Ngày tết đã qua, hỉ khí nhạt dần, đầu xuân sắp tới, tuyết đọng tan rã.

Trong thành Trường An các cửa hiệu lục tục khai trương, khách nhân còn ít ỏi, bọn tiểu nhị liền dựa vào khung cửa nhàn tản mà nói chuyện. Không biết ai bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, ngay sau đó nghe thấy tiếng chuông bạc lanh lảnh từ bên ngoài cổng thành xa xôi truyền đến, dọc đường người người vội vàng ló đầu ra xem.

Quan binh ở phía trước mở đường, đoàn xe thật dài đi xuyên qua phố, chạy về phía cung thành. Lục lạc kêu leng keng, xa mã lộc cộc, lụa mỏng che mặt nữ tử dị vực dáng người thướt tha, phân thành hai hàng đồng nhất đi theo phía sau nhuyễn kiệu. Tú văn cẩm miên (mành che thêu hoa văn) bị người lén lút vén lên một góc, lộ ra một đôi con ngươi xanh sẫm, đứa bé nằm úp sấp trên lầu liếc mắt một cái nhìn thấy, vui mừng chỉ chỉ kêu gào, lập tức bị vị đại nhân bên cạnh đè xuống, nói một tiếng: “Lâu Lan.”

Lâu Lan nằm ở đại mạc Tây Vực, là con đường xung yếu khống chế thương buôn, mặc dù chỉ là một tiểu quốc, thế nhưng thành trì sầm uất, là một vị trí quan trọng. Lâu Lan quốc từ trước đến nay luôn ở giữa Đại Hạ và Hung Nô lay động không ngừng, mãi đến tận những năm gần đây mới cùng Đại Hạ thân cận hơn một chút, bất quá mặc dù có lai vãng nhiều hơn nhưng cũng chưa từng thấy mới vừa đầu xuân đã đến đây.

Ngày hôm đó vừa đúng thời điểm lâm triều, mới ra khỏi kim điện từ xa xa đã trông thấy Sở Minh Duẫn nghênh đón nghi trượng (vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa) cũng đang buồn bực, nghiêng đầu hỏi Tô Thế Dự, “Lâu Lan lần này phái ai tới làm sứ thần, cư nhiên dùng đến lễ ngộ (tiếp đãi long trọng) chư hầu?”

“Hôm nay Lâu Lan vương nữ tự mình mang theo lễ vật tới chơi.” Tô Thế Dự giải thích.

Sở Minh Duẫn gật gật đầu, hơi suy nghĩ một hồi, chả trách hôm nay luôn cảm thấy ánh mắt Tô Thế Dự nhìn hắn khá là có thâm ý liền hiểu rõ.

Nghe nói Lâu Lan vương nữ kiêu căng tùy hứng đến mức độ đăng phong tạo cực (đạt đến đỉnh cao của tùy hứng đó), ba lần xuất giá không đến một tháng, không phải sai người trực tiếp đánh phu quân đánh đến phơi thây trong viện, thì chính là một tay tát khiển trách vị hôn phu ở cao đường, còn thật sự bức ép đối phương lấy cái chết thỉnh cầu quốc chủ giải trừ hôn ước. Lại tiếp tục gây sức ép khiến cả quốc gia không người dám thú, Lâu Lan quốc chủ đối với vương nữ thập phần cưng chiều, năm đó không tiếc dùng tam tòa thành trì làm của hồi môn, chỉ cầu có thể ở Đại Hạ tìm được vị hôn phu hợp ý.

Khi đó Sở Minh Duẫn ở trên triều cười khẽ một tiếng, quyết đoán đem kẻ địch là Tô Thế Dự đẩy ra ngoài. Nói là bên trên không có trưởng bối ít đi phiền phức, làm người lại đoan chính ôn hòa, vừa vặn thê thiếp cũng không có, cuối cùng không nhanh không chậm bổ sung một câu nói, lúc trước trông thấy Lâu Lan vương nữ khi xuống kiệu đối với Tô Thế Dự xuân phong nở nụ cười.

Tô Thế Dự vẫn luôn hờ hững không một gợn sóng khi nghe đến câu cuối cùng, rốt cục nghiêng đầu thật sâu nhìn Sở Minh Duẫn liếc mắt một cái.

Sau đó Tô Thế Dự là như thế nào bãi bình việc này hắn chưa từng lưu ý, chỉ nhớ rõ ràng ngày ấy lúc hạ triều Tô Thế Dự cùng vào triều năm năm lần đầu đối với hắn nói mấy câu thăm hỏi hàng ngày.

Tô Thế Dự đối hắn xuân phong nở nụ cười, nói hai câu ngắn gọn dị thường mà lại ý vị vô cùng:

“Ha ha.”

Nhớ đến đây, Sở Minh Duẫn ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Tô đại nhân, ta khi đó nhưng là…”

Tô Thế Dự liếc nhìn hắn một cái.

Sở Minh Duẫn nói: “… Không có gì.”

Tô Thế Dự liền khẽ cười thành tiếng, ôn hòa nói: “Sở đại nhân cũng không cần phải chú ý, vương nữ chẳng hề như lời đồn đại nói nàng tùy hứng như vậy đâu.”

Sở Minh Duẫn hơi nhíu đuôi lông mày, không tiếp tục cái đề tài này.

Ngày lên triều cũng vô sự vụ, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự sóng vai đi ra ngoài. Trong lúc nói chuyện phía sau cung hành lang đột nhiên truyền đến thanh âm chạy băng băng, đi kèm chính là tiếng chuông rả rích vang vọng từ xa đến gần, bọn họ ngừng nói nghiêng đầu nhìn lại, thiếu nữ duyên dáng liền mở hai tay nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay Tô Thế Dự, ngửa đầu ý cười rực rỡ, “An Y Nặc!”

Sở Minh Duẫn ngẩn ra, hắn mơ hồ biết câu này là ngôn ngữ Lâu Lan, ý nghĩa là danh xưng ca ca.

Tô Thế Dự cười nhạt nhìn nàng, “Đã bái kiến qua bệ hạ chưa?”

“Bái kiến rồi! Hắn còn nói hôm nay cũng không có chuyện, ngươi có thể theo ta ra ngoài chơi rồi!” Tiếng Hán của nàng phát âm hơi chút kỳ quái, nhưng cũng đầy đủ rõ ràng. Mục Lạp Hòa buông ra Tô Thế Dự, đứng tại chỗ xoay chuyển một vòng, vạt áo tử yên chập trùng tách ra, chuông bạc trên cổ tay phát ra tiếng lanh lảnh, “Đẹp mắt không!”

Tô Thế Dự gật đầu khẳng định, Mục Lạp Hòa nghiêng đầu nở nụ cười, chú ý tới Sở Minh Duẫn ở phía sau, ánh mắt màu ngọc bích giống như sáng lên, “Ca ca xinh đẹp, ngươi là ai nha?”

“Sở Minh Duẫn.”

Mục Lạp Hòa nghiêm túc gật gật đầu, dừng một chút, “Ca ca xinh đẹp cũng cùng đi chơi đi?”

Sở Minh Duẫn nhất thời không kịp phản ứng, Tô Thế Dự giải thích: “Nàng không nhớ được tên chữ Hán của người khác.”

Sở Minh Duẫn không để ý gật gật đầu, nói: “Các ngươi đi cùng nhau là được rồi, ta không…”

“Nhiều người chơi mới vui nha, không cho phép không đi!” Mục Lạp Hòa đánh gãy lời hắn, mỗi tay kéo một cái.

Thái dương dần dần treo cao, khu chợ phía đông thành Trường An rộn ràng náo nhiệt, dọc đường tiếng người rao bán hàng rong cao thấp nối tiếp nhau.

Người đi đường tấp nập lui tới, cũng không khỏi cùng hướng về một nơi nhìn nhiều thêm mấy lần. Nơi đó có hai vị công tử tuấn tú trầm tĩnh uống trà, ngồi đối diện bọn họ là một thiếu nữ dị vực có con ngươi màu ngọc bích, bất quá cùng dáng dấp xinh đẹp của nàng tuyệt nhiên bất đồng với tư thái miệng lớn đang ăn mì, trên bàn dĩ nhiên đã xếp đầy mấy cái bát không.

Một bát gần thấy đáy, Sở Minh Duẫn thấy nàng gió cuốn mây tan không có xu thế muốn giảm, không nhịn được nói: “… Ngươi đến tột cùng là bao lâu rồi không ăn qua đồ ăn?”

“Dự định là đến Trường An cho nên ta sẽ không ăn cơm quá ngon, cũng sắp chết đói rồi!” Mục Lạp Hòa tranh thủ trả lời.

“Tại sao không ăn?”

“Bởi vì phải gặp An Y Nặc nha, gầy một chút mới dễ nhìn.”

“Vậy ngươi bây giờ tại sao ăn nhiều như vậy?”

“Không phải mới nãy đã gặp y rồi sao?” Mục Lạp Hòa đầy mặt viết chuyện đương nhiên, quay đầu vẫy tay nói: “Ta còn muốn!”

Sở Minh Duẫn không có gì để nói, nhìn chủ sạp vui vẻ ra mặt liên thanh đáp ứng, liền đưa mắt nhìn sang Tô Thế Dự bên cạnh.

Tô Thế Dự lạnh nhạt nhìn qua, “Sở đại nhân có muốn ăn không?”

“… Thôi quên đi.” Sở Minh Duẫn sâu kín thở dài, “Ta nhìn cũng no rồi.”

Tô Thế Dự cười nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhớ lại tình hình lúc lần đầu gặp gỡ Mục Lạp Hòa.

Năm đó trên triều đình Sở Minh Duẫn đã nói đến nước này, Tô Thế Dự làm thế nào cũng khước từ không được phải cùng Lâu Lan vương nữ gặp mặt, sau khi y suy nghĩ một lúc lâu bèn ôm đàn đến điểm hẹn, vốn định ngôn ngữ không thông sẽ tấu mấy khúc nhạc qua loa cho xong, nhưng không nghĩ đối phương cũng có chút hiểu biết tiếng Hán, càng không ngờ tới lúc vừa đẩy cửa bước vào trước mặt đã quăng đến một sợi nhuyễn tiên (roi mềm).

Tô Thế Dự nghiêng người né tránh, tiện tay chặt đứt nhuyễn tiên, đối phương không những không buồn trái lại vô cùng vui mừng, một bên la hét vốn tưởng rằng là một văn thần vô dụng không nghĩ tới có chút sở trường, một bên bắt chuyện gọi y đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Sau khi tiếp xúc Tô Thế Dự mới phát giác, vị Lâu Lan vương nữ này cũng không phải giống như lời đồn tùy hứng làm bậy, mà là từ nhỏ đã được che chở quá mức cho nên mới sinh ra tính tình vô cùng thẳng thắn.

Y đàn một khúc xuân giang hoa, Mục Lạp Hòa cũng trút hết bầu tâm sự của mình. Nàng xuất giá ba lần, hai lần trước là quyền thần vì mưu quốc mà cưỡng ép quốc chủ gả ái nữ, bên này nàng mới nhập môn không đến hai ngày, đối phương bên kia liền cùng những cô gái khác quấn lấy nhau, nàng dưới cơn nóng giận vọt thẳng vào trong phòng, roi hạ xuống không chút lưu tình, mới có lời đồn vị hôn phu phơi thây trong viện. Bất quá Mục Lạp Hòa bất ngờ phát hiện chính mình là thay phụ vương loại trừ đại họa trong lòng, nhận được khích lệ, quyết định phải gả cho những thần tử có khả năng áp chế phụ vương, ép cho tới khi đối phương giáng chức xin tha.

Tô Thế Dự nghe vậy trầm mặc hồi lâu, nhìn  Mục Lạp Hòa biểu tình thầm tán dương, trầm ngâm nói: “Ngươi nguyện ý gả cho người ta cũng chỉ vì cái này?”

“Đúng vậy, bởi vì bọn họ đối với phụ vương không tốt.” Mục Lạp Hòa nói.

Tô Thế Dự bất đắc dĩ cười cười, “Từ xưa tới nay, nữ tử xuất giá đều là muốn cùng người trong lòng mình ở gần nhau.”

Mục Lạp Hòa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Nhưng là ta không có người trong lòng, bất quá ta nghĩ, sau này ta nhất định phải chân chân chính chính gả cho một đại anh hùng võ công cái thế.”

Tô Thế Dự hiểu rõ, “Khó trách ngươi biết được ta là văn thần nên mới muốn vung roi.”

Mục Lạp Hòa gục xuống bàn nhìn bàn tay y đặt trên cây đàn, thon dài dễ nhìn, “Võ công của ngươi nhất định rất lợi hại, ta rất thích ngươi, ” nàng dừng một chút, “Bất quá ta không có chút nào muốn gả cho ngươi.”

Tô Thế Dự không khỏi cười khẽ, “Tại sao?”

“Ta cảm thấy ngươi nhất định sẽ không thích ta, ” nàng lại bổ sung, “Ngươi thoạt nhìn giống như cái gì cũng đều không thích.”

“Nói xem một chút?”

“Ngươi rất tốt, nhưng là cảm giác rất xa vời, ” Mục Lạp Hòa đưa tay ra, đầu ngón tay cách Tô Thế Dự một khoảng cách, phảng phất bị cái gì ngăn trở, “Ngươi xem, giống như là có một tầng sương mù, ngươi ngồi ở trước mặt ta, ôn ôn nhu nhu nói chuyện, nhưng là ta không cảm giác được trái tim của ngươi, ngươi hết thảy đều luôn nhàn nhạt, bị sương mù ngăn cách, e rằng ta chỉ cần chớp mắt một cái ngươi sẽ biến mất.”

Tô Thế Dự mỉm cười, không có trả lời.

Mục Lạp Hòa hỏi: “Ngươi biết thích là dạng cảm giác gì sao?”

Tô Thế Dự suy tư một lúc lâu, thản nhiên nói: “Chưa từng lãnh hội qua.”

“Ta cũng không biết, nhưng ở Lâu Lan của chúng ta có một loại hình dung, phiên dịch thành tiếng Hán thì chính là trong lòng ngươi có con bò cạp và con nhện bò qua bò lại, trái tim của ngươi sẽ co rút rất nhanh, nhảy rất nhanh rất đau, vừa giống sợ sệt, nhưng lại vừa cảm thấy rất vui vẻ.”

Dù là Tô Thế Dự cũng bị hình dung con bò cạp con nhện làm cho chấn động, thấy bộ dạng Mục Lạp Hòa liền không đành lòng, suy ngẫm một lát sau nói: “Người Hán chúng ta cũng có hình dung tương tự, bất quá nói đến chính là có vạn điệp vu tâm bay lượn, cánh điệp di chuyển quấy nhiễu lòng người.”

Mục Lạp Hòa nửa hiểu nửa không gật đầu, gối lên cánh tay nghe y ấn lên dây đàn, thanh âm tản ra kinh động làm rơi đăng hoa.

Ngày ấy trước khi chia tay Mục Lạp Hòa lôi kéo tay áo y không buông, một lần lại một lần ầm ĩ: “Ta đặc biệt thích ngươi, nhưng không phải kiểu thích với người trong lòng, cho nên ta không thể gả cho ngươi, ngươi có thể làm ca ca ta được không?”

Cuối cùng Tô Thế Dự không thể làm gì khác hơn nhìn ống tay áo của mình sắp nứt ra, khẽ thở dài đáp ứng.

“An Y Nặc.” Mục Lạp Hòa chẳng biết lúc nào đã tiến tới bên cạnh y, Tô Thế Dự hoàn hồn, mới phát giác nàng rốt cục ăn xong rồi, Sở Minh Duẫn lúc trước ngồi ở bên cạnh lại đứng cách đó không xa tính tiền.

“Làm sao vậy?”

Mục Lạp Hòa dùng ngôn ngữ Lâu Lan nhỏ giọng nói, nhìn chằm chằm Sở Minh Duẫn nói: “Ta chợt nhớ ra, hắn không phải kẻ thù của ngươi sao? Tại sao ngươi còn cười đùa nói chuyện cùng hắn, có phải là hắn cưỡng bách ngươi? Có muốn ta gả cho hắn rồi giúp ngươi đánh chết hắn?”

Tô Thế Dự sặc hớp trà, ho khan hai tiếng sau mới nở nụ cười lên tiếng, y liếc mắt nhìn Sở Minh Duẫn, đồng dạng dùng ngôn ngữ Lâu Lan đáp: “Không phải địch nhân, nhiều nhất chỉ có thể tính là đối thủ, hơn nữa hắn là người rất trọng yếu của quốc gia chúng ta, không thể chết được.”

“Nhưng là hắn đối với quốc gia trọng yếu, vậy tại sao ngươi còn đối với hắn tốt như vậy?” Mục Lạp Hòa nghi hoặc không rõ.

Y không trả lời được.

Lúc này Sở Minh Duẫn quay người đi tới, đối diện ánh mắt của hai người đang nhìn mình, không hiểu ra sao, “Đều nhìn ta làm gì?”

Tô Thế Dự thu lại tâm tình, cười nhạt, “Không có gì.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương