Một mét…chín hai…cô ấy mới có một mét sáu mấy thôi…
Chân Khương Vân Uyển càng mềm nhũn hơn.
Thẩm Hành Dương nhíu mày: “Sao vậy?”
Khương Vân Uyển lắc đầu: “Không…không có gì.
”
Bước ra khỏi lều Nguyên Thành, bên ngoài là thảo nguyên bát ngát, đầu thu, bãi cỏ xanh vàng, gió thổi tới, sóng cỏ cuồn cuộn từng tầng từng tầng, xa xa đội sản xuất thi thoảng lại vang lên tiếng dê kêu…thoải mái đến nỗi không nói nên lời.
Khương Vân Uyển chậm rãi tựa đầu lên vai anh.
“Thẩm Hành Dương…sau này anh phải đối tốt với em đấy.
”
Thẩm Hành Dương: “Ừ.
”
Anh sẽ đối xử với cô rất rất tốt.
Ra khỏi bãi cỏ, đến gần đội sản xuất, Thẩm Hành Dương mới thả Khương Vân Uyển xuống, bọn họ cách nhau nửa mét đi về phía khu nhà tập thể.
Tới khu nhà tập thể.
Có thanh niên trí thức đang phơi quần áo, có người cầm sách đọc, thấy Khương Vân Uyển và Thẩm Hành Dương đang nói chuyện ở cửa, mọi người đều chậm lại động tác trên tay.
Đặc biệt là một nam thanh niên trí thức tên Trương Vệ Tinh, cầm sách đi về phía cửa vài bước, đặc biệt quan tâm đến tình hình bên ngoài.
Khương Vân Uyển nhìn thấy.
Không sai, người đàn ông gầy gò, đeo kính đen, cố tỏ ra hiểu biết này chính là ‘gian phu’ Trương Vệ Tinh của cô kiếp trước.
Ngoài Lâm Hữu Song ra, trong hai con chó của nhà họ Khương, đây là con thứ hai!
Lạy trời, rốt cuộc Khương Liên đã cướp đi của cô bao nhiêu vận khí và phẩm giá, vậy mà lại để cô mù quáng lựa chọn Trương Vệ Tinh!
Chọc mù mắt cô đi!
Thẩm Hành Dương biết mọi người đều đang chú ý bên này, không dám ở lâu: “Về nghỉ ngơi cho tốt.
”
Dái tai Khương Vân Uyển đỏ ửng: “Ừm.
”
Thẩm Hành Dương: “Ngày mai anh đến hỏi cưới em, đợi anh cưới em.
”
Khương Vân Uyển sững người, kiếp trước, anh kéo dài nửa tháng mới đến.
Nhưng mà cũng phải, lúc đó cô không tình nguyện như vậy, anh làm sao dám chứ.
“Được, em đợi anh! Đến sớm một chút nhé!”
Thẩm Hành Dương kiềm chế xúc động muốn ôm cô vào lòng hôn vài cái rồi rời đi.
Sau khi anh đi, Khương Vân Uyển xách con thỏ về chỗ ở.
Khu nhà tập thể không lớn, phía trước ở là nam thanh niên trí thức, sân sau là nữ thanh niên trí thức, tổng cộng mười mấy người, nữ thanh niên trí thức có bốn người, ở chung một gian phòng.
Lâm Hữu Song đang ở trong đội tiếp nhận phê bình giáo dục, chỉ có Đỗ Diễm Hồng và Mã Xuân Lệ ở nhà.
Quan hệ của Khương Vân Uyển và bọn họ không được thân thiết, cũng không trách người ta được, khoảng thời gian đó cô phát điên lợi hại, chê cười người ta mặc đồ nhà quê, còn không chịu ngủ cạnh người ta, người ta vừa rửa chân xong đã nói người ta hôi.
Khương Vân Uyển: “…”
Tội ác của cô đúng là… không bút nào tả xiết.
Chuyện này cô không trách bản thân, bởi vì cô biết, đó là do ảnh hưởng của Khương Liên nên mới như vậy, sau này nhất định phải cẩn thận, không thể giẫm lên vết xe đổ!
Phải nhanh chóng đổi mệnh cách lại, vừa rồi cô đã nghĩ ra một cách hay, khóe môi nhếch lên, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
Vào phòng xong, Khương Vân Uyển xé thịt thỏ chia cho bọn họ một ít.
Đỗ Diễm Hồng và Mã Xuân Lệ khá bất ngờ: “Cảm ơn nhé.
”
Bọn họ đều là người có tính cách chất phác, Khương Vân Uyển không làm khó bọn họ, bọn họ cũng không nỡ mặt lạnh, thay phiên nhau an ủi Khương Vân Uyển, giúp cô đun nước nóng, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.
Khương Vân Uyển thật sự mệt mỏi, một đêm nay, giống như bị xe tải cán qua người, toàn thân đau nhức, cô vừa nằm xuống đã ngủ, ngủ một giấc đến tối, lấy chỗ thịt thỏ còn lại đem đến bếp lò của nhà ăn trong đội nướng qua một lượt, ăn xong thỏ vội vàng rửa mặt rồi lại ngủ tiếp.
Đợi cô tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau.
“Đồng chí Khương, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, Thẩm Hành Dương và người nhà anh ấy đợi cô bên ngoài hai tiếng đồng hồ rồi.
” Mã Xuân Lệ ở bên cạnh có chút sốt ruột nói.
Khương Vân Uyển: “?”
Đỗ Diễm Hồng: “Thẩm Hành Dương không cho chúng tôi gọi cô dậy, còn nói khi nào cô tỉnh dậy thì hãy nói!”
Mã Xuân Lệ: “Chuyện này không thể trách cô được, ai mà biết bên này hỏi cưới sớm như vậy chứ? Mới năm giờ sáng đã tới rồi.
”
Khương Vân Uyển: ???
Sao cô lại cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook