Quản Gia - Kha Hải Tình
-
Chương 5
“Anh về rồi hả? Sao hôm nay về trễ vậy?”
Dương Bái Trừng nhận lấy cặp công văn cùng áo khoác của Triển Dật.
“Bái Trừng, để anh giới thiệu cho em biết bạn tốt lâu năm không gặp của anh.”
Triển Dật kéo tay Doãn Thiệu.
“Đây là Doãn Thiệu, đây là Dương Bái Trừng.” Anh vui vẻ giới thiệu bọn họ với nhau nhau.
Hai người lịch sự bắt tay.
“Tôi có gặp cậu lần nào chưa nhỉ?” Doãn Thiệu đối với Dương Bái Trừng có cảm giác rất quen thuộc.
“Ngài Doãn, chắc ngài nhận lầm người rồi, tôi chưa bao giờ gặp ngài!” Dương Bái Trừng đáp.
“Muốn làm gì? Già rồi lẩm cẩm hả? Em ấy là quản gia của tôi, tôi không cho ai chạm vào em ấy đâu.” Triển Dật ôm Dương Bái Trừng, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm người anh em của mình.
“Đồ ngốc!” Doãn Thiệu cùng Dương Bái Trừng trăm miệng một lời mắng Triển Dật.
“Mấy người cũng khi dễ tôi hả?”
Triển Dật giả bộ vô tội cúi đầu, dụi dụi vào ngực Dương Bái Trừng.
“Tránh ra! Nóng quá!” Dương Bái Trừng đẩy anh ra.
Triển Dật không vui nhìn chằm chằm Dương Bái Trừng.
“Đáng đời!” Doãn Thiệu hả hê nói.
“Tên xấu xa! Không dạy dỗ cậu một chút thì cậu không biết đang ở trên địa bàn của ai.” Triển Dật xắn tay áo, chuẩn bị dạy dỗ tên kia một chút.
“Sao nào? Muốn đánh hả, ai sợ ai chứ?” Doãn Thiệu cũng bắt đầu hoạt động gân cốt, chuẩn bị choảng nhau.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Dương Bái Trừng lập tức quát lên “Dừng lại, hai tên ngốc này!”
Dương Bái Trừng cho mỗi người một quyền, sau đó kéo bọn họ đi nấu cơm.
“Ê, A Dật, quản gia cậu gầy vậy mà khỏe gớm nhỉ?”
“Tôi cũng thấy vậy.” Triển Dật bi ai.
“Hai người đang nói gì vậy?” Dương Bái Trừng phát ra âm thanh lạnh buốt.
Triển Dật cùng Doãn Thiệu bị làm sợ đến khẩn cấp bịt miệng, tránh để bị đánh.
Sau khi dùng cơm xong, Triển Dật cùng Doãn Thiệu ngồi ở phòng khách xem tivi, Dương Bái Trừng từ phòng tắm đi ra.
“Triển Dật! Anh đưa ngài Doãn đi tắm đi!”
Hai người nghe được thanh âm của cậu, không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.
“Trời ơiiiiii!” Triển Dật hô lên, nhảy qua ghế salon, dùng tốc độ hơn cả sét đánh đem Dương Bái Trừng ôm vào lòng, để cho Dương Bái Trừng quay lưng lại phía Doãn Thiệu.
“Buông ra!” Dương Bái Trừng đỏ mặt, đẩy Triển Dật ra.
“Dù sức khỏe em tốt nhưng cũng nên mặc quần áo vào chứ!” Triển Dật oán giận
“Em không mang quần áo vào phòng tắm! Huống chi chúng ta cùng là đàn ông, bị nhìn cũng đâu có sao.”
“Nhưng anh không muốn ai nhìn thấy thân thể em hết!”
“Anh…” Dương Bái Trừng không biết nên khóc hay nên cười nhìn về phía anh, đúng là một nam nhân siêu độc chiếm.
“Hiên Hiên!”
Bên kia truyền đến thanh âm quái lạ của Doãn Thiệu.
Thanh âm kia giống như trong giấc mơ của cậu, Dương Bái Trừng kinh ngạc nhìn người kia.
“Cậu thật sự là Hiên Hiên!” Doãn Thiệu mừng như điên đi tới bên cạnh bọn họ.
“Hiên Hiên?” Triển Dật nghi ngờ nhìn Doãn Thiệu.
“Quản gia của cậu là em trai bấy lâu nay tôi tìm kiếm đó.”
“Sao cậu biết Bái Trừng là em cậu?” Triển Dật hỏi.
“Thắt lưng bên trái cậu ta đã chứng minh điều đó.”
Doãn Thiệu vươn tay, vén vạt áo phía sau lưng cho hai người kia xem ấn ký.
“Nhìn đi! Cái ấn ký hoa hồng này chính là ấn ký đặc biệt của dòng họ Doãn, cho nên cậu ấy nhất định là em trai của tôi, Doãn Thiệu Hiên.”
Nghe vậy, Dương Bái Trừng trong lòng một trận rung động.
Mặc dù viện trưởng đã từng nói với cậu, nhưng đứng trước người nhà của mình, cậu chỉ muốn trốn tránh ‘người nhà’ đã vứt bỏ mình gần ba mươi năm.
“Không! Không thể nào!” Cậu đẩy Triển Dật ra, chạy vào phòng mình, đem cửa đóng lại.
Triển Dật cùng Doãn Thiệu liền đuổi theo.
Triển Dật cật lực gõ cửa “Bái Trừng! Có việc gì từ từ nói!”
“Đi ra! Em không muốn bị quấy rầy, cho em an tĩnh một chút đi!”
Bên trong phòng truyền ra tiếng rống giận, kèm thêm âm thanh nức nở rất nhỏ.
Nghe được tiếng Dương Bái Trừng khóc, trong lòng Triển Dật như đang bị chém vài đao, khiến anh vừa thống khổ vừa khó chịu.
“Hiên Hiên….” Doãn Thiệu thử gọi.
“Thôi, để cho em ấy yên tĩnh một lát đi. Đột nhiên bị người ta nhận là người thân, bất luận là ai trong thời gian ngắn cũng không thể tiếp nhận được. Cậu kể cho tôi ngọn ngành câu chuyện được không?”
Doãn Thiệu do dự nhìn anh một cái, nhưng ngay sau đó vẫn gật đầu.
“Đi thôi, tôi đi pha cà phê, chúng ta từ từ nói chuyện, dù sao ngày mai được nghỉ, còn nhiều thời gian nói chuyện này.”
Hai người ra phòng khách, nhanh chóng đi vào câu chuyện.
Thì ra là lúc Doãn Thiệu Hiên hai tuổi, hắn cùng người thân đi chúc Tết, còn Doãn Thiệu thì đi phía sau cha mẹ, nhưng bởi vì rất nhiều người, đợi đến khi Doãn Thiệu phát hiện, Doãn Thiệu Hiên không biết đã đi đâu mất.
Người nhà họ Doãn không ngừng tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không có tung tích của cậu, cho đến khi Doãn Thiệu học cao trung, nhà hắn chuyển đi Mĩ, nên tìm kiếm mới tạm dừng.
Những năm qua, cha mẹ cùng hắn vẫn luôn tin tưởng Doãn Thiệu Hiên nhất định còn đang ở Đài Loan, cho nên hắn liền vận dùng hết lực lượng để tìm em trai thất lạc nhiều năm của mình.
Đúng là ông trời không làm khổ tâm người tốt, hắn rốt cục cũng tìm được viện trưởng của cô nhi viện mà năm đó đã nhận Thiệu Hiên, hơn nữa còn biết cậu đang làm quản gia của người bạn tốt của mình.
Thật cảm ơn trời đất! Hắn đã có thể không cần tự trách mình nữa rồi.
Sáng sớm hôm sau——
Triển Dật cầm lấy chìa khóa, mở cửa phòng Dương Bái Trừng.
Anh thấy Dương Bái Trừng cả người trong chăn, ngồi trong góc phòng ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa khô.
Triển Dật đau lòng đi về phía cậu, hôn lên đôi mắt ấy.
“Ưm… Dật?” Dương Bái Trừng mắt lim dim nhìn anh.
Triển Dật hôn lên mặt cậu vài cái, rồi chuyển đến miệng cậu.
Dương Bái Trừng ôm cổ của anh, chủ động làm sâu sắc nụ hôn này.
“A Dật! Cậu nói gì với em ấy chưa… Triển Dật! Buông em ấy ra!”
Doãn Thiệu âm thanh nổi giận vang lên, hai người đang hôn hít say đắm kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Doãn Thiệu đi tới phía trước, tách bọn họ ra.
“Đồ cầm thú! Dám tùy tiện đụng vào em ấy!” Doãn Thiệu chỉ vào mặt Triển Dật mắng, sau đó đi về phía Dương Bái Trừng, kéo cậu từ dưới sàn lên “Đi theo anh! Anh không đồng ý để em sống chung với cầm thú!”
Nói xong, liền đem Dương Bái Trừng lôi ra ngoài.
“Buông ra!”
Dương Bái Trừng giãy giụa, nhưng Doãn Thiệu nắm tay cậu rất chặt, cậu chỉ có thể bị hắn kéo đi.
Triển Dật đuổi theo “Doãn Thiệu! Buông em ấy ra!”
“Tôi không để cho em ấy cùng cậu ở chung một chỗ đâu, nhất định là cậu dụ dỗ em ấy, khiến em ấy thành đồng tính luyến ái.” Doãn Thiệu trừng Triển Dật một cái, kéo Dương Bái Trừng đi về phía cửa lớn.
“Buông tay!” Dương Bái Trừng hô to.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Triển Dật hướng Doãn Thiệu đánh một quyền, khiến hắn ngã trên mặt đất.
“Dật!”
Dương Bái Trừng lao về phía Triển Dật, ôm hắn thật chặt.
“Em…” Doãn Thiệu ngồi dậy, lau vết máu ở khóe miệng. “Thiệu Hiên! Anh nhất định sẽ đưa em về Mĩ nhận tổ tông.” Nói xong, hắn nhìn về phía Triển Dật. “Mày, Triển Dật! Mày đánh tao một cú này, tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt.”
Tiếp theo, Doãn Thiệu cầm lấy hành lý tây trang của mình rồi rời đi.
“Dật!”
Dương Bái Trừng nhìn Triển Dật.
“Không sao đâu, anh sẽ không để em đi.” Triển Dật ôm cậu, ôn nhu an ủi.
Dương Bái Trừng có chút bất an, rúc vào ngực anh.
[Dật à! Ừm... có một số việc muốn nói với cậu.] Điện thoại truyền đến thanh âm ấp úng của giám đốc.
“Giám đốc, có chuyện gì vậy? Nói năng ấp a ấp úng, không giống ngài thường ngày.” Triển Dật trả lời.
[Ừm... cậu biết tập đoàn Doãn thị hả?"]
“Biết!” Triển Dật khuôn mặt cứng đờ “Xảy ra chuyện gì?”
[Ngày hôm trước tôi nhận được cuộc điện thoại từ giám đốc bọn họ, Doãn thị muốn đầu tư cho công trình mới của chúng ta, nhưng có một điều kiện mong chúng ta phối hợp.]
“Điều kiện gì?” Triển Dật cảm thấy có một cỗ khó chịu xông lên.
[Hắn... Hắn nói nếu muốn Doãn thị đầu tư, điều kiện thứ nhất chính là giao quản gia của cậu ra, điều kiện thứ hai chính là cậu phải từ chức. Bọn họ cho tôi suy nghĩ mấy ngày, bây giờ cậu cứ ở nhà suy nghĩ thật kỹ! Nghĩ xong thì gọi cho...]
Triển Dật không đợi giám đốc nói xong, tắt điện thoại.
Thấy Triển Dật nổi giận, Dương Bái Trừng lo lắng hỏi thăm “Sao vậy? Sao lại nổi giận?”
“Không có gì đâu, đầu anh đau quá, anh về phòng nghỉ ngơi một chút.” Triển Dật không để ý tới cậu, trở về phòng của mình.
“Dật…” Dương Bái Trừng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của anh.
Không bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
“Alo, tôi là Dương Bái Trừng.”
[Cậu là Bái Trừng à? Tốt quá, tôi đang muốn nói chuyện với cậu! Phiền cậu hãy rời khỏi trưởng phòng, theo tập đoàn Doãn thị về Mĩ đi. Tình yêu của hai người chắc chắn là không có kết quả, trưởng phòng cần là một phụ nữ, cậu đang trở thành tai họa cản trở tiền đồ của anh ấy.] Đầu dây bên kia là tiếng nói của Giang Phân.
“Cô nói rõ hơn được không?” Dương Bái Trừng không hiểu nói.
[Vô tình tôi thấy trưởng phòng hôn cậu, nhất định là cậu quyến rũ anh ấy, khiến anh ấy thành đồng tính! Trưởng phòng cần phụ nữ, chứ không phải đàn ông như cậu đâu. Còn nữa, tổng giám đốc Doãn thị muốn đầu tư phần mềm máy tính cho công ty chúng tôi, nhưng cậu phải trở về Mĩ với hắn và trưởng phòng phải từ chức, hắn mới chịu ký hợp đồng. Tôi van cậu, cùng hắn đi đi! Cậu cũng nên xin hắn, đừng phá hủy tiền đồ của trưởng phòng, đáp ứng tôi được không?] Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc.
“Để tôi suy nghĩ.” Không đợi Giang Phân trả lời, cậu đã cúp máy.
Dương Bái Trừng sa sút tinh thần, gục ngã trên mặt đất.
Phải chia tay thật sao? Cậu sẽ không còn cùng Triển Dật yêu nhau nữa! Phải làm như vậy thật sao?
Cậu không muốn, ngàn lần không muốn, nhưng vì Triển Dật, cậu phải hạ quyết tâm.
Nước mắt chợt tràn ra, Dương Bái Trừng đem mặt vùi trong bàn tay mà khóc.
Khuya———
Dương Bái Trừng mở cửa phòng Triển Dật, đi vào, Triển Dật đang nằm nghỉ ngơi đưa lưng về phía cậu.
Dương Bái Trừng bò lên giường, từ phía sau ôm lấy eo Triển Dật, cả người áp sát vào lưng anh.
“Bái Trừng à?” Cảm thấy có người đụng, Triển Dật thấp giọng hỏi.
“Ừ!” Dương Bái Trừng nói.
“Anh không muốn em rời đi, bất kể nguyên nhân nào, em vĩnh viễn là quản gia của anh.” Triển Dật đưa lưng về phía cậu nói.
“Em biết.” Dương Bái Trừng nói.
“Hôm nay anh mệt lắm, anh ngủ trước.” Nói xong, Triển Dật không lên tiếng nữa.
Nghe được tiếng thở đều của Triển Dật, Dương Bái Trừng càng nhích lại gần, không để chừa một kẽ hở nào.
Đúng vậy, cậu – Dương Bái Trừng vĩnh viễn là quản gia của Triển Dật, nhưng Doãn Thiệu lại muốn cậu là Doãn Thiệu Hiên.
Vì tương lai của Triển Dật, cậu phải lấy thân phận Doãn Thiệu Hiên rời đi.
Bởi vì yêu anh, cậu hy vọng anh được vui vẻ.
Bởi vì yêu anh, cậu không muốn vì mình mà Triển Dật bị tổn thương.
Bởi vì yêu anh, cậu chỉ có thể chọn lựa rời đi
Trong tương lai cuộc sống không có cậu, cậu chỉ hy vọng rằng Triển Dật có thể nhớ được anh từng có một quản gia, làm bạn cùng anh gần mười năm, cũng yêu anh gần mười năm.
“Em yêu anh! Dật!” Dương Bái Trừng thấp giọng nhủ thầm.
Cuối cùng, cậu cũng từ từ rơi vào giấc mộng.
“SHIT!” Triển Dật dùng sức đá cửa phòng Dương Bái Trừng.
Cậu ta đi! Chỉ để một mảnh giấy rồi đi!
Người này đúng là muốn đi thì đi, muốn về thì về, bỏ mặc nơi bọn họ chung sống mười năm, cũng rời khỏi anh.
“Anh không phải đã nói là không muốn em rời đi rồi sao?” Triển Dật ngã ngồi trên mặt đất, dùng sức hét.
“Bất luận có xảy ra chuyện gì, em vẫn là quản gia của anh, cũng là… người mà anh thích nhất!” Triển Dật khóc rống.
“Vì anh không nói yêu em, nên em bỏ đi sao? Hay là em đã chán ghét cuộc sống này, muốn sống cùng người nhà? Sao em lại nhẫn tâm để lại dòng chữ ‘Em đi đây, tạm biệt!’ rồi đi chứ?” Triển Dật thống khổ lầm bầm.
“Về đi! Bái Trừng, anh yêu em, anh không thể không có em!” Triển Dật ngửa mặt lên trời kêu to, nhưng người đã đi, không có cách nào nghe lời tỏ tình đó cả.
“Ring ring ring~~”
Chuông điện thoại đánh thức Lương Hữu Thừa từ trong mộng, Giang Đình Uy ôm hắn ngủ cũng tỉnh giấc.
“Hừ, thằng nào nửa đêm gọi vậy, không gọi không sống được sao?” Lương Hữu Thừa đột nhiên tức giận, nhưng cũng phải miễn cưỡng ngồi dậy, đi về phía điện thoại.
Tay hắn đặt lên nút ‘Nghe’, hít sâu một hơi, chuẩn bị chửi thằng kia chết luôn.
Hắn cầm điện thoại, đang định chửi thì đầu dây bên kia có tiếng nói.
[Hữu Thừa, là tôi!]
“Bái Trừng? Cậu gọi tôi làm gì?” Lương Hữu Thừa không hiểu hỏi.
[Xin lỗi đã phá giấc ngủ của cậu... tôi có một việc muốn nhờ cậu.] Dương Bái Trừng giọng có chút nghẹn ngào.
“Cậu đang khóc hả? Triển Dật khi dễ cậu sao?”
Thằng cha Triển Dật đó, có phúc mà không biết hưởng, luôn làm Bái Trừng khóc lên khóc xuống, lúc đầu hắn còn muốn đem Bái Trừng cướp về làm quản gia cho mình luôn ấy chứ.
[Không phải... chuyện không phải như cậu đã nghĩ, mà là... mà là... ] Cậu chưa nói xong, trong loa đã truyền đến tiếng khóc.
“Bái Trừng… Đừng khóc nữa mà. Chuyện gì xảy ra vậy? Nói tôi nghe đi, tôi nhất định giúp cậu.” Bạn thân có chuyện như vậy, Lương Hữu Thừa rất khẩn trương, thập phần lo lắng.
Giang Đình Uy bên cạnh thấy người yêu tỏ ra lo lắng, nhanh cầm lấy tay hắn.
Đối với hành động quan tâm của Giang Đình Uy, Lương Hữu Thừa cũng cầm lấy tay hắn.
[Xin... giúp tôi chăm sóc Dật.]
“Hả? Chăm sóc Triển Dật?” Nghe được lời nhờ của bạn thân, Lương Hữu Thừa không thể tin được sờ sờ đầu “Hai người xảy ra chuyện gì vậy?”
[Cậu đừng hỏi gì hết, tôi biết yêu cầu này hơi khó, nhưng chỉ có cậu mới giúp được. Hữu Thừa, giúp tôi chăm sóc Triển Dật, khuyên hắn hãy giữ vững chức vị của mình, nhờ cậu đó!]
Dương Bái Trừng nói xong liền cúp máy, chỉ còn nghe được tiết tút tút tút.
“Alô, alô, này…. Bái Trừng!”
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lương Hữu Thừa có cảm giác một trận phong ba sắp đến
Dương Bái Trừng nhận lấy cặp công văn cùng áo khoác của Triển Dật.
“Bái Trừng, để anh giới thiệu cho em biết bạn tốt lâu năm không gặp của anh.”
Triển Dật kéo tay Doãn Thiệu.
“Đây là Doãn Thiệu, đây là Dương Bái Trừng.” Anh vui vẻ giới thiệu bọn họ với nhau nhau.
Hai người lịch sự bắt tay.
“Tôi có gặp cậu lần nào chưa nhỉ?” Doãn Thiệu đối với Dương Bái Trừng có cảm giác rất quen thuộc.
“Ngài Doãn, chắc ngài nhận lầm người rồi, tôi chưa bao giờ gặp ngài!” Dương Bái Trừng đáp.
“Muốn làm gì? Già rồi lẩm cẩm hả? Em ấy là quản gia của tôi, tôi không cho ai chạm vào em ấy đâu.” Triển Dật ôm Dương Bái Trừng, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm người anh em của mình.
“Đồ ngốc!” Doãn Thiệu cùng Dương Bái Trừng trăm miệng một lời mắng Triển Dật.
“Mấy người cũng khi dễ tôi hả?”
Triển Dật giả bộ vô tội cúi đầu, dụi dụi vào ngực Dương Bái Trừng.
“Tránh ra! Nóng quá!” Dương Bái Trừng đẩy anh ra.
Triển Dật không vui nhìn chằm chằm Dương Bái Trừng.
“Đáng đời!” Doãn Thiệu hả hê nói.
“Tên xấu xa! Không dạy dỗ cậu một chút thì cậu không biết đang ở trên địa bàn của ai.” Triển Dật xắn tay áo, chuẩn bị dạy dỗ tên kia một chút.
“Sao nào? Muốn đánh hả, ai sợ ai chứ?” Doãn Thiệu cũng bắt đầu hoạt động gân cốt, chuẩn bị choảng nhau.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Dương Bái Trừng lập tức quát lên “Dừng lại, hai tên ngốc này!”
Dương Bái Trừng cho mỗi người một quyền, sau đó kéo bọn họ đi nấu cơm.
“Ê, A Dật, quản gia cậu gầy vậy mà khỏe gớm nhỉ?”
“Tôi cũng thấy vậy.” Triển Dật bi ai.
“Hai người đang nói gì vậy?” Dương Bái Trừng phát ra âm thanh lạnh buốt.
Triển Dật cùng Doãn Thiệu bị làm sợ đến khẩn cấp bịt miệng, tránh để bị đánh.
Sau khi dùng cơm xong, Triển Dật cùng Doãn Thiệu ngồi ở phòng khách xem tivi, Dương Bái Trừng từ phòng tắm đi ra.
“Triển Dật! Anh đưa ngài Doãn đi tắm đi!”
Hai người nghe được thanh âm của cậu, không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu.
“Trời ơiiiiii!” Triển Dật hô lên, nhảy qua ghế salon, dùng tốc độ hơn cả sét đánh đem Dương Bái Trừng ôm vào lòng, để cho Dương Bái Trừng quay lưng lại phía Doãn Thiệu.
“Buông ra!” Dương Bái Trừng đỏ mặt, đẩy Triển Dật ra.
“Dù sức khỏe em tốt nhưng cũng nên mặc quần áo vào chứ!” Triển Dật oán giận
“Em không mang quần áo vào phòng tắm! Huống chi chúng ta cùng là đàn ông, bị nhìn cũng đâu có sao.”
“Nhưng anh không muốn ai nhìn thấy thân thể em hết!”
“Anh…” Dương Bái Trừng không biết nên khóc hay nên cười nhìn về phía anh, đúng là một nam nhân siêu độc chiếm.
“Hiên Hiên!”
Bên kia truyền đến thanh âm quái lạ của Doãn Thiệu.
Thanh âm kia giống như trong giấc mơ của cậu, Dương Bái Trừng kinh ngạc nhìn người kia.
“Cậu thật sự là Hiên Hiên!” Doãn Thiệu mừng như điên đi tới bên cạnh bọn họ.
“Hiên Hiên?” Triển Dật nghi ngờ nhìn Doãn Thiệu.
“Quản gia của cậu là em trai bấy lâu nay tôi tìm kiếm đó.”
“Sao cậu biết Bái Trừng là em cậu?” Triển Dật hỏi.
“Thắt lưng bên trái cậu ta đã chứng minh điều đó.”
Doãn Thiệu vươn tay, vén vạt áo phía sau lưng cho hai người kia xem ấn ký.
“Nhìn đi! Cái ấn ký hoa hồng này chính là ấn ký đặc biệt của dòng họ Doãn, cho nên cậu ấy nhất định là em trai của tôi, Doãn Thiệu Hiên.”
Nghe vậy, Dương Bái Trừng trong lòng một trận rung động.
Mặc dù viện trưởng đã từng nói với cậu, nhưng đứng trước người nhà của mình, cậu chỉ muốn trốn tránh ‘người nhà’ đã vứt bỏ mình gần ba mươi năm.
“Không! Không thể nào!” Cậu đẩy Triển Dật ra, chạy vào phòng mình, đem cửa đóng lại.
Triển Dật cùng Doãn Thiệu liền đuổi theo.
Triển Dật cật lực gõ cửa “Bái Trừng! Có việc gì từ từ nói!”
“Đi ra! Em không muốn bị quấy rầy, cho em an tĩnh một chút đi!”
Bên trong phòng truyền ra tiếng rống giận, kèm thêm âm thanh nức nở rất nhỏ.
Nghe được tiếng Dương Bái Trừng khóc, trong lòng Triển Dật như đang bị chém vài đao, khiến anh vừa thống khổ vừa khó chịu.
“Hiên Hiên….” Doãn Thiệu thử gọi.
“Thôi, để cho em ấy yên tĩnh một lát đi. Đột nhiên bị người ta nhận là người thân, bất luận là ai trong thời gian ngắn cũng không thể tiếp nhận được. Cậu kể cho tôi ngọn ngành câu chuyện được không?”
Doãn Thiệu do dự nhìn anh một cái, nhưng ngay sau đó vẫn gật đầu.
“Đi thôi, tôi đi pha cà phê, chúng ta từ từ nói chuyện, dù sao ngày mai được nghỉ, còn nhiều thời gian nói chuyện này.”
Hai người ra phòng khách, nhanh chóng đi vào câu chuyện.
Thì ra là lúc Doãn Thiệu Hiên hai tuổi, hắn cùng người thân đi chúc Tết, còn Doãn Thiệu thì đi phía sau cha mẹ, nhưng bởi vì rất nhiều người, đợi đến khi Doãn Thiệu phát hiện, Doãn Thiệu Hiên không biết đã đi đâu mất.
Người nhà họ Doãn không ngừng tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không có tung tích của cậu, cho đến khi Doãn Thiệu học cao trung, nhà hắn chuyển đi Mĩ, nên tìm kiếm mới tạm dừng.
Những năm qua, cha mẹ cùng hắn vẫn luôn tin tưởng Doãn Thiệu Hiên nhất định còn đang ở Đài Loan, cho nên hắn liền vận dùng hết lực lượng để tìm em trai thất lạc nhiều năm của mình.
Đúng là ông trời không làm khổ tâm người tốt, hắn rốt cục cũng tìm được viện trưởng của cô nhi viện mà năm đó đã nhận Thiệu Hiên, hơn nữa còn biết cậu đang làm quản gia của người bạn tốt của mình.
Thật cảm ơn trời đất! Hắn đã có thể không cần tự trách mình nữa rồi.
Sáng sớm hôm sau——
Triển Dật cầm lấy chìa khóa, mở cửa phòng Dương Bái Trừng.
Anh thấy Dương Bái Trừng cả người trong chăn, ngồi trong góc phòng ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa khô.
Triển Dật đau lòng đi về phía cậu, hôn lên đôi mắt ấy.
“Ưm… Dật?” Dương Bái Trừng mắt lim dim nhìn anh.
Triển Dật hôn lên mặt cậu vài cái, rồi chuyển đến miệng cậu.
Dương Bái Trừng ôm cổ của anh, chủ động làm sâu sắc nụ hôn này.
“A Dật! Cậu nói gì với em ấy chưa… Triển Dật! Buông em ấy ra!”
Doãn Thiệu âm thanh nổi giận vang lên, hai người đang hôn hít say đắm kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Doãn Thiệu đi tới phía trước, tách bọn họ ra.
“Đồ cầm thú! Dám tùy tiện đụng vào em ấy!” Doãn Thiệu chỉ vào mặt Triển Dật mắng, sau đó đi về phía Dương Bái Trừng, kéo cậu từ dưới sàn lên “Đi theo anh! Anh không đồng ý để em sống chung với cầm thú!”
Nói xong, liền đem Dương Bái Trừng lôi ra ngoài.
“Buông ra!”
Dương Bái Trừng giãy giụa, nhưng Doãn Thiệu nắm tay cậu rất chặt, cậu chỉ có thể bị hắn kéo đi.
Triển Dật đuổi theo “Doãn Thiệu! Buông em ấy ra!”
“Tôi không để cho em ấy cùng cậu ở chung một chỗ đâu, nhất định là cậu dụ dỗ em ấy, khiến em ấy thành đồng tính luyến ái.” Doãn Thiệu trừng Triển Dật một cái, kéo Dương Bái Trừng đi về phía cửa lớn.
“Buông tay!” Dương Bái Trừng hô to.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Triển Dật hướng Doãn Thiệu đánh một quyền, khiến hắn ngã trên mặt đất.
“Dật!”
Dương Bái Trừng lao về phía Triển Dật, ôm hắn thật chặt.
“Em…” Doãn Thiệu ngồi dậy, lau vết máu ở khóe miệng. “Thiệu Hiên! Anh nhất định sẽ đưa em về Mĩ nhận tổ tông.” Nói xong, hắn nhìn về phía Triển Dật. “Mày, Triển Dật! Mày đánh tao một cú này, tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt.”
Tiếp theo, Doãn Thiệu cầm lấy hành lý tây trang của mình rồi rời đi.
“Dật!”
Dương Bái Trừng nhìn Triển Dật.
“Không sao đâu, anh sẽ không để em đi.” Triển Dật ôm cậu, ôn nhu an ủi.
Dương Bái Trừng có chút bất an, rúc vào ngực anh.
[Dật à! Ừm... có một số việc muốn nói với cậu.] Điện thoại truyền đến thanh âm ấp úng của giám đốc.
“Giám đốc, có chuyện gì vậy? Nói năng ấp a ấp úng, không giống ngài thường ngày.” Triển Dật trả lời.
[Ừm... cậu biết tập đoàn Doãn thị hả?"]
“Biết!” Triển Dật khuôn mặt cứng đờ “Xảy ra chuyện gì?”
[Ngày hôm trước tôi nhận được cuộc điện thoại từ giám đốc bọn họ, Doãn thị muốn đầu tư cho công trình mới của chúng ta, nhưng có một điều kiện mong chúng ta phối hợp.]
“Điều kiện gì?” Triển Dật cảm thấy có một cỗ khó chịu xông lên.
[Hắn... Hắn nói nếu muốn Doãn thị đầu tư, điều kiện thứ nhất chính là giao quản gia của cậu ra, điều kiện thứ hai chính là cậu phải từ chức. Bọn họ cho tôi suy nghĩ mấy ngày, bây giờ cậu cứ ở nhà suy nghĩ thật kỹ! Nghĩ xong thì gọi cho...]
Triển Dật không đợi giám đốc nói xong, tắt điện thoại.
Thấy Triển Dật nổi giận, Dương Bái Trừng lo lắng hỏi thăm “Sao vậy? Sao lại nổi giận?”
“Không có gì đâu, đầu anh đau quá, anh về phòng nghỉ ngơi một chút.” Triển Dật không để ý tới cậu, trở về phòng của mình.
“Dật…” Dương Bái Trừng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của anh.
Không bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
“Alo, tôi là Dương Bái Trừng.”
[Cậu là Bái Trừng à? Tốt quá, tôi đang muốn nói chuyện với cậu! Phiền cậu hãy rời khỏi trưởng phòng, theo tập đoàn Doãn thị về Mĩ đi. Tình yêu của hai người chắc chắn là không có kết quả, trưởng phòng cần là một phụ nữ, cậu đang trở thành tai họa cản trở tiền đồ của anh ấy.] Đầu dây bên kia là tiếng nói của Giang Phân.
“Cô nói rõ hơn được không?” Dương Bái Trừng không hiểu nói.
[Vô tình tôi thấy trưởng phòng hôn cậu, nhất định là cậu quyến rũ anh ấy, khiến anh ấy thành đồng tính! Trưởng phòng cần phụ nữ, chứ không phải đàn ông như cậu đâu. Còn nữa, tổng giám đốc Doãn thị muốn đầu tư phần mềm máy tính cho công ty chúng tôi, nhưng cậu phải trở về Mĩ với hắn và trưởng phòng phải từ chức, hắn mới chịu ký hợp đồng. Tôi van cậu, cùng hắn đi đi! Cậu cũng nên xin hắn, đừng phá hủy tiền đồ của trưởng phòng, đáp ứng tôi được không?] Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc.
“Để tôi suy nghĩ.” Không đợi Giang Phân trả lời, cậu đã cúp máy.
Dương Bái Trừng sa sút tinh thần, gục ngã trên mặt đất.
Phải chia tay thật sao? Cậu sẽ không còn cùng Triển Dật yêu nhau nữa! Phải làm như vậy thật sao?
Cậu không muốn, ngàn lần không muốn, nhưng vì Triển Dật, cậu phải hạ quyết tâm.
Nước mắt chợt tràn ra, Dương Bái Trừng đem mặt vùi trong bàn tay mà khóc.
Khuya———
Dương Bái Trừng mở cửa phòng Triển Dật, đi vào, Triển Dật đang nằm nghỉ ngơi đưa lưng về phía cậu.
Dương Bái Trừng bò lên giường, từ phía sau ôm lấy eo Triển Dật, cả người áp sát vào lưng anh.
“Bái Trừng à?” Cảm thấy có người đụng, Triển Dật thấp giọng hỏi.
“Ừ!” Dương Bái Trừng nói.
“Anh không muốn em rời đi, bất kể nguyên nhân nào, em vĩnh viễn là quản gia của anh.” Triển Dật đưa lưng về phía cậu nói.
“Em biết.” Dương Bái Trừng nói.
“Hôm nay anh mệt lắm, anh ngủ trước.” Nói xong, Triển Dật không lên tiếng nữa.
Nghe được tiếng thở đều của Triển Dật, Dương Bái Trừng càng nhích lại gần, không để chừa một kẽ hở nào.
Đúng vậy, cậu – Dương Bái Trừng vĩnh viễn là quản gia của Triển Dật, nhưng Doãn Thiệu lại muốn cậu là Doãn Thiệu Hiên.
Vì tương lai của Triển Dật, cậu phải lấy thân phận Doãn Thiệu Hiên rời đi.
Bởi vì yêu anh, cậu hy vọng anh được vui vẻ.
Bởi vì yêu anh, cậu không muốn vì mình mà Triển Dật bị tổn thương.
Bởi vì yêu anh, cậu chỉ có thể chọn lựa rời đi
Trong tương lai cuộc sống không có cậu, cậu chỉ hy vọng rằng Triển Dật có thể nhớ được anh từng có một quản gia, làm bạn cùng anh gần mười năm, cũng yêu anh gần mười năm.
“Em yêu anh! Dật!” Dương Bái Trừng thấp giọng nhủ thầm.
Cuối cùng, cậu cũng từ từ rơi vào giấc mộng.
“SHIT!” Triển Dật dùng sức đá cửa phòng Dương Bái Trừng.
Cậu ta đi! Chỉ để một mảnh giấy rồi đi!
Người này đúng là muốn đi thì đi, muốn về thì về, bỏ mặc nơi bọn họ chung sống mười năm, cũng rời khỏi anh.
“Anh không phải đã nói là không muốn em rời đi rồi sao?” Triển Dật ngã ngồi trên mặt đất, dùng sức hét.
“Bất luận có xảy ra chuyện gì, em vẫn là quản gia của anh, cũng là… người mà anh thích nhất!” Triển Dật khóc rống.
“Vì anh không nói yêu em, nên em bỏ đi sao? Hay là em đã chán ghét cuộc sống này, muốn sống cùng người nhà? Sao em lại nhẫn tâm để lại dòng chữ ‘Em đi đây, tạm biệt!’ rồi đi chứ?” Triển Dật thống khổ lầm bầm.
“Về đi! Bái Trừng, anh yêu em, anh không thể không có em!” Triển Dật ngửa mặt lên trời kêu to, nhưng người đã đi, không có cách nào nghe lời tỏ tình đó cả.
“Ring ring ring~~”
Chuông điện thoại đánh thức Lương Hữu Thừa từ trong mộng, Giang Đình Uy ôm hắn ngủ cũng tỉnh giấc.
“Hừ, thằng nào nửa đêm gọi vậy, không gọi không sống được sao?” Lương Hữu Thừa đột nhiên tức giận, nhưng cũng phải miễn cưỡng ngồi dậy, đi về phía điện thoại.
Tay hắn đặt lên nút ‘Nghe’, hít sâu một hơi, chuẩn bị chửi thằng kia chết luôn.
Hắn cầm điện thoại, đang định chửi thì đầu dây bên kia có tiếng nói.
[Hữu Thừa, là tôi!]
“Bái Trừng? Cậu gọi tôi làm gì?” Lương Hữu Thừa không hiểu hỏi.
[Xin lỗi đã phá giấc ngủ của cậu... tôi có một việc muốn nhờ cậu.] Dương Bái Trừng giọng có chút nghẹn ngào.
“Cậu đang khóc hả? Triển Dật khi dễ cậu sao?”
Thằng cha Triển Dật đó, có phúc mà không biết hưởng, luôn làm Bái Trừng khóc lên khóc xuống, lúc đầu hắn còn muốn đem Bái Trừng cướp về làm quản gia cho mình luôn ấy chứ.
[Không phải... chuyện không phải như cậu đã nghĩ, mà là... mà là... ] Cậu chưa nói xong, trong loa đã truyền đến tiếng khóc.
“Bái Trừng… Đừng khóc nữa mà. Chuyện gì xảy ra vậy? Nói tôi nghe đi, tôi nhất định giúp cậu.” Bạn thân có chuyện như vậy, Lương Hữu Thừa rất khẩn trương, thập phần lo lắng.
Giang Đình Uy bên cạnh thấy người yêu tỏ ra lo lắng, nhanh cầm lấy tay hắn.
Đối với hành động quan tâm của Giang Đình Uy, Lương Hữu Thừa cũng cầm lấy tay hắn.
[Xin... giúp tôi chăm sóc Dật.]
“Hả? Chăm sóc Triển Dật?” Nghe được lời nhờ của bạn thân, Lương Hữu Thừa không thể tin được sờ sờ đầu “Hai người xảy ra chuyện gì vậy?”
[Cậu đừng hỏi gì hết, tôi biết yêu cầu này hơi khó, nhưng chỉ có cậu mới giúp được. Hữu Thừa, giúp tôi chăm sóc Triển Dật, khuyên hắn hãy giữ vững chức vị của mình, nhờ cậu đó!]
Dương Bái Trừng nói xong liền cúp máy, chỉ còn nghe được tiết tút tút tút.
“Alô, alô, này…. Bái Trừng!”
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lương Hữu Thừa có cảm giác một trận phong ba sắp đến
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook