Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi
-
Chương 39: Lão hổ không phát uy, xem ta là mèo bệnh sao?
Tức Mặc Hành Vân nhìn thật giống một nữ nhân, hắn lạnh nhạt tiếp thu ánh mắt kinh diễm của bọn họ, một lát sau, hắn mới mở miệng cắt ngang tưởng tượng của bọn họ: “Bản thần y là người phương nào không quan trọng, nếu có thể làm cho bản thần y một mâm hoa đào tô, bản thần y đây có thể cân nhắc nói cho các ngươi biết thân phận của ta.”
”Hì hì.” Lâm Tử Lộc nhịn không được cười ra tiếng, hơn nữa thành công khiến cho mọi người chú ý.
”Cười cái gì, có cái gì buồn cười sao?” Tức Mặc Hành Vân quát, còn không có người nào dám vạch trần hắn một cách trần trụi như thế này.
Lâm Tử Lộc che miệng lại: “Không buồn cười, một chút cũng không buồn cười, các ngươi tiếp tục, tiếp tục đi.”
”Vậy thì mời các hạ dời bước xuống dưới lầu, Tô mỗ lập tức phân phó phòng bếp làm hoa đào tô.” Tô Ngọc Li thức thời vì Lâm Tử Lộc giải vây, Tô Ngọc Li vừa nghe khẩu khí nói chuyện của người này liền biết hắn là Tức Mặc Hành Vân, khắp thiên hạ người tự xưng thần y, lại còn có mỹ mạo như thế này chỉ có một người, bất quá Tô Ngọc Li rất hiếu kỳ, vì sao hắn sẽ cùng Thất hoàng tử quan hệ qua lại thân cận.
”Tốt, không thể ăn món kia thì ta sẽ không nói gì hết.” Hiển nhiên hoa đào tô mới là mục đích cuối cùng của Tức Mặc Hành Vân, hắn vui vui vẻ vẻ đi theo Tô Ngọc Li xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Tử Lộc và một người áo đen nãy giờ vẫn chưa nói gì, người nọ đứng ở đầu giường Lâm, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt không có một tia dao động, kém chút làm cho nàng tưởng rằng hắn đang ngủ.
Lâm Tử Lộc đi gần về phia giường Lâm, khi cách giường còn hai bước chân thì người nọ cản nàng lại, một mặt người lạ chớ lại gần.
”Ngươi làm gì vậy? Chắc cgươi là thị vệ của hắn, cư nhiên dám ngăn cản ta, nếu không có ta cưu, hiện tại các ngươi không biết phải đi đâu để tìm hắn.” Lão hổ không phát uy, xem nàng như mèo bệnh sao?
”Các ngươi còn có mặt mũi đến đây, hiện tại lại còn diễu võ dương oai với ta, trước kia thì các người đi nơi nào hả? Biết rõ hắn trúng độc còn không chăm sóc hắn cẩn thận, thật là không biết các ngươi làm thị vệ kiểu gì nữa, nếu ta là ngươi, ta đã treo cổ tự sát rồi.”
Lâm Tử Lộc liến thoắng phun ra một đống lớn chỉ trích, liền cảm thấy cả người uể oải, vừa rồi bị chuyện của Lâm dọa hoảng sợ, làm cho đầu nàng có chút quay cuồng.
Dạ Ẩn đứng yên ở đầu giường nghe mấy lời này trợn tròn mắt, không biết đây là dã nha đầu tới từ nơi nào, không những nữ giả nam trang, còn ở nơi này hướng phái hắn gào to rống lớn, kém chút nữa rống hắn đến mức sửng sốt.
”Thôi, các ngươi chiếu cố hắn đi, nếu hắn có sơ xuất gì, các ngươi ngay cả...” Nàng nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra được một từ thích hợp, dứt khoát vung tay áo, đi đến cái giường nhỏ gần bên cạnh, mệt mỏi nằm vật xuống.
Nàng hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, bây giờ sức lực nâng tay cũng không có, trực tiếp nhắm mắt, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Dạ Ẩn im lặng, thực sự hắn chưa thấy qua nữ nhân nào như vậy, trong phòng còn có hai đại nam nhân ở đây, thế nhưng nàng ta vừa nằm xuống một cái đã ngủ say, thật là kỳ quái, Dạ Ẩn cũng nghẹn nửa ngày cũng không biết dã nữ nhân này là người nơi nào mà lại khác người đến thế, cuối cùng cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Dưới lầu, Tức Mặc Hành Vân và Tô Ngọc Li đang uống trà hoa.
”Các hạ lần này tới để dẫn người đi sao?” Tô Ngọc Li nhấp một ngụm trà, tò mò hỏi.
”Bản thần y cũng không biết, chuyện này phải xem ý hắn, hắn muốn đi thì đi, hắn muốn lưu liền lưu.” Tức Mặc Hành Vân lại uống một hớp trà lớn, miệng đều là mùi hoa lài, tâm tình thích ý.
”Xem ra các hạ cùng Lâm quan hệ rất tốt, như vậy Tô mỗ cũng không cần phải lo lắng rồi.” Tô Ngọc Li buông chén trà xuống, vì Tức Mặc Hành Vân thêm trà.
”Có bản thần y ở đây, hắn không chết được.” Tức Mặc Hành Vân lại uống một ly trà để lót bụng, loại phương thức uống trà này giống kiểu của Lâm Tử Lộc vài phần.
”Đó là tự nhiên, thần y y thuật cao minh.” Tô Ngọc Li nói tới chỗ này dừng một chút, rồi sau đó lại tiếp tục, “Nơi này của ta có một loại thảo dược, không biết thần y có hứng thú hay không?”
”Không có hứng thú, ta chỉ muốn ăn hoa đào tô.” Tức Mặc Hành Vân không chút do dự cự tuyệt, mỹ thực hấp dẫn mới là quan tâm lớn nhất của hắn.
”Cây Yên Vũ hoa này thì như thế nào?”
”Hì hì.” Lâm Tử Lộc nhịn không được cười ra tiếng, hơn nữa thành công khiến cho mọi người chú ý.
”Cười cái gì, có cái gì buồn cười sao?” Tức Mặc Hành Vân quát, còn không có người nào dám vạch trần hắn một cách trần trụi như thế này.
Lâm Tử Lộc che miệng lại: “Không buồn cười, một chút cũng không buồn cười, các ngươi tiếp tục, tiếp tục đi.”
”Vậy thì mời các hạ dời bước xuống dưới lầu, Tô mỗ lập tức phân phó phòng bếp làm hoa đào tô.” Tô Ngọc Li thức thời vì Lâm Tử Lộc giải vây, Tô Ngọc Li vừa nghe khẩu khí nói chuyện của người này liền biết hắn là Tức Mặc Hành Vân, khắp thiên hạ người tự xưng thần y, lại còn có mỹ mạo như thế này chỉ có một người, bất quá Tô Ngọc Li rất hiếu kỳ, vì sao hắn sẽ cùng Thất hoàng tử quan hệ qua lại thân cận.
”Tốt, không thể ăn món kia thì ta sẽ không nói gì hết.” Hiển nhiên hoa đào tô mới là mục đích cuối cùng của Tức Mặc Hành Vân, hắn vui vui vẻ vẻ đi theo Tô Ngọc Li xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Tử Lộc và một người áo đen nãy giờ vẫn chưa nói gì, người nọ đứng ở đầu giường Lâm, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt không có một tia dao động, kém chút làm cho nàng tưởng rằng hắn đang ngủ.
Lâm Tử Lộc đi gần về phia giường Lâm, khi cách giường còn hai bước chân thì người nọ cản nàng lại, một mặt người lạ chớ lại gần.
”Ngươi làm gì vậy? Chắc cgươi là thị vệ của hắn, cư nhiên dám ngăn cản ta, nếu không có ta cưu, hiện tại các ngươi không biết phải đi đâu để tìm hắn.” Lão hổ không phát uy, xem nàng như mèo bệnh sao?
”Các ngươi còn có mặt mũi đến đây, hiện tại lại còn diễu võ dương oai với ta, trước kia thì các người đi nơi nào hả? Biết rõ hắn trúng độc còn không chăm sóc hắn cẩn thận, thật là không biết các ngươi làm thị vệ kiểu gì nữa, nếu ta là ngươi, ta đã treo cổ tự sát rồi.”
Lâm Tử Lộc liến thoắng phun ra một đống lớn chỉ trích, liền cảm thấy cả người uể oải, vừa rồi bị chuyện của Lâm dọa hoảng sợ, làm cho đầu nàng có chút quay cuồng.
Dạ Ẩn đứng yên ở đầu giường nghe mấy lời này trợn tròn mắt, không biết đây là dã nha đầu tới từ nơi nào, không những nữ giả nam trang, còn ở nơi này hướng phái hắn gào to rống lớn, kém chút nữa rống hắn đến mức sửng sốt.
”Thôi, các ngươi chiếu cố hắn đi, nếu hắn có sơ xuất gì, các ngươi ngay cả...” Nàng nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra được một từ thích hợp, dứt khoát vung tay áo, đi đến cái giường nhỏ gần bên cạnh, mệt mỏi nằm vật xuống.
Nàng hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi, bây giờ sức lực nâng tay cũng không có, trực tiếp nhắm mắt, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Dạ Ẩn im lặng, thực sự hắn chưa thấy qua nữ nhân nào như vậy, trong phòng còn có hai đại nam nhân ở đây, thế nhưng nàng ta vừa nằm xuống một cái đã ngủ say, thật là kỳ quái, Dạ Ẩn cũng nghẹn nửa ngày cũng không biết dã nữ nhân này là người nơi nào mà lại khác người đến thế, cuối cùng cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Dưới lầu, Tức Mặc Hành Vân và Tô Ngọc Li đang uống trà hoa.
”Các hạ lần này tới để dẫn người đi sao?” Tô Ngọc Li nhấp một ngụm trà, tò mò hỏi.
”Bản thần y cũng không biết, chuyện này phải xem ý hắn, hắn muốn đi thì đi, hắn muốn lưu liền lưu.” Tức Mặc Hành Vân lại uống một hớp trà lớn, miệng đều là mùi hoa lài, tâm tình thích ý.
”Xem ra các hạ cùng Lâm quan hệ rất tốt, như vậy Tô mỗ cũng không cần phải lo lắng rồi.” Tô Ngọc Li buông chén trà xuống, vì Tức Mặc Hành Vân thêm trà.
”Có bản thần y ở đây, hắn không chết được.” Tức Mặc Hành Vân lại uống một ly trà để lót bụng, loại phương thức uống trà này giống kiểu của Lâm Tử Lộc vài phần.
”Đó là tự nhiên, thần y y thuật cao minh.” Tô Ngọc Li nói tới chỗ này dừng một chút, rồi sau đó lại tiếp tục, “Nơi này của ta có một loại thảo dược, không biết thần y có hứng thú hay không?”
”Không có hứng thú, ta chỉ muốn ăn hoa đào tô.” Tức Mặc Hành Vân không chút do dự cự tuyệt, mỹ thực hấp dẫn mới là quan tâm lớn nhất của hắn.
”Cây Yên Vũ hoa này thì như thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook