ở nước N.
Vẫn lấy màu xanh và trắng làm nền, rèm cửa màu xanh in hoa, bên trái là bàn làm việc nằm gần cửa sổ sát trần, bên phải là phòng tắm, ở giữa là giường lớn màu trắng phối drap giường màu xanh in hoạ tiết lông thiên sứ trắng, cuối giường là tủ âm tường màu xanh cánh trượt.
Dương Mộ Anh đem hành lý sắp xếp gọn gàng vào tủ quần áo, sau đó lấy một bộ pyjama ngắn tay màu trắng in trái anh đào, đi vào phòng tắm.
Ngồi trong bồn tắm, Dương Mộ Anh đưa tay sờ tấm kính bên cạnh. Trịnh Thanh Tâm không biết, cô đã tốn không ít sức lực mới có thể mua được căn hộ này, mục đích đương nhiên không phải nó đẹp, mà vì chủ căn hộ kế bên, không ai khác là Dương Nặc.
Ngay cả phòng ngủ cũng nằm đối diện phòng ngủ của anh, cô có thể biết rõ về căn hộ của anh, một phần là nhờ quan hệ bạn bè, một phần là nhờ cô gái tên Mộc Yên, là hội trưởng fan cuồng của Dương Nặc
Ở kiếp trước, cô vô tình nhìn thấy một bản video trên weibo, trong đó quay toàn bộ căn hộ của Dương Nặc từ trong ra ngoài, sau đó cô mới biết, thì ra Mộc Yên từng đột nhập vào nhà Dương Nặc, nhầm quay lại những sinh hoạt hàng ngày của anh.
Tuy sau đó bị bảo vệ bắt đến đồn thẩm vấn nhưng cô ta lại có chú làm cục trưởng chống lưng, nên chỉ bị trách phạt vài câu, cộng thêm một tờ cam kết nên được thả.
Tuy nhiên, cô ta lại đăng lên weibo một video quay toàn cảnh căn phòng của Dương Nặc, ngay cả tolet cũng không buông tha, tiếc rằng chưa được mười phút, trang weibo của Mộc Yên bị hack, cả video trong điện thoại cũng không cánh mà bay, lạ ở chỗ là cô ta không biết lý do, việc đó cũng đi vào dĩ vãng.
May mắn là Dương Mộ Anh có thu lại một phần, vì thế mới nhớ kỹ cách bày trí trong phòng của anh nhưng cô không thay đổi phong cách sống của mình, chỉ sắp xếp sao cho đối diện với anh mà thôi.
Suy đi nghĩ lại, tuy hai người chỉ cách nhau một bức tường nhưng cô vẫn thấy mãn nguyện. Cô sẽ từng bước một đi vào thế giới của anh, vì thế ...
“Tiểu Dương, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau, tôi rất hồi hộp, rất lo lắng, còn cậu thì sao? Có hồi hộp lo lắng muốn biết người quản lý của cậu là ai hay không?”
Tiếng nói đầy chân thành, ngọt ngào chờ mong như vậy nhưng cái người ở bên kia căn hộ chỉ hắt xì một cái, sau đó mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, sau đó hít hít mũi, sau đó nằm xuống, sau đó rầm rì vài câu và rồi trùm chăn, tiếp tục tìm chu công trò chuyện.
... ...... ...... ...... ......
Tắm rửa sạch sẽ, khiến con người thoải mái hơn, Dương Mộ Anh vui vẻ nấu vài món cho bữa trưa, hôm nay là ngày mới đến, các cô đều lười ra ngoài nên quyết định sau khi ăn xong sẽ nghỉ ngơi, đến tối thì đi đến công viên bên cạnh chung cư tập thể dục, sẵn tiện quan sát tình hình xung quanh.
Trên bàn ăn, bày ra ba món, một canh. Trịnh Thanh Tâm vừa ngồi xuống đã hít hít mũi, nhìn Dương Mộ Anh chép miệng khen.
“Thơm thật, quả nhiên là con gái của vua đầu bếp.”
“Mình chỉ nấu một lần, sau này đi làm thì theo quy tắc cũ. Mỗi tuần sẽ có người đến dọn vệ sinh, giặt quần áo cho chúng ta, những thứ quan trọng, cậu để trong két sắt, nếu để trong tủ thì khoá cẩn thận.”
Trịnh Thanh Tâm bĩu môi. –“Cậu không thể cho mình mơ mộng thêm sao?”
“Ăn cơm.” – Cô dửng dưng nói.
“Ngày mai chúng ta ký hợp đồng sao?” – Trịnh Thanh Tâm gắp miếng rau xào, vừa ăn vừa nói.
Cô gắp miếng thịt, trả lời. –“Hợp đồng, mình anh ta đã bàn qua mạng, ngày mai chỉ ký tên là xong, về phần nhận người cũng chọn luôn rồi.”
Trịnh Thanh Tâm ngớ ra. –“Ai vậy?”
“Dương Nặc.” – Cô bình thản đáp.
“Dương Nặc? Cậu ta là người mới nổi, độ hot khá cao, tuy nhiên phạm vi để phát triển sự nghiệp khá hạn hẹp, xuất ngoại phải có giấy phép ... Anh Anh, lần này độ khó khá cao mà nguy hiểm không ít, cậu thật sự muốn đào tạo cậu ta?”
Trịnh Thanh Tâm luôn cập nhật tin tức trên toàn thế giới, để tiếp thu thêm kinh nghiệm, đương nhiên biết cái tên Dương Nặc này. Cậu ta vào nghề năm 18 tuổi, vai diễn đầu tiên là Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, nhờ vai diễn này mà tên tuổi của Dương Nặc được nhiều người biết đến, còn nhận được giải thưởng nam diễn viên mới xuất sắc nhất.
Tuy nhiên, trong ba năm qua, đất diễn chỉ giới hạn ở Trung Quốc, có ra nước ngoài giao lưu nhưng rất ít, vì thế danh tiếng của cậu ta ở nước ngoài không được biết đến nhiều, cài này cũng do cậu ta, chọn trường nào không chọn, lại chọn trường Nghệ Thuật Quân Đội, không nói đến kỷ luật nghiêm khắc, còn có cả đóng quy tắc phải chấp hành. Dương Mộ Anh chọn cậu ta, chẳng khác nào chơi trò nhảy Bungee.
“Tâm Tâm, vẫn câu nói cũ ...”
Không đợi Dương Mộ Anh nói hết câu, cô đã cắt ngang. –“Nếu không có lợi, cậu sẽ không đầu tư chứ gì? Biết rồi, mình chỉ là ăn no rỗi việc, không có việc gì làm nên hỏi nhảm nhí thôi được chưa?”
“Ăn xong cậu rửa chén, tiếp theo là thời gian tự túc, buổi tối chúng ta sẽ tập thể dục, sau đó ngủ sớm để ngày mai đi làm.”
Trịnh Thanh Tâm lầm bầm. –“Mình không đi thể dục đâu, mình quyết làm tổ nguyên ngày trong phòng.”
“Tuỳ cậu.”
Sau đó, đương nhiên Trịnh Thanh Tâm rửa chén, Dương Mộ Anh trở về phòng.
Buổi tối, Trịnh Thanh Tâm không thoát khỏi ma trảo của Dương Mộ Anh, thế là hai người cùng xuống công viên nhưng bọn họ chỉ đi tham quan chung quanh khoảng hai tiếng là trở về phòng ngủ sớm.
Theo cách Dương Mộ Anh nói là ngủ sớm thì ngày mai mới có tinh thần chiến đấu, nói theo cách khác là Dương Mộ Anh muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Dương Nặc ở những phút giây đầu tiên.
... ...... ...... ...... .........
Công Ty Duyệt Duyệt cách chung cư của hai người khoảng mười lăm phút.
Dương Mộ Anh gọi một chiếc taxi, vừa leo lên xe, Trịnh Thanh Tâm lải nhải. –“Cậu nhiều tiền như vậy, sao không mua xe?”
“Mình chỉ biết lái hai bánh, không biết lái bốn bánh, mà về sau chúng ta có tài xế riêng, không cần vất vả như vậy?” – Dương Mộ Anh giải thích.
Cô thật không biết lái xe bốn bánh, không phải không học mà vì không có thời gian bởi tất cả lịch học dày đặc, thời gian nghỉ ngơi không thể thiếu, vì thế cô không tự ngược mình đến mức đó. Đến khi đi làm quản lý, các cô đều có người đưa rước, tội gì phải dùng đầu óc tập trung vào lái xe? Cô cũng không nỡ chối từ ưu đãi của công ty nha.
“Dừng xe.” – Dương Mộ Anh lên tiếng, quay sang nhìn Trịnh Thanh Tâm.
“Cậu chờ mình.” – Sau đó mở cửa đi ra.
Trịnh Thanh Tâm khó hiểu nhìn hướng cậu ta đi tới thì thấy đó là công ty chứng khoán. Cô không khỏi cảm thán, còn bái phục cách tính toán của Dương Mộ Anh, cậu ta luôn biết cách kiếm tiền ở mọi lúc mọi nơi.
Khoảng nữa tiếng sau, thấy Dương Mộ Anh đi ra, ngồi vào xe. Cô nhịn không được hỏi. –“Cậu không sợ để tổng giám đốc Duyệt Duyệt chờ lâu, anh ta sẽ tức giận sao?”
“Chúng ta hẹn lúc 8 giờ, bây giờ mới 7 giờ 30 phút, đến đó vẫn còn sớm.”
Trịnh Thanh Tâm đen mặt. –“Đó là lý do tại sao mới 5 giờ sáng, cậu đã gọi mình dậy?”
Cô sai rồi, không nên cho rằng cậu ta nổi tâm thánh mẫu, mới 5 giờ gọi cô dậy bảo đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, với lý do vì đêm qua lôi kéo cô chạy bộ suốt một tiếng, thấy áy náy mới làm bữa sáng cho cô? Thật sự sai lầm chí mạng.
Dương Mộ Anh lười trả lời, cô nhìn tài xế. –“Làm phiền anh đưa chúng tôi đến công ty giải trí Duyệt Duyệt.”
Xe taxi rất nhanh đã đến công ty Duyệt Duyệt. Dương Mộ Anh và Trịnh Thanh Tâm vừa xuống xe, đã có người đến đưa bọn họ vào trong đại sảnh.
Vì tổng giám đốc có cuộc họp gấp nên bảo trợ lý của mình tiếp đãi hai cô, sẵn tiện dẫn hai cô đi tham quan công ty, cùng giới thiệu từng bộ phận làm việc để các cô nắm rõ.
Công ty Duyệt Duyệt là một toà nhà có hình chữ nhật, toà nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại đầy sáng tạo, với mặt tiền lắp đầy kính cường lực, toà nhà gồm hai mươi tầng, một tầng dành riêng cho tổng giám đốc, ba tầng đế dành cho tầng hầm, đại sảnh và phòng ăn. Ba tầng dành cho nhân viên, quản lý cùng các bộ phận trọng yếu trong công ty.
Mười ba tầng còn lại chia làm hai khu, một khu dành cho ca sĩ và các nhóm nhạc, một khu dành cho diễn viên và người mẫu. Các phòng đều sử dụng với các hình thức khác nhau, bao gồm sân khấu luyện tập, phòng thu âm, phòng tập nhảy, phòng thể hình, phòng nghỉ riêng của ngôi sao, vv ...
Dương Mộ Anh cùng Trịnh Thanh Tâm được trợ lý hướng dẫn đi xem những nơi trọng yếu, còn không ngừng giới thiệu từng chi tiết ở mỗi bộ phận, các cô thật đã mở rộng tầm mắt, vậy mới thấy, lần này ra ngoài học hỏi kinh nghiệm quả thật được rửa mắt không ít.
Đến phòng tổng giám đốc, hai người ngồi trên ghế sofa màu đen, còn trợ lý đã ra ngoài lấy nước cho hai cô.
Hai người đánh giá căn phòng một lúc, căn phòng bày trí theo phong cách rất thời thượng, xa hoa, lộng lẫy. Bốn bức tường và trần nhà được sơn màu trắng; bàn, thảm, ghế sofa có màu vàng nhẹ.
Nhìn chung, các gam màu được phối hợp rất sáng tạo, nhẹ nhàng mà sang trọng.
Trịnh Thanh Tâm nhìn đủ, cảm thán nói. –“Không hổ là công ty giải trí đứng thứ hai ở Trung Quốc ... Anh Anh à, cậu chọn nơi này để phát triển sự nghiệp, quả là ý kiến hay.”
Bổng cửa phòng mở ra, bước vào là một người đàn khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn mặc tây âu màu bạc, gương mặt đẹp trai kiểu cổ điển thông minh, đôi mắt màu xanh tựa như đại dương, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nở nụ cười hiền lành, từ phong thái đến khí chất đều toát lên sự cao quý, lịch lãm.
Dương Mộ Anh và Trịnh Thanh Tâm xém bị mê hoặc, may mắn người đàn ông đã lên tiếng giải thoát cho hai cô.
“Xin lỗi, khi nãy có cuộc họp khẩn nên để hai em đợi lâu, mời hai em ngồi.”
Khi đôi bên ngồi xuống, Dương Mộ Anh lên tiếng. –“Tống giám đốc Duyệt khách khí rồi, khi nãy được trợ lý của ngài dẫn đi tham quan công ty, còn biết thêm khá nhiều việc, chúng tôi phải cám ơn tổng giám đốc mới đúng.”
Duyệt Khải Phàm cười thân thiện. –“Mộ Anh, em cứ gọi anh là Khải Phàm ... anh rất vui khi em đồng ý vào công ty của anh, theo như chúng ta đã bàn qua mail, anh sẽ ký hợp đồng với em trong 5 năm, sau 5 năm, nếu em vẫn muốn tiếp tục làm trong công ty của anh, thì chúng ta sẽ bàn tiếp.”
Duyệt Khải Phàm nói xong, anh ta lấy ra hai bản hợp đồng, một bản đưa cho cô. –“Đây là bản hợp đồng, em hãy đọc lại các điều khoản, thấy chỗ nào không hợp lý thì nói với anh, anh sẽ sửa lại.”
Dương Mộ Anh đọc lại các điều khoản, xét thấy đúng như bọn họ đã bàn từ trước, cô vui vẻ lấy viết ra ký tên, sau đó đưa cho Duyệt Khải Phàm.
“Em sẽ giữ một bản, về phần Trịnh Thanh Tâm sau này cô ấy vẫn theo em làm trợ lý, lương của cô ấy em sẽ trả, về phần Dương Nặc ...”
Duyệt Khải Phạm nhận lấy bản hợp đồng, ký tên xong, đưa bản hợp đồng cho Dương Mộ Anh, vui vẻ nói.
“Cậu ta đang trên đường tới đây, nói thật, anh vẫn hy vọng em sẽ đào tạo Niim Lee, độ nổi tiếng của Niim Lee cao hơn Dương Nặc, đất phát triển sự nghiệp không bị hạn chế, nếu được em đào tạo sâu hơn, có thể sau này cô ta sẽ là ngôi sao sáng giá nhất ở Trung Quốc.”
Duyệt Khải Phàm từng mong cô đào tạo Niim Lee, nữ ca sĩ luôn được yêu thích ở mỗi lứa tuổi, từ bài hát đến ngoại hình đều mang đến cho người khác sự bình yên thoải mái, chỉ tiếc, ngoài Dương Nặc ra, cô không để ai vào mắt.
“Anh Khải Phàm, anh cũng hiểu rõ em, một khi quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, Niim Lee quả thật là chọn lựa tốt nhưng em là người nước N, sự hiểu biết về các nước còn quá ít, quan hệ giao tiếp hạn hẹp, khả năng của em chỉ có thể trông cậy vào Dương Nặc mà thôi.”
Thấy Dương Mộ Anh khéo léo từ chối, Duyệt Khải Phàm không thuyết phục nữa. Thật sự anh rất coi trọng Dương Mộ Anh, từ lần gặp đầu tiên, cô gái này để lại ấn tượng trong anh rất sâu sắc, từ cách ăn mặc, cử chỉ, lời nói đều khéo léo đưa đẩy.
Mà những người biết cách khéo léo đưa đẩy đều được tôi luyện từ sự vấp ngã, một cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi, có được bản lãnh này không phải tầm thường. Điều anh thích nhất ở cô là phong thái tự nhiên đầy thông minh cùng tự tin, không nịnh hót thiếu suy nghĩ.
Dương Mộ Anh rất giống anh ở điểm này, vì thế khi cô còn ngập ngừng không chịu vào công ty của anh làm việc, anh vẫn nhẫn nại cho cô thời gian suy nghĩ, bởi anh tin cô gái này có thể làm nên sự nghiệp lớn.
“Reng~” – Chuông điện thoại bàn reo lên cắt ngang cuộc nói chuyện. Duyệt Khải Phàm đi nhận điện thoại.
Bên này, Trịnh Thanh Tâm nhỏ giọng nói. –“Chậc, người gì đâu vừa đẹp trai vừa giàu có, còn là tổng giám đốc công ty lớn, ăn nói thì dịu dàng ... Anh Anh, cậu có ý định suy nghĩ không đúng đắn với anh ta hay không?”
Dương Mộ Anh liếc Trịnh Thanh Tâm. –“Tâm mình chỉ có một, người mình chọn đương nhiên sẽ dùng sự chân thành nhất mà đối đãi. Vì thế ... mình nhường anh ta cho cậu.”
“Cho xin, anh ta hoàn hảo như vậy, chắc có bạn gái rồi, mình không ngu mà nhảy chân vào, làm tính nhân á? Never.” – Trịnh Thanh Tâm tặc lưỡi nói.
“Nếu như ví anh ta với một con vật, cậu thấy anh ta giống con gì?”
Dương Mộ Anh đột nhiên đổi đề tài, Trịnh Thanh Tâm suy nghĩ một chút, trả lời. –“Hươu sao. Vì nhìn từ góc độ nào cũng thấy sự cao quý lịch lãm, còn có tính tình hoà nhã thân thiện, nói chung là hoàn hảo nha.”
“Đôi khi nhìn người không nên nhìn bề ngoài.” – Dương Mộ Anh cười nói.
Trịnh Thanh Tâm sửng sốt. –“Vậy cậu nghĩ anh ta giống con gì?”
“Vậy cậu thường ví mình giống con gì?” – Dương Mộ Anh hỏi ngược lại.
“Cáo già.” – Trịnh Thanh Tâm hét nhỏ. –“Á, không thể nào?”
“Sau này nên dùng mắt nhìn nhiều một chút. Bất quá, mình là cáo con, anh ta mới chân chính là cáo đã thành tinh.”
Trịnh Thanh Tâm ngẫm lại, sau đó thở dài, cô quả nhiên cần phải học hỏi nhiều, nếu không sau này thật sự bị bán đi rồi, còn thay người ta đếm tiền thì nguy.
Duyệt Khải Phàm nghe điện thoại xong, sau đó cùng hai cô bàn về chút chuyện trong công ty. Đến khoảng 9 giờ, điện thoại nội bộ gọi đến bảo Dương Nặc đã đến, hiện đang ở ngoài cửa, Duyệt Khải Phàm bảo cho cậu ta vào.
Dương Mộ Anh nhìn cánh cửa từ từ mở ra, tim cô cũng vì thế mà đập nhanh đến mức tưởng chừng nhảy luôn ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, đi vào là một thiếu niên khoảng 21 tuổi, dáng người cao gầy, anh mặc áo khoát souvenir jacket kết hợp áo thun trắng, quần jean rách xanh nhạt, phong thái trẻ trung đầy cá tính. Mái tóc nhuộm màu hạt dẻ che khuất chân mày rậm, đôi mắt đen láy mang ý cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi vểnh lên vô cùng gợi cảm.
Nhìn thấy anh, Dương Mộ Anh bổng nhiên muốn khóc, tuy bề ngoài khác xa lần đầu gặp nhau ở kiếp trước nhưng dáng vẻ ấy, thần thái ấy vẫn in sâu vào tâm trí của cô. Khuôn mặt trẻ trung mang theo vài phần non nớt, ánh mắt mang ý cười đầy chân thành, nụ cười đầy ấm áp, chính là con người thật của anh trước khi bị scandal.
Trịnh Thanh Tâm không chú ý đến phản ứng của Dương Mộ Anh, nhìn thấy Dương Nặc, hai mắt của cô đã phát sáng, cô kéo nhẹ góc áo của Dương Mộ Anh. –“Mắt nhìn người của cậu tốt thật.”
Dương Nặc đi tới trước mặt ba người, nở nụ cười thân thiện với Duyệt Khải Phàm. –“Hì, xin lỗi anh Khải Phàm, em đến trễ là do kẹt xe, lần sau không dám nữa đâu?”
Sau đó nhìn hai cô gái trước mặt, tò mò hỏi. –“Trong hai chị, ai là quản lý của em vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook