Quản Lý Ngôi Sao
-
Chương 18: Khi Mặt Lạnh Tỏ Tình
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, Niim Lee nhìn Dương Mộ Anh và Dương Nặc, biết mình nên thức thời mà rời đi, cô nàng nhìn Dương Mộ Anh, đưa tay về phía cô, nở nụ cười giảo hoạt.
“Chị Mộ Anh, sau này nhờ chị chăm sóc A Nặc, cậu ấy vẫn còn là tên ngốc tử, vì vậy chị phải cố gắng nhiều hơn.”
“Mình không phải ngốc tử.” –Dương Nặc lên tiếng phản bác.
Ngặt nổi không ai để lời nói của anh vào tai, Dương Mộ Anh bắt tay Niim Lee, nhận ra trong mắt đối phương là thiện ý, cô hào phóng nói.
“Ngốc có cái phúc của ngốc, có lẽ tôi là cái phúc đó cũng nên.”
“Đã nói em không có ngốc.” – Dương Nặc lại lên tiếng, nhưng chẳng ai để ý.
Niim Lee nhếch môi cười. –“Chỉ mong là vậy.”
Cô nàng nhìn Dương Nặc lần cuối, nở nụ cười thật tươi, sau đó rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Dương Mộ Anh không để ý đến Dương Nặc, cô ngồi xuống ghế, lấy ra lịch trình mấy ngày kế tiếp xem. Dương Nặc thấy cô không để ý đến anh, tự nhiên cảm thấy lo lắng, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, trầm giọng giải thích.
“Chị đừng hiểu lầm, em và Niim không có gì đâu.”
Dương Mộ Anh nhẹ lật sang trang khác, thờ ơ nói. –“Hợp đồng chỉ có thể trói buột con người cậu nhưng trái tim thì không, cậu có quyền tự do yêu đương.”
“Chị Mộ Anh ...” – Dương Nặc gấp gáp muốn giải thích nhưng cô không cho anh giải thích, lạnh nhạt lên tiếng cắt lời.
“Sau này hai người có muốn thể hiện tình yêu thì nhớ đóng cửa, may cho cậu là tôi đi vào, nếu đổi lại là người khác, không biết ngày mai trên báo sẽ có tin giật gân gì nữa. Cậu nên nhớ, hình tượng của cậu rất quan trọng ... Tạ Thiên Mỹ không phải là chứng minh tốt nhất hay sao?”
Lời nói đầy trêu ghẹo xen lẫn châm chọc khiến Dương Nặc cảm thấy khó chịu, anh rất muốn giải thích nhưng Dương Mộ Anh làm như không để anh vào mắt, cứ xem đi xem lại lịch trình, anh tức giận giật lấy cuốn sổ, khi thấy Dương Mộ Anh nhìn anh bằng ánh mặt lạnh lùng, trái tim bổng nhiên lạnh buốt.
Anh mím môi, trầm giọng nói. –“Chị tin cũng được, không tin cũng được, em và Niim không có gì cả, cô ấy thích em, bày tỏ tình cảm với em nhưng em chỉ xem cô ấy là bạn, cô ấy sắp đi xa, có thể không trở lại Trung Quốc nữa nên mới ôm em chào từ biệt. Tình cảm nam nữ, em không để trong lòng, hiện tại em chỉ muốn cố gắng làm việc để đạt được ước mơ mà thôi.”
Không đợi Dương Mộ Anh lên tiếng, anh đi thẳng vào phòng thu âm, đóng cửa cái rầm như thể hiện anh đang tức giận. Dương Mộ Anh sờ mũi, cô không phải muốn cãi nhau với anh, chỉ là khi nhìn thấy anh ôm Niim Lee, còn vỗ về thân mật, trái tim của cô như rơi vào hầm băng, sau đó trong cơ thể bổng xuất hiện một ngọn lửa vô hình như muốn nuốt sống con người của cô.
Cô thừa nhận là mình đang ghen tị, cô không muốn anh gần gũi với cô gái khác, nếu là trong phim, cô còn nhẫn nhịn bỏ qua, nhưng anh không những ôm cô gái khác, còn là người thích anh nhiều năm, cô không nhịn được nữa nên mới tức giận không để ý đến anh, còn dùng những lời châm chọc nói với anh.
Nhưng anh nào có biết, khi thấy anh ôm cô gái khác, cái cảm giác lo lắng hồi hộp, đôi khi bực bội đến đau cả đầu khiến cô phiền não muốn chết, nay anh đã giải thích rõ ràng, cô như trút được gánh nặng,
Nhìn anh đã vào phòng thu âm rồi mà còn đưa lưng về phía cô, Dương Mộ Anh mím môi cười, đi nhanh tới trước tấm kính, gõ vài cái.
Dương Nặc thật sự không muốn quay đầu lại nhưng vì phép lịch sự đã ăn sâu đến tận xương tuỷ, anh bất đắc dĩ quay đầu thì thấy Dương Mộ Anh chấm nước trong ly trà viết lên cửa kính.
“Xin lỗi.”
Anh mím môi nhìn, rốt cuộc chỉ biết thở dài mỉm cười với Dương Mộ Anh. Anh cảm thấy mình thật mềm lòng, chưa gì đã chịu thua nhanh như vậy, đáng lý phải chiến tranh lạnh thật lâu mới phải, bất quá, chị ấy đã lùi một bước, anh không nên quá hẹp hòi, chị ấy là quản lý, tất cả là muốn tốt cho anh thôi.
Hai người đều có hai hướng suy nghĩ khác nhau, đến khi định thần lại thì nhân viên thu âm đã đi vào, Dương Nặc bắt đầu thu âm.
... ...... ...... ...... .........
Bệnh Viện Tư Nhân.
Trong phòng dành cho khách Vip. Trịnh Thanh Tâm nằm trên giường bệnh, trên tay đang truyền nước biển, ánh mắt hướng nhìn trần nhà màu trắng tinh, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cửa phòng mở ra, Vương Nghiêm một thân vest đen lạnh lùng đi vào, trên tay cầm một cái túi lớn, thấy Trịnh Thanh Tâm nhìn mình, anh ta bỏ túi lớn trên bàn, rất tự nhiên đi tới đưa tay sờ trán của cô.
Trịnh Thanh Tâm không tránh, từ trán truyền đến cảm giác mát lạnh, loại mát lạnh này toát ra từ bàn tay người đàn ông khoẻ mạnh trước mắt.
Trịnh Thanh Tâm thầm nghĩ. –‘Gương mặt cũng lạnh, cả con người của anh cũng lạnh, ngay cả tay cũng không có chút hơi ấm, anh được sinh ra từ hầm băng sao?’
“Bác sĩ bảo em cần nghỉ ngơi vài ngày, sau khi truyền nước xong, anh sẽ đưa em về nhà, anh đã gọi cho Dương Mộ Anh, cô ta bảo em cứ về nhà tịnh dưỡng, khi nào khoẻ hẳn hãy đi làm.”
Giọng nói nhàn nhạt pha theo chút dịu dàng khó có thể nhận ra, nhưng Trịnh Thanh Tâm lại có thể nghe được, cô ngẩn người nhìn anh.
Vương Nghiêm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, dịu giọng nói. –“Anh không thể cho em cuộc sống giàu sang phú quý nhưng có thể lo cho em đủ ăn đủ mặc.”
Thấy cô hoảng sợ khi nghe anh nói, Vương Nghiêm nắm tay Trịnh Thanh Tâm, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu thẳm.
“Tâm Tâm, em muốn cũng được, không muốn cũng được, chuyện đã xảy ra, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm nhưng anh muốn nhắc nhở em một điều, đừng nghĩ đến việc trốn tránh anh, anh có rất nhiều thời gian, nên có thể đợi đến lúc em chơi đủ rồi, chúng ta sẽ kết hôn.”
Lạnh lùng bá đạo, ngay cả con đường lui cũng không cho cô, sắc mặt Trịnh Thanh Tâm trầm xuống, cô rút tay lại, quay mặt đi không nhìn Vương Nghiêm, tức giận nói.
“Đêm đó chúng ta không có xảy ra chuyện gì hết.”
Chuyện đêm đó, Trịnh Thanh Tâm bị trúng thuốc, thần trí mơ hồ nhưng vẫn nhớ rõ, cô chỉ cào cấu Vương Nhiêm vài nhát, sau đó được tiêm thuốc giải rồi ngủ lúc nào không hay?
Sáng tỉnh dậy, quần áo còn nguyên vẹn, trên người không có dấu hiệu mờ ám ngoại trừ cái miệng sưng đỏ, cũng không quan trọng, điểm đáng nói ở đây là trên giường không có dấu hiệu xử nử, cô có thể lấy trinh tiết ra đảm bảo, cô là hàng thật giá thật, còn chưa có bốc tem.
Cô không phải người thiếu suy nghĩ. Vương Nghiêm không nhân lúc cô trúng thuốc, động tay động chân với cô, điều này chứng tỏ anh rất quân tử, vì thế cô xem như không có chuyện gì, dù sau này có chạm mặt anh, cũng cố tỏ ra vẻ bình thường.
Nhưng cô không ngờ tới, trước mặt mấy người Dương Mộ Anh, Vương Nghiêm tỏ ra lạnh nhạt, vậy mà khi chỉ có cô với anh, ân cần chăm sóc, còn có anh mắt dịu dàng kia, làm cô rợn sống lưng.
Cô công nhận mình có thích Vương Nghiêm, anh ta tuổi trẻ, bề ngoài xuất chúng, làm việc cẩn thận chu đáo, dù cho chỉ là một tài xế, cô cũng không ngại, dù là vậy nhưng hai người còn chưa tìm hiểu đối phương, chưa có quen nhau, rồi làm những chuyện các đôi tình nhân hay làm, liền bàn đến chuyện kết hôn, có phải quá sớm hay không? Năm nay cô chỉ mới hai mươi tư tuổi thôi mà.
“Nếu em không để ý bản thân còn mang bệnh, anh sẽ không ngại.”
Không đợi Trịnh Thanh Tâm tiêu hoá câu nói của Vương Nghiêm, cằm của cô bị anh ta nắm lấy, tiếp theo đó là đôi môi bị ngậm chặt. Trịnh Thanh Tâm kinh sợ, không tự chủ há miệng ra.
Vương Nghiêm tấn công, vươn đầu lưỡi tiến vào dò xét, đôi môi mềm mại cùng vị ngọt từ trong khoang miệng của cô, cảm giác giống hệt ngày cô bị trúng thuốc, không tự chủ bản thân mà hôn anh, nếu không phải là cô, có lẽ ngày đó anh đã ra tay cũng nên, may mắn anh vẫn giữ được lý trí.
Đợi đến khi Trịnh Thanh Tâm hoàn hồn trở lại, thì đã nằm gọn trong lòng Vương Nghiêm từ lúc nào không hay, đầu óc của cô trở nên trống rỗng, hơi thở dồn dập, tim đập rất nhanh, môi lưỡi dây dưa đau nhứt không chịu nổi, cô giơ hai tay muốn đẩy Vương Nghiêm nhưng vô dụng, đây là sự chênh lệch giữa nam và nữ, rốt cuộc, cô đành uỷ khuất mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng Vương nghiêm quả thật rất quân tử, chỉ hôn cô thật sâu rồi nhanh chống buông cô ra, bất quá, cảnh tượng hiện giờ vẫn khiến Trịnh Thanh Tâm có chút lúng túng.
Cô ngồi trên đùi của anh, cảm nhận rất rõ dưới mông mình có một cây trụ nóng bỏng, cô hoảng sợ muốn thoát ra thì bị Vương Nghiêm ôm chặt, anh vùi mặt vào vai cô, cất giọng khàn khàn.
“Anh vẫn muốn dành đêm đầu tiên của chúng ta vào đêm tân hôn.”
“Bùm.” – Mặt của Trịnh Thanh Tâm lúc này đã bốc cháy, cô xấu hổ luống cuống tay chân, đẩy anh ra không được nên giơ nắm đấm đánh vào ngực anh, ai ngờ chẳng khác nào gãi ngứa, cô nghiến răng quát.
“Nào có ai chưa yêu đã cưới? Cũng đâu phải thời phong kiến cổ đại, hôn người nào là phải gả cho người đó? Anh đã không yêu tôi, tôi cũng không biết xấu hổ mà đòi anh cưới tôi , tôi ...”
Chưa nói hết câu, Vương Nghiêm rời vai cô, nhíu mày nói. –“Ai nói anh không yêu em?”
Trịnh Thanh Tâm giật mình, thấy anh nghiêm túc thừa nhân, cô đỏ mặt quay đi không dám nhìn anh, việc xấu hổ như vậy, cô làm sao có gan hỏi chứ?
Cằm bị anh cứng rắn nắm lấy xoay lại, hai người đối mặt nhau, Trịnh Thanh Tâm cắn môi, nhỏ giọng.
“Từ lần đầu gặp mặt, anh đã lạnh lùng với tôi, còn không thèm nhìn tôi một lần, sáu tháng làm việc chung cũng không cho tôi sắc mặt tốt, nếu không phải xảy ra chuyện đó, cả đời tôi chỉ có thể nhìn được mặt liệt của anh mà thôi.”
“Em có yêu tôi không?” – Vương Nghiêm không nói gì chỉ chuyển đề tài khác.
Trịnh Thanh Tâm trầm mặt, nếu là vì mê trai đẹp, nói thích anh, cô có thể lên tiếng ... nhưng yêu? Cái từ xa xỉ này, cô chưa từng nghĩ tới.
Thấy cô lại thất thần, Vương Nghiêm dịu giọng. –“Từ lần đầu tiên, khi anh thấy có cô gái nhìn anh đến đỏ mặt, anh nghĩ sao lại đáng yêu đến thế? Còn có, nếu cưới cô ấy về, có phải hàng ngày chỉ cần anh nhìn cô ấy thì cô ấy sẽ đỏ mặt hay không? Cảm giác đó ắt hẳn rất tuyệt.”
Bị cô lườm một cái, anh xoa mũi, nói tiếp. –“Vì cái ý nghĩ đó, sau này chung đụng, anh vẫn để mắt đến em, từng cử chỉ hành động lời nói của em, anh đều thu hết vào mắt, cho đến khi anh nhận ra tình cảm của mình, anh đã muốn bày tỏ cùng em, không ngờ lại xảy ra chuyện.”
Ngày đó, Vương Nghiêm dùng hết can đảm muốn bày tỏ thì thấy cô bị một người lạ mặt ôm vào phòng tối, hắn không do dự chạy theo, không quản người kia có địa vị gì, cho hắn ta mấy đấm rồi đưa cô về.
Biết cô bị trúng thuốc, hắn từng có suy nghĩ sẽ chiếm lấy cô, vì nếu tỏ tình bị từ chối thì còn có việc hai người xảy ra quan hệ, hắn dùng cái lý do chịu trách nhiệm uy hiếp cô nhưng ngoài việc bị cô cường hôn, hắn cái gì cũng không làm, bởi việc làm của cầm thú, hắn không có cái bản lĩnh đó.
Sau đó, bạn của hắn đem thuốc giải đến, khi cô được tiêm thuốc xong, mệt mỏi đi vào giấc ngủ, hắn đi ra ghế sofa, không ngủ mà nghĩ đến tương lai, nghĩ cả một đêm, rốt cuộc hắn quyết định buông tha và nắm giữ.
Vương Nghiêm thu hồi suy nghĩ, anh ôm Trịnh Thanh Tâm, vuốt nhẹ tóc cô, thì thầm nói. –“Tâm Tâm, vì em, anh sẽ buông tha tất cả.”
Còn việc nắm giữ, đương nhiên là cô nhưng hắn sẽ không nhiều lời, hắn thích dùng hành động hơn.
Trịnh Thanh Tâm không có nghe rõ Vương Nghiêm nói cái gì, cô còn đang ngây người khi nghe lời tỏ tình của Vương Nghiêm, cho đến khi không gian im ắng, hai người cứ ôm đến lúc bụng Trịnh Thanh Tâm réo lên, cô đỏ mặt ôm bụng. Vương Nghiêm cười khẽ nói với cô.
“Anh có mua thức ăn cho em.”
Hắn đem một tô cháo thịt bò để lên bàn nhỏ, còn có ít trái cây, Vương Nghiêm đem trái cây đi rửa, rồi gọt sạch vỏ, cắt thành từng miếng để trên chiếc đĩa nhỏ để bên cạnh Trịnh Thanh Tâm.
Nhìn Vương Nghiêm săn sóc chu đáo như vậy, nói không động tâm là giả nhưng da mặt Trịnh Thanh Tâm cũng không phải dày, chỉ im lặng ăn nốt mấy thứ Vương Nghiêm mua.
Khung cảnh trong phòng đầy ý vị, mà hình ảnh người đàn ông dịu dàng chăm sóc cô gái nhỏ càng trở nên ấm áp động lòng người.
... ...... ...... ...... ...... ...
Tháng chín, lá cây trên đường phố Bắc Kinh bắt đầu ngả sắc, từ xanh chuyển sang vàng, đấy là lúc mùa thu đã về.
Ngồi trước cửa sổ, Dương Mộ Anh thất thần nhìn những chiếc lá ngân hạnh xanh vàng đang xen.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cô đến Trung Quốc đã gần một năm, địa vị trong giới showbiz chưa tính là nổi tiếng nhưng ít nhất trong mắt các ngôi sao đi trước, cô luôn được săn đón.
Về phần Dương Nặc, sau khi bộ phim Tân Lạc Thần được trình chiếu, anh được khán giá bầu chọn là Tào Thực hay nhất từ trước đến nay, tiếp đến, anh sẽ được vài vai nhân vật Trương Khởi Kinh trong phim Tân Đạo Mộ Bút Ký, đây cũng là lần đầu tiên anh đánh nhau trong phim, vì thế trong lịch làm việc có thêm hạng mục tập võ.
Dương Mộ Anh thở dài trong lòng, mọi tình tiết luôn diễn ra giống như kiếp trước, cô nhớ rõ trong bộ phim này, anh bị thương không ít. Kiếp trước, chỉ nhìn qua thông tin trên mạng nói anh bị thương, cô đã đau lòng muốn chết, còn khóc ba ngày ba đêm, bây giờ tận mắt chứng kiến, cô không biết mình có kiếm chế nổi hay không?
Cô có thể thay đổi vận mệnh nhưng số mệnh là do trời định, có thể giúp anh tránh được kiếp nạn hay không? Không phải do cô định đoạt, cô sẽ tận lực giúp anh tránh những nguy hiểm nhỏ nhất nhưng sự kiện đụng xe kiếp trước, mỗi khi cô nghĩ lại, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Còn ba năm nữa, sự kiện kia mới xảy ra, thời tiết lúc đó cũng là vào mùa thu, đó là ngày Dương Nặc quay MV, cô cùng Lạc Yên Anh đến đại học Thanh Hoa để Lạc Yên Anh quay MV cùng Dương Nặc, vì sự lúng túng của Lạc Yên Anh nên đạo diễn cho nghỉ giải lao, đó cũng là lần đầu tiên, cô đến gần Dương Nặc.
Lúc đó Dương Nặc đứng dưới tán lá cây ngân hạnh, ánh nắng sớm mai rọi xuống từng đường nét trên gương mặt của anh, càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt mơ màng của anh nhìn lá ngân hạnh khiến cô cảm thấy tầm mắt của mình như bị vây hãm, không rời được bóng dáng của anh.
Thật ra, việc vì anh mà chết, cô không cảm thấy hối hận, chỉ có không cam lòng, vì giây phút anh nói gì đó với cô nhưng cô không nghe được, có điều ...
Tò mò cũng được, không cam lòng cũng được, anh là trái tim của cô, là nhịp đập của cô, cô không thể vì một câu nói ở phút cuối cùng kia mà làm chuyện ngu ngốc để chuyện đó xảy ra.
“Ngày mốt là sinh nhật tiểu Dương, em muốn chị tặng gì nào?”
Trịnh Thanh Tâm lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Dương Mộ Anh. Nói ra cũng lạ, sau cái ngày Vương Nghiêm đưa Trịnh Thanh Tâm đi bệnh viện, cô nàng có gì đó rất kì quái, nhất là khi cùng một chổ với Vương Nghiêm, tuy vẫn cư xử như ngày thường nhưng ánh mắt cứ lén lúc nhìn về kính chiếu hậu, cái này là sao đây?
Không lẽ, hai người này có gian tình?
Dương Mộ Anh chớp mắt nhìn Trịnh Thanh Tâm rồi nhìn Vương Nghiêm, sau đó gật gù như đã hiểu. Một nóng một lạnh, bù qua sớt lại, coi như cũng đẹp đôi.
Bất quá, Trịnh Thanh Tâm qua đây chưa tới một năm đã tìm được người đàn ông của mình, còn cô thì dậm chân tại chổ. Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc, chán nản thở dài.
Cảnh tượng này bị Hạ Thư Trang nhìn thấy, em ấy lo lắng quan tâmhỏi. –Chị Mộ Anh có chỗ không khoẻ à?”
Thấy Hạ Thư Trang ngoan như vậy, Dương Mộ Anh cho cô nụ cười trấn an. –“Chị vẫn tốt, chỉ là nghĩ đến ngày mai sẽ bận rộn gấp đôi ngày thường, tự nhiên thấy nhức đầu.”
Ngày mai sinh nhật Dương Nặc, buối sáng phải đến sân vận động Bắc Kinh tập diễn, rồi thử trang phục, học lại bài hát cùng điệu nhảy, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất áp lực rồi, dù nhân vật chính không phải là cô.
“Anh Anh, cậu đã chuẩn bị quà cho tiểu Dương chưa?” – Cách gọi thân mật này chỉ có Trịnh Thanh Tâm mới dám gọi.
Dương Mộ Anh nhìn cô nàng, lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Dương Nặc, trong mắt loé tia giảo hoạt, vì rất nhanh nên không ai thấy rõ. Cô hắng giọng, nhíu mày nói.
“Mấy ngày nay mình bận đến rối tinh rối mù, ngay cả thở cũng không ra hơi, vì vậy ...” – Nhìn Dương Nặc áy náy nói.
“Thật xin lỗi, bất quá sang năm, chị sẽ bù lại.”
Dương Nặc như quả bóng xì hơi, dù rất thất vọng nhưng anh vẫn cười gượng nói. –“Không sao, không sao, chị chúc em một câu, em cũng rất vui rồi.”
Mặt anh cũng không mặt dày đến mức đi đòi quà, không có thì sang năm bù gấp đôi, là chị ấy đã nói thế, anh nhất định sẽ chờ.
... ...... ...... ...... ...
Hôm nay Dương Nặc có buổi chụp hình cho tạp chí Men's Style. Đến nơi, Dương Mộ Anh để mấy người Dương Nặc vào trong trước, cô nhìn Vương Nghiêm xuống xe, đi tới trước mặt cô, lạnh nhạt nói.
“Chuyện gì?”
Dương Mộ Anh nhếch môi, đưa cho anh một phong thư. –“Đây là thứ anh cần.”
Không cần nói toạt ra, Vương Nghiêm vẫn hiểu thứ nằm trong phong thư là tung tích của người đã hại anh năm xưa, anh không nhận lấy phong thư ngay lặp tức, chỉ nghiêm túc nhìn nó thật lâu, sau đó anh đoạt lấy, trước mặt Dương Mộ Anh, xé nó làm trăm mảnh, vứt vào thùng rác bên cạnh.
Vương Nghiêm nhìn Dương Mộ Anh, thấy cô không tỏ ra thái độ gì khi thấy anh xé phong thư, anh nhíu mày nói.
“Tôi cần tăng lương.”
Thấy cô nhíu mày nhìn anh, Vương Nghiên không để cô nói, anh nói tiếp. –“Cần tiền cưới vợ.”
Dương Mộ Anh nhướng mày, tuy có chút bất ngờ nhưng vẫn hỏi. –“Khi nào?”
“Không biết.” – Trả lời ngắn gọn, Vương Nghiêm lên xe, lái xe chạy vào tầng hầm.
Dương Mộ Anh chỉ cười. Cô không ngờ Vương Nghiêm làm việc mau lẹ như vậy, giữa hắn và Trịnh Thanh Tâm một chút tiếng gió cũng không thấy, nay vừa lên tiếng là muốn kết hôn, cô vẫn nên học hỏi bọn họ nhiều hơn.
Việc Vương Nghiêm xé phong thư, tuy có chút bất ngờ việc hắn buông tha thù hận nhưng như thế cũng tốt, một người đàn ông tốt như vậy, không nên bị thù hận chôn vùi, có lẽ Trịnh Thanh Tâm đã khiến Vương Nghiêm thay đổi suy nghĩ, cô cũng tin hai người nhất định hạnh phúc.
“Chị Mộ Anh, sau này nhờ chị chăm sóc A Nặc, cậu ấy vẫn còn là tên ngốc tử, vì vậy chị phải cố gắng nhiều hơn.”
“Mình không phải ngốc tử.” –Dương Nặc lên tiếng phản bác.
Ngặt nổi không ai để lời nói của anh vào tai, Dương Mộ Anh bắt tay Niim Lee, nhận ra trong mắt đối phương là thiện ý, cô hào phóng nói.
“Ngốc có cái phúc của ngốc, có lẽ tôi là cái phúc đó cũng nên.”
“Đã nói em không có ngốc.” – Dương Nặc lại lên tiếng, nhưng chẳng ai để ý.
Niim Lee nhếch môi cười. –“Chỉ mong là vậy.”
Cô nàng nhìn Dương Nặc lần cuối, nở nụ cười thật tươi, sau đó rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Dương Mộ Anh không để ý đến Dương Nặc, cô ngồi xuống ghế, lấy ra lịch trình mấy ngày kế tiếp xem. Dương Nặc thấy cô không để ý đến anh, tự nhiên cảm thấy lo lắng, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, trầm giọng giải thích.
“Chị đừng hiểu lầm, em và Niim không có gì đâu.”
Dương Mộ Anh nhẹ lật sang trang khác, thờ ơ nói. –“Hợp đồng chỉ có thể trói buột con người cậu nhưng trái tim thì không, cậu có quyền tự do yêu đương.”
“Chị Mộ Anh ...” – Dương Nặc gấp gáp muốn giải thích nhưng cô không cho anh giải thích, lạnh nhạt lên tiếng cắt lời.
“Sau này hai người có muốn thể hiện tình yêu thì nhớ đóng cửa, may cho cậu là tôi đi vào, nếu đổi lại là người khác, không biết ngày mai trên báo sẽ có tin giật gân gì nữa. Cậu nên nhớ, hình tượng của cậu rất quan trọng ... Tạ Thiên Mỹ không phải là chứng minh tốt nhất hay sao?”
Lời nói đầy trêu ghẹo xen lẫn châm chọc khiến Dương Nặc cảm thấy khó chịu, anh rất muốn giải thích nhưng Dương Mộ Anh làm như không để anh vào mắt, cứ xem đi xem lại lịch trình, anh tức giận giật lấy cuốn sổ, khi thấy Dương Mộ Anh nhìn anh bằng ánh mặt lạnh lùng, trái tim bổng nhiên lạnh buốt.
Anh mím môi, trầm giọng nói. –“Chị tin cũng được, không tin cũng được, em và Niim không có gì cả, cô ấy thích em, bày tỏ tình cảm với em nhưng em chỉ xem cô ấy là bạn, cô ấy sắp đi xa, có thể không trở lại Trung Quốc nữa nên mới ôm em chào từ biệt. Tình cảm nam nữ, em không để trong lòng, hiện tại em chỉ muốn cố gắng làm việc để đạt được ước mơ mà thôi.”
Không đợi Dương Mộ Anh lên tiếng, anh đi thẳng vào phòng thu âm, đóng cửa cái rầm như thể hiện anh đang tức giận. Dương Mộ Anh sờ mũi, cô không phải muốn cãi nhau với anh, chỉ là khi nhìn thấy anh ôm Niim Lee, còn vỗ về thân mật, trái tim của cô như rơi vào hầm băng, sau đó trong cơ thể bổng xuất hiện một ngọn lửa vô hình như muốn nuốt sống con người của cô.
Cô thừa nhận là mình đang ghen tị, cô không muốn anh gần gũi với cô gái khác, nếu là trong phim, cô còn nhẫn nhịn bỏ qua, nhưng anh không những ôm cô gái khác, còn là người thích anh nhiều năm, cô không nhịn được nữa nên mới tức giận không để ý đến anh, còn dùng những lời châm chọc nói với anh.
Nhưng anh nào có biết, khi thấy anh ôm cô gái khác, cái cảm giác lo lắng hồi hộp, đôi khi bực bội đến đau cả đầu khiến cô phiền não muốn chết, nay anh đã giải thích rõ ràng, cô như trút được gánh nặng,
Nhìn anh đã vào phòng thu âm rồi mà còn đưa lưng về phía cô, Dương Mộ Anh mím môi cười, đi nhanh tới trước tấm kính, gõ vài cái.
Dương Nặc thật sự không muốn quay đầu lại nhưng vì phép lịch sự đã ăn sâu đến tận xương tuỷ, anh bất đắc dĩ quay đầu thì thấy Dương Mộ Anh chấm nước trong ly trà viết lên cửa kính.
“Xin lỗi.”
Anh mím môi nhìn, rốt cuộc chỉ biết thở dài mỉm cười với Dương Mộ Anh. Anh cảm thấy mình thật mềm lòng, chưa gì đã chịu thua nhanh như vậy, đáng lý phải chiến tranh lạnh thật lâu mới phải, bất quá, chị ấy đã lùi một bước, anh không nên quá hẹp hòi, chị ấy là quản lý, tất cả là muốn tốt cho anh thôi.
Hai người đều có hai hướng suy nghĩ khác nhau, đến khi định thần lại thì nhân viên thu âm đã đi vào, Dương Nặc bắt đầu thu âm.
... ...... ...... ...... .........
Bệnh Viện Tư Nhân.
Trong phòng dành cho khách Vip. Trịnh Thanh Tâm nằm trên giường bệnh, trên tay đang truyền nước biển, ánh mắt hướng nhìn trần nhà màu trắng tinh, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cửa phòng mở ra, Vương Nghiêm một thân vest đen lạnh lùng đi vào, trên tay cầm một cái túi lớn, thấy Trịnh Thanh Tâm nhìn mình, anh ta bỏ túi lớn trên bàn, rất tự nhiên đi tới đưa tay sờ trán của cô.
Trịnh Thanh Tâm không tránh, từ trán truyền đến cảm giác mát lạnh, loại mát lạnh này toát ra từ bàn tay người đàn ông khoẻ mạnh trước mắt.
Trịnh Thanh Tâm thầm nghĩ. –‘Gương mặt cũng lạnh, cả con người của anh cũng lạnh, ngay cả tay cũng không có chút hơi ấm, anh được sinh ra từ hầm băng sao?’
“Bác sĩ bảo em cần nghỉ ngơi vài ngày, sau khi truyền nước xong, anh sẽ đưa em về nhà, anh đã gọi cho Dương Mộ Anh, cô ta bảo em cứ về nhà tịnh dưỡng, khi nào khoẻ hẳn hãy đi làm.”
Giọng nói nhàn nhạt pha theo chút dịu dàng khó có thể nhận ra, nhưng Trịnh Thanh Tâm lại có thể nghe được, cô ngẩn người nhìn anh.
Vương Nghiêm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, dịu giọng nói. –“Anh không thể cho em cuộc sống giàu sang phú quý nhưng có thể lo cho em đủ ăn đủ mặc.”
Thấy cô hoảng sợ khi nghe anh nói, Vương Nghiêm nắm tay Trịnh Thanh Tâm, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu thẳm.
“Tâm Tâm, em muốn cũng được, không muốn cũng được, chuyện đã xảy ra, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm nhưng anh muốn nhắc nhở em một điều, đừng nghĩ đến việc trốn tránh anh, anh có rất nhiều thời gian, nên có thể đợi đến lúc em chơi đủ rồi, chúng ta sẽ kết hôn.”
Lạnh lùng bá đạo, ngay cả con đường lui cũng không cho cô, sắc mặt Trịnh Thanh Tâm trầm xuống, cô rút tay lại, quay mặt đi không nhìn Vương Nghiêm, tức giận nói.
“Đêm đó chúng ta không có xảy ra chuyện gì hết.”
Chuyện đêm đó, Trịnh Thanh Tâm bị trúng thuốc, thần trí mơ hồ nhưng vẫn nhớ rõ, cô chỉ cào cấu Vương Nhiêm vài nhát, sau đó được tiêm thuốc giải rồi ngủ lúc nào không hay?
Sáng tỉnh dậy, quần áo còn nguyên vẹn, trên người không có dấu hiệu mờ ám ngoại trừ cái miệng sưng đỏ, cũng không quan trọng, điểm đáng nói ở đây là trên giường không có dấu hiệu xử nử, cô có thể lấy trinh tiết ra đảm bảo, cô là hàng thật giá thật, còn chưa có bốc tem.
Cô không phải người thiếu suy nghĩ. Vương Nghiêm không nhân lúc cô trúng thuốc, động tay động chân với cô, điều này chứng tỏ anh rất quân tử, vì thế cô xem như không có chuyện gì, dù sau này có chạm mặt anh, cũng cố tỏ ra vẻ bình thường.
Nhưng cô không ngờ tới, trước mặt mấy người Dương Mộ Anh, Vương Nghiêm tỏ ra lạnh nhạt, vậy mà khi chỉ có cô với anh, ân cần chăm sóc, còn có anh mắt dịu dàng kia, làm cô rợn sống lưng.
Cô công nhận mình có thích Vương Nghiêm, anh ta tuổi trẻ, bề ngoài xuất chúng, làm việc cẩn thận chu đáo, dù cho chỉ là một tài xế, cô cũng không ngại, dù là vậy nhưng hai người còn chưa tìm hiểu đối phương, chưa có quen nhau, rồi làm những chuyện các đôi tình nhân hay làm, liền bàn đến chuyện kết hôn, có phải quá sớm hay không? Năm nay cô chỉ mới hai mươi tư tuổi thôi mà.
“Nếu em không để ý bản thân còn mang bệnh, anh sẽ không ngại.”
Không đợi Trịnh Thanh Tâm tiêu hoá câu nói của Vương Nghiêm, cằm của cô bị anh ta nắm lấy, tiếp theo đó là đôi môi bị ngậm chặt. Trịnh Thanh Tâm kinh sợ, không tự chủ há miệng ra.
Vương Nghiêm tấn công, vươn đầu lưỡi tiến vào dò xét, đôi môi mềm mại cùng vị ngọt từ trong khoang miệng của cô, cảm giác giống hệt ngày cô bị trúng thuốc, không tự chủ bản thân mà hôn anh, nếu không phải là cô, có lẽ ngày đó anh đã ra tay cũng nên, may mắn anh vẫn giữ được lý trí.
Đợi đến khi Trịnh Thanh Tâm hoàn hồn trở lại, thì đã nằm gọn trong lòng Vương Nghiêm từ lúc nào không hay, đầu óc của cô trở nên trống rỗng, hơi thở dồn dập, tim đập rất nhanh, môi lưỡi dây dưa đau nhứt không chịu nổi, cô giơ hai tay muốn đẩy Vương Nghiêm nhưng vô dụng, đây là sự chênh lệch giữa nam và nữ, rốt cuộc, cô đành uỷ khuất mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng Vương nghiêm quả thật rất quân tử, chỉ hôn cô thật sâu rồi nhanh chống buông cô ra, bất quá, cảnh tượng hiện giờ vẫn khiến Trịnh Thanh Tâm có chút lúng túng.
Cô ngồi trên đùi của anh, cảm nhận rất rõ dưới mông mình có một cây trụ nóng bỏng, cô hoảng sợ muốn thoát ra thì bị Vương Nghiêm ôm chặt, anh vùi mặt vào vai cô, cất giọng khàn khàn.
“Anh vẫn muốn dành đêm đầu tiên của chúng ta vào đêm tân hôn.”
“Bùm.” – Mặt của Trịnh Thanh Tâm lúc này đã bốc cháy, cô xấu hổ luống cuống tay chân, đẩy anh ra không được nên giơ nắm đấm đánh vào ngực anh, ai ngờ chẳng khác nào gãi ngứa, cô nghiến răng quát.
“Nào có ai chưa yêu đã cưới? Cũng đâu phải thời phong kiến cổ đại, hôn người nào là phải gả cho người đó? Anh đã không yêu tôi, tôi cũng không biết xấu hổ mà đòi anh cưới tôi , tôi ...”
Chưa nói hết câu, Vương Nghiêm rời vai cô, nhíu mày nói. –“Ai nói anh không yêu em?”
Trịnh Thanh Tâm giật mình, thấy anh nghiêm túc thừa nhân, cô đỏ mặt quay đi không dám nhìn anh, việc xấu hổ như vậy, cô làm sao có gan hỏi chứ?
Cằm bị anh cứng rắn nắm lấy xoay lại, hai người đối mặt nhau, Trịnh Thanh Tâm cắn môi, nhỏ giọng.
“Từ lần đầu gặp mặt, anh đã lạnh lùng với tôi, còn không thèm nhìn tôi một lần, sáu tháng làm việc chung cũng không cho tôi sắc mặt tốt, nếu không phải xảy ra chuyện đó, cả đời tôi chỉ có thể nhìn được mặt liệt của anh mà thôi.”
“Em có yêu tôi không?” – Vương Nghiêm không nói gì chỉ chuyển đề tài khác.
Trịnh Thanh Tâm trầm mặt, nếu là vì mê trai đẹp, nói thích anh, cô có thể lên tiếng ... nhưng yêu? Cái từ xa xỉ này, cô chưa từng nghĩ tới.
Thấy cô lại thất thần, Vương Nghiêm dịu giọng. –“Từ lần đầu tiên, khi anh thấy có cô gái nhìn anh đến đỏ mặt, anh nghĩ sao lại đáng yêu đến thế? Còn có, nếu cưới cô ấy về, có phải hàng ngày chỉ cần anh nhìn cô ấy thì cô ấy sẽ đỏ mặt hay không? Cảm giác đó ắt hẳn rất tuyệt.”
Bị cô lườm một cái, anh xoa mũi, nói tiếp. –“Vì cái ý nghĩ đó, sau này chung đụng, anh vẫn để mắt đến em, từng cử chỉ hành động lời nói của em, anh đều thu hết vào mắt, cho đến khi anh nhận ra tình cảm của mình, anh đã muốn bày tỏ cùng em, không ngờ lại xảy ra chuyện.”
Ngày đó, Vương Nghiêm dùng hết can đảm muốn bày tỏ thì thấy cô bị một người lạ mặt ôm vào phòng tối, hắn không do dự chạy theo, không quản người kia có địa vị gì, cho hắn ta mấy đấm rồi đưa cô về.
Biết cô bị trúng thuốc, hắn từng có suy nghĩ sẽ chiếm lấy cô, vì nếu tỏ tình bị từ chối thì còn có việc hai người xảy ra quan hệ, hắn dùng cái lý do chịu trách nhiệm uy hiếp cô nhưng ngoài việc bị cô cường hôn, hắn cái gì cũng không làm, bởi việc làm của cầm thú, hắn không có cái bản lĩnh đó.
Sau đó, bạn của hắn đem thuốc giải đến, khi cô được tiêm thuốc xong, mệt mỏi đi vào giấc ngủ, hắn đi ra ghế sofa, không ngủ mà nghĩ đến tương lai, nghĩ cả một đêm, rốt cuộc hắn quyết định buông tha và nắm giữ.
Vương Nghiêm thu hồi suy nghĩ, anh ôm Trịnh Thanh Tâm, vuốt nhẹ tóc cô, thì thầm nói. –“Tâm Tâm, vì em, anh sẽ buông tha tất cả.”
Còn việc nắm giữ, đương nhiên là cô nhưng hắn sẽ không nhiều lời, hắn thích dùng hành động hơn.
Trịnh Thanh Tâm không có nghe rõ Vương Nghiêm nói cái gì, cô còn đang ngây người khi nghe lời tỏ tình của Vương Nghiêm, cho đến khi không gian im ắng, hai người cứ ôm đến lúc bụng Trịnh Thanh Tâm réo lên, cô đỏ mặt ôm bụng. Vương Nghiêm cười khẽ nói với cô.
“Anh có mua thức ăn cho em.”
Hắn đem một tô cháo thịt bò để lên bàn nhỏ, còn có ít trái cây, Vương Nghiêm đem trái cây đi rửa, rồi gọt sạch vỏ, cắt thành từng miếng để trên chiếc đĩa nhỏ để bên cạnh Trịnh Thanh Tâm.
Nhìn Vương Nghiêm săn sóc chu đáo như vậy, nói không động tâm là giả nhưng da mặt Trịnh Thanh Tâm cũng không phải dày, chỉ im lặng ăn nốt mấy thứ Vương Nghiêm mua.
Khung cảnh trong phòng đầy ý vị, mà hình ảnh người đàn ông dịu dàng chăm sóc cô gái nhỏ càng trở nên ấm áp động lòng người.
... ...... ...... ...... ...... ...
Tháng chín, lá cây trên đường phố Bắc Kinh bắt đầu ngả sắc, từ xanh chuyển sang vàng, đấy là lúc mùa thu đã về.
Ngồi trước cửa sổ, Dương Mộ Anh thất thần nhìn những chiếc lá ngân hạnh xanh vàng đang xen.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cô đến Trung Quốc đã gần một năm, địa vị trong giới showbiz chưa tính là nổi tiếng nhưng ít nhất trong mắt các ngôi sao đi trước, cô luôn được săn đón.
Về phần Dương Nặc, sau khi bộ phim Tân Lạc Thần được trình chiếu, anh được khán giá bầu chọn là Tào Thực hay nhất từ trước đến nay, tiếp đến, anh sẽ được vài vai nhân vật Trương Khởi Kinh trong phim Tân Đạo Mộ Bút Ký, đây cũng là lần đầu tiên anh đánh nhau trong phim, vì thế trong lịch làm việc có thêm hạng mục tập võ.
Dương Mộ Anh thở dài trong lòng, mọi tình tiết luôn diễn ra giống như kiếp trước, cô nhớ rõ trong bộ phim này, anh bị thương không ít. Kiếp trước, chỉ nhìn qua thông tin trên mạng nói anh bị thương, cô đã đau lòng muốn chết, còn khóc ba ngày ba đêm, bây giờ tận mắt chứng kiến, cô không biết mình có kiếm chế nổi hay không?
Cô có thể thay đổi vận mệnh nhưng số mệnh là do trời định, có thể giúp anh tránh được kiếp nạn hay không? Không phải do cô định đoạt, cô sẽ tận lực giúp anh tránh những nguy hiểm nhỏ nhất nhưng sự kiện đụng xe kiếp trước, mỗi khi cô nghĩ lại, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Còn ba năm nữa, sự kiện kia mới xảy ra, thời tiết lúc đó cũng là vào mùa thu, đó là ngày Dương Nặc quay MV, cô cùng Lạc Yên Anh đến đại học Thanh Hoa để Lạc Yên Anh quay MV cùng Dương Nặc, vì sự lúng túng của Lạc Yên Anh nên đạo diễn cho nghỉ giải lao, đó cũng là lần đầu tiên, cô đến gần Dương Nặc.
Lúc đó Dương Nặc đứng dưới tán lá cây ngân hạnh, ánh nắng sớm mai rọi xuống từng đường nét trên gương mặt của anh, càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt mơ màng của anh nhìn lá ngân hạnh khiến cô cảm thấy tầm mắt của mình như bị vây hãm, không rời được bóng dáng của anh.
Thật ra, việc vì anh mà chết, cô không cảm thấy hối hận, chỉ có không cam lòng, vì giây phút anh nói gì đó với cô nhưng cô không nghe được, có điều ...
Tò mò cũng được, không cam lòng cũng được, anh là trái tim của cô, là nhịp đập của cô, cô không thể vì một câu nói ở phút cuối cùng kia mà làm chuyện ngu ngốc để chuyện đó xảy ra.
“Ngày mốt là sinh nhật tiểu Dương, em muốn chị tặng gì nào?”
Trịnh Thanh Tâm lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Dương Mộ Anh. Nói ra cũng lạ, sau cái ngày Vương Nghiêm đưa Trịnh Thanh Tâm đi bệnh viện, cô nàng có gì đó rất kì quái, nhất là khi cùng một chổ với Vương Nghiêm, tuy vẫn cư xử như ngày thường nhưng ánh mắt cứ lén lúc nhìn về kính chiếu hậu, cái này là sao đây?
Không lẽ, hai người này có gian tình?
Dương Mộ Anh chớp mắt nhìn Trịnh Thanh Tâm rồi nhìn Vương Nghiêm, sau đó gật gù như đã hiểu. Một nóng một lạnh, bù qua sớt lại, coi như cũng đẹp đôi.
Bất quá, Trịnh Thanh Tâm qua đây chưa tới một năm đã tìm được người đàn ông của mình, còn cô thì dậm chân tại chổ. Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc, chán nản thở dài.
Cảnh tượng này bị Hạ Thư Trang nhìn thấy, em ấy lo lắng quan tâmhỏi. –Chị Mộ Anh có chỗ không khoẻ à?”
Thấy Hạ Thư Trang ngoan như vậy, Dương Mộ Anh cho cô nụ cười trấn an. –“Chị vẫn tốt, chỉ là nghĩ đến ngày mai sẽ bận rộn gấp đôi ngày thường, tự nhiên thấy nhức đầu.”
Ngày mai sinh nhật Dương Nặc, buối sáng phải đến sân vận động Bắc Kinh tập diễn, rồi thử trang phục, học lại bài hát cùng điệu nhảy, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất áp lực rồi, dù nhân vật chính không phải là cô.
“Anh Anh, cậu đã chuẩn bị quà cho tiểu Dương chưa?” – Cách gọi thân mật này chỉ có Trịnh Thanh Tâm mới dám gọi.
Dương Mộ Anh nhìn cô nàng, lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Dương Nặc, trong mắt loé tia giảo hoạt, vì rất nhanh nên không ai thấy rõ. Cô hắng giọng, nhíu mày nói.
“Mấy ngày nay mình bận đến rối tinh rối mù, ngay cả thở cũng không ra hơi, vì vậy ...” – Nhìn Dương Nặc áy náy nói.
“Thật xin lỗi, bất quá sang năm, chị sẽ bù lại.”
Dương Nặc như quả bóng xì hơi, dù rất thất vọng nhưng anh vẫn cười gượng nói. –“Không sao, không sao, chị chúc em một câu, em cũng rất vui rồi.”
Mặt anh cũng không mặt dày đến mức đi đòi quà, không có thì sang năm bù gấp đôi, là chị ấy đã nói thế, anh nhất định sẽ chờ.
... ...... ...... ...... ...
Hôm nay Dương Nặc có buổi chụp hình cho tạp chí Men's Style. Đến nơi, Dương Mộ Anh để mấy người Dương Nặc vào trong trước, cô nhìn Vương Nghiêm xuống xe, đi tới trước mặt cô, lạnh nhạt nói.
“Chuyện gì?”
Dương Mộ Anh nhếch môi, đưa cho anh một phong thư. –“Đây là thứ anh cần.”
Không cần nói toạt ra, Vương Nghiêm vẫn hiểu thứ nằm trong phong thư là tung tích của người đã hại anh năm xưa, anh không nhận lấy phong thư ngay lặp tức, chỉ nghiêm túc nhìn nó thật lâu, sau đó anh đoạt lấy, trước mặt Dương Mộ Anh, xé nó làm trăm mảnh, vứt vào thùng rác bên cạnh.
Vương Nghiêm nhìn Dương Mộ Anh, thấy cô không tỏ ra thái độ gì khi thấy anh xé phong thư, anh nhíu mày nói.
“Tôi cần tăng lương.”
Thấy cô nhíu mày nhìn anh, Vương Nghiên không để cô nói, anh nói tiếp. –“Cần tiền cưới vợ.”
Dương Mộ Anh nhướng mày, tuy có chút bất ngờ nhưng vẫn hỏi. –“Khi nào?”
“Không biết.” – Trả lời ngắn gọn, Vương Nghiêm lên xe, lái xe chạy vào tầng hầm.
Dương Mộ Anh chỉ cười. Cô không ngờ Vương Nghiêm làm việc mau lẹ như vậy, giữa hắn và Trịnh Thanh Tâm một chút tiếng gió cũng không thấy, nay vừa lên tiếng là muốn kết hôn, cô vẫn nên học hỏi bọn họ nhiều hơn.
Việc Vương Nghiêm xé phong thư, tuy có chút bất ngờ việc hắn buông tha thù hận nhưng như thế cũng tốt, một người đàn ông tốt như vậy, không nên bị thù hận chôn vùi, có lẽ Trịnh Thanh Tâm đã khiến Vương Nghiêm thay đổi suy nghĩ, cô cũng tin hai người nhất định hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook