Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
-
Chương 99-1: Trở về thành phố D
"Uy, có chuyện gì?" Thật ra nhiệm vụ lần này, Đàm Dật Trạch sớm không bị có trong danh sách. Hắn muốn đi, chẳng qua chỉ là muốn nhìn xem trong lòng vật nhỏ hắn chiếm bao nhiêu phần, cũng muốn nhìn một chút vật nhỏ có giữ hắn lại hay không?
Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn là thất vọng, bởi vì hắn cuối cùng cũng không nghe được vật nhỏ lấy cớ giữ hắn lại
Thật ra, Đàm Dật Trạch cô đơn nhiều năm, bản thân hắn cũng đã hình thành thói quen. Bao nhiêu lần hắn một mình cầm hành lý, một người đi trên đường. Bao nhiêu lần hắn một mình đi mọi nơi, nhưng hắn cho tới bây giờ mới cảm thấy mình rất cô đơn, bất lực...
Từ ngày hôm qua đến đây, hắn luôn nhìn di động của mình, đợi người gọi đến
Chờ mong như vậy, làm cho Đàm Dật Trạch hắn cũng kinh ngạc
Thời gian một phút từng chút trôi qua, hắn cảm giác được lòng của hắn như đặt ở trong lò lửa
Cố Niệm Hề, cô có phải cũng nhớ hắn như vậy hay không?
Sẽ không...
Sẽ không đúng hay không?
Bằng không, cô đã sớm giữ hắn ở lại!
Hai mươi bốn mấy giờ chờ đợi, đối với Đàm Dật Trạch mà nói giống như trải qua một thế kỷ. Cho nên, giờ phút này khó tránh giọng nói của hắn có chút không tự nhiên
"Anh ở đó có tốt không?" Môi của cô đã sớm bị cắn nát. Cố ngăn nước mắt không chảy ra. Bình phục quyết tâm, cô cuối cùng mở miệng
"Còn khỏe" Nếu không có cô làm sao hắn khỏe được?
Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn kiêu ngạo, không chịu nói ra
"Vậy là tốt rồi!" Hắn không có việc gì, cô cũng an tâm, không phải sao?
Thật ra, Cố Niệm Hề muốn nói với hắn rằng cô bị thương. Nhưng theo bên kia truyền đến chỉ là một mảnh im lặng
Tuy rằng cô xác định, hắn vẫn nghe điện thoại, nhưng tại sao tâm lại đau như vậy?
Đàm Dật Trạch chẳng lẽ anh thật sự không hiểu, có đôi khi trầm mặc so với trực tiếp cự tuyệt còn đả thương người hơn sao?"
"Nếu, em không còn chuyện gì, anh cúp điện thoại đây! Anh còn có việc phải làm!" Trong điện thoại chỉ có im lặng giống như một loại tra tấn.
Chính hắn cũng không biết, Cố Niệm Hề bên kia điện thoại, thật ra cũng như là hắn chờ mong đối phương mở miệng nói chuyện quan tâm, ân cần, thăm hỏi...
Nhưng không có, Đàm Dật Trạch trời sinh kiêu ngạo, khiến cho hắn không dễ dàng đem những lời này nói ra
Nghe hắn nói có việc phải làm. Cố Niệm Hề cảm giác được trong lòng có một tảng đá lớn, chậm rãi chìm xuống, cảm giác sắp vấp phải trắc trở, nhưng vẫn không rơi xuống được đáy
Đàm Dật Trạch, hắn thiệt tình muốn vậy sao?
Tại sao ngay cả một câu hỏi han cô cũng không có? Nếu hắn hỏi cô, cô sẽ không chút do dự đem bi thương cùng tưởng niệm của cô nói ra cho hắn biết, nói cho hắn biết cô trước kia sai rồi,
Nhưng hắn, một câu cũng không có...
Có phải trong lòng hắn cô đơn giản chỉ là một cô gái, có một đoạn hôn nhân mờ ảo với hắn, chứ không chân chính là người hắn yêu hay không?
Làm sao bây giờ?
Cô đánh rơi tâm của mình nên người hắn mất rồi. Cô, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?
"Em biết rồi, em cúp máy!" Nhận thấy thế giới của mình từng chút từng chút một mơ hồ, Cố Niệm Hề cuống quít nói một câu như vậy, trực tiếp đem điện thoại tắt đi
"Uy, Niệm Hề!"
"Niệm Hề!"
Đàm Dật Trạch thật không ngờ, cô thật sự cúp điện thoại của hắn
Thấy trong điện thoại truyền đến tiếng tút đơn điệu, hắn cảm giác tâm tư giống như bị thiêu đốt, thế nhưng bị ai đó hung hăng hất một chậu nước lạnh
Hung hăng ném điện thoại một bên, hắn liền rời khỏi phòng làm việc
Chỉ là Đàm Dật Trạch không biết, Cố Niệm Hề sau khi ngắt điện thoại, liền một mình ở phòng bệnh ôm mặt khóc
Làm sao bây giờ, lòng của cô đau quá!
So với lúc trước, tận mắt nhìn thấy Hoắc Tư Vũ cùng Đàm Dật Nam ở trên một chiếc giường, còn đau hơn gấp trăm ngàn lần
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đàm Dật Trạch, cô phát hiện cô thật sự rất yêu hắn
Nhưng hắn, sao có thể đối với cô như vậy?
Đến buổi chiều, Cố Niệm Hề vẫn cô đơn nằm trên giường bệnh, tùy ý để nước mắt trong suốt rửa sạch hai bên gò má...
"Cố tiểu thư, có phải không thoải mái hay không? Nếu không, tôi gọi bác sĩ đến?"
Vừa lúc đó, y tá được Bác Dạ Triệt phân phó đi đến. Nhìn Cố Niệm Hề gương mặt tràn đầy nước mắt, cũng có chút lo lắng
"Không cần, không phải thân thể không thoải mái!" Cô gượng ép cười với nữ y tá, sau đó tiếp tục vùi đầu mình vào trong chăn
Khuỷu tay đau, nhưng vết thương trong lòng cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần...
"Cố tiểu thư, người nhà của cô sao còn chưa đến?" Nước đã truyền xong, giờ phút này Cố Niệm Hề dùng một bàn tay thu thập mọi thứ của mình bỏ vào trong túi xách
"Không có việc gì, một mình tôi có thể trở về!" Bởi vì khóc lớn một hồi, hai mắt của Cố Niệm Hề đã sớm hồng như con thỏ nhỏ, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn động lòng người, làm lay động tâm tư người khác
"Như vậy sao được, tay của cô vừa mới được băng bó, nếu không ai đến đón, không thể xuất viện! Nếu không như vậy đi, tôi gọi điện báo cho Bác tiên sinh, làm cho ngài ấy gọi người đến đón cô" Bác Dạ Triệt vừa mới rời đi, đã phân phó với cô nếu như Cố Niệm Hề có việc gì hãy gọi cho hắn
"Thật sự không cần, nhà của tôi cách đây không xa, lát nữa gọi xe về là được" Cố Niệm Hề cười nhẹ với nữ y tá
"Kia... Được rồi. Nhưng mà cô trong khoảng thời gian này không được sử dụng cánh tay kia, để tránh vết thương lâu lành"
Nữ y tá vẫn kiên trì coi chừng Cố Niệm Hề, đưa cô đến bên ngoài cửa bệnh viện
"Y tá, cô trở về đi. Đưa tôi đến đây được rồi!"
Nói xong câu này, Cố Niệm Hề dùng tay không bị thương cầm túi xách rời đi
"Thật đáng thương, cô gái tốt như vậy làm xong phẫu thuật cũng không ai đến đón!" Nếu không phải nghe thấy nữ y tá kia than nhẹ, Cố Niệm Hề dĩ nhiên cũng không cảm thấy được, giờ phút này cô bi ai rõ ràng như vậy
Một người mang theo một tay bị thương, cô đơn đứng ở thành thị xa lạ này...
Ngẩng đầu, Cố Niệm Hề phát hiện hôm nay mặt trời rất lớn, ánh nắng chói chang sắp làm cho cô rơi lệ. Nhưng tại sao mặt trời lớn như vậy, cô lại không cảm thấy một tia ấm áp nào?
Lúc này đúng giờ cao điểm, toàn bộ tuyến đường chật ních, ngay cả muốn bắt taxi cũng rất khó. Hơn nữa mang theo một tay bị thương, Cố Niệm Hề căn bản đón xe cũng không được
Nhìn mặt trời ở trên cao, Cố Niệm Hề cảm giác trong lòng chua xót
"Đô đô đô..." Đúng lúc đó di động trong túi vang lên
Giằng co hồi lâu, Cố Niệm hề mới lấy được điện thoại ra
Vừa nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, hai mắt vốn vẫn mang theo tia chờ mong, lúc này ảm đạm đi không ít
Bởi vì người gọi điện đến không phải là Đàm Dật Trạch cô chờ mong, mà là Sở Đông Ly
"Uy, Hề nha đầu. Hôm qua khiến cho hai người bọn em không thoải mái. Hôm nay anh gọi điện đến muốn nói xin lỗi"
"Hề nha đầu, còn nghe điện thoại không?"
"Hề nha đầu, em làm sao vậy?"
Điện thoại truyền đến vô số lời nói của Sở Đông Ly
Nhưng trong điện thoại chỉ có một mảnh yên lặng, làm cho hắn cảm thấy bất an. Liên tiếp câu hỏi cuối cùng hắn cũng tìm ra manh mối____ Tiếng khóc nức nở
Hề nha đầu của hắn đang khóc!
"Hề nha đầu, nói cho anh biết em làm sao vậy?" Nước mắt của cô, đối với Sở Đông Ly như là một thứ vũ khí rất lợi hại. Một khắc kia, Sở Đông ly cảm giác thân thể của hắn như sắp bị phá hủy
"Hề nha đầu, không có việc gì. Có chuyện gì nói cho anh, anh giúp em giải quyết!" Sở Đông Ly phát hiện, hắn càng an ủi tiếng khóc trong điện thoại càng lớn hơn
Cố Niệm Hề như vậy, giống như là một đứa nhỏ lạc đường, một mình ngồi xổm ở góc đường lau lệ
"Hề nha đầu..."
"Anh Đông Ly, em đau quá..." Thành phố xa lạ, đám người xa lạ, đã không có Đàm Dật Trạch, cô phát hiện mình cái gì cũng không biết
Thật ra, cô vẫn coi Sở Đông Ly là anh của mình. Cho nên cô mới khóc lớn khi nghe được lời an ủi kia của hắn
"Làm sao đau? Hề nha đầu, em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bối rối là từ hiện tại Sở Đông Ly có thể miêu tả được tâm trạng mình lúc này. Hắn từ trước đến nay trong giới quan trường bất cứ chuyện gì cũng trải qua nhưng chưa từng hoang mang như thế. Luống cuống cùng rối loạn hiện tại tất cả chỉ bởi vì Cố Niệm Hề
"Em không biết... Em không biết làm sao đau... Anh Đông Ly, em rất khó chịu!"
Giọng nói của cô vẫn nghẹn ngào như trước, làm cho hắn đau đến tê tâm liệt phế. Mê mang trật tự đảo lộn, càng làm cho hắn tâm tư rối loạn
"Em ở chỗ nào, nói cho anh biết em ở chỗ nào..."
...
Sở Đông Ly đi đến chỗ đứng đợi xe bus của Cố Niệm Hề, trời cũng đã tới
Trong đám người, Hắn liếc một cái liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng
Cô mặc một bộ váy công sở, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng. Đứng trong với bóng đêm, cô dùng hai tròng mắt đã khóc sớm đỏ hồng đối mặt với tiếng động rầm rĩ của thành phố. Gió đêm thổi qua, cô vẫn im lặng giống như không thích hợp với thế giới này
Gió cuốn qua mái tóc của cô, che được hai tròng mắt
"Hề nha đầu!" Sở Đông Ly mau chóng tiến lên, đem cô gái đang ngồi chồm hỗm ở góc đường kéo lên. Mà phía sau, hắn cũng phát hiện tay của cô bị thương
"Anh Đông Ly..." Rõ ràng muốn ngăn cản nước mắt, nhưng Cố Niệm Hề khi nhìn thấy Sở Đông Ly, nước mắt lại không dừng được mà chảy xuống
Một khắc kia, cô chủ động tiến vào lòng ngực của hắn
Mà Sở Đông Ly, cũng lần đầu tiên không kiêng kỵ ôm Cố Niệm Hề vào trong lòng
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tay lại biến thành như vậy, tại sao..." Nhìn tay của cô được băng bó, hắn cũng đau thay cô
Mà Cố Niệm Hề trong lúc nhất thời cũng không nói lên lời
Cô chỉ im lặng ở trong lòng ngực Sở Đông Ly, rơi lệ...
____
"Hề nha đầu, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải tên hỗn đản kia không chịu xin lỗi em? Có phải hắn đánh em hay không?" ?
Sở Đông Ly đưa Cố Niệm Hề về nhà, lúc này mới hỏi
"Anh Đông Ly, không liên quan đến anh ấy!" Cố Niệm Hề ngồi xuống ghế sa lon, hai mắt vô lực
"Không liên quan đến hắn? Nếu không liên quan đến hắn tại sao em gặp chuyện, tên hỗn đản đó cũng không xuất hiện?" Ngữ điệu của Sở Đông Ly có chút lạnh, thâm chí đôi mắt sau cặp kính trắng cũng không che dấu được sự lãnh ý kia "Em bị thương hắn cũng không đến, vậy hắn còn xứng đáng làm chồng em sao?"
Sở Đông Ly thừa nhận lúc này ngữ điệu của hắn có hơi nâng cao, nhưng vì Cố Niệm Hề chuyện gì hắn cũng có thể làm
"Anh Đông Ly, anh ấy không biết em bị thương. Ngày hôm qua anh ấy đã đi làm nhiệm vụ không có ở nhà. Về phần vết thương kia, thật ra là em bị ngã ở công ty". Thấy đôi mắt Sở Đông Ly có tia lạnh lẽo. Cố Niệm Hề liền mở miệng: "Nhưng mà, coi như lần này trong họa có phúc. Bác tổng ở Bác Á cho em nghỉ ba tháng, mang lương nghỉ phép. Anh Đông Ly, em hôm nay còn được thăng chức lên làm tổng giám đốc rồi đó!" Nói xong Cố Niệm Hề còn bất đắc dĩ khẽ nở nụ cười
Chính là cô không biết, nụ cười của cô lúc này có bao nhiêu gượng ép
"Nếu em nói vui vẻ như vậy, vậy tại sao em còn khóc? Thật sự, chỉ là bởi vì vết thương ở tay thôi sao?"
Không thể không thừa nhận, Sở Đông Ly có cặp mắt rất sắc bén
Một câu này liền nói trúng điểm yếu của Cố Niệm Hề
"Này... Anh Đông Ly, em thật không có chuyện gì. Chẳng qua là bởi vì có chút đau tay" Nói lời này cô không mở mắt ra, bởi vì cô còn phải ngăn không cho nước mắt chảy ra
"Vây hắn khi nào trở về nhà? Ai có thể tới chăm sóc em?" Thấy Cố Niệm Hề không đề cập tới, nhưng Sở Đông Ly cũng hiểu được cô và Đàm Dật Trạch đang cãi nhau
"Này... Em có thể tự mình làm được, anh Đông Ly anh không cần lo lắng cho em"
"Anh không lo lắng cho em, thì còn ai lo lắng cho em?" Thật ra Sở Đông Ly càng muốn nói, người duy nhất ở trong lòng hắn là cô, cô bị đau hắn sẽ rất đau
Nghe Sở Đông Ly nói một câu như vậy, Cố Niệm Hề trong lúc nhất thời cũng trở nên im lặng
Tầm mắt của cô, dừng lại chỗ Đàm Dật Trạch hôm trước ngồi, trên ghế sa lon vẫn còn quân trang xanh biếc của hắn
Thật lâu cô cũng không dịch chuyển tầm mắt
Mãi cho đến lúc, Sở Đông Ly không đầu không cuối nói ra một câu:
"Niệm Hề, về nhà đi!"
"Về nhà?" Cố Niệm Hề có chút sững sờ không hiểu ý của Sở Đông Ly, phải mất một thời gian ngắn cô mới có thể hiểu ra
Đúng vậy, về nhà! Trở về thành phố D, trở về nơi cô đã sống! Trở về bên cạnh ba mẹ cô sẽ không bị người khác ức hiếp...
Nghĩ đến Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề có chút lung lay ý chí...
"Em hiện tại thật sự có thể về nhà sao?" Từ nhà lần thứ hai xuất hiện trong đầu Cố Niệm Hề, làm cho chóp mũi của cô trở lên chua xót
"Có thể, tại sao không thể? Nơi kia vĩnh viễn là nhà của em, cánh cửa kia vĩnh viễn rộng mở chờ em. Cố thị trưởng cùng Cố phu nhân vĩnh viễn đợi em về nhà" Đương nhiên còn có anh, Sở Đông Ly...
____
Mãi cho đến khi ngồi máy bay trở về thành phố D, Cố Niệm Hề vẫn đang ở trong trạng thái trên không. Mọi chuyện tối hôm qua xảy ra, đối với cô mà nói như trải qua một thế kỷ
Nhìn cảnh trí quen thuộc xung quanh, cô có điểm ngây ngốc
Cho đến khi Sở Đông Ly đẩy người cô một phen, ý bảo cô quay trở lại, cô mới có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh
"Hề nha đâu, làm sao vậy? Có phải lâu lắm không trở về, nhất thời trở lên choáng váng?" Sở Đông Ly đùa giỡn muốn kéo tay Cố Niệm Hề, nhưng cô vẫn vô tình né tránh
Nhìn Cố Niệm Hề đưa tay lại, còn có biểu tình không được tự nhiên, đôi mắt của Sở Đông Ly lại rơi vào một mảnh u tối
Nhưng lo lắng đến tâm tình hiện tại của Cố Niệm Hề, khóe miệng của hắn lại cố gắng hiện lên độ cung, làm cho mình thoạt nhìn thoải mái một chút, cũng hy vọng làm cho Cố Niệm Hề trầm tĩnh lại
"Không... Không có. Chỉ là nhất thời nhớ lại những kỉ niệm lúc trước" Nhìn cảnh trí sân bay phụ cận quen thuộc, chóp mũi Cố Niệm Hề có chút ê ẩm
Cô không quên, mấy tháng trước, cô mang theo hộ khẩu của bản thân đến sân bay đi đến thành phố kia
Chính là thật không ngờ, mấy tháng ngắn ngủi, cô lại mang theo vết thương đầy người, trở lại thành phố này
"Ha hả. Em cứ đi tiếp đi, nơi này không có thay đổi gì" Thay đổi duy nhất, chỉ là lòng người mà thôi...
Nhưng câu sau, Sở Đông Ly tin tưởng Cố Niệm Hề cũng không muốn nghe
"Anh Đông Ly, có một chuyện có thể đáp ứng em được hay không?" Ngay tại lúc Sở Đông Ly chuẩn bị đem hành lý của cô để lên taxi, Cố Niệm Hề đột nhiên dừng bước
"Anh có thể đừng nói với ba mẹ em chuyện hôm qua em khóc được không?" Cô cúi đầu, bộ dạng giống như một đứa trẻ làm sai
"Em hiện tại còn muốn bảo vệ người kia sao?"
Sở Đông Ly muốn nói đến Đàm Dật Trạch!
Thật ra, từ đêm hôm qua hắn liền đã mắng chửi Đàm Dật Trạch vô sỉ
Nhưng bởi vì Cố Niệm Hề kiên trì, hắn cuối cùng mới dùng từ "Người kia" thay thế cho từ "Vô liêm sỉ"
Mà hiện tại, Cố Niệm Hề lại đưa ra yêu cầu như thế với hắn, này thật sự là cho Sở Đông Ly có điểm bực tức
Thông minh như hắn, sao lại không hiểu rõ điều này
"Anh Đông Ly, đâu là chuyện của em cùng anh ấy, em không muốn có quá nhiều người tham gia" Coi như là biến thành một loại bảo hộ
Bởi vì cô sợ hãi, nếu như để ba biết cô vì Đàm Dật Trạch mà khóc, chỉ sợ ba sẽ tức giận
"Em vì hắn làm nhiều việc như vậy, hắn có khi nào suy nghĩ đến cảm nhận của em không?" Nói lời này hơi thở của Sở Đông Ly có chút gấp gáp. Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề suy sụp hắn lại tiếp tục nói: "Không có! Hắn một lần cũng không suy nghĩ đến cảm thụ của em. Vậy em cần gì phải ở chỗ này suy nghĩ cho hắn?"
Thật ra, khi nhìn thấy Cố Niệm Hề như vậy, Sở Đông Ly căn bản cũng không muốn nói nhiều
Nhưng vừa nghĩ tới Cố Niệm Hề bị ức hiếp, vẫn không mắng chửi người đàn ông kia một câu
Đối với sự chỉ trích của Sở Đông Ly, Cố Niệm Hề vẫn cúi đầu yên lặng thật lâu
Mãi cho đến khi Sở Đông Ly ý thức được điều gì đó, muốn giải thích nhưng lúc này Cố Niệm Hề lại mở miệng nói: "Em cũng không muốn lo lắng cho anh ấy, nhưng lòng của em.. không tìm về được!"
Một khắc kia, Sở Đông Ly thấy gương mặt nhỏ nhắn đau khổ của cô tràn ngập nước mắt
Bởi vì tâm đã dừng ở trên người Đàm Dật Trạch. Cô không muốn lo lắng cho hắn cũng không được
Đó cũng là lần đầu tiên Sở Đông Ly nhìn thấy biểu tình chân thật của Cố Niệm Hề như vậy
Cô như thế, so với lần trước đưa Đàm Dật Nam đến gặp hắn còn thật lòng hơn vài phần
Trong nhất thời, Sở Đông Ly cảm thấy lòng mình đau quá
Hề nha đầu của hắn, thật sự đã yêu người đàn ông mang tên Đàm Dật Trạch kia sao...
Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn là thất vọng, bởi vì hắn cuối cùng cũng không nghe được vật nhỏ lấy cớ giữ hắn lại
Thật ra, Đàm Dật Trạch cô đơn nhiều năm, bản thân hắn cũng đã hình thành thói quen. Bao nhiêu lần hắn một mình cầm hành lý, một người đi trên đường. Bao nhiêu lần hắn một mình đi mọi nơi, nhưng hắn cho tới bây giờ mới cảm thấy mình rất cô đơn, bất lực...
Từ ngày hôm qua đến đây, hắn luôn nhìn di động của mình, đợi người gọi đến
Chờ mong như vậy, làm cho Đàm Dật Trạch hắn cũng kinh ngạc
Thời gian một phút từng chút trôi qua, hắn cảm giác được lòng của hắn như đặt ở trong lò lửa
Cố Niệm Hề, cô có phải cũng nhớ hắn như vậy hay không?
Sẽ không...
Sẽ không đúng hay không?
Bằng không, cô đã sớm giữ hắn ở lại!
Hai mươi bốn mấy giờ chờ đợi, đối với Đàm Dật Trạch mà nói giống như trải qua một thế kỷ. Cho nên, giờ phút này khó tránh giọng nói của hắn có chút không tự nhiên
"Anh ở đó có tốt không?" Môi của cô đã sớm bị cắn nát. Cố ngăn nước mắt không chảy ra. Bình phục quyết tâm, cô cuối cùng mở miệng
"Còn khỏe" Nếu không có cô làm sao hắn khỏe được?
Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn kiêu ngạo, không chịu nói ra
"Vậy là tốt rồi!" Hắn không có việc gì, cô cũng an tâm, không phải sao?
Thật ra, Cố Niệm Hề muốn nói với hắn rằng cô bị thương. Nhưng theo bên kia truyền đến chỉ là một mảnh im lặng
Tuy rằng cô xác định, hắn vẫn nghe điện thoại, nhưng tại sao tâm lại đau như vậy?
Đàm Dật Trạch chẳng lẽ anh thật sự không hiểu, có đôi khi trầm mặc so với trực tiếp cự tuyệt còn đả thương người hơn sao?"
"Nếu, em không còn chuyện gì, anh cúp điện thoại đây! Anh còn có việc phải làm!" Trong điện thoại chỉ có im lặng giống như một loại tra tấn.
Chính hắn cũng không biết, Cố Niệm Hề bên kia điện thoại, thật ra cũng như là hắn chờ mong đối phương mở miệng nói chuyện quan tâm, ân cần, thăm hỏi...
Nhưng không có, Đàm Dật Trạch trời sinh kiêu ngạo, khiến cho hắn không dễ dàng đem những lời này nói ra
Nghe hắn nói có việc phải làm. Cố Niệm Hề cảm giác được trong lòng có một tảng đá lớn, chậm rãi chìm xuống, cảm giác sắp vấp phải trắc trở, nhưng vẫn không rơi xuống được đáy
Đàm Dật Trạch, hắn thiệt tình muốn vậy sao?
Tại sao ngay cả một câu hỏi han cô cũng không có? Nếu hắn hỏi cô, cô sẽ không chút do dự đem bi thương cùng tưởng niệm của cô nói ra cho hắn biết, nói cho hắn biết cô trước kia sai rồi,
Nhưng hắn, một câu cũng không có...
Có phải trong lòng hắn cô đơn giản chỉ là một cô gái, có một đoạn hôn nhân mờ ảo với hắn, chứ không chân chính là người hắn yêu hay không?
Làm sao bây giờ?
Cô đánh rơi tâm của mình nên người hắn mất rồi. Cô, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?
"Em biết rồi, em cúp máy!" Nhận thấy thế giới của mình từng chút từng chút một mơ hồ, Cố Niệm Hề cuống quít nói một câu như vậy, trực tiếp đem điện thoại tắt đi
"Uy, Niệm Hề!"
"Niệm Hề!"
Đàm Dật Trạch thật không ngờ, cô thật sự cúp điện thoại của hắn
Thấy trong điện thoại truyền đến tiếng tút đơn điệu, hắn cảm giác tâm tư giống như bị thiêu đốt, thế nhưng bị ai đó hung hăng hất một chậu nước lạnh
Hung hăng ném điện thoại một bên, hắn liền rời khỏi phòng làm việc
Chỉ là Đàm Dật Trạch không biết, Cố Niệm Hề sau khi ngắt điện thoại, liền một mình ở phòng bệnh ôm mặt khóc
Làm sao bây giờ, lòng của cô đau quá!
So với lúc trước, tận mắt nhìn thấy Hoắc Tư Vũ cùng Đàm Dật Nam ở trên một chiếc giường, còn đau hơn gấp trăm ngàn lần
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đàm Dật Trạch, cô phát hiện cô thật sự rất yêu hắn
Nhưng hắn, sao có thể đối với cô như vậy?
Đến buổi chiều, Cố Niệm Hề vẫn cô đơn nằm trên giường bệnh, tùy ý để nước mắt trong suốt rửa sạch hai bên gò má...
"Cố tiểu thư, có phải không thoải mái hay không? Nếu không, tôi gọi bác sĩ đến?"
Vừa lúc đó, y tá được Bác Dạ Triệt phân phó đi đến. Nhìn Cố Niệm Hề gương mặt tràn đầy nước mắt, cũng có chút lo lắng
"Không cần, không phải thân thể không thoải mái!" Cô gượng ép cười với nữ y tá, sau đó tiếp tục vùi đầu mình vào trong chăn
Khuỷu tay đau, nhưng vết thương trong lòng cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần...
"Cố tiểu thư, người nhà của cô sao còn chưa đến?" Nước đã truyền xong, giờ phút này Cố Niệm Hề dùng một bàn tay thu thập mọi thứ của mình bỏ vào trong túi xách
"Không có việc gì, một mình tôi có thể trở về!" Bởi vì khóc lớn một hồi, hai mắt của Cố Niệm Hề đã sớm hồng như con thỏ nhỏ, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn động lòng người, làm lay động tâm tư người khác
"Như vậy sao được, tay của cô vừa mới được băng bó, nếu không ai đến đón, không thể xuất viện! Nếu không như vậy đi, tôi gọi điện báo cho Bác tiên sinh, làm cho ngài ấy gọi người đến đón cô" Bác Dạ Triệt vừa mới rời đi, đã phân phó với cô nếu như Cố Niệm Hề có việc gì hãy gọi cho hắn
"Thật sự không cần, nhà của tôi cách đây không xa, lát nữa gọi xe về là được" Cố Niệm Hề cười nhẹ với nữ y tá
"Kia... Được rồi. Nhưng mà cô trong khoảng thời gian này không được sử dụng cánh tay kia, để tránh vết thương lâu lành"
Nữ y tá vẫn kiên trì coi chừng Cố Niệm Hề, đưa cô đến bên ngoài cửa bệnh viện
"Y tá, cô trở về đi. Đưa tôi đến đây được rồi!"
Nói xong câu này, Cố Niệm Hề dùng tay không bị thương cầm túi xách rời đi
"Thật đáng thương, cô gái tốt như vậy làm xong phẫu thuật cũng không ai đến đón!" Nếu không phải nghe thấy nữ y tá kia than nhẹ, Cố Niệm Hề dĩ nhiên cũng không cảm thấy được, giờ phút này cô bi ai rõ ràng như vậy
Một người mang theo một tay bị thương, cô đơn đứng ở thành thị xa lạ này...
Ngẩng đầu, Cố Niệm Hề phát hiện hôm nay mặt trời rất lớn, ánh nắng chói chang sắp làm cho cô rơi lệ. Nhưng tại sao mặt trời lớn như vậy, cô lại không cảm thấy một tia ấm áp nào?
Lúc này đúng giờ cao điểm, toàn bộ tuyến đường chật ních, ngay cả muốn bắt taxi cũng rất khó. Hơn nữa mang theo một tay bị thương, Cố Niệm Hề căn bản đón xe cũng không được
Nhìn mặt trời ở trên cao, Cố Niệm Hề cảm giác trong lòng chua xót
"Đô đô đô..." Đúng lúc đó di động trong túi vang lên
Giằng co hồi lâu, Cố Niệm hề mới lấy được điện thoại ra
Vừa nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, hai mắt vốn vẫn mang theo tia chờ mong, lúc này ảm đạm đi không ít
Bởi vì người gọi điện đến không phải là Đàm Dật Trạch cô chờ mong, mà là Sở Đông Ly
"Uy, Hề nha đầu. Hôm qua khiến cho hai người bọn em không thoải mái. Hôm nay anh gọi điện đến muốn nói xin lỗi"
"Hề nha đầu, còn nghe điện thoại không?"
"Hề nha đầu, em làm sao vậy?"
Điện thoại truyền đến vô số lời nói của Sở Đông Ly
Nhưng trong điện thoại chỉ có một mảnh yên lặng, làm cho hắn cảm thấy bất an. Liên tiếp câu hỏi cuối cùng hắn cũng tìm ra manh mối____ Tiếng khóc nức nở
Hề nha đầu của hắn đang khóc!
"Hề nha đầu, nói cho anh biết em làm sao vậy?" Nước mắt của cô, đối với Sở Đông Ly như là một thứ vũ khí rất lợi hại. Một khắc kia, Sở Đông ly cảm giác thân thể của hắn như sắp bị phá hủy
"Hề nha đầu, không có việc gì. Có chuyện gì nói cho anh, anh giúp em giải quyết!" Sở Đông Ly phát hiện, hắn càng an ủi tiếng khóc trong điện thoại càng lớn hơn
Cố Niệm Hề như vậy, giống như là một đứa nhỏ lạc đường, một mình ngồi xổm ở góc đường lau lệ
"Hề nha đầu..."
"Anh Đông Ly, em đau quá..." Thành phố xa lạ, đám người xa lạ, đã không có Đàm Dật Trạch, cô phát hiện mình cái gì cũng không biết
Thật ra, cô vẫn coi Sở Đông Ly là anh của mình. Cho nên cô mới khóc lớn khi nghe được lời an ủi kia của hắn
"Làm sao đau? Hề nha đầu, em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bối rối là từ hiện tại Sở Đông Ly có thể miêu tả được tâm trạng mình lúc này. Hắn từ trước đến nay trong giới quan trường bất cứ chuyện gì cũng trải qua nhưng chưa từng hoang mang như thế. Luống cuống cùng rối loạn hiện tại tất cả chỉ bởi vì Cố Niệm Hề
"Em không biết... Em không biết làm sao đau... Anh Đông Ly, em rất khó chịu!"
Giọng nói của cô vẫn nghẹn ngào như trước, làm cho hắn đau đến tê tâm liệt phế. Mê mang trật tự đảo lộn, càng làm cho hắn tâm tư rối loạn
"Em ở chỗ nào, nói cho anh biết em ở chỗ nào..."
...
Sở Đông Ly đi đến chỗ đứng đợi xe bus của Cố Niệm Hề, trời cũng đã tới
Trong đám người, Hắn liếc một cái liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng
Cô mặc một bộ váy công sở, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng. Đứng trong với bóng đêm, cô dùng hai tròng mắt đã khóc sớm đỏ hồng đối mặt với tiếng động rầm rĩ của thành phố. Gió đêm thổi qua, cô vẫn im lặng giống như không thích hợp với thế giới này
Gió cuốn qua mái tóc của cô, che được hai tròng mắt
"Hề nha đầu!" Sở Đông Ly mau chóng tiến lên, đem cô gái đang ngồi chồm hỗm ở góc đường kéo lên. Mà phía sau, hắn cũng phát hiện tay của cô bị thương
"Anh Đông Ly..." Rõ ràng muốn ngăn cản nước mắt, nhưng Cố Niệm Hề khi nhìn thấy Sở Đông Ly, nước mắt lại không dừng được mà chảy xuống
Một khắc kia, cô chủ động tiến vào lòng ngực của hắn
Mà Sở Đông Ly, cũng lần đầu tiên không kiêng kỵ ôm Cố Niệm Hề vào trong lòng
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tay lại biến thành như vậy, tại sao..." Nhìn tay của cô được băng bó, hắn cũng đau thay cô
Mà Cố Niệm Hề trong lúc nhất thời cũng không nói lên lời
Cô chỉ im lặng ở trong lòng ngực Sở Đông Ly, rơi lệ...
____
"Hề nha đầu, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải tên hỗn đản kia không chịu xin lỗi em? Có phải hắn đánh em hay không?" ?
Sở Đông Ly đưa Cố Niệm Hề về nhà, lúc này mới hỏi
"Anh Đông Ly, không liên quan đến anh ấy!" Cố Niệm Hề ngồi xuống ghế sa lon, hai mắt vô lực
"Không liên quan đến hắn? Nếu không liên quan đến hắn tại sao em gặp chuyện, tên hỗn đản đó cũng không xuất hiện?" Ngữ điệu của Sở Đông Ly có chút lạnh, thâm chí đôi mắt sau cặp kính trắng cũng không che dấu được sự lãnh ý kia "Em bị thương hắn cũng không đến, vậy hắn còn xứng đáng làm chồng em sao?"
Sở Đông Ly thừa nhận lúc này ngữ điệu của hắn có hơi nâng cao, nhưng vì Cố Niệm Hề chuyện gì hắn cũng có thể làm
"Anh Đông Ly, anh ấy không biết em bị thương. Ngày hôm qua anh ấy đã đi làm nhiệm vụ không có ở nhà. Về phần vết thương kia, thật ra là em bị ngã ở công ty". Thấy đôi mắt Sở Đông Ly có tia lạnh lẽo. Cố Niệm Hề liền mở miệng: "Nhưng mà, coi như lần này trong họa có phúc. Bác tổng ở Bác Á cho em nghỉ ba tháng, mang lương nghỉ phép. Anh Đông Ly, em hôm nay còn được thăng chức lên làm tổng giám đốc rồi đó!" Nói xong Cố Niệm Hề còn bất đắc dĩ khẽ nở nụ cười
Chính là cô không biết, nụ cười của cô lúc này có bao nhiêu gượng ép
"Nếu em nói vui vẻ như vậy, vậy tại sao em còn khóc? Thật sự, chỉ là bởi vì vết thương ở tay thôi sao?"
Không thể không thừa nhận, Sở Đông Ly có cặp mắt rất sắc bén
Một câu này liền nói trúng điểm yếu của Cố Niệm Hề
"Này... Anh Đông Ly, em thật không có chuyện gì. Chẳng qua là bởi vì có chút đau tay" Nói lời này cô không mở mắt ra, bởi vì cô còn phải ngăn không cho nước mắt chảy ra
"Vây hắn khi nào trở về nhà? Ai có thể tới chăm sóc em?" Thấy Cố Niệm Hề không đề cập tới, nhưng Sở Đông Ly cũng hiểu được cô và Đàm Dật Trạch đang cãi nhau
"Này... Em có thể tự mình làm được, anh Đông Ly anh không cần lo lắng cho em"
"Anh không lo lắng cho em, thì còn ai lo lắng cho em?" Thật ra Sở Đông Ly càng muốn nói, người duy nhất ở trong lòng hắn là cô, cô bị đau hắn sẽ rất đau
Nghe Sở Đông Ly nói một câu như vậy, Cố Niệm Hề trong lúc nhất thời cũng trở nên im lặng
Tầm mắt của cô, dừng lại chỗ Đàm Dật Trạch hôm trước ngồi, trên ghế sa lon vẫn còn quân trang xanh biếc của hắn
Thật lâu cô cũng không dịch chuyển tầm mắt
Mãi cho đến lúc, Sở Đông Ly không đầu không cuối nói ra một câu:
"Niệm Hề, về nhà đi!"
"Về nhà?" Cố Niệm Hề có chút sững sờ không hiểu ý của Sở Đông Ly, phải mất một thời gian ngắn cô mới có thể hiểu ra
Đúng vậy, về nhà! Trở về thành phố D, trở về nơi cô đã sống! Trở về bên cạnh ba mẹ cô sẽ không bị người khác ức hiếp...
Nghĩ đến Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề có chút lung lay ý chí...
"Em hiện tại thật sự có thể về nhà sao?" Từ nhà lần thứ hai xuất hiện trong đầu Cố Niệm Hề, làm cho chóp mũi của cô trở lên chua xót
"Có thể, tại sao không thể? Nơi kia vĩnh viễn là nhà của em, cánh cửa kia vĩnh viễn rộng mở chờ em. Cố thị trưởng cùng Cố phu nhân vĩnh viễn đợi em về nhà" Đương nhiên còn có anh, Sở Đông Ly...
____
Mãi cho đến khi ngồi máy bay trở về thành phố D, Cố Niệm Hề vẫn đang ở trong trạng thái trên không. Mọi chuyện tối hôm qua xảy ra, đối với cô mà nói như trải qua một thế kỷ
Nhìn cảnh trí quen thuộc xung quanh, cô có điểm ngây ngốc
Cho đến khi Sở Đông Ly đẩy người cô một phen, ý bảo cô quay trở lại, cô mới có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh
"Hề nha đâu, làm sao vậy? Có phải lâu lắm không trở về, nhất thời trở lên choáng váng?" Sở Đông Ly đùa giỡn muốn kéo tay Cố Niệm Hề, nhưng cô vẫn vô tình né tránh
Nhìn Cố Niệm Hề đưa tay lại, còn có biểu tình không được tự nhiên, đôi mắt của Sở Đông Ly lại rơi vào một mảnh u tối
Nhưng lo lắng đến tâm tình hiện tại của Cố Niệm Hề, khóe miệng của hắn lại cố gắng hiện lên độ cung, làm cho mình thoạt nhìn thoải mái một chút, cũng hy vọng làm cho Cố Niệm Hề trầm tĩnh lại
"Không... Không có. Chỉ là nhất thời nhớ lại những kỉ niệm lúc trước" Nhìn cảnh trí sân bay phụ cận quen thuộc, chóp mũi Cố Niệm Hề có chút ê ẩm
Cô không quên, mấy tháng trước, cô mang theo hộ khẩu của bản thân đến sân bay đi đến thành phố kia
Chính là thật không ngờ, mấy tháng ngắn ngủi, cô lại mang theo vết thương đầy người, trở lại thành phố này
"Ha hả. Em cứ đi tiếp đi, nơi này không có thay đổi gì" Thay đổi duy nhất, chỉ là lòng người mà thôi...
Nhưng câu sau, Sở Đông Ly tin tưởng Cố Niệm Hề cũng không muốn nghe
"Anh Đông Ly, có một chuyện có thể đáp ứng em được hay không?" Ngay tại lúc Sở Đông Ly chuẩn bị đem hành lý của cô để lên taxi, Cố Niệm Hề đột nhiên dừng bước
"Anh có thể đừng nói với ba mẹ em chuyện hôm qua em khóc được không?" Cô cúi đầu, bộ dạng giống như một đứa trẻ làm sai
"Em hiện tại còn muốn bảo vệ người kia sao?"
Sở Đông Ly muốn nói đến Đàm Dật Trạch!
Thật ra, từ đêm hôm qua hắn liền đã mắng chửi Đàm Dật Trạch vô sỉ
Nhưng bởi vì Cố Niệm Hề kiên trì, hắn cuối cùng mới dùng từ "Người kia" thay thế cho từ "Vô liêm sỉ"
Mà hiện tại, Cố Niệm Hề lại đưa ra yêu cầu như thế với hắn, này thật sự là cho Sở Đông Ly có điểm bực tức
Thông minh như hắn, sao lại không hiểu rõ điều này
"Anh Đông Ly, đâu là chuyện của em cùng anh ấy, em không muốn có quá nhiều người tham gia" Coi như là biến thành một loại bảo hộ
Bởi vì cô sợ hãi, nếu như để ba biết cô vì Đàm Dật Trạch mà khóc, chỉ sợ ba sẽ tức giận
"Em vì hắn làm nhiều việc như vậy, hắn có khi nào suy nghĩ đến cảm nhận của em không?" Nói lời này hơi thở của Sở Đông Ly có chút gấp gáp. Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề suy sụp hắn lại tiếp tục nói: "Không có! Hắn một lần cũng không suy nghĩ đến cảm thụ của em. Vậy em cần gì phải ở chỗ này suy nghĩ cho hắn?"
Thật ra, khi nhìn thấy Cố Niệm Hề như vậy, Sở Đông Ly căn bản cũng không muốn nói nhiều
Nhưng vừa nghĩ tới Cố Niệm Hề bị ức hiếp, vẫn không mắng chửi người đàn ông kia một câu
Đối với sự chỉ trích của Sở Đông Ly, Cố Niệm Hề vẫn cúi đầu yên lặng thật lâu
Mãi cho đến khi Sở Đông Ly ý thức được điều gì đó, muốn giải thích nhưng lúc này Cố Niệm Hề lại mở miệng nói: "Em cũng không muốn lo lắng cho anh ấy, nhưng lòng của em.. không tìm về được!"
Một khắc kia, Sở Đông Ly thấy gương mặt nhỏ nhắn đau khổ của cô tràn ngập nước mắt
Bởi vì tâm đã dừng ở trên người Đàm Dật Trạch. Cô không muốn lo lắng cho hắn cũng không được
Đó cũng là lần đầu tiên Sở Đông Ly nhìn thấy biểu tình chân thật của Cố Niệm Hề như vậy
Cô như thế, so với lần trước đưa Đàm Dật Nam đến gặp hắn còn thật lòng hơn vài phần
Trong nhất thời, Sở Đông Ly cảm thấy lòng mình đau quá
Hề nha đầu của hắn, thật sự đã yêu người đàn ông mang tên Đàm Dật Trạch kia sao...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook