……Ngoài cửa sổ.

Đội mũ bảo hiểm lên đầu, Hàn Nam Hi giơ tay lau xuống thiết bị chắn gió pha lê, chân phải nhẹ điểm chân ga, xe máy nổ vang khắp tiểu khu biệt thự.

Một lát sau, đi vào Bệnh viện đệ nhất Nam thành.

Dừng xe, mang theo bình giữ nhiệt lên lầu.

Trên thang máy, thỉnh thoảng có người hướng cô nhìn, Hàn Nam Hi trước sau mặt mày đạm mạc, không chút nào để ý.

Trong phòng bệnh, Hàn gia đương gia nhân Hàn Cẩm Vọng nhắm mắt nằm trên gối, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Ngồi lên mép giường lão nhân gia, Hàn Nam Hi lập tức lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.

“Gia gia, ta mang nấm rừng canh người thích nhất, có phải hay không rất thơm?”Lão nhân gia còn ở hôn mê, tự nhiên sẽ không đáp lại cô.

Mở ra hộp giữ ấm, múc ra một ít nước canh, thổi nguội, cô tiểu tâm mà dùng ống hút đem canh đến trong miệng lão nhân gia.

Lão nhân gia hai tháng tiền não dật huyết, tuy giải phẫu thành công nhưng vẫn hôn mê.


Năm đó, Hàn Cẩm Vọng cũng là xuất thân nghệ sĩ, dựa vào xuất sắc kỹ thuật diễn bắt lấy mấy cái danh hiệu ảnh đế.

Từ trước đài chuyển tới phía sau màn, sáng lập Hàn thị văn hóa, từng bước một làm được long đầu sản nghiệp trong nghề, sản xuất tác phẩm điện ảnh cùng phim truyền hình vô số, người xem tiếng lành đồn xa.

Chỉ tiếc, anh hùng xế bóng.

Mấy năm nay, thân thể lão nhân gia vẫn luôn không tốt, đành phải đem công ty giao cho hai đứa con trai xử lý.

Sau khi người đổ bệnh, Hàn thị từ từ suy tàn.

Hiện giờ, lão nhân gia bệnh nằm trên giường, đã từng là đầu rồng xí nghiệp, hiện giờ lại rơi vào hoàn cảnh bán đứng nữ nhi nhà mình cầu người khác giúp đỡ, có thể nào không làm cho mọi người thổn thức?Đem một chén nhỏ nước canh đưa lão nhân gia ăn xong, Hàn Nam Hi duỗi tay, nắm lấy bàn tay khô khốc của lão nhân gia.

“Gia gia, ngài an tâm dưỡng bệnh, ta sẽ giúp ngài thủ Hàn thị thật tốt, ngài nhất định phải nhanh lên khỏe lên.

”……Bác sĩ vào tới, nhìn đến Hàn Nam Hi, trong mắt hiện ra một tia cảm khái.

Lão nhân gia sau khi giải phẫu, hôn mê đã hơn hai tháng, mới đầu con cái còn mỗi ngày tới thăm.


Mấy ngày này, ngoại trừ Hàn Nam Hi, những người khác cơ hồ đã rất ít lui tới.

Lâu trước giường bệnh không có ai đến thăm.

Loại sự tình này bác sĩ sớm đã thấy nhiều không trách, ngược lại là Hàn Nam Hi mỗi ngày kiên trì lại đây thăm, làm bác sĩ có chút cảm khái.

“Bác sĩ!” Hàn Nam Hi đứng lên, “Gia gia người hôm nay tình huống thế nào?”“Các hạng chỉ tiêu đều thực bình thường.

” Bác sĩ ánh mắt dừng ở Hàn Nam Hi đỡ ngón tay lão gia nhân, trong lòng khó tránh khỏi có chút không đành lòng, “Hàn tiểu thư, Hàn lão đã hôn mê hơn hai tháng, ngài…… Còn phải có tâm lý chuẩn bị.

”Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

Lão nhân gia đã hôn mê hơn hai tháng, không có dấu hiệu thanh tỉnh, tỉnh táo lại hy vọng đã thực xa vời, rất có khả năng vẫn luôn như vậy trở thành người thực vật.

“Ta hiểu ý của ngài.

” Hàn Nam Hi nghiêng mắt, nhìn chăm chú vào lão nhân gia mặt, “Chỉ cần còn có một chút hy vọng, ta đều sẽ không từ bỏ!”Trên đời này, trừ bỏ phụ thân, gia gia là người đối tốt với cô nhất.

Phụ thân qua đời sau, gia gia chính là thân nhân duy nhất của cô, cô không nghĩ lại mất đi.

Bác sĩ trịnh trọng gật gật đầu, “Cô yên tâm đi, ta sẽ trong coi tốt Hàn lão gia.

”“Cảm ơn ngài!” Hướng bác sĩ nói cảm ơn, Hàn Nam Hi cong người tới giúp lão nhân gia kéo kéo góc chăn, “Gia gia, ngài nghỉ ngơi, ta ngày mai lại đến thăm ngài.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương