Quan Hệ Bất Chính
-
Chương 6
Sắp vào tháng mười, hương hoa quế nhẹ nhàng quyện trong gió.
Có người biết thưởng thức, hái hoa quế mới nở về làm hoa quế cao, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ cửa sổ, thu hút thính giác của người đi đường bên dưới.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, chỉ sau một cơn mưa đêm trước, mọi người đi ra đường đều mặc thêm áo lạnh, khoác lên người những chiếc áo xù lông mà thường chỉ mùa đông mới thấy. Nghiêm Nghiễm cảm thấy thời tiết tại thành phố này càng lúc càng thay đổi tới kỳ lạ, dường như không còn hai mùa xuân, thu nữa. Chớp mắt một cái, đông đã tới hạ; rồi ngẩn người thêm một lúc, hạ lại tới đông, nóng bức chói chang bỗng chốc hóa mưa phùn gió rét. Thời tiết thay đổi nhanh tới chóng mặt khiến cơ thể con người ta không kịp thích ứng, người nào đó suốt ngày mặc áo tay ngặt cứ thế mà “Hắt xì ~ hắt xì” liên tục.
Có lòng tốt quan tâm, nhắc nhở hắn chú ý giữ ấm thân thể, kẻo lại nuôi béo bác sĩ ở bệnh viện. Đổi lại, hắn chỉ cười nhạt “Không sao đâu, anh cậu quanh năm suốt tháng không cần đi bệnh viện. Nghiêm Nghiễm, cậu nói những lời này giống hệt như mấy cụ già tập thể dục trong công viên anh gặp ban sáng.”
Qua một hai, lần như vậy. Giờ đây nếu có thấy người kia hắt xì, Nghiêm Nghiễm chỉ châm chọc “Này cái anh quanh năm suốt tháng không cần đi bệnh viện kia, anh hắt hơi nhiều như vậy, là cô nào đang nhớ anh đấy?”
Ông chủ Ngụy ủ rũ sờ sờ lỗ mũi “Anh biết, có là ai đi nữa cũng không bao giờ là cậu.” Mũi hắn đỏ bừng, đôi mắt sáng lóe.
Nghiêm Nghiễm xoay người bước đi, Ngụy Trì cúi đầu gọi một tiếng “Nghiêm Nghiễm.”
“Ừ?”
Nghiêm Nghiễm quay đầu lại, gọi mà không nói. Hắn đang ngồi ở ghế salon trong góc phòng, hai tay ôm cái điều khiển trò chơi, thân thể bắt đầu run cầm cập, mũi ửng đỏ hơn trước, đôi mắt chớp chớp thật tội nghiệp.
Sau đó ——
“A, a, a, hắt xì!” Tiếng hắt hơi khiến người khác giật bắn cả mình, nước mắt, nước mũi chảy ra ngoài. Ngụy Trì lấy cái khăn giấy, lau lau mũi “Sao cậu lại quan tâm tới anh nhiều như thế nhỉ… Hắc hắc ~ Hình như rất sâu nặng thì phải…”
Nghiêm Nghiễm nhìn chăm chú vào bình kẹo để trên bàn trà, cậu đang nghĩ làm cách nào để nhét hai viên kẹo vào lỗ mũi của một người họ Ngụy tên Trì.
…………………
Dạo này, theo biến đổi của đất trời, công việc trong tiệm cắt tóc cũng ít hẳn đi. Ở bên đường đối diện, có một nhà hàng nho nhỏ vừa mới khai trương, tuy nhỏ nhưng hôm mở cửa cũng xôm tụ lắm, có múa lân, chiêng trống đàng hoàng. Ở trong tiệm có một người phụ nữ thân hình thướt tha, yểu điệu, tuy cô này không còn ở độ thanh xuân nhưng biết giữ gìn nên nét mặt vẫn tươi trẻ, tính tình rất cởi mở, chưa thấy tiếng nói đã nghe tiếng cười; nghe mọi người nói cô ấy chính là chủ của nhà hàng.
Thực ra chỗ đó là một mặt bằng được cho thuê, chỉ trong có hai năm Nghiêm Nghiêm ở đây, nơi đó không biết đã đổi chủ bao nhiêu lần, hình như phong thủy của nhà đó không thích hợp cho việc kinh doanh. Đầu tiên là một tiệm giày, rồi lại tới một tiệm bán quần áo, người bán quần áo dẹp tiệm thì ngay lập tức có người tới mở cửa hiệu bán dụng cụ học sinh. Được hai, ba tháng, thấy ế ẩm, người bán đồ dùng học sinh liền trả lại mặt bằng, nhưng cũng chỉ nửa tháng sau là lại có người tới bán thuốc tây… và hiện nay là một nhà hàng cỡ nhỏ. Không biết sẽ trụ được bao lâu, chỉ thấy bà chủ này có vẻ là người từng trải, có bản lĩnh, đầy tự tin. Cô thường xuyên đứng ở trước cửa chào đón khách ra vào, nhân tiện còn hỏi thăm, chuyện trò, lấy cảm tình với mấy người hàng xóm quanh đấy.
Bà chủ này có lẽ sẽ làm ăn phát đạt đây! Mọi người suy đoán.
Lúc nhàn tình, mấy ông thợ trong tiệm cắt tóc của chúng ta lại ngồi ở bên này mà để mắt ở bên kia, cùng nhau bàn tán dăm ba câu chuyện về bà chủ trung niên xinh đẹp nhà đối diện. Có người nói cô sắc sảo giống Trương Mạn Ngọc, người khác lại bảo dịu dàng như Lưu Gia Linh. Nói qua nói lại một hồi, không ai nhường ai, chẳng mấy chốc từ chuyện phiếm chuyển thành cãi nhau, chú Khoan cầm ngay một cái lược ra gõ đầu bọn họ “Này thì nhiều chuyện này! Không lo làm việc còn ngồi đó làm gì?”
Hoàng Mao, A Lục vội vàng ôm đầu quay về chỗ cũ. A Tam mới ra ngoài về, ngoái đầu lại nhìn bà chủ nhà hàng hơn hớn đằng kia, lại quan sát chú Khoan – người đàn ông vẫn cực kỳ phong độ bên này, hắn đánh liều trêu chọc “Chú Khoan à, cô nhà đã về nhà ngoại dưỡng thai, đàn ông trong lúc cô đơn là dễ phạm sai lầm lắm, chú phải cẩn thận đó nha!”
Chú Khoan giận tới không nói được lời nào, cằm cái lược gõ rầm rầm xuống bàn, đánh cho A Tam chạy thừa sống thiếu chết “Thằng mất dạy, còn nói hươu nói vượn nữa, tôi sẽ khấu trừ tiền công tháng này của cậu, xem cậu lần sau còn dám nữa không.”
Lời còn chưa dứt, nhân vật nữ chính trong câu chuyện đã đẩy cửa bước vào. Bà chủ hấp dẫn của nhà hàng mới mở đang đứng sau cánh cửa thủy tinh lấp lánh, thản nhiên cười “Ông chủ, ông có thể giúp em chỉnh sửa đầu tóc cho gọn gàng lại một chút được không? Mấy hôm nay, công việc lu bu quá, chả có thời gian ngó ngàng tới bản thân mình nữa, tóc tai cứ rối hết cả lên.”
Mặt chú Khoan lúc đỏ, lúc trắng, vội vàng niềm nở đón khách, ông chỉ sợ người phụ nữ kia nghe thấy mấy lời đùa cợt ban nãy của A Tam thì thật khó xử “Được… được… tất nhiên rồi… mời cô lại đằng kia ngồi.”
Ngoại trừ là những lúc có cô Khoan ở bên cạnh, chưa bao giờ chú Khoan lại có biểu hiện lúng túng như lúc này. Ở gian trong, mấy cậu thợ học việc khoái chí nhìn ra, không nhịn được, cười trộm. Nghiêm Nghiêm vẫn ngồi yên trong góc phòng, chẳng biết phải làm gì lúc này, cậu chỉ nghĩ mấy đứa thợ học việc bây giờ càng lúc càng bạo dạn, chả giống mình lúc trước tí nào cả.
Người phụ nữ tự xưng là Kim Lỵ này sở hữu một đôi mắt hút hồn, ba phần chín chắn, bảy phần quyến rũ. Cô rất tự nhiên bắt chuyện với chú Khoan “Ông chủ à, từ giờ chúng ta là hàng xóm với nhau, mong anh thỉnh thoảng tới ủng hộ cho em nha~”
Chú Khoan thành thạo tỉa bớt cho Kim Lỵ mấy sợi tóc lưa thưa, gật đầu đáp lời “Điều đó là tất nhiên rồi.” Ông vẫn nở một nụ cười có phần hơi gượng gạo như lúc nãy.
Hai người bọn họ cứ chuyện trò với nhau như vậy, lúc xa lúc gần, lúc khách sáo, khi thì lại có vẻ rất hợp ý. Thời điểm gần đi, Kim Lỵ còn nói đùa muốn làm một cái thẻ hội viên thường trực ở tiệm cắt tóc, chú Khoan vội vàng đỡ lời “Cô lại nói giỡn rồi, tiệm của tôi nhỏ như vậy làm sao có cái loại thẻ hội viên gì đó được, nếu cô muốn thì lần sau xin cứ ghé lại đây.”
Trầm ngâm trong chốc lát, Kim Lỵ thấy cũng đã tới lúc mình nên về trông coi nhà hàng, cô đưa mắt nhìn một vòng quanh tiệm “Vậy thì lần sau em lại tới làm phiền anh vậy.”
“Phiền toái gì đâu… cô khách khí quá…”
Đám thợ học việc ở bên trong, thấy hai người bên ngoài nói chuyện với nhau như là mấy diễn viên đóng kịch trên ti vi, bọn họ cười ngả cười nghiêng. Thấy vậy, Nghiêm Nghiễm mới đi tới, vỗ vai từng người một “Hoàng Mao, mau quét qua sàn nhà đi. A Lục, đã đem khăn lông đi phơi chưa? Còn cậu nữa, không có việc gì làm à?”
Chú Khoan tiễn khách, đang định quay lại mắng cho mấy đứa vô duyên kia một trận thì đã thấy bọn họ ai làm việc nấy, tất cả đều ra vẻ chuyên chú, người thì vẩy nước quét nhà, người thì dọn dẹp dụng cụ trên bàn… Ông chỉ còn biết chắp tay sau lưng, đi vòng quanh một vòng rồi đứng trước mặt Nghiêm Nghiễm “Hừ” một tiếng. Bạn đang �
Nghiêm Nghiễm cười cười, giúp ông cậu nguôi giận “Cậu… bọn nó là trẻ con ấy mà…”
Mà cái bọn này khó bảo thật, chú Khoan vừa quay lưng là chúng nó lại bắt đầu nháo loạn, đứa này chọc chọc đứa kia vài cái. Ai, mấy cái thằng này, Nghiêm Nghiễm thở dài một hơi, bất chợt cậu lại nhớ tới câu nói bông đùa của Ngụy Trì “Bảo chú Khoan mau nhận thêm một đứa học việc nữa đi, bắt nó nhuộm tóc đỏ, đặt tên nó là Tiểu Hồng. Như vậy, lúc nó đứng chung với Hoàng Mao, A Lục thì tiệm bên đó đã có một cây đèn giao thông đỏ, vàng, xanh rồi…Ha ha… hơn nữa, có thêm một người, cậu cũng bớt mệt!”
Đây này, nhìn đi… Bớt mệt chỗ nào? Có mà mệt hơn thì có.
Chú Khoan không tìm được người xả cơn bực tức, đành hầm hừ bước đi. Ông vừa khuất bóng, A Tam, A Tứ lẩn ngay như trạch sang cửa hàng bên cạnh. Chả là hôm nay Ngụy Trì đi nhập thêm một lô hàng mới, bên đó chỉ có một cô bé xinh xắn, tóc dài tên là Quân Quân trông coi.
Không biết cảm cúm của người kia đã bớt chưa, hôm nay khí trời lại lạnh hơn hôm qua một chút, đi ngoài đường mấy giờ liên tục như vậy nhưng chắc hắn vẫn chỉ mặc một cái áo cộc đơn giản. Nghiêm Nghiêm tưởng tượng tới khi nhìn thấy hắn đông lạnh, cứng ngắc như con cá thòi lòi ướp đá, tự dưng, khóe miệng của cậu gợi lên một chút.
Vách bên truyền đến một đợt âm thanh cười nói ồn ào. Miệng lưỡi A Tam, A Tứ vốn dĩ dẻo như kẹo kéo, nói bâng quơ vài câu cũng có thể khiến chị em phụ nữ đỏ mặt dài dài. Kể từ khi chơi chung với Ngụy Trì thì lại càng lẻo mép, một tấc lên tới trời, thấy gái là sáp vào như mèo thấy mỡ.
Tiếng cười từng đợt vọng qua rất rõ ràng. Tiểu Thanh không nói lời nào, ngẩn người ngồi trên ghế cắt tóc. Tiểu Thanh thích A Tam, chuyện này ai cũng biết, chỉ mình hắn lại không. Kỳ thật, chuyện tình cảm cũng phức tạp giống như mớ tóc trên đầu người ta vậy, ai có mái tóc mềm, suôn mượt thì thấy thật dễ chịu; còn nếu đã sinh ra với một mái tóc khô cứng như rễ tre, chỉ sợ phải cố gắng thật nhiều đây…
Nghiêm Nghiễm lặng yên quan sát tất cả, cậu định bước qua an ủi cô nàng vài lời. Nhưng nhìn lại cửa hàng bên cạnh mới nhớ ra hôm nay Ngụy Trì đã đi ra ngoài.
………………
Hôm đó, cho tới lúc đóng cửa vẫn không thấy Ngụy Trì trở về, Nghiêm Nghiễm nghĩ, cái tên kia nhất định lại đi nhậu nhẹt với bạn bè rồi. Ngụy Trì quen biết rộng, chiều chiều là có người gọi hắn đi làm vài chai. Dăm ngày, ba bữa lại có một đám bạn tới tụ họp. Như mấy hôm trước, cũng có một nhóm người tới đây nói là bạn học của Ngụy Trì, Nghiêm Nghiễm liếc mắt cũng biết là bạn nhậu chứ bạn học nỗi gì.
Ngụy Trì thường nói “Anh em họ mời mà không uống thì coi như là không nể mặt họ rồi, làm sao mà còn nhìn nhau được nữa.” Mỗi lần, nhậu xỉn về hắn đều ngủ tới xế trưa ngày hôm sau, vừa tỉnh lại là chạy ngay đi tìm Nghiêm Nghiễm “Nghiêm Nghiễm a, cậu xoa bóp giúp anh một lúc, anh đau người muốn chết đây này.”
Nghiêm Nghiễm cười “Uống cho chết đi rồi thì hết đau ngay thôi.”
Chả biết có lọt lỗ tai không nhưng Ngụy Trì cứ đứng đực ra một chỗ hô to gọi nhỏ, vẻ mặt thống khổ “Ai nha ai nha”. Mọi người xung quanh, cả mấy người khách đều đổ dồn nhìn hai người họ, chú Khoan cũng ló đầu từ phía sau, quát một tiếng “Nghiêm Nghiễm.”
Không thể làm khác, Nghiêm Nghiễm đưa tay, Ngụy Trì nhắm mắt. Nghiêm Nghiễm cố tình dùng sức thật mạnh nhưng Ngụy Trì cứ nói là không đau. Cậu đang thầm tính toán không biết có nên mở một phòng mát xa chuyên trị nhức đầu do say rượu không?
Nhìn xuống, người bên dưới đã tỉnh táo, vẻ mặt vô cùng hài lòng, đắc ý. Nghiêm Nghiễm thầm mắng một tiếng trong bụng, không hiểu thế nào mà tên này càng lúc càng bê tha, mà bản thân cậu cũng không hiểu nổi chính mình nữa, dạo này Nghiêm Nghiễm thường xuyên nghĩ tới hắn, thường xuyên bị giọng nói, tiếng cười và cả ánh mắt của hắn làm cho mất hồn…
“Anh Nghiêm… anh Nghiêm…”
Có người nhẹ nhàng túm ống tay áo của mình, Nghiêm Nghiễm lấy lại bình tĩnh mới phát hiện thì ra nãy giờ mình đang thất thần trước cửa hiệu internet của Ngụy Trì. Cậu nhất thời lúng túng.
“A, anh, anh…”
Ánh mắt của Quân Quân rất ân cần “Anh làm sao vậy?”
“Không có, không có gì. À, anh có việc phải đi đằng này một lát…” Nghiêm Nghiễm chạy thật nhanh, có cái gì đó đang trào lên trong ngực cậu, không thể cản ngăn…gió lạnh thổi từng cơn… da mặt tự dưng thấy rát rát…
Thật đúng là xấu hổ mà.
Có người biết thưởng thức, hái hoa quế mới nở về làm hoa quế cao, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ cửa sổ, thu hút thính giác của người đi đường bên dưới.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, chỉ sau một cơn mưa đêm trước, mọi người đi ra đường đều mặc thêm áo lạnh, khoác lên người những chiếc áo xù lông mà thường chỉ mùa đông mới thấy. Nghiêm Nghiễm cảm thấy thời tiết tại thành phố này càng lúc càng thay đổi tới kỳ lạ, dường như không còn hai mùa xuân, thu nữa. Chớp mắt một cái, đông đã tới hạ; rồi ngẩn người thêm một lúc, hạ lại tới đông, nóng bức chói chang bỗng chốc hóa mưa phùn gió rét. Thời tiết thay đổi nhanh tới chóng mặt khiến cơ thể con người ta không kịp thích ứng, người nào đó suốt ngày mặc áo tay ngặt cứ thế mà “Hắt xì ~ hắt xì” liên tục.
Có lòng tốt quan tâm, nhắc nhở hắn chú ý giữ ấm thân thể, kẻo lại nuôi béo bác sĩ ở bệnh viện. Đổi lại, hắn chỉ cười nhạt “Không sao đâu, anh cậu quanh năm suốt tháng không cần đi bệnh viện. Nghiêm Nghiễm, cậu nói những lời này giống hệt như mấy cụ già tập thể dục trong công viên anh gặp ban sáng.”
Qua một hai, lần như vậy. Giờ đây nếu có thấy người kia hắt xì, Nghiêm Nghiễm chỉ châm chọc “Này cái anh quanh năm suốt tháng không cần đi bệnh viện kia, anh hắt hơi nhiều như vậy, là cô nào đang nhớ anh đấy?”
Ông chủ Ngụy ủ rũ sờ sờ lỗ mũi “Anh biết, có là ai đi nữa cũng không bao giờ là cậu.” Mũi hắn đỏ bừng, đôi mắt sáng lóe.
Nghiêm Nghiễm xoay người bước đi, Ngụy Trì cúi đầu gọi một tiếng “Nghiêm Nghiễm.”
“Ừ?”
Nghiêm Nghiễm quay đầu lại, gọi mà không nói. Hắn đang ngồi ở ghế salon trong góc phòng, hai tay ôm cái điều khiển trò chơi, thân thể bắt đầu run cầm cập, mũi ửng đỏ hơn trước, đôi mắt chớp chớp thật tội nghiệp.
Sau đó ——
“A, a, a, hắt xì!” Tiếng hắt hơi khiến người khác giật bắn cả mình, nước mắt, nước mũi chảy ra ngoài. Ngụy Trì lấy cái khăn giấy, lau lau mũi “Sao cậu lại quan tâm tới anh nhiều như thế nhỉ… Hắc hắc ~ Hình như rất sâu nặng thì phải…”
Nghiêm Nghiễm nhìn chăm chú vào bình kẹo để trên bàn trà, cậu đang nghĩ làm cách nào để nhét hai viên kẹo vào lỗ mũi của một người họ Ngụy tên Trì.
…………………
Dạo này, theo biến đổi của đất trời, công việc trong tiệm cắt tóc cũng ít hẳn đi. Ở bên đường đối diện, có một nhà hàng nho nhỏ vừa mới khai trương, tuy nhỏ nhưng hôm mở cửa cũng xôm tụ lắm, có múa lân, chiêng trống đàng hoàng. Ở trong tiệm có một người phụ nữ thân hình thướt tha, yểu điệu, tuy cô này không còn ở độ thanh xuân nhưng biết giữ gìn nên nét mặt vẫn tươi trẻ, tính tình rất cởi mở, chưa thấy tiếng nói đã nghe tiếng cười; nghe mọi người nói cô ấy chính là chủ của nhà hàng.
Thực ra chỗ đó là một mặt bằng được cho thuê, chỉ trong có hai năm Nghiêm Nghiêm ở đây, nơi đó không biết đã đổi chủ bao nhiêu lần, hình như phong thủy của nhà đó không thích hợp cho việc kinh doanh. Đầu tiên là một tiệm giày, rồi lại tới một tiệm bán quần áo, người bán quần áo dẹp tiệm thì ngay lập tức có người tới mở cửa hiệu bán dụng cụ học sinh. Được hai, ba tháng, thấy ế ẩm, người bán đồ dùng học sinh liền trả lại mặt bằng, nhưng cũng chỉ nửa tháng sau là lại có người tới bán thuốc tây… và hiện nay là một nhà hàng cỡ nhỏ. Không biết sẽ trụ được bao lâu, chỉ thấy bà chủ này có vẻ là người từng trải, có bản lĩnh, đầy tự tin. Cô thường xuyên đứng ở trước cửa chào đón khách ra vào, nhân tiện còn hỏi thăm, chuyện trò, lấy cảm tình với mấy người hàng xóm quanh đấy.
Bà chủ này có lẽ sẽ làm ăn phát đạt đây! Mọi người suy đoán.
Lúc nhàn tình, mấy ông thợ trong tiệm cắt tóc của chúng ta lại ngồi ở bên này mà để mắt ở bên kia, cùng nhau bàn tán dăm ba câu chuyện về bà chủ trung niên xinh đẹp nhà đối diện. Có người nói cô sắc sảo giống Trương Mạn Ngọc, người khác lại bảo dịu dàng như Lưu Gia Linh. Nói qua nói lại một hồi, không ai nhường ai, chẳng mấy chốc từ chuyện phiếm chuyển thành cãi nhau, chú Khoan cầm ngay một cái lược ra gõ đầu bọn họ “Này thì nhiều chuyện này! Không lo làm việc còn ngồi đó làm gì?”
Hoàng Mao, A Lục vội vàng ôm đầu quay về chỗ cũ. A Tam mới ra ngoài về, ngoái đầu lại nhìn bà chủ nhà hàng hơn hớn đằng kia, lại quan sát chú Khoan – người đàn ông vẫn cực kỳ phong độ bên này, hắn đánh liều trêu chọc “Chú Khoan à, cô nhà đã về nhà ngoại dưỡng thai, đàn ông trong lúc cô đơn là dễ phạm sai lầm lắm, chú phải cẩn thận đó nha!”
Chú Khoan giận tới không nói được lời nào, cằm cái lược gõ rầm rầm xuống bàn, đánh cho A Tam chạy thừa sống thiếu chết “Thằng mất dạy, còn nói hươu nói vượn nữa, tôi sẽ khấu trừ tiền công tháng này của cậu, xem cậu lần sau còn dám nữa không.”
Lời còn chưa dứt, nhân vật nữ chính trong câu chuyện đã đẩy cửa bước vào. Bà chủ hấp dẫn của nhà hàng mới mở đang đứng sau cánh cửa thủy tinh lấp lánh, thản nhiên cười “Ông chủ, ông có thể giúp em chỉnh sửa đầu tóc cho gọn gàng lại một chút được không? Mấy hôm nay, công việc lu bu quá, chả có thời gian ngó ngàng tới bản thân mình nữa, tóc tai cứ rối hết cả lên.”
Mặt chú Khoan lúc đỏ, lúc trắng, vội vàng niềm nở đón khách, ông chỉ sợ người phụ nữ kia nghe thấy mấy lời đùa cợt ban nãy của A Tam thì thật khó xử “Được… được… tất nhiên rồi… mời cô lại đằng kia ngồi.”
Ngoại trừ là những lúc có cô Khoan ở bên cạnh, chưa bao giờ chú Khoan lại có biểu hiện lúng túng như lúc này. Ở gian trong, mấy cậu thợ học việc khoái chí nhìn ra, không nhịn được, cười trộm. Nghiêm Nghiêm vẫn ngồi yên trong góc phòng, chẳng biết phải làm gì lúc này, cậu chỉ nghĩ mấy đứa thợ học việc bây giờ càng lúc càng bạo dạn, chả giống mình lúc trước tí nào cả.
Người phụ nữ tự xưng là Kim Lỵ này sở hữu một đôi mắt hút hồn, ba phần chín chắn, bảy phần quyến rũ. Cô rất tự nhiên bắt chuyện với chú Khoan “Ông chủ à, từ giờ chúng ta là hàng xóm với nhau, mong anh thỉnh thoảng tới ủng hộ cho em nha~”
Chú Khoan thành thạo tỉa bớt cho Kim Lỵ mấy sợi tóc lưa thưa, gật đầu đáp lời “Điều đó là tất nhiên rồi.” Ông vẫn nở một nụ cười có phần hơi gượng gạo như lúc nãy.
Hai người bọn họ cứ chuyện trò với nhau như vậy, lúc xa lúc gần, lúc khách sáo, khi thì lại có vẻ rất hợp ý. Thời điểm gần đi, Kim Lỵ còn nói đùa muốn làm một cái thẻ hội viên thường trực ở tiệm cắt tóc, chú Khoan vội vàng đỡ lời “Cô lại nói giỡn rồi, tiệm của tôi nhỏ như vậy làm sao có cái loại thẻ hội viên gì đó được, nếu cô muốn thì lần sau xin cứ ghé lại đây.”
Trầm ngâm trong chốc lát, Kim Lỵ thấy cũng đã tới lúc mình nên về trông coi nhà hàng, cô đưa mắt nhìn một vòng quanh tiệm “Vậy thì lần sau em lại tới làm phiền anh vậy.”
“Phiền toái gì đâu… cô khách khí quá…”
Đám thợ học việc ở bên trong, thấy hai người bên ngoài nói chuyện với nhau như là mấy diễn viên đóng kịch trên ti vi, bọn họ cười ngả cười nghiêng. Thấy vậy, Nghiêm Nghiễm mới đi tới, vỗ vai từng người một “Hoàng Mao, mau quét qua sàn nhà đi. A Lục, đã đem khăn lông đi phơi chưa? Còn cậu nữa, không có việc gì làm à?”
Chú Khoan tiễn khách, đang định quay lại mắng cho mấy đứa vô duyên kia một trận thì đã thấy bọn họ ai làm việc nấy, tất cả đều ra vẻ chuyên chú, người thì vẩy nước quét nhà, người thì dọn dẹp dụng cụ trên bàn… Ông chỉ còn biết chắp tay sau lưng, đi vòng quanh một vòng rồi đứng trước mặt Nghiêm Nghiễm “Hừ” một tiếng. Bạn đang �
Nghiêm Nghiễm cười cười, giúp ông cậu nguôi giận “Cậu… bọn nó là trẻ con ấy mà…”
Mà cái bọn này khó bảo thật, chú Khoan vừa quay lưng là chúng nó lại bắt đầu nháo loạn, đứa này chọc chọc đứa kia vài cái. Ai, mấy cái thằng này, Nghiêm Nghiễm thở dài một hơi, bất chợt cậu lại nhớ tới câu nói bông đùa của Ngụy Trì “Bảo chú Khoan mau nhận thêm một đứa học việc nữa đi, bắt nó nhuộm tóc đỏ, đặt tên nó là Tiểu Hồng. Như vậy, lúc nó đứng chung với Hoàng Mao, A Lục thì tiệm bên đó đã có một cây đèn giao thông đỏ, vàng, xanh rồi…Ha ha… hơn nữa, có thêm một người, cậu cũng bớt mệt!”
Đây này, nhìn đi… Bớt mệt chỗ nào? Có mà mệt hơn thì có.
Chú Khoan không tìm được người xả cơn bực tức, đành hầm hừ bước đi. Ông vừa khuất bóng, A Tam, A Tứ lẩn ngay như trạch sang cửa hàng bên cạnh. Chả là hôm nay Ngụy Trì đi nhập thêm một lô hàng mới, bên đó chỉ có một cô bé xinh xắn, tóc dài tên là Quân Quân trông coi.
Không biết cảm cúm của người kia đã bớt chưa, hôm nay khí trời lại lạnh hơn hôm qua một chút, đi ngoài đường mấy giờ liên tục như vậy nhưng chắc hắn vẫn chỉ mặc một cái áo cộc đơn giản. Nghiêm Nghiêm tưởng tượng tới khi nhìn thấy hắn đông lạnh, cứng ngắc như con cá thòi lòi ướp đá, tự dưng, khóe miệng của cậu gợi lên một chút.
Vách bên truyền đến một đợt âm thanh cười nói ồn ào. Miệng lưỡi A Tam, A Tứ vốn dĩ dẻo như kẹo kéo, nói bâng quơ vài câu cũng có thể khiến chị em phụ nữ đỏ mặt dài dài. Kể từ khi chơi chung với Ngụy Trì thì lại càng lẻo mép, một tấc lên tới trời, thấy gái là sáp vào như mèo thấy mỡ.
Tiếng cười từng đợt vọng qua rất rõ ràng. Tiểu Thanh không nói lời nào, ngẩn người ngồi trên ghế cắt tóc. Tiểu Thanh thích A Tam, chuyện này ai cũng biết, chỉ mình hắn lại không. Kỳ thật, chuyện tình cảm cũng phức tạp giống như mớ tóc trên đầu người ta vậy, ai có mái tóc mềm, suôn mượt thì thấy thật dễ chịu; còn nếu đã sinh ra với một mái tóc khô cứng như rễ tre, chỉ sợ phải cố gắng thật nhiều đây…
Nghiêm Nghiễm lặng yên quan sát tất cả, cậu định bước qua an ủi cô nàng vài lời. Nhưng nhìn lại cửa hàng bên cạnh mới nhớ ra hôm nay Ngụy Trì đã đi ra ngoài.
………………
Hôm đó, cho tới lúc đóng cửa vẫn không thấy Ngụy Trì trở về, Nghiêm Nghiễm nghĩ, cái tên kia nhất định lại đi nhậu nhẹt với bạn bè rồi. Ngụy Trì quen biết rộng, chiều chiều là có người gọi hắn đi làm vài chai. Dăm ngày, ba bữa lại có một đám bạn tới tụ họp. Như mấy hôm trước, cũng có một nhóm người tới đây nói là bạn học của Ngụy Trì, Nghiêm Nghiễm liếc mắt cũng biết là bạn nhậu chứ bạn học nỗi gì.
Ngụy Trì thường nói “Anh em họ mời mà không uống thì coi như là không nể mặt họ rồi, làm sao mà còn nhìn nhau được nữa.” Mỗi lần, nhậu xỉn về hắn đều ngủ tới xế trưa ngày hôm sau, vừa tỉnh lại là chạy ngay đi tìm Nghiêm Nghiễm “Nghiêm Nghiễm a, cậu xoa bóp giúp anh một lúc, anh đau người muốn chết đây này.”
Nghiêm Nghiễm cười “Uống cho chết đi rồi thì hết đau ngay thôi.”
Chả biết có lọt lỗ tai không nhưng Ngụy Trì cứ đứng đực ra một chỗ hô to gọi nhỏ, vẻ mặt thống khổ “Ai nha ai nha”. Mọi người xung quanh, cả mấy người khách đều đổ dồn nhìn hai người họ, chú Khoan cũng ló đầu từ phía sau, quát một tiếng “Nghiêm Nghiễm.”
Không thể làm khác, Nghiêm Nghiễm đưa tay, Ngụy Trì nhắm mắt. Nghiêm Nghiễm cố tình dùng sức thật mạnh nhưng Ngụy Trì cứ nói là không đau. Cậu đang thầm tính toán không biết có nên mở một phòng mát xa chuyên trị nhức đầu do say rượu không?
Nhìn xuống, người bên dưới đã tỉnh táo, vẻ mặt vô cùng hài lòng, đắc ý. Nghiêm Nghiễm thầm mắng một tiếng trong bụng, không hiểu thế nào mà tên này càng lúc càng bê tha, mà bản thân cậu cũng không hiểu nổi chính mình nữa, dạo này Nghiêm Nghiễm thường xuyên nghĩ tới hắn, thường xuyên bị giọng nói, tiếng cười và cả ánh mắt của hắn làm cho mất hồn…
“Anh Nghiêm… anh Nghiêm…”
Có người nhẹ nhàng túm ống tay áo của mình, Nghiêm Nghiễm lấy lại bình tĩnh mới phát hiện thì ra nãy giờ mình đang thất thần trước cửa hiệu internet của Ngụy Trì. Cậu nhất thời lúng túng.
“A, anh, anh…”
Ánh mắt của Quân Quân rất ân cần “Anh làm sao vậy?”
“Không có, không có gì. À, anh có việc phải đi đằng này một lát…” Nghiêm Nghiễm chạy thật nhanh, có cái gì đó đang trào lên trong ngực cậu, không thể cản ngăn…gió lạnh thổi từng cơn… da mặt tự dưng thấy rát rát…
Thật đúng là xấu hổ mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook