Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi
-
Chương 102: Linh Lung Các, uy áp âm lãnh tới cực hạn
Sau một thời gian dài đi đường, cuối cùng Lâm Tử Thần bọn họ cũng tới Linh Lung Các.
Vốn cho rằng đến Linh Lung Các là có thể ngay lập tức đi gặp vị đại nhân kia, không nghĩ tới hắn liền bị Mặc mang về chỗ ở của hắn trước.
"Trước đi tắm cái đã." Mặc chỉ chỉ vào một cái phòng ở trước mặt.
"Nga." Không rõ hắn ta muốn làm cái gì, nhưng Lâm Tử Thần vẫn ngoan ngoãn đẩy cửa tiến vào, dù sao hắn cũng không có quyền cự tuyệt.
Thấy Lâm Tử Thần đóng cửa lại, Mặc cũng chui vào một gian phòng, bản thân mình cũng muốn đi tắm rửa.
Đại khái là do được phân phó từ trước, trong gian phòng đã chuẩn bị sẵn nước ấm, độ ấm vừa phải, Lâm Tử Thần thoát ra y phục mặc trên người, rồi đi về phía thùng gỗ.
Thật lâu chưa được tắm nước nóng, hắn thoải mái thở dài một hơi.
Tựa hồ trong nước này còn có một loại U Hương đặc thù, thấm vào ruột gan, cả người mệt mỏi rồi đều như được biến mất.
Quá mức thoải mái làm cho hắn tiến vào trạng thái thả lỏng, không lâu sau đã đã ngủ thiếp đi ở trong thùng tắm.
Thẳng đến khi có người mở cửa tiến vào, mới làm cho hắn bừng tỉnh. Đáng chết, hắn thế nào có thể buông lỏng phong bị ở loại địa phương này.
Người tới ước chừng là hạ nhân Linh Lung Các, mặc áo choàng màu xanh nhạt, tóc dài dùng một chiếc trâm cài cố định ở đỉnh đầu, nếu không phải là vì ở chỗ này, hắn đã nghĩ người nọ là một tiểu đạo sĩ.
Người kia đặt y phục lên trên bàn, không thấy Lâm Tử Thần nói gì, thì liền lập tức xoay người rời đi, bốn bề yên lặng giống như người kia chưa từng xuất hiện ở chỗ này.
Lâm Tử Thần đứng dậy, thay xiêm y mà người kia đưa tới, đồng dạng là một bộ màu xanh nhạt, nhưng mà màu sắc hình như nhạt hơn bộ y phục trên người người kia một chút.
Tùy ý xoa xoa mái tóc dài, Lâm Tử Thần đi ra cửa phòng, liền thấy Mặc cũng đi đang ra từ gian phòng cách vách.
Hắn cũng mặc một bộ áo choàng màu xanh, màu xanh của hắn cũng phá lệ xanh, không có nhạt như của mấy người bọn họ, nó giống như là một loại u lam của ước.
Chẳng lẽ đậm nhạt của màu lam là đại biểu cho địa vị thân phận ở Linh Lung Các?
Mặc cũng nhìn về phía hắn, nhăn lại hàng mày rậm của hắn, bước nhanh đi đến bên cạnh LâmTử Thần, sau đó nâng tay.
Trong lòng Lâm Tử Thần truyền tới từng trận lo lắng, tóc cũng muốn dựng đứng lên.
"Đại nhân chán ghét người khác mặc quần áo không chỉnh tề, đem tóc của ngươi buộc lại cho tử tế." Mặc liếc mắt ra hiệu cho một tên hạ nhân ở bên cạnh, hắn ta lập tức đưa ra một cây trâm.
Lâm Tử Thần tiếp nhận, tự buộc tóc cho bản thân. Đột nhiên nhớ tới trước kia, đều là Lâm Tử Lộc làm cho hắn...
"Đi thôi." Giọng nói lạnh nhạt của Mặc ngắt quãng dòng suy nghĩ của hắn.
Đi sau lưng Mặc, không biết đi bao lâu thì bọn họ đi tới một tòa cung điện.
Vì sao nói nó là cung điện, đó là bởi vì nơi này thật lớn, lớn đến không thể tưởng tượng nổi, vượt qua nhận thức từ khi sinh ra của Lâm Tử Thần.
Đều nói tin tức của Linh Lung Các ngàn vàng khó mua, điều đó có thể suy ra Linh Lung Các giàu có đến mức nào.
Còn chưa có bước vào cung điện, Lâm Tử Thần đã có thể rõ ràng cảm nhận được áp khí âm lãnh truyền ra từ trong điện, loại cảm giác này làm cho da đầu hắn run lên, cái cảm giác này không khác gì đang bị một con độc xà nhìn chằm chằm,
"Tiến vào thiên điện Linh Lung Các, đại nhân hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái nấy, nếu không hỏi gì thì ngàn vạn lần không thể lắm miệng, bằng không bị mất mạng đừng oán trách ta không nhắc nhở trước." Thời điểm đi qua cánh cửa thứ nhất, Mặc dùng giọng nói bé không thể bé hơn để nhắc nhở hắn.
Lâm Tử Thần dựa vào thính lực hơn người của mình mà nghe được những lời cảnh cáo này của Mặc, liền gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã minh bạch.
Khi cánh cửa cuối cùng được mở ra, cũng chính là lúc cỗ uy áp âm lãnh kia đạt tới cực hạn, cơ hồ đủ để làm cho hắn hít thở không thông, rất muốn ho khan, nhưng lại nghĩ đến lời nói vừa rồicủa Mặc, chỉ đành kiên trì không dám làm ra bất kỳ tiếng động nào.
Vốn cho rằng đến Linh Lung Các là có thể ngay lập tức đi gặp vị đại nhân kia, không nghĩ tới hắn liền bị Mặc mang về chỗ ở của hắn trước.
"Trước đi tắm cái đã." Mặc chỉ chỉ vào một cái phòng ở trước mặt.
"Nga." Không rõ hắn ta muốn làm cái gì, nhưng Lâm Tử Thần vẫn ngoan ngoãn đẩy cửa tiến vào, dù sao hắn cũng không có quyền cự tuyệt.
Thấy Lâm Tử Thần đóng cửa lại, Mặc cũng chui vào một gian phòng, bản thân mình cũng muốn đi tắm rửa.
Đại khái là do được phân phó từ trước, trong gian phòng đã chuẩn bị sẵn nước ấm, độ ấm vừa phải, Lâm Tử Thần thoát ra y phục mặc trên người, rồi đi về phía thùng gỗ.
Thật lâu chưa được tắm nước nóng, hắn thoải mái thở dài một hơi.
Tựa hồ trong nước này còn có một loại U Hương đặc thù, thấm vào ruột gan, cả người mệt mỏi rồi đều như được biến mất.
Quá mức thoải mái làm cho hắn tiến vào trạng thái thả lỏng, không lâu sau đã đã ngủ thiếp đi ở trong thùng tắm.
Thẳng đến khi có người mở cửa tiến vào, mới làm cho hắn bừng tỉnh. Đáng chết, hắn thế nào có thể buông lỏng phong bị ở loại địa phương này.
Người tới ước chừng là hạ nhân Linh Lung Các, mặc áo choàng màu xanh nhạt, tóc dài dùng một chiếc trâm cài cố định ở đỉnh đầu, nếu không phải là vì ở chỗ này, hắn đã nghĩ người nọ là một tiểu đạo sĩ.
Người kia đặt y phục lên trên bàn, không thấy Lâm Tử Thần nói gì, thì liền lập tức xoay người rời đi, bốn bề yên lặng giống như người kia chưa từng xuất hiện ở chỗ này.
Lâm Tử Thần đứng dậy, thay xiêm y mà người kia đưa tới, đồng dạng là một bộ màu xanh nhạt, nhưng mà màu sắc hình như nhạt hơn bộ y phục trên người người kia một chút.
Tùy ý xoa xoa mái tóc dài, Lâm Tử Thần đi ra cửa phòng, liền thấy Mặc cũng đi đang ra từ gian phòng cách vách.
Hắn cũng mặc một bộ áo choàng màu xanh, màu xanh của hắn cũng phá lệ xanh, không có nhạt như của mấy người bọn họ, nó giống như là một loại u lam của ước.
Chẳng lẽ đậm nhạt của màu lam là đại biểu cho địa vị thân phận ở Linh Lung Các?
Mặc cũng nhìn về phía hắn, nhăn lại hàng mày rậm của hắn, bước nhanh đi đến bên cạnh LâmTử Thần, sau đó nâng tay.
Trong lòng Lâm Tử Thần truyền tới từng trận lo lắng, tóc cũng muốn dựng đứng lên.
"Đại nhân chán ghét người khác mặc quần áo không chỉnh tề, đem tóc của ngươi buộc lại cho tử tế." Mặc liếc mắt ra hiệu cho một tên hạ nhân ở bên cạnh, hắn ta lập tức đưa ra một cây trâm.
Lâm Tử Thần tiếp nhận, tự buộc tóc cho bản thân. Đột nhiên nhớ tới trước kia, đều là Lâm Tử Lộc làm cho hắn...
"Đi thôi." Giọng nói lạnh nhạt của Mặc ngắt quãng dòng suy nghĩ của hắn.
Đi sau lưng Mặc, không biết đi bao lâu thì bọn họ đi tới một tòa cung điện.
Vì sao nói nó là cung điện, đó là bởi vì nơi này thật lớn, lớn đến không thể tưởng tượng nổi, vượt qua nhận thức từ khi sinh ra của Lâm Tử Thần.
Đều nói tin tức của Linh Lung Các ngàn vàng khó mua, điều đó có thể suy ra Linh Lung Các giàu có đến mức nào.
Còn chưa có bước vào cung điện, Lâm Tử Thần đã có thể rõ ràng cảm nhận được áp khí âm lãnh truyền ra từ trong điện, loại cảm giác này làm cho da đầu hắn run lên, cái cảm giác này không khác gì đang bị một con độc xà nhìn chằm chằm,
"Tiến vào thiên điện Linh Lung Các, đại nhân hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái nấy, nếu không hỏi gì thì ngàn vạn lần không thể lắm miệng, bằng không bị mất mạng đừng oán trách ta không nhắc nhở trước." Thời điểm đi qua cánh cửa thứ nhất, Mặc dùng giọng nói bé không thể bé hơn để nhắc nhở hắn.
Lâm Tử Thần dựa vào thính lực hơn người của mình mà nghe được những lời cảnh cáo này của Mặc, liền gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã minh bạch.
Khi cánh cửa cuối cùng được mở ra, cũng chính là lúc cỗ uy áp âm lãnh kia đạt tới cực hạn, cơ hồ đủ để làm cho hắn hít thở không thông, rất muốn ho khan, nhưng lại nghĩ đến lời nói vừa rồicủa Mặc, chỉ đành kiên trì không dám làm ra bất kỳ tiếng động nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook