Quan Gia
-
Chương 14: Cuộc hôn nhân bất hạnh
Đường Thu Diệp thân to như tấm phản ngồi xuống ở trước mặt của Lưu Vĩ Hồng, thần tình vẫn tươi cười "hì hì".
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này, Lưu Vĩ Hồng rất nhanh đã bình tĩnh xuống, trong lòng còn cười thầm một tiếng. Không phải mình quay trở về quá khứ, cho nên thần kinh đã suy nhược rồi chứ!
Đại sự trong miệng Đường Thu Diệp nói ra, cũng có thể tính là đại sự hay sao?
Ở trong mắt nàng, con mèo nhà hàng xóm chết, đều có thể là một cái chuyện tình nghiêm trọng tột cùng.
- Chuyện lớn rồi, trong khoảng thời gian anh về nhà thăm người thân, thì trường Nông Nghiệp chúng ta và trường Công Mậu tổ chức thi đấu bóng rổ, chơi hai trận thua cả hai trận, thua với tỷ số khó có thể nhìn nổi.....Chu hiệu trưởng đích thân ra sân, kết quả bị đụng ngã, tới bây giờ vẫn còn đang uống thuốc à!
Đường Thu Diệp bắt đầu đem tin tức này phát sóng ra.
Người phụ nữ này dáng dấp cao lớn, thời gian nói chuyện cũng giống như tiếng súng máy nổ liên hồi, tiếng động thanh thúy phá lệ!
Nếu như ở kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng sẽ không mấy ưa thích cái loại tính cách này, càng không thích cái kiểu phương thức nói chuyện như thế này. Nhưng hiện giờ, hắn lại chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết. Đường Thu Diệp vừa nói chuyện, vừa chăm chú ngắm nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không hề tránh né, cái ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình của Đường Thu Diệp!
Lưu Vĩ Hồng vừa chuyển công tác đến trường Nông Nghiệp, liền ở ngay bên cạnh gian phòng của Đường Thu Diệp. Đường Thu Diệp tuy rằng đã lớn, nhưng tính tình thì vẫn đơn thuần hoạt bát, hai người thường xuyên ăn cơm cùng với nhau. Đường Thu Diệp không muốn ăn đồ khó nuốt mà nhà bếp của trường làm, bình thường nàng sẽ tự mình nấu ăn. Nàng có một cái bếp dầu nhỏ, nấu phần ăn dành cho hai người đều không thành vấn đề. Đường Thu Diệp rất hay mang theo một ít đồ khô từ trong nhà lên trường, hoặc là mấy chục trứng chim, mỗi lần đều gọi Lưu Vĩ Hồng sang ăn cơm chung.
Lưu Vĩ Hồng thì phụ trách chân chạy, xuống nhà ăn mua cơm, đôi khi cũng mua thêm một chút rau dưa!
Trừ bao nhiêu đó ra, thì Lưu Vĩ Hồng chẳng phải làm thêm gì khác nữa. Cứ vác người không sang há miệng ăn cơm, ăn cơm xong ngay cả rửa bát cũng đều không muốn làm. Hết thảy sẽ do Đường Thu Diệp thu dọn!
Đường Thu Diệp dường như cũng đem tất cả những chuyện này xem là việc thiên kinh địa nghĩa. Ở trong nhận thức mà nàng được giáo dục, đàn bà hầu hạ đàn ông cũng chính là chuyện tình đương nhiên. Chẳng quản người đàn ông kia, có phải là chồng của nàng hay không!
Thấy Lưu Vĩ Hồng cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, Đường Thu Diệp liền thản nhiên mỉm cười.
Cái dáng vẻ tươi cười này, không khỏi làm cho Lưu Vĩ Hồng hơi ngây ra một chút...!
Lấy tiêu chuẩn của người đời sau mà đánh giá, Đường Thu Diệp chưa thể nói là mười phần xinh đẹp, nhưng ngũ quan cũng đoan chính, nước da sáng bóng khỏe mạnh, chẳng qua cái miệng của nàng có điểm hơi lớn, cùng với mỹ nhân thành phần tri thức trong tương lai "lưu hành" là không thể nào so sánh bằng. Nhưng nếu nhất định phải phân loại, thì Đường Thu Diệp cũng được xem như là một hoa khôi ở dưới nông thôn! Cái làm cho Lưu Vĩ Hồng ghi nhớ sâu sắc nhất, đó chính là nụ cười của Đường Thu Diệp phi thường hồn nhiên, thậm chí còn vô tư giống như trẻ con. Mỗi khi nhìn thấy cái nụ cười thuần chân này, người ta đều sẽ cảm giác như mình vừa tắm trong một làn gió xuân, nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng....Đường Thu Diệp đã kết hôn được bốn năm thời gian rồi!
Chỉ là....nàng vẫn chưa sinh nở!
- Chu hiệu trưởng bị thương sao? Ha ha, ông ấy đúng là càng già thì càng dẻo dai!
Trầm ngâm suy tư một lúc sau, Lưu Vĩ Hồng mới thu hồi ánh mắt từ trên người của Đường Thu Diệp lại, khẽ mỉm cười nói.
Đường Thu Diệp cười hì hì đáp:
- Con người của Chu hiệu trưởng thích sĩ diện, anh cũng không phải là không biết chuyện này.
Điểm này thì đúng là sự thật!
Chu hiệu trưởng niên kỷ khoảng chừng năm mươi tuổi, rất thích chơi môn bóng rổ, nghe nói thời gian còn trẻ cũng là thành viên đội chủ lực của nhà trường. Trường Nông Nghiệp nằm cách xa nội thành, lúc ấy truyền hình còn chưa phổ biến đến nhà nhà, bởi vì Chu hiệu trưởng thích chơi môn bóng rổ, cho nên hoạt động này rất nhanh đã lưu hành một thời ở ngay trong trường Nông Nghiệp. Lưu Vĩ Hồng vừa mới đến trường công tác, tham gia chơi qua một trận xong, liền trở thành tay ném chủ lực trong đội bóng rổ của trường Nông Nghiệp.
Hắn vóc dáng cao ráo, kỹ thuật điêu luyện, thể lực sung mãn, ngay từ nhỏ đã ưa thích môn hoạt động này rồi.
Đội bóng rổ của trường Nông Nghiệp, tính trong ngành văn hóa giáo dục ở địa khu Thanh Phong, cũng được xem như là nổi danh. Thế lực mạnh ngang với trường Nông Nghiệp, chính là trường Công Mậu. Tuy thời gian thành lập ngắn hơn, nhưng trường Công Mậu lại nằm ở trong nội thành địa khu Thanh Phong. Chính bởi vì nguyên nhân này, mà trường Công Mậu có lực hấp dẫn đối với giáo viên trẻ tuổi nhiều hơn so với trường Nông Nghiệp. Lý hiệu trưởng của trường Công Mậu, cũng là người yêu thích môn bóng rổ. Những giáo viên trẻ tuổi muốn bước chân vào trường Công Mậu, trừ bỏ yêu cầu bằng cấp chính quy ra, thì còn có thêm một cái điều kiện nữa, đó chính là phải biết chơi môn bóng rổ.
Trường Công Mậu có điều kiện tốt, tất cả mọi người thi nhau chen chân vào, rất nhanh đã thành lập được một cái đội tuyển bóng rổ, danh xưng là "đánh khắp Thanh Phong vô đối thủ!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: qtruyen.net chấm c.o.m
Chu hiệu trưởng không tin cái danh xưng này, cho nên đã chủ động khiêu chiến với trường Công Mậu!
Thực lực của song phương tương đương với nhau, nên rất khó phân chia thắng bại!
Sau khi Lưu Vĩ Hồng gia nhập, tình huống liền biến đổi, đa phần trường Nông Nghiệp đều chiếm thế thượng phong. Chu hiệu trưởng rất đắc chí, thường xuyên châm biếm Lý hiệu trưởng, nói rằng ông chỉ biết mạnh miệng khoác lác. Cái gì mà "đánh khắp Thanh Phong vô đối thủ?"
Trường Nông Nghiệp chúng tôi mới là vô đối ở Thanh Phong!
Vì nguyên nhân này, Chu hiệu trưởng đối với Lưu Vĩ Hồng phải nhìn bằng con mắt khác. Thường tuyên bố là sẽ bồi dưỡng hắn trở thành giáo viên nòng cốt của nhà trường!
Trong bản sơ yếu lý lịch cá nhân của Lưu Vĩ Hồng, cũng không có ghi chép bối cảnh gia đình nhà mình. Nếu đem tên của lão gia tử nhà mình viết ra, vậy thì sẽ như thế nào? Chỉ sợ ngay cả bí thư địa khu Thanh Phong đều sẽ phải tè ra quần!
Cho nên, trong trường không có bất kỳ người nào biết rõ xuất thân lai lịch của hắn. Chu hiệu trưởng cũng chỉ xem hắn là con cháu nhà bình thường ở trên thủ đô.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng quay về nhà thăm người thân khoảng chừng mười ngày thời gian, thì trường Công Mậu thế nhưng đã lấn áp tới cửa.
Nghe Đường Thu Diệp kể, bên phía trường Công Mậu vừa có một giáo viên trẻ tuổi đến công tác, kỹ thuật chơi bóng rổ rất giỏi, so sánh cùng Lưu Vĩ Hồng cũng là tương đương. Kết quả, trường Nông Nghiệp không có Lưu Vĩ Hồng trấn thủ, cho nên đã thua liên tiếp hai trận liền. Chu hiệu trưởng vô cùng khó chịu, đã tự mình mặc áo giáp xung phong ra trận, nhưng lại bị gã thầy giáo trẻ tuổi bên phía trường Công Mậu, không có chút quan niệm "kính lão nhường trẻ", đụng cho bốn chân ngã chổng vó lên trời, bị giãn dây chằng cơ thắt lưng, mấy ngày qua phải uống thuốc và xoa bóp, thần tình nhăn nhó, có vẻ như là phi thường thống khổ!
- Mấy ngày nay, Chu hiệu trưởng đi đứng đều như vậy....
Đường Thu Diệp nói đến đoạn hưng phấn, thì nhảy xuống ghế, khom lưng, bắt chiếc tư thế đi đường của Chu hiệu trưởng ở trong phòng học. Theo sau, nàng quay đầu nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, chiếc áo sơ-mi trắng bị hai tòa nhũ phong cực đại ép chặt xuống. Lưu Vĩ Hồng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn phân nửa khối cầu đầy đặn trắng mịn phơi bày ra.
Trắng mịn và thật là lớn!
Nếu như là trước kia, Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ ngoảnh đầu đi nơi khác, mặt đỏ tai hồng. Nhưng hiện giờ thì đương nhiên là sẽ không như vậy. Kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng mặc dù chưa kết hôn, nhưng người yêu đã từng có không ít. Chuyện tình cảm nam nữ, trải qua nhiều rồi.
Nhận thấy phương hướng ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng không đúng, Đường Thu Diệp liền cười mà như không cười trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó mới cười rộ lên "khanh khách", bộ dáng như chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.
Lưu Vĩ Hồng thấy hai tòa nhũ phong trước ngực nàng căng phồng, chợt nhớ tới một câu nói đang lưu hành ở thế kỷ 21: Đàn bà ngực lớn thì não nhỏ!
Câu nói này áp dụng ở trên người của Đường Thu Diệp, có vẻ như là phi thường chuẩn xác!
- Chu hiệu trưởng cũng thiệt là...Một trận đấu thể thao mà thôi, có cần phải nghiêm trọng như vậy hay không?
Lưu Vĩ Hồng đối với hành động này của Chu hiệu trưởng, có điểm không tán thành cho lắm.
- Không phải đâu, tôi nghe nói, Chu hiệu trưởng và Lý hiệu trưởng của trường Công Mậu, đang cạnh tranh nhau đó...
Đường Thu Diệp bắt chiếc dáng đi của Chu hiệu trưởng xong, liền ngồi xuống ghế, hạ thấp giọng thần thần bí bí nói.
- Cạnh tranh cái gì?
Lưu Vĩ Hồng cũng hứng thú dò hỏi.
- Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục ah! Vị chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục trước kia của địa khu vừa mới thăng chức lên làm Phó chuyên viên. Cái ghế chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục này liền bỏ trống. Nghe nói Chu hiệu trưởng và Lý hiệu trưởng là có hy vọng ngồi vào nhất.
Nghe được chuyện này, Lưu Vĩ Hồng không khỏi giật mình!
Hiệu trưởng trường Nông Nghiệp và hiệu trưởng trường Công Mậu, luận cấp bậc thì đều là cán bộ cấp Chính Xử, cùng chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục ở địa khu là ngang bằng nhau. Nhưng luận đến thực quyền, thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Tuy rằng chơi bóng rổ thắng thua, sẽ không liên quan đến chuyện cạnh tranh cái ghế chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, nhưng Chu hiệu trưởng cũng không muốn bị hổ thẹn ở trên phương diện khí thế!
- Kỳ thật, Chu hiệu trưởng vẫn có nhiều hy vọng hơn. Bởi vì ông ấy và Lục chuyên viên ở địa khu chính là bạn học ngày trước!
Lúc này, Đường Thu Diệp lại phun ra một cái bí mật.
Lưu Vĩ Hồng có chút kỳ quái, dò hỏi:
- Làm sao mà cô biết được chuyện này?
- Chỉ nghe nói thôi, nghe cha của gã ngốc tử trong nhà tôi nói như vậy...
Đường Thu Diệp biểu tình trầm xuống, tựa hồ như không mấy cao hứng.
Chồng của Đường Thu Diệp là kẻ nhược trí, nên có biệt danh là "ngốc tử!"
Đối với cuộc hôn nhân của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng cũng biết vài phần.
Trong nhà Đường Thu Diệp, cha nàng làm bí thư chi bộ thôn ở một thôn nằm tại vùng ngoại ô thành phố Thanh Phong. Còn bên phía nhà chồng nàng thì gia thế hiển hách hơn, ít nhất ở địa khu Thanh Phong mà nói, thì cũng hơn rất nhiều người. Bố chồng của nàng đang làm cục trưởng cục Nông Nghiệp ở địa khu, trước kia còn là phó bí thư Thành ủy Thanh Phong, hàng năm thường về thôn của Đường Thu Diệp tổ chức nhóm họp, nên có mối quan hệ rất tốt cùng với cha của Đường Thu Diệp, hai ông lão cũng thường xuyên gặp nhau lai rai uống bữa rượu nhạt.
Phó bí thư Thành ủy, mỗi khi ở trước mặt Đường bí thư chi bộ thôn, thì không hề lên mặt chút nào. Trong lúc uống rượu hay than ngắn thở dài, hướng Đường bí thư chi bộ giãi bày nỗi khổ tâm ở trong lòng của mình.
Đừng thấy ở trong mắt người khác, Phó bí thư là đại cán bộ cao cao tại thượng. Liệu sẽ có nỗi khổ tâm gì, mà giãi bày cùng với một người nông dân đây chứ?
Phó bí thư đúng thật là đang có tâm bệnh!
Đó chính là cái đứa con trai út từ nhỏ bị nhược trí kia, hôm nay đã ngoài hai mươi tuổi rồi, mà còn chưa tìm được vợ. Không gia đình nào muốn đem con gái mình, gả cho một kẻ ngu ngốc, cho dù cha hắn có là Phó bí thư thì cũng không ngoại lệ. Phó bí thư cũng không thể lấy thế đè người, đi làm cái chuyện "vương lão hổ cướp dâu" được.
Trong một lần đến thăm, hai ông lão uống rượu say khướt, Phó bí thư liền bắt đầu tố khổ, ánh mắt nhìn hoài về phía Đường Thu Diệp. Đó là một ngày trong bốn năm về trước, Đường Thu Diệp vừa mới tròn mười tám tuổi, vóc dáng đang trổ mã thập phần đầy đặn, trong mười dặm tám thôn quanh đây, cũng được xưng là mỹ nhân. Chẳng qua nàng vóc dáng cao lớn, nên thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc mà thôi.
Bất quá ở nông thôn, đó chính là chuyện tốt!
Chuyện này chứng minh, Đường Thu Diệp có khả năng sinh con trai!
Vóc dáng cao lớn, khung xương chậu lớn, chắc chắn là sẽ rất mắn đẻ!
Ngoài khả năng sinh con trai ra, thì bình thường còn gánh vác được những công việc lao động chân tay, có đốt đèn lồng thì cũng khó kiếm được một người vợ như thế này ah!
Đường bí thư chi bộ đang uống cao hứng, thấy ông bạn già "thống khổ" như vậy, thì lòng đầy nhiệt huyết, vỗ ngực bùm bụp nói:
- Đại ca, chuyện của anh cũng chính là chuyện của tôi, hai anh em mình coi như là một người ah! Yên tâm, chuyện cưới vợ cho cháu nhà anh, tôi sẽ đứng ra lo liệu....Anh cảm thấy đứa con gái thứ ba nhà tôi thế nào? Nếu nhìn thấy ưng ý, anh cứ dẫn Tam muội về nhà đi thôi, cho nó làm con dâu trong nhà họ Vương các anh!
Cứ như vậy, chuyện này liền được ấn định xuống. Đường Thu Diệp còn chưa kịp thực hiện những ước mơ của thanh niên tuổi trẻ, thì đã bị gả làm vợ cho một kẻ nhược trí.
Vương phó bí thư cũng biết chuyện này là ủy khuất cho Đường Thu Diệp, nên Đường Thu Diệp vừa mới bước chân vào cửa nhà họ Vương không bao lâu, Vương bí thư liền an bài cho Đường Thu Diệp đến trường Nông Nghiệp công tác. Không làm được giáo viên cũng không sao, làm công nhân viên chức, hơn nữa đã nằm trong danh sách biên chế của nhà nước rồi.
Thành phố Thanh Phong tuy rằng chỉ là một cái đô thị cấp huyện, một phần của địa khu Thanh Phong, nhưng chút bản lĩnh này Vương phó bí thư vẫn phải có, hơn nữa còn thu xếp đúng tình hợp lý!
Con của hắn bị nhược trí, không thể an bài công tác, vất vả lắm mới cưới được vợ. Chẳng lẽ, còn không thể an bài công tác được cho người ta hay sao?
Chuyện này là không ai phản đối!
Cho nên, Lưu Vĩ Hồng mới trở thành đồng nghiệp của Đường Thu Diệp, bằng không....chỉ sợ là không có cơ hội gặp mặt nhau rồi!
Chú thích:
Trường Công Mậu: Là trường công nghiệp và công ty Mậu Dịch, vừa sản xuất vừa kiêm kinh doanh buôn bán. Những năm 80 nhà nước thường áp dụng mô hình này để gia tăng sản xuất và lao động.
Giáo ủy: Ủy ban Giáo dục quốc gia là tên gọi tiền thân của Bộ Giáo Dục ngày nay ở Trung quốc.
Chuyên viên: Chủ yếu là chức quan hành chính, do chính phủ tỉnh, khu vực tự trị như châu tự trị, địa khu, cắt cử bổ nhiệm và miễn nhiệm ở các đầu ngành. Tỉnh và trung ương sẽ không nhúng tay vào.
Và là người đứng đầu ở ngành đó.
Bình thường ở các xí nghiệp, nhà máy cũng có chức vụ này. Người giám sát hoạt động của các nhân viên trong công ty.
Đô thị cấp huyện là: Huyện cấp thị hay còn gọi là thị xã, một đơn vị hành chính ở Trung quốc, thông thường sẽ thuộc Địa cấp thị (thành phố) hay các đơn vị cấp địa khu.
Đơn vị hành chính này được lập ở đầu năm 1980, cho đến tận năm 1997 thì mới thay đổi cách gọi bằng các huyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook