Quần Lụa
-
Chương 18
Năm năm sau.
Cảnh quốc, U châu, Yên kinh.
Yên kinh hôm nay chính là Kế thành trước kia, ba năm trước hoàng đế Huyền Dục đã tự mình đặt tên cho Yên kinh, kinh thành mới của Cảnh quốc.
Yên kinh hôm nay là một công trường lớn chưa bao giờ có, hơn mười vạn sức lao động trực tiếp và gián tiếp, ngày đêm vất vả cần cù làm việc, vì một tân kinh to lớn tráng lệ .
Thời gian 5 năm, chỉ đủ cho Nguyên Bình Chi vẽ được cấu trúc của Yên kinh, ngoại thành, nội thành, Hoàng Thành, Tử Cấm thành, từ ngoài vào trong, đem Tử Cấm trở thành vị trí trung tâm của thành đô.
Tử Cấm Thành là cấm địa hoàng cung, cũng là trung tâm Đô thành, nằm trên trục đường trung tâm, địa thế rộng lớn, khí phách hùng vĩ, tráng lệ hơn hoàng cung Kim Lăng.
Hiện tại công tác trọng điểm của Nguyên Bình Chi chính là kiến tạo Tử Cấm Thành, cùng với Hoàng Thành và các cửa thành.
Chừng hai năm nữa, hoàng đế Huyền Dục chuẩn bị dời đô, tối thiểu phải xây xong chỗ ở của hắn.
Huyền Dục là một hoàng đế nôn nóng, hắn không muốn đợi đến lúc mình tóc trắng xoá mới dời đô, cho nên hắn trực tiếp phân phó Nguyên Bình Chi gia tốc tiến độ công trình, xây cho hắn vào phòng, để hắn có chỗ ngủ là được.
Hoàng đế nói đơn giản, nhưng người làm thủ hạ sao dám tùy tiện xây cho hắn ngôi nhà hai gian? Thế nào cũng phải tương đối tráng lệ, mới thể hiện hết không khí kinh thành mới chứ?
Cho nên Nguyên Bình Chi mệt mỏi vô cùng.
Ngày xưa sống an nhàn sung sướng, hôm nay biến thành người cuồng công việc, một ngày mười hai canh giờ hận không thể làm hết mười hai canh giờ.
Công trình lớn như vậy khắp nơi có vấn đề, mặc dù hắn đã hết sức sử dụng quyền lực, nhưng chủ nghĩa hoàn mỹ khiến hắn rất khó yên tâm, khó tránh khỏi tự mình làm một số thứ, hơn nữa bôn ba ở công trường, hắn hôm nay cả người mệt mỏi vừa đen vừa gầy, mỗi lần Cố Tích Ân phục vụ hắn tắm rửa đều khó chịu.
May mắn là, Cố Tích Ân mỗi ngày đều chăm hắn đúng hạn ăn cơm, tỉ mỉ điều chế dinh dưỡng, hắn mặc dù vừa đen vừa gầy, nhưng thân thể không suy yếu, ngược lại bền chắc, tinh thần cũng luôn rất tốt.
Mỗi lần Cố Tích Ân lo lắng thì Nguyên Bình Chi lại cười nói: "Lúc vừa thành thân thì nàng nói ta kiếm việc làm, ta không biết nên bận rộn cái gì, mỗi ngày đi chọi gà, cảm thấy ngày thật dài, một ngày trôi qua rất chậm. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, một năm cảm thấy cực nhanh, giống như chưa làm được gì, thời gian đã trôi qua rồi."
Hiển nhiên, hắn thích kiểu bận rộn này, bận rộn phong phú để cho hắn cảm thấy không sống uổng, không lười biếng, hắn càng có nhiều tự tin và cảm giác thành tựu.
Trước kia, hắn cảm thấy làm thiếu gia không có gì không tốt, nhưng ngày trôi qua nhẹ nhàng, giống như con chim không bao giờ chạm đất, cho dù không làm gì cũng mệt mỏi.
Hiện tại, rốt cuộc hai chân cũng đạp trên đạp đất kiên cố, mỗi ngày khổ cực hối hả. Mệt mỏi nhưng cũng không mệt mỏi, trong lòng của hắn tràn đầy vui vẻ.
Năm năm này trôi thật nhanh, ở nhà cũng xảy ra rất nhiều chuyện lớn, trong đó lớn nhất là sự kiện "Đại hoàng tử" .
Hai năm trước, Huyền Dục phái người đem Nguyên Lang mười ba tuổi trở về Kim Lăng, hơn nữa cho Nguyên Lang nhận tổ quy tông, đặt tên là Huyền Uyên, là hoàng tử đứng đầu, đúng là khiến mọi người khiếp sợ" .
Bản nhân Nguyên Bình Chi cũng khiếp sợ, hắn thật sự không cách nào hiểu đứa cháu ngoan ngoan thế nào lắc mình một cái thành hoàng tử?
Huyền Dục cũng hoang đường, không phải quyến rũ tư thông với vợ của thần tử chứ? Nếu là thật, vậy thì quá hoang đường đi? Huyền Dục tên khốn kiếp này còn không biết tiết chế sao?
Nguyên Bình Chi phẫn nộ gần như lúc ấy muốn quẳng công việc trong tay, tự mình trở về Kim Lăng chất vấn Huyền Dục và Nguyên Tu Chi: người cần mặt, cây cần vỏ, da mặt của các ngươi đâu?
Cố Tích Ân khuyên can hắn, muốn hắn lấy quốc sự làm trọng, dù sao xây dựng kinh thành không giống trò đùa, há có thể nói buông tay liền thả tay?
Sau lại, trưởng tử Nguyên gia Nguyên Tu Chi tự mình đưa tới cho đệ đệ một mật hàm, giải thích cặn kẽ việc thần xui quỷ khiến năm đó. Cuối cùng an ủi hắn: hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng, mặc dù hắn rất quá đáng, cũng nên giấu trong lòng coi như không biết, tội này chúng ta chịu không nổi.
Nguyên Bình Chi cầm thư dở khóc dở cười, hắn lần đầu tiên biết huynh trưởng mình thì ra cũng rất hài hước.
Tức giận đi qua, Nguyên Bình Chi chỉ có thể bất đắc dĩ. Gặp phải một hoàng đế như vậy, thật không biết thần dân khắp thiên hạ là may mắn hay bất hạnh.
Trừ lần đó ra, một việc khác khiến Nguyên Bình Chi phiền lòng, là năm năm này Cố Tích Ân vẫn không mang thai.
Theo lý thuyết, Cố Tích Ân đẻ non đã qua năm năm, nàng cũng vừa mới hai mươi tuổi, Nguyên Bình Chi cũng mới hai mươi tám tuổi, vợ chồng bọn họ còn có đầy đủ thời gian chờ đợi một đứa con.
Nhưng Cố Tích Ân không nghĩ như vậy, áp lực của nàng qua một năm lại càng lớn, nàng thương cảm mình trong lúc vô tình bỏ lỡ đứa con đầu tiên, lại cấp thiết hy vọng có một đứa khác để an ủi vết thương lòng, nhưng càng khẩn thiết chờ đợi càng không mang bầu được.
Mặc dù Nguyên Bình Chi cũng thích con cái, nhưng cũng không quá khẩn cấp, hắn không biết nên làm sao an ủi ưu tư của thê tử.
Yên kinh, Nguyên phủ.
Nguyên phủ còn rất nhiều kiến trúc chưa hoàn thành, chỉ xây trước Viện Tử Đằng cho hai vợ chồng ở tạm.
Nguyên Bình Chi rất thích viện Tử Đằng, phải trồng rất nhiều cây, mới thành viện Tử Đằng, những thứ này đều để giảm bớt nỗi nhớ nhà.
Sau giữa trưa, mọi người cũng lười biếng , Cố Tích Ân ngồi trên xích đu dưới bóng cây tử đằng, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm hơn so với phương nam.
Trong tay nàng nắm một phong thư, là Cố Cảnh Hoành gởi cho nàng, còn có một bọc thảo dược và phương thuốc bí truyền, để điều dưỡng thân thể, nghe nói có lợi cho sinh nở.
Cố Cảnh Hoàng ngượng ngùng nói chuyện đặc biệt này, trong thư mơ hồ nói trước kia tổ mẫu của Cố Tích Ân vì Đại Công Chúa nhiều năm vô sinh mà cố ý tìm kiếm dược liệu, có không ít phu nhân ở Kim Lăng đã dùng qua, nghe nói rất hữu hiệu.
Cố Tích Ân biết đây không phải là tổ mẫu tìm, căn bản là phụ thân vì mình đặc biệt tìm phương pháp bí truyền? Không nghĩ tới chuyện nàng chậm mang thai thậm chí đã kinh động tới Kim Lăng, kinh động phụ thân.
Như vậy, bố mẹ chồng cũng chú ý lâu rồi chứ? Năm đó tổ phụ (ông bà nội) của mình cũng bởi vì mẫu thân chậm chạp không mang thai mà bài xích nàng, như vậy hiện tại bố mẹ chồng có bài xích mình hay không đây? Bọn họ có nghĩ biện pháp thay phu quân thu thiếp cưới vợ bé, an bài người mới?
Cố Tích Ân nghĩ đến nhức đầu, nghĩ đi nghĩ lại vì kiếp con gái mà bi ai, vì mẫu thân mà bi ai, vì mình mà bi ai.
Họ sống còn ý nghĩa gì? Lập gia đình vì sinh con sao? Một khi không thể sinh con, thì bị người phỉ nhổ là phế vật sao?
Hiện tại Cố Tích Ân thậm chí nghĩ mình và Nguyên Bình Chi ở Yên kinh mà cảm thấy may mắn, cách xa Nguyên phủ như vậy, nàng không cần mỗi ngày đối mặt cha mẹ chồng, không cần đối mặt với con cái của các chị em dâu, dù cha mẹ chồng bất mãn, chị em đồng tình thương hại, nàng đều có thể nhắm mắt làm ngơ.
Thu Thủy, Thu Nguyệt ở bên cạnh Cố Tích Ân, Thu Thủy đã thành mẹ của hai con trai, Thu Nguyệt cũng có con gái, năm đó của Đại nha hoàn hồi môn của nàng, hôm nay đều trở thành một người vợ đảm đương, cũng chân chính làm mẹ.
Hiện tại Cố Tích Ân thậm chí có chút hâm mộ nha hoàn của mình.
Thấy Cố Tích Ân vẫn ngẩn người, Thu Thủy có chút nóng nảy, nói: "Thiếu phu nhân, hiện tại người cứ uống thuốc như vậy cũng không phải biện pháp? Cái gì gọi là vợ chồng? Như thân như sơ (thân thiết không rời) là vợ với chồng, đây là nô tỳ trước kia nghe Đại công chúa đọc thơ ! Hai người, nói thân cận là thân cận, ở một nhà ngủ một giường, hai người có thể hợp thành một; nhưng nếu nói xa lánh còn xa lánh hơn, hai người xa lạ không thành thân, không có máu mủ ràng buộc, nói xa liền xa."
Cố Tích Ân liếc nàng một cái, nói: "Cái người này vài năm tiến bộ, nói đạo lý cũng rất có đạo lý."
Thu Thủy cười hắc hắc, sinh xong hai đứa bé, vóc người của nàng phát phúc (mập ra) rất nhiều, tính tình cũng ngay thẳng đáo để, dùng chính lời nói của nàng hình dung chính là: "Lúc làm con gái rất xấu hổ, làm vợ có chút xấu hổ, thành mẹ thì hoàn toàn không biết xấu hổ là gì."
Cố Tích Ân có lúc rất không ưa nàng như vậy, cảnh cáo nàng cho dù làm mẹ cũng phải chú ý hình tượng, nàng căn bản không quan tâm, giống như một phụ nữ phàm tục như cũ.
Thu Nguyệt nói: "Ngươi càng ngày càng rầy rà, có lời nói thẳng, chớ kéo dài như vậy."
Thu Thủy thở dài một tiếng, nói: "Thiệt là, nô tỳ cũng là vì quan tâm thiếu phu nhân. Bây giờ thói đời như vậy, đương gia chủ mẫu nếu không có một đứa con bên thân cũng khó khăn, người xem có hậu viện nhà nào như vậy không? Nếu như tiểu thiếp sinh con đầu tiên, đó mới gọilà nước sôi lửa bỏng."
Thu Nguyệt cau mày, nói: "Ngươi mau nói điểm chính!"
"Trọng điểm chính là thiếu phu nhân sắp sinh con trai a! Không có con trai trước sinh con gái cũng được, trước nở hoa sau kết quả chứ sao. Bất kể nói thế nào, trước có một đứa con, đứa nhỏ này là của hai vợ chồng, gọi người là mẹ, gọi thiếu gia là cha, gọi phụ thân mẫu thân, trong lòng hai vợ chồng so với mật còn ngọt hơn, máu mủ ràng buộc không phải sao? Quan hệ không phải thân mật hơn sao? Hai người cũng không cần mắt to trừng mắt nhỏ, nhàm chán sống qua ngày rồi." Thu thủy khuyên nhủ.
Thu Nguyệt bấm nàng một cái, tự cho mình là thông minh, thao thao bất tuyệt nói nhảm, tiểu thư làm sao không muốn hài tử?
Vấn đề là Cố Tích Ân không có bầu không được, đây mới gọi là thương tâm tuyệt vọng? Hiện tại Thu Thủy còn thêm dầu vào lửa, thật là tìm chết!
Cố Tích Ân nghe nàng..., trầm mặc hồi lâu, chợt thoải mái cười một tiếng: Thu Thủy nói rất đúng, nàng nói vợ chồng bình thường, nhưng mọi sự luôn có ngoại lệ?
Những năm này, Nguyên Bình Chi vẫn khuyên nàng buông lỏng tâm tình, lại nói bọn họ còn trẻ, còn có thời gian sinh con, cho dù không thể sinh, bọn họ cũng đã có con trai Nguyên Gia Minh, còn lo lắng cái gì đây?
Đúng vậy a, lo lắng cái gì đây?
Con người luôn tham lam, mới có thể phiền não không nghỉ.
Sau khi hiểu ra, Cố Tích Ân đã buông xuống nặng nề trong lòng để ý bọc quần áo, nàng cười híp mắt đứng lên, nói: "Đi, trở về nhà."
Buổi tối Nguyên Bình Chi trở về phủ, nghe nói nương tử mình không chỉ ngừng uống thuốc, còn đem tất cả phương thức bí truyền, thảo dược đốt hết, không hiểu chút nào.
Nương tử không bị kích thích gì chứ?
Không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?
Trước khi ngủ, Nguyên Bình Chi cẩn thận từng li từng tí quan sát Cố Tích Ân, thấy thần sắc nàng bình thản, vẻ mặt vui vẻ, bộ dáng nhẹ nhõm không thấy suốt hai năm qua, hết sức hiếu kỳ.
Hắn ôm Cố Tích Ân, cười hỏi: "Nương tử, tối nay còn phải không cần cố gắng?"
Vì muốn Cố Tích Ân mang thai, hắn hàng đêm đều chiến đấu hăng hái, rất khổ cực, tiếp tục như vậy nữa hắn cũng lo lắng mình sớm già rồi.
Cố Tích Ân chui vào trong ngực hắn, áy náy cự tuyệt, nói: "Không cần, phu quân ban ngày khổ cực, cần nghỉ ngơi cho khỏe."
Nguyên Bình Chi âm thầm thở phào một cái, cuối cùng có thể nhẹ nhõm một chút.
Thật ra thái y nhiều lần ám hiệu cho hắn, chuyện phòng the quá độ cũng không lợi cho con cháu.
Khi chuyện phòng the không còn vì cá nước thân mật, mà thuần túy vì cố gắng tạo người thì chuyện vốn vui vẻ thoải mái cũng biến thành hành hạ, thật là khổ không thể tả.
Nguyên Bình Chi thầm suy nghĩ, khó trách nhiều nam nhân tìm thiếp, ứng phó với thê tử có lúc mệt cả người, làm cho người ta muốn buông xuôi.
"Nghe nói nàng ngừng uống thuốc?" Nguyên Bình Chi lại hỏi.
"Ừ." Cố Tích Ân lười biếng vươn vươn chân, trong ngực phu quân tìm kiếm tư thế thoải mái, nói: "Thiếp đã thông suốt, thái y nói thân thể thiếp đã điều dưỡng tốt, căn bản không dùng thuốc nữa. Thay vì khó chịu, không bằng thuận theo tự nhiên., mọi thứ chung quy đều có số, số không con cũng không thể cưỡng cầu rồi."
Nguyên Bình Chi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, hỏi: "Thật nghĩ thông rồi?"
"Thật!" Cố Tích Ân ôm chặt hắn, lầm bầm nói: "Hại chàng cũng vất vả, đều là thiếp quá tùy hứng, phu quân, thật xin lỗi."
"Nói xin lỗi gì chứ, nàng thoải mái là tốt rồi, nghĩ thông rồi, trong lòng mới có thể thoải mái." Nguyên Bình Chi có thể cảm nhận được hơi thở yên tĩnh trên người Cố Tích Ân, so với nóng nảy trước kia hoàn toàn bất đồng , điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, nàng thật nghĩ thông rồi.
Cố Tích Ân hít một hơi thật sâu, do dự một lát mới nói: "Thiếp trước kia không phải không tin tưởng chàng, nhưng luôn lo lắng mình sẽ dẫm vào bi kịch của mẫu thân, nếu như thiếp không sinh được con cái, có lẽ ngày nào đó chàng cũng sẽ giống cha năm đó, len lén nạp thiếp, len lén sinh con. . . . . . Một khi nghĩ như vậy, thiếp không nhịn được nóng nảy khổ sở, càng không kịp chờ đợi sinh đứa bé."
Nguyên Bình Chi sờ sờ đầu nàng, thật ra hắn có thể đoán phân nửa tâm tư của nàng, cho nên thời gian dài như vậy vẫn dung túng nàng, chỉ sợ nàng sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt.
"Thiếp cũng muốn học theo người ta trở thành hiền thê, chủ động vì phu quân cưới vợ bé sinh con, truyền thừa con cháu, ngay cả phụ thân cũng viết thư khuyên, không cần học mẫu thân bá đạo như vậy, không cần đi theo dấu chân mẫu thân, chỉ cần chúng ta có tình cảm sâu, cho dù thu thiếp cưới vợ bé cũng không ảnh hưởng gì." Cố Tích Ân nhỏ giọng nói những giãy dụa trong lòng."Nhưng thiếp không làm được, thiếp vừa nghĩ tới nữ nhân khác cùng phu quân ở chung một chỗ, trong lòng rất khó chịu, thiếp thật sự không có thuốc chữa phải không?"
"Nhạc phụ đại nhân thật là đủ rồi." Nguyên Bình Chi không tiếp lời nàng, lại oán trách Cố Cảnh Hoành: "Sao lại khuyên nữ nhi như vậy? Một chút cũng không biết bảo hộ người thân mình, khó trách năm đó nhạc mẫu đại nhân cãi nhau cùng ông ấy! Nếu như con rể ta có lỗi với con gái, ta sẽ hung hăng đánh hắn một trận!"
Cố Tích Ân khì khì một tiếng cười lên, nói;"Phu quân giỏi nhất bao che rồi."
"Cho nên a, về sau nàng ít suy nghĩ lung tung đi, nàng là vợ của ta, ta không bảo hộ nàng còn bảo hộ ai?"
"Ừ." Cố Tích Ân nặng nề đáp một tiếng, lộ ra mặt cười ngọt ngào.
Đây chính là khác biệt giữa phu quân và phụ thân, phu quân của nàng đem thê tử thành “bảo bối”, thủy chung che chở thương yêu; mà phụ thân của nàng lại đem thê tử thành "Tới sơ”, dù ông ấy yêu mẫu thân, thích mẫu thân, vẫn cảm thấy người thân máu mủ quan trọng, cho nên mẫu thân mới rời đi.
Như thân như sơ là vợ chồng, câu này khiến Cố Tích Ân chợt hiểu, phu quân của nàng coi nàng như người thân nhất, trong tay nàng đã nắm đầy hạnh phúc, sao còn phải tự tìm phiền não đây?
Nếu như quan hệ vợ chồng không tốt, cho dù có hài tử thì thế nào? Thế gian còn nhiều phụ nữ có con vẫn bị trượng phu ghét bỏ.
Lựa chọn phu quân, là nhìn nhân phẩm, không phải năng lực sinh con.
Thật may mắn, năm đó nàng lấy hết dũng khí lựa chọn hắn?
Đệ nhất thiếu gia thành Kim Lăng, trong mắt Cố Tích Ân, cũng là thứ xinh đẹp nhất, mềm lòng nhất, đại ca ca thiện tâm nhất, đáng giá phó thác cả đời a.
"Phu quân, thiếp từ nhỏ liền thích chàng rồi."
"Ừ, ngủ."
Cố Tích Ân lật người, đưa lưng về phía hắn, người này, thật là càng ngày càng không có lãng mạn.
Hai tay Nguyên Bình Chi không tự chủ ôm nàng vào trong ngực, tiếp tục ngủ.
Cố Tích Ân len lén cười, hai mắt nhắm lại, lọt vào ngủ say.
Cảnh quốc, U châu, Yên kinh.
Yên kinh hôm nay chính là Kế thành trước kia, ba năm trước hoàng đế Huyền Dục đã tự mình đặt tên cho Yên kinh, kinh thành mới của Cảnh quốc.
Yên kinh hôm nay là một công trường lớn chưa bao giờ có, hơn mười vạn sức lao động trực tiếp và gián tiếp, ngày đêm vất vả cần cù làm việc, vì một tân kinh to lớn tráng lệ .
Thời gian 5 năm, chỉ đủ cho Nguyên Bình Chi vẽ được cấu trúc của Yên kinh, ngoại thành, nội thành, Hoàng Thành, Tử Cấm thành, từ ngoài vào trong, đem Tử Cấm trở thành vị trí trung tâm của thành đô.
Tử Cấm Thành là cấm địa hoàng cung, cũng là trung tâm Đô thành, nằm trên trục đường trung tâm, địa thế rộng lớn, khí phách hùng vĩ, tráng lệ hơn hoàng cung Kim Lăng.
Hiện tại công tác trọng điểm của Nguyên Bình Chi chính là kiến tạo Tử Cấm Thành, cùng với Hoàng Thành và các cửa thành.
Chừng hai năm nữa, hoàng đế Huyền Dục chuẩn bị dời đô, tối thiểu phải xây xong chỗ ở của hắn.
Huyền Dục là một hoàng đế nôn nóng, hắn không muốn đợi đến lúc mình tóc trắng xoá mới dời đô, cho nên hắn trực tiếp phân phó Nguyên Bình Chi gia tốc tiến độ công trình, xây cho hắn vào phòng, để hắn có chỗ ngủ là được.
Hoàng đế nói đơn giản, nhưng người làm thủ hạ sao dám tùy tiện xây cho hắn ngôi nhà hai gian? Thế nào cũng phải tương đối tráng lệ, mới thể hiện hết không khí kinh thành mới chứ?
Cho nên Nguyên Bình Chi mệt mỏi vô cùng.
Ngày xưa sống an nhàn sung sướng, hôm nay biến thành người cuồng công việc, một ngày mười hai canh giờ hận không thể làm hết mười hai canh giờ.
Công trình lớn như vậy khắp nơi có vấn đề, mặc dù hắn đã hết sức sử dụng quyền lực, nhưng chủ nghĩa hoàn mỹ khiến hắn rất khó yên tâm, khó tránh khỏi tự mình làm một số thứ, hơn nữa bôn ba ở công trường, hắn hôm nay cả người mệt mỏi vừa đen vừa gầy, mỗi lần Cố Tích Ân phục vụ hắn tắm rửa đều khó chịu.
May mắn là, Cố Tích Ân mỗi ngày đều chăm hắn đúng hạn ăn cơm, tỉ mỉ điều chế dinh dưỡng, hắn mặc dù vừa đen vừa gầy, nhưng thân thể không suy yếu, ngược lại bền chắc, tinh thần cũng luôn rất tốt.
Mỗi lần Cố Tích Ân lo lắng thì Nguyên Bình Chi lại cười nói: "Lúc vừa thành thân thì nàng nói ta kiếm việc làm, ta không biết nên bận rộn cái gì, mỗi ngày đi chọi gà, cảm thấy ngày thật dài, một ngày trôi qua rất chậm. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, một năm cảm thấy cực nhanh, giống như chưa làm được gì, thời gian đã trôi qua rồi."
Hiển nhiên, hắn thích kiểu bận rộn này, bận rộn phong phú để cho hắn cảm thấy không sống uổng, không lười biếng, hắn càng có nhiều tự tin và cảm giác thành tựu.
Trước kia, hắn cảm thấy làm thiếu gia không có gì không tốt, nhưng ngày trôi qua nhẹ nhàng, giống như con chim không bao giờ chạm đất, cho dù không làm gì cũng mệt mỏi.
Hiện tại, rốt cuộc hai chân cũng đạp trên đạp đất kiên cố, mỗi ngày khổ cực hối hả. Mệt mỏi nhưng cũng không mệt mỏi, trong lòng của hắn tràn đầy vui vẻ.
Năm năm này trôi thật nhanh, ở nhà cũng xảy ra rất nhiều chuyện lớn, trong đó lớn nhất là sự kiện "Đại hoàng tử" .
Hai năm trước, Huyền Dục phái người đem Nguyên Lang mười ba tuổi trở về Kim Lăng, hơn nữa cho Nguyên Lang nhận tổ quy tông, đặt tên là Huyền Uyên, là hoàng tử đứng đầu, đúng là khiến mọi người khiếp sợ" .
Bản nhân Nguyên Bình Chi cũng khiếp sợ, hắn thật sự không cách nào hiểu đứa cháu ngoan ngoan thế nào lắc mình một cái thành hoàng tử?
Huyền Dục cũng hoang đường, không phải quyến rũ tư thông với vợ của thần tử chứ? Nếu là thật, vậy thì quá hoang đường đi? Huyền Dục tên khốn kiếp này còn không biết tiết chế sao?
Nguyên Bình Chi phẫn nộ gần như lúc ấy muốn quẳng công việc trong tay, tự mình trở về Kim Lăng chất vấn Huyền Dục và Nguyên Tu Chi: người cần mặt, cây cần vỏ, da mặt của các ngươi đâu?
Cố Tích Ân khuyên can hắn, muốn hắn lấy quốc sự làm trọng, dù sao xây dựng kinh thành không giống trò đùa, há có thể nói buông tay liền thả tay?
Sau lại, trưởng tử Nguyên gia Nguyên Tu Chi tự mình đưa tới cho đệ đệ một mật hàm, giải thích cặn kẽ việc thần xui quỷ khiến năm đó. Cuối cùng an ủi hắn: hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng, mặc dù hắn rất quá đáng, cũng nên giấu trong lòng coi như không biết, tội này chúng ta chịu không nổi.
Nguyên Bình Chi cầm thư dở khóc dở cười, hắn lần đầu tiên biết huynh trưởng mình thì ra cũng rất hài hước.
Tức giận đi qua, Nguyên Bình Chi chỉ có thể bất đắc dĩ. Gặp phải một hoàng đế như vậy, thật không biết thần dân khắp thiên hạ là may mắn hay bất hạnh.
Trừ lần đó ra, một việc khác khiến Nguyên Bình Chi phiền lòng, là năm năm này Cố Tích Ân vẫn không mang thai.
Theo lý thuyết, Cố Tích Ân đẻ non đã qua năm năm, nàng cũng vừa mới hai mươi tuổi, Nguyên Bình Chi cũng mới hai mươi tám tuổi, vợ chồng bọn họ còn có đầy đủ thời gian chờ đợi một đứa con.
Nhưng Cố Tích Ân không nghĩ như vậy, áp lực của nàng qua một năm lại càng lớn, nàng thương cảm mình trong lúc vô tình bỏ lỡ đứa con đầu tiên, lại cấp thiết hy vọng có một đứa khác để an ủi vết thương lòng, nhưng càng khẩn thiết chờ đợi càng không mang bầu được.
Mặc dù Nguyên Bình Chi cũng thích con cái, nhưng cũng không quá khẩn cấp, hắn không biết nên làm sao an ủi ưu tư của thê tử.
Yên kinh, Nguyên phủ.
Nguyên phủ còn rất nhiều kiến trúc chưa hoàn thành, chỉ xây trước Viện Tử Đằng cho hai vợ chồng ở tạm.
Nguyên Bình Chi rất thích viện Tử Đằng, phải trồng rất nhiều cây, mới thành viện Tử Đằng, những thứ này đều để giảm bớt nỗi nhớ nhà.
Sau giữa trưa, mọi người cũng lười biếng , Cố Tích Ân ngồi trên xích đu dưới bóng cây tử đằng, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm hơn so với phương nam.
Trong tay nàng nắm một phong thư, là Cố Cảnh Hoành gởi cho nàng, còn có một bọc thảo dược và phương thuốc bí truyền, để điều dưỡng thân thể, nghe nói có lợi cho sinh nở.
Cố Cảnh Hoàng ngượng ngùng nói chuyện đặc biệt này, trong thư mơ hồ nói trước kia tổ mẫu của Cố Tích Ân vì Đại Công Chúa nhiều năm vô sinh mà cố ý tìm kiếm dược liệu, có không ít phu nhân ở Kim Lăng đã dùng qua, nghe nói rất hữu hiệu.
Cố Tích Ân biết đây không phải là tổ mẫu tìm, căn bản là phụ thân vì mình đặc biệt tìm phương pháp bí truyền? Không nghĩ tới chuyện nàng chậm mang thai thậm chí đã kinh động tới Kim Lăng, kinh động phụ thân.
Như vậy, bố mẹ chồng cũng chú ý lâu rồi chứ? Năm đó tổ phụ (ông bà nội) của mình cũng bởi vì mẫu thân chậm chạp không mang thai mà bài xích nàng, như vậy hiện tại bố mẹ chồng có bài xích mình hay không đây? Bọn họ có nghĩ biện pháp thay phu quân thu thiếp cưới vợ bé, an bài người mới?
Cố Tích Ân nghĩ đến nhức đầu, nghĩ đi nghĩ lại vì kiếp con gái mà bi ai, vì mẫu thân mà bi ai, vì mình mà bi ai.
Họ sống còn ý nghĩa gì? Lập gia đình vì sinh con sao? Một khi không thể sinh con, thì bị người phỉ nhổ là phế vật sao?
Hiện tại Cố Tích Ân thậm chí nghĩ mình và Nguyên Bình Chi ở Yên kinh mà cảm thấy may mắn, cách xa Nguyên phủ như vậy, nàng không cần mỗi ngày đối mặt cha mẹ chồng, không cần đối mặt với con cái của các chị em dâu, dù cha mẹ chồng bất mãn, chị em đồng tình thương hại, nàng đều có thể nhắm mắt làm ngơ.
Thu Thủy, Thu Nguyệt ở bên cạnh Cố Tích Ân, Thu Thủy đã thành mẹ của hai con trai, Thu Nguyệt cũng có con gái, năm đó của Đại nha hoàn hồi môn của nàng, hôm nay đều trở thành một người vợ đảm đương, cũng chân chính làm mẹ.
Hiện tại Cố Tích Ân thậm chí có chút hâm mộ nha hoàn của mình.
Thấy Cố Tích Ân vẫn ngẩn người, Thu Thủy có chút nóng nảy, nói: "Thiếu phu nhân, hiện tại người cứ uống thuốc như vậy cũng không phải biện pháp? Cái gì gọi là vợ chồng? Như thân như sơ (thân thiết không rời) là vợ với chồng, đây là nô tỳ trước kia nghe Đại công chúa đọc thơ ! Hai người, nói thân cận là thân cận, ở một nhà ngủ một giường, hai người có thể hợp thành một; nhưng nếu nói xa lánh còn xa lánh hơn, hai người xa lạ không thành thân, không có máu mủ ràng buộc, nói xa liền xa."
Cố Tích Ân liếc nàng một cái, nói: "Cái người này vài năm tiến bộ, nói đạo lý cũng rất có đạo lý."
Thu Thủy cười hắc hắc, sinh xong hai đứa bé, vóc người của nàng phát phúc (mập ra) rất nhiều, tính tình cũng ngay thẳng đáo để, dùng chính lời nói của nàng hình dung chính là: "Lúc làm con gái rất xấu hổ, làm vợ có chút xấu hổ, thành mẹ thì hoàn toàn không biết xấu hổ là gì."
Cố Tích Ân có lúc rất không ưa nàng như vậy, cảnh cáo nàng cho dù làm mẹ cũng phải chú ý hình tượng, nàng căn bản không quan tâm, giống như một phụ nữ phàm tục như cũ.
Thu Nguyệt nói: "Ngươi càng ngày càng rầy rà, có lời nói thẳng, chớ kéo dài như vậy."
Thu Thủy thở dài một tiếng, nói: "Thiệt là, nô tỳ cũng là vì quan tâm thiếu phu nhân. Bây giờ thói đời như vậy, đương gia chủ mẫu nếu không có một đứa con bên thân cũng khó khăn, người xem có hậu viện nhà nào như vậy không? Nếu như tiểu thiếp sinh con đầu tiên, đó mới gọilà nước sôi lửa bỏng."
Thu Nguyệt cau mày, nói: "Ngươi mau nói điểm chính!"
"Trọng điểm chính là thiếu phu nhân sắp sinh con trai a! Không có con trai trước sinh con gái cũng được, trước nở hoa sau kết quả chứ sao. Bất kể nói thế nào, trước có một đứa con, đứa nhỏ này là của hai vợ chồng, gọi người là mẹ, gọi thiếu gia là cha, gọi phụ thân mẫu thân, trong lòng hai vợ chồng so với mật còn ngọt hơn, máu mủ ràng buộc không phải sao? Quan hệ không phải thân mật hơn sao? Hai người cũng không cần mắt to trừng mắt nhỏ, nhàm chán sống qua ngày rồi." Thu thủy khuyên nhủ.
Thu Nguyệt bấm nàng một cái, tự cho mình là thông minh, thao thao bất tuyệt nói nhảm, tiểu thư làm sao không muốn hài tử?
Vấn đề là Cố Tích Ân không có bầu không được, đây mới gọi là thương tâm tuyệt vọng? Hiện tại Thu Thủy còn thêm dầu vào lửa, thật là tìm chết!
Cố Tích Ân nghe nàng..., trầm mặc hồi lâu, chợt thoải mái cười một tiếng: Thu Thủy nói rất đúng, nàng nói vợ chồng bình thường, nhưng mọi sự luôn có ngoại lệ?
Những năm này, Nguyên Bình Chi vẫn khuyên nàng buông lỏng tâm tình, lại nói bọn họ còn trẻ, còn có thời gian sinh con, cho dù không thể sinh, bọn họ cũng đã có con trai Nguyên Gia Minh, còn lo lắng cái gì đây?
Đúng vậy a, lo lắng cái gì đây?
Con người luôn tham lam, mới có thể phiền não không nghỉ.
Sau khi hiểu ra, Cố Tích Ân đã buông xuống nặng nề trong lòng để ý bọc quần áo, nàng cười híp mắt đứng lên, nói: "Đi, trở về nhà."
Buổi tối Nguyên Bình Chi trở về phủ, nghe nói nương tử mình không chỉ ngừng uống thuốc, còn đem tất cả phương thức bí truyền, thảo dược đốt hết, không hiểu chút nào.
Nương tử không bị kích thích gì chứ?
Không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?
Trước khi ngủ, Nguyên Bình Chi cẩn thận từng li từng tí quan sát Cố Tích Ân, thấy thần sắc nàng bình thản, vẻ mặt vui vẻ, bộ dáng nhẹ nhõm không thấy suốt hai năm qua, hết sức hiếu kỳ.
Hắn ôm Cố Tích Ân, cười hỏi: "Nương tử, tối nay còn phải không cần cố gắng?"
Vì muốn Cố Tích Ân mang thai, hắn hàng đêm đều chiến đấu hăng hái, rất khổ cực, tiếp tục như vậy nữa hắn cũng lo lắng mình sớm già rồi.
Cố Tích Ân chui vào trong ngực hắn, áy náy cự tuyệt, nói: "Không cần, phu quân ban ngày khổ cực, cần nghỉ ngơi cho khỏe."
Nguyên Bình Chi âm thầm thở phào một cái, cuối cùng có thể nhẹ nhõm một chút.
Thật ra thái y nhiều lần ám hiệu cho hắn, chuyện phòng the quá độ cũng không lợi cho con cháu.
Khi chuyện phòng the không còn vì cá nước thân mật, mà thuần túy vì cố gắng tạo người thì chuyện vốn vui vẻ thoải mái cũng biến thành hành hạ, thật là khổ không thể tả.
Nguyên Bình Chi thầm suy nghĩ, khó trách nhiều nam nhân tìm thiếp, ứng phó với thê tử có lúc mệt cả người, làm cho người ta muốn buông xuôi.
"Nghe nói nàng ngừng uống thuốc?" Nguyên Bình Chi lại hỏi.
"Ừ." Cố Tích Ân lười biếng vươn vươn chân, trong ngực phu quân tìm kiếm tư thế thoải mái, nói: "Thiếp đã thông suốt, thái y nói thân thể thiếp đã điều dưỡng tốt, căn bản không dùng thuốc nữa. Thay vì khó chịu, không bằng thuận theo tự nhiên., mọi thứ chung quy đều có số, số không con cũng không thể cưỡng cầu rồi."
Nguyên Bình Chi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, hỏi: "Thật nghĩ thông rồi?"
"Thật!" Cố Tích Ân ôm chặt hắn, lầm bầm nói: "Hại chàng cũng vất vả, đều là thiếp quá tùy hứng, phu quân, thật xin lỗi."
"Nói xin lỗi gì chứ, nàng thoải mái là tốt rồi, nghĩ thông rồi, trong lòng mới có thể thoải mái." Nguyên Bình Chi có thể cảm nhận được hơi thở yên tĩnh trên người Cố Tích Ân, so với nóng nảy trước kia hoàn toàn bất đồng , điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, nàng thật nghĩ thông rồi.
Cố Tích Ân hít một hơi thật sâu, do dự một lát mới nói: "Thiếp trước kia không phải không tin tưởng chàng, nhưng luôn lo lắng mình sẽ dẫm vào bi kịch của mẫu thân, nếu như thiếp không sinh được con cái, có lẽ ngày nào đó chàng cũng sẽ giống cha năm đó, len lén nạp thiếp, len lén sinh con. . . . . . Một khi nghĩ như vậy, thiếp không nhịn được nóng nảy khổ sở, càng không kịp chờ đợi sinh đứa bé."
Nguyên Bình Chi sờ sờ đầu nàng, thật ra hắn có thể đoán phân nửa tâm tư của nàng, cho nên thời gian dài như vậy vẫn dung túng nàng, chỉ sợ nàng sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt.
"Thiếp cũng muốn học theo người ta trở thành hiền thê, chủ động vì phu quân cưới vợ bé sinh con, truyền thừa con cháu, ngay cả phụ thân cũng viết thư khuyên, không cần học mẫu thân bá đạo như vậy, không cần đi theo dấu chân mẫu thân, chỉ cần chúng ta có tình cảm sâu, cho dù thu thiếp cưới vợ bé cũng không ảnh hưởng gì." Cố Tích Ân nhỏ giọng nói những giãy dụa trong lòng."Nhưng thiếp không làm được, thiếp vừa nghĩ tới nữ nhân khác cùng phu quân ở chung một chỗ, trong lòng rất khó chịu, thiếp thật sự không có thuốc chữa phải không?"
"Nhạc phụ đại nhân thật là đủ rồi." Nguyên Bình Chi không tiếp lời nàng, lại oán trách Cố Cảnh Hoành: "Sao lại khuyên nữ nhi như vậy? Một chút cũng không biết bảo hộ người thân mình, khó trách năm đó nhạc mẫu đại nhân cãi nhau cùng ông ấy! Nếu như con rể ta có lỗi với con gái, ta sẽ hung hăng đánh hắn một trận!"
Cố Tích Ân khì khì một tiếng cười lên, nói;"Phu quân giỏi nhất bao che rồi."
"Cho nên a, về sau nàng ít suy nghĩ lung tung đi, nàng là vợ của ta, ta không bảo hộ nàng còn bảo hộ ai?"
"Ừ." Cố Tích Ân nặng nề đáp một tiếng, lộ ra mặt cười ngọt ngào.
Đây chính là khác biệt giữa phu quân và phụ thân, phu quân của nàng đem thê tử thành “bảo bối”, thủy chung che chở thương yêu; mà phụ thân của nàng lại đem thê tử thành "Tới sơ”, dù ông ấy yêu mẫu thân, thích mẫu thân, vẫn cảm thấy người thân máu mủ quan trọng, cho nên mẫu thân mới rời đi.
Như thân như sơ là vợ chồng, câu này khiến Cố Tích Ân chợt hiểu, phu quân của nàng coi nàng như người thân nhất, trong tay nàng đã nắm đầy hạnh phúc, sao còn phải tự tìm phiền não đây?
Nếu như quan hệ vợ chồng không tốt, cho dù có hài tử thì thế nào? Thế gian còn nhiều phụ nữ có con vẫn bị trượng phu ghét bỏ.
Lựa chọn phu quân, là nhìn nhân phẩm, không phải năng lực sinh con.
Thật may mắn, năm đó nàng lấy hết dũng khí lựa chọn hắn?
Đệ nhất thiếu gia thành Kim Lăng, trong mắt Cố Tích Ân, cũng là thứ xinh đẹp nhất, mềm lòng nhất, đại ca ca thiện tâm nhất, đáng giá phó thác cả đời a.
"Phu quân, thiếp từ nhỏ liền thích chàng rồi."
"Ừ, ngủ."
Cố Tích Ân lật người, đưa lưng về phía hắn, người này, thật là càng ngày càng không có lãng mạn.
Hai tay Nguyên Bình Chi không tự chủ ôm nàng vào trong ngực, tiếp tục ngủ.
Cố Tích Ân len lén cười, hai mắt nhắm lại, lọt vào ngủ say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook