Trầm tư một lát, anh ta nói:
“Cha chúng ta bị coi thành hung thủ giết người bị bắt, người trong thôn đều tránh xa nhà chúng ta như ôn thần, lúc này sẽ đến nhà chúng ta nghe lén, khả năng cao là hung thủ chân chính, hay là người có liên quan tới hung thủ chân chính.


Tiêu Minh Nguyệt gật đầu tán thành: “Nếu vừa rồi là hung thủ giết người chân chính đang nghe lén, như vậy kế tiếp ông ta sẽ làm gì?”
Tiêu Minh Viễn híp mắt: “Giết người diệt khẩu!”
Tiêu Minh Nguyệt: “Đúng vậy.


Kiếp trước, Vương Thúy Hoa cũng lợi dụng chuyện biết hung thủ chân chính, bức hôn với anh cả, nhưng vào tối đó, cô ta chết ở trong ao cá phía đông thôn.

Chết không đối chứng!
Cha của bọn họ nhanh chóng bị định tội, tội cưỡng gian giết người bị phán tử hình, hơn một tháng sau sẽ bị xử bắn.


Nghĩ tới đây, Tiêu Minh Nguyệt nắm chặt tay…
Nhưng mà nếu cô trọng sinh, những người hại cả nhà bọn họ trong kiếp trước, một người cũng đừng mơ sống dễ chịu.

“Cho nên bây giờ chúng ta phải theo dõi Vương Thúy Hoa, nói không chừng sẽ tìm được hung thủ giết người chân chính.

” Tiêu Minh Nguyệt hạ giọng nói với Tiêu Minh Viễn.

Tiêu Minh Viễn quay đầu nhìn em út cao chưa tới bả vai mình, cô đang dùng đôi mắt trầm tĩnh nhìn thẳng mình.

Đây không phải là đôi mắt một thiếu nữ 14 tuổi nên có, trước đây em út không phải như vậy.

Bỗng nhiên anh ta cảm thấy em út thay đổi rất nhiều, ổn trọng hơn trước đây, cũng tâm tư kín đáo hơn trước, có quyết đoán nhanh hơn trước.

Anh ta không biết loại thay đổi này của em gái, là vì trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, hay là vì chuyện khác?
Nhưng mà hiện giờ không phải lúc xoắn xuýt vấn đề này, anh ta kìm nén tâm tư nói:

“Nhà Vương Thúy Hoa ở chân núi, trái lại dễ dàng ẩn thân.

Chúng ta ra khỏi thôn trước, rồi mới lại vòng về sau nhà Vương Thúy Hoa ẩn nấp.


Hiện giờ trời còn sáng, hung thủ giết người chân chính muốn diệt khẩu Vương Thúy Hoa, cũng không có khả năng ban ngày ban mặt ra tay, phải đợi đến khi trời tối đen.

Hai anh em quyết định xong thì cùng ra ngoài, mới đi tới cửa sân thì gặp cô cả cô hai của bọn họ, hai người đều là phong trần mệt mỏi, vẻ mặt lo lắng.

Nhìn thấy hai anh em bọn họ, hai người không nói hai lời nhét tiền vào tay bọn họ, cô cả còn nói:
“Cứu cha cháu quan trọng hơn, đừng sợ tiêu tiền, không đủ bọn cô lại vay.


Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn nhìn tiền trong tay, đôi mắt hơi ướt át, đúng là hoạn nạn mới thấy được chân tình!
Hai anh em cũng không nói lời từ chối, phần ân tình này bọn họ sẽ nhớ kỹ.

Thấy sắc trời không còn sớm, cô cả và cô hai không ở lại lâu, bảo hai anh em nhanh đến trấn trên tìm quan hệ cứu người.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương