Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 36: Cái gọi là phu diễn 7

Dịch Tân liên tiếp bắn hai phát súng, động tác không chậm lại chút nào, mở cửa xe, xuống xe, bước về phía sau xe tải, mở cửa. Động tác liền mạch lưu loát, không khí liên quan xung quanh tựa như cũng giống như được huấn luyện trở lên nghiêm chỉnh. Động tác của anh như sét đánh, không kịp che tai, Hạ Tiểu Đông hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy tiếng cửa bị kéo, theo bản năng tăng thêm sức lực trên tay, cảm giác như gặp phải vật cản mềm mại, liền nghe được một âm thanh đau đớn trong không khí, ngoài cửa xe Dịch Tân nguy hiểm nheo mắt, ánh mắt gắt gao khóa tới người phụ nữ trong tay hắn, Hạ Tiểu Đông rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, trong lòng trở lên sợ hãi. Dịch Tân, tại sao anh ta lại ở đây? Lúc này, anh ta hẳn là phải cùng Tân thị ký hợp đồng mà! Hắn thậm trí không dám nhìn vào ánh mắt tàn nhẫn của Dịch Tân, chỉ có thể cố gắng chấn tĩnh sợ hãi trong lòng, càng dùng lực nắm chặt con dao trên tay, khống chế Tân Hoành. Đúng, đúng, chỉ cần có Tân Hoành, hắn sẽ an toàn! Tân Hoành sau khi nghe tên Dịch Tân, toàn thân đang ở trong một mảnh hỗn độn, mắt thấy anh liều chết đỗ lại trước mặt bọn họ, thấy anh giống như gió táp mưa rào bước từng bước về phía cô, rốt cuộc trong lòng cô tìm về được một chút cảm giác, cảm giác đó chỉ là đến khi cô đối mặt cùng anh, nhịn không được, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt nhỏ giọt. Ánh mắt nguy hiểm của Dịch Tân đảo qua dấu năm ngón tay đỏ sẫm trên mặt cô, đến cổ của cô, bị dao dí vào hiện ra vết máu, sau cùng ngừng lại ở nước mắt trên mặt cô. Bên môi lại đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp, nhìn về phía Hạ Tiểu Đông,”Đây là ông đang trả thù tôi đêm đó bẻ gãy tay ông?”

Trên mặt Dịch Tân rõ ràng là cười, Hạ Tiểu Đông lại nhịn không được toàn thân chấn động, chính mình cũng không hiểu sợ hãi kia từ đâu mà đến, lại vẫn cố tự trấn định, nói, “Tân thiếu gia, cậu biết rõ hơn tôi, đạo lý có thù tất báo này!”

Con ngươi Dịch Tân khẽ nhúc nhích, nhưng lại bật cười, “Đúng, tôi tự nhiên là hiểu rõ đạo lý có thù tất báo, tôi còn hiểu rõ, một báo trả một báo! Tôi đã là tay ông bị thương, tôi đây hiện tại cũng tự cắt một tay, trả lại ông!”

Anh đang nói, Tân Hoành chỉ nghe một tiếng súng vang lên, bản năng hét lên, “Đừng!” Dịch Tân. . . Dịch Tân, vậy mà anh nhắm ngay cánh tay mình nổ súng! Kinh khiếp. Cả người Hạ Tiểu Đông bởi vì kinh ngạc mà bị khiếp sợ, toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể ngu ngơ mà nhìn chằm chằm cánh tay Dịch Tân. Hắn không thể tưởng tượng được, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, tính tình Dịch Tân có thể ngoan độc như vậy – đúng ngoan độc đối với chính mình! Hắn cũng không nghĩ tới, suy nghĩ này, chính là suy nghĩ cuối cùng trong cuộc đời của hắn. Sau khi, Dịch Tân bắn vào tay mình, không chút do dự, trong nháy mắt tiếp theo, lại có một tiếng súng khác vang lên, đúng, là đầu Hạ Tiểu Đông.

“Bịch!”

Nhanh như tia chớp, nhanh chóng như gió táp, đến chết Hạ Tiểu Đông cũng không có thể bắt kịp tiết tấu của Dịch Tân. Nhanh hơn, cánh tay của Dịch Tân liền đem Tân Hoành vẫn còn đang vì cánh tay anh mà khóc đến đau lòng ôm vào trong lòng. Tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua mặt cô, ôn nhu mà thay cô lau sạch vết máu Hạ Tiểu Đông ở trên người cô. Lúc này, rốt cuộc có âm thanh nặng nề, đó là âm thanh thi thể ngã vào ghế dựa. Tân Hoành nghe được, rốt cuộc toàn thân run lên.

~Hết phần "cái gọi là phu diễn"~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương