Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược
-
Chương 56: . Bảo Vệ Suốt Chặng Đường
Nếu lần này không phải chuyện quan trọng, con rùa già Giang Tề Minh sẽ không cam lòng để một quân cờ quan trọng như Điền Thất ra tay.
Trong suốt hành trình hơn mười giờ, Thẩm Thanh Song hầu như đều ngủ say, ngoại trừ thức dậy một lần giữa chừng, ăn một chút đồ ăn, đi vệ sinh rồi ngủ một giấc, mãicho đến khi đến sân bay Melbourne ở Úc.
Củng Thần ở bên cạnh cô hơn mười tiếng đồng hồ không nhắm mắt.
Nhìn Thẩm Thanh Song lúc ngủ đáng yêu như một con heo con, anh thầm buồn cười.
Lúc này máy bay đã hạ cánh, nhưng Thẩm Thanh Song vẫn chưa tỉnh lại, trong mắt Củng Thần tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say như trái táo đỏ của cô, anh không nhịn được đưa tay ra véo nhẹ, cảm nhận được sự đàn hồi dưới lòng bàn tay, trái tim anh gợn sóng, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút, "Song Song, mau dậy đi, chúng ta tới nước Úc rồi, em mai tỉnh lại....”
Lúc này Thẩm Thanh Song đang có một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy mình một thai sinh được mấy đứa con, cô và Tiêu Trì Phong đều rất vui và hạnh phúc.
Hai người đang đứng ở mép giường trẻ con, nhìn những đứa trẻ giống hệt nhau, đang thảo luận xem nên đặt tên gì cho hay, thì bị Củng Thần đánh thức.
Cô cau mày, xua tay tỏ vẻ bất mãn, muốn tiếp tục giấc mơ của mình.
Nhưng mọi người đã xuống máy bay mà họ vẫn còn ở đây, tiếp viên hàng không đã đến mời họ đi, Củng Thần không thể để cô ngủ được nữa, vì vậy anh đành tiếp tục gọi cô, "Song Song, mau đứng lên đi, mọi người xuống máy bay hết rồi, chỉ còn lại chúng ta.... "
Cuối cùng Thẩm Thanh Song thấy mình phản kháng không có hiệu quả nên mở mắt ra.
Cô ngồi dậy và nhìn xung quanh, khi thấy tất cả hành khách trên máy bay đã đi hết, cô lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đứng dậy, "Nhanh vậy đã đến nơi rồi sao? Chúng ta mau xuống thôi!”
Củng Thần cười khổ lắc đầu, "Bà cô ơi, em đã ngủ một giấc rồi nên mới cảm thấy thời gian trôi nhanh, nhưng anh đã ngồi suốt chuyến bay, người anh tê cứng cả rồi, chỉ ước gì máy bay hạ cánh sớm một chút.”
Thẩm Thanh Song biết Củng Thần đã canh giữ mình suốt chặng đường, thấy anh bày ra vẻ đáng thương, cô nhanh chóng nịnh anh, "Em biết anh Củng là người tốt nhất, anh Củng vất vả rồi, moah...moah...moah...”
Nhìn thấy bộ dạng xinh xắn đáng yêu chu môi hôn gió của cô, Củng Thần nào nỡ giận cô, anh lấy hành lý, cẩn thận dắt tay cô, dịu dàng nói, “Đi thôi, nên xuống máy bay rồi.”
"Dạ.”
Hai người nắm tay nhau, Củng Thần cẩn thận che chở cho cô, đối với người ngoài, bọn họ giống một đôi yêu nhau.
Chỉ có họ mới biết tình cảm của họ là tình cảm của anh em ruột thịt, thậm chí còn bền chặt hơn cả tình yêu.
Củng Thần là cố vấn trong cuộc sống của Thẩm Thanh Song, ở một khía cạnh nào đó, cô gần gũi và tin tưởng Củng Thần hơn là Tiêu Trì Phong.
Mà Tiêu Trì Phong là cố vấn tinh thần của Thẩm Thanh Song và là người anh hùng đã giải cứu cô khỏi vực sâu, cô vừa yêu anh nhưng cũng vừa kính sợ anh.
Bước ra khỏi máy bay, đi qua một lối nhỏ sẽ dẫn đến lối ra sân bay.
Vì đi vội nên cả hai đều không có hành lý, Củng Thần cũng chỉ mang theo một chiếc túi, sau khi đến Úc, anh sẽ mua thêm những thứ cần thiết.
Lúc này, vài chuyến bay đến cùng lúc, trên lối đi lớn có rất nhiều người đi bộ.
Khi Củng Thần và Thẩm Thanh Song không chú ý, Điền Thất hạ lệnh cho ba kẻ sát thủ khác lặng lẽ bao vây Củng Thần và Thẩm Thanh Song.
Điền Thất nhanh chóng lấy khẩu súng lục của mình ra, lạnh lùng chĩa vào mi tâm của Củng Thần.
Trong suốt hành trình hơn mười giờ, Thẩm Thanh Song hầu như đều ngủ say, ngoại trừ thức dậy một lần giữa chừng, ăn một chút đồ ăn, đi vệ sinh rồi ngủ một giấc, mãicho đến khi đến sân bay Melbourne ở Úc.
Củng Thần ở bên cạnh cô hơn mười tiếng đồng hồ không nhắm mắt.
Nhìn Thẩm Thanh Song lúc ngủ đáng yêu như một con heo con, anh thầm buồn cười.
Lúc này máy bay đã hạ cánh, nhưng Thẩm Thanh Song vẫn chưa tỉnh lại, trong mắt Củng Thần tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say như trái táo đỏ của cô, anh không nhịn được đưa tay ra véo nhẹ, cảm nhận được sự đàn hồi dưới lòng bàn tay, trái tim anh gợn sóng, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút, "Song Song, mau dậy đi, chúng ta tới nước Úc rồi, em mai tỉnh lại....”
Lúc này Thẩm Thanh Song đang có một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy mình một thai sinh được mấy đứa con, cô và Tiêu Trì Phong đều rất vui và hạnh phúc.
Hai người đang đứng ở mép giường trẻ con, nhìn những đứa trẻ giống hệt nhau, đang thảo luận xem nên đặt tên gì cho hay, thì bị Củng Thần đánh thức.
Cô cau mày, xua tay tỏ vẻ bất mãn, muốn tiếp tục giấc mơ của mình.
Nhưng mọi người đã xuống máy bay mà họ vẫn còn ở đây, tiếp viên hàng không đã đến mời họ đi, Củng Thần không thể để cô ngủ được nữa, vì vậy anh đành tiếp tục gọi cô, "Song Song, mau đứng lên đi, mọi người xuống máy bay hết rồi, chỉ còn lại chúng ta.... "
Cuối cùng Thẩm Thanh Song thấy mình phản kháng không có hiệu quả nên mở mắt ra.
Cô ngồi dậy và nhìn xung quanh, khi thấy tất cả hành khách trên máy bay đã đi hết, cô lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đứng dậy, "Nhanh vậy đã đến nơi rồi sao? Chúng ta mau xuống thôi!”
Củng Thần cười khổ lắc đầu, "Bà cô ơi, em đã ngủ một giấc rồi nên mới cảm thấy thời gian trôi nhanh, nhưng anh đã ngồi suốt chuyến bay, người anh tê cứng cả rồi, chỉ ước gì máy bay hạ cánh sớm một chút.”
Thẩm Thanh Song biết Củng Thần đã canh giữ mình suốt chặng đường, thấy anh bày ra vẻ đáng thương, cô nhanh chóng nịnh anh, "Em biết anh Củng là người tốt nhất, anh Củng vất vả rồi, moah...moah...moah...”
Nhìn thấy bộ dạng xinh xắn đáng yêu chu môi hôn gió của cô, Củng Thần nào nỡ giận cô, anh lấy hành lý, cẩn thận dắt tay cô, dịu dàng nói, “Đi thôi, nên xuống máy bay rồi.”
"Dạ.”
Hai người nắm tay nhau, Củng Thần cẩn thận che chở cho cô, đối với người ngoài, bọn họ giống một đôi yêu nhau.
Chỉ có họ mới biết tình cảm của họ là tình cảm của anh em ruột thịt, thậm chí còn bền chặt hơn cả tình yêu.
Củng Thần là cố vấn trong cuộc sống của Thẩm Thanh Song, ở một khía cạnh nào đó, cô gần gũi và tin tưởng Củng Thần hơn là Tiêu Trì Phong.
Mà Tiêu Trì Phong là cố vấn tinh thần của Thẩm Thanh Song và là người anh hùng đã giải cứu cô khỏi vực sâu, cô vừa yêu anh nhưng cũng vừa kính sợ anh.
Bước ra khỏi máy bay, đi qua một lối nhỏ sẽ dẫn đến lối ra sân bay.
Vì đi vội nên cả hai đều không có hành lý, Củng Thần cũng chỉ mang theo một chiếc túi, sau khi đến Úc, anh sẽ mua thêm những thứ cần thiết.
Lúc này, vài chuyến bay đến cùng lúc, trên lối đi lớn có rất nhiều người đi bộ.
Khi Củng Thần và Thẩm Thanh Song không chú ý, Điền Thất hạ lệnh cho ba kẻ sát thủ khác lặng lẽ bao vây Củng Thần và Thẩm Thanh Song.
Điền Thất nhanh chóng lấy khẩu súng lục của mình ra, lạnh lùng chĩa vào mi tâm của Củng Thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook