Quân Cưới
-
Chương 69: Mọc Răng
Bởi vì sự việc ở Cao gia nên ngày nghỉ của Triệu Kiến Quốc bị ảnh hưởng, vì thế mà kế hoạch về quê của Hàn Mai bị hoãn lại vô thời hạn, không thể về uống rượu mừng của anh trai và Quách Hồng, nhưng Hàn Mai cũng không quên nhờ Thạch Đầu tặng vợ chồng anh trai của cô một bao lì xì thật lớn.
Cả nhà Hàn Mai đều mong đợi cô và Triệu Kiến Quốc có thể dẫn Tiểu Nghị và Tiểu Lôi về quê sớm một chút, để mọi người có thể sớm nhìn thấy Long Phượng thai trong truyền thuyết. Đặc biệt là mẹ Hàn, Hàn Mai gửi vài tấm ảnh lúc đầy tháng của Tiểu Nghị và Tiểu Lôi về, bà liền cất ảnh trong túi áo cả ngày, thỉnh thoảng lại lấy ra xem, gặp ai cũng lấy ra khoe khoang.
Mẹ Hàn mặc dù trong lòng hy vọng con gái và con rể có thể sớm về quê, nhưng hiện tại Triệu Kiến Quốc không thể xin nghỉ, nếu để một mình Hàn Mai mang theo hai đứa trẻ lên đường thì bà cũng không yên tâm, cuối cùng chỉ có thể chờ đợi, mong Hàn Mai sớm trở về.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Mai lo lắng Triệu Kiến Quốc sẽ tiếp tục suy nghĩ linh tinh, sẽ lại không thoải mái, cho nên chuyện gì cũng để ý đến cảm nhận của anh, cẩn thận hầu hạ, đối với anh càng thêm dịu dàng, săn sóc.
Triệu Kiến Quốc cũng nhìn thấu dụng ý của vợ, trong lòng cũng cảm động, nhưng anh nghĩ từ khi vợ anh sinh con xong thì toàn bộ sự chú ý của cô đều dành lên người bọn trẻ, đã thật lâu rồi cô không săn sóc anh tỉ mỉ như vậy rồi, vì thế thỉnh thoảng Phó Doanh Triệu lại để lộ ra vẻ mặt cô đơn..
Hàn Mai bi thống!!
Có vài người, bạn càng tốt với họ thì họ càng lấn tới, mà Triệu Kiến Quốc hoàn toàn chính là người như vậy. Hàn Mai càng nhân nhượng, anh càng được voi đòi tiên, buổi sáng phải chăm sóc hai đứa nhỏ thì không nói làm gì, nhưng buổi tối Hàn Phải còn phải hầu hạ anh, thỏa mãn các loại yêu cầu **
Mỗi buổi tối, Triệu Kiến Quốc đều ôm Hàn Mai thử nghiệm các loại tư thế ở khắp nơi trong nhà, trên giường, dưới giường, phòng khách, ngay cả phòng bếp cũng thử một lần, chỉ cần Hàn Mai lộ ra biểu tình không muốn, lập tức anh sẽ bày ra vẻ mặt đáng thương, lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía cô, giống như đang phải chịu uất ức rất lớn.
Hàn Mai cũng từng thầm mắng mình không có tiền đồ, nhưng nhìn anh như vậy cô lại không chịu nổi, vì thế lại quay ra dụ dỗ anh, ỡm ờ đồng ý.
Hai ngày sau khi trở về từ Cao gia, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc lại đi một chuyến đến đồn cảnh sát, cung cấp khẩu cung về sự việc lần trước ở ga tàu.
Hàn Mai vốn tưởng khai báo xong là có thể về nhà, ai biết được cảnh sát lại muốn cô xác nhận xem Lý Khải Dân đang ở trong trại giam có phải là Lý Khải Dân muốn mua lại tiệm ăn của cô hay không. Nếu có thể, Hàn Mai thật sự không muốn gặp lại Lý Khải Dân thêm lần nào nữa, kiếp trước chính người này đã để lại cho cô những kí ức quá đau khổ. Nhưng hiện tại, Thạch Đầu không có ở đây, có thể nhận được người cũng chỉ có một mình cô mà thôi. Cũng may là Triệu Kiến Quốc vẫn luôn ở bên cạnh cô, mặc dù anh không nói lời an ủi nào, nhưng vẫn luôn nắm chặt tay của cô, vì thế mà tâm tình của Hàn Mai được buông lỏng không ít.
“332….332…” Đồng chí cảnh sát trông coi trại giam gọi vài câu nhưng không thấy hắn có phản ứng, vội vàng cầm côn gõ mấy cái lên cửa sắt.
Lúc này, người nằm trên giường mới chậm rãi xoay đầu lại, mở hai mắt đang nhắm chặt ra
Chỉ cần liếc mắt một cái, Hàn Mai cũng nhận ra người kia chính là Lý Khải Dân, thấy cặp mắt trống trơn của hắn thì toàn thân cô lập tức phát run.
Triệu Kiến Quốc nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của Hàn Mai, vội vàng kéo cô vào ngực mình, không để cho cô nhìn nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
“Không sao… Không có việc gì.. Ngoan! Đều qua hết rồi… Đừng sợ..!” Triệu Kiến Quốc vừa an ủi Hàn Mai vừa hung hăng trợn mắt lườm Lục Hạo đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh, sớm biết vợ anh sẽ bị dọa sợ thì nói gì anh cũng không để cô đi nhận thức cái chó má gì hết.
Lục Hạo thấy Triệu Kiến Quốc thay đổi sắc mặt như làm ảo thuật, lúc nhìn Hàn Mai thì vẻ mặt dịu dàng có thể nhéo ra nước, mà quay đầu nhìn anh lại là bộ dạng muốn ăn thịt người.
Ra khỏi trại tạm giam, Hàn Mai vừa mới xác nhận với Lục Hạo người trong kia đúng là Lý Khải Dân xong thì Triệu Kiến Quốc đã nhanh chóng kéo cô lên xe, trở về bộ đội.
Hàn Mai nhớ, trong kiếp trước, Lý Khải Dân cũng bị người ta ném đến cửa đồn cảnh sát, nhưng hắn chỉ bị cắt lưỡi mà thôi. Mà kiếp này, Lý Khải Dân không những bị cắt lưỡi, mà còn bị khoét cả hai mắt, thậm chí cả đời còn không đứng dậy được nữa, chỉ có thể nằm trên giường, trở thành một phế nhân.
Người động thủ với Lý Khải Dân, hoặc là nhóm người, hình như là không hy vọng hắn được chết nhẹ nhàng, bởi vì với bọn họ, muốn lấy mạng của Lý Khải Dân là chuyện quá dễ dàng, không cần thiết phải làm ra đủ trò như thế. Hàn Mai mơ hồ cảm thấy nhóm người kia muốn biến hắn trở thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, phải chịu hết ốm đau hành hạ, cuối cùng chết đi ở trong tù. Nghĩ đến đây, Hàn Mai không nhịn được mà tê dại cả đầu, thủ đoạn của người này thật sự là quá tàn nhẫn, hơn nữa cô luôn có cảm giác chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Trong đầu Hàn Mai chứa đầy chuyện lung tung, sau khi về nhà, mấy buổi tối liền đều gặp ác mộng, cô mơ thấy Lý Khải Dân chết thê thảm trên sàn trại giam, trước khi chết, hắn còn nắm chân của cô không thả.
Triệu Kiến Quốc cũng phát hiện mấy đêm gần đây vợ anh ngủ không được ngon, cho dù là ngủ thiếp đi thì chân mày cũng nhíu chặt, có lúc còn ở trong mộng khóc thút thít, anh cho là vì nhìn thấy người trong trại giam nên cô bị sợ, mỗi lần đều cẩn thận trấn an cô, ban đêm ngủ cũng ôm cô thật chặt, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, vừa nhẹ nhàng hôn trán, không ngừng an ủi bên tai cô.
Cứ như vậy đến hơn hai tháng sau, cảm xúc của Hàn Mai cuối cùng cũng bình thường trở lại, Triệu Kiến Quốc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh còn chưa thả lỏng được bao lâu thì con trai bảo bối nhà anh lại bắt đầu có chuyện.
Hai anh em Tiểu Nghị và Tiểu Lôi bây giờ đã được hơn sáu tháng, trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu, ai nhìn thấy cũng muốn ôm một cái.
Gần đây, Hàn Mai phát hiện con trai bảo bối luôn luôn chảy nước miếng, lúc bú sữa còn cắn cả đầu v* của cô, mặc dù thằng bé không có răng nhưng bị nó cắn như vậy Hàn Mai vẫn đau đến mức phải kêu ra tiếng.
Triệu Kiến Quốc thương vợ nhưng anh cũng không thể xuống tay với con trai được, đánh cũng không đánh được, mà mắng thì thằng bé nghe không hiểu, pha sữa bột cho nó thì chỉ cần vừa ngậm núm vú cao su vào miệng, thằng bé sẽ phun ra ngay lập tức, cuối cùng ép Triệu Kiến Quốc nổi trận lôi đình, la hét muốn cắt khẩu phần ăn của con trai.
Hàn Mai dĩ nhiên là không chịu, nếu như là vì cô không đủ sữa, hoặc là chỉ đủ sữa cho một đứa, vậy thì cô cũng không phản đối, nhưng bây giờ sữa của cô rất nhiều, đủ cho cả hai anh em ăn, hơn nữa cai sữa cho thằng bé cũng không phải việc cứ nói là làm được được ngay. Hiện tại, ngoại trừ thỉnh thoảng nấu ít cháo loãng cho hai bảo bối ăn ra, những thứ khác bọn trẻ đều không ăn được. Đột nhiên cai sữa như thế, con trai cô có thể sẽ không chịu tiếp nhận thức ăn dặm. Nếu không đủ dinh dưỡng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thằng bé thì làm sao? Hàn Mai tính mấy tháng nữa mới cai sữa cho bọn trẻ, trước mắt cứ chờ hết hè rồi lại nói.
Lưu Anh vừa nghe Hàn Mai kể xong thì biết ngay là người bạn nhỏ Triệu Hàm Nghị người ta sắp mọc răng rồi.
Hàn Mai vừa nghe nói con trai bảo bối nhà mình sắp mọc cái răng đầu tiên thì kích động không thôi, buối tối thừa dịp bọn trẻ đi ngủ, quấn lấy Triệu Kiến Quốc, bắt anh cầm đèn pin soi, còn cô cẩn thận từng ly từng tý đẩy cái miệng nhỏ nhắn của con trai ra, đáng tiếc, cô tìm nửa ngày cũng không thấy dấu vết gì. Nhưng ngăn trở nho nhỏ này không làm khó được Hàn Mai mà khiến cô càng thêm hưng phấn, làm không biết mệt, vì thế mỗi ngày cô đều kiểm tra cái miệng nhỏ nhắn của con trai.
Triệu Kiến Quốc thật sự là không buồn phản ứng trước hành động ngây thơ của vợ mình, nhưng chuyện này liên quan trực tiếp đến phúc lợi hàng ngày của anh nên không thể làm gì khác hơn là chịu khuất phục, ngoan ngoãn phối hợp với cô.
Mỗi ngày Hàn Mai đều kiểm tra đúng ba lần, chỉ mong có thể nhìn thấy răng sữa của con trai sớm một chút, nhưng răng sữa nhỏ còn chưa kịp xuất hiện thì một đống phiền toái đã kéo đến. Mấy ngày liên tiếp, cứ đến nửa đêm là con trai cô lại khóc rống lên, thế nào cũng không chịu ngủ, thường là vừa ngủ được hơn một tiếng đồng hồ sẽ tỉnh lại, cho dù là ngủ thiếp đi cũng thường xuyên hừ hừ ra tiếng. Có lúc vuốt tay thằng bé sẽ cảm thấy hơi nóng, nhưng một lúc sau lại không thấy nóng nữa, cứ lặp lại như vậy liên tục, Hàn Mai cũng không biết là như thế nào.
Không rõ nguyên nhân khiến con trai bị sốt, Hàn Mai sợ sẽ lây sang con gái, đành phải tạm thời tách hai anh em ra, để Triệu Kiến Quốc ôm con gái sang ngủ ở phòng ngủ bên cạnh, còn cô và con trai ở phòng ngủ chính.
Triệu Kiến Quốc thương vợ, vừa lo lắng cho con trai lại không yên lòng cho con gái, không thể làm gì khác hơn là chạy đi chạy lại giữa hai phòng.
Hàn Mai thấy con trai khóc thì cũng khó chịu theo, nhưng đến sáng thằng bé lại khôi phục như bình thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không quấy chút nào, chỉ khổ cho Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc cả đêm không được ngủ. Thế nhưng Triệu Kiến Quốc vẫn cảm thấy may mắn, trước kia làm nhiệm vụ, anh đã từng bốn năm ngày liền không ngủ, bây giờ có chút này không ảnh hưởng nhiều đến anh. Nhưng Hàn Mai lại không được như thế, mới mất ngủ có mấy tối mà người cô đã gầy mất một vòng rồi, thậm chí còn có cả quầng thâm dưới mắt nữa. Triệu Kiến Quốc thấy vợ gầy đi thì lo lắng nhưng cũng không làm được gì hơn.
Tình trạng như vậy kéo dài thêm vài ngày nữa, cho đến một đêm, Hàn Mai vừa cho con trai ăn sữa xong thì thằng bé lập tức nôn hết ra, sau đó liền bắt đầu to tiếng khóc rống lên.
Hàn Mai sờ trán thằng bé thì thấy hơi nóng, trên người còn toát mồ hôi nữa, sợ thằng bé bị ướt sẽ cảm nên cô pha nước ấm lau người cho nó. Hơn nửa giờ sau thì thằng bé hạ sốt, Hàn Mai lại cho nó bú sữa, sau đó hai mẹ con ôm nhau, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng Hàn Mai vừa mơ màng ngủ thì vật nhỏ trong ngực cô lại hừ hừ hai tiếng, đưa tay sờ lên trán thằng bé mới phát hiện cả lòng bàn tay cô nóng hổi. Hàn Mai vội vàng nhảy xuống giường, chạy sang gọi Triệu Kiến Quốc dậy, hai vợ chồng vội vàng chuẩn bị đồ đạc, bế con gái sang gửi Lưu Anh xong, liền lập tức lái xe đưa con trai đến bệnh viện.
Cả nhà Hàn Mai đều mong đợi cô và Triệu Kiến Quốc có thể dẫn Tiểu Nghị và Tiểu Lôi về quê sớm một chút, để mọi người có thể sớm nhìn thấy Long Phượng thai trong truyền thuyết. Đặc biệt là mẹ Hàn, Hàn Mai gửi vài tấm ảnh lúc đầy tháng của Tiểu Nghị và Tiểu Lôi về, bà liền cất ảnh trong túi áo cả ngày, thỉnh thoảng lại lấy ra xem, gặp ai cũng lấy ra khoe khoang.
Mẹ Hàn mặc dù trong lòng hy vọng con gái và con rể có thể sớm về quê, nhưng hiện tại Triệu Kiến Quốc không thể xin nghỉ, nếu để một mình Hàn Mai mang theo hai đứa trẻ lên đường thì bà cũng không yên tâm, cuối cùng chỉ có thể chờ đợi, mong Hàn Mai sớm trở về.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Mai lo lắng Triệu Kiến Quốc sẽ tiếp tục suy nghĩ linh tinh, sẽ lại không thoải mái, cho nên chuyện gì cũng để ý đến cảm nhận của anh, cẩn thận hầu hạ, đối với anh càng thêm dịu dàng, săn sóc.
Triệu Kiến Quốc cũng nhìn thấu dụng ý của vợ, trong lòng cũng cảm động, nhưng anh nghĩ từ khi vợ anh sinh con xong thì toàn bộ sự chú ý của cô đều dành lên người bọn trẻ, đã thật lâu rồi cô không săn sóc anh tỉ mỉ như vậy rồi, vì thế thỉnh thoảng Phó Doanh Triệu lại để lộ ra vẻ mặt cô đơn..
Hàn Mai bi thống!!
Có vài người, bạn càng tốt với họ thì họ càng lấn tới, mà Triệu Kiến Quốc hoàn toàn chính là người như vậy. Hàn Mai càng nhân nhượng, anh càng được voi đòi tiên, buổi sáng phải chăm sóc hai đứa nhỏ thì không nói làm gì, nhưng buổi tối Hàn Phải còn phải hầu hạ anh, thỏa mãn các loại yêu cầu **
Mỗi buổi tối, Triệu Kiến Quốc đều ôm Hàn Mai thử nghiệm các loại tư thế ở khắp nơi trong nhà, trên giường, dưới giường, phòng khách, ngay cả phòng bếp cũng thử một lần, chỉ cần Hàn Mai lộ ra biểu tình không muốn, lập tức anh sẽ bày ra vẻ mặt đáng thương, lặng lẽ xoay người, đưa lưng về phía cô, giống như đang phải chịu uất ức rất lớn.
Hàn Mai cũng từng thầm mắng mình không có tiền đồ, nhưng nhìn anh như vậy cô lại không chịu nổi, vì thế lại quay ra dụ dỗ anh, ỡm ờ đồng ý.
Hai ngày sau khi trở về từ Cao gia, Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc lại đi một chuyến đến đồn cảnh sát, cung cấp khẩu cung về sự việc lần trước ở ga tàu.
Hàn Mai vốn tưởng khai báo xong là có thể về nhà, ai biết được cảnh sát lại muốn cô xác nhận xem Lý Khải Dân đang ở trong trại giam có phải là Lý Khải Dân muốn mua lại tiệm ăn của cô hay không. Nếu có thể, Hàn Mai thật sự không muốn gặp lại Lý Khải Dân thêm lần nào nữa, kiếp trước chính người này đã để lại cho cô những kí ức quá đau khổ. Nhưng hiện tại, Thạch Đầu không có ở đây, có thể nhận được người cũng chỉ có một mình cô mà thôi. Cũng may là Triệu Kiến Quốc vẫn luôn ở bên cạnh cô, mặc dù anh không nói lời an ủi nào, nhưng vẫn luôn nắm chặt tay của cô, vì thế mà tâm tình của Hàn Mai được buông lỏng không ít.
“332….332…” Đồng chí cảnh sát trông coi trại giam gọi vài câu nhưng không thấy hắn có phản ứng, vội vàng cầm côn gõ mấy cái lên cửa sắt.
Lúc này, người nằm trên giường mới chậm rãi xoay đầu lại, mở hai mắt đang nhắm chặt ra
Chỉ cần liếc mắt một cái, Hàn Mai cũng nhận ra người kia chính là Lý Khải Dân, thấy cặp mắt trống trơn của hắn thì toàn thân cô lập tức phát run.
Triệu Kiến Quốc nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của Hàn Mai, vội vàng kéo cô vào ngực mình, không để cho cô nhìn nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
“Không sao… Không có việc gì.. Ngoan! Đều qua hết rồi… Đừng sợ..!” Triệu Kiến Quốc vừa an ủi Hàn Mai vừa hung hăng trợn mắt lườm Lục Hạo đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh, sớm biết vợ anh sẽ bị dọa sợ thì nói gì anh cũng không để cô đi nhận thức cái chó má gì hết.
Lục Hạo thấy Triệu Kiến Quốc thay đổi sắc mặt như làm ảo thuật, lúc nhìn Hàn Mai thì vẻ mặt dịu dàng có thể nhéo ra nước, mà quay đầu nhìn anh lại là bộ dạng muốn ăn thịt người.
Ra khỏi trại tạm giam, Hàn Mai vừa mới xác nhận với Lục Hạo người trong kia đúng là Lý Khải Dân xong thì Triệu Kiến Quốc đã nhanh chóng kéo cô lên xe, trở về bộ đội.
Hàn Mai nhớ, trong kiếp trước, Lý Khải Dân cũng bị người ta ném đến cửa đồn cảnh sát, nhưng hắn chỉ bị cắt lưỡi mà thôi. Mà kiếp này, Lý Khải Dân không những bị cắt lưỡi, mà còn bị khoét cả hai mắt, thậm chí cả đời còn không đứng dậy được nữa, chỉ có thể nằm trên giường, trở thành một phế nhân.
Người động thủ với Lý Khải Dân, hoặc là nhóm người, hình như là không hy vọng hắn được chết nhẹ nhàng, bởi vì với bọn họ, muốn lấy mạng của Lý Khải Dân là chuyện quá dễ dàng, không cần thiết phải làm ra đủ trò như thế. Hàn Mai mơ hồ cảm thấy nhóm người kia muốn biến hắn trở thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, phải chịu hết ốm đau hành hạ, cuối cùng chết đi ở trong tù. Nghĩ đến đây, Hàn Mai không nhịn được mà tê dại cả đầu, thủ đoạn của người này thật sự là quá tàn nhẫn, hơn nữa cô luôn có cảm giác chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Trong đầu Hàn Mai chứa đầy chuyện lung tung, sau khi về nhà, mấy buổi tối liền đều gặp ác mộng, cô mơ thấy Lý Khải Dân chết thê thảm trên sàn trại giam, trước khi chết, hắn còn nắm chân của cô không thả.
Triệu Kiến Quốc cũng phát hiện mấy đêm gần đây vợ anh ngủ không được ngon, cho dù là ngủ thiếp đi thì chân mày cũng nhíu chặt, có lúc còn ở trong mộng khóc thút thít, anh cho là vì nhìn thấy người trong trại giam nên cô bị sợ, mỗi lần đều cẩn thận trấn an cô, ban đêm ngủ cũng ôm cô thật chặt, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, vừa nhẹ nhàng hôn trán, không ngừng an ủi bên tai cô.
Cứ như vậy đến hơn hai tháng sau, cảm xúc của Hàn Mai cuối cùng cũng bình thường trở lại, Triệu Kiến Quốc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh còn chưa thả lỏng được bao lâu thì con trai bảo bối nhà anh lại bắt đầu có chuyện.
Hai anh em Tiểu Nghị và Tiểu Lôi bây giờ đã được hơn sáu tháng, trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu, ai nhìn thấy cũng muốn ôm một cái.
Gần đây, Hàn Mai phát hiện con trai bảo bối luôn luôn chảy nước miếng, lúc bú sữa còn cắn cả đầu v* của cô, mặc dù thằng bé không có răng nhưng bị nó cắn như vậy Hàn Mai vẫn đau đến mức phải kêu ra tiếng.
Triệu Kiến Quốc thương vợ nhưng anh cũng không thể xuống tay với con trai được, đánh cũng không đánh được, mà mắng thì thằng bé nghe không hiểu, pha sữa bột cho nó thì chỉ cần vừa ngậm núm vú cao su vào miệng, thằng bé sẽ phun ra ngay lập tức, cuối cùng ép Triệu Kiến Quốc nổi trận lôi đình, la hét muốn cắt khẩu phần ăn của con trai.
Hàn Mai dĩ nhiên là không chịu, nếu như là vì cô không đủ sữa, hoặc là chỉ đủ sữa cho một đứa, vậy thì cô cũng không phản đối, nhưng bây giờ sữa của cô rất nhiều, đủ cho cả hai anh em ăn, hơn nữa cai sữa cho thằng bé cũng không phải việc cứ nói là làm được được ngay. Hiện tại, ngoại trừ thỉnh thoảng nấu ít cháo loãng cho hai bảo bối ăn ra, những thứ khác bọn trẻ đều không ăn được. Đột nhiên cai sữa như thế, con trai cô có thể sẽ không chịu tiếp nhận thức ăn dặm. Nếu không đủ dinh dưỡng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thằng bé thì làm sao? Hàn Mai tính mấy tháng nữa mới cai sữa cho bọn trẻ, trước mắt cứ chờ hết hè rồi lại nói.
Lưu Anh vừa nghe Hàn Mai kể xong thì biết ngay là người bạn nhỏ Triệu Hàm Nghị người ta sắp mọc răng rồi.
Hàn Mai vừa nghe nói con trai bảo bối nhà mình sắp mọc cái răng đầu tiên thì kích động không thôi, buối tối thừa dịp bọn trẻ đi ngủ, quấn lấy Triệu Kiến Quốc, bắt anh cầm đèn pin soi, còn cô cẩn thận từng ly từng tý đẩy cái miệng nhỏ nhắn của con trai ra, đáng tiếc, cô tìm nửa ngày cũng không thấy dấu vết gì. Nhưng ngăn trở nho nhỏ này không làm khó được Hàn Mai mà khiến cô càng thêm hưng phấn, làm không biết mệt, vì thế mỗi ngày cô đều kiểm tra cái miệng nhỏ nhắn của con trai.
Triệu Kiến Quốc thật sự là không buồn phản ứng trước hành động ngây thơ của vợ mình, nhưng chuyện này liên quan trực tiếp đến phúc lợi hàng ngày của anh nên không thể làm gì khác hơn là chịu khuất phục, ngoan ngoãn phối hợp với cô.
Mỗi ngày Hàn Mai đều kiểm tra đúng ba lần, chỉ mong có thể nhìn thấy răng sữa của con trai sớm một chút, nhưng răng sữa nhỏ còn chưa kịp xuất hiện thì một đống phiền toái đã kéo đến. Mấy ngày liên tiếp, cứ đến nửa đêm là con trai cô lại khóc rống lên, thế nào cũng không chịu ngủ, thường là vừa ngủ được hơn một tiếng đồng hồ sẽ tỉnh lại, cho dù là ngủ thiếp đi cũng thường xuyên hừ hừ ra tiếng. Có lúc vuốt tay thằng bé sẽ cảm thấy hơi nóng, nhưng một lúc sau lại không thấy nóng nữa, cứ lặp lại như vậy liên tục, Hàn Mai cũng không biết là như thế nào.
Không rõ nguyên nhân khiến con trai bị sốt, Hàn Mai sợ sẽ lây sang con gái, đành phải tạm thời tách hai anh em ra, để Triệu Kiến Quốc ôm con gái sang ngủ ở phòng ngủ bên cạnh, còn cô và con trai ở phòng ngủ chính.
Triệu Kiến Quốc thương vợ, vừa lo lắng cho con trai lại không yên lòng cho con gái, không thể làm gì khác hơn là chạy đi chạy lại giữa hai phòng.
Hàn Mai thấy con trai khóc thì cũng khó chịu theo, nhưng đến sáng thằng bé lại khôi phục như bình thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không quấy chút nào, chỉ khổ cho Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc cả đêm không được ngủ. Thế nhưng Triệu Kiến Quốc vẫn cảm thấy may mắn, trước kia làm nhiệm vụ, anh đã từng bốn năm ngày liền không ngủ, bây giờ có chút này không ảnh hưởng nhiều đến anh. Nhưng Hàn Mai lại không được như thế, mới mất ngủ có mấy tối mà người cô đã gầy mất một vòng rồi, thậm chí còn có cả quầng thâm dưới mắt nữa. Triệu Kiến Quốc thấy vợ gầy đi thì lo lắng nhưng cũng không làm được gì hơn.
Tình trạng như vậy kéo dài thêm vài ngày nữa, cho đến một đêm, Hàn Mai vừa cho con trai ăn sữa xong thì thằng bé lập tức nôn hết ra, sau đó liền bắt đầu to tiếng khóc rống lên.
Hàn Mai sờ trán thằng bé thì thấy hơi nóng, trên người còn toát mồ hôi nữa, sợ thằng bé bị ướt sẽ cảm nên cô pha nước ấm lau người cho nó. Hơn nửa giờ sau thì thằng bé hạ sốt, Hàn Mai lại cho nó bú sữa, sau đó hai mẹ con ôm nhau, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng Hàn Mai vừa mơ màng ngủ thì vật nhỏ trong ngực cô lại hừ hừ hai tiếng, đưa tay sờ lên trán thằng bé mới phát hiện cả lòng bàn tay cô nóng hổi. Hàn Mai vội vàng nhảy xuống giường, chạy sang gọi Triệu Kiến Quốc dậy, hai vợ chồng vội vàng chuẩn bị đồ đạc, bế con gái sang gửi Lưu Anh xong, liền lập tức lái xe đưa con trai đến bệnh viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook