Quần Lụa
-
Chương 14
“Phu. . . . . . phu quân. . . . . . đừng mà. . . . . . ừ. . . . . . "
Màn lụa nhẹ rủ xuống, âm thanh rên rỉ triền miên không dứt làm người ta mặt đỏ tới mang tai, làm nha hoàn trực đêm phòng ngoài cũng không nhịn được xuân tâm lay động, mất hồn mất vía.
"Thật không cần? Mới vừa rồi là ai tới trêu chọc ta? Ừ?"
Nguyên Bình Chi tham luyến vuốt ve thân thể mềm mại của tiểu thê tử, khi hắn vuốt ve ở dưới, tiểu nương tử hắn xuất lạc càng mê người, hai vú mềm mại như bồ câu chớp mắt trương thẳng to lớn, một tay hắn cũng không cách nào nắm giữ, vòng eo mảnh khảnh, da thịt trong suốt như ngọc, nhất là mật x làm hắn mất hồn, cũng thật sâu hấp dẫn hắn, để cho hắn vì nàng mê say.
Giữa phu thê quả nhiên là thường "Xâm nhập khai thông" như vậy tình cảm mới có thể hòa thuận, cá nước hài hòa a.
“Thiếp sai rồi. . . . . . tha cho thiếp đi. . . . . . ô ô. . . . . . " Cố Tích Ân mềm mại khóc khẽ không giống khước từ, mà càng giống như tán tỉnh, khiến Nguyên Bình Chi thầm than một tiếng báu vật trời sanh, liền cúi đầu hôn môi anh đào của nàng, ôm chặt eo nhỏ của nàng, bắt đầu điên cuồng kéo ra đưa vào .
“Ừ. . . . . . a. . . . . . " Cố Tích Ân ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh giống như thác nước rủ xuống lay động, nàng theo luật động của Nguyên Bình Chi mà đung đưa eo nhỏ nhắn, làm người ta nghiện khoái cảm tê dại, một luồng sóng cuốn lấy toàn thân nàng, hai chân thon dài chủ động vòng chặt eo nam nhân, tận tình phối hợp nam nhân kích cuồng.
Đúng như Nguyên Bình Chi nói, tối nay là nàng cố ý hấp dẫn hắn, bởi vì trong lòng không an cùng lo sợ nghi hoặc.
Phùng Mẫn Đình lại chủ động cự tuyệt Nguyên Chi thu nạp, kết quả này đối với Cố Tích Ân mà nói là có lợi nhất, nhưng nàng không cách nào an lòng, cảm thấy áy náy.
Đạo nghĩa và lòng riêng trước mặt, huynh muội Phùng thị có vẻ như trời quang trăng sáng (tâm hồn trong sáng), khiến nàng càng thêm ích kỷ và khó chịu, phu quân có thể cho là nàng tâm địa ác độc hay không, không thể khoan dung, có vì vậy mà ghét nàng? !
"Phu quân. . . . . . Như vậy có thoải mái hay không?" Nàng ôm chặt lấy bả vai Nguyên Bình Chi, đưa phấn lưỡi liếm nụ hoa trên ngực bền chắc của hắn, Nguyên Bình Chi khàn khàn rên rỉ một tiếng.
"Vật nhỏ, nàng lại muốn tác quái."
Cố Tích Ân giảo hoạt cười trộm, dứt khoát ngậm nụ hoa trước ngực hắn không thả, liếm láp qua lại mút vào, thân thể Nguyên Bình Chi đột nhiên run một cái, đem dục vọng chính mình chôn sâu hơn vào hoa huy*t, hung hãn nhanh chóng kéo ra đưa vào , Cố Tích Ân bị hắn kích tình đụng nhau, thất thanh rên rỉ, ngay cả giường lớn kiên cố đều bị hai người kịch liệt vận động mà kêu két vang dội, làm người ta nghe mặt đỏ tới mang tai.
Không biết qua bao lâu, khi Cố Tích Ân cho là mình sẽ phải hôn mê thì Nguyên Bình Chi cuối cùng thật sâu chôn vào hoa huy*t nàng, bắn nhanh từng cổ tinh hoa nóng bỏng.
Nguyên Bình Chi thở ra một hơi thật dài, khoái cảm mãnh liệt như vậy, thật để cho hắn dục tiên dục tử, xem ra tiểu nương tử hắn đích xác là báu vật nhân gian, cuộc sống "Tính phúc" tương lai của bọn họ nhất định sẽ mỹ mãn.
Nhận thức như vậy, dễ dàng làm cho tâm tình nam nhân vui vẻ.
Mấy phen mây mưa, Cố Tích Ân đã mềm nhũn, không thể động đậy, vẫn là Nguyên Bình Chi lấy nước nóng giúp nàng lau sạch thân thể, hai người đều mệt, chuyện tắm rửa phải đợi đến sáng sớm mai thôi.
Chờ tất cả dọn dẹp thỏa đáng, lần nữa nằm chết dí trong ổ chăn sạch sẽ thoải mái thì Nguyên Bình Chi đưa tay ôm tiểu nương tử vào trong ngực, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Cố Tích Ân lúc này đã khôi phục nguyên khí, nhưng không buồn ngủ chút nào, nàng ở trong lồng ngực Nguyên Bình Chi trằn trọc trở mình, tâm tư bất an.
"Thế nào?" bàn tay Nguyên Bình Chi vẫn ôm nàng, buồn ngủ mông lung hỏi.
Cố Tích Ân chui vào trong ngực Nguyên Bình Chi, đầu gối ở ngực hắn, lầm bầm hỏi: "Thiếp không phải người đàn bà xấu?"
"Ừ?" Nguyên Bình Chi buồn cười hỏi: "Ai nói nàng hư?"
"Bởi vì chuyện Phùng cô nương a." Cố Tích Ân thở dài, nói: "Phùng công tử đối với chúng ta có ân cứu mạng, hắn đem muội muội duy nhất giao cho phu quân, chúng ta theo lý nên hoàn thành nguyện vọng của Phùng công tử , nhưng là. . . . ."
"Nhưng nàng không vui lòng?"
"Ừ." Cố Tích Ân thản nhiên thừa nhận: "Thiếp có thể tiếp nhận Vọng nhi, nhưng không cách nào tiếp nạp Phùng cô nương, nếu phu quân thật nạp nàng, thiếp về sau nhất định sẽ ghét nàng, dù Phùng gia đối với chúng ta có ân. Nên khi chính tai thiếp nghe Phùng cô nương cự tuyệt gả cho chàng thì đáy lòng thiếp thật cao hứng. Phu quân, chàng nói thiếp có phải rất xấu, rất ích kỷ? Cô ấy đáng thương như vậy, thiếp vẫn không muốn đem phu quân chia cho nàng một xíu."
Nguyên Bình Chi bật cười, hỏi: "Nàng đem phu quân chia cho nàng ấy như thế nào? Đem phu quân cắt thành tám khúc sao?"
Cố Tích Ân tức giận đập hắn mấy cái, oán giận nói: "Nói nhăng quậy gì đấy? Không được nguyền rủa bản thân mình?"
Nguyên Bình Chi ha ha cười ra tiếng, sau đó bàn tay tách hai chân của nàng, đem dục vọng lần nữa vùi sâu vào mật x nóng bỏng của nàng, trong tiếng rên rỉ từ từ rút ra luật động .
"Không đem phu quân chia sẻ cùng người khác, nói rõ nàng để ý vi phu. Vi phu cao hứng còn không còn kịp, làm sao cảm thấy nàng rất xấu? Hơn nữa, có lúc nữ nhân hư một chút, nam nhân sẽ yêu hơn."
“Thiếp đang nói với chàng chính sự đấy. . . . . . ngô. . . . . . ừ a. . . . . . không cần. . . . . . thiếp mệt muốn chết rồi. . . . . . "
"Còn có ý định suy nghĩ vơ vẫn, khi nào mệt muốn chết rồi?"
Nguyên Bình Chi để cho nàng nằm trên người mình, đôi tay nâng mông của nàng, thẳng lưng luật động, mật x khít khao nhạy cảm cực kỳ, hơi đâm kích liền chảy nước róc rách, rất nhanh liền làm ướt bụng dưới của hắn.
Cổ họng Nguyên Bình Chi phát khô, dùng thanh âm Cố Tích Ân không nghe được thì thầm nói: "Vật nhỏ, cuối cùng sẽ có một ngày ta bị nàng làm mệt chết mới đúng."
Tình yêu nam nữ, một đêm toàn hoan vui, phiền não tràn đầy trong lòng Cố Tích Ân tựa hồ cũng biến thành không còn gì nữa rồi.
Ngày tiếp theo, vợ chồng Nguyên Bình Chi trong trong thư phòng sửa sang lại sổ sách.
Nguyên Bình Chi thấy Cố Tích Ân đem sổ sách ba năm tới nay sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng, các loại thu vào và chi ra cũng rõ ràng sáng tỏ, hơn nữa đặc biệt phân hai bản trong ngoài, nhằm trông nom tôi tớ ghi chép, tùy thời chú ý đến hành động của hắn, thưởng phạt phân minh.
Cố Tích Ân chia rõ quyền nhân sự và tài chính, hơn nữa phân công minh xác, ai có chức nấy, dò xét lẫn nhau, hiệu quả tương đối rõ rệt.
Ở phương diện này, Cố Tích Ân cực kỳ có thiên phú, nàng quản lý ba năm nay, danh sách tư sản hàng năm của Nguyên Bình Chi tăng gấp hai lần, đối với một khuê nữ chưa từng bước chân ra khỏi nhà, đây thật là thành tích khó lường .
Nguyên Bình Chi cười he he đem sổ sách xem một lần, nói: "Nhà có hiền thê, mọi sự không lo, quả thế."
Cố Tích Ân nói: "Những năm này chiến sự căng thẳng, các điền trang sản xuất lương thực của chúng ta cũng bị xung làm quân lương rồi, nhưng hoàng thượng ghi cho thiếp giấy nợ, về sau nhớ đòi lại."
Nguyên Bình Chi bật cười, nói: "Tất cả do nàng an bài là được."
"Hiện tại thiên hạ thống nhất, quốc gia an khang, chúng ta cũng không cần dự trữ nhiều lương thực như vậy, nên bán một chút, nếu không chồng chất tại kho lúa chỉ làm mồi cho chuột." Cố Tích Ân hiện tại rất có phong phạm đương gia chủ mẫu (người chủ gia đình), quản lí gia đình đâu ra đấy.
Nguyên Bình Chi thở dài, nói: " Phương nam lương thực đầy đủ, Phương bắc nhiều năm chiến loạn cùng thiên tai, lương thực thiếu rất nhiều, những năm trước ta còn thấy trên đường không ít người chết đói, nếu như có thể, làm chút việc thiện thôi."
Cố Tích Ân lại nói: "Nếu chỉ mỗi bữa một chén cơm, chỉ có thể hóa giải nạn đói nhất thời, cần phải có kế sách ổn định và hoà bình lâu dài? Thay vì bố thí, để bọn họ không làm mà hưởng, không bằng thuê bọn họ làm chút chuyện, cho bọn hắn tiền công và lương thực, đây mới là kế hoạch lâu dài."
"Lấy công trả tiền? Đây là vấn đề quan viên triều đình nên suy tính thôi." Nguyên Bình Chi phẫn nộ hất ra sổ sách, nói chuyện kinh tế hắn liền nhức đầu."Thôi, đối với mấy cái này ta không hiểu, nàng có chủ tính thì làm đi, có thể cứu một người cũng là tích đức."
Cố Tích Ân gật đầu một cái, nói: "Thiếp sẽ nỗ lực. Còn nữa..., về chuyện Phùng cô nương, thiếp vẫn không an tâm, nàng cô đơn một người như vậy, cũng không phải là biện pháp, không bằng thiếp và nàng kết bái tỷ muội, đem di sản mẫu thân cho thiếp chia cho nàng một chứ? Tương lai cũng dễ tìm nhà chồng."
Nguyên Bình Chi nhướng mày, tựa hồ không ngờ tới nàng sẽ nghĩ ra biện pháp bồi thường này, hắn dùng ngón tay gõ bàn sách, trầm ngâm nói: "Không ổn, cho dù nàng cùng nàng ấy kết bái rồi, nàng ấy lấy danh nghĩa chị vợ cũng không thích hợp ở Nguyên phủ, trên danh phận vẫn lúng túng. Ta đi tìm mẫu thân thương lượng, để cho nàng thu Mẫn Đình là nghĩa nữ, như vậy nàng chính là tiểu thư Nguyên phủ, tự nhiên có thể danh chánh ngôn thuận ở tại Nguyên phủ."
"Như vậy cũng tốt." Cố Tích Ân thích chủ ý này của Nguyên Bình Chi, một khi thành công, như vậy Nguyên Bình Chi và Phùng Mẫn Đình chính là huynh muội, tự nhiên không cần quan tâm về tình yêu nam nữ.
"Đúng rồi, phu quân, chàng ở U Châu vài năm đã làm những gì? Thiếp còn tưởng chàng đi du lịch khắp nơi, thì ra vẫn đợi ở U châu." Cố Tích Ân hiếu kỳ, Nguyên Bình Chi ở Kế Thành U châu đến tột cùng vì cái gì, sao lại đợi ba năm."Là hoàng thượng phái chàng làm chuyện gì bí mật sao? Giống như nhị ca ẩn núp như vậy? Có thể nói không?"
Nguyên Bình Chi cười cười, nói: "Hiện tại chiến sự đã xong, quốc gia bình định, tự nhiên có thể nói, không bao lâu nữa hoàng thượng cũng sẽ nói chính thức ở trên triều, ta đi U châu không vì cái gì khác là xây thành trì."
"Xây thành trì?" Cố Tích Ân kinh ngạc há to miệng, nói: "Xây thành gì? Làm sao phái chàng đi? Chàng không phải là kỹ sư!"
"Có thể là thiên tài kỹ sư, không phải là thành trì bình thường." Nguyên Bình Chi kiêu ngạo ngẩng cao cằm, nói: "Là vì dời đô, vì thành lập một kinh thành mới."
"Cái gì? !" Cố Tích Ân khiếp sợ đứng lên, chạy đến trước người Nguyên Bình Chi kéo cánh tay hắn, không thể tưởng tượng nổi liên tiếp đặt câu hỏi: "Hoàng thượng muốn dời đô? Dời đến đâu? Kế Thành U châu sao? Tại sao? Kim Lăng không tốt sao? Bắc Phương không phải rất hoang vu sao?"
Nguyên Bình Chi vỗ vỗ bả vai nàng, ý bảo nàng bình tĩnh lại, mới nói: "Ban đầu ta cũng giống nàng khiếp sợ nghi vấn, hoàng thượng là vị nhà lãnh đạo vĩ đại, hắn có suy tính riêng thôi. Thiên hạ thống nhất, Kim Lăng an phận ở một góc, hơn nữa Phương bắc nhiều dân tộc thiểu số, thích quấy rầy biên giới, thậm chí cổ động xâm chiếm trung nguyên, nếu như kinh thành ở Phương nam, sẽ không có lợi cho việc trị vì phía bắc."
Nguyên Bình Chi thật sự kích động, để cho hắn đường đường đại thiếu gia nguyện lao vào nguy hiểm, là vì một câu nói của Huyền Dục.
Huyền Dục nói: "Hôn nhân bất hoà, không tiền bồi thường, không cắt đất, không nạp cống, “Thiên Tử thủ biên giới, quân vương chết xã tắc” (Hoàng thượng chấn thủ ở biên giới, sống chết cùng giang sơn), Đại Cảnh hoàng triều ta làm như thế!"
Cho nên, Huyền Dục muốn đem kinh thành đến nơi nguy hiểm, hắn muốn tự mình trấn thủ biên giới, hắn muốn thiên hạ này thống nhất, cùng chết sống với giang sơn.
Mà Huyền Dục lựa chọn Nguyên Bình Chi làm người thiết kế kinh thành mới, bởi vì Nguyên Bình Chi thuở nhỏ thích kiến tạo, tinh thông đo vẽ bản đồ và hội họa, năng lực thẩm mỹ của hắn càng nổi bật, quan trọng nhất là, Huyền Dục tin tưởng tiểu biểu đệ này.
Đối với một hoàng đế mà nói, còn chuyện gì quan trọng hơn viêc xây dựng kinh thành? Không chỉ vì kinh thành có nguy nga hùng vĩ hay không, còn vì an nguy của hắn, hắn đương nhiên không thể giao thiết kế cho người bình thường.
Tựa như kiến tạo Hoàng lăng, một khi xây dựng xong Hoàng lăng, những công nhân đều bị giết chết, bí mật Hoàng lăng không thể tiết lộ, người chết không cách nào tiết lộ ra ngoài.
Nhưng Hoàng lăng có thể bắt người chết theo, kinh thành không thể, kinh thành đại biểu cho sinh mạng, đại biểu cho sức sống, giết người chẳng lành, vì vậy hoàng đế nhất định phải tìm kiếm người tin cẩn phụ trách xây dựng.
Ba năm này, Nguyên Bình Chi một mực khảo nghiệm địa chất ở Kế Thành U châu, địa hình điều tra, tính toán dân số, cân nhắc một chút vấn đề kinh tế phức tạp nhưng vụn vặt, thiết kế một tòa thành không đơn giản, nếu muốn chân chính xây dựng tốt thì càng phiền toái, mà một khi dời đô, dính đến nhiều người phải di chuyển, công việc liền to lớn phức tạp hơn.
Thời gian ba năm, Nguyên Bình Chi cũng chỉ làm công tác chuẩn bị tiền kỳ mà thôi, bước đầu vẽ ra thảo đồ thiết kế kinh thành mới.
Công việc tương lai, thời gian dài hơn, quan trọng hơn.
Một tòa thành không phải một thế hệ có thể xây xong, cần mấy đời người kiên trì, sinh thời, Nguyên Bình Chi có thể tận mắt thấy hình dáng thô sơ của kinh thành, cũng đủ hài lòng.
Mà trong lúc Huyền Dục tại vị, có thể thực hiện dời kinh thành hay không, còn không biết.
"Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!" Cố Tích Ân ban đầu là không tin, đến khiếp sợ, đến than thở, nàng nắm thật chặt cánh tay, Nguyên Bình Chi tựa hồ như thế không đủ để biểu đạt nội tâm chấn động của nàng .
Nữ nhân luôn khát vọng cuộc sống bình tĩnh an ổn, rất khó lý giải thế giới rộng lớn mạnh mẽ và nguy hiểm của nam nhân.
Lợi hại như vậy, phu quân nàng sắp sửa tự mình thiết kế xây dựng một tòa thành, một kinh thành mới!
"A, phu quân, nếu vậy chẳng phải giá đất ở Kế thành sẽ tăng cao sao? Đất đai U châu cũng tăng cao?" Cố Tích Ân chợt tỉnh ngộ, hưng phấn vỗ bàn tay mình, nói: "Chúng ta nhân cơ hội mua một ít đất như thế nào? Lúc này chính là mua bán không lỗ a!"
Màn lụa nhẹ rủ xuống, âm thanh rên rỉ triền miên không dứt làm người ta mặt đỏ tới mang tai, làm nha hoàn trực đêm phòng ngoài cũng không nhịn được xuân tâm lay động, mất hồn mất vía.
"Thật không cần? Mới vừa rồi là ai tới trêu chọc ta? Ừ?"
Nguyên Bình Chi tham luyến vuốt ve thân thể mềm mại của tiểu thê tử, khi hắn vuốt ve ở dưới, tiểu nương tử hắn xuất lạc càng mê người, hai vú mềm mại như bồ câu chớp mắt trương thẳng to lớn, một tay hắn cũng không cách nào nắm giữ, vòng eo mảnh khảnh, da thịt trong suốt như ngọc, nhất là mật x làm hắn mất hồn, cũng thật sâu hấp dẫn hắn, để cho hắn vì nàng mê say.
Giữa phu thê quả nhiên là thường "Xâm nhập khai thông" như vậy tình cảm mới có thể hòa thuận, cá nước hài hòa a.
“Thiếp sai rồi. . . . . . tha cho thiếp đi. . . . . . ô ô. . . . . . " Cố Tích Ân mềm mại khóc khẽ không giống khước từ, mà càng giống như tán tỉnh, khiến Nguyên Bình Chi thầm than một tiếng báu vật trời sanh, liền cúi đầu hôn môi anh đào của nàng, ôm chặt eo nhỏ của nàng, bắt đầu điên cuồng kéo ra đưa vào .
“Ừ. . . . . . a. . . . . . " Cố Tích Ân ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh giống như thác nước rủ xuống lay động, nàng theo luật động của Nguyên Bình Chi mà đung đưa eo nhỏ nhắn, làm người ta nghiện khoái cảm tê dại, một luồng sóng cuốn lấy toàn thân nàng, hai chân thon dài chủ động vòng chặt eo nam nhân, tận tình phối hợp nam nhân kích cuồng.
Đúng như Nguyên Bình Chi nói, tối nay là nàng cố ý hấp dẫn hắn, bởi vì trong lòng không an cùng lo sợ nghi hoặc.
Phùng Mẫn Đình lại chủ động cự tuyệt Nguyên Chi thu nạp, kết quả này đối với Cố Tích Ân mà nói là có lợi nhất, nhưng nàng không cách nào an lòng, cảm thấy áy náy.
Đạo nghĩa và lòng riêng trước mặt, huynh muội Phùng thị có vẻ như trời quang trăng sáng (tâm hồn trong sáng), khiến nàng càng thêm ích kỷ và khó chịu, phu quân có thể cho là nàng tâm địa ác độc hay không, không thể khoan dung, có vì vậy mà ghét nàng? !
"Phu quân. . . . . . Như vậy có thoải mái hay không?" Nàng ôm chặt lấy bả vai Nguyên Bình Chi, đưa phấn lưỡi liếm nụ hoa trên ngực bền chắc của hắn, Nguyên Bình Chi khàn khàn rên rỉ một tiếng.
"Vật nhỏ, nàng lại muốn tác quái."
Cố Tích Ân giảo hoạt cười trộm, dứt khoát ngậm nụ hoa trước ngực hắn không thả, liếm láp qua lại mút vào, thân thể Nguyên Bình Chi đột nhiên run một cái, đem dục vọng chính mình chôn sâu hơn vào hoa huy*t, hung hãn nhanh chóng kéo ra đưa vào , Cố Tích Ân bị hắn kích tình đụng nhau, thất thanh rên rỉ, ngay cả giường lớn kiên cố đều bị hai người kịch liệt vận động mà kêu két vang dội, làm người ta nghe mặt đỏ tới mang tai.
Không biết qua bao lâu, khi Cố Tích Ân cho là mình sẽ phải hôn mê thì Nguyên Bình Chi cuối cùng thật sâu chôn vào hoa huy*t nàng, bắn nhanh từng cổ tinh hoa nóng bỏng.
Nguyên Bình Chi thở ra một hơi thật dài, khoái cảm mãnh liệt như vậy, thật để cho hắn dục tiên dục tử, xem ra tiểu nương tử hắn đích xác là báu vật nhân gian, cuộc sống "Tính phúc" tương lai của bọn họ nhất định sẽ mỹ mãn.
Nhận thức như vậy, dễ dàng làm cho tâm tình nam nhân vui vẻ.
Mấy phen mây mưa, Cố Tích Ân đã mềm nhũn, không thể động đậy, vẫn là Nguyên Bình Chi lấy nước nóng giúp nàng lau sạch thân thể, hai người đều mệt, chuyện tắm rửa phải đợi đến sáng sớm mai thôi.
Chờ tất cả dọn dẹp thỏa đáng, lần nữa nằm chết dí trong ổ chăn sạch sẽ thoải mái thì Nguyên Bình Chi đưa tay ôm tiểu nương tử vào trong ngực, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Cố Tích Ân lúc này đã khôi phục nguyên khí, nhưng không buồn ngủ chút nào, nàng ở trong lồng ngực Nguyên Bình Chi trằn trọc trở mình, tâm tư bất an.
"Thế nào?" bàn tay Nguyên Bình Chi vẫn ôm nàng, buồn ngủ mông lung hỏi.
Cố Tích Ân chui vào trong ngực Nguyên Bình Chi, đầu gối ở ngực hắn, lầm bầm hỏi: "Thiếp không phải người đàn bà xấu?"
"Ừ?" Nguyên Bình Chi buồn cười hỏi: "Ai nói nàng hư?"
"Bởi vì chuyện Phùng cô nương a." Cố Tích Ân thở dài, nói: "Phùng công tử đối với chúng ta có ân cứu mạng, hắn đem muội muội duy nhất giao cho phu quân, chúng ta theo lý nên hoàn thành nguyện vọng của Phùng công tử , nhưng là. . . . ."
"Nhưng nàng không vui lòng?"
"Ừ." Cố Tích Ân thản nhiên thừa nhận: "Thiếp có thể tiếp nhận Vọng nhi, nhưng không cách nào tiếp nạp Phùng cô nương, nếu phu quân thật nạp nàng, thiếp về sau nhất định sẽ ghét nàng, dù Phùng gia đối với chúng ta có ân. Nên khi chính tai thiếp nghe Phùng cô nương cự tuyệt gả cho chàng thì đáy lòng thiếp thật cao hứng. Phu quân, chàng nói thiếp có phải rất xấu, rất ích kỷ? Cô ấy đáng thương như vậy, thiếp vẫn không muốn đem phu quân chia cho nàng một xíu."
Nguyên Bình Chi bật cười, hỏi: "Nàng đem phu quân chia cho nàng ấy như thế nào? Đem phu quân cắt thành tám khúc sao?"
Cố Tích Ân tức giận đập hắn mấy cái, oán giận nói: "Nói nhăng quậy gì đấy? Không được nguyền rủa bản thân mình?"
Nguyên Bình Chi ha ha cười ra tiếng, sau đó bàn tay tách hai chân của nàng, đem dục vọng lần nữa vùi sâu vào mật x nóng bỏng của nàng, trong tiếng rên rỉ từ từ rút ra luật động .
"Không đem phu quân chia sẻ cùng người khác, nói rõ nàng để ý vi phu. Vi phu cao hứng còn không còn kịp, làm sao cảm thấy nàng rất xấu? Hơn nữa, có lúc nữ nhân hư một chút, nam nhân sẽ yêu hơn."
“Thiếp đang nói với chàng chính sự đấy. . . . . . ngô. . . . . . ừ a. . . . . . không cần. . . . . . thiếp mệt muốn chết rồi. . . . . . "
"Còn có ý định suy nghĩ vơ vẫn, khi nào mệt muốn chết rồi?"
Nguyên Bình Chi để cho nàng nằm trên người mình, đôi tay nâng mông của nàng, thẳng lưng luật động, mật x khít khao nhạy cảm cực kỳ, hơi đâm kích liền chảy nước róc rách, rất nhanh liền làm ướt bụng dưới của hắn.
Cổ họng Nguyên Bình Chi phát khô, dùng thanh âm Cố Tích Ân không nghe được thì thầm nói: "Vật nhỏ, cuối cùng sẽ có một ngày ta bị nàng làm mệt chết mới đúng."
Tình yêu nam nữ, một đêm toàn hoan vui, phiền não tràn đầy trong lòng Cố Tích Ân tựa hồ cũng biến thành không còn gì nữa rồi.
Ngày tiếp theo, vợ chồng Nguyên Bình Chi trong trong thư phòng sửa sang lại sổ sách.
Nguyên Bình Chi thấy Cố Tích Ân đem sổ sách ba năm tới nay sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng, các loại thu vào và chi ra cũng rõ ràng sáng tỏ, hơn nữa đặc biệt phân hai bản trong ngoài, nhằm trông nom tôi tớ ghi chép, tùy thời chú ý đến hành động của hắn, thưởng phạt phân minh.
Cố Tích Ân chia rõ quyền nhân sự và tài chính, hơn nữa phân công minh xác, ai có chức nấy, dò xét lẫn nhau, hiệu quả tương đối rõ rệt.
Ở phương diện này, Cố Tích Ân cực kỳ có thiên phú, nàng quản lý ba năm nay, danh sách tư sản hàng năm của Nguyên Bình Chi tăng gấp hai lần, đối với một khuê nữ chưa từng bước chân ra khỏi nhà, đây thật là thành tích khó lường .
Nguyên Bình Chi cười he he đem sổ sách xem một lần, nói: "Nhà có hiền thê, mọi sự không lo, quả thế."
Cố Tích Ân nói: "Những năm này chiến sự căng thẳng, các điền trang sản xuất lương thực của chúng ta cũng bị xung làm quân lương rồi, nhưng hoàng thượng ghi cho thiếp giấy nợ, về sau nhớ đòi lại."
Nguyên Bình Chi bật cười, nói: "Tất cả do nàng an bài là được."
"Hiện tại thiên hạ thống nhất, quốc gia an khang, chúng ta cũng không cần dự trữ nhiều lương thực như vậy, nên bán một chút, nếu không chồng chất tại kho lúa chỉ làm mồi cho chuột." Cố Tích Ân hiện tại rất có phong phạm đương gia chủ mẫu (người chủ gia đình), quản lí gia đình đâu ra đấy.
Nguyên Bình Chi thở dài, nói: " Phương nam lương thực đầy đủ, Phương bắc nhiều năm chiến loạn cùng thiên tai, lương thực thiếu rất nhiều, những năm trước ta còn thấy trên đường không ít người chết đói, nếu như có thể, làm chút việc thiện thôi."
Cố Tích Ân lại nói: "Nếu chỉ mỗi bữa một chén cơm, chỉ có thể hóa giải nạn đói nhất thời, cần phải có kế sách ổn định và hoà bình lâu dài? Thay vì bố thí, để bọn họ không làm mà hưởng, không bằng thuê bọn họ làm chút chuyện, cho bọn hắn tiền công và lương thực, đây mới là kế hoạch lâu dài."
"Lấy công trả tiền? Đây là vấn đề quan viên triều đình nên suy tính thôi." Nguyên Bình Chi phẫn nộ hất ra sổ sách, nói chuyện kinh tế hắn liền nhức đầu."Thôi, đối với mấy cái này ta không hiểu, nàng có chủ tính thì làm đi, có thể cứu một người cũng là tích đức."
Cố Tích Ân gật đầu một cái, nói: "Thiếp sẽ nỗ lực. Còn nữa..., về chuyện Phùng cô nương, thiếp vẫn không an tâm, nàng cô đơn một người như vậy, cũng không phải là biện pháp, không bằng thiếp và nàng kết bái tỷ muội, đem di sản mẫu thân cho thiếp chia cho nàng một chứ? Tương lai cũng dễ tìm nhà chồng."
Nguyên Bình Chi nhướng mày, tựa hồ không ngờ tới nàng sẽ nghĩ ra biện pháp bồi thường này, hắn dùng ngón tay gõ bàn sách, trầm ngâm nói: "Không ổn, cho dù nàng cùng nàng ấy kết bái rồi, nàng ấy lấy danh nghĩa chị vợ cũng không thích hợp ở Nguyên phủ, trên danh phận vẫn lúng túng. Ta đi tìm mẫu thân thương lượng, để cho nàng thu Mẫn Đình là nghĩa nữ, như vậy nàng chính là tiểu thư Nguyên phủ, tự nhiên có thể danh chánh ngôn thuận ở tại Nguyên phủ."
"Như vậy cũng tốt." Cố Tích Ân thích chủ ý này của Nguyên Bình Chi, một khi thành công, như vậy Nguyên Bình Chi và Phùng Mẫn Đình chính là huynh muội, tự nhiên không cần quan tâm về tình yêu nam nữ.
"Đúng rồi, phu quân, chàng ở U Châu vài năm đã làm những gì? Thiếp còn tưởng chàng đi du lịch khắp nơi, thì ra vẫn đợi ở U châu." Cố Tích Ân hiếu kỳ, Nguyên Bình Chi ở Kế Thành U châu đến tột cùng vì cái gì, sao lại đợi ba năm."Là hoàng thượng phái chàng làm chuyện gì bí mật sao? Giống như nhị ca ẩn núp như vậy? Có thể nói không?"
Nguyên Bình Chi cười cười, nói: "Hiện tại chiến sự đã xong, quốc gia bình định, tự nhiên có thể nói, không bao lâu nữa hoàng thượng cũng sẽ nói chính thức ở trên triều, ta đi U châu không vì cái gì khác là xây thành trì."
"Xây thành trì?" Cố Tích Ân kinh ngạc há to miệng, nói: "Xây thành gì? Làm sao phái chàng đi? Chàng không phải là kỹ sư!"
"Có thể là thiên tài kỹ sư, không phải là thành trì bình thường." Nguyên Bình Chi kiêu ngạo ngẩng cao cằm, nói: "Là vì dời đô, vì thành lập một kinh thành mới."
"Cái gì? !" Cố Tích Ân khiếp sợ đứng lên, chạy đến trước người Nguyên Bình Chi kéo cánh tay hắn, không thể tưởng tượng nổi liên tiếp đặt câu hỏi: "Hoàng thượng muốn dời đô? Dời đến đâu? Kế Thành U châu sao? Tại sao? Kim Lăng không tốt sao? Bắc Phương không phải rất hoang vu sao?"
Nguyên Bình Chi vỗ vỗ bả vai nàng, ý bảo nàng bình tĩnh lại, mới nói: "Ban đầu ta cũng giống nàng khiếp sợ nghi vấn, hoàng thượng là vị nhà lãnh đạo vĩ đại, hắn có suy tính riêng thôi. Thiên hạ thống nhất, Kim Lăng an phận ở một góc, hơn nữa Phương bắc nhiều dân tộc thiểu số, thích quấy rầy biên giới, thậm chí cổ động xâm chiếm trung nguyên, nếu như kinh thành ở Phương nam, sẽ không có lợi cho việc trị vì phía bắc."
Nguyên Bình Chi thật sự kích động, để cho hắn đường đường đại thiếu gia nguyện lao vào nguy hiểm, là vì một câu nói của Huyền Dục.
Huyền Dục nói: "Hôn nhân bất hoà, không tiền bồi thường, không cắt đất, không nạp cống, “Thiên Tử thủ biên giới, quân vương chết xã tắc” (Hoàng thượng chấn thủ ở biên giới, sống chết cùng giang sơn), Đại Cảnh hoàng triều ta làm như thế!"
Cho nên, Huyền Dục muốn đem kinh thành đến nơi nguy hiểm, hắn muốn tự mình trấn thủ biên giới, hắn muốn thiên hạ này thống nhất, cùng chết sống với giang sơn.
Mà Huyền Dục lựa chọn Nguyên Bình Chi làm người thiết kế kinh thành mới, bởi vì Nguyên Bình Chi thuở nhỏ thích kiến tạo, tinh thông đo vẽ bản đồ và hội họa, năng lực thẩm mỹ của hắn càng nổi bật, quan trọng nhất là, Huyền Dục tin tưởng tiểu biểu đệ này.
Đối với một hoàng đế mà nói, còn chuyện gì quan trọng hơn viêc xây dựng kinh thành? Không chỉ vì kinh thành có nguy nga hùng vĩ hay không, còn vì an nguy của hắn, hắn đương nhiên không thể giao thiết kế cho người bình thường.
Tựa như kiến tạo Hoàng lăng, một khi xây dựng xong Hoàng lăng, những công nhân đều bị giết chết, bí mật Hoàng lăng không thể tiết lộ, người chết không cách nào tiết lộ ra ngoài.
Nhưng Hoàng lăng có thể bắt người chết theo, kinh thành không thể, kinh thành đại biểu cho sinh mạng, đại biểu cho sức sống, giết người chẳng lành, vì vậy hoàng đế nhất định phải tìm kiếm người tin cẩn phụ trách xây dựng.
Ba năm này, Nguyên Bình Chi một mực khảo nghiệm địa chất ở Kế Thành U châu, địa hình điều tra, tính toán dân số, cân nhắc một chút vấn đề kinh tế phức tạp nhưng vụn vặt, thiết kế một tòa thành không đơn giản, nếu muốn chân chính xây dựng tốt thì càng phiền toái, mà một khi dời đô, dính đến nhiều người phải di chuyển, công việc liền to lớn phức tạp hơn.
Thời gian ba năm, Nguyên Bình Chi cũng chỉ làm công tác chuẩn bị tiền kỳ mà thôi, bước đầu vẽ ra thảo đồ thiết kế kinh thành mới.
Công việc tương lai, thời gian dài hơn, quan trọng hơn.
Một tòa thành không phải một thế hệ có thể xây xong, cần mấy đời người kiên trì, sinh thời, Nguyên Bình Chi có thể tận mắt thấy hình dáng thô sơ của kinh thành, cũng đủ hài lòng.
Mà trong lúc Huyền Dục tại vị, có thể thực hiện dời kinh thành hay không, còn không biết.
"Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!" Cố Tích Ân ban đầu là không tin, đến khiếp sợ, đến than thở, nàng nắm thật chặt cánh tay, Nguyên Bình Chi tựa hồ như thế không đủ để biểu đạt nội tâm chấn động của nàng .
Nữ nhân luôn khát vọng cuộc sống bình tĩnh an ổn, rất khó lý giải thế giới rộng lớn mạnh mẽ và nguy hiểm của nam nhân.
Lợi hại như vậy, phu quân nàng sắp sửa tự mình thiết kế xây dựng một tòa thành, một kinh thành mới!
"A, phu quân, nếu vậy chẳng phải giá đất ở Kế thành sẽ tăng cao sao? Đất đai U châu cũng tăng cao?" Cố Tích Ân chợt tỉnh ngộ, hưng phấn vỗ bàn tay mình, nói: "Chúng ta nhân cơ hội mua một ít đất như thế nào? Lúc này chính là mua bán không lỗ a!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook