Quan Kỳ Bất Ngữ
-
Chương 22
Phim chiếu đêm khuya thường rất ít khi chiếu phim mới, đa số là chiếu đi chiếu lại mấy phim cũ. Tần Viêm cùng Tạ Kỳ mua vé đi vào, bên trong không nhiều người, thưa thớt rải rác ngồi bốn góc rạp chiếu phim, hơn phân nửa là mấy cặp tình nhân. Tần Viêm đi phía sau Tạ Kỳ, cả người không được tự nhiên, nhanh chóng kéo hắn vào không gian tối, tận lực tránh chỗ ngồi của mấy cặp tình nhân.
Tạ Kỳ cũng không chú ý đang chiếu phim gì, mở màn không đến mười phút đã lấy bật lửa của Tần Viêm châm thuốc tiếp tục hút, cả người uể oải dựa vào ghế, ánh mắt cũng không biết là nhìn chằm chằm màn hình hay chỉ thẫn thờ nhìn về phía trước, chỉ có động tác hút thuốc vẫn không đình chỉ.
Tần Viêm từ khi mẹ cậu sinh bệnh nằm viện liền bắt đầu bỏ thuốc, đêm nay mang theo gói thuốc trong người cũng là chuẩn bị cho Tạ Kỳ. Trên màn ảnh đang chiếu bộ phim “Thương tiếc”, là một bộ phim thâm thúy sâu sắc, nhưng thật sự không thích hợp hai bọn họ đến xem —— cả hai đều không có tí tế bào nghệ thuật nào.
Hơn nữa xem nửa ngày cũng không vào, Tạ Kỳ híp mắt lại hút thuốc suy nghĩ, Tần Viêm cúi đầu nhìn bàn chân đang đi đôi dép lê của mình—— lúc chạy đi rất vội vàng, nhớ rõ mang theo thuốc mang theo ví tiền, cư nhiên lại quên thay giày.
Nhìn được một lúc, di động Tần Viêm vang lên, cậu vội vàng đứng dậy, đi ra cửa nghe điện thoại.
Gọi tới là mẹ Tạ Kỳ.
Thanh âm truyền qua thực lo lắng, nói Tạ Kỳ chạy ra ngoài không biết đi đâu, di động cũng không mang theo, hỏi mấy người bạn tốt trước kia chơi với hắn cũng nói không biết, muốn hỏi Tần Viêm xem còn có số điện thoại của ai khác quen biết với Tạ Kỳ nữa không.
Tần Viêm lập tức cảm thấy áy náy, nói: “Tạ Kỳ đang ở cùng con, con đi với cậu ấy ra ngoài một chút, không có việc gì, dì đừng lo lắng.”
Mẹ Tạ Kỳ bên kia lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là ở cùng với con, vậy là tốt rồi. Thằng nhãi con chết tiệt này đã nói với con rồi đi? Kỳ thật chú dì không phải muốn bắt nó học nghiên cứu sinh, nhưng nó cũng quá không biết trời cao đất rộng! Chuyện gì cũng không bàn bạc với chú dì liền tự ý chủ trương! Hiện tại nó thì biết cái gì? Chỉ biết học hành rất vất vả, không muốn học nữa, sao không ngẫm lại sau này sẽ thế nào? Này là cái lý luận gì? Còn nói chú dì ép buộc…”
Tần Viêm im lặng nắm chặt di động.
“… Từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này luôn có chí cầu tiến a, tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng chuyện học tập cho tới bây giờ cũng không khiến chú dì phải suy nghĩ. Nếu nó đã nghĩ như thế, chú dì cũng không ép nó, con nói xem nó rốt cuộc là làm sao vậy? Sao lại đột nhiên giống như phát điên quyết tâm không chịu học nghiên cứu sinh? Tháng trước còn gọi điện thoại về nhà nói chuẩn bị tốt để đi học a!” Giọng nói mẹ Tạ Kỳ bắt đầu nghẹn ngào, “Con nói xem cha mẹ trong thiên hạ ai lại không muốn con mình tốt? Kêu nó đi học là hại nó sao? Học hành là vất vả, nhưng tương lai không phải thoải mái hơn sao? Chú dì toàn tâm toàn ý kêu nó đi học, không phải là muốn tương lai của nó rộng mở một chút sao? Thế nào lại bị nó xem như kẻ thù?”
Lưng Tần Viêm hắt ra chút ánh sáng ở cửa phòng chiếu phim, cậu không biết lúc Tạ Kỳ tranh cãi với ba mẹ hắn đã nói gì làm cho bọn họ thương tâm như vậy, cậu chỉ cảm thấy mình chính là kẻ khởi xướng, đầu sỏ gây nên đều là mình.
Không biết mình đã nói gì an ủi mẹ Tạ Kỳ, thẳng đến khi tắt điện thoại, Tần Viêm vẫn còn hoang mang, trở về rạp chiếu phim, thấy Tạ Kỳ đã nhắm mắt ngủ rồi.
Mi tâm hắn nhíu chặt một chỗ, hắn ngủ cũng không yên giấc.
Tần Viêm biết Tạ Kỳ đã xác định mục tiêu, học xong đại học sẽ học tiếp nghiên cứu sinh là kế hoạch hắn đã sớm định ra. Lúc trước bất chấp ý kiến của cậu liền thay cậu đăng ký ôn thi, còn có mãi đến khi gọi điện thoại cho cậu nói hắn được trường đề cử đi học, đều vẫn là kiên định phải học nghiên cứu sinh, kết quả vì quyết định của mình, hắn lại chết sống đuổi lại đây.
Đáng giá sao? Có hối hận không? Được cử đi học tựa như nhặt được chiếc bánh từ trên trời rớt xuống, là cơ hội quý báu không thể cầu, hiện tại không chịu nghĩ cho sau này, tương lai về sau sẽ thế nào đây?
Tần Viêm chậm rãi nhắm mắt lại, mình vì cái gì phải ngầm đồng ý để Tạ Kỳ làm như vậy? Vì cái gì thời điểm nghe hắn nói như vậy lại có điểm cao hứng? Tạ Kỳ thực sự muốn vậy sao?
Hắn cái gì cũng chưa hiểu rõ, hắn bất quá là hướng về tương lai hai người phải cùng một chỗ, nghĩa vô phản cố (xem như là việc phải làm không được phép chùn bước).
Bộ phim dài dòng mà nặng nề còn đang tiếp tục, sau khi chiếu xong xen kẽ quảng cáo cùng ca khúc trên MTV được yêu thích, nửa tiếng sau bắt đầu chiếu lại. Tần Viêm yên lặng ngồi bên cạnh Tạ Kỳ, cậu xem thấy đôi nam nữ kia tuổi còn trẻ tân tân khổ khổ đến được với nhau, lại bị mấy chuyện lông gà vỏ tỏi xen giữa, cuối cùng tình yêu của hai người hầu như không còn, cậu xem cái gọi là tình yêu bền vững không thể phá vỡ ngày qua ngày bị hằn lên những trận cãi vã to nhỏ đến tuyệt vọng, lưỡng bại câu thương, cậu xem đến cuối phim, rốt cuộc người phụ nữ bị chết, hoàn toàn biến mất.
Cậu thấy cả người phát run.
Trả giá vì đối phương quá nhiều, loại hy sinh này vô hình trung trở thành sự trói buộc tình yêu. Nếu về sau sự thật cùng lý tưởng chênh lệch quá lớn, có thể đoán được, cậu cùng Tạ Kỳ trong lúc đó oán hận cùng tranh cãi nhất định là không thể tránh khỏi. Những gian khổ bây giờ, về sau sẽ trở thành đao kiếm tối lợi hại công kích lẫn nhau.
Tần Viêm quay đầu nhìn Tạ Kỳ, hắn vẫn như cũ ngủ say.
Nếu chỉ vì tình yêu, hoặc là nói chỉ vì muốn ở bên nhau, không bằng tốt nhất nên quý trọng tiền đồ của mình, không cho hắn phải bứt rứt, lại càng không muốn chính mình tương lai sẽ hối hận.
Chuyện sau này, về sau hãy nói.
Khi Tạ Kỳ tỉnh lại, mở mắt ra, phim cư nhiên còn đang chiếu. Đầu của hắn gối lên vai Tần Viêm, trong không gian nhàn nhạt hương dầu gội.
Tần Viêm vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm màn ảnh. Tạ Kỳ lười động, hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp bốn giờ.”
Tạ Kỳ ngáp một cái, theo ánh mắt Tần Viêm nhìn lên màn ảnh rộng, nói: “Phim này thật khó xem, sao còn chưa hết?”
Tần Viêm đáp: “Đã chiếu qua lần thứ hai rồi.”
“Cậu xem hiểu sao? Phim chiếu gì vậy?”
“Cũng không có gì hay đáng nói.”
Tạ Kỳ vò tóc: “Trời sáng rồi, chúng ta đi đâu đây?”
“Cậu không quay về sao?”
“Trở về cũng là bị mắng, mấy ngày nay cứ né tránh chút đi.” Tạ Kỳ lại bắt đầu hút thuốc, “Qua mấy ngày nữa bọn họ tự nhiên nghĩ thông.”
“Bọn họ nghĩ thông, cậu vẫn nghĩ không thông suốt sao?”
Tạ Kỳ đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tần Viêm.
“Tôi nếu là cậu, sẽ không ngốc như vậy.”
“Có ý gì?”
“Tạ Kỳ, cậu có biết tương lai tôi tính toán sao không? Qua một hai năm, mẹ tôi nếu khỏe hơn, tôi hoặc là xuất ngoại, hoặc là học nghiên cứu sinh, tôi sẽ không cả đời cứ như vậy cầm cái văn bằng đại học chính quy làm việc.”
“Cho nên?”
“Cho nên nói, nếu tôi có quyết định của chính mình, cậu nếu vì tôi không học tiếp nghiên cứu sinh, ở lại bản thị, thật sự không có ý nghĩa.”
Tạ Kỳ mở to hai mắt nhìn, ánh sáng phát ra từ màn ảnh phía trên phản chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của hắn, khiến hắn thoạt nhìn không chút huyết sắc làm cho người ta sợ hãi.
“Tôi mười một chạy về đây… là để nghe cậu nói mấy câu chó má này?” Tạ Kỳ tựa tiếu phi tiếu, rít chặt hàm gằn từng tiếng nói, “Nói như vậy, cậu trái lại là nghĩ cho tôi sao?”
“Tôi không gạt cậu, như vậy mới tốt cho tương lai của cậu.”
Lúc này ngay cả nụ cười vặn vẹo trên mặt Tạ Kỳ cũng biến mất không còn một mảnh. Hắn điên cuồng túm lấy áo Tần Viêm, rống lên: “Tôi có thể chấp nhận cậu không học tiếp nghiên cứu sinh, vì cái gì cậu còn muốn nghĩ đến việc xuất ngoại?! Còn muốn tôi làm thế nào với cậu nữa? Còn muốn tôi làm thế nào với cậu nữa?!”
Người trong rạp chiếu phim đã ít ỏi, vốn đang ngủ say cũng bị làm cho tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Kỳ mang bộ dạng muốn đánh người túm chặt Tần Viêm, nhanh ngồi lên muốn xem náo nhiệt, lại sợ bị liên lụy liền nhẹ nhàng chuồn ra ngoài.
Nhưng Tần Viêm không trả lời, hai người trong lặng im giằng co, thật lâu sau, cuối cùng Tạ Kỳ chán nản buông lỏng áo Tần Viêm ra.
“Tôi không biết lý do vì sao cậu nói những lời này, vẫn là bởi vì không tin tôi sao?” Tạ Kỳ nhìn Tần Viêm, “Bốn năm qua, cứ mỗi lần tôi nghĩ chúng ta có thể ở bên nhau, thì một lần lại một lần cậu đều nói với tôi không có khả năng —— Tần Viêm, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu là thật sự cảm thấy có thể ở bên tôi hay không đều không quan trọng, hay là cậu mẹ nó phát từ bi, sợ làm lỡ cái danh sách đề cử đi học chết tiệt kia của tôi?”
Tần Viêm nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu không đáng phải làm vậy.”
Tạ Kỳ nhìn chằm chằm mặt Tần Viêm, cuối cùng, rốt cuộc nở nụ cười: “Có đáng hay không, trong lòng tôi đều biết. Tần Viêm, có phải hay không cho tới nay đều là tôi một sương tình nguyện? Hay là vô luận chúng ta làm như thế nào, đều là sai?”
Hắn chợt đứng lên, đưa lưng về phía Tần Viêm: “Tôi đi trước.”
Sau khi nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, tiêu sái ra khỏi rạp chiếu phim.
Tần Viêm siết chặt hai vé xem phim trong túi, vẫn không nhúc nhích ngồi trong rạp chiếu phim.
Mẹ Tạ Kỳ nói qua điện thoại, “Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy a, dì cùng ba nó đặt rất nghiều kỳ vọng vào nó! Con hãy thay dì khuyên nhủ nó, đừng sống chết ương ngạnh như vậy, quay về trường học tranh thủ một chút, xin lại vào danh sách, hiện tại cách tốt nghiệp còn sớm, vẫn còn kịp.”
Tần Viêm đáp, “Dì, con sẽ cố.”
Cậu cùng Tạ Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu nhìn thấy hắn từ khi còn là một tên nhóc đến khi trưởng thành thành một nam nhân cao lớn. Cậu thích hắn, bởi vậy sẽ không nhẫn tâm nhìn hắn mất đi cơ hội tốt như vậy —— Tần Viêm kỳ thật biết mình sẽ không xuất ngoại, nghiên cứu sinh cũng bất quá là chuyện xa vời, công việc yên ổn không chừng liền lười học tiếp. Nhưng là Tạ Kỳ có thể có tiền đồ rất tốt, dễ dàng nắm trong tay mà không cần tốn nhiều sức.
Tần Viêm nhắm mắt lại, thao, sao lại giống mấy bộ phim truyền hình thế này? Một bên thật ngu ngốc, nghĩ mình làm vậy thật vĩ đại, nhưng cũng khiến người ta phải chán ghét oán hận. Cậu biết rõ lần này buông tay, tương lai có lẽ sẽ không thể nắm lấy. Dựa vào tính tình Tạ Kỳ, đã hạ mình nhân nhượng cậu như vậy, lại bị cậu hai ba câu đuổi đi, chỉ sợ sẽ không quay đầu lại.
Mà chính cậu, vẫn cứ ngồi ở đây chờ, chờ hắn trở về.
Phim lại chấm dứt, xen kẽ là ca khúc MTV. Nam ca sĩ ôm đàn ghi-ta vẻ mặt tịch mịch đang hát bài “Tại sao lại yêu em nhiều đến thế (1)”.
……..
Có biết bao nam nữ giống em và anh
Tuổi còn trẻ đã yêu thương dại khờ
Tình yêu đơn thuần hay rực nóng như lửa
Lúc thì khanh khanh ta ta lúc thì tình hải sinh ba
Cuối cùng rồi tới một ngày
Em có thể nói anh lạnh lùng hoặc trách anh không tốt
Anh thật muốn chờ xem em, không có anh có thể sống hay không
………
Tại sao lại yêu em nhiều đến thế!
Tần Viêm cười rộ lên, cười không ngừng, cười mãi, thẳng đến khi nước mắt tuôn ra.
Có lẽ Tạ Kỳ đã không còn tin cậu thật sự yêu hắn, so với trong tưởng tượng của Tạ Kỳ cậu càng thêm yêu hắn.
Cậu nghĩ rằng cả đời này cậu cũng không thể quên, vào một ngày cuối hạ đầu thu không rõ là hôm nào, suốt từ đêm khuya đến rạng sáng, cậu ngồi trong rạp chiếu phim, xem một bộ phim không biết từ năm tháng nào, nghe lúc được lúc không mấy đoạn đối thoại trong phim, cuối cùng khi giọng hát thình lình vang lên, cậu điên cuồng rơi nước mắt.
(1) Tại sao lại yêu em nhiều đến thế
Tạ Kỳ cũng không chú ý đang chiếu phim gì, mở màn không đến mười phút đã lấy bật lửa của Tần Viêm châm thuốc tiếp tục hút, cả người uể oải dựa vào ghế, ánh mắt cũng không biết là nhìn chằm chằm màn hình hay chỉ thẫn thờ nhìn về phía trước, chỉ có động tác hút thuốc vẫn không đình chỉ.
Tần Viêm từ khi mẹ cậu sinh bệnh nằm viện liền bắt đầu bỏ thuốc, đêm nay mang theo gói thuốc trong người cũng là chuẩn bị cho Tạ Kỳ. Trên màn ảnh đang chiếu bộ phim “Thương tiếc”, là một bộ phim thâm thúy sâu sắc, nhưng thật sự không thích hợp hai bọn họ đến xem —— cả hai đều không có tí tế bào nghệ thuật nào.
Hơn nữa xem nửa ngày cũng không vào, Tạ Kỳ híp mắt lại hút thuốc suy nghĩ, Tần Viêm cúi đầu nhìn bàn chân đang đi đôi dép lê của mình—— lúc chạy đi rất vội vàng, nhớ rõ mang theo thuốc mang theo ví tiền, cư nhiên lại quên thay giày.
Nhìn được một lúc, di động Tần Viêm vang lên, cậu vội vàng đứng dậy, đi ra cửa nghe điện thoại.
Gọi tới là mẹ Tạ Kỳ.
Thanh âm truyền qua thực lo lắng, nói Tạ Kỳ chạy ra ngoài không biết đi đâu, di động cũng không mang theo, hỏi mấy người bạn tốt trước kia chơi với hắn cũng nói không biết, muốn hỏi Tần Viêm xem còn có số điện thoại của ai khác quen biết với Tạ Kỳ nữa không.
Tần Viêm lập tức cảm thấy áy náy, nói: “Tạ Kỳ đang ở cùng con, con đi với cậu ấy ra ngoài một chút, không có việc gì, dì đừng lo lắng.”
Mẹ Tạ Kỳ bên kia lập tức nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là ở cùng với con, vậy là tốt rồi. Thằng nhãi con chết tiệt này đã nói với con rồi đi? Kỳ thật chú dì không phải muốn bắt nó học nghiên cứu sinh, nhưng nó cũng quá không biết trời cao đất rộng! Chuyện gì cũng không bàn bạc với chú dì liền tự ý chủ trương! Hiện tại nó thì biết cái gì? Chỉ biết học hành rất vất vả, không muốn học nữa, sao không ngẫm lại sau này sẽ thế nào? Này là cái lý luận gì? Còn nói chú dì ép buộc…”
Tần Viêm im lặng nắm chặt di động.
“… Từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này luôn có chí cầu tiến a, tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng chuyện học tập cho tới bây giờ cũng không khiến chú dì phải suy nghĩ. Nếu nó đã nghĩ như thế, chú dì cũng không ép nó, con nói xem nó rốt cuộc là làm sao vậy? Sao lại đột nhiên giống như phát điên quyết tâm không chịu học nghiên cứu sinh? Tháng trước còn gọi điện thoại về nhà nói chuẩn bị tốt để đi học a!” Giọng nói mẹ Tạ Kỳ bắt đầu nghẹn ngào, “Con nói xem cha mẹ trong thiên hạ ai lại không muốn con mình tốt? Kêu nó đi học là hại nó sao? Học hành là vất vả, nhưng tương lai không phải thoải mái hơn sao? Chú dì toàn tâm toàn ý kêu nó đi học, không phải là muốn tương lai của nó rộng mở một chút sao? Thế nào lại bị nó xem như kẻ thù?”
Lưng Tần Viêm hắt ra chút ánh sáng ở cửa phòng chiếu phim, cậu không biết lúc Tạ Kỳ tranh cãi với ba mẹ hắn đã nói gì làm cho bọn họ thương tâm như vậy, cậu chỉ cảm thấy mình chính là kẻ khởi xướng, đầu sỏ gây nên đều là mình.
Không biết mình đã nói gì an ủi mẹ Tạ Kỳ, thẳng đến khi tắt điện thoại, Tần Viêm vẫn còn hoang mang, trở về rạp chiếu phim, thấy Tạ Kỳ đã nhắm mắt ngủ rồi.
Mi tâm hắn nhíu chặt một chỗ, hắn ngủ cũng không yên giấc.
Tần Viêm biết Tạ Kỳ đã xác định mục tiêu, học xong đại học sẽ học tiếp nghiên cứu sinh là kế hoạch hắn đã sớm định ra. Lúc trước bất chấp ý kiến của cậu liền thay cậu đăng ký ôn thi, còn có mãi đến khi gọi điện thoại cho cậu nói hắn được trường đề cử đi học, đều vẫn là kiên định phải học nghiên cứu sinh, kết quả vì quyết định của mình, hắn lại chết sống đuổi lại đây.
Đáng giá sao? Có hối hận không? Được cử đi học tựa như nhặt được chiếc bánh từ trên trời rớt xuống, là cơ hội quý báu không thể cầu, hiện tại không chịu nghĩ cho sau này, tương lai về sau sẽ thế nào đây?
Tần Viêm chậm rãi nhắm mắt lại, mình vì cái gì phải ngầm đồng ý để Tạ Kỳ làm như vậy? Vì cái gì thời điểm nghe hắn nói như vậy lại có điểm cao hứng? Tạ Kỳ thực sự muốn vậy sao?
Hắn cái gì cũng chưa hiểu rõ, hắn bất quá là hướng về tương lai hai người phải cùng một chỗ, nghĩa vô phản cố (xem như là việc phải làm không được phép chùn bước).
Bộ phim dài dòng mà nặng nề còn đang tiếp tục, sau khi chiếu xong xen kẽ quảng cáo cùng ca khúc trên MTV được yêu thích, nửa tiếng sau bắt đầu chiếu lại. Tần Viêm yên lặng ngồi bên cạnh Tạ Kỳ, cậu xem thấy đôi nam nữ kia tuổi còn trẻ tân tân khổ khổ đến được với nhau, lại bị mấy chuyện lông gà vỏ tỏi xen giữa, cuối cùng tình yêu của hai người hầu như không còn, cậu xem cái gọi là tình yêu bền vững không thể phá vỡ ngày qua ngày bị hằn lên những trận cãi vã to nhỏ đến tuyệt vọng, lưỡng bại câu thương, cậu xem đến cuối phim, rốt cuộc người phụ nữ bị chết, hoàn toàn biến mất.
Cậu thấy cả người phát run.
Trả giá vì đối phương quá nhiều, loại hy sinh này vô hình trung trở thành sự trói buộc tình yêu. Nếu về sau sự thật cùng lý tưởng chênh lệch quá lớn, có thể đoán được, cậu cùng Tạ Kỳ trong lúc đó oán hận cùng tranh cãi nhất định là không thể tránh khỏi. Những gian khổ bây giờ, về sau sẽ trở thành đao kiếm tối lợi hại công kích lẫn nhau.
Tần Viêm quay đầu nhìn Tạ Kỳ, hắn vẫn như cũ ngủ say.
Nếu chỉ vì tình yêu, hoặc là nói chỉ vì muốn ở bên nhau, không bằng tốt nhất nên quý trọng tiền đồ của mình, không cho hắn phải bứt rứt, lại càng không muốn chính mình tương lai sẽ hối hận.
Chuyện sau này, về sau hãy nói.
Khi Tạ Kỳ tỉnh lại, mở mắt ra, phim cư nhiên còn đang chiếu. Đầu của hắn gối lên vai Tần Viêm, trong không gian nhàn nhạt hương dầu gội.
Tần Viêm vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm màn ảnh. Tạ Kỳ lười động, hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp bốn giờ.”
Tạ Kỳ ngáp một cái, theo ánh mắt Tần Viêm nhìn lên màn ảnh rộng, nói: “Phim này thật khó xem, sao còn chưa hết?”
Tần Viêm đáp: “Đã chiếu qua lần thứ hai rồi.”
“Cậu xem hiểu sao? Phim chiếu gì vậy?”
“Cũng không có gì hay đáng nói.”
Tạ Kỳ vò tóc: “Trời sáng rồi, chúng ta đi đâu đây?”
“Cậu không quay về sao?”
“Trở về cũng là bị mắng, mấy ngày nay cứ né tránh chút đi.” Tạ Kỳ lại bắt đầu hút thuốc, “Qua mấy ngày nữa bọn họ tự nhiên nghĩ thông.”
“Bọn họ nghĩ thông, cậu vẫn nghĩ không thông suốt sao?”
Tạ Kỳ đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tần Viêm.
“Tôi nếu là cậu, sẽ không ngốc như vậy.”
“Có ý gì?”
“Tạ Kỳ, cậu có biết tương lai tôi tính toán sao không? Qua một hai năm, mẹ tôi nếu khỏe hơn, tôi hoặc là xuất ngoại, hoặc là học nghiên cứu sinh, tôi sẽ không cả đời cứ như vậy cầm cái văn bằng đại học chính quy làm việc.”
“Cho nên?”
“Cho nên nói, nếu tôi có quyết định của chính mình, cậu nếu vì tôi không học tiếp nghiên cứu sinh, ở lại bản thị, thật sự không có ý nghĩa.”
Tạ Kỳ mở to hai mắt nhìn, ánh sáng phát ra từ màn ảnh phía trên phản chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của hắn, khiến hắn thoạt nhìn không chút huyết sắc làm cho người ta sợ hãi.
“Tôi mười một chạy về đây… là để nghe cậu nói mấy câu chó má này?” Tạ Kỳ tựa tiếu phi tiếu, rít chặt hàm gằn từng tiếng nói, “Nói như vậy, cậu trái lại là nghĩ cho tôi sao?”
“Tôi không gạt cậu, như vậy mới tốt cho tương lai của cậu.”
Lúc này ngay cả nụ cười vặn vẹo trên mặt Tạ Kỳ cũng biến mất không còn một mảnh. Hắn điên cuồng túm lấy áo Tần Viêm, rống lên: “Tôi có thể chấp nhận cậu không học tiếp nghiên cứu sinh, vì cái gì cậu còn muốn nghĩ đến việc xuất ngoại?! Còn muốn tôi làm thế nào với cậu nữa? Còn muốn tôi làm thế nào với cậu nữa?!”
Người trong rạp chiếu phim đã ít ỏi, vốn đang ngủ say cũng bị làm cho tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Kỳ mang bộ dạng muốn đánh người túm chặt Tần Viêm, nhanh ngồi lên muốn xem náo nhiệt, lại sợ bị liên lụy liền nhẹ nhàng chuồn ra ngoài.
Nhưng Tần Viêm không trả lời, hai người trong lặng im giằng co, thật lâu sau, cuối cùng Tạ Kỳ chán nản buông lỏng áo Tần Viêm ra.
“Tôi không biết lý do vì sao cậu nói những lời này, vẫn là bởi vì không tin tôi sao?” Tạ Kỳ nhìn Tần Viêm, “Bốn năm qua, cứ mỗi lần tôi nghĩ chúng ta có thể ở bên nhau, thì một lần lại một lần cậu đều nói với tôi không có khả năng —— Tần Viêm, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu là thật sự cảm thấy có thể ở bên tôi hay không đều không quan trọng, hay là cậu mẹ nó phát từ bi, sợ làm lỡ cái danh sách đề cử đi học chết tiệt kia của tôi?”
Tần Viêm nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu không đáng phải làm vậy.”
Tạ Kỳ nhìn chằm chằm mặt Tần Viêm, cuối cùng, rốt cuộc nở nụ cười: “Có đáng hay không, trong lòng tôi đều biết. Tần Viêm, có phải hay không cho tới nay đều là tôi một sương tình nguyện? Hay là vô luận chúng ta làm như thế nào, đều là sai?”
Hắn chợt đứng lên, đưa lưng về phía Tần Viêm: “Tôi đi trước.”
Sau khi nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, tiêu sái ra khỏi rạp chiếu phim.
Tần Viêm siết chặt hai vé xem phim trong túi, vẫn không nhúc nhích ngồi trong rạp chiếu phim.
Mẹ Tạ Kỳ nói qua điện thoại, “Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy a, dì cùng ba nó đặt rất nghiều kỳ vọng vào nó! Con hãy thay dì khuyên nhủ nó, đừng sống chết ương ngạnh như vậy, quay về trường học tranh thủ một chút, xin lại vào danh sách, hiện tại cách tốt nghiệp còn sớm, vẫn còn kịp.”
Tần Viêm đáp, “Dì, con sẽ cố.”
Cậu cùng Tạ Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu nhìn thấy hắn từ khi còn là một tên nhóc đến khi trưởng thành thành một nam nhân cao lớn. Cậu thích hắn, bởi vậy sẽ không nhẫn tâm nhìn hắn mất đi cơ hội tốt như vậy —— Tần Viêm kỳ thật biết mình sẽ không xuất ngoại, nghiên cứu sinh cũng bất quá là chuyện xa vời, công việc yên ổn không chừng liền lười học tiếp. Nhưng là Tạ Kỳ có thể có tiền đồ rất tốt, dễ dàng nắm trong tay mà không cần tốn nhiều sức.
Tần Viêm nhắm mắt lại, thao, sao lại giống mấy bộ phim truyền hình thế này? Một bên thật ngu ngốc, nghĩ mình làm vậy thật vĩ đại, nhưng cũng khiến người ta phải chán ghét oán hận. Cậu biết rõ lần này buông tay, tương lai có lẽ sẽ không thể nắm lấy. Dựa vào tính tình Tạ Kỳ, đã hạ mình nhân nhượng cậu như vậy, lại bị cậu hai ba câu đuổi đi, chỉ sợ sẽ không quay đầu lại.
Mà chính cậu, vẫn cứ ngồi ở đây chờ, chờ hắn trở về.
Phim lại chấm dứt, xen kẽ là ca khúc MTV. Nam ca sĩ ôm đàn ghi-ta vẻ mặt tịch mịch đang hát bài “Tại sao lại yêu em nhiều đến thế (1)”.
……..
Có biết bao nam nữ giống em và anh
Tuổi còn trẻ đã yêu thương dại khờ
Tình yêu đơn thuần hay rực nóng như lửa
Lúc thì khanh khanh ta ta lúc thì tình hải sinh ba
Cuối cùng rồi tới một ngày
Em có thể nói anh lạnh lùng hoặc trách anh không tốt
Anh thật muốn chờ xem em, không có anh có thể sống hay không
………
Tại sao lại yêu em nhiều đến thế!
Tần Viêm cười rộ lên, cười không ngừng, cười mãi, thẳng đến khi nước mắt tuôn ra.
Có lẽ Tạ Kỳ đã không còn tin cậu thật sự yêu hắn, so với trong tưởng tượng của Tạ Kỳ cậu càng thêm yêu hắn.
Cậu nghĩ rằng cả đời này cậu cũng không thể quên, vào một ngày cuối hạ đầu thu không rõ là hôm nào, suốt từ đêm khuya đến rạng sáng, cậu ngồi trong rạp chiếu phim, xem một bộ phim không biết từ năm tháng nào, nghe lúc được lúc không mấy đoạn đối thoại trong phim, cuối cùng khi giọng hát thình lình vang lên, cậu điên cuồng rơi nước mắt.
(1) Tại sao lại yêu em nhiều đến thế
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook