Quan Hệ Thế Thân
Chương 157: [Gương vỡ lại lành 44] Ghi âm


---------------------------------------------

"Hửm?" Ma men nhỏ mơ hồ quay qua.

"Yến Yến." Hạ Dương rất kiên nhẫn nói chậm lại, dụ dỗ: "Gọi lại một tiếng nữa được không?"

Ma men nhỏ còn đang mơ mơ màng màng tựa vào lồng ngực nam nhân: "Chồng ơi?"

Hô hấp Hạ Dương ngưng trệ, rốt cuộc nhịn không nổi nữa liền ôm lấy khuôn mặt thiếu niên rồi mạnh mẽ hôn lên. Điện thoại rơi xuống cạnh gối nhưng Hạ Dương đã không còn tâm tư quan tâm tới nó nữa, đầu lưỡi duỗi ra chậm rãi thâm nhập vào sâu bên trong.

Hứa Thừa Yến ngửa đầu bị hôn đến có chút không thở nổi, trong cổ họng vô thức bật ra vài tiếng ngâm nga không rõ ý vị. Bất tri bất giác, hai người đã nằm xuống giường. Hạ Dương đè trên người thiếu niên, vị rượu từng chút từng chút lan tỏa nơi đầu lưỡi.


Sau khi kết thúc nụ hôn sâu, Hạ Dương thở hổn hển thân mật dán sát vào mặt cậu tiếp tục dụ dỗ: "Gọi tiếp một tiếng nữa."

Hứa Thừa Yến thật sự uống say rồi nên Hạ Dương nói gì cậu liền làm theo cái đó, ngoan ngoãn gọi: "Chồng ơi."

Hạ Dương nắm lấy một bàn tay thiếu niên, sờ đến ngón áp út rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Lại cảm thấy còn chưa đủ, Hạ Dương lại dụ dỗ: "Lần nữa."

"Chồng ơi..." Ma men nhỏ chui vào lồng ngực Hạ Dương, gương mặt đỏ bừng gắt gao ôm chặt cổ hắn.

"Thật ngoan." Hạ Dương hôn hôn lên trán thiếu niên, trong lòng tràn đầy mềm mại.

Yến Yến của hắn sao lại ngoan đến như vậy chứ...

Hạ Dương càng thêm ôm chặt người trong lòng ngực hơn, lại nói: "Em gọi thêm lần nữa đi."

Ma men nhỏ có chút bất mãn hừ nhẹ vài tiếng, lại tựa hồ như thấy Hạ Dương hơi phiền vì thế liền xoay người đưa lưng về phía Hạ Dương. Nhưng Hạ Dương vẫn không buông tha, tiếp tục vừa lừa gạt vừa dụ dỗ ma men nhỏ liên tiếp gọi thêm vài tiếng chồng ơi nữa.


Ngày hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại đã là giữa trưa. Ngoài cửa sổ sáng rực, bên ngoài mặt trời đã lên cao. Hứa Thừa Yến còn có chút mơ hồ xoa xoa đầu, lại phát hiện có hai cánh tay đang ôm eo mình, phía sau lưng thì dán sát vào lồng ngực của người nào đó. 

Hứa Thừa Yến nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người nam nhân, không cần quay đầu lại cũng biết là Hạ Dương nên thoáng nhúc nhích tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.  

Mà Hạ Dương ngủ rất nông nên lập tức chú ý tới động tác của thiếu niên, cúi đầu hôn hôn lên tóc cậu, giọng nói khàn khàn phát ra: "Yến Yến."

"Hả?" Hứa Thừa Yến lười biếng xoay người lại đối mặt với Hạ Dương.

Hạ Dương nắm lấy tay trái cậu, sờ đến ngón áp út trống rỗng rồi chợt hỏi: "Khi nào chúng ta kết hôn?"

Hứa Thừa Yến nhất thời có chút ngây ngốc, theo bản năng nói: "Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"


Hạ Dương: "Ngày hôm qua em đã đồng ý rồi."

Hứa Thừa Yến càng thêm mờ mịt, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua thì có chút không rõ lắm bèn hỏi: "Em đồng ý khi nào?"

"Tối hôm qua." Hạ Dương nhíu mày, nhấn mạnh: "Em đồng ý rồi."

"Tối hôm qua?" Hứa Thừa Yến xoa xoa mi tâm, đại não cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Ký ức về tối hôm qua có chút hỗn loạn, chỉ nhớ cậu và Giang Lâm uống rượu chơi trò chơi phòng khách, chuyện sau đó thì không nhớ rõ nữa, có lẽ lúc đó đã uống say rồi. Ngày thường ở bên ngoài uống rượu cậu đều chú ý đến tửu lượng, sẽ không để mình uống say. Nhưng tối hôm qua là hôn lễ của Giang Lâm, nhất thời vui vẻ nên cậu không để ý mà uống quá nhiều.

"Tối hôm qua em uống say." Hứa Thừa Yến nhìn qua nam nhân: "Không nhớ rõ."

"Yến Yến." Chân mày Hạ Dương nhăn chặt lại, có vẻ như hơi bất mãn với đáp án này.
"Em thật sự không nhớ mà." Hứa Thừa Yến ngồi dậy trên giường, xoa xoa trán hỏi: "Tối hôm qua em đã nói cái gì à?"

Hạ Dương trầm mặc không nói gì, chỉ đứng dậy lấy điện thoại trên tủ đầu giường qua. Sau đó, bật một đoạn ghi âm lên.

【 Yến Yến, gọi lại một tiếng nữa? 】

【 Chồng ơi...】

Giọng trong đoạn ghi âm rất nhẹ và đứt quãng. Hạ Dương mở âm lượng đến mức lớn nhất, vì thế Hứa Thừa Yến cũng nghe rõ câu trả lời của mình. Ngoài tiếng nói chuyện của hai người còn có những âm thanh rêи ɾỉ ái muội cùng với tiếng nước ướŧ áŧ, tựa hồ như hai người đang hôn nhau.

Hứa Thừa Yến tức khắc đau đầu một trận. Dù cho cậu có không muốn thừa nhận đi chăng nữa nhưng người vẫn luôn miệng gọi chồng ơi trong đoạn ghi âm kia quả thật là giọng của cậu.

"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến quay qua chất vấn: "Sao anh lại còn ghi âm?"
"Ừm." Hạ Dương không chút do dự thừa nhận, dường như cảm thấy việc ghi âm này không có vấn đề gì cả, còn nói thêm: "Ngày hôm qua em đã nói đồng ý rồi đấy."

Hứa Thừa Yến đành phải nói: "Em chỉ là gọi một tiếng thôi, không có nghĩa là đồng ý kết hôn."

"Yến Yến." Hạ Dương cầm điện thoại: "Vậy bây giờ em lại gọi một tiếng nữa đi."

"Không gọi." Mặt Hứa Thừa Yến đã nóng râm ran, nhanh chân bước xuống giường.

Hứa Thừa Yến đi về phía bàn, còn nói thêm: "Anh xóa ghi âm đi."

Hạ Dương: "Không xóa."

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua Hạ Dương rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lấy một cuốn sổ nhật ký trong túi ra. Sau đó, Hứa Thừa Yến ngồi vào bàn viết nhật ký.

Hạ Dương ở trên giường vẫn luôn chú ý tới động tác của Hứa Thừa Yến bên kia, khi nhìn thấy thiếu niên lấy cuốn sổ nhật ký ra liền có linh cảm không tốt. Hạ Dương xuống giường đi tới sau lưng thiếu niên, quả nhiên là thấy bản thân lại bị trừ điểm.  
【 Trộm ghi âm - 500】

【 Không xóa ghi âm  - 500】

Hạ Dương khẽ thở dài, cúi người xuống từ phía sau ôm lấy thiếu niên: "Tại sao lại trừ điểm anh?"

Bây giờ càng ngày càng bị trừ điểm nhiều hơn, trước kia bình thường mỗi lần chỉ trừ 50 điểm hoặc là 100 điểm thôi nhưng lần này lại trực tiếp trừ một lần 500 điểm, thêm một cái nữa là 1000 điểm. Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn thoáng qua nam nhân sau lưng, kế tiếp lại tiếp tục viết lên đó.

【 Nhìn lén nhật ký - 500】

Hạ Dương lập tức im bặt.

Hứa Thừa Yến cũng khép sổ nhật ký lại: "Bây giờ anh có thể tự nghĩ xem, làm thế nào để có thêm điểm đi."

"Yến Yến." Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh ôm thiếu niên vào trong ngực: "Sao tới tham dự hôn lễ mà em còn mang theo sổ nhật ký vậy?"

"Để đề phòng a." Hứa Thừa Yến xoa xoa gáy nam nhân, nói: "Em đã nghĩ là sẽ không dùng tới, ai biết được..."
Hứa Thừa Yến khẽ cười mỉm: "Anh nợ em nhiều điểm như vậy rồi, khi nào thì trả đây?"

Hạ Dương vẫn trả lời như cũ: "Cá vàng."

Hứa Thừa Yến lần này cũng không từ chối, mà thuận theo ý của Hạ Dương nói: "Vậy anh phải đào một cái ao thôi."

Hạ Dương chau mày, gối lên vai thiếu niên: "Kết hôn..."

Hứa Thừa Yến chỉ đáp: "Lần sau rồi nói sau."

Hứa Thừa Yến chủ động né tránh đề tài này, lại thúc giục: "Anh mau thay quần áo xuống lầu đi, đừng để bị phát hiện."

Hạ Dương khẽ thở dài, đành phải đồng ý. Hạ Dương đứng dậy đi thay quần áo, sau đó liền rời đi. Hứa Thừa Yến ở trong phòng thêm một lúc, sau đó mới xuống lầu. Lúc cậu đi vào nhà ăn thì thấy Giang Lâm cũng ở đây.

Giang Lâm đang ngồi bên bàn yên lặng ăn cháo. Vừa trông thấy Hứa Thừa Yến liền vội vàng vẫy vẫy tay: "Anh Chu!"
Hứa Thừa Yến nhấc chân đi tới chỗ Giang Lâm, kết quả lập tức chú ý tới dấu hôn trên cổ cậu nhóc. Hôm nay Giang Lâm mặc một chiếc áo sơ mi, có điều cúc trên cùng còn chưa cài chặt, cổ áo hơi lỏng làm để lộ những dấu vết trên cổ, thậm chí trên xương quai xanh cũng có dấu hôn làm người khác không thể không chú ý tới.

Hứa Thừa Yến ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Cổ."

Giang Lâm sửng sốt cúi đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vội vàng cài nút áo lại, che cổ áo lại thật chặt. 

Hứa Thừa Yến trêu chọc: "Tối hôm qua có vẻ trôi qua không tệ đấy nhỉ?"

Giang Lâm không nói gì, có vẻ như hơi thẹn thùng, cúi đầu im lặng  ăn cháo.

Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Kế tiếp chuẩn bị đi đâu?"

"Anh ấy nói muốn dẫn em đi du lịch." Giang Lâm cười cười: "Hình như là nói đi Châu Âu gì đó thì phải... Anh Chu anh đi không?"
"Hai người đi hưởng tuần trăng mật, gọi anh theo làm cái gì chứ?" Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu Giang Lâm: "Cứ thoải mái tận hưởng thế giới hai người đi."

"Vậy anh Chu thì đi đâu?" Giang Lâm hỏi: "Đóng phim sao?"

Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Gần đây anh không nhận kịch bản, chỉ nhận một số hoạt động thôi... Tuần này anh cũng còn thời gian rảnh, chắc sẽ nghỉ ngơi mấy ngày."

"Vậy thì em sẽ bồi anh!" Giang Lâm hưng phấn lên tiếng.

Hứa Thừa Yến bất đắc dĩ đành phải nói: "Em không lo ở bên chồng của em đi, tới bồi anh làm gì?"

"Này thì tính gì chứ?" Giang Lâm không để ý xua xua tay: "Dù sao sau này em cũng còn có rất nhiều cơ hội cùng anh ấy ra ngoài đi du lịch mà."

Hứa Thừa Yến bật cười, nhưng vẫn không đáp ứng mà nói: "Em và Viên tổng vẫn nên vui vẻ đi hưởng tuần trăng mật đi."
Giang Lâm cảm thấy có chút tiếc nuối, cũng không nói thêm gì nữa. Giang Lâm tiếp tục ăn cháo, quản gia cũng bê một bát cháo đến cho Hứa Thừa Yến.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Giang Lâm còn nói thêm: "Tầm tối nay là em và Viên Liệt đi rồi."

Hứa Thừa Yến gật đầu.

Giang Lâm: "Anh Chu, nếu anh muốn ở lại thì anh cứ ở trên đảo thêm vài ngày nữa, bơi lội ở đây thực sự rất thoải mái."

"Ừm." Hứa Thừa Yến đồng ý rồi cùng Giang Lâm lên lầu thu dọn hành lý.

Hai người lại trò chuyện thêm một lát, sau đó Hứa Thừa Yến ra khỏi phòng ngủ chính của Giang Lâm chuẩn bị lên lầu trở về phòng mình. Có điều khi đi tới cầu thang thì Hứa Thừa Yến trông thấy Hạ Dương ở chỗ rẽ tầng năm.

Hạ Dương dựa vào ven tường, cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết đã tới đây bao lâu rồi. Hứa Thừa Yến qua đó, theo bản năng nhìn nhìn bốn phía xung quanh.
Cũng may xung quanh không có ai nên Hứa Thừa Yến bước tới, vòng tay ôm lấy eo Hạ Dương hỏi: "Sao anh lại lên đây?"

"Ôm em một lát." Hạ Dương duỗi tay trực tiếp ôm eo thiếu niên rồi cúi đầu hôn lên tóc cậu.

Hứa Thừa Yến cũng an tĩnh tựa vào vai Hạ Dương, tùy ý để Hạ Dương hôn trán rồi đến sườn mặt mình. Nụ hôn của Hạ Dương cũng dần dần trượt xuống tới cổ thiếu niên. Hai người nép trong góc hành lang, ôm nhau hôn môi.

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu rên lên một tiếng, đôi tay bất tri bất giác ôm lấy đầu Hạ Dương, đầu ngón tay thâm nhập vào bên trong mái tóc đen của hắn. Hạ Dương vừa hôn cổ cậu, hai tay cũng nhanh chóng thò vào trong vạt áo.

Khi gặp được người mình thích sẽ không khống chế được mà cứ muốn thân mật hơn. Hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên nhau, mãi không chia lìa.
Hạ Dương nhất thời không khống chế được, liếm cắn khắp xương quai xanh của thiếu niên. Hai người đều có chút động tình, ngay cả tiếng bước chân trên hành lang cũng không chú ý tới.

Cách đó không xa, Giang Lâm đi tới hành lang tầng năm, theo tự nhiên gọi to: "Anh Chu ơi..."

Giang Lâm đang nói thì bất chợt ngừng lại, nhìn hai người đang ôm hôn trên hành lang.

------------------------------------------------------

Ha ha biết ngay sẽ bị trừ điểm mà, -1500 điểm luôn nha Hạ tổng🤣

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương