Quân Hôn Thập Niên 70 Đại Lão Huyền Học Không Dễ Chọc
-
4: Thần Côn
Nhìn hai người đi xa, Tiêu Minh Viễn ngồi lên xe đạp, Tiêu Minh Nguyệt ngồi phía sau, hai người đi ra khỏi thôn.
Nhà Vương Thúy Hoa xây dựa vào núi, Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn vòng một ngọn núi, mới đến sau nhà Vương Thúy Hoa.
Hai anh em vừa mới tìm vị trí ẩn nấp, thì thấy Vương Thúy Hoa gánh hai thùng nước trở về.
Tiêu Minh Nguyệt có thể thấy rõ khí đen chỗ ấn đường Vương Thúy Hoa dày đặc hơn trước nhiều, lúc này gần như sắp tràn cả gương mặt.
Đây là triệu chứng của người sắp chết.
“Gánh thùng nước đều lề mề như vậy, cái đồ hết ăn lại nằm, với dáng vẻ này của mày, hết ăn lại nằm nhà ai sẽ đồng ý nhận mày chứ?”
Vương Thúy Hoa vừa mới vào sân, bà nội cô ta bà cụ Lưu lập tức bắt đầu mắng chửi.
Vương Thúy Hoa coi như không nghe thấy, cúi đầu đổ nước vào trong lu nước, lại buồn bực không hé răng gánh thùng nước đi.
Tiêu Minh Viễn thấy Vương Thúy Hoa rời đi, muốn đi theo sau nhưng Tiêu Minh Nguyệt giữ chặt anh ta, nhỏ giọng nói:
“Trời vẫn còn sáng, có lẽ người nọ sẽ không ra tay vào lúc này, đợi thêm một lát đi.
”
“Nhỡ đâu thì sao?” Giọng nói của Tiêu Minh Viễn hơi lo lắng: “Nhỡ đâu người nọ nhân lúc Vương Thúy Hoa chưa chuẩn bị, đẩy người vào trong giếng thì sao?”
Vẻ mặt Tiêu Minh Nguyệt sửng sốt.
Đúng thế, kiếp trước Vương Thúy Hoa chết ở trong ao cá, nhưng kiếp này thì chưa chắc.
Mọi chuyện trên thế gian vẫn luôn tồn tại biến số, cô không thể dựa vào trí nhớ của kiếp trước, để phán đoán mọi chuyện trong kiếp này.
Nghĩ tới đây, cô vươn tay phải ra cúi đầu cẩn thận bấm đốt ngón tay.
Thiếu nữ 14 tuổi trắng nõn đáng yêu, lại giơ tay nhỏ trắng nõn, ngón tay lướt nhanh trên bốn đầu ngón tay, miệng còn lẩm nhẩm mấy lời anh ta nghe không hiểu cũng không nghe rõ…
Tiêu Minh Viễn: “…”
Cũng có chút cảm giác không khỏe.
Đúng lúc này Tiêu Minh Nguyệt rút tay về, mới quay đầu nhìn anh ta nói chắc chắn:
“Đợi xem, người nọ sẽ ra tay khi bầu trời tối đen.
”
Tiêu Minh Viễn cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, muốn lên đường: “Anh vẫn nên đi xem thì hơn.
”
Tiêu Minh Nguyệt nắm lấy cổ tay anh ta, giọng nói kiên định: “Anh cả, em sẽ không tính sai, anh đợi một lát đi, lát nữa Vương Thúy Hoa sẽ trở lại.
”
Tiêu Minh Viễn: “…”
Trong nhà đột nhiên gặp biến cố lớn, em gái nhà ta biến thành thần côn à!
Tiêu Minh Viễn cau mày lại ngồi xổm trở về, trong lòng lo lắng vì em gái nhà mình bỗng nhiên trở nên thần bí còn hay lẩm nhẩm.
Nhưng chỉ một lát sau đã thấy Vương Thúy Hoa gánh hai thùng nước trở về.
Tiêu Minh Viễn quay đầu nhìn em út nhà mình, chỉ thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, dáng vẻ như là nên là như thế, vẻ mặt lại phức tạp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook