Lần này so với lần trước cô trải qua còn lâu hơn, lãng phí không ít thời gian.
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Hành Dương sa sầm.
Nếu Khương Vân Uyển nhìn thấy lúc này, sẽ phát hiện thần sắc của người đàn ông hiện tại không còn là vẻ thật thà chất phác trước mặt cô, mà là sự hung ác nham hiểm không giấu nổi.
Đội sản xuất Sát Thị nằm ở khu vực giáp ranh giữa Thảo Nguyên và Đông Bắc, thảo nguyên nối liền với đất đen, có thảo nguyên, sông ngòi, cũng có ruộng đồng.
Vì vậy, sau khi đội sản xuất được phân chia, bên này không còn ở lều Nguyên Thành nữa, mà chuyển sang xây nhà, đắp giường đất.
Khu lều Nguyên Thành hoang phế này đã bị bỏ hoang từ trước.
Hôm qua Lâm Hữu Song lừa cô, nói rằng mình bắt được một con thỏ rừng, rủ cô đến đây nướng.
Sau khi nhà họ Khương gặp chuyện, tiểu thư nhà giàu Khương Vân Uyển đừng nói thỏ rừng, ngay cả lông chuột cũng chưa từng thấy, đã thèm chết rồi, thèm đến mức uống cạn nước Lâm Hữu Song đưa, liền đi theo cô ta đến ăn thịt thỏ.
Thịt thỏ thì không được ăn, cô lại bị ăn sạch sẽ.
Lúc Khương Vân Uyển đang nhăn nhó mặc quần áo, Thẩm Hành Dương đã mặc xong quần áo của mình, dọn dẹp lều Nguyên Thành sạch sẽ, dấu vết trên chăn đệm bị anh rắc một lớp đất, chỗ ẩm ướt dính đất liền bẩn, không nhìn ra gì nữa.
Bộ chăn nệm này cũng là do Lâm Hữu Song cố ý chuẩn bị, sợ Khương Vân Uyển tiểu thư này không thể chấp nhận mặt đất cứng, lúc hành sự sẽ không đủ tập trung, nhỡ may chạy mất thì hỏng bét, cho nên mới lấy chăn nệm đến trải sẵn ở đây.
Về sau Khương Vân Uyển cũng biết chuyện này là do Lâm Hữu Song làm.
Cô nhìn chăn nệm, thái dương giật giật.
Quả nhiên là một con chó tốt của Khương Liên.
Thu dọn xong, Khương Vân Uyển kéo Thẩm Hành Dương muốn rời đi: “Lâm Hữu Song lừa anh đến đây thế nào?”
Thẩm Hành Dương: “Cô ấy nói… em muốn ăn… thỏ…”
Khương Vân Uyển bước chân khựng lại, không thể tin nổi quay đầu lại.
“Cho nên?”
Thẩm Hành Dương: “Anh đến đưa thỏ cho em”
Khương Vân Uyển: Anh còn dễ lừa hơn cả cô!
…
Cùng lúc đó.
Nữ thanh niên trí thức Lâm Hữu Song sáng sớm phát hiện bạn tốt của mình cả đêm không về, lại vừa đúng lúc phát hiện trong túi bạn tốt giấu một gói thuốc kích dục.
Lâm Hữu Song liền chạy đi tìm đại đội trưởng trong đội, các nữ đồng chí, hồng vệ binh, kế toán, thủ quỹ… vân vân, trước mặt mấy chục người, khóc lóc kể lể: “Tôi rất sợ, tôi sợ Khương Vân Uyển lấy thuốc đi hại người.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook