Quan Gia
Chương 17: Sóng to gió lớn (1)

Đây là chuyện nằm trong dự liệu.

Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng không chút thay đổi, thậm chí còn mang theo vẻ mỉm cười, liếc mắt nhìn mấy người đồng sự bên trong phòng. Tiếng rít gào của Lưu Thành Gia ở trong điện thoại tất cả mọi người đều mơ hồ nghe thấy, mặc dù không biết đang nói về chuyện gì, nhưng lớn tiếng như vậy thì khẳng định không phải là cái chuyện gì tốt. Lão Lương là người thứ nhất đứng lên cười nói:

- Tôi đến giờ lên lớp rồi.

Kỳ thật hắn vốn không có tiết dạy, nhưng ở lại trong này nghe Lưu Vĩ Hồng cãi nhau với người khác là chuyện không tế nhị lắm. Lão Lương vừa đứng lên, hai thầy giáo khác cũng lần lượt rời đi, còn không quên đưa mắt ý bảo Lưu Vĩ Hồng cẩn thận.

Sau khi Lưu Vĩ Hồng được điều tới trường Nông Nghiệp, cũng chưa từng gây gổ với ai, cũng không hề bày ra cái giá mình là người thành phố lớn, quan hệ cùng với các bạn đồng nghiệp rất hòa hợp, mọi người làm như vậy cũng là tỏ vẻ quan tâm đối với hắn.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, biểu đạt ý cảm ơn của mình.

Người thầy giáo cuối cùng đi ra cửa cũng thuận tay đóng cửa lại.

- Cha, an tâm một chút đừng quá nóng nảy.

Ngữ điệu của Lưu Vĩ Hồng thật nhẹ nhàng.

- An tâm một chút đừng quá nóng nảy? Con đã hại chết chúng ta rồi, mà còn bảo cha an tâm một chút đừng nên nóng nảy sao?

Thanh âm Lưu Thành Gia càng lúc càng lớn, có thể biết được bên kia điện thoại Lưu bộ trưởng đang giận dữ như thế nào. Vốn lần trước Lưu Vĩ Hồng về nhà, đã có những biến hóa khả quan, Lưu Thành Gia cũng đang âm thầm cao hứng. Thậm chí hắn đã dựa theo ý tứ của đứa con, đã bắt đầu viết một báo cáo có tính thảo luận nghiên cứu về "Cải cách quân sự". Ngoài miệng Lưu Thành Gia không nói gì, nhưng đứa con nói ra câu "cải cách tin tức hóa", "xây dựng kiến thiết bộ đội tổ hợp", "danh sách trang bị bộ môn", những ý kiến cải cách quân sự này đã làm hắn cảm giác khiếp sợ sâu sắc. Trong lòng khiếp sợ, khi hắn bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy đứa con nói chuyện rất có đạo lý, xưa nay Lưu trưởng ban vốn luôn bình tĩnh, nhưng cũng đã bị khơi dậy lý tưởng hào hùng đầy cõi lòng, đang chuẩn bị xoa tay làm một trận, không ngờ vị "tiểu tổ tông" không chịu yên thân này lại gây ra tai họa lớn như vậy.

- Một bài văn mà thôi, không có nghiêm trọng như vậy đâu.

Lưu Vĩ Hồng vẫn rất tỉnh táo, thanh âm vô cùng trấn định.

- Một bài văn mà thôi? Con nói thật nhẹ nhàng! Con có biết bài văn này, đã tạo ra bao nhiêu động tĩnh ở thủ đô hay không? Bác của con đã đích thân tìm tới cửa nhà mình rồi đây này!

Lưu Thành Gia thở phì phì tức giận.

Lưu Vĩ Hồng cười một tiếng, tuy rằng rất nhẹ nhưng nghe vào trong tai Lưu Thành Gia, lại giống như tiếng sấm, đem cơn tức vốn đã hơi bình phục lại kích thích vù vù thăng lên.

- Con…con còn cười? Con không biết vấn đề có bao nhiêu nghiêm trọng sao? Đây là vấn đề con đường chính trị, bộ con tưởng là con nít chơi nhà chòi sao!

Lưu Thành Gia sắp bị đứa con làm tức chết, nếu hiện tại mặt đối mặt, nói không chừng hắn đã tát cho Lưu Vĩ Hồng một bạt tai rồi.

Lưu Vĩ Hồng lại mỉm cười, nói:

- Cha, con biết đây là vấn đề con đường chính trị. Mấu chốt là con đường của ai mới là chính xác.

- Chẳng lẽ của con mới là chính xác?

Lưu Thành Gia rít gào nói.

- Dù con đường của con không chính xác, nhưng bác cũng chưa chắc chính xác, đồng chí Nguyệt Hoa cũng chưa chắc đã chính xác!

Lưu Vĩ Hồng phi thường bình tĩnh đem tên của đồng chí lãnh đạo cao nhất trung ương báo ra, thật giống như đang nói chuyện về một người bác hàng xóm bên cạnh nhà, ngữ điệu thoải mái, không hề có chút ý khẩn trương.

- Con…con muốn tức chết cha có phải hay không? Đồng chí Nguyệt Hoa là người mà con có thể nghị luận sao?

Lưu Thành Gia chẳng những tức giận, còn có chút sợ hãi. Cũng không phải đảm lượng của Lưu Thành Gia không đủ, thật sự là vì địa vị của đồng chí Nguyệt Hoa rất cao, Lưu Thành Gia đang ở thủ đô, lại còn là con cháu thế gia, làm sao không biết vấn đề nghiêm trọng trong đó?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Cha, nếu cha gọi cuộc điện thoại này chỉ là muốn mắng con, con sẽ không nói nữa. Cha cứ mắng, con nghe, tuyệt không cãi lại!

- Con có ý tứ gì?

- Không có gì. Con dám viết bài văn này, hơn nữa còn dám để cho Hạ Mạnh Cường giúp con phát hành trên "Hào Giác", bởi vậy có thể tạo ra bao nhiêu loại hậu quả, con đã sớm suy nghĩ thật kỹ càng. Không nghiêm trọng đến như vậy, thật sự cha đã quá lo lắng rồi!

Lưu Vĩ Hồng cũng nghiêm túc lên, ngữ điệu vẫn tương đối bình tĩnh.

Lưu Thành Gia ngơ ngác sững sờ.

Cuộc điện thoại này là vì hắn trong cơn thịnh nộ mới gọi đi, ngay từ đầu hắn cũng không suy nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng hiện tại phản ứng của Lưu Vĩ Hồng đã vượt ra ngoài sự dự liệu của hắn thật lớn. Theo Lưu Thành Gia suy nghĩ, Lưu Vĩ Hồng có thể sẽ đùa giỡn tính tình, trực tiếp cúp điện thoại của hắn, nếu không sẽ ở bên kia điện thoại già mồm át lẽ phải, cùng hắn tranh luận không ngớt.

Hai loại phương thức này, trước kia Lưu Vĩ Hồng thường xuyên sử dụng.

Lưu Thành Gia thật sự không ngờ chính là, Lưu Vĩ Hồng lại bình tĩnh đến như thế, so với bộ trưởng tác chiến ở đại quân khu như hắn còn bình tĩnh hơn nhiều.

- Vậy con nói cho cha biết, bài văn này có phải do Hạ Mạnh Cường sai khiến con viết hay không?

Lưu Thành Gia trầm mặc, cố gắng cho mình tỉnh táo lại.

Bài văn "Cờ Xí Tiên Minh- Phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản!" vừa phát hành trên "Hào Giác", lập tức tạo ra náo động trong giới lý luận thủ đô.

Tạp chí "Hào Giác", rất ít đăng loại bài văn "nặng nề" như vậy, nhất là cường điệu tranh luận về khu vực tư tưởng của đồng chí Nguyệt Hoa, toàn lực ứng phó với hoàn cảnh trong việc phát triển kinh tế, bài văn như vậy vừa phát hành, quả thật chính là muốn chống đối với đồng chí Nguyệt Hoa.

Muốn không làm náo động cũng thật khó khăn.

Mà tác giả "Lưu Vĩ Hồng" lại không hề có danh tiếng gì, những tai to mặt lớn trong giới lý luận thủ đô cũng không ai biết Lưu Vĩ Hồng là thần thánh phương nào.

Chuyện như vậy dĩ nhiên không thể giấu diếm, rất nhanh tin tức Lưu Vĩ Hồng chính là cháu ruột của Lưu lão liền lan truyền nhanh kinh người. Đám tai to mặt lớn trong giới lý luận lại khiếp sợ khó hiểu, nguyên bản vài nhà lý luận nổi tiếng còn đang xoa tay định bác bỏ bài văn một phen, nhưng nhất tề lại đều im hơi lặng tiếng.

Mọi người cũng đang suy nghĩ một vấn đề: Vì sao Lưu lão phải viết ra bài văn như vậy?

Không ai cho rằng bài văn này thật sự xuất ra từ trong tay của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng là ai chứ?

Một gã giáo viên nho nhỏ chỉ mới hai mươi tuổi, lại dạy học trong một trường dạy nghề khu nông nghiệp Thanh Phong thuộc tỉnh Sở Nam, vừa mới tham gia công tác không bao lâu. Đừng nói hắn không viết ra được bài văn có tính lý luận tinh khiết bản lĩnh thâm hậu như vậy, dù hắn có trình độ này, thì cũng không ai dám giúp hắn đăng lên tạp chí "Hào Giác"!

Vài tên tuổi có máu mặt trong giới lý luận ở thủ đô, cho dù muốn đăng một bài văn như vậy lên tạp chí "Hào Giác" thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vấn đề xuất hiện ở trên thể diện của Lưu Vĩ Hồng.

Cháu ruột của Lưu lão gia tử!

Thân phận này vốn đã không hề tầm thường rồi.

Tất cả mọi người không chút do dự nhận định, đây là cách nhìn của Lưu lão gia tử, ít nhất cũng đã được Lưu Thành Thắng cho phép.

Vấn đề này, ngay tại lúc này, Lưu gia lại ngang nhiên phát biểu chính kiến như vậy, chống đối với đồng chí Nguyệt Hoa, rốt cục là có ý gì? Cần biết với thân phận địa vị của Lưu lão gia tử, đủ để nhấc lên một trận tranh cãi về con đường chính trị!

Chẳng lẽ các lão nhân không hài lòng đối với chính sách hiện hành của đồng chí Nguyệt Hoa hay sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại suy đoán cùng tin tức đường nhỏ nhanh chóng truyền khắp cả thủ đô, toàn bộ nhân vật cao tầng cơ hồ đều bị kinh động.

Sau khi Lưu Thành Thắng đọc được bài văn này, quả thực trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào ba chữ "Lưu Vĩ Hồng", chừng một phút đồng hồ cũng không thể dời mắt.

Đúng như lời suy đoán của bên ngoài, Lưu Thành Thắng rất rõ ràng, sau khi mọi người hiểu rõ thân phận chân thật của Lưu Vĩ Hồng, tất cả mọi người sẽ nhận định bài văn này là do lão gia tử hoặc là hắn đồng ý cách nhìn mà viết ra. Nhưng Lưu Thành Thắng rất rõ ràng, hắn không có cùng cách nhìn này.

Lão gia tử khẳng định cũng không hay biết chuyện đó.

Chuyện lớn như vậy, lão gia tử thật không khả năng không thương nghị trước với hắn. Lão gia tử không phải không hiểu rõ đồng chí Nguyệt Hoa coi trọng Lưu Thành Thắng thế nào. Ba năm sau, đại hội lần thứ mười bốn khai mạc, Lưu Thành Thắng vô cùng có khả năng tiến vào trong Kỷ ủy Trung ương, còn có thể chuyển đi nơi khác làm bí thư tỉnh ủy. Dù đồng chí Nguyệt Hoa chưa nói rõ, nhưng khi nói chuyện, ý tứ này đã biểu đạt được rất rõ ràng.

Trong tình hình thực tế về cục diện chính trị trong cả nước đang rất vững vàng, lão gia tử tuyệt không có lý do gì làm ra biểu diễn như vậy. Hơn nữa dù lão gia tử muốn nhắc đến "cuộc chiến con đường chính trị", vậy cũng tuyệt đối không để cho Lưu Vĩ Hồng xung phong đi trước.

Hắn có tư cách gì? Đọc Truyện Online mới nhất ở qtruyen.net

Tối thiểu phải là Lưu Vĩ Đông ra tay!

Theo sau, Lưu Thành Thắng lập tức ước hẹn với Lưu Thành Gia, đem bài văn đập xuống ở trước mặt em trai.

Lưu Thành Gia cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Hắn công tác trong quân đội, tính mẫn cảm chính trị tự nhiên không sánh bằng phó trưởng ban Ban Tổ Chức TW Đảng như Lưu Thành Thắng. Nếu không phải Lưu Thành Thắng đem "Hào Giác" đưa cho hắn xem, hắn còn không biết con trai mình đã xông ra đại họa lớn như vậy.

Sắc mặt xanh mét của Lưu Thành Thắng làm cho Lưu Thành Gia đến giờ này vẫn còn sợ hãi.

Hiện tại Lưu Vĩ Hồng lại nhắc nhở hắn, bài văn này Lưu Vĩ Hồng không thể viết ra được, cũng không có ý nghĩ này, vậy cũng chỉ có thể do Hạ Mạnh Cường đứng giữa phá rối, là Hạ gia đang phá rối.

Lưu lão gia tử cùng Hạ lão gia tử ở niên đại chiến tranh xưa kia cũng thường hay mâu thuẫn.

Sau ngày lập quốc, hai người đều cởi quân trang, đi vào chính giới, quan niệm chính trị cũng luôn luôn bất đồng, có khác nhau rất lớn. Tình huống như thế, trong những hào môn thế gia ở thủ đô diễn ra vô số kể. Lưu Hạ hai nhà cho tới bây giờ đều bằng mặt mà không bằng lòng.

Hiện tại, không bài trừ chuyện Hà Mạnh Cường lợi dụng Lưu Vĩ Hồng còn thơ dại, muốn mượn chuyện này đạp đổ Lưu gia. Dù chỉnh không được, thì "ly gián" mối quan hệ giữa Lưu gia cùng đồng chí Nguyệt Hoa cũng đã rất tốt.

Dù sao nhóm những lão thành cách mạng đều đã già, mà đồng chí Nguyệt Hoa vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, còn là đồng chí lãnh đạo cao tầng ở trên trung ương.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:

- Cha, cha đã quá lo lắng rồi. Không phải Hạ Mạnh Cường, hắn cũng không sai khiến được con. Đây đều là chủ ý của con, bài văn cũng do một mình con viết, không có thương lượng qua với bất cứ kẻ nào.

- Vậy con…vì sao con phải làm như vậy? Con hận Lưu gia chúng ta đến vậy sao?

Lưu Thành Gia lại nổi giận.

Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:

- Cha, sao nói lời ấy? Lưu gia chẳng những là của cha, cũng là của con. Con cũng họ Lưu mà!

- Con còn biết mình cũng mang họ Lưu? Vậy tại sao con phải làm như vậy? Đối với con có chỗ nào tốt?

- Bởi vì con cảm thấy được con cần phải làm như vậy, chỉ cần là việc chính xác thì nên kiên trì!

Lưu Thành Gia quả thực bị tức giận đến mức không còn cách nào khác, quát:

- Con lập tức về đây! Lập tức! Giáp mặt nói chuyện rõ ràng với bác của con!

Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói:

- Thực xin lỗi cha, con sẽ không trở về, ít nhất hiện tại sẽ không trở về. Con cũng không cần giải thích gì với bác. Nếu như chút tính mẫn cảm chính trị như vậy mà ông ấy cũng không có, tương lai của Lưu gia giao trong tay ông ấy, chưa chắc là chuyện tốt.

- Con…con cuồng vọng!

- Cha, đừng quá sốt ruột. Chờ xem lão gia tử nói như thế nào sẽ biết. Chuyện của họ Lưu, trước mắt vẫn còn do lão gia tử quyết định.

Lưu Thành Gia tức giận đập mạnh điện thoại.

Nhìn vào ống nghe đang truyền ra thanh âm "đô đô", khóe miệng của Lưu Vĩ Hồng thoáng hiện lên vẻ tươi cười thản nhiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương