Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược
-
Chương 15: Xác Định Là Cô
Trong Quán Lâm Các,
Tiêu Trì Phong thấy việc tốt bị phá hỏng, vẻ mặt của Thẩm Thanh Song biểu hiện tốt nhất anh phải cho em một lời giải thích rõ ràng, cảm xúc mạnh liệt vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Nghĩ đến kế hoạch tốt đẹp hôm nay bị người khác phá hoại, trong lòng Tiêu Trì Phong ghi thù Giang Nhược Tình, về sau có cơ hội nhất định sẽ dạy dỗ cô ta cho tốt.
Không biết sao lại như vậy, rõ ràng anh không làm sai chuyện gì, nhưng nhìn đôi mắt đen nhánh ý cười của Thẩm Thanh Song thì anh chút chột dạ.
Tuy anh đã sớm coi Thẩm Thanh Song là người nhà nhưng Thẩm Thanh Song cũng không hiểu rõ về các mối quan hệ xung quanh anh.
Mà anh cũng không hiểu rõ những chuyện quanh Thẩm Thanh Xong.
Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa cô đến một dịp xã hội chính thức như Hoàng Đình, cũng để thể hiện tâm tư, tuy rằng anh cũng có nghĩ đến có thể gặp những người quen khác ngoại trừ Hám Tuấn.
Cũng không nghĩ đến, người đó là Giang Nhược Tình dám mang hết sự vui vẻ của bọn họ đi.
Trong lòng Tiêu Trì Phong cân nhắc, nếu anh đã quyết định thân phận của Thẩm Thanh Song, cũng nhận định Thanh Song là người phụ nữ của anh, đã đến lúc anh cần giải thích các mối quan hệ xung quanh anh cho Thẩm Thanh Song.
Chuyện tối nay cũng giúp cô hiểu hơn, cũng tốt cho việc chuẩn bị tâm lý của cô, biết người nào nên dùng thái độ nào để đối xử, cũng tránh cho chuyện phải để ý, gặp phải người như Giag Nhược Tình thích cậy thế ức hiếp người khác. Cô gái ngốc nghếch mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể để cô bị bắt nạt.
Tiêu Trì Phong sợ chuyện vừa rồi lưu lại bóng ma trong lòng cô, vẫn nên giải thích với cô một chút: “Cô gái vừa rồi là Giang Nhược Tình, là con gái nhà họ Giang ở Kinh Đô, giao hảo của nhà họ Giang và nhạ họ Tiêu nên từ nhỏ anh và Giang Nhược Tình đã quen biết. Nhưng mà lời cô ta nói vô nghĩa, em đừng cho là thật, anh không nhớ gì cả, em không cần để ý đến cô ta.”
Thẩm Thanh Song ừ một tiếng: “Em biết rồi.”
Tiêu Chi Phong lại nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống ghế bên cạnh đàn piano, có chút nịnh nọt nhìn cô rồi nói: "Nào, hôm nay là sinh nhật của em, em muốn nghe bài gì? Để anh đàn cho em, em chỉ cần nói.”
Anh nâng nắp đàn lên nhìn cô cười, ánh mắt anh đầy trìu mến, dường như muốn nói với cô rằng chỉ cần cô muốn gì đó, anh nhất định sẽ thỏa mãn!
Ánh mắt Thẩm Thanh Song sáng lên: “Thật sao?”
Tiêu Trì Phong gật đầu khẳng định: “Thật sự!”
Thẩm Thanh Song suy nghĩ một lúc rồi chọn bài mà cô yêu thích nhất là “Dành cho Alice”
Tiêu Trì Phong cười nhìn cô một cái, mười ngón tay đặt trên phím đàn, thật tuyệt đẹp, giai điệu vừa lãng mạn vừa mê người, giống như dòng nước chậm rãi chạy theo ngón tay của anh.
Trái tim của Thẩm Thanh Song vừa bị phủ bóng, nháy mắt đã giống như bầu trời sau khi được rửa sạch, một màu xanh trong.
Cô ôn nhu lại thâm tình nhìn vào người đàn ông đánh đàn, ngón tay anh thon dài giống như tinh linh đang nhảy múa trên phím đàn, khúc đàn piano hay nhưng anh còn khiến cô yêu thích hơn.
Cô cứ mơ màng nhìn anh như vậy, mơ mộng nghĩ về những chuyện tốt đẹp ở cạnh anh.
Ngay cả khi ah đã đàn xong rồi, cô vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng lãng mạn mà cô tạo ra, không thể tự thoát ra được.
Tiêu Trì Phong ho một tiếng, lúc này Thẩm Thanh Song mới bừng tỉnh, lập tức khôi phục lại tinh thần.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của ai đó đang đợi một lời khen ngợi, cô hóm hỉnh nghiêng người về phía trước và cảm thán khuôn mặt điển trai của anh ta, khen ngợi anh ta không chút do dự: “Rất êm tai! Thật sự rất hay! Em còn muốn nghe, A Trì, anh có thể đàn thêm một khúc nữa không?"
“Được!”
Tiêu Trì Phong thấy việc tốt bị phá hỏng, vẻ mặt của Thẩm Thanh Song biểu hiện tốt nhất anh phải cho em một lời giải thích rõ ràng, cảm xúc mạnh liệt vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Nghĩ đến kế hoạch tốt đẹp hôm nay bị người khác phá hoại, trong lòng Tiêu Trì Phong ghi thù Giang Nhược Tình, về sau có cơ hội nhất định sẽ dạy dỗ cô ta cho tốt.
Không biết sao lại như vậy, rõ ràng anh không làm sai chuyện gì, nhưng nhìn đôi mắt đen nhánh ý cười của Thẩm Thanh Song thì anh chút chột dạ.
Tuy anh đã sớm coi Thẩm Thanh Song là người nhà nhưng Thẩm Thanh Song cũng không hiểu rõ về các mối quan hệ xung quanh anh.
Mà anh cũng không hiểu rõ những chuyện quanh Thẩm Thanh Xong.
Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa cô đến một dịp xã hội chính thức như Hoàng Đình, cũng để thể hiện tâm tư, tuy rằng anh cũng có nghĩ đến có thể gặp những người quen khác ngoại trừ Hám Tuấn.
Cũng không nghĩ đến, người đó là Giang Nhược Tình dám mang hết sự vui vẻ của bọn họ đi.
Trong lòng Tiêu Trì Phong cân nhắc, nếu anh đã quyết định thân phận của Thẩm Thanh Song, cũng nhận định Thanh Song là người phụ nữ của anh, đã đến lúc anh cần giải thích các mối quan hệ xung quanh anh cho Thẩm Thanh Song.
Chuyện tối nay cũng giúp cô hiểu hơn, cũng tốt cho việc chuẩn bị tâm lý của cô, biết người nào nên dùng thái độ nào để đối xử, cũng tránh cho chuyện phải để ý, gặp phải người như Giag Nhược Tình thích cậy thế ức hiếp người khác. Cô gái ngốc nghếch mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể để cô bị bắt nạt.
Tiêu Trì Phong sợ chuyện vừa rồi lưu lại bóng ma trong lòng cô, vẫn nên giải thích với cô một chút: “Cô gái vừa rồi là Giang Nhược Tình, là con gái nhà họ Giang ở Kinh Đô, giao hảo của nhà họ Giang và nhạ họ Tiêu nên từ nhỏ anh và Giang Nhược Tình đã quen biết. Nhưng mà lời cô ta nói vô nghĩa, em đừng cho là thật, anh không nhớ gì cả, em không cần để ý đến cô ta.”
Thẩm Thanh Song ừ một tiếng: “Em biết rồi.”
Tiêu Chi Phong lại nắm lấy tay cô, để cô ngồi xuống ghế bên cạnh đàn piano, có chút nịnh nọt nhìn cô rồi nói: "Nào, hôm nay là sinh nhật của em, em muốn nghe bài gì? Để anh đàn cho em, em chỉ cần nói.”
Anh nâng nắp đàn lên nhìn cô cười, ánh mắt anh đầy trìu mến, dường như muốn nói với cô rằng chỉ cần cô muốn gì đó, anh nhất định sẽ thỏa mãn!
Ánh mắt Thẩm Thanh Song sáng lên: “Thật sao?”
Tiêu Trì Phong gật đầu khẳng định: “Thật sự!”
Thẩm Thanh Song suy nghĩ một lúc rồi chọn bài mà cô yêu thích nhất là “Dành cho Alice”
Tiêu Trì Phong cười nhìn cô một cái, mười ngón tay đặt trên phím đàn, thật tuyệt đẹp, giai điệu vừa lãng mạn vừa mê người, giống như dòng nước chậm rãi chạy theo ngón tay của anh.
Trái tim của Thẩm Thanh Song vừa bị phủ bóng, nháy mắt đã giống như bầu trời sau khi được rửa sạch, một màu xanh trong.
Cô ôn nhu lại thâm tình nhìn vào người đàn ông đánh đàn, ngón tay anh thon dài giống như tinh linh đang nhảy múa trên phím đàn, khúc đàn piano hay nhưng anh còn khiến cô yêu thích hơn.
Cô cứ mơ màng nhìn anh như vậy, mơ mộng nghĩ về những chuyện tốt đẹp ở cạnh anh.
Ngay cả khi ah đã đàn xong rồi, cô vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng lãng mạn mà cô tạo ra, không thể tự thoát ra được.
Tiêu Trì Phong ho một tiếng, lúc này Thẩm Thanh Song mới bừng tỉnh, lập tức khôi phục lại tinh thần.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của ai đó đang đợi một lời khen ngợi, cô hóm hỉnh nghiêng người về phía trước và cảm thán khuôn mặt điển trai của anh ta, khen ngợi anh ta không chút do dự: “Rất êm tai! Thật sự rất hay! Em còn muốn nghe, A Trì, anh có thể đàn thêm một khúc nữa không?"
“Được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook