Người phụ nữ này từ trang phục đến ngoại hình, từ trên xuống dưới đều không giống người Hoa Hạ.

Rất khó để đảm bảo cô không phải là gián điệp.

Tất nhiên anh không tin lắm vào chuyện gián điệp.

Dù sao cô cũng quá yêu dị.

Tóc trắng mắt bạc.

Giống như yêu nữ băng tuyết hơn.

Người như vậy không thích hợp làm gián điệp.

Nhưng mà...!có lẽ không có người đàn ông nào thoát khỏi mưu kế mỹ nhân.
Trước khi xác định cô vô hại, vẫn nên đưa về quân khu cho an toàn.

"Trong xe anh có đồ ăn không? Tôi đói." Cô không hài lòng trừng mắt, người đàn ông này sao lại không có chút tinh mắt nào thế.
"Không có!"
"Vậy có nước hoặc kẹo không?" Phồn Tinh mặt mày sa sầm, tủi thân chu môi.

Sau khi cô sinh ra ở tinh tế, cô chưa bao giờ tủi thân như vậy.

Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt tên đàn ông khốn kiếp kia, cô càng tủi thân hơn.

Tên đàn ông khốn kiếp kia tuy là bạch thiết hắc nhưng chưa bao giờ để cô đói bụng.
Không nhịn được hít mũi.
Dung Tự đang lái xe phía trước khựng tay lại, sắc mặt có chút khó coi "Không có!"
Phụ nữ đúng là đại diện cho sự phiền phức.
"Nhưng mà tôi..."
Phồn Tinh mềm nhũn người rồi lại ngất đi.
Dung Tự: ...
Qua gương chiếu hậu, anh thấy cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp kia vẫn còn vẻ mặt tủi thân.


Ngay cả khi ngất đi cũng mang theo oán khí ngút trời.
Dung Tự đau đầu, gân xanh trên trán giật giật.
May thay, sắp đến quân khu rồi.
Anh dứt khoát nhấn ga, tăng tốc.
Rất nhanh, xe đã vào quân khu, trực tiếp hướng đến trạm y tế.
"Vi Trường Lâm, ra đây!" Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Dung Tự mang theo chút lo lắng.
Vi Trường Lâm đang băng bó cho người lính bị thương, nghe vậy liền bất lực lẩm bẩm một câu "Tên sát thần này sao lại đến đây."
Nhưng hắn ta đang bận, dứt khoát không để ý.
Đợi mãi mà không thấy ai từ trạm y tế ra.
Dung Tự đoán có lẽ người bên trong rất bận.
Anh đành phải mở cửa sau xe, bế người trên ghế sau ra, bất ngờ nhìn thấy cánh tay trắng nõn của cô, ánh mắt anh sâu thêm vài phần, cởi áo khoác quân phục, bọc người lại rồi bế vào trạm y tế.
Vi Trường Lâm bận rộn xong, hai tay đầy máu, lại bất ngờ nhìn thấy tên sát thần mặt lạnh này bế một người phụ nữ vào.

Hắn kinh ngạc thốt lên "Chết tiệt, đây là phụ nữ của cậu à?"
Dung Tự mặt đen như đít nồi, ghét bỏ liếc đối phương: "Không dùng não thì có thể hiến cho người cần."
"À..." Vi Trường Lâm tiến lại gần, nhìn cô gái trong lòng anh, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc "Trông giống tiên nữ." Sau đó hắn nhìn người anh em tốt của mình với vẻ ghen tị, tò mò hỏi "Cậu nhặt ở đâu vậy?"
"Tò mò à?"
"Tất nhiên, tôi cũng muốn nhặt một người như vậy." Vi Trường Lâm mắt sáng rực.
Ánh mắt lạnh lùng của Dung Tự không vui liếc hắn, quát khẽ "Còn không mau xem cho cô ấy!"
Ờ...
Vi Trường Lâm nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái, bất lực "Đây chỉ là hạ đường huyết thôi, cho cô ấy ăn một viên kẹo là được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương