Quan Khí
-
Chương 26: Thành người nổi tiếng
Tổ giám sát tỉnh ủy tiến hành điều tra công tác xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp ở xã Hoàn Thành. Xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp được bắt đầu thúc đẩy từ khi Chương Dương làm bí thư, không ngoài chính là tập hợp các thôn xóm tản mạn lại, làm mọi người tập trung lại với nhau.
Hợp tác xã nông nghiệp ở xã Hoàn Thành có một chỗ tốt đó là tập trung những người tản mát lại một chỗ để tiến hành quản lý. Mặc dù được gọi là Hợp tác xã nông nghiệp nhưng ở nhiều mặt vẫn không hoàn thiện. Nhưng cách làm của xã Hoàn Thành lại rất phù hợp với chế độ của quốc gia, có thể nói là đi trước. Đây là nguyên nhân mà trên tỉnh coi trọng huyện Khai Hà.
Chuyên môn xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp, về tài chính cơ bản đều là do các xí nghiệp trong xã quyên góp, cả Hợp tác xã nông nghiệp thống nhất quy hoạch...
Hoàn cảnh hài hòa, Hợp tác xã nông nghiệp được quản lý khá tốt nên vào trong có mùi vị một thị trấn cổ. Trong quá trình đi thăm, lãnh đạo tỉnh ủy khen không dứt miệng. Đặc biệt ăn thức ăn nông thôn ở đây làm các lãnh đạo tỉnh có ấn tượng tốt.
Kiểm tra xong, Trương Tất Trường khen ngợi việc tập trung nông thôn, tạo thành các mảnh đất lớn, cuộc sống của nông dân gần sát với thành thị. Trương Tất Trường yêu cầu thành phố Hoa Khê và huyện Khai Hà viết tài liệu xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp, sau đó lão sẽ tiến hành báo cáo đề tài này với lãnh đạo tỉnh ủy.
Trương Tất Trường nói ra làm trên dưới huyện Khai Hà phấn khởi. Cố Hồng Quân cảm thấy mặt mình tỏa ánh sáng.
Mọi người vây quanh lãnh đạo tỉnh ủy nhiều lắm. Người như Vương Trạch Vinh không thể đứng ở trên. Vương Trạch Vinh cũng rất bận, không ngừng mang đến các tài liệu đã được sửa sang đưa đến tay các lãnh đạo.
Mặc dù công tác tiếp đón này này có văn phòng huyện phụ trách nhưng điểm đến cụ thể lại là xã Hoàn Thành. Vì thế việc ăn uống, hội nghị không thể không có Vương Trạch Vinh đi làm. Ngoại trừ Vương Trạch Vinh, mấy người ở Văn phòng Đảng chính đều được Vương Trạch Vinh bố trí công việc, điều này làm mọi người đều bận rộn.
Công tác của tổ giám sát rất thuận lợi.
Khi các vị lãnh đạo chuẩn bị rời đi, chuyện ngoài dự đoán của mọi người một lần nữa xảy ra. Trương Tất Trường đi qua bên cạnh Vương Trạch Vinh liền đột nhiên dừng lại, tay đưa ra khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:
- Tiểu Vương, lên tỉnh nhớ đến nhà chơi.
Trương Tất Trường nói xong lời này nhìn Vương Trạch Vinh đang thất thần, lão không khỏi cười thầm. Sau khi mình thể hiện hai lần thì đường của Vương Trạch Vinh sẽ tốt hơn nhiều.
Trương Tất Trường xuất thân từ trong quân đội, lão có tiêu chuẩn xử sự của mình, nợ ân tình nhất định phải trả. Đối với Vương Trạch Vinh, trước mắt có thể nói lão không biết nhiều lắm. Về phần Vương Trạch Vinh có tiền đồ bồi dưỡng hay không, việc này trong lúc nhất thời không được Trương Tất Trường để vào trong đầu. Vương Trạch Vinh mới chỉ là một chánh văn phòng xã mà thôi, căn bản không thể dính đến lão. Ngoại trừ Vương Trạch Vinh có thể thành lãnh đạo huyện thì Trương Tất Trường mới coi trọng. Làm xong việc này, Trương Tất Trường coi như tạm thời không quan tâm đến chuyện của Vương Trạch Vinh nữa.
Một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh, Trương Tất Trường thầm nghĩ đường tôi đã trải cho cậu. Đi được bao xa là dựa vào cậu.
Khi Trương Tất Trường bắt tay Vương Trạch Vinh, phó bí thư thị ủy Thôi Minh Hà trong lòng vừa động. Trương Tất Trường này tại sao hai lần chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh. Chẳng lẽ Vương Trạch Vinh còn có chỗ dựa nào khác. Không ngờ một xã Hoàn Thành – huyện Khai Hà này còn có thể làm phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy hai lần chủ động bắt tay. Người này mình phải coi trọng, sau khi về phải điều tra rõ ràng tên Vương Trạch Vinh này, có thể kết giao thì nhất định sẽ kết giao.
Thôi Minh Hà đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cậu gọi là Vương Trạch Vinh phải không, rất được.
Cũng thật phục trí nhớ của Thôi Minh Hà. Lần đầu tiên Trương Tất Trường gọi Vương Trạch Vinh, hắn liền âm thầm ghi nhớ tình huống của Vương Trạch Vinh. Mặc dù không có nội dung cụ thể nhưng trong lòng đã nhớ kỹ cái tên này.
Khi Thôi Minh Hà bắt tay mình, Vương Trạch Vinh có một cảm giác kỳ quái. Trương Tất Trường chủ động bắt tay mình còn có lý do, hai người dù sao đã gặp mặt. Nhưng phó bí thư thị ủy này chủ động bắt tay làm Vương Trạch Vinh không hiểu. Hắn căn bản không quan hệ gì với mình.
Bây giờ bắt tay đều loạn hết rồi. Một ít người đợi bắt tay thì không đi bắt, ngược lại còn bắt tay một nhân vật nhỏ bé.
- Phó bí thư Thôi.
Vương Trạch Vinh đang muốn nói gì đó thì Thôi Minh Hà đã đi theo Trương Tất Trường.
Bí thư huyện ủy huyện Khai Hà Cố Hồng Quân bây giờ càng nghĩ càng không rõ. Hôm nay là ngày gì không biết phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy và phó bí thư thị ủy đều chủ động bắt tay một chánh văn phòng xã Hoàn Thành, việc này thật quái lạ. Sao lại làm vậy, trên mẫu đất của mình không ngờ còn có việc lạ này. Đám người của mình, nhất là Chu Hồng Thiên kia làm ăn thế nào. Có nhân vật như vậy mà không nói với mình, làm mình bị động.
Đứng phía sau Thôi Minh Hà, Cố Hồng Quân không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh, thật muốn nhìn ra vẻ khác thường từ Vương Trạch Vinh. Nhưng hắn thất vọng, Vương Trạch Vinh này dù nhìn như thế nào cũng không có chỗ kỳ quái. Nhưng Cố Hồng Quân vẫn có ánh mắt, ngay cả Trương Tất Trường và Thôi Minh Hà còn chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh này, mình chẳng lẽ không bắt.
Đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh, Cố Hồng Quân vừa cười vừa nói:
- Tiểu Vương vất vả rồi.
Đám người Hòa Quốc Hùng đứng bên cạnh Vương Trạch Vinh buồn bực muốn chết. Hôm nay là như thế nào không biết, sao tất cả mọi người lại bắt tay tên chánh văn phòng này, mình đứng đây lại như không khí. Phó trưởng ban tỉnh ủy không thấy mình thì thôi, ngay cả phó bí thư thị ủy và Bí thư huyện ủy đều không để ý đến mình.
Nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong mắt Hòa Quốc Hùng đầy vẻ ghen ghét. Thằng ranh này đúng là không nhìn ra, hắn rốt cuộc có chỗ dựa như thế nào? Uổng công mình coi trọng hắn như vậy, sao có bối cảnh cũng không nói với mình?
Phó bí thư Huyện ủy Trịnh Chí Minh biết Vương Trạch Vinh. Lần trước Hòa Quốc Hùng dẫn Vương Trạch Vinh đến cho Trịnh Chí Minh xem. Bây giờ Trịnh Chí Minh đột nhiên phát hiện Vương Trạch Vinh có quan hệ lợi hại như vậy, trong lòng Trịnh Chí Minh như dậy sóng. Vương Trạch Vinh này là bảo bối. Có hắn tồn tại, có lẽ mình có thể bắt quan hệ với Trương Tất Trường, đến lúc đó Trịnh Chí Minh nhìn Cố Hồng Quân như một người đã chết.
- Tiểu Vương, tôi biết cậu có năng lực, rất tốt.
Trịnh Chí Minh thân thiết vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh, hai người giống như rất thân mật.
Thấy Trịnh Chí Minh không còn vẻ mặt xa ngoài ngàn dặm như trước, bây giờ còn thân thiết vỗ vai mình, Vương Trạch Vinh chỉ có thể ngu ngơ mà cười.
Vương Trạch Vinh bây giờ không biết nên nói gì. Các lãnh đạo đều là nhân vật lớn, nói gì cũng khó. Theo sát Trịnh Chí Minh, đầu đám lãnh đạo huyện như thấy lục địa mới của trái đất, tên nào tên đó mặt cười tươi như hoa bắt tay Vương Trạch Vinh. Tên nào cũng bắt chặt tay Vương Trạch Vinh, rất nhiệt tình.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang tê dại trong lòng, tay cũng tê dại.
Nhìn đội xe từ từ rời đi, Vương Trạch Vinh không biết nên nói gì.
Hòa Quốc Hùng rất nhanh từ ghen ghét tỉnh lại. Hắn suy nghĩ được và mất trong việc này, thiếu chút nữa nở nụ cười. Mình căn bản không cần ghen ghét Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh thật sự có quan hệ rất sâu với Trương Tất Trường kia, như vậy người được lợi nhất không phải là mình sao. Vương Trạch Vinh lúc chưa thành công là do mình đề bạt từ biển người, việc này Vương Trạch Vinh không thể không cảm ơn mình chứ? Bây giờ ngay cả phó bí thư thị ủy và Bí thư huyện ủy đều phải tốt với Vương Trạch Vinh, mình tính gì chứ. Đắc tội với Vương Trạch Vinh chính là đối nghịch với phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, là đối nghịch với cái mũ của mình. Loại chuyện này không thể làm.
- Tiểu Vương, thời gian này cậu vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi. Chuyện khác để người trong văn phòng làm là được.
Hòa Quốc Hùng vỗ vai Vương Trạch Vinh, quan tâm làm người ta cảm động.
- Bí thư Hòa, không sao, tôi chịu được.
Vương Trạch Vinh rất thoải mái với thái độ này của Hòa Quốc Hùng.
- Được rồi, không nên quá mệt.
Hòa Quốc Hùng cũng không miễn cưỡng, chỉ cần mình nói ra là được mà.
Chu Hồng Thiên bây giờ cũng không nhìn ra Vương Trạch Vinh. Thấy nhiều người chạy đến bắt tay Vương Trạch Vinh như vậy, hắn lắc đầu. tình huống của Vương Trạch Vinh này, Chu Hồng Thiên tự hỏi mình biết một ít. Chẳng qua là con nhà công nhân xí nghiệp đã về hưu ở trên huyện thành. Khi Vương Trạch Vinh mới được phân vào Văn phòng Đảng chính, mình còn đến nhà Vương Trạch Vinh. Bố mẹ Vương Trạch Vinh đều là người thành thật, dù như thế nào cũng không thể có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy chứ. Nhưng chuyện hôm nay đã phá vỡ suy nghĩ của hắn. Vương Trạch Vinh này chẳng lẽ còn giấu diếm quan hệ sao? Nếu như Vương Trạch Vinh này có quan hệ mạnh như vậy, sao không thông báo với xã?
Đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, Chu Hồng Thiên vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chuyện hôm nay hoàn thành, văn phòng các cậu được nghỉ một ngày. Sức khỏe quan trọng nhất.
Cảm nhận được Chu Hồng Thiên quan tâm, Vương Trạch Vinh cảm động nói:
- Phó bí thư Chu, không sao, chúng tôi chịu được.
Tiểu Giang vẫn đi theo bên cạnh Vương Trạch Vinh, thấy đám lãnh đạo đều bắt tay Vương Trạch Vinh, đặc biệt thấy người chỉ có thể thấy trên Tv thân thiết với Vương Trạch Vinh như vậy, trong lòng nàng rất thỏa mãn, giống như đây là việc của nàng vậy. Ánh mắt của Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm dịu dàng. Không ngờ người đàn ông này còn có chỗ dựa mạnh như vậy, tiền đồ không thể đoán định.
Hoàng Vĩ nhìn về phía Vương Trạch Vinh càng thêm nịnh bợ, hắn cảm thấy mình dựa vào cây đại thụ che trời.
Chỉ có mình Trương Chính Cường là ngoại lệ, trong mắt hắn tỏ rõ sự ghen ghét.
Hợp tác xã nông nghiệp ở xã Hoàn Thành có một chỗ tốt đó là tập trung những người tản mát lại một chỗ để tiến hành quản lý. Mặc dù được gọi là Hợp tác xã nông nghiệp nhưng ở nhiều mặt vẫn không hoàn thiện. Nhưng cách làm của xã Hoàn Thành lại rất phù hợp với chế độ của quốc gia, có thể nói là đi trước. Đây là nguyên nhân mà trên tỉnh coi trọng huyện Khai Hà.
Chuyên môn xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp, về tài chính cơ bản đều là do các xí nghiệp trong xã quyên góp, cả Hợp tác xã nông nghiệp thống nhất quy hoạch...
Hoàn cảnh hài hòa, Hợp tác xã nông nghiệp được quản lý khá tốt nên vào trong có mùi vị một thị trấn cổ. Trong quá trình đi thăm, lãnh đạo tỉnh ủy khen không dứt miệng. Đặc biệt ăn thức ăn nông thôn ở đây làm các lãnh đạo tỉnh có ấn tượng tốt.
Kiểm tra xong, Trương Tất Trường khen ngợi việc tập trung nông thôn, tạo thành các mảnh đất lớn, cuộc sống của nông dân gần sát với thành thị. Trương Tất Trường yêu cầu thành phố Hoa Khê và huyện Khai Hà viết tài liệu xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp, sau đó lão sẽ tiến hành báo cáo đề tài này với lãnh đạo tỉnh ủy.
Trương Tất Trường nói ra làm trên dưới huyện Khai Hà phấn khởi. Cố Hồng Quân cảm thấy mặt mình tỏa ánh sáng.
Mọi người vây quanh lãnh đạo tỉnh ủy nhiều lắm. Người như Vương Trạch Vinh không thể đứng ở trên. Vương Trạch Vinh cũng rất bận, không ngừng mang đến các tài liệu đã được sửa sang đưa đến tay các lãnh đạo.
Mặc dù công tác tiếp đón này này có văn phòng huyện phụ trách nhưng điểm đến cụ thể lại là xã Hoàn Thành. Vì thế việc ăn uống, hội nghị không thể không có Vương Trạch Vinh đi làm. Ngoại trừ Vương Trạch Vinh, mấy người ở Văn phòng Đảng chính đều được Vương Trạch Vinh bố trí công việc, điều này làm mọi người đều bận rộn.
Công tác của tổ giám sát rất thuận lợi.
Khi các vị lãnh đạo chuẩn bị rời đi, chuyện ngoài dự đoán của mọi người một lần nữa xảy ra. Trương Tất Trường đi qua bên cạnh Vương Trạch Vinh liền đột nhiên dừng lại, tay đưa ra khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:
- Tiểu Vương, lên tỉnh nhớ đến nhà chơi.
Trương Tất Trường nói xong lời này nhìn Vương Trạch Vinh đang thất thần, lão không khỏi cười thầm. Sau khi mình thể hiện hai lần thì đường của Vương Trạch Vinh sẽ tốt hơn nhiều.
Trương Tất Trường xuất thân từ trong quân đội, lão có tiêu chuẩn xử sự của mình, nợ ân tình nhất định phải trả. Đối với Vương Trạch Vinh, trước mắt có thể nói lão không biết nhiều lắm. Về phần Vương Trạch Vinh có tiền đồ bồi dưỡng hay không, việc này trong lúc nhất thời không được Trương Tất Trường để vào trong đầu. Vương Trạch Vinh mới chỉ là một chánh văn phòng xã mà thôi, căn bản không thể dính đến lão. Ngoại trừ Vương Trạch Vinh có thể thành lãnh đạo huyện thì Trương Tất Trường mới coi trọng. Làm xong việc này, Trương Tất Trường coi như tạm thời không quan tâm đến chuyện của Vương Trạch Vinh nữa.
Một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh, Trương Tất Trường thầm nghĩ đường tôi đã trải cho cậu. Đi được bao xa là dựa vào cậu.
Khi Trương Tất Trường bắt tay Vương Trạch Vinh, phó bí thư thị ủy Thôi Minh Hà trong lòng vừa động. Trương Tất Trường này tại sao hai lần chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh. Chẳng lẽ Vương Trạch Vinh còn có chỗ dựa nào khác. Không ngờ một xã Hoàn Thành – huyện Khai Hà này còn có thể làm phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy hai lần chủ động bắt tay. Người này mình phải coi trọng, sau khi về phải điều tra rõ ràng tên Vương Trạch Vinh này, có thể kết giao thì nhất định sẽ kết giao.
Thôi Minh Hà đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cậu gọi là Vương Trạch Vinh phải không, rất được.
Cũng thật phục trí nhớ của Thôi Minh Hà. Lần đầu tiên Trương Tất Trường gọi Vương Trạch Vinh, hắn liền âm thầm ghi nhớ tình huống của Vương Trạch Vinh. Mặc dù không có nội dung cụ thể nhưng trong lòng đã nhớ kỹ cái tên này.
Khi Thôi Minh Hà bắt tay mình, Vương Trạch Vinh có một cảm giác kỳ quái. Trương Tất Trường chủ động bắt tay mình còn có lý do, hai người dù sao đã gặp mặt. Nhưng phó bí thư thị ủy này chủ động bắt tay làm Vương Trạch Vinh không hiểu. Hắn căn bản không quan hệ gì với mình.
Bây giờ bắt tay đều loạn hết rồi. Một ít người đợi bắt tay thì không đi bắt, ngược lại còn bắt tay một nhân vật nhỏ bé.
- Phó bí thư Thôi.
Vương Trạch Vinh đang muốn nói gì đó thì Thôi Minh Hà đã đi theo Trương Tất Trường.
Bí thư huyện ủy huyện Khai Hà Cố Hồng Quân bây giờ càng nghĩ càng không rõ. Hôm nay là ngày gì không biết phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy và phó bí thư thị ủy đều chủ động bắt tay một chánh văn phòng xã Hoàn Thành, việc này thật quái lạ. Sao lại làm vậy, trên mẫu đất của mình không ngờ còn có việc lạ này. Đám người của mình, nhất là Chu Hồng Thiên kia làm ăn thế nào. Có nhân vật như vậy mà không nói với mình, làm mình bị động.
Đứng phía sau Thôi Minh Hà, Cố Hồng Quân không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh, thật muốn nhìn ra vẻ khác thường từ Vương Trạch Vinh. Nhưng hắn thất vọng, Vương Trạch Vinh này dù nhìn như thế nào cũng không có chỗ kỳ quái. Nhưng Cố Hồng Quân vẫn có ánh mắt, ngay cả Trương Tất Trường và Thôi Minh Hà còn chủ động bắt tay Vương Trạch Vinh này, mình chẳng lẽ không bắt.
Đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh, Cố Hồng Quân vừa cười vừa nói:
- Tiểu Vương vất vả rồi.
Đám người Hòa Quốc Hùng đứng bên cạnh Vương Trạch Vinh buồn bực muốn chết. Hôm nay là như thế nào không biết, sao tất cả mọi người lại bắt tay tên chánh văn phòng này, mình đứng đây lại như không khí. Phó trưởng ban tỉnh ủy không thấy mình thì thôi, ngay cả phó bí thư thị ủy và Bí thư huyện ủy đều không để ý đến mình.
Nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong mắt Hòa Quốc Hùng đầy vẻ ghen ghét. Thằng ranh này đúng là không nhìn ra, hắn rốt cuộc có chỗ dựa như thế nào? Uổng công mình coi trọng hắn như vậy, sao có bối cảnh cũng không nói với mình?
Phó bí thư Huyện ủy Trịnh Chí Minh biết Vương Trạch Vinh. Lần trước Hòa Quốc Hùng dẫn Vương Trạch Vinh đến cho Trịnh Chí Minh xem. Bây giờ Trịnh Chí Minh đột nhiên phát hiện Vương Trạch Vinh có quan hệ lợi hại như vậy, trong lòng Trịnh Chí Minh như dậy sóng. Vương Trạch Vinh này là bảo bối. Có hắn tồn tại, có lẽ mình có thể bắt quan hệ với Trương Tất Trường, đến lúc đó Trịnh Chí Minh nhìn Cố Hồng Quân như một người đã chết.
- Tiểu Vương, tôi biết cậu có năng lực, rất tốt.
Trịnh Chí Minh thân thiết vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh, hai người giống như rất thân mật.
Thấy Trịnh Chí Minh không còn vẻ mặt xa ngoài ngàn dặm như trước, bây giờ còn thân thiết vỗ vai mình, Vương Trạch Vinh chỉ có thể ngu ngơ mà cười.
Vương Trạch Vinh bây giờ không biết nên nói gì. Các lãnh đạo đều là nhân vật lớn, nói gì cũng khó. Theo sát Trịnh Chí Minh, đầu đám lãnh đạo huyện như thấy lục địa mới của trái đất, tên nào tên đó mặt cười tươi như hoa bắt tay Vương Trạch Vinh. Tên nào cũng bắt chặt tay Vương Trạch Vinh, rất nhiệt tình.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang tê dại trong lòng, tay cũng tê dại.
Nhìn đội xe từ từ rời đi, Vương Trạch Vinh không biết nên nói gì.
Hòa Quốc Hùng rất nhanh từ ghen ghét tỉnh lại. Hắn suy nghĩ được và mất trong việc này, thiếu chút nữa nở nụ cười. Mình căn bản không cần ghen ghét Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh thật sự có quan hệ rất sâu với Trương Tất Trường kia, như vậy người được lợi nhất không phải là mình sao. Vương Trạch Vinh lúc chưa thành công là do mình đề bạt từ biển người, việc này Vương Trạch Vinh không thể không cảm ơn mình chứ? Bây giờ ngay cả phó bí thư thị ủy và Bí thư huyện ủy đều phải tốt với Vương Trạch Vinh, mình tính gì chứ. Đắc tội với Vương Trạch Vinh chính là đối nghịch với phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, là đối nghịch với cái mũ của mình. Loại chuyện này không thể làm.
- Tiểu Vương, thời gian này cậu vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi. Chuyện khác để người trong văn phòng làm là được.
Hòa Quốc Hùng vỗ vai Vương Trạch Vinh, quan tâm làm người ta cảm động.
- Bí thư Hòa, không sao, tôi chịu được.
Vương Trạch Vinh rất thoải mái với thái độ này của Hòa Quốc Hùng.
- Được rồi, không nên quá mệt.
Hòa Quốc Hùng cũng không miễn cưỡng, chỉ cần mình nói ra là được mà.
Chu Hồng Thiên bây giờ cũng không nhìn ra Vương Trạch Vinh. Thấy nhiều người chạy đến bắt tay Vương Trạch Vinh như vậy, hắn lắc đầu. tình huống của Vương Trạch Vinh này, Chu Hồng Thiên tự hỏi mình biết một ít. Chẳng qua là con nhà công nhân xí nghiệp đã về hưu ở trên huyện thành. Khi Vương Trạch Vinh mới được phân vào Văn phòng Đảng chính, mình còn đến nhà Vương Trạch Vinh. Bố mẹ Vương Trạch Vinh đều là người thành thật, dù như thế nào cũng không thể có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy chứ. Nhưng chuyện hôm nay đã phá vỡ suy nghĩ của hắn. Vương Trạch Vinh này chẳng lẽ còn giấu diếm quan hệ sao? Nếu như Vương Trạch Vinh này có quan hệ mạnh như vậy, sao không thông báo với xã?
Đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, Chu Hồng Thiên vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chuyện hôm nay hoàn thành, văn phòng các cậu được nghỉ một ngày. Sức khỏe quan trọng nhất.
Cảm nhận được Chu Hồng Thiên quan tâm, Vương Trạch Vinh cảm động nói:
- Phó bí thư Chu, không sao, chúng tôi chịu được.
Tiểu Giang vẫn đi theo bên cạnh Vương Trạch Vinh, thấy đám lãnh đạo đều bắt tay Vương Trạch Vinh, đặc biệt thấy người chỉ có thể thấy trên Tv thân thiết với Vương Trạch Vinh như vậy, trong lòng nàng rất thỏa mãn, giống như đây là việc của nàng vậy. Ánh mắt của Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm dịu dàng. Không ngờ người đàn ông này còn có chỗ dựa mạnh như vậy, tiền đồ không thể đoán định.
Hoàng Vĩ nhìn về phía Vương Trạch Vinh càng thêm nịnh bợ, hắn cảm thấy mình dựa vào cây đại thụ che trời.
Chỉ có mình Trương Chính Cường là ngoại lệ, trong mắt hắn tỏ rõ sự ghen ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook