Khương Vân Uyển không hề được an ủi, cô mím môi không nói gì, nhìn thấy một cửa hàng bách hóa bên đường: “Em đi gọi điện thoại một lát.
”
Thẩm Hành Dương đi cùng cô.
Khương Vân Uyển bấm số, chuyển tiếp vài lần mới nối đến thủ đô.
“A lô?”
Đầu dây bên kia là một giọng nói khàn khàn già nua.
Nghe thấy giọng của ông Cửu, Khương Vân Uyển suýt nữa thì rơi nước mắt: “Ông Cửu, là con đây!”
Khương Vân Uyển xuất thân từ nhà họ Khương ở Tứ Cửu Thành, tổ tiên cô chuyên làm nghề gốm sứ ở xưởng Lưu Ly, tích góp được một gia sản qua nhiều thế hệ, ông Tô Cửu là quản gia của nhà họ Khương, nhưng ông ấy chỉ nghe lệnh của người đứng đầu nhà họ Khương.
Sau khi ông cụ Khương qua đời, gia sản được truyền lại cho Khương Bắc Vọng, ba của Khương Vân Uyển.
Sau khi Khương Bắc Vọng qua đời, gia sản được truyền lại cho Khương Tuấn, em trai của Khương Vân Uyển, theo quy định, mặc dù nhà họ Khương có hai nhánh là Khương Bắc Vọng và Khương Nam Thành, nhưng ông Tô Cửu chỉ trung thành với nhánh của Khương Bắc Vọng.
Ông Tô Cửu nghe ra tiếng khóc: “Là Vân Uyển à, sao con lại khóc? Có ai bắt nạt con sao?”
Khương Vân Uyển siết chặt điện thoại: “Ông Cửu, ông nghe con nói đã, trong nhà cũ, dưới Phật đường trong phòng của ba có một tập tài liệu, đó là bằng chứng về việc bác cả tham ô, tuồn đồ cổ ra nước ngoài, ông hãy cầm những bằng chứng đó đi tố cáo ông ta.
”
“Sau khi tố cáo thành công, người nhà của Khương Nam Thành sẽ bị đưa đi cải tạo, ông hãy nghĩ cách đưa Khương Liên đến chỗ con, tốt nhất là cùng một đội sản xuất với con.
”
Cô phải đưa Khương Liên đến bên cạnh để xử lý cô ta!
Xa quá, cô sợ oán khí của mình không đủ mạnh, Khương Liên vẫn có thể ngày ngày nằm mơ đẹp được.
Lúc trước ba cô quá nhân từ, biết chuyện bác cả tuồn đồ cổ ra nước ngoài còn giúp ông ta che giấu, che giấu cái gì chứ, tất cả cùng chết đi!
Ông Tô Cửu do dự một chút: “Vậy còn mẹ con thì sao?”
“Mẹ con sinh cho bác cả một đứa con trai, mới sinh được hơn một tháng, Khương Nam Thành ngã ngựa, mẹ con cũng không thoát tội được.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook