Quan Hệ Bất Thường (Bất Chính Thường Quan Hệ)
-
Chương 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khí lạnh tràn về, đã không đếm được là đợt thứ mấy của năm nay. Thành phố được tiếng nổi danh quốc tế này thua xa quê nhà bốn mùa rõ rệt của Chuột và A Lục. Mùa hè đổ lửa mới vừa đi qua, trong một đêm gió bắc tung hoành. Mùa thu ngắn đến độ ngay cả một chiếc bóng cũng hầu như không lưu lại, lá cây bị thổi rụng khỏi cành vẫn còn biên biếc xanh tươi.
Hiệu ứng nhà kính, trái đất nóng lên, ô nhiễm không khí… Mấy nhân viên môi giới rảnh rỗi vẫn tụ tập trong phòng nhỏ ở góc cầu thang hút thuốc nói chuyện, trao đổi đủ loại tin hành lang thật thật giả giả. Chuột không có hứng thú với mấy chuyện trừu tượng, đứng một bên toàn tâm toàn ý tính toán xem sau giờ làm có cần đến tiệm cắt tóc gội đầu hay không, tiện thể chờ A Lục xong việc cùng nhau ăn cơm.
“ Giao dịch hôm nay xong hết rồi sao?” Tiểu Bạch mang vẻ mặt mệt mỏi đi vào, liếc nhìn liền thấy Chuột.
Chuột lắc đầu. “Không, còn ba người nữa! Tôi để Nặc Nặc xếp khách trước.”
“ Sao thế? Gần đây sao làm như điên vậy?” Thuận tay ném tới một điếu thuốc, Tiểu Bạch khó hiểu.
Phòng góc cầu thang khói trắng lượn lờ, Chuột nới lỏng cà-vạt. “Phải kiếm tiền mua nhà!”
Ngành bất động sản náo nhiệt suốt năm, tới cuối năm vẫn không suy giảm, căn hộ cao cấp hạ giá liên tục được cập nhật, đợt giao dịch cao điểm cuối cùng năm nay cũng hung hăng tràn tới theo khí lạnh.
“Ăn Tết Ta trong nhà mới!” Ôm một khát khao hoàn mỹ, khách mua nhà trông ngóng cả năm ào ra tới tấp. Nhân viên môi giới ăn theo mùa cao giá hơn nửa năm qua, đã kiếm đủ thành tích, dĩ nhiên cũng mỏi mệt, dứt khoát ném đống giao dịch trình tự giản đơn tiền công rẻ mạc kia cho đám trợ lý hoàn thành. Chỉ có một ít người thấy tiền còn yêu hơn thấy chồng như chị Du mới còn bận rộn chen chúc trong đống người. Cái bà kia hết thuốc chữa rồi, ngoại trừ đếm tiền cùng gặp khách, không có chuyện gì có thể làm chị ta cười đến hạnh phúc.
“Hả….” Tiểu Bạch không tin được. “Cái phòng cậu thuê không phải đang ở rất tốt sao? Lúc này mua nhà làm gì? Giá nhà hiện tại cao đến như vậy, giá năm tới sẽ không mắc như bây giờ! Thử chờ chút nữa đi!”
Chuột nói. “Bọn tôi đợi không được.”
Cửa phòng góc cầu thang bị đẩy ra, tiếng kêu gọi, tranh chấp, hô hoán trong đại sảnh ùn ùn tràn vào như gió bão, nhất thời lấn át tiếng trò chuyện giữa những nhân viên môi giới. Trợ lý dần dà giỏi lên đứng bên cửa vẫy tay với Chuột. “Anh Hạo, cô Hạ bắt đầu kiểm thuế.”
“Đến đây!” Vỗ vỗ xua đi mùi thuốc lá trên người, Chuột cầm lấy giấy tờ cười khẽ với Tiểu Bạch. “Nếu không gấp rút, vợ sẽ muốn bỏ chạy!”
Tiểu Bạch càng nghi hoặc.
Chuột không giải thích nữa, ngón trỏ quẹt qua môi dưới, hai mắt lóe sáng, cười rất đắc ý. “Tôi khó khăn lắm mới bắt được vào tay!”
Trên đường đi làm về tiện thể mua túi hạt dẻ rang đường. Mấy ngày trước lúc cùng trò chuyện, A Lục lỡ miệng nói, Đoan Đoan lại mang đồ ăn ngon cho hắn, hạt dẻ mới rang xong, vừa ngọt vừa thơm vừa mềm vừa dẻo.
Khi đó, Chuột khinh thường quở hắn. “Đừng tưởng rằng ai cho cậu chút đồ ăn thì đều là người tốt. Ngày nào đó bị thuốc chết cũng không biết!”
A Lục khăng khăng lắc đầu. “Sẽ không đâu!”
Chuột trừng mắt, nhóc ngốc sợ hãi, ngoan ngoãn trốn vào nhà bếp trụng mì.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng Chuột hiểu cặn kẽ tâm tư A Lục. Hắn cùng Đoan Đoan quan hệ rất tốt. Nhóc ngốc gặp Đoan Đoan ngay ngày đầu đi làm ở tiệm chú Khoan. Lúc ấy A Lục mới tới tiệm, ngay cả gội đầu làm sao cũng còn chưa biết, lại đụng trúng một ông khách tính tình nóng nảy, bị mắng một trận tơi tả te tua. Đoan Đoan vừa khéo ở bên cạnh, mở miệng nói mấy câu công bằng, sau đó lại bảo A Lục chân tay luống cuống đứng ngốc trong góc đến gội đầu cho mình. Quá trình cụ thể hẳn là rất vui vẻ, Chuột không có tâm tư đi hỏi, sợ hỏi rồi lại càng tức hơn, bất quá nhìn vẻ mặt A Lục mỗi lần nhắc tới Đoan Đoan, cũng có thể đoán ra được bảy tám phần. Bất kể thế nào đi nữa, nhóc ngốc từ đó về sau đã nhìn Đoan Đoan với con mắt khác, mở mồm ngậm miệng là “Đoan Đoan nói”, ra ra vào vào đều “Hôm nay Đoan Đoan sẽ đến gội đầu”, “Hôm qua Đoan Đoan đến gặp tôi”… Mỗi lần Chuột gọi điện thoại tìm A Lục, nghe giọng nói vui tươi hớn hở của hắn ở đầu dây bên đó, liền biết tám phần mười là có Đoan Đoan ngồi ngay bên cạnh, nếu không, nhóc ngốc còn lâu mới dám cúp điện thoại trước y.
Chịu gió lạnh rét run lẩy bẩy, Chuột đứng bên đường một lúc lâu mới chờ được một mẻ mới ra lò. Hơi nóng hôi hổi truyền đến lòng bàn tay xuyên qua túi giấy mỏng mảnh, ấm áp lạ lùng. Chịu không nổi mùi hương cám dỗ, cắn một hạt vỡ ra, vị thơm ngọt nồng nàn lan khắp đầu lưỡi như hoa nở. Dùng lời A Lục miêu tả chính là “thật hạnh phúc”.
Nhóc ngốc rất dễ thỏa mãn, một viên kẹo, một tô mì bỏ nhiều thịt bò hơn, một chiếc áo khoác ấm áp, tới miệng hắn rồi đều biến thành “thật hạnh phúc”. Chuột cười nhạo xoa mái tóc mềm mại của hắn. “Cậu có thể đổi từ khác được không?”
Đôi mắt long lanh của hắn liền chớp chớp. “Nghiêm Nghiễm nói, như vậy là tốt lắm rồi!”
Ở thành phố này, A Lục không có nhiều bạn, ngoại trừ Đoan Đoan, còn một người nữa đại khái là Nghiêm Nghiễm. Tấm biển sống của tiệm cắt tóc này đẹp trai ít nói, nụ cười nhàn nhạt làm đám dì thím chị em chết mê chết mệt. Kế bên cửa ra vào suốt ngày có khách nữ líu ríu xếp hàng chờ Nghiêm Nghiễm làm đầu, dù gần đó có mấy salon tóc vắng ngắt cứ mở rộng cửa năm lần bảy lượt gào thét kêu la, các chị các em vẫn khăng khăng si mê không thay lòng đổi dạ. Thời buổi này, fan có trung thành đến thế nào thì cũng chỉ cỡ bọn họ mà thôi.
Nghiêm Nghiễm thường xuyên để A Lục phụ việc. Hồng Trung vào tiệm đồng thời với A Lục đã học được sấy tóc cùng cắt tỉa đơn giản, nghe nói năm sau chú Khoan dự định để cậu ta cùng A Tam tự mình tiếp khách. Nhóc ngốc học gì cũng chậm nửa nhịp lại vẫn chỉ là thợ gội đầu. Trong tiệm không ai chịu dạy hắn. Nghiêm Nghiễm bảo A Lục lúc rảnh rỗi đứng phía sau mình nhìn, tay phải để ra sao, lược phải nghiêng hướng nào, còn góc độ của kéo cùng nồng độ nước thuốc… Anh thợ cắt tóc ít nói kiệm lời mỗi câu một động tác, tỉ mỉ mà kiên nhẫn.
Thế là khi Chuột lại lấy thành tích của mình ra chế giễu A Lục không chút tiến bộ, nhóc ngốc luôn luôn trầm lặng lần đầu tiên phình quai hàm hùng hổ nói. “Nghiêm Nghiễm nói, anh ấy đã làm thợ gội đầu ba năm. Đây là đặt nền móng, chứ không phải không có bản lĩnh.”
Ngoại trừ Đoan Đoan, trong tâm hồn đơn thuần của A Lục lại có thêm một vị thánh dọn đồ vô ở, đỉnh đầu đội vòng sáng tỏa ánh hào quang, không thể chê bai gièm pha hay bôi nhọ.
Chuột đứng ở ngã tư đường, một tay nâng túi hạt dẻ, một tay quẹt qua môi. Xa xa có thể trông thấy bóng người lúc nhúc trong tiệm cắt tóc, buộc tóc đuôi ngựa chính là chú Khoan, eo lưng thẳng tắp chính là Nghiêm Nghiễm, còn bóng dáng vừa ngốc vừa nhỏ vừa gầy bên cạnh Nghiêm Nghiễm kia, chỉ chớp mắt liền bị vị khách nữ đầy đặn nào đó chắn đến không thấy một khe hở. Gió bắc đập vào mặt, một thân rét run lạnh buốt. Trong lòng bỗng nhiên nhảy ra một câu —— loạn trong giặc ngoài.
Phòng A Lục thuê vừa nhỏ vừa lạnh, mấy ngày nay lại rất náo nhiệt. Đầu tiên là Nghiêm Nghiễm đến ở nhờ mấy hôm, anh ta chân trước vừa vào cửa, Chuột đã chân sau kéo vali dọn tới. Căn phòng nhỏ hẹp vô duyên vô cớ nhét thêm hai gã đàn ông con trai, nhất thời ngay cả một chỗ xoay người cũng không có nổi.
Nhóc ngốc coi Nghiêm Nghiễm là thần tượng, cam tâm tình nguyện nhường giường, nửa đêm còn không màng vất vả xuống bếp làm bữa ăn khuya. Chuột thấy lại tức lên, nhe răng giễu cợt. “Sao cậu không xây một cái đền rồi đem anh ta vào thờ luôn đi?”
A Lục vội bác bỏ. “Chuột, cậu đừng nói lung tung.”
Nghiêm Nghiễm bên kia không nói lời nào, liếc Chuột, tiếp tục hạ mắt bấm di động.
Nhân lúc A Lục đến nhà bếp luộc trứng trà đen (*), Chuột dựa vào tường, ngồi trên đệm ngủ dưới đất của nhóc ngốc mở miệng. “Này, cãi với Ngụy Trì hả?”
Mấy bà dì trung niên thích thị phi, muốn nhiều chuyện bao nhiêu cũng được, làm đầu trong tiệm cắt tóc xong, ăn một phần bánh bao chiên trong quán quà vặt, lại đến văn phòng môi giới cà kê dê ngỗng ngồi uống tách trà, không cần chị Du mở miệng quá nhiều, hai cây kim móc len chỉa vào nhau đâm tới đâm lui, cuộn len tròn trong túi giấy dưới chân lăn qua lăn lại, đủ loại tin sốt dẻo trong khu dân cư gần đó thao thao bay tới. Nhà tây ly hôn đang tranh giành gia sản; nhà đông đón dâu muốn mua căn hộ mới; bà dì nhà Trương cách vách khóc la ầm ĩ đòi thêm tên vào sổ đỏ, bà má nhà tui lớn tuổi rồi, thân thể càng ngày càng không tốt, cái căn hộ bả đứng tên kia có phải nên chuyển cho anh em tụi tui không… Chị Du cười tỉnh bơ, người ta mới quay đầu đi, liền lập tức tìm tới cửa dụ làm ăn mua bán.
Nghe nói anh chủ Ngụy tiệm game liên tiếp mấy ngày không thấy bóng, Chuột ôm ý xấu chờ xem kịch hay của Nghiêm Nghiễm. Không bàn đến quan hệ với A Lục, Chuột ngay cái nhìn đầu tiên đã thấy Nghiêm Nghiễm không vừa mắt, tên thợ cắt tóc ít lời này đối với y cũng không khách sáo bao nhiêu, lác đác mấy câu lại luôn luôn giẫm lên chỗ đau của Chuột.
“Cám ơn đã quan tâm.” Thản nhiên trả lời, giọng điệu Nghiêm Nghiễm không kinh không sợ. “Cậu thì sao? Chạy tới làm gì?”
Chuột ngóc đầu lên nói. “Tôi thích!”
Đã ẩm ướt không có máy sưởi, còn cãi vã ồn ào, tiếng dương cầm đinh đinh đan đan đệm thêm tiếng kèn xe dưới lầu, quỷ mới ngủ nổi. Trước mặt A Lục, Chuột oán giận không ít.
Nghiêm Nghiễm lại cười, quay đầu hứng thú dạt dào nhìn Chuột. “Cậu lo lắm sao?”
Ánh mắt anh thợ cắt tóc rất hòa nhã, nhưng lại có ý khác sâu xa, phảng phất như kim nhỏ dưới bọc bông mềm mại, đâm thẳng vào đáy lòng Chuột.
Cứng cổ không chịu yếu thế, Chuột nhịn không được lộ ra mấy phần tức giận. “Anh nói bậy gì đó?”
Duy trì điệu bộ nhàn nhã, trên mặt Nghiêm Nghiễm vẫn cười. “Cậu cảm thấy A Lục chịu ở với cậu sao?”
Nhiệt độ ban đêm hạ xuống dưới không độ, đêm đông nặng nề đen đặc, tắt đèn rồi không thấy nổi năm ngón tay. Chuột kiên quyết nằm dưới đất với A Lục, giả vờ ngủ say, vươn tay ôm chặt eo hắn.
A Lục ngủ đến mù mờ theo bản năng đẩy ra, y liền ôm chặt hơn, cằm dán vào trán hắn, gần như khắng khít thân mật.
“Đừng như vậy…” Hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghiêm Nghiễm trên giường không biết ngủ say hay còn tỉnh, tiếng thở nhỏ đến độ không thể nghe thấy.
Bàn tay từ eo chậm rãi chuyển qua lưng, thân thể dưới bàn tay căng thẳng đến căng cứng. Chuột thở một hơi thật dài, tiếp tục giả vờ ngủ say, tiếp tục trở người sát lại phía hắn, cho đến khi ép hắn đến chân tường.
“Chuột… Anh Nghiêm vẫn còn…”
“Đừng nói nữa!” Trong bóng tối, A Lục bị ép vào ngực y, không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Chuột. Chỉ có hơi thở nóng bỏng khác thường phun cạnh vành tai. “Động đậy nữa tôi sẽ hôn cậu!”
(*) Trứng trà đen (trứng trà, trứng muối trà, trứng ngũ vị hương, trứng ngũ vị hương luộc trà), là một sản phẩm trứng truyền thống lâu đời, một loại quà vặt bình dân lưu truyền rộng rãi ở Trung Quốc, cũng là đặc sản có tiếng của Trung Quốc. Cách làm đại khái là luộc trứng, đập nứt vỏ, sau đó đun các nguyên liệu như muối, xì dầu, trà, hồi, quế, vỏ quýt trong ba tiếng, ngâm trứng vào hỗn hợp trên trong tám tiếng, khi bóc vỏ ra, trứng sẽ có vân khá đẹp và lạ mắt.
Khí lạnh tràn về, đã không đếm được là đợt thứ mấy của năm nay. Thành phố được tiếng nổi danh quốc tế này thua xa quê nhà bốn mùa rõ rệt của Chuột và A Lục. Mùa hè đổ lửa mới vừa đi qua, trong một đêm gió bắc tung hoành. Mùa thu ngắn đến độ ngay cả một chiếc bóng cũng hầu như không lưu lại, lá cây bị thổi rụng khỏi cành vẫn còn biên biếc xanh tươi.
Hiệu ứng nhà kính, trái đất nóng lên, ô nhiễm không khí… Mấy nhân viên môi giới rảnh rỗi vẫn tụ tập trong phòng nhỏ ở góc cầu thang hút thuốc nói chuyện, trao đổi đủ loại tin hành lang thật thật giả giả. Chuột không có hứng thú với mấy chuyện trừu tượng, đứng một bên toàn tâm toàn ý tính toán xem sau giờ làm có cần đến tiệm cắt tóc gội đầu hay không, tiện thể chờ A Lục xong việc cùng nhau ăn cơm.
“ Giao dịch hôm nay xong hết rồi sao?” Tiểu Bạch mang vẻ mặt mệt mỏi đi vào, liếc nhìn liền thấy Chuột.
Chuột lắc đầu. “Không, còn ba người nữa! Tôi để Nặc Nặc xếp khách trước.”
“ Sao thế? Gần đây sao làm như điên vậy?” Thuận tay ném tới một điếu thuốc, Tiểu Bạch khó hiểu.
Phòng góc cầu thang khói trắng lượn lờ, Chuột nới lỏng cà-vạt. “Phải kiếm tiền mua nhà!”
Ngành bất động sản náo nhiệt suốt năm, tới cuối năm vẫn không suy giảm, căn hộ cao cấp hạ giá liên tục được cập nhật, đợt giao dịch cao điểm cuối cùng năm nay cũng hung hăng tràn tới theo khí lạnh.
“Ăn Tết Ta trong nhà mới!” Ôm một khát khao hoàn mỹ, khách mua nhà trông ngóng cả năm ào ra tới tấp. Nhân viên môi giới ăn theo mùa cao giá hơn nửa năm qua, đã kiếm đủ thành tích, dĩ nhiên cũng mỏi mệt, dứt khoát ném đống giao dịch trình tự giản đơn tiền công rẻ mạc kia cho đám trợ lý hoàn thành. Chỉ có một ít người thấy tiền còn yêu hơn thấy chồng như chị Du mới còn bận rộn chen chúc trong đống người. Cái bà kia hết thuốc chữa rồi, ngoại trừ đếm tiền cùng gặp khách, không có chuyện gì có thể làm chị ta cười đến hạnh phúc.
“Hả….” Tiểu Bạch không tin được. “Cái phòng cậu thuê không phải đang ở rất tốt sao? Lúc này mua nhà làm gì? Giá nhà hiện tại cao đến như vậy, giá năm tới sẽ không mắc như bây giờ! Thử chờ chút nữa đi!”
Chuột nói. “Bọn tôi đợi không được.”
Cửa phòng góc cầu thang bị đẩy ra, tiếng kêu gọi, tranh chấp, hô hoán trong đại sảnh ùn ùn tràn vào như gió bão, nhất thời lấn át tiếng trò chuyện giữa những nhân viên môi giới. Trợ lý dần dà giỏi lên đứng bên cửa vẫy tay với Chuột. “Anh Hạo, cô Hạ bắt đầu kiểm thuế.”
“Đến đây!” Vỗ vỗ xua đi mùi thuốc lá trên người, Chuột cầm lấy giấy tờ cười khẽ với Tiểu Bạch. “Nếu không gấp rút, vợ sẽ muốn bỏ chạy!”
Tiểu Bạch càng nghi hoặc.
Chuột không giải thích nữa, ngón trỏ quẹt qua môi dưới, hai mắt lóe sáng, cười rất đắc ý. “Tôi khó khăn lắm mới bắt được vào tay!”
Trên đường đi làm về tiện thể mua túi hạt dẻ rang đường. Mấy ngày trước lúc cùng trò chuyện, A Lục lỡ miệng nói, Đoan Đoan lại mang đồ ăn ngon cho hắn, hạt dẻ mới rang xong, vừa ngọt vừa thơm vừa mềm vừa dẻo.
Khi đó, Chuột khinh thường quở hắn. “Đừng tưởng rằng ai cho cậu chút đồ ăn thì đều là người tốt. Ngày nào đó bị thuốc chết cũng không biết!”
A Lục khăng khăng lắc đầu. “Sẽ không đâu!”
Chuột trừng mắt, nhóc ngốc sợ hãi, ngoan ngoãn trốn vào nhà bếp trụng mì.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng Chuột hiểu cặn kẽ tâm tư A Lục. Hắn cùng Đoan Đoan quan hệ rất tốt. Nhóc ngốc gặp Đoan Đoan ngay ngày đầu đi làm ở tiệm chú Khoan. Lúc ấy A Lục mới tới tiệm, ngay cả gội đầu làm sao cũng còn chưa biết, lại đụng trúng một ông khách tính tình nóng nảy, bị mắng một trận tơi tả te tua. Đoan Đoan vừa khéo ở bên cạnh, mở miệng nói mấy câu công bằng, sau đó lại bảo A Lục chân tay luống cuống đứng ngốc trong góc đến gội đầu cho mình. Quá trình cụ thể hẳn là rất vui vẻ, Chuột không có tâm tư đi hỏi, sợ hỏi rồi lại càng tức hơn, bất quá nhìn vẻ mặt A Lục mỗi lần nhắc tới Đoan Đoan, cũng có thể đoán ra được bảy tám phần. Bất kể thế nào đi nữa, nhóc ngốc từ đó về sau đã nhìn Đoan Đoan với con mắt khác, mở mồm ngậm miệng là “Đoan Đoan nói”, ra ra vào vào đều “Hôm nay Đoan Đoan sẽ đến gội đầu”, “Hôm qua Đoan Đoan đến gặp tôi”… Mỗi lần Chuột gọi điện thoại tìm A Lục, nghe giọng nói vui tươi hớn hở của hắn ở đầu dây bên đó, liền biết tám phần mười là có Đoan Đoan ngồi ngay bên cạnh, nếu không, nhóc ngốc còn lâu mới dám cúp điện thoại trước y.
Chịu gió lạnh rét run lẩy bẩy, Chuột đứng bên đường một lúc lâu mới chờ được một mẻ mới ra lò. Hơi nóng hôi hổi truyền đến lòng bàn tay xuyên qua túi giấy mỏng mảnh, ấm áp lạ lùng. Chịu không nổi mùi hương cám dỗ, cắn một hạt vỡ ra, vị thơm ngọt nồng nàn lan khắp đầu lưỡi như hoa nở. Dùng lời A Lục miêu tả chính là “thật hạnh phúc”.
Nhóc ngốc rất dễ thỏa mãn, một viên kẹo, một tô mì bỏ nhiều thịt bò hơn, một chiếc áo khoác ấm áp, tới miệng hắn rồi đều biến thành “thật hạnh phúc”. Chuột cười nhạo xoa mái tóc mềm mại của hắn. “Cậu có thể đổi từ khác được không?”
Đôi mắt long lanh của hắn liền chớp chớp. “Nghiêm Nghiễm nói, như vậy là tốt lắm rồi!”
Ở thành phố này, A Lục không có nhiều bạn, ngoại trừ Đoan Đoan, còn một người nữa đại khái là Nghiêm Nghiễm. Tấm biển sống của tiệm cắt tóc này đẹp trai ít nói, nụ cười nhàn nhạt làm đám dì thím chị em chết mê chết mệt. Kế bên cửa ra vào suốt ngày có khách nữ líu ríu xếp hàng chờ Nghiêm Nghiễm làm đầu, dù gần đó có mấy salon tóc vắng ngắt cứ mở rộng cửa năm lần bảy lượt gào thét kêu la, các chị các em vẫn khăng khăng si mê không thay lòng đổi dạ. Thời buổi này, fan có trung thành đến thế nào thì cũng chỉ cỡ bọn họ mà thôi.
Nghiêm Nghiễm thường xuyên để A Lục phụ việc. Hồng Trung vào tiệm đồng thời với A Lục đã học được sấy tóc cùng cắt tỉa đơn giản, nghe nói năm sau chú Khoan dự định để cậu ta cùng A Tam tự mình tiếp khách. Nhóc ngốc học gì cũng chậm nửa nhịp lại vẫn chỉ là thợ gội đầu. Trong tiệm không ai chịu dạy hắn. Nghiêm Nghiễm bảo A Lục lúc rảnh rỗi đứng phía sau mình nhìn, tay phải để ra sao, lược phải nghiêng hướng nào, còn góc độ của kéo cùng nồng độ nước thuốc… Anh thợ cắt tóc ít nói kiệm lời mỗi câu một động tác, tỉ mỉ mà kiên nhẫn.
Thế là khi Chuột lại lấy thành tích của mình ra chế giễu A Lục không chút tiến bộ, nhóc ngốc luôn luôn trầm lặng lần đầu tiên phình quai hàm hùng hổ nói. “Nghiêm Nghiễm nói, anh ấy đã làm thợ gội đầu ba năm. Đây là đặt nền móng, chứ không phải không có bản lĩnh.”
Ngoại trừ Đoan Đoan, trong tâm hồn đơn thuần của A Lục lại có thêm một vị thánh dọn đồ vô ở, đỉnh đầu đội vòng sáng tỏa ánh hào quang, không thể chê bai gièm pha hay bôi nhọ.
Chuột đứng ở ngã tư đường, một tay nâng túi hạt dẻ, một tay quẹt qua môi. Xa xa có thể trông thấy bóng người lúc nhúc trong tiệm cắt tóc, buộc tóc đuôi ngựa chính là chú Khoan, eo lưng thẳng tắp chính là Nghiêm Nghiễm, còn bóng dáng vừa ngốc vừa nhỏ vừa gầy bên cạnh Nghiêm Nghiễm kia, chỉ chớp mắt liền bị vị khách nữ đầy đặn nào đó chắn đến không thấy một khe hở. Gió bắc đập vào mặt, một thân rét run lạnh buốt. Trong lòng bỗng nhiên nhảy ra một câu —— loạn trong giặc ngoài.
Phòng A Lục thuê vừa nhỏ vừa lạnh, mấy ngày nay lại rất náo nhiệt. Đầu tiên là Nghiêm Nghiễm đến ở nhờ mấy hôm, anh ta chân trước vừa vào cửa, Chuột đã chân sau kéo vali dọn tới. Căn phòng nhỏ hẹp vô duyên vô cớ nhét thêm hai gã đàn ông con trai, nhất thời ngay cả một chỗ xoay người cũng không có nổi.
Nhóc ngốc coi Nghiêm Nghiễm là thần tượng, cam tâm tình nguyện nhường giường, nửa đêm còn không màng vất vả xuống bếp làm bữa ăn khuya. Chuột thấy lại tức lên, nhe răng giễu cợt. “Sao cậu không xây một cái đền rồi đem anh ta vào thờ luôn đi?”
A Lục vội bác bỏ. “Chuột, cậu đừng nói lung tung.”
Nghiêm Nghiễm bên kia không nói lời nào, liếc Chuột, tiếp tục hạ mắt bấm di động.
Nhân lúc A Lục đến nhà bếp luộc trứng trà đen (*), Chuột dựa vào tường, ngồi trên đệm ngủ dưới đất của nhóc ngốc mở miệng. “Này, cãi với Ngụy Trì hả?”
Mấy bà dì trung niên thích thị phi, muốn nhiều chuyện bao nhiêu cũng được, làm đầu trong tiệm cắt tóc xong, ăn một phần bánh bao chiên trong quán quà vặt, lại đến văn phòng môi giới cà kê dê ngỗng ngồi uống tách trà, không cần chị Du mở miệng quá nhiều, hai cây kim móc len chỉa vào nhau đâm tới đâm lui, cuộn len tròn trong túi giấy dưới chân lăn qua lăn lại, đủ loại tin sốt dẻo trong khu dân cư gần đó thao thao bay tới. Nhà tây ly hôn đang tranh giành gia sản; nhà đông đón dâu muốn mua căn hộ mới; bà dì nhà Trương cách vách khóc la ầm ĩ đòi thêm tên vào sổ đỏ, bà má nhà tui lớn tuổi rồi, thân thể càng ngày càng không tốt, cái căn hộ bả đứng tên kia có phải nên chuyển cho anh em tụi tui không… Chị Du cười tỉnh bơ, người ta mới quay đầu đi, liền lập tức tìm tới cửa dụ làm ăn mua bán.
Nghe nói anh chủ Ngụy tiệm game liên tiếp mấy ngày không thấy bóng, Chuột ôm ý xấu chờ xem kịch hay của Nghiêm Nghiễm. Không bàn đến quan hệ với A Lục, Chuột ngay cái nhìn đầu tiên đã thấy Nghiêm Nghiễm không vừa mắt, tên thợ cắt tóc ít lời này đối với y cũng không khách sáo bao nhiêu, lác đác mấy câu lại luôn luôn giẫm lên chỗ đau của Chuột.
“Cám ơn đã quan tâm.” Thản nhiên trả lời, giọng điệu Nghiêm Nghiễm không kinh không sợ. “Cậu thì sao? Chạy tới làm gì?”
Chuột ngóc đầu lên nói. “Tôi thích!”
Đã ẩm ướt không có máy sưởi, còn cãi vã ồn ào, tiếng dương cầm đinh đinh đan đan đệm thêm tiếng kèn xe dưới lầu, quỷ mới ngủ nổi. Trước mặt A Lục, Chuột oán giận không ít.
Nghiêm Nghiễm lại cười, quay đầu hứng thú dạt dào nhìn Chuột. “Cậu lo lắm sao?”
Ánh mắt anh thợ cắt tóc rất hòa nhã, nhưng lại có ý khác sâu xa, phảng phất như kim nhỏ dưới bọc bông mềm mại, đâm thẳng vào đáy lòng Chuột.
Cứng cổ không chịu yếu thế, Chuột nhịn không được lộ ra mấy phần tức giận. “Anh nói bậy gì đó?”
Duy trì điệu bộ nhàn nhã, trên mặt Nghiêm Nghiễm vẫn cười. “Cậu cảm thấy A Lục chịu ở với cậu sao?”
Nhiệt độ ban đêm hạ xuống dưới không độ, đêm đông nặng nề đen đặc, tắt đèn rồi không thấy nổi năm ngón tay. Chuột kiên quyết nằm dưới đất với A Lục, giả vờ ngủ say, vươn tay ôm chặt eo hắn.
A Lục ngủ đến mù mờ theo bản năng đẩy ra, y liền ôm chặt hơn, cằm dán vào trán hắn, gần như khắng khít thân mật.
“Đừng như vậy…” Hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghiêm Nghiễm trên giường không biết ngủ say hay còn tỉnh, tiếng thở nhỏ đến độ không thể nghe thấy.
Bàn tay từ eo chậm rãi chuyển qua lưng, thân thể dưới bàn tay căng thẳng đến căng cứng. Chuột thở một hơi thật dài, tiếp tục giả vờ ngủ say, tiếp tục trở người sát lại phía hắn, cho đến khi ép hắn đến chân tường.
“Chuột… Anh Nghiêm vẫn còn…”
“Đừng nói nữa!” Trong bóng tối, A Lục bị ép vào ngực y, không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Chuột. Chỉ có hơi thở nóng bỏng khác thường phun cạnh vành tai. “Động đậy nữa tôi sẽ hôn cậu!”
(*) Trứng trà đen (trứng trà, trứng muối trà, trứng ngũ vị hương, trứng ngũ vị hương luộc trà), là một sản phẩm trứng truyền thống lâu đời, một loại quà vặt bình dân lưu truyền rộng rãi ở Trung Quốc, cũng là đặc sản có tiếng của Trung Quốc. Cách làm đại khái là luộc trứng, đập nứt vỏ, sau đó đun các nguyên liệu như muối, xì dầu, trà, hồi, quế, vỏ quýt trong ba tiếng, ngâm trứng vào hỗn hợp trên trong tám tiếng, khi bóc vỏ ra, trứng sẽ có vân khá đẹp và lạ mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook