Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
Chương 153: Ngoại truyện 1: Chân tướng và cuối cùng hạnh phúc

Thời gian quay trở lại lúc Lữ Lương bị cảnh sát bắt, Hoàng Nghê Thường vẫn còn đang sinh con và đợi gặp vợ con ở ngoài.

Lúc đó, Lữ Lương tập trung tinh thần vào trên người Hoàng Nghê Thường đang cố gắng sinh trong phòng sinh, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có nhiều đặc công chỉa vũ khí vào hắn như vậy.

Hắn từ chỗ hôn lễ của Tô Cẩm Niên và Tô Khả thản nhiên rời đi, có thể nghĩ, căn bản đám người kia không biết hình dạng hắn ra sao. Nhưng vì sao chỉ qua mấy giờ ngắn ngủi lại có nhiều đặc công xuất hiện tại trước cửa phòng phẫu thuật khoa phụ sản của bệnh viện như vậy?

Tuy nói bây giờ không phải hắn đang vui vì bộ dáng này của hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn rõ ràng, hắn chỉnh dung vô cùng thành công, những người được gọi là đặc công này căn bản sẽ không nhận ra hắn, nếu không hắn cũng sẽ không tùy ý ra vào bệnh viện quân khu như vậy.

Cho nên rốt cuộc hắn lộ ra chân tướng ở nơi nào mà bị cảnh sát biết được?

Cho nên hắn hỏi, các người muốn làm gì.

Cảnh sát chỉ từ tốn nói câu, Lữ Lương, ông còn muốn giả bộ đến lúc nào. Đừng tưởng rằng ông từng chỉnh dung thì chúng tôi sẽ không nhận ra ông.

Lúc ấy, hắn cười lạnh, nếu các người nhận ra tôi thì cũng sẽ không để cho tôi sống trước mắt các người lâu như vậy, thậm chí nhẹ nhàng đặt bom hẹn giờ ở trong hôn lễ của Tô Cẩm Niên và Tô Khả.

Cảnh sát thấy bộ dáng hắn cười lạnh thì tiến lên nhổ một sợi tóc hắn rồi nói với hắn, ông có phải Lữ Lương hay không thì có kết quả giám định DNA là có thể thấy rõ. (DNA là giám định ADN)

Hắn cúi đầu, đã là cá trong chậu thì hắn cũng không vùng vẫy giãy chết nữa, nếu không vì tiếng vũ khí sẽ dọa đứa bé mới sinh, luôn không tốt, cho nên hắn vô cùng bình tĩnh đi theo sát đặc công.

Sau khi hắn bị đưa vào Cục cảnh sát, bị giam ở một gian phòng giam đặc biệt, nghe nói là đặc biệt chuẩn bị cho hắn cùng phạm nhân cực tàn nhẫn khác. Trong lòng của hắn vẫn còn nghĩ là rốt cuộc Nghê Thường có sinh đứa bé ra hay không.

Vì vậy, hắn hỏi một nữ cảnh sát đưa tới một bình nước cùng một túi bánh mì bên kia về tình hình Hoàng Nghê Thường như thế nào, nữ cảnh sát thờ ơ nhìn hắn một cái, nói một câu, "Bình an sinh con" rồi rời đi.

Nghe tin tức thế nên tất nhiên trong lòng của hắn vui mừng, giống như rốt cuộc một tảng đá đè ép trong lòng cũng rơi xuống đất.

Lại nói, không ít anh em tốt của hắn đều nói vói hắn, Lữ Lương, bây giờ hắn có tiền có quyền, phụ nữ xinh đẹp nào không tìm được, sao hắn lại cố chấp không phải là Hoàng Nghê Thường thì không thể? Lời nói khó nghe chút, người Hoàng Nghê Thường này, tuy là xuất thân cao quý, nhưng chuyện riêng của cô ta có gì khác dâm phụ, nói trắng ra là cô ta hoàn toàn đang lợi dụng hắn, hắn là người thông minh, sao lại không nhìn ra được?

Hắn chỉ từ tốn nói một câu, các người không hiểu.

Đồng bọn lại nói, A Lương, một ngày nào đó, cậu sẽ chết trong tay của người phụ nữ đó.

Hắn vẫn chỉ từ tốn nói một câu, tôi vui vẻ chịu đựng.

Đúng vậy, hắn là người thông minh, làm sao có thể không nhìn ra Hoàng Nghê Thường đang lợi dụng hắn, nhưng lòng hắn cam tình nguyện bị cô ta lợi dụng. Nếu như không phải là cô ta thì hắn sớm đã chết nghèo túng ở đầu đường nước Mỹ, ở đâu mà có được ngày tự tại như bây giờ. Hơn nữa có thể nói, nếu như không có Hoàng Nghê Thường thì cũng không có hắn bây giờ.

Từ trước đến nay hắn đều nhớ, hắn trong trường học bị người ta khi dễ, cầm cây chổi quét bụi bậm giữa mùa đông, một người con gái mặc áo khoác ngoài màu vàng, cười tỏa nắng, dùng tiếng Trung nói với hắn một câu, "Ôi, giữa mùa đông như vầy mà anh lại quét sân, anh rất lạnh đúng không?" Sau đó cởi bao tay của cô ta ra cho hắn.

Một giây đó, em gái nữ sinh nhỏ hơn hắn gần mười tuổi, trong nháy mắt thành nữ thần trong lòng hắn.

Cô ta không hỏi hắn có phải đến từ cùng một quốc gia với cô ta không là đã cho rằng hắn và cô đến từ một đất nước, hỏi han hắn ân cần, thậm chí sau đó lại tìm việc làm cho hắn, tìm phòng ốc. . . . . . ạn bè của cô ta đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, nhưng chỉ cần cô ta cười vô cùng rực rỡ vẫn là an ủi đối với hắn, mặc kệ những bạn bè của cô ta.

Cô ta không ngại dáng dấp hắn xấu xí, thường mang đồ đưa cho hắn ăn, nói chuyện với hắn, cho hắn biết là hắn không phải một cái xác không hồn.

Khi đó hắn liền thề, ở thế giới này, dù là hắn phụ người nào thì hắn cũng không thể phụ cô ta.

Cho nên, dù là cô ta thường mặc gọn gàng rực rỡ đi cùng một đám người cao thì hắn cũng sẽ không tức giận, bởi vì hắn hiểu rõ, cuộc sống của cô ta phải thuộc về nới như vậy, hắn chỉ muốn ở phía sau thay cô ta chuẩn bị tất cả thật tốt, lặng lẽ nhìn cô ta ‘diệu võ bốn phương’. (ý nói phát triển khắp nơi)

Cho nên, sau khi hắn chiếm được thân thể của cô ta thì hắn đều cảm thấy là thượng đế thiên vị hắn, đời này dù cho chết rồi thì hắn cũng thấy giá trị.

Hiện tại, rốt cuộc hắn bị cảnh sát truy bắt về kết án, hắn không có cách nào tiếp tục vì cô ta mà lót đường nữa, hắn rất buồn phiền, cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Hắn đang nghĩ, cuộc sống sau này không có hắn, cô ta nên làm gì, hiện tại tình cảnh của cô ta khó khăn như vậy?

Sau đó, cảnh sát khám xét nơi ở của hắn được vài khẩu súng cùng thuốc nổ, cùng lúc đó, kết quả giám định DNA đã có, hắn đúng là Lữ Lương.

Cũng vậy, khi tìm được hình dáng đạn của khẩu súng trong nhà hắn thì giống như hình dạng đạn bắn chết y tá mười tháng trước. Mà thuốc nổ là một thành phần với thuốc nổ làm khách sạn nổ tung ít ngày trước.

Cảnh sát có vô số chứng cớ trước mặt, hắn nhận tội bị tử hình.

Trên tòa án, đa số hắn không giải thích gì cho mình, bởi vì hắn có thể sống đến bây giờ đều là hắn tạm bợ, hắn duy nhất không yên tâm vẫn là Hoàng Nghê Thường.

Khi cảnh sát hỏi hắn Hoàng Nghê Thường có tham gia buôn bán ma túy hay không thì tất nhiên là hắn phủ nhận. Đây là sự thật. Mặc dù Hoàng Nghê Thường rất quen với hắn, nhưng những chuyện buôn bán ma túy này, hắn sẽ không để cho cô ta tham dự.

Cô ta chỉ cần an tâm núp ở phía sau của hắn là được rồi. Bởi vì hắn biết rõ, nếu có một ngày sự việc bại lộ, khẳng định là không tốt đối với cô ta. Hắn sẽ không để cho nữ thần của hắn lâm vào tình cảnh lầy lội như vậy. Nhưng rốt cuộc vẫn làm liên lụy tới Hoàng Nghê Thường, bởi vì tòa án nói cô ta giấu riêng tội phạm, biết chuyện không báo, có tội bao che. Còn xử cô ta tù có thời hạn bốn năm.

Hắn bị xử tử hình, một tuần lễ sau thi hành.

Hắn biết, đời này của hắn chính là như vậy. Cho nên Hoàng Nghê Thường vẫn còn ở cữ ôm đưa trẻ còn tã bọc, tới ngục giam gặp hắn, cô ta khóc như hoa lê đẫm mưa, nói là cô ta hại hắn.

Hắn là đứa trẻ từ nông thôn ra ngoài, từ nhỏ thì biết rõ là phụ nữ ở cữ không nên đi khắp nơi, không nên khóc lóc, ngộ nhỡ sau này cô bị bệnh gì thì tương lai, nhất định hắn sẽ đi không yên lòng.

Hắn chỉ có thể vuốt tay Hoàng Nghê Thường, ở trong lòng lặng lẽ nói một câu: Nghê Thường, thật xin lỗi, anh yêu em. Sau đó dặn dò cô ta: sống thật tốt.

Cô ta khóc, hắn khó chịu, sau đó liền trở về phòng giam, không muốn gặp lại cô ta nữa. Đều nói đau dài không bằng đau ngắn, Nghê Thường, em không phải yêu anh, hiện tại lại có con rồi, khẳng định có thể sống thật tốt. (ed: ác mà chung tình nhỉ)

Có lẽ, đối với người đời mà nói, Lữ Lương là một tội phạm vô cùng ác độc, hắn làm vô số chuyện xấu ngập trời, làm hại vô số người cửa nát nhà tan, cuối cùng bị luật pháp làm rõ chế tài, đó là hắn bị trừng phạt đúng tội, nhưng mà đối với Hoàng Nghê Thường, Lữ Lương cũng là một sự tồn tại đặc biệt.

Hắn vì cô làm rất là nhiều chuyện, phần lớn đều là chuyện xấu. Nếu như không phải là bởi vì cô ta ham hư vinh, không phải cô ta một lòng tự ái muốn báo thù, mỗi ngày ở bên tai Lữ Lương nói Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả có lỗi với cô ta thế nào thì cô ta tin là Lữ Lương sẽ không hận thù với Tô Cẩm Niên lớn như cậy, sẽ không một mình đi tìm Tô Khả, từ đó cũng sẽ không bị cảnh sát bắt được.

Tất cả nguyên do đều là bởi vì cô ta.

Ngày Lữ Lương hành hình, thời tiết âm u, gió lớn cũng quật không ngừng. Cô ta muốn đến pháp trường thi hành án nhìn hắn một lần cuối cùng, lại bị cảnh sát cự tuyệt, cô ta chỉ có thể ở trên giường khóc đến trời đen kịt.

Nghĩ lại mười mấy năm qua, chỉ cần cô ta quay người lại, sau lưng luôn có một bóng dáng mặc dù không đẹp lắm nhưng luôn luôn dùng ánh mắt cưng chìu nhìn cô ta như vậy, vào hôm nay lại phải nói tạm biệt thế gian này, lòng của cô ta liền khó chịu muốn chết.

Cô ta khóc suốt, cho đến khi một nữ cảnh sát gõ cửa nhà cô ta.

Trong tay của cô ấy cầm một túi hồ sơ màu vàng, không thấy rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì. Cảnh sát kia nói với cô ta một tiếng, Lữ Lương đã thi hành án xong.

Lập tức, trước mắt cô ta tối sầm.

Cảnh sát kia giao túi hồ sơ cầm trên tay cho Hoàng Nghê Thường, nói với Hoàng Nghê Thường, vật này là lúc lục soát nhà Lữ Lương phát hiện, đồ vật trong này có liên quan tới cô ta, bây giờ Lữ Lương chết rồi, vật này coi như dấu ấn Lam Cầu bất hạnh mới nhất cho cô ta.

Lúc nữ cảnh sát này nói còn rất đồng tình liếc mắt nhìn Hoàng Nghê Thường, bởi vì cô ấy đã xem qua nội dung bản nhật ký của hắn, lúc trước khi mọi người mới phát hiện thì còn tưởng rằng phía trên này ghi chép chứng cớ quan trọng, dựa vào đó có thể một lưới bắt hết một đám người da đen có liên quan, lại không nghĩ rằng đồ vật trong này lại là nhật ký, hơn nữa còn là nhật ký tình yêu vây quanh một người phụ nữ, điều này làm cho bọn họ chấn động rất nhiều, rối rít cảm khái, ngược lại là một người đàn ông thâm tình, nhưng phương thức hắn thâm tình cũng dùng sai lầm.

Hoàng Nghê Thường không hiểu, nhưng vẫn là nhận cái này túi hồ sơ, mặc dù không thấy rõ bên trong rốt cuộc chứa đồ gì, nhưng là khẳng định có thể chính là, không phải là cái gì đáng tiền gia sản, dù sao, Lữ Lương tài vụ thần mã, toàn bộ sung công.

Nữ cảnh sát kia xét đưa xong đồ, liền đi về.

Cô ta còn lại là cầm này túi hồ sơ tử, chính mình trở lại trên giường, mở ra cái đó túi, chỉ thấy bên trong là một quyển thật dầy laptop, cô ta lật xem từng tờ từng tờ.

Chỉ là mới nhìn mấy tờ, nước mắt của cô ta liền làm mờ tầm mắt của cô ta, nhưng cô ta vẫn xem, vẫn xem. . . . . .

Cô ta vẫn biết là Lữ Lương thích cô ta, yêu cô ta, nhưng, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua, thì ra là, hắn là yêu cô ta như vậy, thì ra là ở trong lòng của hắn, cô ta tồn tại tốt đẹp như vậy.

Chính là trong nháy mắt như vậy mà cô ta phát hiện, cô chán ghét sự tồn tại như thế.

Cô ta nghĩ, trên thế giới này, sẽ không bao giờ có một người vậy nữa, dùng tính mạng của mình yêu mình.

Cô ta nghĩ, thật ra thì Hoàng Nghê Thường, mặc dù mày đã trải qua nhiều như vậy, mặc dù đến cuối cùng rơi vào tiếng xấu, nhưng mày vẫn luôn hạnh phúc, không phải sao.

Lúc đó, đứa bé mới ra đời chưa đầy một tháng ở trên giường nhỏ bên cạnh, khóc lóc không ngừng. Cô ta chỉ có thể dừng lại khóc, chịu đựng đau lòng, buông quyển ghi chép trên tay đi tới bên cạnh bảo bảo, cho bé bú sữa.

Bảo bảo lập tức ngừng khóc, khéo léo mút sữa mẹ, mắt to đen láy nhìn chằm chằm cô ta, tay nhỏ bé múa múa, thật giống như muốn lau nước mắt của cô ta.

Bảo bảo hơn hai mươi ngày nên dáng ngoài đã lớn hơn một chút, trừ một đôi mắt giống như cô ta thì toàn bộ những thứ khác đều giống như người đàn ông đánh cô ta sưng mặt sưng mũi. Dáng dấp người đàn ông vô cùng đẹp mắt, cho nên bảo bảo cũng rất đẹp, lúc trước đến Câu Lạc Bộ tư nhân, chính là cô ta hướng về người ở đó, có tiền có sắc có quyền.

Lại nói, cô ta nhớ người nam nhân kia, bởi vì con nhà giàu nên mắt mọc trên đỉnh đầu mà quản lý cũng gọi anh là Mạc thiếu gia, cụ thể tên thì cô ta không có nghe được, bởi vì Câu Lạc Bộ tư nhân có một điểm tốt, đó chính là sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin khách hàng ra ngoài.

Lúc trước cô ta tìm tới hắn, một nguyên nhân là anh vẫn có đủ lễ độ đối với cô ta, không giống những người khác, nhìn thấy cô ta thì có vẻ mặt khinh bỉ, sau đó tránh xa ba mươi dặm, giống như cô ta là rắn độc thú dữ. Mà người đàn ông kia, không chỉ có lễ độ mà trong lúc nói chuyện còn có thể mang giọng điệu của từ "Ai da" vô cùng đáng yêu, cảm giác rất dễ lừa gạt, vì vậy, cô ta âm thầm hạ dược ở trong rượu anh, đêm hôm ấy, cứ thành công như vậy.

Vốn tưởng rằng sau khi tỉnh lại, hoặc là cô ta có thể ỷ lại vào người đàn ông này, hoặc là sẽ có một số tiền lớn xuất hiện trước mặt của mình, để cho những ngày kế tiếp của cô ta tốt hơn không ít. Nhưng, dường như đánh sai bàn tính, bởi vì sau khi người đàn ông tỉnh lại, mắt to y hệt con nít tràn đầy tức giận, trên người tản ra hơi thở như băng dày ba thước, sau đó một cái chớp mắt, cô ta nhanh chóng bị đánh một trận rồi nghênh ngang rời đi.

Bây giờ nhìn bảo bảo, khéo léo bú sữa, nghĩ đến về sau cô ta sẽ bị đi tù, con của cô ta sẽ có một người mẹ có tiếng xấu, như vậy, khi con lớn lên có thể hận bé có một người mẹ như vậy hay không? Có thể hận cô ta không thông qua sự đồng ý của bé mà đưa tới trên đời hay không?

Còn nữa, lúc này cô ta trừ một căn nhà và một chiếc xe con, căn bản không có tiền gửi ngân hàng, bé đi theo cô ta, có thể chịu khổ hay không. . . . . .

Cô ta chỉ muốn mang bé tới thế giới này chứ không nghĩ rằng còn phải sống. Trước kia cô ta không nghĩ đến là bởi vì có Lữ Lương, bây giờ hắn cũng đã chết rồi. . . . . .

Chợt bừng tỉnh, trong đầu của cô ta xuất hiện bóng dáng người đàn ông đó, cô ta nghĩ đến, tất nhiên là thân phận người đàn ông kia rất tốt, nếu như đứa bé đi theo anh. . . . . .

Nhưng nghĩ đến cuối cùng nhìn ánh mắt anh nhìn cô ta căm hận như vậy, anh sẽ không trút hết tức giận trên người của con trai anh đấy chứ? Dù sao đứa bé này cũng không phải do anh chờ đợi đến. . . . . .

Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta không biết làm thế nào dụ được tổng giám đốc nổi tiếng.

Ngày trôi qua như vậy, mãi cho đến con cô ta ra tháng, lúc đứa bé đầy tháng. Nhưng, cô ta đã sớm bị chúng bạn xa lánh, căn bản đứa bé không có tiệc giống như đầy tháng, nhìn con cười đáng yêu, cô ta rất đau lòng. . . . . .

Cho lúc đi mua quần áo bảo bảo vẫn bị một số người nhận ra, vẻ kinh thường trong mắt cùng với ánh mắt đồng tình nhìn con cô ta. . . . . .

Cô ta chỉ có thể vội vã mua ít bộ quần áo trẻ con rồi trở về nhà của mình, ôm đứa bé ngồi ở trên giường khóc mãnh liệt, trong lòng càng thêm kiên định quyết tâm đưa đứa bé đến bên cạnh người đàn ông kia, bởi vì con của cô ta nên sống ở hoàn cảnh cực tốt mà không phải đi theo cô ta nấp đông trốn tây, bị người ta xem thường. . . . . .

Về phần cô ta, nếu như sống là gánh nặng của con thì còn không bằng xuống đất cùng với Lữ Lương, để báo đáp tình yêu kiếp này của hắn.

Trong lòng có ý định này, dĩ nhiên là phải bắt đầu tìm kiếm, nói đến vận khí của cô ta thì cuối cùng hơi tốt lên đôi chút. Một lần nào đó, cô ta ẳm đứa bé ra ngời, ở của một khách sạn lớn thì thấy Mạc Dương phất tay bái bai cùng một người mẫu ở bên ngoài khách sạn, ngồi lên Ferrari của anh. (Mạc Dương đào hoa và dã man quá)

Hoàng Nghê Thường lập tức cản một chiếc xe taxi lại, đi theo Mạc Dương đến cổng trụ sở quân đội. Sau đó, trải qua một đoạn thời gian điều tra, cô ta xác định Mạc Dương chính là "Mạc thiếu gia” giàu có ngày đó.

Cô ta bán tất cả phòng ốc và xe, lấy được tiền thì đến luật sư công chứng, toàn bộ giữ lại trên tài khoản cô ta mới mở cho con trai cô ta, nhưng phải đợi đến năm tròn mới lấy dùng được.

Sau khi làm xong tất cả, cô ta lặng lẽ đặt con ở cửa nhà Mạc Dương.

Trên người của con trai có một lá thư thật dài, là cô ta viết cho Mạc Dương, nội dung cơ bản chính là nếu anh không tin đứa bé này là của anh thì cứ việc làm giám định DNA, nhưng coi như không thương con thì cũng xin cho con một nơi yên thân gởi phận.

Mạc Dương không biết tại sao lại có một con trai, mọi người cả đại viện giật mình không thôi. Nhất là bố mẹ Mạc Dương, cả ngày kêu là cháu bảo bối lanh lợi, mặc dù bọn họ không thích mẹ đứa bé này, nhưng đối với đứa bé, cả nhà bọn họ vẫn là cực kỳ trân quý.

Mạc Dương thường thường nói muốn sinh con, kết quả là một câu thành lời tiên tri, quả nhiên con trai anh từ trong kẽ đá nhảy ra, hơn nữa biết khóc biết cười rồi. . . . . .

Cho nên, Mạc Dương thường ôm cục cưng bảo bối ra vào nhà Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, nói cho oai là bồi dưỡng tình hữu nghị đáng tin cậy của con trai nhà anh cùng bảo bảo Minh Nguyệt.

Lúc đó Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên sấm sét đùng đùng, tất nhiên hoan nghênh. Mặc dù mẹ đứa bé là Hoàng Nghê Thường là người không được ưa thích, nhưng cậu nhóc này vẫn có dáng đáo vô cùng đáng yêu.

Ngày đó, Mạc Dương lại mang đứa bé tới cửa, lúc này, con trai của Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông cũng ở đây, vẻ mặt khổ qua của Thẩm Phỉ Phỉ với bụng lớn với em trai trên danh nghĩa mà kì thực là người yêu Thẩm Đường cũng ở đây.

Khi Trịnh Diệu Đông thấy Mạc Dương ẳm đứa trẻ trong tay thì không nhịn được nói, "Mạc Dương, cậu muốn ngưu bức à, chưa cưới lại trực tiếp sinh con, có phải thói quen ở nước Mỹ hay không."

"Cậu nói ai đó." Thẩm đường bên cạnh bay thẳng sự xem thường cho Trịnh Diệu Đông. Bởi vì Trịnh Diệu Đông vừa nói thế xong thì vẻ mặt của Thẩm Phỉ Phỉ cũng sống ở nước Mỹ mười năm vả lại chưa kết hôn mà có con biến thành mặt khổ qua trong chiến đấu.

Trịnh Diệu Đông đau khổ không còn cách nào, chỉ có thể buồn bực đứng dậy cười giỡn, hơn nữa ngắm nhìn con trai vô cùng hoạt bát.

Mạc Dương cười ha hả nói một câu, "Ai da, không kém bao nhiêu đâu, hắc hắc, nhìn mọi người đều có con trai, trong lòng mình cũng ước ao ghen tị, bây giờ mình cũng có con trai, thật vui vẻ đấy."

Mọi người: ". . . . . ."

Trịnh Diệu Đông lập tức hỏi lại, "Chẳng qua mình thật tò mò, cậu và Hoàng Nghê Thường làm thế nào ấy?"

Lời vừa nói ra, mọi người yên lặng, bởi vì hơn một tháng trước tới nay, Mạc Dương cùng Hoàng Nghê Thường như thế nào, hoàn toàn là cấm kỵ của Mạc Dương.

Quả nhiên, trên mặt tinh xảo của con Mạc Dương tỏa ra khí lạnh.

Nhưng Trịnh Diệu Đông là ai, da dày thịt béo, dĩ nhiên là không sợ bị đông lạnh, cho nên tiếp tục chớp bát quái nhìn Mạc Dương.

"Ai da, con trai của cậu đang ngậm áo của nó kìa." Rõ ràng Mạc Dương không muốn trả lời đề tài này, nhìn thấy con trai của Trịnh Diệu Đông ngậm cổ áo của bé thì lập tức lại nở nụ cười thật to, ngạc nhiên nhìn tiểu bảo bảo ngậm cổ áo.

Thời gian lại trôi qua, chóp mắt đã hơn một năm, trong nhà đã sớm khôi phục những ngày ngay ngắn trật tự trước đây. Tiểu Bao Tử đã học lớp một, Tiểu Đoàn Tử cũng nói rồi tập đi. Tô Khả cảm thấy được là ngày càng thoải mái như chưa từng có vậy.

Đầu mùa hè, nhiệt độ đã lặng lẽ tăng lên.

Hôm nay là thứ sáu, Tô Cẩm Niên về nhà, Tô Khra chuẩn bị rất nhiều món ăn mà Tô Cẩm Niên thích ăn, sau đó liền ẳm con trai nhỏ biến thành hòn vọng phu ở tại cửa ra vào.

Lại nói, Tô Cẩm Niên cũng không phải binh lính cơ sở, mỗi ngày anh đều có thể về nhà. Nhưng anh cũng không làm như vậy, anh vẫn cuối tuần mới về nhà một chuyến, anh xin lỗi Tô Khả, bởi vì anh gánh vác trách nhiệm, xin Tô Khả thông cảm. Mặc dù trong lòng Tô Khả hơi giận, nhưng trong lòng cô rõ ràng, ông xã của cô là một quân nhân tốt xuất sắc, lúc trước lúc cô và anh kết hôn, cô đã chuẩn bị để làm một quân tẩu, cho nên, cô gật đầu, ủng hộ anh.

Lúc gần sáu giờ tối Tô Cẩm Niên về đến nhà, Tiểu Bao Tử cùng Tiểu Đoàn Tử cũng vô cùng hưng phấn. Nhất là Tiểu Đoàn Tử, đại khái khi bé còn nhỏ là do cực khổ nhọc lòng nuôi lớn, bé khá thân thiết với Tô Cẩm Niên, ngay cả chữ lên tiếng trước nhất cũng là "Bố", điều này làm cho Tô Khả ăn dấm hồi lâu. (ed: ăn dấm chỉ ghen tuông)

Lúc ăn cơm, Tiểu Đoàn Tử ngồi trên đùi Tô Cẩm Niên, chu miệng nhỏ, ăn thức ăn mà Tô Cẩm Niên đút cho, sau đó thỉnh thoảng dùng miệng nhỏ đầy dầu in vết hôn bóng nhẫy trên mặt Tô Cẩm Niên.

Tô Khả dùng khăn tay lau miệng nhỏ nhắn con trai mình một chút, quay lại nói với Tô Cẩm Niên: "Cẩm Niên à, lại nói, em ở nhà đã một năm rưỡi rồi."

Tô Cẩm Niên không hiểu nhìn Tô Khả.

Tô Khả để chén đũa trong tay xuống, chậm rãi nói, "Mà ngày em không đi làm cũng đại khái hơn hai năm rồi."

Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Cho nên. . . . . ."

"Hì hì, em nhờ chị Lạc Hàm tìm công việc cho em, a ha ha, vẫn là bệnh viện quân khu, anh biết mà. Nói cho anh biết, không được phản đối, nếu không buổi tối không có thịt ăn."

Sắc mặt Tô Cẩm Niên đen thui đồng thời không khỏi nói, "Em chắc chắn là anh muốn ăn thịt chứ không phải em?"

Tiểu Đoàn Tử không hiểu rốt cuộc bố mẹ của mình đang nói gì, chỉ là tai nghe được một chữ "Ăn"thì không khỏi gấp gáp nói, "Bố mẹ, mọi người ăn gì, ăn gì, con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn. . . . . ."

Còn Tiểu Bao Tử lại một tay che mắt, không đành lòng nhìn thẳng bố mẹ cùng em trai của mình.

Lửa nóng chọc người vào đêm nào đấy, sao cũng xấu hổ giấu vào trong tầng mây. Kích tình bắn ra bốn phía, JQ đầy phòng truyền tới một giọng nam làm bay hồn phách——

"Ưm hưm, có muốn lại đi làm hay không?"

"Muốn!"

Cô gái nào đó khá kiên trì, (>_

"Được, thỏa mãn em!" Vì vậy, lại một vòng đại chiến nam nữ nguyên thủy kích thích bay hồn phách ở bên trong phòng, triển khai hừng hực khí thế.

Cô gái nào đó muốn khóc, cô nói "Muốn" là muốn công việc, không phải là cùng anh XXOO, Tô Cẩm Niên, anh còn có thể vô sỉ hơn một chút không!

Rất lâu sau đó. . . . . .

"Em muốn chống án!" Cô gái không còn hơi sức.

"Chống án cái gì?" Một tên con trai ăn uống no đủ còn thiếu xỉa răng.

"Chống án anh xâm phạm x!" Thật không có tiết chế, quá đáng giận có phải hay không! Cô gái lệ rơi đang oán niệm

"Cưới xin hợp pháp, bà xã!" Một tên con trai vẻ mặt hồng hào.

Hừ, dám chọc lửa, định làm nóng người sao! Hừ hừ, xem em còn dám nghĩ lại đi tìm việc làm như vậy hay không.

"Em. . . . . ." Một cô gái tức giận đến nói cũng không thốt nên lời.

"Ơ, còn có hơi sức nói chuyện, một lần nữa. . . . . ."

"Ưm —— không cần ——"

Vì vậy hết lần này đến lần khác, cuộc sống quá mức tính phúc, cũng là một loại hành hạ ngọt ngào.

Kết quả là dĩ nhiên cô gái nào đó không đứng dậy nổi, vì vậy, Tiểu Đoàn Tử ở cửa lặng lẽ nói cùng anh trai mình, "Anh, mẹ thật sự là rất xấu, ông mặt trời cũng chiếu tới mông mà mẹ lại còn chưa rời giường, hừ, lần sau mẹ gọi em rời giường, em cũng không đi."

Tiểu Bao Tử thẳng thừng nói, "Mẹ ngủ nướng thì bố sẽ không đánh mông mẹ, nhưng em ngủ nướng, mẹ phải đánh mông của em đó."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đoàn Tử liền rối rắm thành một đoàn, lông mi thật dài giật một cái, một hồi lâu mới nói, "Tại sao bố lại như vậy, tại sao bố lại như vậy chứ?"

Tô Cẩm Niên đi ngang qua lảo đảo một cái: Minh Nguyệt, chuyện này có liên quan gì tới bố.

Lúc xế chiều, Tô Khả đang gọi điện thoại, "Ờ, chuyện này không quan trọng, ờ, con sao? Bố em cùng bố chồng em sẽ giữ giúp em, ờ ờ, ừ, cứ như vậy á. . . . . ."

Lúc đó, Tô Cẩm Niên cùng Tiểu Đoàn Tử đang xem truyện tranh, nghe được cuộc gọi của Tô Khả thì hiểu rõ Tô Khả chưa chết tâm nên đứng lên, một tay xoa tay cầm di động của Tô Khả, nhíu mày Tô Khả, "Còn muốn?" Tìm việc làm?

Tô Khả run một cái, "Không muốn!" Không cần XO!

Tô Khả cười gật đầu một cái, "Ờ, anh cũng cảm thấy không nên tìm công việc." Nói xong, Tô Cẩm Niên cầm lấy điện thoại Tô Khả, nói với Doãn Lạc Hàm đang định giúp Tô Khả sắp xếp công việc: "Lạc Hàm, Khả Khả nói rồi, không cần tìm việc làm cho cô ấy nữa, ừ, cứ như vậy, ừ, bái bai."

Tô Khả nội lưu đầy mặt: Tô Cẩm Niên, anh khốn kiếp! Kết quả là Tô Khả nhìn thấy mình đang rời bỏ con đường trở thành bác sĩ nam khoa nổi tiếng nhất thế giới, càng đi càng xa. . . . . .

Đấm ngực giậm chân: Em phải làm bác sĩ! Em nhất định phải làm bác sĩ!

Về phần ngày thực hiện, ngày tháng năm nào, ai biết được?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương