Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
-
Chương 420: Ngoại Truyện: Đôi Ba Chuyện Mang Thai (8)
Sau khi đọc từng câu từng chữ, đến khi nhìn thấy chữ cuối cùng, Ngôn. Tân Hành mới cảm thấy trái tim mình co rút đầy đau đớn.
Một câu “Anh buông tay để em được hạnh phúc”, cô vốn dĩ nên vui vẻ, nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng mà không có, cô chỉ cảm thấy trái tim nặng nề buồn bã, giống như mây đen giăng kín trời trước cơn mưa mùa hạ, cảm giác gần như rất khó thở.
Bởi vì cô biết anh ta không thật lòng, chẳng qua là anh ta phải tự ép bản thân mình.
Trên thực tế thì cảm giác của cô rất chính xác.
Anh ta nói: Muốn cầu nguyện cho kiếp sau nhưng lại không dám. Bởi vì anh sợ em sẽ vì anh cầu nguyện mà sợ hãi kiếp sau.
Chỉ một câu nói mà như thể giáng một nhát dao mạnh mẽ vào trái tim cô.
Thẩm Ngôn, có phải anh cố ý nói thế không?
Ngay cả anh yêu tôi, tôi cũng không cho phép. Cho nên anh chỉ có thể rời xa quê hương và đến một phương trời mà tôi không thể nhìn thấy để tố cáo sự tuyệt tình của tôi? Sau đó lại một mình liếm láp quá khứ của chúng ta, những ký ức có hi vọng nhưng cũng đầy thương tổn?
Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thì làm gì có cảnh ly biệt buồn thương. Giờ đây người cũ thay lòng, anh lại nói giữa tình người luôn dễ đổi thay.
Nhưng mà Thẩm Ngôn, thay đổi không phải là tôi, mà là cuộc sống.
Là định mệnh khiến anh và tôi có một khởi đầu hoàn hảo nhất, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại kết cục tan vỡ.
Tự ép mình… cũng được.
Trên đời này có rất nhiều sự thật không thể chấp nhận nổi, cuối cùng người ta cứ tự ép mình rồi cũng sẽ tiếp nhận. Tôi hi vọng cho dù đau khổ lúc ban đầu nhưng đến cuối cùng anh cũng có thể thực sự buông tay.
Tắt máy tính đi, Tân Hành xuống lầu và đi vào phòng bếp.
Một người đàn ông đang ở đó chuẩn bị một bữa ăn của phụ nữ có thai cho cô, biết cô tới anh cũng không quay đầu lại mà bảo cô ra đi ra ngoài.
Cô gật đầu: “Được, em ở ngoài đợi anh.”
Nói rồi cô không đợi anh đáp lại mà xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên cô vừa ì ạch ra ngoài ngồi xuống ghế sô pha thì anh đã đi ra theo. Cô không thèm nhìn anh. Anh thấy thế thì cười, tự mình ngồi xuống cạnh cô: “Muốn nói gì với anh à? Sắc mặt không tốt, là đến hỏi tội à?”
Nói rồi anh quay sang nựng mặt cô.
Cô nghiêng đầu tránh, hừ khẽ: “Còn giả vờ?”
Anh gật đầu: “Thấy rồi à? Nhanh thế? Anh còn tưởng thức kia phải để đấy một ngày em mới thấy cơ?”
“Vâng, em thấy rồi, vậy anh giải thích với em đi xem nào.”
Anh rất vô tội, chớp mắt mấy cái: “Giải thích cái gì?”
“Anh nói xem cần giải thích cái gì?”
Anh rất vô tội, xòe tay nhún vai: “Anh cảm thấy không có gì để giải thích cả.”
“Anh!” Cô tức giận hít sâu một hơi: “Vậy giải thích xem sao anh lại nhìn trộm thư của em.”
Anh nghe vậy thì mỉm cười và gật đầu: “Được.”
“Anh nói đi.”
“Đầu tiên anh sẽ giải thích với em thế nào là nhìn trộm? Nhìn trộm nghĩa là, ví dụ như sau này các con đi ra ngoài, em và anh đang đóng cửa làm chút chuyện tế nhị thì chúng tò mò đứng ngoài cửa, đó mới gọi là nhìn trộm.”
“... Anh!” Mặt Tân Hành không hiểu sao lại đỏ bừng lên.
Trong mắt Dịch Tân đầy ý cười, lại thật lòng an ủi ủi cô: “Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không để cho bọn chúng thấy, cùng lắm bọn chúng chỉ có thể nghe trộm thôi.”
“...” Giống của anh đấy! Thế mà anh cũng kéo cả con xuống nước được!
Hai đứa bé này, rốt cuộc là đáng thương đến thế nào mới gặp phải người cha thế này chứ?!
Người nào đó còn không biết hổ thẹn mà tiếp tục tô hươu vẽ vượn: “Về phần email ý mà… Nó được gửi vào hòm thư chính là để cho người mở hòm thư ra sẽ nhìn thấy. Anh mở ra thì anh thấy thôi, quang minh chính đại, sao có thể gọi là nhìn trộm được?”
Tân Hành giật khóe môi: “Hòm thư này hình như không phải của ngày thì phải?”
“Hòm thư là của em, em đừng vội, anh đâu có nói là không phải.”
“Biết là tốt rồi! Vậy anh lấy trộm mật mã của em mở hòm thư là có ý gì?”
“Giúp em ngăn chặn thư rác.” Người kia nói đúng lý hợp tình một cách rất đơn giản và mạnh mẽ: “Giống như hòm thư của chúng ta có chế độ tự động chặn thư rác, em có nói hệ thống chặn thư nhìn trộm không? Nhưng mà hệ thống này đúng là vô dụng, virus hơi cao cấp một chút là đã thất thủ. Cho nên anh mới phải chặn thư cho em một cách thủ công. Anh làm thế này có thể hình dung là một hình thức nhân viên thủ công đi.”
“...” Đầu Tân Hành đầu vạch đen.
Hệ thống nằm không cũng trúng đạn! Dịch Tân tâm địa độc ác, cứ thế kéo em bé vô tội và hệ thống vô tội xuống nước. Dĩ nhiên điều anh muốn là dùng cách này để thể hiện anh và hệ thống, cũng như em bé đều vô tội, dễ thương, ngây thơ, hồn nhiên. Nhưng trên thực tế thì anh chỉ làm liên lụy đến em bé và hệ thống vì sự xảo trá vô liêm sỉ của mình!
Dịch Tân còn cảm thấy bản thân là người tốt, quay sang phách lối khinh bỉ cô: “À đúng rồi, mật mã 654321 căn bản là không cần phải trộm.”
“...”
“Đây rõ ràng là mật mã công cộng, từ trước đến sau từ trái qua phải đều viết rõ ràng: Không cần khách khí, cứ dùng tự nhiên.”
“...”
Tân Hành đỡ trán, yên lặng quyết định chờ sau khi cô ở cữ xong, nhất định sẽ đổi mật mã! (Nam Mịch vạch đen đầy đầu: Bạn yêu à, đây thật sự là thái độ muốn đổi mật mã à?)
Nói nhăng nói cuội không phải là đối thủ của anh, Tân Hành không tranh chấp vấn đề nhìn trộm nữa, cho nên…: “Sao anh lại để em nhìn thấy?”
Dịch Tân nhìn cô như nhìn một đứa ngốc: “Bởi vì nó qua được hệ thống chặn thư rác và chế độ quét của nhân viên thủ công.”
“Tại sao lại qua được? Tiêu chuẩn chặn của anh là gì?”
“Tiêu chuẩn là anh vui. Anh vui thì qua, không vui thì xóa.”
“Đó là hòm thư của em, cần anh vui à? Anh không vui còn phải xóa?” Tân Hành rối tung rồi, giữa muôn vàn hoa thơm cỏ lạ, Dịch Tân đúng là nổi bật siêu phàm.
“Chẳng lẽ hệ thống chặn lại thì không phải thế à?”
“...” Lại lôi hệ thống ra kê chân…: “Rốt cuộc anh vẫn không muốn nghiêm túc nói chuyện với em đúng không?”
Cô bị anh làm cho tức đến mức bặm môi lại.
Dịch Tân buồn cười, ôm cô vào trong lòng khẽ thở dài: “Chẳng lẽ em còn chưa hiểu rõ ý của anh à?”
Tân Hành suy nghĩ một chút rồi gật đầu, xong lại lắc đầu: “Ý tứ rất rõ ràng nhưng vẫn không hiểu thể hiểu được. Chuyện này không giống việc mà người như anh sẽ làm.”
“... Vậy anh là người thích hợp để làm gì?”
“Âm hiểm cười một tiếng, thẳng tay xóa luôn.”
“.. Được, lần sau anh sẽ nhớ làm thế.”
“Anh cảm thấy Thẩm Ngôn sẽ chỉ viết một lá thư cho em thôi ư?”
“Không biết.”
“Vậy anh có coi Thẩm Ngôn là một trái bom hẹn giờ không? Không biết lúc nào anh ta sẽ lại xuất hiện.”
“Không đâu, vì anh sẽ chặn lại. Không phải lần nào anh ta cũng qua được.”
“...” Quả nhiên… “Vậy lần này sao lại qua được?”
“Bởi vì tâm trạng và trạng thái lúc này của anh ta vô cùng hoàn hảo, anh cảm thấy rất cần cho em cảm nhận một chút.”
Tân Hành giật giật khóe môi: “Bây giờ tâm trạng của anh ta rõ ràng là rất tiêu cực, rất suy sụp, đó là thái độ muốn từ bỏ cả cuộc đời đấy, ok?”
“Cho nên anh mới nói là rất hoàn hảo.”
“...”
Cho nên anh cho em xem không phải là vì anh chưa mất sạch nhân tính, chẳng qua là anh muốn kéo em tới chia sẻ cảm giác vặn vẹo khi đánh bại tình địch, nhìn tình địch tha hương nơi đất khách chứ gì?
Quả nhiên không thể nhìn anh bằng góc nhìn của người lương thiện!
Tân Hành chật vật lắc đầu, nói đến Thẩm Ngôn lại đột nhiên nhớ đến một người khác.
“Em vẫn quên chưa hỏi anh, sau đó anh đã làm gì Lạc Tiểu Xuyên?”
“Đưa vào câu lạc bộ đêm rồi.” Người nào đó nói rất thẳng thắn.
“Anh…” Tân Hành hơi dừng lại, mở to mắt nhìn anh: “Sao anh lại làm chuyện như thế?”
Anh nhún vai: “Vậy em muốn anh làm thế nào?”
Cô cẩn thận ướm hỏi: “Anh không nghĩ đến việc giết cô ta luôn chứ?”
Anh thành thực lắc đầu: “Không có. Cô ta đâu có giết em, sao anh có thể giết cô ta được chứ? Tân Hành, không phải anh nói em đâu nhưng mà em đúng là tàn nhẫn quá.”
… Dịch Tân nói cô tàn nhẫn, sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ đến mức này?
“Cô ta chỉ lừa em rồi giao cho người khác. Được, vậy anh cũng giao cô ta cho người khác, thế mới công bằng.”
Tân Hành lau mồ hôi lạnh trên trán: “Anh đối nhân xử thế đúng là công bằng!”
Sau khi quẫn bách hỏi: “Vậy giờ cô ta đang ở đâu?”
Dịch Tân nhíu mày: “Em chắc chắn là bây giờ cô ta không ở đó à?”
Tân Hành nghiêng đầu nhìn anh: “Thông thường anh sẽ không chủ động thẳng thắn mà sẽ làm em nghi ngờ cách hành động của anh, trong chuyện thế này anh cũng sẽ giấu nhẹm đi. Nếu anh nói thẳng thế này thì chỉ có một cách để giải thích.”
“Giải thích cái gì?”
“Sự thật là đã có phát sinh khác. Sau đó, anh sẽ mặt dày nói với em cái gì nhỉ, mặc dù đã từng thế này thế kia, nhưng mà bây giờ… Anh ấy à, luôn trải đường lui rất chu đáo.”
Dịch Tân nghe cô nói thì trong ánh mắt dần lộ ý cười, gật đầu: “Ừ, cuối cùng cũng hiểu anh rồi.”
“Nói đi, cuối cùng sao lại thay đổi quyết định, thả Lạc Tiểu Xuyên đi?”
Dịch Tân mỉm cười nhìn cô: “Thẩm Ngôn đến cầu xin anh.”
“Oh?” Tân Hành nhìn anh: “Anh ta đến tìm anh, mà anh không thẳng tay cho một phát súng giết luôn à?”
Dịch Tân nheo mắt lại: “Anh nhớ là có người khóc lóc xin anh đừng động đến anh ta.”
“...”
HẾT
Một câu “Anh buông tay để em được hạnh phúc”, cô vốn dĩ nên vui vẻ, nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng mà không có, cô chỉ cảm thấy trái tim nặng nề buồn bã, giống như mây đen giăng kín trời trước cơn mưa mùa hạ, cảm giác gần như rất khó thở.
Bởi vì cô biết anh ta không thật lòng, chẳng qua là anh ta phải tự ép bản thân mình.
Trên thực tế thì cảm giác của cô rất chính xác.
Anh ta nói: Muốn cầu nguyện cho kiếp sau nhưng lại không dám. Bởi vì anh sợ em sẽ vì anh cầu nguyện mà sợ hãi kiếp sau.
Chỉ một câu nói mà như thể giáng một nhát dao mạnh mẽ vào trái tim cô.
Thẩm Ngôn, có phải anh cố ý nói thế không?
Ngay cả anh yêu tôi, tôi cũng không cho phép. Cho nên anh chỉ có thể rời xa quê hương và đến một phương trời mà tôi không thể nhìn thấy để tố cáo sự tuyệt tình của tôi? Sau đó lại một mình liếm láp quá khứ của chúng ta, những ký ức có hi vọng nhưng cũng đầy thương tổn?
Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thì làm gì có cảnh ly biệt buồn thương. Giờ đây người cũ thay lòng, anh lại nói giữa tình người luôn dễ đổi thay.
Nhưng mà Thẩm Ngôn, thay đổi không phải là tôi, mà là cuộc sống.
Là định mệnh khiến anh và tôi có một khởi đầu hoàn hảo nhất, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại kết cục tan vỡ.
Tự ép mình… cũng được.
Trên đời này có rất nhiều sự thật không thể chấp nhận nổi, cuối cùng người ta cứ tự ép mình rồi cũng sẽ tiếp nhận. Tôi hi vọng cho dù đau khổ lúc ban đầu nhưng đến cuối cùng anh cũng có thể thực sự buông tay.
Tắt máy tính đi, Tân Hành xuống lầu và đi vào phòng bếp.
Một người đàn ông đang ở đó chuẩn bị một bữa ăn của phụ nữ có thai cho cô, biết cô tới anh cũng không quay đầu lại mà bảo cô ra đi ra ngoài.
Cô gật đầu: “Được, em ở ngoài đợi anh.”
Nói rồi cô không đợi anh đáp lại mà xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên cô vừa ì ạch ra ngoài ngồi xuống ghế sô pha thì anh đã đi ra theo. Cô không thèm nhìn anh. Anh thấy thế thì cười, tự mình ngồi xuống cạnh cô: “Muốn nói gì với anh à? Sắc mặt không tốt, là đến hỏi tội à?”
Nói rồi anh quay sang nựng mặt cô.
Cô nghiêng đầu tránh, hừ khẽ: “Còn giả vờ?”
Anh gật đầu: “Thấy rồi à? Nhanh thế? Anh còn tưởng thức kia phải để đấy một ngày em mới thấy cơ?”
“Vâng, em thấy rồi, vậy anh giải thích với em đi xem nào.”
Anh rất vô tội, chớp mắt mấy cái: “Giải thích cái gì?”
“Anh nói xem cần giải thích cái gì?”
Anh rất vô tội, xòe tay nhún vai: “Anh cảm thấy không có gì để giải thích cả.”
“Anh!” Cô tức giận hít sâu một hơi: “Vậy giải thích xem sao anh lại nhìn trộm thư của em.”
Anh nghe vậy thì mỉm cười và gật đầu: “Được.”
“Anh nói đi.”
“Đầu tiên anh sẽ giải thích với em thế nào là nhìn trộm? Nhìn trộm nghĩa là, ví dụ như sau này các con đi ra ngoài, em và anh đang đóng cửa làm chút chuyện tế nhị thì chúng tò mò đứng ngoài cửa, đó mới gọi là nhìn trộm.”
“... Anh!” Mặt Tân Hành không hiểu sao lại đỏ bừng lên.
Trong mắt Dịch Tân đầy ý cười, lại thật lòng an ủi ủi cô: “Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không để cho bọn chúng thấy, cùng lắm bọn chúng chỉ có thể nghe trộm thôi.”
“...” Giống của anh đấy! Thế mà anh cũng kéo cả con xuống nước được!
Hai đứa bé này, rốt cuộc là đáng thương đến thế nào mới gặp phải người cha thế này chứ?!
Người nào đó còn không biết hổ thẹn mà tiếp tục tô hươu vẽ vượn: “Về phần email ý mà… Nó được gửi vào hòm thư chính là để cho người mở hòm thư ra sẽ nhìn thấy. Anh mở ra thì anh thấy thôi, quang minh chính đại, sao có thể gọi là nhìn trộm được?”
Tân Hành giật khóe môi: “Hòm thư này hình như không phải của ngày thì phải?”
“Hòm thư là của em, em đừng vội, anh đâu có nói là không phải.”
“Biết là tốt rồi! Vậy anh lấy trộm mật mã của em mở hòm thư là có ý gì?”
“Giúp em ngăn chặn thư rác.” Người kia nói đúng lý hợp tình một cách rất đơn giản và mạnh mẽ: “Giống như hòm thư của chúng ta có chế độ tự động chặn thư rác, em có nói hệ thống chặn thư nhìn trộm không? Nhưng mà hệ thống này đúng là vô dụng, virus hơi cao cấp một chút là đã thất thủ. Cho nên anh mới phải chặn thư cho em một cách thủ công. Anh làm thế này có thể hình dung là một hình thức nhân viên thủ công đi.”
“...” Đầu Tân Hành đầu vạch đen.
Hệ thống nằm không cũng trúng đạn! Dịch Tân tâm địa độc ác, cứ thế kéo em bé vô tội và hệ thống vô tội xuống nước. Dĩ nhiên điều anh muốn là dùng cách này để thể hiện anh và hệ thống, cũng như em bé đều vô tội, dễ thương, ngây thơ, hồn nhiên. Nhưng trên thực tế thì anh chỉ làm liên lụy đến em bé và hệ thống vì sự xảo trá vô liêm sỉ của mình!
Dịch Tân còn cảm thấy bản thân là người tốt, quay sang phách lối khinh bỉ cô: “À đúng rồi, mật mã 654321 căn bản là không cần phải trộm.”
“...”
“Đây rõ ràng là mật mã công cộng, từ trước đến sau từ trái qua phải đều viết rõ ràng: Không cần khách khí, cứ dùng tự nhiên.”
“...”
Tân Hành đỡ trán, yên lặng quyết định chờ sau khi cô ở cữ xong, nhất định sẽ đổi mật mã! (Nam Mịch vạch đen đầy đầu: Bạn yêu à, đây thật sự là thái độ muốn đổi mật mã à?)
Nói nhăng nói cuội không phải là đối thủ của anh, Tân Hành không tranh chấp vấn đề nhìn trộm nữa, cho nên…: “Sao anh lại để em nhìn thấy?”
Dịch Tân nhìn cô như nhìn một đứa ngốc: “Bởi vì nó qua được hệ thống chặn thư rác và chế độ quét của nhân viên thủ công.”
“Tại sao lại qua được? Tiêu chuẩn chặn của anh là gì?”
“Tiêu chuẩn là anh vui. Anh vui thì qua, không vui thì xóa.”
“Đó là hòm thư của em, cần anh vui à? Anh không vui còn phải xóa?” Tân Hành rối tung rồi, giữa muôn vàn hoa thơm cỏ lạ, Dịch Tân đúng là nổi bật siêu phàm.
“Chẳng lẽ hệ thống chặn lại thì không phải thế à?”
“...” Lại lôi hệ thống ra kê chân…: “Rốt cuộc anh vẫn không muốn nghiêm túc nói chuyện với em đúng không?”
Cô bị anh làm cho tức đến mức bặm môi lại.
Dịch Tân buồn cười, ôm cô vào trong lòng khẽ thở dài: “Chẳng lẽ em còn chưa hiểu rõ ý của anh à?”
Tân Hành suy nghĩ một chút rồi gật đầu, xong lại lắc đầu: “Ý tứ rất rõ ràng nhưng vẫn không hiểu thể hiểu được. Chuyện này không giống việc mà người như anh sẽ làm.”
“... Vậy anh là người thích hợp để làm gì?”
“Âm hiểm cười một tiếng, thẳng tay xóa luôn.”
“.. Được, lần sau anh sẽ nhớ làm thế.”
“Anh cảm thấy Thẩm Ngôn sẽ chỉ viết một lá thư cho em thôi ư?”
“Không biết.”
“Vậy anh có coi Thẩm Ngôn là một trái bom hẹn giờ không? Không biết lúc nào anh ta sẽ lại xuất hiện.”
“Không đâu, vì anh sẽ chặn lại. Không phải lần nào anh ta cũng qua được.”
“...” Quả nhiên… “Vậy lần này sao lại qua được?”
“Bởi vì tâm trạng và trạng thái lúc này của anh ta vô cùng hoàn hảo, anh cảm thấy rất cần cho em cảm nhận một chút.”
Tân Hành giật giật khóe môi: “Bây giờ tâm trạng của anh ta rõ ràng là rất tiêu cực, rất suy sụp, đó là thái độ muốn từ bỏ cả cuộc đời đấy, ok?”
“Cho nên anh mới nói là rất hoàn hảo.”
“...”
Cho nên anh cho em xem không phải là vì anh chưa mất sạch nhân tính, chẳng qua là anh muốn kéo em tới chia sẻ cảm giác vặn vẹo khi đánh bại tình địch, nhìn tình địch tha hương nơi đất khách chứ gì?
Quả nhiên không thể nhìn anh bằng góc nhìn của người lương thiện!
Tân Hành chật vật lắc đầu, nói đến Thẩm Ngôn lại đột nhiên nhớ đến một người khác.
“Em vẫn quên chưa hỏi anh, sau đó anh đã làm gì Lạc Tiểu Xuyên?”
“Đưa vào câu lạc bộ đêm rồi.” Người nào đó nói rất thẳng thắn.
“Anh…” Tân Hành hơi dừng lại, mở to mắt nhìn anh: “Sao anh lại làm chuyện như thế?”
Anh nhún vai: “Vậy em muốn anh làm thế nào?”
Cô cẩn thận ướm hỏi: “Anh không nghĩ đến việc giết cô ta luôn chứ?”
Anh thành thực lắc đầu: “Không có. Cô ta đâu có giết em, sao anh có thể giết cô ta được chứ? Tân Hành, không phải anh nói em đâu nhưng mà em đúng là tàn nhẫn quá.”
… Dịch Tân nói cô tàn nhẫn, sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ đến mức này?
“Cô ta chỉ lừa em rồi giao cho người khác. Được, vậy anh cũng giao cô ta cho người khác, thế mới công bằng.”
Tân Hành lau mồ hôi lạnh trên trán: “Anh đối nhân xử thế đúng là công bằng!”
Sau khi quẫn bách hỏi: “Vậy giờ cô ta đang ở đâu?”
Dịch Tân nhíu mày: “Em chắc chắn là bây giờ cô ta không ở đó à?”
Tân Hành nghiêng đầu nhìn anh: “Thông thường anh sẽ không chủ động thẳng thắn mà sẽ làm em nghi ngờ cách hành động của anh, trong chuyện thế này anh cũng sẽ giấu nhẹm đi. Nếu anh nói thẳng thế này thì chỉ có một cách để giải thích.”
“Giải thích cái gì?”
“Sự thật là đã có phát sinh khác. Sau đó, anh sẽ mặt dày nói với em cái gì nhỉ, mặc dù đã từng thế này thế kia, nhưng mà bây giờ… Anh ấy à, luôn trải đường lui rất chu đáo.”
Dịch Tân nghe cô nói thì trong ánh mắt dần lộ ý cười, gật đầu: “Ừ, cuối cùng cũng hiểu anh rồi.”
“Nói đi, cuối cùng sao lại thay đổi quyết định, thả Lạc Tiểu Xuyên đi?”
Dịch Tân mỉm cười nhìn cô: “Thẩm Ngôn đến cầu xin anh.”
“Oh?” Tân Hành nhìn anh: “Anh ta đến tìm anh, mà anh không thẳng tay cho một phát súng giết luôn à?”
Dịch Tân nheo mắt lại: “Anh nhớ là có người khóc lóc xin anh đừng động đến anh ta.”
“...”
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook