Quan Kỳ Bất Ngữ
-
Chương 17
Tối hôm đó Tạ Kỳ bị ba mẹ hắn lôi về nhà bạo mắng một trận. Tạ Kỳ một câu cũng không nói, mẹ hắn sau khi tức giận mắng xong mới thở dài: “Con hồi nhỏ hay khi dễ Tần Viêm là do không hiểu chuyện. Hiện giờ lớn như vậy, sao còn nóng nảy như thế? Con với Tiểu Viêm cùng nhau lớn lên, con nghĩ hai đứa làm bạn với nhau đã bao lâu? Nhà thằng bé hy vọng nó sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại, tương lai cơ hội cả hai gặp mặt cũng sẽ ít đi…”
Tạ Kỳ vẫn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên: “Xuất ngoại?”
Mẹ hắn nói: “Ừ, chú Tiểu Viêm ở New Zealand mà, phỏng vấn cũng dễ dàng. Nó không giống con, trường học tốt, chuyên ngành tốt, tương lai sau khi tốt nghiệp học tiếp lên nghiên cứu sinh rồi tìm được công việc tốt. Còn Tần Viêm…”
Tạ Kỳ không đợi mẹ nói hết câu đã chạy vọt vào phòng.
Trong phòng không bật đèn, Tạ Kỳ đi ra ban công, cúi đầu nhìn xuống phòng Tần Viêm cũng đang tối đen như mực.
Hắn lấy điện thoại di động ra bấm số của Tần Viêm. Tiếng chuông vang liên tục nhưng không ai tiếp. Tần Viêm lúc này đang nằm trên giường đeo tai nghe MP3, hoàn toàn không nghe thấy.
Tạ Kỳ lấy ra một điếu thuốc, hút hết một điếu lại gọi tiếp. Cuối cùng Tần Viêm cũng nghe điện thoại, Tạ Kỳ nói: “Cậu ra đây cho tôi!”
Tần Viêm khó hiểu: “Cậu phát điên cái gì?”
Tạ Kỳ đáp: “Cậu không ra tôi liền leo xuống.”
Một lát sau, Tạ Kỳ thấy ban công tầng dưới mở cửa, Tần Viêm mặc áo ngủ đi ra, bên tai còn áp di động, ngửa đầu nhìn lên.
Tạ Kỳ hơn phân nửa thân mình đều nhoài ra khỏi lan can ngoài ban công, lạnh lùng nhìn xuống. Ban công nhà Tạ Kỳ cùng ban công nhà Tần Viêm có cái ống nước thông với nhau. Tạ Kỳ chỉ vào ống nước, lấy tay ra hiệu, ý muốn Tần Viêm mở cửa sổ ngoài ban công ra. Tần Viêm kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Đây là lầu tám, cậu không muốn sống nữa hả?”
Tạ Kỳ hướng vào di động cười lạnh: “Cậu xem tôi có dám hay không?”
Tần Viêm cúi đầu, rốt cuộc nói: “Được, tôi đi xuống.” Sau đó cúp điện thoại, xoay người vào phòng. Tạ Kỳ lập tức đi vào, cái gì cũng không mang, mở cửa chạy ra ngoài. Mẹ hắn bị dọa nhảy dựng, hỏi hắn trễ như vậy còn chạy đi đâu. Tạ Kỳ liền nói không ngủ được, phải đi ra ngoài một chút, sắc mặt rất khó coi. Mẹ hắn là lần đầu nhìn thấy biểu tình này của hắn, thật có điểm khiếp sợ, trơ mắt nhìn hắn thay giày đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa lâm râm, từng hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống. Tần Viêm mới vừa đi xuống lầu dưới đã thấy Tạ Kỳ đang tựa vào tường, hút thuốc chờ cậu.
“Cậu làm sao?”
Tạ Kỳ ném đi đầu lọc, nhấc chân bước đi. Tần Viêm ở phía sau hắn hỏi: “Cậu đi đâu?” Đi được vài bước, Tần Viêm lại nói, “Cậu phải ra ngoài sao? Đã trễ thế này tiểu khu cũng sắp đóng cửa.”
Tạ Kỳ quay lại: “Ít nói nhiều lời vô nghĩa đi! Sợ thì không cần đi theo!”
Tần Viêm cắn môi, tự nhiên gọi điện thoại buộc mình xuống đây, lại không nói muốn làm gì. Không cần đi theo thì đây về nhà, có bệnh a?
Tạ Kỳ đi vài bước, quay lại thấy Tần Viêm đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền đi tới túm lấy cậu lôi đi.
Từng hạt mưa lâm râm rơi xuống, chỉ chốc lát sau cả hai đã toàn thân ẩm ướt nước mưa.
Ra khỏi tiểu khu, dọc theo con đường đến trường trước kia bọn họ vẫn đi, trên đường hai người cũng không nói chuyện, cuối cùng đi tới bờ sông gần trường học của cả hai trước đây, Tạ Kỳ dừng bước.
Tần Viêm yên lặng đứng phía sau hắn.
Được một lúc lâu, cậu nghĩ Tạ Kỳ sẽ cứ như vậy không nói gì, chỉ đứng ở bờ sông một buổi tối.
Tạ Kỳ tay cầm một điếu thuốc, liên tục day tới day lui, cuối cùng lấy ra cái bật lửa, ngoài bờ sông gió lớn, bật thế nào cũng không lên. Tần Viêm thấy vậy nói vào: “Cậu mẹ nó sao không quay lưng lại bật lửa a?” Tạ Kỳ cười lạnh: “Cậu mẹ nó sao không qua đây chắn gió giúp tôi?”
Cuối cùng cũng châm được điếu thuốc. Tần Viêm nhìn tư thế hút thuốc cực kỳ quen thuộc của hắn, đột nhiên ngay lúc đó cơn nghiện thuốc lá bạo phát. Hai năm qua học được hút thuốc, chậm rãi nhưng lại thành nghiện.
Nghĩ tới cũng muốn hút một điếu.
Tạ Kỳ phả ra một làn khói, trên mặt không chút biểu tình. Tần Viêm bỗng nhiên phát giác cặp mắt đen láy của hắn hình như mờ đi, giống bộ dạng mấy hôm ngủ không đủ giấc.
“Cậu không phải dự định tốt nghiệp xong sẽ xuất ngoại chứ?”
Không để ý đột nhiên nghe Tạ Kỳ nói những lời này, Tần Viêm sửng sốt một chút. Nhà cậu quả có ý định này, hơn nữa chú Tần Viêm cũng nói, chỉ cần cậu thi đậu kỳ thi ra nước ngoài, bên kia có chú ấy giúp đỡ. Tần Viêm học ngoại ngữ, không học nghiên cứu sinh không ra nước ngoài sẽ không phát triển tiền đồ được. Huống hồ cậu vẫn luôn muốn học luật, năm đó vô tình vào khoa ngoại ngữ, cũng không phải xuất phát từ ý định ban đầu của cậu.
Tần Viêm trầm mặc, đi hay không đi còn chưa quyết định, nhưng tựa hồ không có lý do không thể không đi.
“Phắc! Cậu điếc à?” Tạ Kỳ hung tợn nhìn qua, “Nói chuyện a!”
Tần Viêm nói: “Cho dù là vậy thì liên quan gì đến cậu?”
Gương mặt Tạ Kỳ trở nên vặn vẹo, Tần Viêm chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi như vậy, biểu tình giống như muốn đem cậu nuốt vào.
Đột nhiên cả người Tạ Kỳ bổ nhào tới, Tần Viêm nghĩ Tạ Kỳ muốn đánh cậu, còn không kịp né tránh thì cả người đã bị hắn đặt trên bờ sông.
“Cậu mẹ nó phải đi? Cậu sao không hỏi xem tôi có đồng ý hay không?” Tạ Kỳ điên cuồng nắm cổ áo cậu hét lên, “Cậu có biết không tôi dành cả một khoảng thời gian dài thuyết phục chính mình? Cậu có biết không tôi trước kia nghĩ tới đồng tính luyến ái mẹ nó liền muốn phun? Cậu hiện tại nói cùng tôi không quan hệ? Chuyện trước kia chúng ta làm thì tính cái gì? Hả? Tính cái gì?!”
Tần Viêm hoảng hốt bị Tạ Kỳ nắm áo, ánh mắt không tiêu cự nhìn Tạ Kỳ. Cậu nhìn sâu vào cặp con ngươi kia, nhận ra phía sau sự cuồng nộ là một nỗi bi ai sâu thẳm.
Tim Tần Viêm tựa như bị đâm một nhát, không biết hình dung cơn đau này thế nào, tựa như một mũi khoan, giết người không thấy máu.
Tôi nghĩ đôi khi khó tránh khỏi chán nản.
Muốn ly khai muốn nổi dậy
…
Chạy trốn khỏi nỗi cô đơn tịch mịch
Tần Viêm rốt cuộc cũng gào lên: “Tôi phải làm thế nào? Cậu vì cái gì không cho tôi đi? Cậu có thể cam đoan tôi nhất định có thể học tiếp lên nữa? Cậu có thể cam đoan sau khi tốt nghiệp tôi có thể tìm được công việc tốt? Cậu mẹ nó có thể cam đoan tương lai sẽ không cùng phụ nữ kết hôn? Cậu có thể sao? Cậu có thể sao? Cậu hiện tại nói thích tôi, không màng tới mình là đồng tính, tương lai đâu? Tạ Kỳ, tôi mẹ nó cho tới bây giờ cũng tin không nổi cậu!”
Chỉ vì mình cao hứng đã tự quyết định, khi nói thích cậu cũng vậy, lui về phía sau trốn tránh cũng vậy, hiện giờ nói muốn cùng cậu cùng một chỗ, cậu lấy cái gì tin tưởng? Cậu lấy cái gì đánh bạc cả đời mình?
Cơn mưa nặng hạt dần, từng hạt mưa to lộp độp nện xuống đất, hai người đứng dưới mưa toàn thân ướt đẫm. Ngoài bờ sông không có ai, chỉ có tiếng gió xen lẫn tiếng mưa, đêm tối âm u ướt đẫm bao trùm.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tạ Kỳ đột nhiên buông tay ra, đứng lên, Tần Viêm cũng bò dậy.
Tạ Kỳ đối diện với mặt sông, Tần Viêm đứng phía sau hắn.
“Tôi bây giờ sẽ nhảy xuống, cậu có nhảy theo không?”
Tần Viêm mờ mịt nhìn xuống, trên mặt sông hơi hơi gợn sóng, vừa sâu vừa đen, dường như không thấy đáy.
Cậu cũng đã từng như vậy đi theo sau Tạ Kỳ, thời điểm nhìn thấy hắn nhảy xuống đã liều lĩnh không suy nghĩ gì mà nhảy theo. Ngay sau đó phải thi đại học, cậu bởi vì nhảy sông nên sốt cao, làm bài thi rối tinh rối mù.
Nguyên lai đã là chuyện của ba năm trước đây sao?
Tần Viêm nói: “Tôi không nhảy.”
Cậu tại sao phải nhảy xuống theo? Tạ Kỳ cũng không phải không biết bơi. Hơn nữa hắn nhảy xuống làm gì? Tự sát sao?
Khóe miệng Tạ Kỳ cong lên, nhìn không ra ý tứ hàm xúc gì, giống như là cười nhạo, lại vừa như bất đắc dĩ.
Giây tiếp theo, Tạ Kỳ đã ôm lấy Tần Viêm, ra sức nhảy xuống, Tần Viêm trong cơn kinh hoảng cực độ còn không kịp thét chói tai, cả người đã bị nước sông lạnh lẽo bao phủ. Tạ Kỳ gắt gao ôm cậu, môi dán sát vào bờ môi cậu, tay Tần Viêm theo phản xạ vòng qua ôm lấy Tạ Kỳ, đầu óc cậu cũng như bị ngập nước, không còn một khoảng trống để suy xét.
Nếu Tạ Kỳ liền như vậy làm cho cậu chết đuối…
Mặt Tần Viêm chìm dưới nước, nhắm mắt lại, đột nhiên muốn cười.
Tạ Kỳ hận cậu đến vậy sao? Hận không thể dìm chết cậu sao? Kia bất quá hắn cũng trốn không thoát, có ý định mưu sát, một mạng đổi một mạng.
Cuối cùng, Tần Viêm bị tha lên bờ sông. Tạ Kỳ đứng ở trước mặt, cúi đầu nhìn cậu.
Tần Viêm lúc này cũng không còn khí lực mở miệng nói chuyện.
Bọn họ cứ như vậy không tiếng động chăm chú nhìn nhau.
Tôi biết thế giới này không có gì là hoàn mỹ, tôi cũng biết có những thứ không chạm tới được, chi bằng chỉ nhìn từ xa. Chỉ là biết trước đến khi mất đi, hậu tri hậu giác cơn đau mới kéo tới.
Không có gì là an toàn tuyệt đối, cậu cũng không thể nhìn thấy trước tương lai.
Có người dũng cảm tiến tới, có người sợ hãi lùi bước.
Không biết cậu sẽ chọn loại nào.
Tạ Kỳ hai ngày sau trở về trường học, tùy tiện viện một lý do.
Có lẽ bọn họ thật sự kết thúc rồi. Nhưng là trước kia Triệu Tinh rời bỏ hắn vì lý do tương tự, hắn cũng không đau như vậy.
Tần Viêm quay về trường học, vẫn là thực bình tĩnh, nên sống thế nào vẫn cứ vậy mà sống.
Hạ Tiểu Xuyên sắp tốt nghiệp, cũng bắt đầu bận rộn nộp luận văn tốt nghiệp, tìm việc làm. Hắn dường như không tính học tiếp, mỗi ngày đi sớm về trễ, vội vã chờ tốt nghiệp.
Sau đó, liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngày đó Tần Viêm trở lại phòng ngủ, thấy Hạ Tiểu Xuyên như mọi lần tựa vào lan can ngoài ban công hút thuốc, cũng không mấy để ý, đến khi cậu từ toilet đi ra, Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên không thấy đâu.
Không phải không thấy, mà là té xuống.
Từ lầu ba té xuống.
Tần Viêm sợ hãi, lúc này mới thấy ngoài ban công bừa bãi một đống vỏ lon bia. Dưới lầu vây đầy người, ồn ào đoán xem Hạ Tiểu Xuyên là trượt chân rơi xuống hay là tự sát. Nhà trường nhanh chóng gọi xe cứu thương, Tần Viêm leo lên xe đi theo, có người nói cậu mau chóng gọi điện thông báo cho người nhà Hạ Tiểu Xuyên biết, Tần Viêm càng thêm mờ mịt, cậu cũng không biết phải nói với ai, Hạ Tiểu Xuyên chưa từng ở trước mặt cậu nhắc qua người nhà, hắn giống như không có thân nhân.
Cuối cùng vào bệnh viện, chạy tới là một người đàn ông, có lẽ là bác sĩ của bệnh viện. Tần Viêm ngồi đợi trên hàng ghế dài, thấy hắn thay Hạ Tiểu Xuyên nộp viện phí, lo lắng trước sau. Tiếp đó không lâu, hắn từ phòng giải phẫu vội vàng lao ra, nhìn mấy người ngồi bên ngoài điên cuồng hét lên: “Ai mang nhóm máu AB-?”
Tần Viêm ngơ ngác: “Tôi nhóm máu A.”
Mấy người còn lại quay mặt nhìn nhau, có người nói: “Tôi nhóm máu AB, có thể chứ?”
Người đàn ông kia hít sâu một hơi, mặt mày nhăn nhó.
Sau đó, hắn lấy điện thoại ra gọi tới một số.
Ước chừng hai mươi phút sau có người thở hổn hển chạy tới, trực tiếp vọt tới trước mặt hắn: “Hạ Tiểu Xuyên làm sao vậy?”
“Cậu ấy không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống, mất máu quá nhiều. Cậu ấy nhóm máu AB-, bệnh viện chúng tôi căn bản không có loại nhóm máu này.” Người kia thấp giọng nói, “Cậu hẳn là cùng nhóm máu với cậu ấy đi?”
Người đàn ông vừa chạy tới thở dài, đi theo người kia vào phòng giải phẫu.
Tần Viêm nhìn theo bóng dáng hắn, nhớ lại một hồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra, đúng rồi, lúc khai giảng có gặp qua người này, ảnh chụp trên bàn Hạ Tiểu Xuyên kia, hắn chính là anh trai Hạ Tiểu Xuyên!
Cũng không biết có phải Hạ Tiểu Xuyên mạng lớn hay không, từ lầu ba ngã xuống vừa lúc rơi vào giữa bồn hoa dưới lầu, trừ bỏ gãy xương mất đi một lượng lớn máu cũng không có gì trở ngại.
Tần Viêm mua hoa quả đến thăm, vị bác sĩ kia đang ngồi bên cạnh chăm sóc hắn, mà anh trai hắn ngược lại không có ở đó.
Hạ Tiểu Xuyên trên đùi quấn một lớp thạch cao thật dày, nhìn thấy Tần Viêm, cười cười, có chút ngượng ngùng nói: “Ma xui quỷ khiến thế nào, không biết sao lại ngã xuống.”
Tần Viêm đáp: “Anh uống say quá.”
Vị bác sĩ kia thấy bạn cùng học của Hạ Tiểu Xuyên đến liền đi ra ngoài. Tần Viêm nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Anh trai anh không tới thăm anh sao?”
Hạ Tiểu Xuyên sắc mặt đại biến: “Anh trai tôi? Cậu sao lại biết tôi có anh trai?”
Tần Viêm trả lời: “Hôm khai giảng tôi gặp qua một người, anh ta nói có em trai học ở đây, sau tôi lại thấy ảnh chụp trên bàn cậu, mới biết được.”
Hạ Tiểu Xuyên ngây người một lúc lâu, đạm cười: “Hóa ra là vậy… Anh ấy đã không ở thành phố này nữa.”
Tần Viêm giật mình nói: “Sao lại thế được? Tôi rõ ràng nhìn thấy anh ấy chạy tới truyền máu cho cậu, bác sĩ kia nói cậu là nhóm máu AB-, bệnh viện căn bản không có nhóm máu này.”
Hạ Tiểu Xuyên ngây dại giống hệt bức tượng điêu khắc.
Tần Viêm nghĩ mình nói sai điều gì rồi, đột nhiên thấy Hạ Tiểu Xuyên phát cuồng hét lên: “Cậu thấy anh ấy sao? Thật là anh ấy?”
Tần Viêm sợ tới mức lui về phía sau một bước: “Phải… Bác sĩ kia gọi điện thoại kêu anh ta tới.”
Hạ Tiểu Xuyên sắc mặt nháy mắt thảm hại, tiếp theo như mắc bệnh tâm thần mà cuồng loạn cười: “Kiều Tấn Vi… Anh gạt tôi! Anh *** gạt tôi!”
Tần Viêm sợ hãi một câu đều nói không ra.
“Anh không phải đã chết sao? Anh không phải đi rồi sao? Đàm Giám… Anh mẹ nó gạt tôi!”
Hắn trong chốc lát nói người này gạt hắn, lúc sau lại nói người kia lừa hắn… Tần Viêm hoàn toàn không biết Hạ Tiểu Xuyên sao lại như vậy… Cậu sợ tới mức từng bước một lui về phía sau, rất sợ Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên phát cuồng.
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn thấy Tần Viêm, đột nhiên bình tĩnh trở lại, cười rộ lên: “Cậu nghĩ người kia là anh trai tôi đúng không?”
Tần Viêm theo bản năng gật đầu.
“Không phải, trên thực tế tôi nghĩ người nọ đã chết. Tôi từng thực yêu anh ta, thế nhưng anh ta chỉ lưu lại một bản bệnh án rồi cứ như vậy mà đi, ba năm không một chút tin tức. Vậy mà cậu nói cậu nhìn thấy anh ta, cậu xác định đó không phải ma chứ?”
Tần Viêm không dám trả lời.
Hạ Tiểu Xuyên nhắm mắt lại cười: “Rõ ràng ngay tại thành phố này, vì sao lại quyết tâm sắt đá như vậy? Tôi thà rằng nghĩ anh ấy đã chết… Đàm Giám, tôi thà rằng nghĩ anh đã chết!”
Tần Viêm chợt hiểu ra cái gì.
Người kia, chính là người Hạ Tiểu Xuyên từng nói qua thực yêu hắn, nhưng chỉ là tình yêu đơn phương.
Hạ Tiểu Xuyên nói người kia không yêu hắn, rất nhiều năm, vẫn không yêu.
Cho dù đang ở bên cạnh, lại như xa tận chân trời.
Tần Viêm bỗng nhiên trong lúc đó liền sụp đổ, Tạ Kỳ vào buổi tối hôm đó, trong bóng đêm đôi mắt kia như cặp đao bén, phảng phất một vẻ tận cùng tuyệt vọng, không còn đường lui, cứ thế nhìn lại đây.
Bỏ lỡ, sẽ không có đường rút lui.
Tần Viêm hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy hai hàng nước mắt trên mặt Hạ Tiểu Xuyên.
Cậu đột nhiên lao đi, cũng không quay đầu lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tạ Kỳ vẫn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên: “Xuất ngoại?”
Mẹ hắn nói: “Ừ, chú Tiểu Viêm ở New Zealand mà, phỏng vấn cũng dễ dàng. Nó không giống con, trường học tốt, chuyên ngành tốt, tương lai sau khi tốt nghiệp học tiếp lên nghiên cứu sinh rồi tìm được công việc tốt. Còn Tần Viêm…”
Tạ Kỳ không đợi mẹ nói hết câu đã chạy vọt vào phòng.
Trong phòng không bật đèn, Tạ Kỳ đi ra ban công, cúi đầu nhìn xuống phòng Tần Viêm cũng đang tối đen như mực.
Hắn lấy điện thoại di động ra bấm số của Tần Viêm. Tiếng chuông vang liên tục nhưng không ai tiếp. Tần Viêm lúc này đang nằm trên giường đeo tai nghe MP3, hoàn toàn không nghe thấy.
Tạ Kỳ lấy ra một điếu thuốc, hút hết một điếu lại gọi tiếp. Cuối cùng Tần Viêm cũng nghe điện thoại, Tạ Kỳ nói: “Cậu ra đây cho tôi!”
Tần Viêm khó hiểu: “Cậu phát điên cái gì?”
Tạ Kỳ đáp: “Cậu không ra tôi liền leo xuống.”
Một lát sau, Tạ Kỳ thấy ban công tầng dưới mở cửa, Tần Viêm mặc áo ngủ đi ra, bên tai còn áp di động, ngửa đầu nhìn lên.
Tạ Kỳ hơn phân nửa thân mình đều nhoài ra khỏi lan can ngoài ban công, lạnh lùng nhìn xuống. Ban công nhà Tạ Kỳ cùng ban công nhà Tần Viêm có cái ống nước thông với nhau. Tạ Kỳ chỉ vào ống nước, lấy tay ra hiệu, ý muốn Tần Viêm mở cửa sổ ngoài ban công ra. Tần Viêm kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Đây là lầu tám, cậu không muốn sống nữa hả?”
Tạ Kỳ hướng vào di động cười lạnh: “Cậu xem tôi có dám hay không?”
Tần Viêm cúi đầu, rốt cuộc nói: “Được, tôi đi xuống.” Sau đó cúp điện thoại, xoay người vào phòng. Tạ Kỳ lập tức đi vào, cái gì cũng không mang, mở cửa chạy ra ngoài. Mẹ hắn bị dọa nhảy dựng, hỏi hắn trễ như vậy còn chạy đi đâu. Tạ Kỳ liền nói không ngủ được, phải đi ra ngoài một chút, sắc mặt rất khó coi. Mẹ hắn là lần đầu nhìn thấy biểu tình này của hắn, thật có điểm khiếp sợ, trơ mắt nhìn hắn thay giày đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đang mưa lâm râm, từng hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống. Tần Viêm mới vừa đi xuống lầu dưới đã thấy Tạ Kỳ đang tựa vào tường, hút thuốc chờ cậu.
“Cậu làm sao?”
Tạ Kỳ ném đi đầu lọc, nhấc chân bước đi. Tần Viêm ở phía sau hắn hỏi: “Cậu đi đâu?” Đi được vài bước, Tần Viêm lại nói, “Cậu phải ra ngoài sao? Đã trễ thế này tiểu khu cũng sắp đóng cửa.”
Tạ Kỳ quay lại: “Ít nói nhiều lời vô nghĩa đi! Sợ thì không cần đi theo!”
Tần Viêm cắn môi, tự nhiên gọi điện thoại buộc mình xuống đây, lại không nói muốn làm gì. Không cần đi theo thì đây về nhà, có bệnh a?
Tạ Kỳ đi vài bước, quay lại thấy Tần Viêm đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền đi tới túm lấy cậu lôi đi.
Từng hạt mưa lâm râm rơi xuống, chỉ chốc lát sau cả hai đã toàn thân ẩm ướt nước mưa.
Ra khỏi tiểu khu, dọc theo con đường đến trường trước kia bọn họ vẫn đi, trên đường hai người cũng không nói chuyện, cuối cùng đi tới bờ sông gần trường học của cả hai trước đây, Tạ Kỳ dừng bước.
Tần Viêm yên lặng đứng phía sau hắn.
Được một lúc lâu, cậu nghĩ Tạ Kỳ sẽ cứ như vậy không nói gì, chỉ đứng ở bờ sông một buổi tối.
Tạ Kỳ tay cầm một điếu thuốc, liên tục day tới day lui, cuối cùng lấy ra cái bật lửa, ngoài bờ sông gió lớn, bật thế nào cũng không lên. Tần Viêm thấy vậy nói vào: “Cậu mẹ nó sao không quay lưng lại bật lửa a?” Tạ Kỳ cười lạnh: “Cậu mẹ nó sao không qua đây chắn gió giúp tôi?”
Cuối cùng cũng châm được điếu thuốc. Tần Viêm nhìn tư thế hút thuốc cực kỳ quen thuộc của hắn, đột nhiên ngay lúc đó cơn nghiện thuốc lá bạo phát. Hai năm qua học được hút thuốc, chậm rãi nhưng lại thành nghiện.
Nghĩ tới cũng muốn hút một điếu.
Tạ Kỳ phả ra một làn khói, trên mặt không chút biểu tình. Tần Viêm bỗng nhiên phát giác cặp mắt đen láy của hắn hình như mờ đi, giống bộ dạng mấy hôm ngủ không đủ giấc.
“Cậu không phải dự định tốt nghiệp xong sẽ xuất ngoại chứ?”
Không để ý đột nhiên nghe Tạ Kỳ nói những lời này, Tần Viêm sửng sốt một chút. Nhà cậu quả có ý định này, hơn nữa chú Tần Viêm cũng nói, chỉ cần cậu thi đậu kỳ thi ra nước ngoài, bên kia có chú ấy giúp đỡ. Tần Viêm học ngoại ngữ, không học nghiên cứu sinh không ra nước ngoài sẽ không phát triển tiền đồ được. Huống hồ cậu vẫn luôn muốn học luật, năm đó vô tình vào khoa ngoại ngữ, cũng không phải xuất phát từ ý định ban đầu của cậu.
Tần Viêm trầm mặc, đi hay không đi còn chưa quyết định, nhưng tựa hồ không có lý do không thể không đi.
“Phắc! Cậu điếc à?” Tạ Kỳ hung tợn nhìn qua, “Nói chuyện a!”
Tần Viêm nói: “Cho dù là vậy thì liên quan gì đến cậu?”
Gương mặt Tạ Kỳ trở nên vặn vẹo, Tần Viêm chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi như vậy, biểu tình giống như muốn đem cậu nuốt vào.
Đột nhiên cả người Tạ Kỳ bổ nhào tới, Tần Viêm nghĩ Tạ Kỳ muốn đánh cậu, còn không kịp né tránh thì cả người đã bị hắn đặt trên bờ sông.
“Cậu mẹ nó phải đi? Cậu sao không hỏi xem tôi có đồng ý hay không?” Tạ Kỳ điên cuồng nắm cổ áo cậu hét lên, “Cậu có biết không tôi dành cả một khoảng thời gian dài thuyết phục chính mình? Cậu có biết không tôi trước kia nghĩ tới đồng tính luyến ái mẹ nó liền muốn phun? Cậu hiện tại nói cùng tôi không quan hệ? Chuyện trước kia chúng ta làm thì tính cái gì? Hả? Tính cái gì?!”
Tần Viêm hoảng hốt bị Tạ Kỳ nắm áo, ánh mắt không tiêu cự nhìn Tạ Kỳ. Cậu nhìn sâu vào cặp con ngươi kia, nhận ra phía sau sự cuồng nộ là một nỗi bi ai sâu thẳm.
Tim Tần Viêm tựa như bị đâm một nhát, không biết hình dung cơn đau này thế nào, tựa như một mũi khoan, giết người không thấy máu.
Tôi nghĩ đôi khi khó tránh khỏi chán nản.
Muốn ly khai muốn nổi dậy
…
Chạy trốn khỏi nỗi cô đơn tịch mịch
Tần Viêm rốt cuộc cũng gào lên: “Tôi phải làm thế nào? Cậu vì cái gì không cho tôi đi? Cậu có thể cam đoan tôi nhất định có thể học tiếp lên nữa? Cậu có thể cam đoan sau khi tốt nghiệp tôi có thể tìm được công việc tốt? Cậu mẹ nó có thể cam đoan tương lai sẽ không cùng phụ nữ kết hôn? Cậu có thể sao? Cậu có thể sao? Cậu hiện tại nói thích tôi, không màng tới mình là đồng tính, tương lai đâu? Tạ Kỳ, tôi mẹ nó cho tới bây giờ cũng tin không nổi cậu!”
Chỉ vì mình cao hứng đã tự quyết định, khi nói thích cậu cũng vậy, lui về phía sau trốn tránh cũng vậy, hiện giờ nói muốn cùng cậu cùng một chỗ, cậu lấy cái gì tin tưởng? Cậu lấy cái gì đánh bạc cả đời mình?
Cơn mưa nặng hạt dần, từng hạt mưa to lộp độp nện xuống đất, hai người đứng dưới mưa toàn thân ướt đẫm. Ngoài bờ sông không có ai, chỉ có tiếng gió xen lẫn tiếng mưa, đêm tối âm u ướt đẫm bao trùm.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tạ Kỳ đột nhiên buông tay ra, đứng lên, Tần Viêm cũng bò dậy.
Tạ Kỳ đối diện với mặt sông, Tần Viêm đứng phía sau hắn.
“Tôi bây giờ sẽ nhảy xuống, cậu có nhảy theo không?”
Tần Viêm mờ mịt nhìn xuống, trên mặt sông hơi hơi gợn sóng, vừa sâu vừa đen, dường như không thấy đáy.
Cậu cũng đã từng như vậy đi theo sau Tạ Kỳ, thời điểm nhìn thấy hắn nhảy xuống đã liều lĩnh không suy nghĩ gì mà nhảy theo. Ngay sau đó phải thi đại học, cậu bởi vì nhảy sông nên sốt cao, làm bài thi rối tinh rối mù.
Nguyên lai đã là chuyện của ba năm trước đây sao?
Tần Viêm nói: “Tôi không nhảy.”
Cậu tại sao phải nhảy xuống theo? Tạ Kỳ cũng không phải không biết bơi. Hơn nữa hắn nhảy xuống làm gì? Tự sát sao?
Khóe miệng Tạ Kỳ cong lên, nhìn không ra ý tứ hàm xúc gì, giống như là cười nhạo, lại vừa như bất đắc dĩ.
Giây tiếp theo, Tạ Kỳ đã ôm lấy Tần Viêm, ra sức nhảy xuống, Tần Viêm trong cơn kinh hoảng cực độ còn không kịp thét chói tai, cả người đã bị nước sông lạnh lẽo bao phủ. Tạ Kỳ gắt gao ôm cậu, môi dán sát vào bờ môi cậu, tay Tần Viêm theo phản xạ vòng qua ôm lấy Tạ Kỳ, đầu óc cậu cũng như bị ngập nước, không còn một khoảng trống để suy xét.
Nếu Tạ Kỳ liền như vậy làm cho cậu chết đuối…
Mặt Tần Viêm chìm dưới nước, nhắm mắt lại, đột nhiên muốn cười.
Tạ Kỳ hận cậu đến vậy sao? Hận không thể dìm chết cậu sao? Kia bất quá hắn cũng trốn không thoát, có ý định mưu sát, một mạng đổi một mạng.
Cuối cùng, Tần Viêm bị tha lên bờ sông. Tạ Kỳ đứng ở trước mặt, cúi đầu nhìn cậu.
Tần Viêm lúc này cũng không còn khí lực mở miệng nói chuyện.
Bọn họ cứ như vậy không tiếng động chăm chú nhìn nhau.
Tôi biết thế giới này không có gì là hoàn mỹ, tôi cũng biết có những thứ không chạm tới được, chi bằng chỉ nhìn từ xa. Chỉ là biết trước đến khi mất đi, hậu tri hậu giác cơn đau mới kéo tới.
Không có gì là an toàn tuyệt đối, cậu cũng không thể nhìn thấy trước tương lai.
Có người dũng cảm tiến tới, có người sợ hãi lùi bước.
Không biết cậu sẽ chọn loại nào.
Tạ Kỳ hai ngày sau trở về trường học, tùy tiện viện một lý do.
Có lẽ bọn họ thật sự kết thúc rồi. Nhưng là trước kia Triệu Tinh rời bỏ hắn vì lý do tương tự, hắn cũng không đau như vậy.
Tần Viêm quay về trường học, vẫn là thực bình tĩnh, nên sống thế nào vẫn cứ vậy mà sống.
Hạ Tiểu Xuyên sắp tốt nghiệp, cũng bắt đầu bận rộn nộp luận văn tốt nghiệp, tìm việc làm. Hắn dường như không tính học tiếp, mỗi ngày đi sớm về trễ, vội vã chờ tốt nghiệp.
Sau đó, liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngày đó Tần Viêm trở lại phòng ngủ, thấy Hạ Tiểu Xuyên như mọi lần tựa vào lan can ngoài ban công hút thuốc, cũng không mấy để ý, đến khi cậu từ toilet đi ra, Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên không thấy đâu.
Không phải không thấy, mà là té xuống.
Từ lầu ba té xuống.
Tần Viêm sợ hãi, lúc này mới thấy ngoài ban công bừa bãi một đống vỏ lon bia. Dưới lầu vây đầy người, ồn ào đoán xem Hạ Tiểu Xuyên là trượt chân rơi xuống hay là tự sát. Nhà trường nhanh chóng gọi xe cứu thương, Tần Viêm leo lên xe đi theo, có người nói cậu mau chóng gọi điện thông báo cho người nhà Hạ Tiểu Xuyên biết, Tần Viêm càng thêm mờ mịt, cậu cũng không biết phải nói với ai, Hạ Tiểu Xuyên chưa từng ở trước mặt cậu nhắc qua người nhà, hắn giống như không có thân nhân.
Cuối cùng vào bệnh viện, chạy tới là một người đàn ông, có lẽ là bác sĩ của bệnh viện. Tần Viêm ngồi đợi trên hàng ghế dài, thấy hắn thay Hạ Tiểu Xuyên nộp viện phí, lo lắng trước sau. Tiếp đó không lâu, hắn từ phòng giải phẫu vội vàng lao ra, nhìn mấy người ngồi bên ngoài điên cuồng hét lên: “Ai mang nhóm máu AB-?”
Tần Viêm ngơ ngác: “Tôi nhóm máu A.”
Mấy người còn lại quay mặt nhìn nhau, có người nói: “Tôi nhóm máu AB, có thể chứ?”
Người đàn ông kia hít sâu một hơi, mặt mày nhăn nhó.
Sau đó, hắn lấy điện thoại ra gọi tới một số.
Ước chừng hai mươi phút sau có người thở hổn hển chạy tới, trực tiếp vọt tới trước mặt hắn: “Hạ Tiểu Xuyên làm sao vậy?”
“Cậu ấy không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống, mất máu quá nhiều. Cậu ấy nhóm máu AB-, bệnh viện chúng tôi căn bản không có loại nhóm máu này.” Người kia thấp giọng nói, “Cậu hẳn là cùng nhóm máu với cậu ấy đi?”
Người đàn ông vừa chạy tới thở dài, đi theo người kia vào phòng giải phẫu.
Tần Viêm nhìn theo bóng dáng hắn, nhớ lại một hồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra, đúng rồi, lúc khai giảng có gặp qua người này, ảnh chụp trên bàn Hạ Tiểu Xuyên kia, hắn chính là anh trai Hạ Tiểu Xuyên!
Cũng không biết có phải Hạ Tiểu Xuyên mạng lớn hay không, từ lầu ba ngã xuống vừa lúc rơi vào giữa bồn hoa dưới lầu, trừ bỏ gãy xương mất đi một lượng lớn máu cũng không có gì trở ngại.
Tần Viêm mua hoa quả đến thăm, vị bác sĩ kia đang ngồi bên cạnh chăm sóc hắn, mà anh trai hắn ngược lại không có ở đó.
Hạ Tiểu Xuyên trên đùi quấn một lớp thạch cao thật dày, nhìn thấy Tần Viêm, cười cười, có chút ngượng ngùng nói: “Ma xui quỷ khiến thế nào, không biết sao lại ngã xuống.”
Tần Viêm đáp: “Anh uống say quá.”
Vị bác sĩ kia thấy bạn cùng học của Hạ Tiểu Xuyên đến liền đi ra ngoài. Tần Viêm nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Anh trai anh không tới thăm anh sao?”
Hạ Tiểu Xuyên sắc mặt đại biến: “Anh trai tôi? Cậu sao lại biết tôi có anh trai?”
Tần Viêm trả lời: “Hôm khai giảng tôi gặp qua một người, anh ta nói có em trai học ở đây, sau tôi lại thấy ảnh chụp trên bàn cậu, mới biết được.”
Hạ Tiểu Xuyên ngây người một lúc lâu, đạm cười: “Hóa ra là vậy… Anh ấy đã không ở thành phố này nữa.”
Tần Viêm giật mình nói: “Sao lại thế được? Tôi rõ ràng nhìn thấy anh ấy chạy tới truyền máu cho cậu, bác sĩ kia nói cậu là nhóm máu AB-, bệnh viện căn bản không có nhóm máu này.”
Hạ Tiểu Xuyên ngây dại giống hệt bức tượng điêu khắc.
Tần Viêm nghĩ mình nói sai điều gì rồi, đột nhiên thấy Hạ Tiểu Xuyên phát cuồng hét lên: “Cậu thấy anh ấy sao? Thật là anh ấy?”
Tần Viêm sợ tới mức lui về phía sau một bước: “Phải… Bác sĩ kia gọi điện thoại kêu anh ta tới.”
Hạ Tiểu Xuyên sắc mặt nháy mắt thảm hại, tiếp theo như mắc bệnh tâm thần mà cuồng loạn cười: “Kiều Tấn Vi… Anh gạt tôi! Anh *** gạt tôi!”
Tần Viêm sợ hãi một câu đều nói không ra.
“Anh không phải đã chết sao? Anh không phải đi rồi sao? Đàm Giám… Anh mẹ nó gạt tôi!”
Hắn trong chốc lát nói người này gạt hắn, lúc sau lại nói người kia lừa hắn… Tần Viêm hoàn toàn không biết Hạ Tiểu Xuyên sao lại như vậy… Cậu sợ tới mức từng bước một lui về phía sau, rất sợ Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên phát cuồng.
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn thấy Tần Viêm, đột nhiên bình tĩnh trở lại, cười rộ lên: “Cậu nghĩ người kia là anh trai tôi đúng không?”
Tần Viêm theo bản năng gật đầu.
“Không phải, trên thực tế tôi nghĩ người nọ đã chết. Tôi từng thực yêu anh ta, thế nhưng anh ta chỉ lưu lại một bản bệnh án rồi cứ như vậy mà đi, ba năm không một chút tin tức. Vậy mà cậu nói cậu nhìn thấy anh ta, cậu xác định đó không phải ma chứ?”
Tần Viêm không dám trả lời.
Hạ Tiểu Xuyên nhắm mắt lại cười: “Rõ ràng ngay tại thành phố này, vì sao lại quyết tâm sắt đá như vậy? Tôi thà rằng nghĩ anh ấy đã chết… Đàm Giám, tôi thà rằng nghĩ anh đã chết!”
Tần Viêm chợt hiểu ra cái gì.
Người kia, chính là người Hạ Tiểu Xuyên từng nói qua thực yêu hắn, nhưng chỉ là tình yêu đơn phương.
Hạ Tiểu Xuyên nói người kia không yêu hắn, rất nhiều năm, vẫn không yêu.
Cho dù đang ở bên cạnh, lại như xa tận chân trời.
Tần Viêm bỗng nhiên trong lúc đó liền sụp đổ, Tạ Kỳ vào buổi tối hôm đó, trong bóng đêm đôi mắt kia như cặp đao bén, phảng phất một vẻ tận cùng tuyệt vọng, không còn đường lui, cứ thế nhìn lại đây.
Bỏ lỡ, sẽ không có đường rút lui.
Tần Viêm hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy hai hàng nước mắt trên mặt Hạ Tiểu Xuyên.
Cậu đột nhiên lao đi, cũng không quay đầu lại, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook