“Mày?” Sắc mặt Vân Kiến Quốc lại một lần nữa trở nên khó coi, không nghĩ đến con nhóc thối này bị ốm một trận mà trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
“Bác cả, nếu như bác không muốn cho cháu ăn cơm, vậy bây giờ cháu đi ra ngoài hỏi xin đồ ăn người khác, đến lúc đó người ta hỏi cháu, bác cũng đừng trách cháu ăn ngay nói thật.
”
Nói xong Vân Bắc làm bộ muốn đi ra ngoài, khiến sắc mặt Vân Kiến Quốc lại âm trầm thêm mấy phần, ông ta lạnh lùng nhìn qua Vân Bắc, nói: “Vân Bắc, mày nhất định phải ầm ĩ khó coi như vậy sao?”
“Bác cả, cháu không làm ầm ĩ, cháu thật sự đói chết đi được, bác không cho cháu ăn, còn không cho cháu đi xin cơm người khác sao?”
Mỗi một câu đều chặn họng Vân Kiến Quốc, khiến ông ta á khẩu không trả lời được, sau cùng, vì mặt mũi của mình, ông ta chỉ có thể lần nữa đi vào nhà bếp, sau đó cầm một chiếc bánh bao chay đi ra.
“Cầm lấy, mày đúng là đồ của nợ, tao đúng là thiếu nợ mày mà!” Vân Kiến Quốc nói xong, ném bánh bao về phía người Vân Bắc, thở hổn hển về phòng của mình, nhắm mắt làm ngơ.
Vừa nghĩ đến bánh bao ngon như vậy mà phải cho Vân Bắc ăn, tim ông ta lại rỉ máu, đây chính là thứ mà trưa nay ông ta cố ý mua từ nhà ăn về, chuẩn bị giữ lại đến tối ăn.
Bây giờ bị Vân Bắc ăn một cái, cũng chỉ còn ba cái, không đủ cho người mộ nhà bọn họ ăn.
Vân Bắc không chút nào quan tâm đến thái độ của Vân Kiến Quốc, từng miếng từng miếng ăn, cô đói đến mức có thể ăn hết một con trâu, vẫn nên lấp đầy bụng trước rồi nói sau.
Vân Bắc mấy miếng xử lý xong một cái bánh bao, lúc này mới thấy bụng dễ chịu hơn, sức lực trên người cũng hồi phục một chút.
Sau đó cô quay về nhà bếp chuẩn bị rót cho mình một cốc nước uống cho trôi bánh bao, dù sao ăn bánh bao vẫn hơi nghẹn.
Đi vào nhà bếp, cô mới phát hiện hộc tủ bị khóa ngoài, hiển nhiên là đang đề phòng cô.
Nhìn khóa này, Vân Bắc cười khẩy một tiếng, cô đâu phải nguyên chủ, trong hộc tủ này chắc chắn có đồ ăn.
Vì thế cô trực tiếp tìm một chiếc đũa vót nhọn, sau đó chọc vào ổ khóa một lúc, khóa bị mở ra.
Kiếp trước cô chính là vương bài đặc công đấy, đừng nói là mở khóa này, mở khóa mật mã cũng không thành vấn đề.
Vì thế lúc Vân Kiến Quốc không chờ nổi trong phòng nữa đi ra, lập tức ngửi thấy trong nhà bếp truyền đến mùi thơm.
“Vân Bắc, mày đang làm gì vậy?” Vân Kiến Quốc tức giận đến mức rống to, như thể đang đánh người.
Vân Bắc đã ăn gần no, bụng đã lưng lửng, sức lực cũng quay về, cô một chút cũng không sợ hãi đối phương, trực tiếp đáp lời: “Trứng rán đó, bác không nhìn ra sao?”
“Ai bảo mày ăn trứng gà?”
“Tôi muốn ăn thì ăn, còn cần ai cho phép sao?” Vân Bắc trợn mắt nhìn qua Vân Kiến Quốc một cái, nói: “Bác đi ra ngoài trước đi, muốn cãi nhau hoặc là đánh nhau đúng không, chờ tôi ăn xong rồi nói!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook