Bao giờ cũng vậy, khoảng thời gian trước những dịp nghỉ lễ luôn là thời điểm làm ăn tốt nhất của những tiệm cắt tóc, làm đẹp.

Quả đúng như vậy, chỉ còn một ngày nữa là bước vào kỳ nghỉ dài ngày, trước cửa tiệm cắt tóc, khách khứa ra vào không ngớt. Một vị khách không chờ được nữa, cố gắng chen chúc qua đám đông, rướn cổ, nói vọng vào bên trong bằng thứ giọng phổ thông “Ái chà chà, sao lại đông khách như vậy nhỉ? A Tam à, tôi phải đợi bao lâu nữa đây? Tôi đã cố ý canh đúng giờ cơm chưa mà tới, hy vọng sẽ bớt đông một chút, vậy mà… Chiều nay tôi còn có hẹn đánh bài với mấy người chị em nữa nhé, cậu làm sao đó thì làm!”

“Xong ngay đây, xong ngay đây!” A Tam tay dính đầy xà phòng đang gội đầu cho khách, luống cuống cả tay chân. Anh quay sang dặn dò mấy người thợ học việc mới tới “Hoàng Mao, làm cho kỹ vào nhé, phải cắt cho gọn vào. A Lục, chị Lý đang ngồi chờ để gội đầu đây này. Chị Triệu, chị chờ tôi một lát, tôi xong ngay bây giờ ý mà!”

“Xong ngay bây giờ? Đợt tết âm lịch cậu cũng nói với tôi là xong ngay bây giờ, cuối cùng thì thế nào? Tôi phải ngồi chờ suốt ba tiếng đồng hồ. Đến khi về được tới nhà thì cơm canh đã nguội lạnh hết, đành phải xới một bát rồi chan canh ăm tạm cho qua bữa. Tối đó, cả bụng tôi kêu ọc ạch suốt, ngủ cũng không ngủ nổi!”

Giọng nói sang sảng của người phụ nữ khiến mọi người trong phòng đều mỉm cười. Một người khác đứng cạnh đó lên tiếng “Cô Triệu, số cô là còn may đó, tôi đây này, đến chờ từ chín giờ sáng mà bây giờ mới tới lượt. Nếu cô muốn chờ Nghiêm Nghiễm thì còn lâu hơn đó nha!”

“Thì đúng rồi, muốn tìm Nghiêm Nghiễm nhất định là phải đợi. Lúc nào mà chẳng thế, nhưng tôi thì chẳng cần làm thế cho mệt xác, thợ nào mà chả giống thợ nào.”

“Tôi thì khác chị, lần nào tới đây Nghiêm Nghiễm cũng cắt tóc, gội đầu cho tôi nên quen rồi. Nhất định tôi sẽ chờ bằng được cậu ấy.”

Tiếng nói chuyện vang lên không ngớt, đề tài bàn luận cũng thật phong phú, chuyển từ Nghiêm Nghiễm sang mặt tiền cửa hiệu. Mặt tiền cửa hiệu này tuy nhỏ, không thể sánh được với những tiệm cắt tóc xa hoa, hiện đại nơi đầu phố. Nhưng được cái ông chủ làm ăn thật thà, chưa bao giờ vì muốn kiếm tiền mà làm ăn gian dối, tráo trộn mấy thứ thuốc hóa học trôi nổi ngoài thị trường; giá cả cũng rất phải chăng; vì thế đa số khách hàng đều rất hài lòng, việc làm ăn càng lúc càng thuận lợi. Trong tiệm, ngoại trừ ông chủ, còn có hai người thợ có tay nghề rất khá. Một là cái cậu mập mạp quấn tạp dề đứng đằng kia, một tay cầm kéo, một tay cầm lược đang biểu diễn cách cắt tóc độc đáo của mình. Xẹt, xẹt ~ từng lọn tóc rơi xuống theo mỗi nhát kéo. Người còn lại chính là Nghiêm Nghiễm mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen. Dáng người cậu cao cao, tính tình thì trầm tĩnh, ít khi chuyện trò. Ngón tay thon dài của cậu vuốt từng lọn tóc, khóe môi dương cao tỏ vẻ hài lòng với tác phẩm của mình.

Tiếng chuyện trò huyên náo xung quanh không hề ảnh hưởng tới Nghiêm Nghiễm, thi thoảng cậu mới nhếch miệng một cái, tiếp tục nhuộm tóc cho khách hàng của mình.

“Màu này có chói quá không anh?” Cô nhóc đang tuổi thiếu nữ muốn thể hiện bản sắc riêng, thể hiện cái tôi của mình cho người khác nhưng lại sợ vấp phải sự phản ứng của cha mẹ hỏi Nghiêm Nghiễm “Bảy ngày nữa em đi học, thầy giáo có thấy không nhỉ? Trường của em không cho học sinh nhuộm tóc.”

“Không sao đâu, màu này chỉ khi em đi dưới ánh nắng nó mới hiện rõ hơn một tí.” Một lần nữa quan sát kỹ càng những lọn tóc ướt nhẹp thuốc nhuộm, Nghiêm Nghiễm ngẩng đầu lên cho cô bé nhìn thấy gương mặt tỏ ý khẳng định của mình trong gương.

“Vậy… ba mẹ em thì sao, họ có thể phát hiện ra không? Mẹ em thì không sao chứ ba em thì ổng khó tính lắm.”

“Không, em yên tâm đi, không thể thấy được đâu …” Nghiêm Nghiễm còn đang suy nghĩ phải nói gì thêm để trấn an cô bé này thì bên ngoài vang lên một tiếng động loảng xoảng chói tai.

“Gian thương! Tao nói mày là gian thương. Mày dụ dỗ trẻ vị thành niên, có biết đây là tội gì không? Mày lại còn lừa gạt tiền của nó. Mày đúng là đồ làm ăn gian dối. Tao sẽ quậy tung chỗ này cho mày coi.”

Những người trong khu phố này thích nhất là xem náo nhiệt, thà rằng bỏ qua công việc thường ngày chứ nhất định không thể không xem những chuyện cãi cọ, đánh đấm ngay giữa đường giữa chợ như thế này. Người đàn ông bên ngoài vẫn không ngừng mắng chửi. Trong tiệm, khách khứa đang tán dóc ngồi chờ tới lượt mình thi nhau chạy ra ngoài “Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà cứ quang quác, quang quác lên thế?”

Cả cửa hiệu mới lúc nãy còn chật như nêm đến bây giờ lại vắng bớt hơn một nửa. Tóc của cô bé kia đã được nhuộm, phải một lúc nữa mới có thể xem kết quả thế nào. Nghiêm Nghiễm thừa dịp rảnh rỗi, tìm một góc trong phòng mà ngồi nghỉ ngơi. Còn nhớ dịp lễ trước cửa hiệu đông khách thật, đợt này chắc còn đông hơn, cách đây hai hôm lượng khách tới tiệm đã tăng gấp rưỡi ngày thường. Sáng nay, vừa mới mở cửa, đã thấy có vài người đợi sẵn bên ngoài. Mấy ngày này, tay chân phải hoạt động liên tục, đến gần nửa đêm mới được nghỉ. Nghiêm Nghiễm làm một phép tính sơ sơ, chắc mỗi ngày cậu cũng phải làm gần cả chục cái đầu; từ cắt tóc, duỗi tóc cho tới nhuộm màu, hấp dầu… Chẳng trách A Tam cứ than phiền “Qua cái đợt này chắc hai tay anh bị xà phòng ăn tới rộp da luôn quá!”

Bên ngoài, tiếng cãi cọ vẫn vang lên đều đều, người đàn ông kia thấy có một đám đông đang bu lại xem thì càng thêm to tiếng “Mày có biết con tao muốn thi vào trường trọng điểm không? Trước đây, nó chính là một lớp trưởng gương mẫu, tương lai tươi sáng… Cũng bởi vì mày, mày dạy nó chơi điện tử làm cho nó không thèm làm bài tập, học hành thì sa sút. Tao nói cho mày biết, mày chính là cái loại gian thương chuyên đi lừa gạt trẻ con. Tao sẽ đi kiện, tao phải làm cho mày sập tiệm thì mới hả dạ.”

Chẳng cần nhìn cũng biết, la hét một hồi, chắc chắn bây giờ khuôn mặt của ông ta đã đỏ lên như gấc, giọng nói thì khàn khàn nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ hung dữ, đáng sợ.

A Tứ xem chán một hồi liền chạy về thọt thọt tay Nghiêm Nghiễm “Lại là chuyện liên quan tới anh Ngụy. Nghe nói con của ông này lấy trộm tiền trong nhà để tới mua thẻ trò chơi ở quán anh Ngụy.”

Nghiêm Nghiễm ậm ừ một tiếng cho xong chuyện rồi bước lại xem màu tóc của cô bé kia như thế nào rồi.

A Tứ không buông tha cậu “Cậu không ra xem à?”

Cô bé này đã dặn đi dặn lại rằng phải nhuộm màu nào đó mà gần với màu tóc đen một chút cho khó phát hiện nên khi thuốc nhuộm phát huy tác dụng rồi Nghiêm Nghiễm cũng không thấy rõ ràng cho lắm. Cậu lật từng lọn tóc ra, cố gắng phân biệt xem màu nhuộm có đều hay không “Bận rộn như vậy, cậu còn có tâm trạng mà lo chuyện bao đồng? Lo mà phục vụ khách cho tốt đi, không khéo chú Khoan lại mắng cho một trận bây giờ.”

Quay đầu lại, quả nhiên A Tứ đã thấy chú Khoan (cũng chính là ông chủ) kéo mình qua một bên mà giáo huấn một thôi, một hồi.

Mấy vị khách tò mò xem cãi nhau một lát cũng từ từ quay lại cửa hiệu. Nhuộm tóc cho cô bé này coi như xong, Nghiêm Nghiễm kéo một vị khách quen lại ghế ngồi “Nghiêm Nghiễm, cậu tư vấn cho chị một chút coi. Xem thử xem lần này chị nên để tóc uốn như thế này hay duỗi ra? Mấy đứa bạn chúng nó đều nói chị uốn tóc trông già đi mấy tuổi, chị thì lại thích thế, trông nó có vẻ chững trạc một chút…”

Ngoài kia, ồn ào vẫn chưa dứt. Quả thật, đáng kính nhất trên thế giới này chính là tình thương của cha mẹ dành cho con cái. Từng tiếng “gian thương”, “tội phạm”, “lừa dối” như phát ra tận tâm can, nghe sao mà thảm thiết đến thế. Đám đông bỗng dưng sôi nổi hẳn lên “Ái chà chà, có chuyện hay rồi!” A Tứ sợ chưa đủ thu hút bèn phụ họa thêm “Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, chú Khoan, chú coi kìa, tiệm bên cạnh đang đánh nhau….” Giọng của cậu cứ oang oang, lấn áp hết tiếng rì rầm trong này. Nhưng lời còn chưa dứt, chú Khoan đã cốc vào đầu A Tứ một cái.

“Đánh nhau này!”

Mọi người vừa ngồi xuống chưa kịp nóng chỗ lại hối hả chạy ra ngoài, chỉ sợ mình bỏ sót chi tiết nào dấy. Ngay cả mấy cô đang được quấn tấm vải lót ngồi trên ghế cũng nhấp nhổm không yên, chốc chốc lại liếc mắt ra bên ngoài.

Nghiêm Nghiễm vẫn chẳng chú ý gì tới những tiếng động ầm ĩ ngoài cửa. Có người vì muốn xem mà không kịp chờ cho tóc khô đã vội vã đứng lên “Cô à, chờ một chút … Chú Khoan mau tính tiền cho khách này!”

Quầy tính tiền đặt trước một khung cửa bằng thủy tinh. Nghiêm Nghiễm đứng vào bàn định viết giấy tính tiền cho khách, nhân lúc sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, cậu liếc mắt ra phía ngoài cửa. Xuyên qua tầm vai của mấy người đứng vây xung quanh, Nghiêm Nghiễm nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, có lẽ là người vẫn la lối om sòm nãy giờ, một tay ông nắm cổ áo người thanh niên bên cạnh, tay kia giơ thành hình nắm đấm chuẩn bị nện vào mặt anh ta. Ở phía sau, có một cậu bé tầm mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ sợ sệt, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt của cậu bé cũng giống như nét mặt của mấy đứa trẻ bên trong quán điện tử, trắng bệch do lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng, trong trẻo pha lẫn nét ngây thơ của tuổi mới lớn. Hai tay cậu đang nắm lấy áo của cha mình, cố gắng ngăn cơn tức giận của ông.

Có điều rất lạ, từ nãy tới giờ, người thanh niên bị túm cổ áo lại rất bình tĩnh. Thỉnh thoảng còn đắc ý nói ra mấy câu phản bác lại những lời buộc tội của người đàn ông đang nổi trận lôi đình. Nhưng khuôn mặt của hắn lúc nào cũng vênh vênh, tỏ vẻ bất cần nên càng làm cho ông bố kia tức giận hơn.

Cuối cùng, tranh chấp cũng tới hồi chấm dứt. Người thanh niên kia khoát tay ông bố ra rồi ghé sát ông ta nói mấy câu gì đó. Mặc dù không nghe, nhưng Nghiêm Nghiễm thừa biết hắn đang nói cái gì.

“Vậy chú cứ đánh cháu một trận cho hả dạ đi ạ.” Ngụy Trì đã quá quen thuộc với việc phải ứng phó với những bậc cha mẹ gương mẫu tới mắng vốn mình như thế này.

Quả nhiên, người đàn ông kia đánh hắn thật. Phải công nhận là Ngụy Trì diễn rất tốt, tên “gian thương” này còn che mũi chậm rãi ngã xuống đất, ngã xong rồi còn giở ra một chút kỹ xảo, giãy giụa co quắp mấy cái cho thêm phần chân thật. Ông bố thu tay lại, ngẩng cao đầu, lôi cổ thằng con bất trị về. Trước khi đi, ông ta còn ngó lại coi thằng gian thương kia có chết hay không?

Trò hay hạ màn, mọi người ai về việc nấy. Nghiêm Nghiễm thấy Ngụy Trì đứng lên, cậu rũ mi mắt, quay nhanh vào trong nhà. Lúc này, những tiếng gọi “Nghiêm Nghiễm”, “Nghiêm Nghiễm” tiếp tục vang lên rộn rã.

“Nghiêm nghiễm, tôi đang chờ cậu để cắt tóc đó.”

“À, chị Trương, chị chờ em một chút, một xíu nữa thôi.”

“Nghiêm Nghiễm, có cần tăng thêm nhiệt độ không? Sao tóc chị lại không quăn gì hết?”

“Đúng rồi, phải tăng nhiệt một chút. Lần này chị đổi loại thuốc uốn khác nhé, loại lần trước hiệu quả không kéo dài.”

“Nghiêm Nghiễn, tôi thì đang muốn đổi kiểu tóc. Cậu xem thế nào tư vấn cho tôi một chút nhé!”

“…”

Lúc Ngụy Trì bước vào, Nghiêm Nghiễm đang loay hoay tới chóng mặt. Vừa trực tiếp làm tóc cho một vị khách lại phải trả lời mấy câu hỏi của mấy cô, mấy bà líu ríu xung quanh. Dáng vẻ của cậu thật bận rộn, giống như chẳng hề để ý gì tới những chuyện nãy giờ.

A Tứ len lỏi như lươn, xuyên qua đám đông, lại gần chào hỏi “Anh Ngụy, anh cũng tới cắt tóc sao?”

Nghiêm Nghiễm cúi đầu, cố gắng tập trung ánh mắt của mình vào những sợi tóc dài ngắn lẫn lộn trên mái đầu phía dưới “Lọn tóc này của chị bị chẻ ngọn rồi, chị có muốn cắt nó đi không?”

Tiếng máy sấy ù ù của A Tam gian bên cạnh lấn át cả tiếng người nói bên này.

Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, Nghiêm Nghiễm tiếp tục cúi xuống vẻ như đang nghiên cứu, sáng tạo ra một kiểu tóc thật độc đáo.

Ngụy Trì đã quen thuộc với nơi này, anh lại bàn tính tiền, lấy một mảnh khăn giấy ra khỏi hộp rồi nhét lên mũi mình. “Nghiêm Nghiễm, tóc tôi dính bẩn hết rồi!”

“Nghiêm Nghiễm, cậu mau gội đầu cho tôi đi.”

Nghiêm Nghiễm cầm lấy một miếng xốp bọt biển phủi phủi tóc rụng trên người vị khách bên dưới.

“Nghiêm Nghiễm, tóc của tôi cũng dài rồi.”

Nghiêm Nghiễm bước tiếp một bước vào phía trong uốn tóc cho một người khác.

“Nghiêm Nghiễm, tối nay cậu phải cắt tóc cho tôi đó!”

Nghiêm Nghiễm giúp A Tam sấy tóc cho khách hàng.

“Nghiêm Nghiễm…”

“Không rảnh.”

Sau đó, chẳng còn tiếng nói nào của Ngụy Trì nữa, không khí bỗng trầm hẳn xuống. Nghiêm Nghiễm tắt máy sấy, nghiêng người qua một bên, bên quầy tính tiền đâu còn nữa bóng hình của người có cái miệng ngọt xớt kia!

A Tứ cười hì hì chạy lại “Nghiễm à, anh Ngụy nói tối nay cậu cắt tóc cho anh ấy. Vừa rồi tiếng máy sấy lớn quá, chắc có lẽ cậu không nghe thấy?”

“Tôi có nghe thấy.” Vẻ mặt Nghiêm Nghiễm có phần không vui “Lại quầy tính tiền lấy giấy tờ lại đây giúp tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương