Tô Thế Dự sau khi hồi phủ rót cho mình một chén trà, sau đó nhìn về cái ly nước mịt mờ hơi nước có chút suy tư.

Dù sao với tính cách của Sở Minh Duẫn, xuất môn giữa tiết trời gió tuyết chỉ để uống rượu là không có khả năng, huống chi lại còn chọn nơi hẻo lánh phụ cận cửa thành, không mang theo người bên cạnh, chỉ để lại Ảnh vệ canh chừng, ngược lại giống như đang cùng người nào đó mật hội.

Ý niệm này vừa chợt lóe lên, Tô Thế Dự đột nhiên tâm tư đông lại, nhận ra được một chuyện khác:

Vậy vì sao đúng lúc này y lại vừa vặn được mời tới?

Hạng đại nhân mặc dù muốn làm mai cho nữ nhi, nhưng tửu lâu trong thành nhiều không kể xiết, nơi nào cũng tốt hơn nhã gian hẻo lánh kia, còn có bọn họ tại sao lại vừa vặn chọn vị trí đối diện Sở Minh Duẫn?

Trùng hợp một khi sinh ra, liền khó tránh khỏi lộ ra vết tích do con người bày ra.

Thiên đầu vạn tự (bối rối ngổn ngang) đan xen lẫn lộn, xếp thành từng tầng sương mù mờ mịt dày đặc một mảnh, đột nhiên có một tuyến linh quang tràn vào trong đầu, tựa như phân sơn phách hải (chia núi xẻ biển) đem tâm tư hỗn loạn gột rửa hết sạch, nhất thời tâm tư thanh minh.

Y nhớ tới thời điểm ở Thọ Xuân bị Lương Tiến bỏ thuốc. Hành động của Lương Tiến đêm đó xác thực là không rõ mục đích, không có chút ích lợi nào, Tô Thế Dự nghĩ mãi mà không ra, sau đó án kiện kết thúc theo người chết, cũng dần dần buông xuống. Nhưng hôm nay đột nhiên nhớ tới, Tô Thế Dự không tự chủ được nghĩ tới một loại tình hình khác:

Nếu sau khi y bị hạ thuốc không thể nào tránh thoát, quả thực làm thỏa mãn tâm nguyện Lương Tiến, sa vào vũ cơ ôn hương nhuyễn ngọc kia, vậy chỉ sợ Sở Minh Duẫn cũng ở trong phòng y đợi không một đêm.

Còn nữa hôm nay thiết yến làm mai vừa vặn đụng vào trước mặt Sở Minh Duẫn.

Như vậy một khi liên hệ nghĩ đến, thay vì nói là âm mưu tính kế gì đó, ngược lại rõ ràng hơn là đang khích bác quan hệ của hai người bọn họ, hơn nữa còn rõ ràng giữa y và Sở Minh Duẫn cũng không phải chỉ đơn giản là đồng liêu.

Người như vậy, ngoại trừ một người không thấy tung tích Lý Triệt, một người khác cũng đã chết ở Hoài Nam.

Sở Minh Duẫn lúc đó hoài nghi Lý Triệt chính là Mộ lão bản lúc trước ở Cực Nhạc lâu, nhưng cũng chỉ là suy đoán, song lúc bọn họ thử vận khí lấy miếng đồng phù ra khi ở thành Thọ Xuân, gút mắc dây dưa giữa mấy vụ án đã không cần nhiều lời. Tây Lăng vương Lý Thừa Hóa đã có mưu tạo phản, Lý Triệt thay hắn quản lý Hoài Nam không có khả năng không biết chút nào, mà Hàn Trọng Văn cộng sự cùng Lý Triệt như thế nào lại không hề liên quan?

Hàn Trọng Văn từng thừa nhận Hoài Nam vương để lại dư đảng, mà Tây Lăng vương gian xảo, khởi sự làm loạn cũng chắc chắn sẽ không phải người của chính hắn, nếu thật sự là như thế, liền mang ý nghĩa hắn và Hoài Nam vương đã sớm có lén lút cấu kết.

Tô Thế Dự đột nhiên xiết chặt chén trà, trong phút chốc sáng tỏ như mây phá nguyệt, máng xối chảy xuống thạch, hết thảy đầu đuôi câu chuyện rốt cục nối liền hợp lại:

Ban đầu mượn vụ án Tống Hành bại lộ địa lao, khiến bọn họ có tâm phòng bị, Tây Lăng vương liền lợi dụng hai đại án Đàm Kính, Tô Hành, dựa vào lời nói Trần Tư Hằng, quê quán Khương Viện cùng cái chết của Mục Lạp Hòa, trăm phương ngàn kế mà đem mầm tai vạ dẫn hướng tới Hoài Nam vương, lại ngay trước khi Tô Thế Dự gặp được Hoài Nam vương giành trước diệt khẩu, sau đó Lý Thừa Hóa bề ngoài là từ triều đình đến đất phong Hoài Nam, ngầm lấy danh nghĩa minh hữu hợp nhất tàn đảng Hoài Nam, sau đó lại dấy lên phản loạn Hoài Nam, giao phản đảng Hoài Nam cho quận trưởng Hàn Trọng Văn, như vậy gậy ông đập lưng ông toại nguyện đưa tới Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự, đóng thành nhưng không giết chết được, liền giở trò cũ, đem một nhà Hàn Trọng Văn diệt khẩu, đem thực quyền Hoài Nam thu về trong túi.

Mỗi một bước vô luận thành bại, đều có lợi cho hắn, âm mưu tính hết như vậy, tâm tư không thể nói là không thâm trầm.

Chỉ tiếc những thứ này cuối cùng cũng chỉ là suy đoán, lại tinh tế hợp lý hơn nữa cũng vô dụng, dùng manh mối thầm tra được từ Linh Lung cũng không thể làm bằng chứng cung cấp trình lên công đường được, trước khi chưa có chứng cứ xác thực chứng minh thực tế, việc bắt giữ Tây Lăng vương như cũ là không có cách nào.

Càng khiến người ta lo lắng chính là Lý Thừa Hóa đã thâm nhập vào triều đình đến mức độ nào rồi, bước đi này đến tột cùng quân cờ là Hạng đại nhân, hay là vị Nhạc đại nhân kia?

Nước trà đã nguội lạnh, Tô Thế Dự vẫn là chậm rãi uống cạn, y thở dài một hơi, sau đó gọi quản gia Tô Nghị tới, phân phó chú ý hành tung hai vị đại nhân kia.

Tô Nghị lên tiếng lĩnh mệnh, Tô Thế Dự dừng một chút, lại bổ sung: “Lại phái người đi theo dõi bên Hà Gian vương, một khi có bất kỳ dị động nào, lập tức trở về báo.”

Công văn điều chuyển Triệu Khác Tĩnh rời kinh rất nhanh được phê chuẩn. Bình thường nói đến quân vụ, Sở Minh Duẫn căn bản là một tay che trời, huống hồ vị trí của Triệu Khác Tĩnh cũng không phải chức vị trọng yếu gì, lần này chuyển đi vẫn chưa thể gây nên sự chú ý của ai.

Trong phủ Thái úy, Triệu Khác Tĩnh hai tay tiếp nhận thư tín, đơn giản lật nhìn một lần, nhịn không được cảm thán: “Phiên vương này nhanh như vậy đã giao ra binh quyền, kế hoạch của ngài quả nhiên lợi hại.”

“Bọn họ là giao, nhưng bên Lý Thừa Hóa vẫn chưa có động tĩnh gì đâu.” Sở Minh Duẫn đem công văn điều nhiệm cũng đưa tới, lơ đãng thoáng nhìn vẻ mặt hắn, lại nói: “Ngươi muốn chờ đến năm sau lại khởi hành cũng được, gạt bọn họ một trận cũng không có gì.”

Triệu Khác Tĩnh cảm kích nở nụ cười, “Đa tạ chủ thượng.”

Hắn không trì hoãn nhiều liền muốn rời đi, Sở Minh Duẫn bỗng lên tiếng gọi hắn lại, “Đúng rồi.”

“Chủ thượng mời nói.” Triệu Khác Tĩnh xoay người.

Sở Minh Duẫn một tay ấn thái dương, “Hôm gặp Nguyên Mẫn, ta làm sao mà hồi phủ?”

“Thuộc hạ cũng không biết, ngài phân phó xong sự tình liền mệnh ta rời khỏi.” Triệu Khác Tĩnh có chút kinh ngạc, “Xảy ra vấn đề gì rồi?”

“Ngươi đã đi từ sớm?” Sở Minh Duẫn hơi hơi nhíu lông mày. Hắn ngày kế tỉnh lại liền ở trong phòng mình, chỉ mơ hồ còn nhớ cùng Nguyên Mẫn bàn xong xuôi sự tình, ngoài ra chỉ còn cảm thấy đầu đau như búa bổ khi cơn say mèm qua đi.

“Nếu ngài không nhớ rõ, có lẽ có thể hỏi những người khác một chút?” Triệu Khác Tĩnh nói.

Sở Minh Duẫn vô tình để tay xuống, “Thôi, ngược lại cũng không phải chuyện gì khẩn yếu.”

Càng gần cửa ải cuối năm (cuối năm phải trang trải nợ nần), thời gian càng trôi như nước chảy.

Trừ phi có lòng tiếp xúc, Thái úy cùng Ngự Sử đại phu kì thực không có quá nhiều giao tiếp, hai người mỗi người quản lí chức vụ của mình, cho dù là ngự thư phòng bẩm báo sự tình, cũng không phải thường xuyên có thể gặp. Mắt nhìn tuyết bay mỗi ngày một nặng, sương trắng tràn đầy mái hiên, đảo mắt giao thừa đã đến gần.

Đỗ Việt từ lúc cơm tối liền không ngừng được dáo dác nhìn ra bên ngoài, mãi đến tận khi sắc trời dần tối, rốt cục không nhịn được chạy ra ngoài hành lang nhìn xung quanh. Tần Chiêu hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Nhìn biểu ca ta a, ” Đỗ Việt cũng không quay đầu lại đáp, “Cũng đã trễ thế này, y tại sao còn chưa qua đây?”

Sở Minh Duẫn bất giác mím chặt khóe môi, rũ mắt xuống không nói một lời.

Tần Chiêu liếc mắt nhìn hắn, đi tới bên cạnh Đỗ Việt, “Ngồi trở lại đây đi, y sẽ không tới.”

“Biểu ca năm nay không tới, tại sao?” Đỗ Việt đột nhiên quay đầu lại, “Y ở trong phủ cũng chỉ có một người, tội gì không giống năm ngoái qua đây chứ?”

Tần Chiêu không có gì để nói.

Đỗ Việt vừa nhìn về trong sảnh, “Ai họ Sở, ngươi không phải là có ý với biểu ca sao, tại sao ngươi không gọi y đến?”

Sở Minh Duẫn cúi đầu lột quất vàng, không trả lời.

Vì vậy ánh mắt Đỗ Việt dừng trên người Sở Minh Duẫn cùng Tần Chiêu khó giải thích được bồi hồi một phen, lẩm bẩm liền xoay người muốn đi, “Ngươi không gọi y vậy ta đi…”

“Đỗ Việt, ” Tần Chiêu vội vàng kéo y, “Y sẽ không đến.”

“Ngươi…” Đỗ Việt giận dữ, liền muốn kéo ống tay áo mình ra, “Vậy ta tự mình đi cùng y có được chưa!”

Tần Chiêu trực tiếp cầm chặt cổ tay y, im lặng không lên tiếng nhìn y chằm chằm, thái độ minh xác kiên quyết.

Đỗ Việt chống lại một đôi mắt hắn liền thua trận, âm thầm giãy giụa một hồi, xoay người đi về đại sảnh trực tiếp ngồi bên cạnh Sở Minh Duẫn, bãi túc tư thế, “Họ Sở, ta với ngươi nói chuyện đi.”

Sở Minh Duẫn một cách hết sức chăm chú mà lột quýt trong tay, chẳng hề để ý đến y.

“Con bà nó đang nói chuyện với ngươi đó!” Đỗ Việt không nhịn được nhấc chân lên muốn đạp, Sở Minh Duẫn lúc này mới nâng mí mắt liếc y một cái, y liền yên lặng thu chân về. Sau đó Đỗ Việt phát hiện không đúng, Sở Minh Duẫn khóe mắt hẹp dài, thời điểm lông mi buông xuống hiện ra bóng mờ như có như không, trong diễm lệ lộ ra một luồng lãnh túc, y nhìn chăm chú nửa ngày, hậu tri hậu giác mà hiểu không thích hợp ở chỗ nào rồi.

Sở Minh Duẫn lúc này cực kỳ giống bộ dáng khi hắn mười lăm tuổi vừa tới Thương Ngô sơn, không có thần sắc tựa cười mà không phải cười, không có ngôn ngữ gây sự gợi đòn, im hơi lặng tiếng mà trầm mặc đến mức Đỗ Việt còn tưởng rằng hắn là người câm, mặc cho người khác nói thế nào hắn cũng không đáp lại, một đôi tròng mắt chiếu ra thiên quang mây ảnh, thạch đàm thanh tuyền.

Nhớ đến đây, Đỗ Việt nặng nề thở dài một tiếng, liếc nhìn Tần Chiêu bên cạnh, đứng đắn bắt đầu câu chuyện: “Ngươi và biểu ca ta có thể coi là ầm ĩ rạn nứt?”

“…” Tần Chiêu cảm thấy những lời này tuyệt không đứng đắn một chút nào, hiển nhiên thấy được khuôn mặt nghiêm túc của Đỗ Việt, không thể làm gì khác hơn là phối hợp tiếp tục bàng thính.

Hắn biết Sở Minh Duẫn không phản ứng y, đơn giản cũng không cần thiết, “Không phải ta muốn nói a, biểu ca ta tính khí tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thấy y cùng ai sinh khí, có thể cùng y ồn ào đến vậy, ngươi cũng thật là có bản lĩnh, điểm này ta phục…”

Tần Chiêu không nhịn được ho khan một tiếng, “Đỗ Việt.”

Lời nói bị cắt đứt, Đỗ Việt dứt khoát lại chuẩn bị một chút, mới nói: “Ta đến Trường An lâu như vậy rồi, cũng không phải chưa từng nghe tới thanh danh của ngươi, lúc trước còn có rất nhiều quan binh chặn ở cửa, ta cũng không ngốc, là huynh đệ cho nên ta thẳng thắn nói, ngươi có phải là muốn làm cái gì không, biểu ca ta có phải là vì cái này nên trở mặt với ngươi?”

Tần Chiêu không khỏi lo lắng trong lòng, lại thấy Sở Minh Duẫn như trước không hề bị lay động, không có ý lên tiếng.

Bên cạnh trong bếp lò nhỏ lửa than cháy đồm độp nhẹ vang lên một tiếng, Đỗ Việt lại thở dài một cái, “Ngươi nói ngươi không có chuyện thì dằn vặt lung tung cái gì? Bách Lý sư phụ ngay từ đầu có phải đã từng nói với ngươi kiếm của hắn cũng không dạy người báo thù? Tuy rằng ta không biết sau đó ngươi làm sao mà lừa gạt hắn, cũng không biết ngươi muốn báo cái gì thù hận, nhưng mà cần gì chứ? Họ Sở, ngươi xem ngươi bây giờ sống rất tốt a, làm chức quan lớn như vậy, bao nhiêu người sợ ngươi, muốn ăn có ăn muốn mặc có mặc, còn có nhiều tiền như vậy, ngươi không thể không báo thù sao, như vậy cũng không đến nỗi cùng biểu ca ta nháo thành như vậy, cũng không thể buông xuống sao?”

“Không thể.” Sở Minh Duẫn rốt cục mở miệng, thẳng thắn quyết đoán.

“Tại sao?” Đỗ Việt không thể hiểu được, “Ngươi…”

“Nếu như là vì khoái hoạt hưởng lạc, ta không cần phải đi đến một bước này, ta nên chết ở Lương Châu thành vào mười ba năm trước.” Sở Minh Duẫn diện vô biểu tình nói, “Chết dưới móng ngựa, chết trong loạn tiễn, hoặc là cũng bị treo trên thành lâu, đều tốt, ta cần gì phải sống đến bây giờ?”

Đỗ Việt sửng sốt một chút, mơ hồ ý thức được cái gì, vội vàng khuyên hắn, “Chiến tranh ngươi nói khi đó ta biết, nhưng là bây giờ không giống a, hiện tại thiên hạ thái thái bình bình…”

“Thiên hạ thái bình?” Sở Minh Duẫn chặt đứt lời y nói, nghiền ngẫm đem một từ này cảm nhận tường tận, “Ngươi có thể nhìn ra cái gì liền nói là thiên hạ thái bình, có phải là phải chờ tới thời điểm bị diệt quốc mới cảm thấy hung hiểm? Ngoại địch, nội loạn, một bộ dễ dàng sụp đổ, bây giờ cũng không cần Hung Nô tái động thủ, người của triều đình cũng đã đồ thành rồi, còn muốn chờ tới khi nào?”

“Tại sao không thể buông xuống?” Sở Minh Duẫn tựa hồ lầm bầm lầu bầu, “Vì sao mười ba năm trước ta không rút kiếm cùng nàng đứng chung một chỗ, vì sao ta phải một mình chạy khỏi thành, sống đến bây giờ?”

Lời hắn nói chẳng hề dữ dội, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng chậm chạp, giữa hàng lông mày rõ ràng lại toát ra âm lệ, Đỗ Việt đối dáng dấp kia của hắn có chút không rét mà run, thanh âm kẹt trong cổ họng.

Đột nhiên thanh âm huyên náo phá vỡ tĩnh mịch khắp đại sảnh, tiếng chuông trầm mạnh tràn qua mười dặm tuyết địa mà truyền vào, pháo hoa nhảy nhót chói lọi trên khoảng không, tiếng pháo nổ triệt để nối thành một mảnh, khắp thành mừng vui.

Sở Minh Duẫn đột nhiên thốt ra nở nụ cười, không có dấu hiệu nào, trong mắt vẫn không một tia nhiệt độ.

Đỗ Việt không khỏi rụt về phía sau, cơ hồ bị hỉ nộ vô thường của hắn doạ ra mồ hôi lạnh.

“Sai rồi.” Sở Minh Duẫn nhẹ giọng cười, “Đã mười bốn năm.”

Lúc Tần Chiêu vừa đi ra tiễn Đỗ Việt về dược lư, tiếng pháo đã dần yên tĩnh lại, đêm rét không một tiếng động, thành Trường An say ngủ. Hắn đi trên hành lang, bất ngờ phát hiện trong sảnh vẫn đốt đèn, quay đầu trông thấy thân ảnh cao lớn đứng một mình trong đình dưới tàng cây hồng mai, không biết đã đứng bao lâu. Dưới hành lang ánh nến bập bùng, ngọn đèn ấm áp dính vào trên tóc người nọ, bả vai đầy sương tuyết, hòa tan không được.

Tần Chiêu do dự có tiến lên hay không, bỗng nhiên nhìn thấy tuyết đọng ép tới chạc cây run lên, tuyết rơi rì rào, mấy cánh hoa hồng mai thản nhiên phiêu chuyển, rơi vào trong lòng bàn tay Sở Minh Duẫn.

Gió thổi như nức nở, phá đến song cửa sổ vang vọng.

Tô Thế Dự gác bút lại, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, cơn gió mạnh thổi bay tóc y, giữa rét lạnh mãnh liệt phảng phất mang theo lãnh hương nhàn nhạt của hàn mai, nhỏ nhắn cũng không ngửi được, dường như ảo giác. Tô Thế Dự đóng chặt cửa sổ, ngồi về sau án thư, ánh nến nhảy nhót, chiếu khắp quyển công văn.

Một đêm phong tuyết.

Thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ khô khan mà đi qua, mãi đến tận ngày tết Nguyên Tiêu, phủ Thái úy có khách đến. Một vị là sứ thần Sở Minh Duẫn đợi đã lâu, cung kính dâng lên binh quyền Tây Lăng, miệng đầy đường hoàng, cùng với những phiên vương khác không khác nhau là mấy, Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, không nhiều lời. Mà một vị khác, nhưng là ngoài ý liệu của hắn.

Sở Minh Duẫn nhìn nữ tử một thân hồng y ở trong sảnh, nói ngay vào điểm chính: “Có việc?”

Lục Thanh Hòa thi lễ một cái, cười nói: “Tiểu nữ xác thực có việc muốn nhờ, bất quá Thái úy đại nhân yên tâm, chỉ là một cái nhấc tay.”

Sở Minh Duẫn bất trí khả phủ (không tỏ rõ ý kiến) nhìn nàng.

Lục Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí nói: “Đại nhân có thể phái người đưa ta vào cung một chuyến hay không?” Nàng vội bổ sung, “Ta chỉ là muốn gặp bệ hạ.”

Đêm Nguyên Tiêu, xưa nay là ngày tình nhân gặp gỡ.

Sở Minh Duẫn hiểu rõ, hơi nhíu lông mày, “Ta thoạt nhìn có tốt bụng như vậy sao?”

“Tiểu nữ không có ý gì khác, nếu tìm đại nhân khác tuyệt đối là vô vọng, ” Lục Thanh Hòa nhìn hắn cười cười, “Nhưng ta cảm thấy Thái úy đại nhân sẽ giúp ta, cho nên mới tới thử vận may.”

“Cha ngươi chính là Hình bộ Thượng Thư, tìm hắn không phải dễ dàng hơn sao?” Sở Minh Duẫn hơi không kiên nhẫn, “Ngươi nếu đối bệ hạ có ý định, Lục Sĩ lại không đồng ý gả ngươi vào cung?”

Tâm tư thiếu nữ bị nói toạc ra, mặt Lục Thanh Hòa đỏ lên, sau khi nghe hắn nói ngược lại lắc đầu nở nụ cười, “Đại nhân nghĩ lầm rồi. Ta là nhớ bệ hạ, muốn gặp hắn, nhưng cũng không phải muốn làm hoàng hậu, tại sao phải gả vào cung đây?”

Sở Minh Duẫn giương mắt nhìn nàng, Lục Thanh Hòa hướng về phía Sở Minh Duẫn cười cười, ánh mắt sáng ngời, “Đây cũng không phải mâu thuẫn, chỉ là vừa lúc ta thật thích hắn, mà hắn vừa vặn là hoàng đế thôi. Ta từ nhỏ một mình ở bên ngoài, du ngoạn thiên hạ, hiện tại bất quá là muốn khiến cha ta an tâm mới tạm thời lưu lại kinh thành, chờ thuyết phục được hắn, ta lại muốn tiếp tục lên đường. Nếu như có thể cùng bệ hạ cùng nhau tất nhiên là rất tốt, nhưng không cùng nhau thì lại có quan hệ gì đâu? Ta có cuộc sống mình muốn, nơi giang hồ, thỉnh thoảng nhớ đến người ngồi ở nơi cao, là người trong lòng ta, như vậy cũng rất tốt. Nhưng nếu để ta gả vào trong cung, cùng một đám nữ nhân tranh giành tình nhân, ngày đêm trông mong hắn tới thăm trông đến đầu bạc trắng, ta không làm được.” Nàng dừng một chút, nói, “Lục Thanh Hòa ta, là muốn một đời làm nữ nhi giang hồ.”

Bốn phía không có người khác, lời nàng nói cũng nói đến trong sáng thẳng thắn, nhưng mà Sở Minh Duẫn bỗng nhiên trầm mặc. Ánh mắt hắn rơi vào trên người Lục Thanh Hòa, lại tựa như xuyên qua nàng trông thấy thứ gì đó ở nơi xa không thể với tới, một thân hồng y như lửa, an tĩnh thiêu cháy ở trong con ngươi sáng tối chập chờn.

Một hồi lâu không nói gì khiến Lục Thanh Hòa không được tự nhiên, hồi tưởng một lần cũng không cảm thấy mình nói sai chỗ nào, không khỏi thấp thỏm lên tiếng: “Thái úy đại nhân?”

Sở Minh Duẫn thu hồi ánh mắt, giơ tay lên một cái, một Ảnh vệ không biết từ đâu xuất hiện, “Đưa nàng tiến cung.”

“Đa tạ Đại nhân!” Lục Thanh Hòa mặt mày nở nụ cười, “Chỉ cần mang ta vào cung là tốt rồi, cái khác cũng không làm phiền đại nhân nhọc lòng.”

Nàng không để ý Sở Minh Duẫn qua loa đáp tiếng, nghiêm túc nói tiếng đa tạ, xoay người bước chân nhẹ nhàng muốn đi, ngay khi sắp bước ra khỏi chính sảnh, Lục Thanh Hòa bỗng sững người lại, xoay người nhìn sang, “Đêm nay là Nguyên Tiêu a, Thái úy đại nhân có người muốn gặp sao?”

“…” Hắn trầm mặc trong nháy mắt, “Có.”

“Vậy đại nhân liền đi gặp đi thôi.” Lục Thanh Hòa hai tay nắm lấy nhau đặt ở phía sau, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: “Thiên hạ này, lại có ai có thể ngăn được ngài đâu?”

Sở Minh Duẫn ngẩn ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương