Quân Cưới
-
Chương 71: Cao Mẫn
Nghĩ tới đây, Hàn Mai lập tức kể chuyện gặp phải Cao Tuấn cho Triệu Kiến Quốc nghe, cũng nói cho anh biết phỏng đoán của cô.
Triệu Kiến Quốc nghe vợ nói thì nhăn mày lại, từ mấy ngày trước anh đã biết bệnh tình của ông cụ Cao gia trở nên nguy kịch nên được đưa tới bệnh viện rồi, sáng sớm hôm nay lúc anh đi mua điểm tâm thì nghe người ta nói bốn giờ sáng nay ông ta đã qua đời, như vậy, xem ra người của Cao gia xuất hiện ở đây cũng không phải là bày mưu từ trước, vợ anh gặp Cao Tuấn chỉ là do trùng hợp, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng sau khi gặp vợ anh, Cao Tuấn nổi lên ý xấu nên mới ôm con trai của anh đi. Đừng thấy dáng dấp hắn ta thư sinh, văn vẻ mà coi thường, một khi làm chuyện xấu thì hắn không hề nương tay chút nào, không ít người đã bị hắn hại cho tan cửa nát nhà, công ty thì bị phá sản, ngay cả Hồng Viễn cũng suýt nữa cũng thua trên tay hắn. Lần này Cao thị không quật ngã được Hồng Viễn, sau này muốn động tay động chân chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều, dù sao cơ nghiệp của Hồng Viễn cũng đã trải qua được mấy đời, quan hệ với các giới khác đều không phải là giả. Nghe nói gần đây đã có người âm thầm tiến hành điều tra Cao thị, có điều vẫn chưa tra ra được cái gì mà thôi. Mặc dù anh chưa từng nghĩ sẽ báo thù Cao gia, vì dù sao tất cả cũng đều là ân oán của đời trước, người đáng chết cũng đã chết rồi, nhưng nếu như Cao gia tiếp tục trêu chọc anh, tổn thương vợ con của anh, vậy anh sẽ không để yên cho bọn họ nữa, có khối người muốn thu thập Cao gia, tính cả anh vào chỉ là thêm một người mà thôi.
Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc cùng nhau chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng còn chưa đến nơi thì gặp một y tá đang vội vã đi xuống ở cầu thang.
“Mai… Chị Mai Tử.. Đợi đã…” Y tá chạy gấp đến nỗi thở không ra hơi, lời nói ra cũng không hoàn chỉnh được.
Hàn Mai vừa nhìn liền nhận ra là y tá chăm sóc cô lúc cô ở trong phòng sinh, sau này mới biết y tá này tên là Vương Lâm. Khi vừa phát hiện ra không thấy Tiểu Nghị đâu, có mấy y tá quen biết chủ động đi tìm giúp cô, Vương Lâm chính là một người trong số đó. Cô ấy gấp như vậy, lẽ nào là có tin tức của Tiểu Nghị rồi?
“Có... Tiểu Nghị bị một cô gái ôm lên tầng thượng rồi…”
Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc nghe xong, không nói câu nào liền lập tức chạy lên tầng thượng. Có điều Triệu Kiến Quốc dù sao cũng thường xuyên tập luyện, Hàn Mai không thể so sức lực với anh được, hơn nữa anh cũng không biết tình huống cụ thể trên tầng thượng ra sao, có nguy hiểm hay không, anh cũng biết muốn ngăn cản vợ anh đi lên là không thể, nhưng ít ra cũng phải để anh đi lên thăm dò trước.
Hàn Mai thấy Triệu Kiến Quốc chạy vụt lên trên thì càng thêm ra sức dưới chân, con trai cô ngàn vạn lần không thể có chuyện gì, nếu không cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Trên tầng thượng của bệnh viện, một cô gái ngồi trên lan can bằng xi măng, nhìn cô ta cũng không lớn tuổi lắm, có lẽ khoảng 24-25 tuổi. Tóc dài xõa xuống ngang eo, che khuất nửa gương mặt nên không thấy rõ diện mạo của cô ta, trong tay cô ta đang ôm một bé trai đang ngủ say, mắt nhìn phương xa, miệng lặng lẽ lẩm bẩm cái gì đó; mà phía sau cô ta, cách đó không xa, một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng đang cố gắng từ từ đến gần cô ta. Triệu Kiến Quốc lên đến nơi thì nhìn thấy một cảnh như vậy.
Cao Tuấn tận lực giảm nhẹ bước chân của mình, cẩn thận từng li từng tí một, lúc hắn chỉ còn cách cô gái kia có mấy bước chân thì cô ta đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Cao Tuấn đứa sau lưng mình, trong nháy mắt giống như bị kích thích cực lớn, gào lên, “Anh không được qua đây! Còn tới nữa em sẽ lập tức nhảy xuống!”
“Tiểu Mẫn, em bình tĩnh một chút! Chuyện gì cũng có thể thương lượng, ngàn vạn lần không được làm chuyện ngu xuẩn!”
“Anh lùi về phía sau! Mau lùi về phía sau! Bảo anh lùi về phía sau, anh có nghe thấy không?”
“Được được được! Anh lùi về phía sau!” Cao Tuấn thấy cô ta quá mức kích động thì không tiện kích thích cô ta thêm nữa, đành phải lùi về sau mười mấy thước.
Chỗ Triệu Kiến Quốc đứng vừa đúng có thể nhìn rõ bộ dạng của cô gái kia, mặt trái xoan, mắt to, nhìn có vẻ thùy mị, anh nhìn chằm chằm vào mặt của cô ta hồi lâu, có cảm giác như đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Cao gia? Tiểu Mẫn? Phải rồi! Chính là nữ sinh cấp 3 được anh cứu vào mấy năm trước, Cao Mẫn! Đúng thế, cô ta là con gái của Hà Vân, em gái của Cao Tuấn!
Mặc kệ anh em bọn họ ở đó diễn tuồng, trước hết cứu con trai anh mới là việc quan trọng. Quyết định xong, Triệu Kiến Quốc lặng lẽ tới cuối lan can bên kia, ngồi xổm xuống, lưng dán vào mép tường, từ từ di chuyển tới gần Cao Mẫn.
Thấy Cao Mẫn hình như đã bình tĩnh lại, Cao Tuấn lại tiếp tục khuyên nhủ, “Tiểu Mẫn, ngoan, em xuống đây trước đã, em muốn gì anh trai cũng đồng ý với em, đi xuống trước đã…”
“Anh gạt người!”
“Anh gạt em lúc nào chứ, ngoan, đi xuống trước đã, ngồi trên đó rất nguy hiểm!”
“Em không muốn đi Đức! Em không có bệnh!”
“Được được được… Chúng ta không đi Đức, Tiểu Mẫn của chúng ta rất tốt, không có bệnh, rất khỏe mạnh…”
“Anh lại gạt em, anh muốn lén đưa em tới Đức, ba cũng đi rồi, các người đều không muốn em! Em không muốn! Em không muốn bị giam trong phòng, em không muốn….” Cao Mẫn càng nói càng trở nên kích động, buông tay đang nắm lan can ra, không ngừng vung vẩy, một tay khác cũng chỉ hờ hững ôm đứa bé trong ngực.
“Không cần!” Hàn Mai vừa chạy lên đã nhìn thấy cô gái kia hờ hững ôm con trai của mình trong tay, mắt thấy cô ta sắp ngã xuống đến nơi rồi thì bật thốt lên.
Cao Mẫn thấy rõ người tới là ai thì trong mắt dâng lên lửa ghen tỵ, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Mai, một chút cũng không còn vẻ đáng thương, uất ức như lúc nói chuyện với Cao Tuấn nữa.
Hàn Mai rùng mình một cái, cô gái này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết. Nhưng Hàn Mai không cho phép bản thân mình hèn nhát, bây giờ cô là một người mẹ, bảo vệ con của mình là thiên chức của cô, “Rốt cuộc cô muốn gì? Mau trả con trai lại cho tôi.”
“Thương tâm sao? Sợ sao?” Cao Mẫn nói xong thì nghiêng đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, “Tôi muốn cho cô nếm thử tư vị này một chút! Không phải là cô rất lợi hại sao? Đến đây! Con trai của cô đang ở trong tay tôi, tôi muốn cô tận mắt nhìn nó chết đi nhưng không làm được gì! Ha ha ha….”
Hàn Mai cắn răng nghiến lợi mắng, “Cái người điên này! Cô…” Lúc cô đang định nói tiếp thì có cảm giác bị người khác kéo tay, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Cao Tuấn, không biết hắn đã ở phía sau cô từ lúc nào, còn đang kéo tay cô rất chặt.
Cao Tuấn dựa sát vào sau lưng Hàn Mai, lại gần tai của cô, dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nói chuyện, “Đừng kích thích nó nữa! Con bé có bệnh tâm thần, không thể chịu nhiều kích thích được, cô còn nói nữa thì chỉ sợ không giữ được con trai cô nữa đâu!”
“Cô ta là em gái của anh?” Hàn Mai nhìn Cao Mẫn, rồi lại nhìn Cao Tuấn, quả thật hai người có chút giống nhau, cô còn nhớ rõ ngày đó Cao lão tiên sinh cũng đã nói Hà Vân sinh con trai ở nước ngoài, sau khi về nước mới sinh con gái, tính toán tuổi tác thì không sai. Hơn nữa, cái bà Hà Vân kia có bệnh tâm thần di truyền đúng không? Còn là truyền nữ không truyền nam, cô gái trước mặt này hoàn toàn có vấn đề về tinh thần, không phải chỉ là trùng hợp được. Nghĩ tới đây, Hàn Mai có thể khẳng định người đáng ghét đang ôm con trai của cô kia chính là con gái của Hà Vân, em gái của Cao Tuấn.
Cao Tuấn không trả lời, coi như là chấp nhận.
Hàn Mai thầm mắng trong lòng, Cao gia thật đúng là toàn người điên!
Cao Mẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Mai, lâu sau mới lên tiếng, “Tôi không nhìn ra cô có điểm gì hơn tôi mà có thể có được Triệu Kiến Quốc! Cô có biết tôi thích anh ấy bao nhiêu năm rồi không? Từ khi anh ấy đỡ một viên đạn thay tôi, tôi liền thề cả đời này nhất định phải làm vợ của anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy.” Cao Mẫn đưa tay lên vuốt sơi dây chuyền trên cổ, mắt nhìn ra phương xa, trong mắt là dịu dàng nồng nàn khó tan, giờ phút này khuôn mặt vốn tái nhợt lại hiện lên tia ửng hồng nhàn nhạt, giống như đang nhớ lại chuyện rất ngọt ngào đã trải qua.
Hàn Mai chú ý nhìn sợi dây chuyền kia, khi cô thấy mảnh vỏ đạn màu vàng thì không tự chủ mà nhíu mày lại.
Cao Mẫn thấy Hàn Mai nhìn vào cổ mình cùng biến hóa trên mặt của cô thì hả hê nói, “Cô không biết đúng không? Chồng cô vì tôi mà đỡ một viên đạn đấy! Chính là cái này.” Nói xong còn cực kỳ phách lối giơ vỏ đạn trong tay lên.
Triệu Kiến Quốc vừa lặng yên đến gần Cao Mẫn, vừa kêu khổ trong lòng, có phải là anh cứu lầm người rồi không? Sau khi về nhà sợ rằng vợ anh sẽ dùng đại hình mà hầu hạ anh mất!
Hàn Mai bực bội trong lòng nhưng lại không dám nói ra, chỉ sợ sẽ kích thích đến bà điên kia, dù sao con trai cô vẫn còn ở trên tay cô ta.
Thành công thấy lửa giận trong mắt Hàn Mai, Cao Mẫn lại tiếp tục nói, “Anh ấy ngay cả mạng cũng không cần cản viên đạn kia lại! Lúc đó, anh ấy nằm ở trên người tôi, ôm tôi rất chặt, anh ấy bị chảy máu nhưng cũng không hề để ý tới, mà chỉ lo bảo hộ tôi chặt chẽ dưới thân! Cô nói xem, một người đàn ông như vậy không đáng để tôi yêu sao?” Mặc dù là câu hỏi nhưng Cao Mẫn lại dùng giọng khẳng định để nói ra.
Triệu Kiến Quốc cẩn thận di chuyển từng bước đến ngay phía dưới Cao Mẫn, nghe thấy cô ta nói những lời đó thì càng thêm đen mặt, anh thấy không chỉ tinh thần của cô có vấn đề mà đầu óc cô ta cũng không bình thường nốt. Trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi! Không cần biết là ai, dưới tình huống đó, chỉ cần là người thì anh nhất định sẽ cứu, đây là trách nhiệm của quân nhân!
“Lần đó anh ấy nằm viện hơn một tháng, là tôi ở bên cạnh chăm sóc anh ấy chứ không phải cô, chúng tôi gặp nhau trước, tôi cũng có thể sinh con cho anh ấy, chăm sóc anh ấy mỗi ngày! Đều tại cô! Tại sao cô lại xuất hiện?!..”
Cao Mẫn nói tới đây thì bắt đầu có chút không bình thường, Hàn Mai phát hiện ra mắt của ta trợn lên, con ngươi cũng phóng đại, trên trán nổi gân xanh, cơ mặt cũng bắt đầu vặn vẹo. Không biết là vì cô ta nói chuyện quá lớn tiếng, hay là vì cô ta dùng quá nhiều sức mà đứa bé trong ngực cô ta bắt đầu oa oa khóc lớn.
Nghe thấy tiếng khóc của con, lòng của Hàn Mai cũng vút lên, chỉ hận không thể lập tức xông tới cho cô gái kia hai bạt tai, rốt cuộc cô đã làm gì mà đứa bé đang ngủ lại khóc lớn như vậy?
Cao Tuấn đã quá quen thuộc với bộ dạng này của Cao mẫn, mỗi lần em gái hắn phát bệnh đều có bộ dáng như vậy, không biết hôm nay con bé sẽ náo loạn đến mức nào đây! Cha hắn vừa mới đi, hiện tại Cao gia đang loạn thành một đống, nếu người em gái hắn yêu thương từ nhỏ gây ra thêm chuyện gì nữa thì thực sự là nhức đầu.
Cao Mẫn càng mắng càng kích động, càng mắng càng hưng phấn, cho đến khi nghe thế tiếng trẻ con khóc mới ngừng lại, ngơ ngác nhìn đứa bé, “Triệu ca ca…..”
Triệu Kiến Quốc ngừng thở, tưởng rằng mình đã bị phát hiện, nhưng đợi vài phút vẫn không thấy có động tĩnh nào khác thường.
Hóa ra là Cao Mẫn thấy đứa bé trong ngực mình rất giống Triệu Kiến Quốc, xuyên thấu qua đứa bé đang khóc mà nhìn thấy Triệu Kiến Quốc, nên mới bật thốt lên.
Cao Mẫn duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt đứa bé, lỗ mũi, miệng, trong lòng lại ảo tưởng tới một người đàn ông có ngũ quan tương tự, “Thật là giống! nói xong lại nhíu mày lại, “Đáng tiếc không phải là con của tôi và anh ấy!” Chán ghét liếc nhìn đứa bé trong tay, không nguyện nhìn nhiều hơn nữa, lập tức buông tay ra, trong nháy mắt trước ngực trở nên trống không.
“Không!!!” Hàn Mai sợ đến mức gan mật đều vỡ, lao nhanh tới, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên không kịp nữa, cô cứ như vậy trơ mắt nhìn con trai mình rơi xuống.
Triệu Kiến Quốc ngồi ở mép tường bên ngoài lan can, chờ đúng thời cơ, lúc Cao Mẫn buông tay ra, trong nháy mắt đứa bé rơi xuống chính xác đỡ được con trai, đứng lên, từ bên ngoài nhảy vào trong lan can, vững vàng đứng trên mặt đất, một loạt động tác hoàn mỹ lưu loát, không chút thừa thãi nào.
Trong thời gian cực ngắn, Hàn Mai trải qua cả đại bi lẫn đại hỉ, hiện tại cô không biết phải khóc hay là phải cười thì mới đúng, trên mặt tràn đầy thỏa mãn, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô chạy nhanh tới chỗ chồng và con trai, nhận lấy con trai trong tay anh, hết hôn rồi lại hôn lên mặt cậu bé.
“Cám ơn anh, Kiến Quốc! Cám ơn anh….” Hàn Mai chỉ có thể không ngừng lặp lại câu cám ơn, chỉ hôn con trai khiến cô cảm thấy còn chưa đủ, lại bước lên, nhón chân, kéo cổ Triệu Kiến Quốc xuống, hôn loạn lên mặt anh.
“Không sao… Không sao…” Đứa ngốc này, làm sao anh có thể để con trai của hai người gặp nguy hiểm chứ? Triệu Kiến Quốc cưng chiều nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vươn tay ôm cả hai mẹ con vào trong lòng, hôn lên trán Hàn Mai, an ủi.
Lúc Cao Tuấn chưa được năm tuổi thì mẹ đã qua đời, cha hắn vì bận chuyện công ty nên cũng không có nhiều thời gian ở nhà với hai anh em hắn, cho nên từ nhỏ hai anh em hắn cũng không cảm thụ được bao nhiêu tình thương của cha mẹ, hoặc là sự ấm áp của gia đình. Nhìn gia đình người ta như vậy, cảm giác ấm áp này khiến hắn thấy rất hâm mộ.
Nhưng Cao Mẫn lại không thấy như vậy, thấy Triệu Kiến Quốc tràn đầy yêu thương và cưng chiều nhìn Hàn Mai thì ghen tỵ tới cực điểm, cô ta vẫn tự thuyết phục mình là Triệu Kiến Quốc yêu mình, chỉ là vì côta rời đi đúng lúc nên Hàn Mai mới có cơ hội chen vào, chỉ cần không có Hàn Mai thì nhất định Triệu Kiến Quốc sẽ yêu cô ta, tất cả đều là do lỗi của Hàn Mai!
“Triệu ca ca…” Cao Mẫn thay đổi biểu tình, không còn vẻ mặt oán hận Hàn Mai nữa mà ôn nhu gọi một tiếng.
Triệu Kiến Quốc lười không muốn để ý đến cô ta, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục ôm vợ mình an ủi.
“Triệu ca ca…” Cao Mẫn thấy Triệu Kiến Quốc không có phản ứng, trong lòng không phụ, thầm nghĩ nhất định là do anh không nghe thấy, lại gọi tiếp một tiếng nữa.
Triệu Kiến Quốc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô ta, chờ xem cô ta muốn nói cái gì.
“Triệu ca ca! Anh còn nhớ em hay không, em là Mẫn Mẫn đây! Anh xem, đây là viên đạn trên vai trái của anh, em vẫn giữ lại…” Cao Mẫn thấy rốt cuộc Triệu Kiến Quốc cũng có phản ứng thì vô cùng hưng phấn, tự động bỏ qua ánh mắt chán ghét của anh.
“Đủ rồi, năm đó tôi cứu cô bởi vì tôi là một người lính, trong tình huống đó, là ai thì tôi cũng cứu! Không có nguyên nhân khác!” Triệu Kiến Quốc không muốn có quá nhiều dây dưa với người điên này, dù sao Cao gia cũng không trụ được bao lâu nữa, sẽ có người thay anh thu thập bọn họ!
“Không! Không thể nào! Anh yêu em, vì em mà ngay cả tính mạng anh cũng không cần, làm sao anh có thể không yêu em được?” Cao Mẫn không chịu tiếp nhận sự thật, vẫn một mình chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân.
Triệu Kiến Quốc cũng không nhiều lời với cô ta nữa, nhìn Cao Tuấn một cái thật sâu liền ôm Hàn Mai đi xuống lầu.
“Anh đừng đi! Anh quay lại! Triệu Kiến Quốc, anh mau quay lại…Anh có tin tôi sẽ chết ngay bây giờ cho anh xem không?” Cao Mẫn nảy sinh ác độc, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn quát lên.
“Tiểu Mẫn, em bình tĩnh một chút, đi xuống trước đã, có lời gì thì nói sau… Nghe lời anh trai.. đi xuống…” Cao Tuấn biết lần này em gái hắn thật sự là bị kích động, sợ đến mức biến sắc, vừa trì hoãn dời đi lực chú ý của Cao Mẫn, vừa từ từ đến gần.
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai đi xuống, không hề quay đầu lại, lấy cái chết để ép buộc, đối phó với người thực sự quan tâm tới cô ta mới có tác dụng, muốn uy hiếp Triệu Kiến Quốc anh ư? Buồn cười!
Dọc theo đường đi, Hàn Mai đều ôm con trai bảo bối thật chặt, trên mặt cười tươi như hoa.
Triệu Kiến Quốc vội vã làm xong thủ tục, liền đưa vợ con ra khỏi bệnh viện. Ba người vừa đi tới cổng chính của bệnh viện thì ở sau lưng vang lên lên một tiếng “Phanh” thật lớn, là tiếng của vật nặng rơi xuống đất, sau đó là tiếng thét chói tai vang lên khắp sân bệnh viện.
Hàn Mai không chút suy nghĩ, theo bản năng quay đầu lại.
“Đừng nhìn!” Triệu Kiến Quốc nhanh tay kéo đầu Hàn Mai vào trong ngực mình, không để cho cô quay đầu lại đằng sau.
Trước cửa lớn của bệnh viện có một cô gái, không, hiện tại phải nói là xác của một cô gái! Đầu tóc cô ta rối bù nên không nhìn rõ được vẻ mặt, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại nhìn chằm chằm vào một nam và một nữ đang ôm một đứa bé đi cách đó không xa, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Triệu Kiến Quốc không biến sắc nhìn chằm chằm người đang nằm dưới đất kia. Không tệ! Không tệ! Người của Cao gia quả nhiên là có bản lĩnh! Không chỉnh chết người được thì tự chỉnh chết mình! Anh thật muốn xem xem rốt cuộc thì ai chết trước ai!
Thu hồi lại sát khí trên mặt, Triệu Kiến Quốc cúi đầu, ôn nhu nói với cô gái nhỏ trong ngực, “Chúng ta về nhà đi, anh đói bụng!” Nói xong liền ôm eo Hàn Mai, dẫn cô đi về phía trước.
Hàn Mai dĩ nhiên là biết sau lưng là chuyện gì, nhưng cô cũng không cần thiết tự làm mình thấy ngột ngạt, thuận theo Triệu Kiến Quốc, để anh đỡ cô lên xe.
Triệu Kiến Quốc nghe vợ nói thì nhăn mày lại, từ mấy ngày trước anh đã biết bệnh tình của ông cụ Cao gia trở nên nguy kịch nên được đưa tới bệnh viện rồi, sáng sớm hôm nay lúc anh đi mua điểm tâm thì nghe người ta nói bốn giờ sáng nay ông ta đã qua đời, như vậy, xem ra người của Cao gia xuất hiện ở đây cũng không phải là bày mưu từ trước, vợ anh gặp Cao Tuấn chỉ là do trùng hợp, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng sau khi gặp vợ anh, Cao Tuấn nổi lên ý xấu nên mới ôm con trai của anh đi. Đừng thấy dáng dấp hắn ta thư sinh, văn vẻ mà coi thường, một khi làm chuyện xấu thì hắn không hề nương tay chút nào, không ít người đã bị hắn hại cho tan cửa nát nhà, công ty thì bị phá sản, ngay cả Hồng Viễn cũng suýt nữa cũng thua trên tay hắn. Lần này Cao thị không quật ngã được Hồng Viễn, sau này muốn động tay động chân chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều, dù sao cơ nghiệp của Hồng Viễn cũng đã trải qua được mấy đời, quan hệ với các giới khác đều không phải là giả. Nghe nói gần đây đã có người âm thầm tiến hành điều tra Cao thị, có điều vẫn chưa tra ra được cái gì mà thôi. Mặc dù anh chưa từng nghĩ sẽ báo thù Cao gia, vì dù sao tất cả cũng đều là ân oán của đời trước, người đáng chết cũng đã chết rồi, nhưng nếu như Cao gia tiếp tục trêu chọc anh, tổn thương vợ con của anh, vậy anh sẽ không để yên cho bọn họ nữa, có khối người muốn thu thập Cao gia, tính cả anh vào chỉ là thêm một người mà thôi.
Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc cùng nhau chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng còn chưa đến nơi thì gặp một y tá đang vội vã đi xuống ở cầu thang.
“Mai… Chị Mai Tử.. Đợi đã…” Y tá chạy gấp đến nỗi thở không ra hơi, lời nói ra cũng không hoàn chỉnh được.
Hàn Mai vừa nhìn liền nhận ra là y tá chăm sóc cô lúc cô ở trong phòng sinh, sau này mới biết y tá này tên là Vương Lâm. Khi vừa phát hiện ra không thấy Tiểu Nghị đâu, có mấy y tá quen biết chủ động đi tìm giúp cô, Vương Lâm chính là một người trong số đó. Cô ấy gấp như vậy, lẽ nào là có tin tức của Tiểu Nghị rồi?
“Có... Tiểu Nghị bị một cô gái ôm lên tầng thượng rồi…”
Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc nghe xong, không nói câu nào liền lập tức chạy lên tầng thượng. Có điều Triệu Kiến Quốc dù sao cũng thường xuyên tập luyện, Hàn Mai không thể so sức lực với anh được, hơn nữa anh cũng không biết tình huống cụ thể trên tầng thượng ra sao, có nguy hiểm hay không, anh cũng biết muốn ngăn cản vợ anh đi lên là không thể, nhưng ít ra cũng phải để anh đi lên thăm dò trước.
Hàn Mai thấy Triệu Kiến Quốc chạy vụt lên trên thì càng thêm ra sức dưới chân, con trai cô ngàn vạn lần không thể có chuyện gì, nếu không cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Trên tầng thượng của bệnh viện, một cô gái ngồi trên lan can bằng xi măng, nhìn cô ta cũng không lớn tuổi lắm, có lẽ khoảng 24-25 tuổi. Tóc dài xõa xuống ngang eo, che khuất nửa gương mặt nên không thấy rõ diện mạo của cô ta, trong tay cô ta đang ôm một bé trai đang ngủ say, mắt nhìn phương xa, miệng lặng lẽ lẩm bẩm cái gì đó; mà phía sau cô ta, cách đó không xa, một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng đang cố gắng từ từ đến gần cô ta. Triệu Kiến Quốc lên đến nơi thì nhìn thấy một cảnh như vậy.
Cao Tuấn tận lực giảm nhẹ bước chân của mình, cẩn thận từng li từng tí một, lúc hắn chỉ còn cách cô gái kia có mấy bước chân thì cô ta đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thấy Cao Tuấn đứa sau lưng mình, trong nháy mắt giống như bị kích thích cực lớn, gào lên, “Anh không được qua đây! Còn tới nữa em sẽ lập tức nhảy xuống!”
“Tiểu Mẫn, em bình tĩnh một chút! Chuyện gì cũng có thể thương lượng, ngàn vạn lần không được làm chuyện ngu xuẩn!”
“Anh lùi về phía sau! Mau lùi về phía sau! Bảo anh lùi về phía sau, anh có nghe thấy không?”
“Được được được! Anh lùi về phía sau!” Cao Tuấn thấy cô ta quá mức kích động thì không tiện kích thích cô ta thêm nữa, đành phải lùi về sau mười mấy thước.
Chỗ Triệu Kiến Quốc đứng vừa đúng có thể nhìn rõ bộ dạng của cô gái kia, mặt trái xoan, mắt to, nhìn có vẻ thùy mị, anh nhìn chằm chằm vào mặt của cô ta hồi lâu, có cảm giác như đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Cao gia? Tiểu Mẫn? Phải rồi! Chính là nữ sinh cấp 3 được anh cứu vào mấy năm trước, Cao Mẫn! Đúng thế, cô ta là con gái của Hà Vân, em gái của Cao Tuấn!
Mặc kệ anh em bọn họ ở đó diễn tuồng, trước hết cứu con trai anh mới là việc quan trọng. Quyết định xong, Triệu Kiến Quốc lặng lẽ tới cuối lan can bên kia, ngồi xổm xuống, lưng dán vào mép tường, từ từ di chuyển tới gần Cao Mẫn.
Thấy Cao Mẫn hình như đã bình tĩnh lại, Cao Tuấn lại tiếp tục khuyên nhủ, “Tiểu Mẫn, ngoan, em xuống đây trước đã, em muốn gì anh trai cũng đồng ý với em, đi xuống trước đã…”
“Anh gạt người!”
“Anh gạt em lúc nào chứ, ngoan, đi xuống trước đã, ngồi trên đó rất nguy hiểm!”
“Em không muốn đi Đức! Em không có bệnh!”
“Được được được… Chúng ta không đi Đức, Tiểu Mẫn của chúng ta rất tốt, không có bệnh, rất khỏe mạnh…”
“Anh lại gạt em, anh muốn lén đưa em tới Đức, ba cũng đi rồi, các người đều không muốn em! Em không muốn! Em không muốn bị giam trong phòng, em không muốn….” Cao Mẫn càng nói càng trở nên kích động, buông tay đang nắm lan can ra, không ngừng vung vẩy, một tay khác cũng chỉ hờ hững ôm đứa bé trong ngực.
“Không cần!” Hàn Mai vừa chạy lên đã nhìn thấy cô gái kia hờ hững ôm con trai của mình trong tay, mắt thấy cô ta sắp ngã xuống đến nơi rồi thì bật thốt lên.
Cao Mẫn thấy rõ người tới là ai thì trong mắt dâng lên lửa ghen tỵ, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Mai, một chút cũng không còn vẻ đáng thương, uất ức như lúc nói chuyện với Cao Tuấn nữa.
Hàn Mai rùng mình một cái, cô gái này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết. Nhưng Hàn Mai không cho phép bản thân mình hèn nhát, bây giờ cô là một người mẹ, bảo vệ con của mình là thiên chức của cô, “Rốt cuộc cô muốn gì? Mau trả con trai lại cho tôi.”
“Thương tâm sao? Sợ sao?” Cao Mẫn nói xong thì nghiêng đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, “Tôi muốn cho cô nếm thử tư vị này một chút! Không phải là cô rất lợi hại sao? Đến đây! Con trai của cô đang ở trong tay tôi, tôi muốn cô tận mắt nhìn nó chết đi nhưng không làm được gì! Ha ha ha….”
Hàn Mai cắn răng nghiến lợi mắng, “Cái người điên này! Cô…” Lúc cô đang định nói tiếp thì có cảm giác bị người khác kéo tay, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Cao Tuấn, không biết hắn đã ở phía sau cô từ lúc nào, còn đang kéo tay cô rất chặt.
Cao Tuấn dựa sát vào sau lưng Hàn Mai, lại gần tai của cô, dùng thanh âm chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nói chuyện, “Đừng kích thích nó nữa! Con bé có bệnh tâm thần, không thể chịu nhiều kích thích được, cô còn nói nữa thì chỉ sợ không giữ được con trai cô nữa đâu!”
“Cô ta là em gái của anh?” Hàn Mai nhìn Cao Mẫn, rồi lại nhìn Cao Tuấn, quả thật hai người có chút giống nhau, cô còn nhớ rõ ngày đó Cao lão tiên sinh cũng đã nói Hà Vân sinh con trai ở nước ngoài, sau khi về nước mới sinh con gái, tính toán tuổi tác thì không sai. Hơn nữa, cái bà Hà Vân kia có bệnh tâm thần di truyền đúng không? Còn là truyền nữ không truyền nam, cô gái trước mặt này hoàn toàn có vấn đề về tinh thần, không phải chỉ là trùng hợp được. Nghĩ tới đây, Hàn Mai có thể khẳng định người đáng ghét đang ôm con trai của cô kia chính là con gái của Hà Vân, em gái của Cao Tuấn.
Cao Tuấn không trả lời, coi như là chấp nhận.
Hàn Mai thầm mắng trong lòng, Cao gia thật đúng là toàn người điên!
Cao Mẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Mai, lâu sau mới lên tiếng, “Tôi không nhìn ra cô có điểm gì hơn tôi mà có thể có được Triệu Kiến Quốc! Cô có biết tôi thích anh ấy bao nhiêu năm rồi không? Từ khi anh ấy đỡ một viên đạn thay tôi, tôi liền thề cả đời này nhất định phải làm vợ của anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy.” Cao Mẫn đưa tay lên vuốt sơi dây chuyền trên cổ, mắt nhìn ra phương xa, trong mắt là dịu dàng nồng nàn khó tan, giờ phút này khuôn mặt vốn tái nhợt lại hiện lên tia ửng hồng nhàn nhạt, giống như đang nhớ lại chuyện rất ngọt ngào đã trải qua.
Hàn Mai chú ý nhìn sợi dây chuyền kia, khi cô thấy mảnh vỏ đạn màu vàng thì không tự chủ mà nhíu mày lại.
Cao Mẫn thấy Hàn Mai nhìn vào cổ mình cùng biến hóa trên mặt của cô thì hả hê nói, “Cô không biết đúng không? Chồng cô vì tôi mà đỡ một viên đạn đấy! Chính là cái này.” Nói xong còn cực kỳ phách lối giơ vỏ đạn trong tay lên.
Triệu Kiến Quốc vừa lặng yên đến gần Cao Mẫn, vừa kêu khổ trong lòng, có phải là anh cứu lầm người rồi không? Sau khi về nhà sợ rằng vợ anh sẽ dùng đại hình mà hầu hạ anh mất!
Hàn Mai bực bội trong lòng nhưng lại không dám nói ra, chỉ sợ sẽ kích thích đến bà điên kia, dù sao con trai cô vẫn còn ở trên tay cô ta.
Thành công thấy lửa giận trong mắt Hàn Mai, Cao Mẫn lại tiếp tục nói, “Anh ấy ngay cả mạng cũng không cần cản viên đạn kia lại! Lúc đó, anh ấy nằm ở trên người tôi, ôm tôi rất chặt, anh ấy bị chảy máu nhưng cũng không hề để ý tới, mà chỉ lo bảo hộ tôi chặt chẽ dưới thân! Cô nói xem, một người đàn ông như vậy không đáng để tôi yêu sao?” Mặc dù là câu hỏi nhưng Cao Mẫn lại dùng giọng khẳng định để nói ra.
Triệu Kiến Quốc cẩn thận di chuyển từng bước đến ngay phía dưới Cao Mẫn, nghe thấy cô ta nói những lời đó thì càng thêm đen mặt, anh thấy không chỉ tinh thần của cô có vấn đề mà đầu óc cô ta cũng không bình thường nốt. Trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi! Không cần biết là ai, dưới tình huống đó, chỉ cần là người thì anh nhất định sẽ cứu, đây là trách nhiệm của quân nhân!
“Lần đó anh ấy nằm viện hơn một tháng, là tôi ở bên cạnh chăm sóc anh ấy chứ không phải cô, chúng tôi gặp nhau trước, tôi cũng có thể sinh con cho anh ấy, chăm sóc anh ấy mỗi ngày! Đều tại cô! Tại sao cô lại xuất hiện?!..”
Cao Mẫn nói tới đây thì bắt đầu có chút không bình thường, Hàn Mai phát hiện ra mắt của ta trợn lên, con ngươi cũng phóng đại, trên trán nổi gân xanh, cơ mặt cũng bắt đầu vặn vẹo. Không biết là vì cô ta nói chuyện quá lớn tiếng, hay là vì cô ta dùng quá nhiều sức mà đứa bé trong ngực cô ta bắt đầu oa oa khóc lớn.
Nghe thấy tiếng khóc của con, lòng của Hàn Mai cũng vút lên, chỉ hận không thể lập tức xông tới cho cô gái kia hai bạt tai, rốt cuộc cô đã làm gì mà đứa bé đang ngủ lại khóc lớn như vậy?
Cao Tuấn đã quá quen thuộc với bộ dạng này của Cao mẫn, mỗi lần em gái hắn phát bệnh đều có bộ dáng như vậy, không biết hôm nay con bé sẽ náo loạn đến mức nào đây! Cha hắn vừa mới đi, hiện tại Cao gia đang loạn thành một đống, nếu người em gái hắn yêu thương từ nhỏ gây ra thêm chuyện gì nữa thì thực sự là nhức đầu.
Cao Mẫn càng mắng càng kích động, càng mắng càng hưng phấn, cho đến khi nghe thế tiếng trẻ con khóc mới ngừng lại, ngơ ngác nhìn đứa bé, “Triệu ca ca…..”
Triệu Kiến Quốc ngừng thở, tưởng rằng mình đã bị phát hiện, nhưng đợi vài phút vẫn không thấy có động tĩnh nào khác thường.
Hóa ra là Cao Mẫn thấy đứa bé trong ngực mình rất giống Triệu Kiến Quốc, xuyên thấu qua đứa bé đang khóc mà nhìn thấy Triệu Kiến Quốc, nên mới bật thốt lên.
Cao Mẫn duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt đứa bé, lỗ mũi, miệng, trong lòng lại ảo tưởng tới một người đàn ông có ngũ quan tương tự, “Thật là giống! nói xong lại nhíu mày lại, “Đáng tiếc không phải là con của tôi và anh ấy!” Chán ghét liếc nhìn đứa bé trong tay, không nguyện nhìn nhiều hơn nữa, lập tức buông tay ra, trong nháy mắt trước ngực trở nên trống không.
“Không!!!” Hàn Mai sợ đến mức gan mật đều vỡ, lao nhanh tới, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên không kịp nữa, cô cứ như vậy trơ mắt nhìn con trai mình rơi xuống.
Triệu Kiến Quốc ngồi ở mép tường bên ngoài lan can, chờ đúng thời cơ, lúc Cao Mẫn buông tay ra, trong nháy mắt đứa bé rơi xuống chính xác đỡ được con trai, đứng lên, từ bên ngoài nhảy vào trong lan can, vững vàng đứng trên mặt đất, một loạt động tác hoàn mỹ lưu loát, không chút thừa thãi nào.
Trong thời gian cực ngắn, Hàn Mai trải qua cả đại bi lẫn đại hỉ, hiện tại cô không biết phải khóc hay là phải cười thì mới đúng, trên mặt tràn đầy thỏa mãn, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô chạy nhanh tới chỗ chồng và con trai, nhận lấy con trai trong tay anh, hết hôn rồi lại hôn lên mặt cậu bé.
“Cám ơn anh, Kiến Quốc! Cám ơn anh….” Hàn Mai chỉ có thể không ngừng lặp lại câu cám ơn, chỉ hôn con trai khiến cô cảm thấy còn chưa đủ, lại bước lên, nhón chân, kéo cổ Triệu Kiến Quốc xuống, hôn loạn lên mặt anh.
“Không sao… Không sao…” Đứa ngốc này, làm sao anh có thể để con trai của hai người gặp nguy hiểm chứ? Triệu Kiến Quốc cưng chiều nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vươn tay ôm cả hai mẹ con vào trong lòng, hôn lên trán Hàn Mai, an ủi.
Lúc Cao Tuấn chưa được năm tuổi thì mẹ đã qua đời, cha hắn vì bận chuyện công ty nên cũng không có nhiều thời gian ở nhà với hai anh em hắn, cho nên từ nhỏ hai anh em hắn cũng không cảm thụ được bao nhiêu tình thương của cha mẹ, hoặc là sự ấm áp của gia đình. Nhìn gia đình người ta như vậy, cảm giác ấm áp này khiến hắn thấy rất hâm mộ.
Nhưng Cao Mẫn lại không thấy như vậy, thấy Triệu Kiến Quốc tràn đầy yêu thương và cưng chiều nhìn Hàn Mai thì ghen tỵ tới cực điểm, cô ta vẫn tự thuyết phục mình là Triệu Kiến Quốc yêu mình, chỉ là vì côta rời đi đúng lúc nên Hàn Mai mới có cơ hội chen vào, chỉ cần không có Hàn Mai thì nhất định Triệu Kiến Quốc sẽ yêu cô ta, tất cả đều là do lỗi của Hàn Mai!
“Triệu ca ca…” Cao Mẫn thay đổi biểu tình, không còn vẻ mặt oán hận Hàn Mai nữa mà ôn nhu gọi một tiếng.
Triệu Kiến Quốc lười không muốn để ý đến cô ta, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục ôm vợ mình an ủi.
“Triệu ca ca…” Cao Mẫn thấy Triệu Kiến Quốc không có phản ứng, trong lòng không phụ, thầm nghĩ nhất định là do anh không nghe thấy, lại gọi tiếp một tiếng nữa.
Triệu Kiến Quốc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô ta, chờ xem cô ta muốn nói cái gì.
“Triệu ca ca! Anh còn nhớ em hay không, em là Mẫn Mẫn đây! Anh xem, đây là viên đạn trên vai trái của anh, em vẫn giữ lại…” Cao Mẫn thấy rốt cuộc Triệu Kiến Quốc cũng có phản ứng thì vô cùng hưng phấn, tự động bỏ qua ánh mắt chán ghét của anh.
“Đủ rồi, năm đó tôi cứu cô bởi vì tôi là một người lính, trong tình huống đó, là ai thì tôi cũng cứu! Không có nguyên nhân khác!” Triệu Kiến Quốc không muốn có quá nhiều dây dưa với người điên này, dù sao Cao gia cũng không trụ được bao lâu nữa, sẽ có người thay anh thu thập bọn họ!
“Không! Không thể nào! Anh yêu em, vì em mà ngay cả tính mạng anh cũng không cần, làm sao anh có thể không yêu em được?” Cao Mẫn không chịu tiếp nhận sự thật, vẫn một mình chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân.
Triệu Kiến Quốc cũng không nhiều lời với cô ta nữa, nhìn Cao Tuấn một cái thật sâu liền ôm Hàn Mai đi xuống lầu.
“Anh đừng đi! Anh quay lại! Triệu Kiến Quốc, anh mau quay lại…Anh có tin tôi sẽ chết ngay bây giờ cho anh xem không?” Cao Mẫn nảy sinh ác độc, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn quát lên.
“Tiểu Mẫn, em bình tĩnh một chút, đi xuống trước đã, có lời gì thì nói sau… Nghe lời anh trai.. đi xuống…” Cao Tuấn biết lần này em gái hắn thật sự là bị kích động, sợ đến mức biến sắc, vừa trì hoãn dời đi lực chú ý của Cao Mẫn, vừa từ từ đến gần.
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai đi xuống, không hề quay đầu lại, lấy cái chết để ép buộc, đối phó với người thực sự quan tâm tới cô ta mới có tác dụng, muốn uy hiếp Triệu Kiến Quốc anh ư? Buồn cười!
Dọc theo đường đi, Hàn Mai đều ôm con trai bảo bối thật chặt, trên mặt cười tươi như hoa.
Triệu Kiến Quốc vội vã làm xong thủ tục, liền đưa vợ con ra khỏi bệnh viện. Ba người vừa đi tới cổng chính của bệnh viện thì ở sau lưng vang lên lên một tiếng “Phanh” thật lớn, là tiếng của vật nặng rơi xuống đất, sau đó là tiếng thét chói tai vang lên khắp sân bệnh viện.
Hàn Mai không chút suy nghĩ, theo bản năng quay đầu lại.
“Đừng nhìn!” Triệu Kiến Quốc nhanh tay kéo đầu Hàn Mai vào trong ngực mình, không để cho cô quay đầu lại đằng sau.
Trước cửa lớn của bệnh viện có một cô gái, không, hiện tại phải nói là xác của một cô gái! Đầu tóc cô ta rối bù nên không nhìn rõ được vẻ mặt, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại nhìn chằm chằm vào một nam và một nữ đang ôm một đứa bé đi cách đó không xa, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Triệu Kiến Quốc không biến sắc nhìn chằm chằm người đang nằm dưới đất kia. Không tệ! Không tệ! Người của Cao gia quả nhiên là có bản lĩnh! Không chỉnh chết người được thì tự chỉnh chết mình! Anh thật muốn xem xem rốt cuộc thì ai chết trước ai!
Thu hồi lại sát khí trên mặt, Triệu Kiến Quốc cúi đầu, ôn nhu nói với cô gái nhỏ trong ngực, “Chúng ta về nhà đi, anh đói bụng!” Nói xong liền ôm eo Hàn Mai, dẫn cô đi về phía trước.
Hàn Mai dĩ nhiên là biết sau lưng là chuyện gì, nhưng cô cũng không cần thiết tự làm mình thấy ngột ngạt, thuận theo Triệu Kiến Quốc, để anh đỡ cô lên xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook