Quan Gia
Chương 7: Đã gây ra họa ư?

Buổi tiệc mừng thọ vui vẻ diễn ra trong bình lặng.

Nói bình lặng là vì tuy có nhiều cán bộ lãnh đạo cấp cao đến chúc mừng, nhưng đa phần cũng chỉ nán lại phòng khách ngồi chơi một chút, cùng lão gia tử và lão thái thái nói chuyện vài câu thăm hỏi, rồi xin cáo từ rời đi. Muốn lưu đám người này ở lại ăn một bữa cơm, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, bởi như thế sẽ phát sinh ra bao nhiêu hàm ý chính trị bất đồng. Đại nhân vật cấp cao đến nơi này, cũng đều phải tránh phát sinh ra những chuyện mơ màng.

Lấy địa vị, thanh danh cùng với chức vụ đang đảm nhiệm của lão gia tử ở trong Đảng hiện giờ, bất luận người nào trong nước cộng hòa đều muốn tiến đến chúc thọ. Nhưng trên thực tế, chỉ riêng hai vị thủ trưởng tối cao và Đổng lão là phái con cháu tiến đến chúc mừng. Ngoài ra, những nhân vật tai to mặt lớn đều không ngoại lệ, tất cả đều phải đích thân đến nhà bái phỏng. Đồng chí Thường ủy đương nhiệm, trừ bỏ đồng chí Nguyệt Hoa ra, thì những người khác ở trước mặt lão gia tử, đều phải dùng lễ con cháu mà đối đãi. Cho dù đồng chí Nguyệt Hoa, tuy rằng niên kỉ chỉ kém hơn khoảng mười tuổi, nhưng luận tuổi Đảng, thì vẫn còn kém lão gia tử nhiều lắm.

Nói vui vẻ, xem ra là có hai tầng hàm ý!

Hàm ý thứ nhất thì không cần phải nói nhiều thêm nữa. Nhìn nhóm khách mời trong danh sách tới đây đông đảo, thì đã đủ thuyết minh hết thảy mọi chuyện rồi. Trong danh sách khách mời này, một vị tùy tiện bước chân ra ngoài Đại Nội, vô luận xuất hiện ở trong buổi mừng thọ nhà ai, đều sẽ trở nên mười phần long trọng, không phải đơn giản như bình thường đâu.

Hàm ý thứ hai cũng phi thường rõ ràng!

Giữa trưa bắt đầu nhập tiệc, người tham gia chỉ có con cháu chính hệ trong nhà họ Lưu cùng nhóm nhân viên phục vụ gia chánh. Trừ bao nhiêu đó ra, thì không có thêm bất kỳ ngoại nhân nào.

Mọi người chia thành ba bàn, Lưu Thành Thắng đại biểu cho nhóm con cháu vãn bối, hướng lão gia tử cùng lão thái thái kính một chén rượu mừng thọ. Nhân viên phục vụ gia chánh lớn tuổi nhất, đầu bếp lão Tôn, thì đại biểu cho nhóm nhân viên phục vụ gia chánh trong nhà kính rượu. Lão Tôn đã hơn năm mươi tuổi, theo lão gia tử cũng rất lâu rồi. Lão gia tử đối xử với hắn cũng coi như là con cháu trong nhà của mình bình thường, cho nên tự nhiên là có được phần vinh quang này.

Tuy mọi người chỉ ngồi ba bàn, hơn nữa đều im lặng dùng cơm, không có một chút thanh âm xôn xao. Nhưng tính ở bên trong khu Đại Nội, tràng cảnh ngày hôm nay vẫn được coi là náo nhiệt tột cùng.

Dùng cơm xong, con cháu trong nhà hướng lão gia tử cùng lão thái thái cúi đầu cáo lui. Lão gia tử niên kỉ đã cao, từ sáng sớm hôm nay đã phải tiếp đón rất nhiều quan khách, không ngừng nói chuyện phiếm, bận rộn khoảng bốn năm tiếng đồng hồ, đã muốn vượt ra ngoài cực hạn sức khỏe của ông rồi. Bác sĩ chăm sóc sức khỏe sớm đã có ý kiến. Đám con cháu trong nhà tự nhiên là không dám nán lại, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của lão gia tử.

Ngay khi Lưu Vĩ Hồng đứng phía sau cha mẹ, hướng lão gia tử cùng lão thái thái khom lưng cúi chào. Thì lão gia tử thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoại lệ nói nhiều hơn một câu:

- Vĩ Hồng, có tiến bộ đấy. Ngày sau cần phải nhìn nhiều học nhiều vào!

- Dạ, ông nội!

Lưu Vĩ Hồng kiềm chế cảm xúc vui sướng trong lòng, cung kính đáp.

Hắn biết, kế hoạch quay trở về gia tộc lần này, đã tiến vào được nửa bước chân đầu tiên rồi. Chỉ cần mình biểu hiện tốt thêm chút nữa, như vậy mọi người trong gia tộc cũng sẽ chấp nhận chính mình. Thậm chí muốn giành được sự coi trọng của lão gia tử, cũng không phải là không có khả năng. Mà sống yên ổn bên trong gia tộc, và chiếm được sự ủng hộ của lão gia tử, đó chính là mục đích thiết yếu trong kế hoạch thay đổi chính con người mình của Lưu Vĩ Hồng.

Trên đường về nhà, bầu không khí bên trong chiếc xe Jeep rõ ràng là hoàn toàn bất đồng so với lúc đi, tràn ngập chân khí hân hoan vui mừng. Ngay cả Lưu Thành Gia, Lâm Mỹ Như và Lưu Hoa Anh khóe miệng đều treo quanh một nụ cười mỉm. Thi thoảng Lâm Mỹ Như thoáng quay đầu nhìn về phía sau, liếc mắt nhìn đứa con trai của mình, biểu tình vô cùng hân hoan.

Ngắn ngủi vài tháng thời gian không gặp, biến hóa của con trai mình, thật là đáng mừng! truyện được lấy tại qtruyen.net

Lâm Mỹ Như cảm thấy tâm bệnh nhiều năm qua bỗng nhiên được giũ bỏ, tiền cảnh bừng sáng ngời ngời. Chỉ cần con trai mình không chịu thua kém ai, lấy hoàn cảnh gia đình nàng, còn có chuyện gì đáng phải lo lắng nữa đây?

Nhưng biểu tình của Lưu Vĩ Hồng, thì hoàn toàn tương phản cùng cha mẹ, hai hàng chân mày nhíu vào nhau, dường như đang có tâm sự nặng nề.

Lâm Mỹ Như nhịn không được hỏi:

- Vĩ Hồng, con làm sao thế? Không vui à?

- Không phải, mẹ....Con đang suy nghĩ mấy cái vấn đề.

Lưu Vĩ Hồng giống như bừng tỉnh từ trong cơn mộng mơ, vội vàng đáp.

Lâm Mỹ Như không khỏi mỉm cười:

- Tuổi còn nhỏ, mà suy nghĩ nhiều như thế làm gì? Chẳng lẽ con quan tâm đến quốc gia đại sự ư?

Lưu Vĩ Hồng quả thật là đang suy nghĩ đến vấn đề này. Tuy rằng biểu hiện trong ngày hôm nay của hắn đã chiếm được tình cảm của lão gia tử, nhưng vẫn còn cách xa mục tiêu nhiều lắm. Chuyện khẩn cấp trước mắt chính là, tìm phương pháp nào để giúp hai cha con Lưu Thành Thắng tránh thoát khỏi cơn phong ba chính trị sắp bùng nổ. Nếu dòng lịch sử vẫn chạy theo quỹ đạo như trước, vậy thì mấy năm sau ngày lão gia tử quy thiên. Nếu Lưu Thành Thắng không tránh thoát khỏi cơn phong ba chính trị này, kết cục của nhà họ Lưu, vẫn sẽ phải trầm luân như trước.

Nếu trực tiếp hướng lão gia tử đưa ra lời tiên đoán. Thương lượng tiến thoái cùng nhân vật lãnh đạo cấp tối cao, nhất định sẽ là một chuyện không hề sáng suốt, cũng sẽ không được chấp nhận. Nhưng trải qua mấy tiếng đồng hồ trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng Lưu Vĩ Hồng đã có một cái kế hoạch lớn. Có thuận buồm xuôi gió hay không, thì vẫn còn phải nhìn xem đã. Nhưng bất kể như thế nào, Lưu Vĩ Hồng đều nhất định phải làm.

Nếu không làm thì sẽ vô pháp xoay chuyển hết thảy!

Nghe mẹ mình chòng ghẹo, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười lắc đầu, cũng không muốn giải thích nhiều, mà chuyển hướng sang Lưu Thành Gia đang lái xe, nói:

- Cha, ngài có cần phải đi làm luôn không?

Lưu Thành Gia bình thản nói:

- Có đi.

- Ưm.

Lưu Vĩ Hồng ứng thanh một câu, dường như là có chút thất vọng.

Lưu Thành Gia trầm ngâm một lúc, sau đó nói thêm:

- Con có chuyện gì hả?

- Ưm. Có mấy ý kiến, muốn hướng cha báo cáo.

Lưu Vĩ Hồng dùng ngôn ngữ quan trường tiêu chuẩn. Đây cũng là nét đặc sắc trong gia đình của nhà hắn.

- Được!

Lưu Thành Gia đáp ứng không chút do dự, về phần có chậm trễ thời gian đi làm hay không, lúc này hắn cũng không quan tâm nữa. Lấy thân phận của Lưu Thành Gia, hôm nay còn là ngày mừng thọ tám mươi tuổi của lão gia tử, có đi làm hay nghỉ, sẽ không người nào dám truy cứu trách nhiệm. Vừa nãy Lưu Thành Gia nói rằng phải đi làm, cũng chỉ bởi vì ở nhà không có chuyện quan trọng nào khác mà thôi.

Lúc này ý cười trên khuôn mặt của Lâm Mỹ Như càng đậm hơn. Đây là hơn hai mươi năm qua, Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên chủ động muốn nói chuyện với cha.

Đứa con mình đã thật sự thay đổi rồi!

Tối thiểu, thì nó đã trở nên lễ phép hơn rất nhiều!

Khi xe chạy vào trong Quân khu Thủ đô, Lưu Hoa Anh không có vào nhà, mà hướng cha mẹ báo cáo rằng, nàng muốn đi tìm bạn học nói chuyện phiếm, sau đó liền chạy mất tăm hơi bóng dáng!

Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như cũng không quản. Bởi vì tâm tư của hai người lúc này, đều nhằm vào trên người thằng con trai duy nhất.

Vào trong nhà, Lưu Thành Gia sảng khoái ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, còn Lâm Mỹ Như thì muốn đi pha nước. Lúc này Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Mẹ ngồi xuống đi. Con sẽ đi pha trà cho cha.

Lâm Mỹ Như cùng Lưu Thành Gia thoáng liếc mắt nhìn nhau, cười đến mức không sao khép miệng vào nổi. Bất quá, sau khi Lưu Vĩ Hồng xoay người sang phía khác, thì trong ánh mắt của Lâm Mỹ Như nhìn về phía chồng mình, lại thoáng dâng lên một tia lo âu.

Lưu Thành Gia cũng hiểu được ý của vợ.

Bởi vì Lưu Vĩ Hồng chuyển biến quá nhanh, cũng quá mức đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn, đã làm cho Lâm Mỹ Như sản sinh ra một tia lo lắng bất an. Người ta thường nói "vô sự mà ân cần thì tất sẽ có âm mưu". Chẳng lẽ ở dưới nông thôn Lưu Vĩ Hồng đã gây ra họa, muốn hướng cha mẹ mình cầu viện, cho nên mới biểu hiện ngoan ngoãn như vậy?

Lưu Thành Gia khẽ gật đầu, ý bảo vợ hãy an tâm chớ vội nóng nảy, để xem Lưu Vĩ Hồng muốn nói chuyện gì. Thật tình mà nói, trong lòng hắn cũng không phải là không cảm thấy lo lắng.

Thoáng chốc, Lưu Vĩ Hồng đã pha trà xong, mang tới rót cho cha mẹ trước, sau đó cũng rót cho mình một chén. Theo sau ngồi thẳng xuống phía đối diện cùng Lưu Thành Gia.

Lưu Thành Gia là quân nhân, đối với tác phong cá nhân mười phần để ý. Trước kia thường xuyên phê bình Lưu Vĩ Hồng đứng ngồi không theo quy củ. Hiện giờ nhìn thấy đứa con ngồi nghiêm chỉnh, thì trong lòng đã sản sinh ra ba phần vui mừng, ba phần tán thưởng.

- Thật xin lỗi cha mẹ, trước kia con không hiểu chuyện, thích cùng hai người đối nghịch, làm cho cha mẹ buồn bực không vui. Tất cả đều là do con không đúng, con sẽ tự kiểm điểm lại mình.

Lưu Vĩ Hồng không do dự, vừa ngồi xuống thì đã mở miệng ngay. Trong lúc nói chuyện diễn cảm phi thường chân thành.

Nghe vậy, Lâm Mỹ Như vui sướng thiếu chút nữa đã hôn mê, nhưng thoáng liếc mắt nhìn sang Lưu Thành Gia, phát hiện vẻ mặt của chồng mình vẫn đang nghiêm nghị, thì không khỏi lắp bắp nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:

- Vĩ Hồng, có phải con đã gây ra rắc rối gì không?

Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã cười rộ lên.

Xem ra trước kia, hắn đã lưu lại cho cha mẹ ấn tượng thực không tốt về mình. Hiện giờ chuyển biến quá nhanh, khó trách cha mẹ không thể thích ứng kịp thời, tương phản còn đang hoài nghi mình đã gây ra họa, quay về nhà giở trò xum xoe cầu cứu. Chuyện này, muốn trách thì chỉ trách ngày trước mình quá mức hồ nháo mà thôi.

- Cha đừng hiểu lầm. Con không gây họa gì đâu. Năm ngoái, sau khi tốt nghiệp xong, được phân phối công tác ở trường nông nghiệp địa khu Thanh Phong, hoàn cảnh làm việc tuy khó khăn gian khổ một chút, nhưng các đồng nghiệp đều rất thân mật. Đối với con cũng rất quan tâm. Mọi chuyện quả thật vẫn đều tốt đẹp.

Lưu Vĩ Hồng chỉnh sắc nói.

Nghe vậy, Lâm Mỹ Như liền vội vàng hỏi:

- Vĩ Hồng à, phải chăng con không muốn công tác ở dưới nông thôn nữa. Mà muốn quay trở về thủ đô sao?

Không gây ra họa, thì hẳn là đang có chuyện muốn cầu xin rồi. Đây là suy nghĩ trong đầu của Lâm Mỹ Như!

Đứa nhỏ này công tác ở nông thôn một khoảng thời gian, ước chừng cũng đã cảm thụ được những khó khăn gian khổ dưới nông thôn. Dù sao cũng là người thành phố đi ra ngoài, hơn nữa còn sinh trưởng trong một gia tộc uy danh hiển hách, muốn quay về thủ đô cũng là chuyện tình mười phần hợp lí.

Đối với chuyện này, Lâm Mỹ Như vô cùng hoan nghênh. Nhà mình có duy nhất một đứa con trai, chẳng ai muốn nó phải sống kham khổ ở bên ngoài ah!

- Mẹ, bản thân con cũng muốn quay về thành phố, cả nhà mình mỗi ngày sống chung một chỗ. Đó là chuyện đáng mừng....Nhưng không phải bây giờ. Hiện tại con đang muốn rèn luyện ở dưới trường nông nghiệp thêm một khoảng thời gian. Kinh nghiệm công tác ở dưới cơ sở, dù sao vẫn là quan trọng hơn.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, thẳng thắn đáp.

Trong giới quan trường, cái đáng chú trọng nhất chính là lý lịch, nhất là kinh nghiệm công tác ở dưới cơ sở tuyệt đối không thể thiếu. Nếu muốn thay đổi mình, thay đổi vận mệnh của nhà họ Lưu, thì Lưu Vĩ Hồng nhất định phải đi theo con đường này.

Nghe đến đây, hai hàng lông mày của Lưu Thành Gia khẽ nhíu lại, dường như đang suy nghĩ xem có thể tin được những lời này của đứa con mình hay không. Nhưng thoạt nhìn, biểu tình của Lưu Vĩ Hồng mười phần thản nhiên, không giống như là đang nói láo. Dù sao nó mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, cũng không thể che giấu nổi tâm tư ở trước mặt hai đấng sinh thành ra nó đi!

Trầm ngâm suy nghĩ một lúc sau, chân mày của Lưu Thành Gia mới chậm rãi buông lỏng, thản nhiên nói:

- Ưm, rèn luyện thêm ở dưới cơ sở cũng tốt. Con chính là muốn cùng chúng ta nói đến chuyện này hay sao?

Lúc này ngữ khí của Lưu Thành Gia đã mười phần bình thản, coi như không hoàn toàn đồng ý, nhưng ít nhất cũng là tán thành "dụng tâm" của đứa con trai. Lưu Thành Gia xem ra cũng vì chuyển biến của đứa con mà cảm thấy cao hứng.

- Không phải!

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói:

- Chuyện con muốn thảo luận cùng cha, là vấn đề có liên quan đến chuyện tình cải cách trong quân sự.

- Cải cách quân sự?

Lưu Thành Gia nhất thời mở to hai mắt ra, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng.

Lúc này, ngay cả Lâm Mỹ Như cũng đang trợn mắt há mồm.

Không nghe lầm chứ?

- Phải, chính là chuyện tình liên quan đến cải cách quân sự.

Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, ngữ khí càng thêm trịnh trọng hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương