“Ngài có ý gì?” Hắn hỏi.

“Ngươi không cần biết.” Nam nhân đứng phía trước cửa sổ, nhìn mặt sông uốn lượn ở phía xa.

“Vận chuyển vào nhiều hỏa dược như vậy, lại chỉ để tồn trong kho, không bán ra cũng không dời đi, chẳng lẽ muốn đợi người đến điều tra hay sao?” Hắn nghiến răng nói, “Ngài xem ta là thứ bỏ đi?”

Nam nhân đột nhiên nở nụ cười, xoay người lại nhìn hắn, “Cho dù không làm như vậy, ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu, thê tử của ngươi lại còn có thể chống đỡ đến khi nào?”

Đàm Kính bỗng nhiên thức tỉnh, hắn ngồi dậy đưa tay lau đi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, chỉ cảm thấy trên cổ tay nặng trĩu, theo động tác của hắn xích sắt leng keng vang dội. Phía dưới là cỏ lau ẩm ướt, Đàm Kính nhìn áo tù nhân trắng bệch trên người mình, ngẩn người, ký ức trước khi hôn mê chậm chạp thức tỉnh.

Hết thảy đều nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, mơ hồ nhớ rõ Tô Thế Dự đối với hắn nở nụ cười, trái lại chính mình liền mất đi ý thức, sau gáy đến nay vẫn còn đau nhức.

Quang cảnh trước mắt hắn chỉ cần liếc nhìn một cái đã biết, hắn cúi đầu, thê lương cười khổ một tiếng.

“Ngươi đã tỉnh?” Một thanh âm ôn hòa vang lên.

Đàm Kính trong lòng sợ hãi nhảy một cái, hắn ngẩng đầu nhìn lên, một người thân thể như ngọc dựa vào trên tường, cách song sắt cửa lao nhìn hắn.

“Ngự Sử đại nhân thân thủ khá lắm, thật đúng là thâm tàng bất lộ.” Đàm Kính lạnh lùng nói.

“Quá khen.”

“Người lẫn tang vật đều lấy được, ngự Sử đại nhân còn không đi kết án, vì sao còn đích thân tới loại địa phương xúi quẩy này?” Đàm Kính nói.

“Ta tới thăm ngươi một chút.” Tô Thế Dự nói.

Đàm Kính cười lạnh thành tiếng, “Ta lại không cảm thấy chính mình có chỗ nào đáng giá ngài đến thăm.”

“Ta nhớ năm đó lúc ngươi vào triều làm quan lòng tràn đầy chí khí, nguyện vì lê dân xã tắc dốc hết sức mình.” Tô Thế Dự nhìn người chật vật trong phòng giam âm u, “Hôm nay thế nhưng lại lưu lạc thành bộ dáng này.”

“Ngự Sử đại nhân e rằng đã thất vọng rồi, ” Đàm Kính tùy ý ngồi dưới đất, thản nhiên nói: “Trước đây như vậy, bây giờ cũng như vậy, cho dù một khắc trước khi chết cũng vẫn là ta, ta không hối hận hết thảy những gì ta đã làm, bao gồm làm quan vì xã tắc, cũng bao gồm cả việc buôn lậu, giết người sát hại tính mệnh.”

“Nghe vào tương đối mâu thuẫn.” Tô Thế Dự bình thản nói.

“Cũng rất đơn giản.” Đàm Kính rũ mắt xuống, nói: “Ngự Sử đại nhân đại khái cũng biết, thê tử của ta từng rơi vào kẽ băng nứt, sau khi được cứu sốt cao không ngừng, cuối cùng sốt đến mức đần độn. Mà từ đó nàng cũng mắc một căn bệnh lạ, thời điểm phát bệnh đau đến mức phải đập đồ vật, đả thương người, thậm chí không khống chế được mà làm tổn thương chính mình. Bệnh kia không chữa được, chỉ có không ngừng cho nàng dùng thuốc giảm đau để thuyên giảm.”

“Đây chính là lý do ngươi lợi dụng chức quyền buôn bán tư lợi tích trữ tiền bạc?”

“Ta ở kinh thành bản thân nắm chức vị quan trọng, nhìn qua thì vẻ vang vô cùng, có bao nhiêu người ước ao, nhưng phải cung cấp thuốc thang cho nàng, tiền tài gì đó cũng như muối bỏ biển, thế nhưng ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng đau chết đây?” Đàm Kính cười khổ nói, “Ta nếu như ngay cả nàng cũng không bảo vệ được, vậy còn nói cái gì trông nom sinh tử lê dân bá tánh?”

“Thê tử ngươi nếu biết ngươi vì nàng như vậy, e rằng thà chết cũng không nguyện để ngươi đi lên con đường sai trái.” Tô Thế Dự nói.

“Nàng vĩnh viễn cũng không hiểu những thứ này.” Đàm Kính nhìn chăm chú vết sẹo hình dấu răng trên cổ tay, ngữ khí không tự chủ ôn nhu một chút, “Ta bỏ ra một năm mới khiến nàng một lần nữa nhận ra ta, lại dùng hai năm dạy dỗ nàng đọc tên của ta. Về sau trong một lần tái phát bệnh, ta vì ngăn nàng bị cắn trên tay máu me đầm đìa, nàng tỉnh táo đi qua nâng tay của ta vẫn luôn khóc, lại không nói ra cái gì, chỉ biết một bên vừa rơi nước mắt vừa gọi A Kính, A Kính.” Đàm Kính bỗng nhiên dừng lại, đè xuống nghẹn ngào trong cổ họng, ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Thế Dự, “Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ nhẫn tâm để cho nàng chịu khổ sao?”

Tô Thế Dự trầm mặc trong nháy mắt, nói: “Nếu là bệnh bất trị, ngươi ép nàng ở lại thế gian này nàng mới là người chịu khổ.”

“Tô Thế Dự, ” Đàm Kính giống như là nghe thấy được chuyện gì buồn cười lắm, bỗng nhiên cao giọng nở nụ cười, “Ngươi chẳng lẽ không có tâm sao?”

Tô Thế Dự lẳng lặng mà nhìn hắn, “Cùng ta có quan hệ gì.”

“Ngự Sử đại nhân trước giờ chưa từng yêu ai đi?” Đàm Kính lắc đầu, giễu cợt nói: “Lúc trước nghe người ta lén lút nói ngươi vô tâm ích kỷ, ta còn tưởng rằng bọn họ vì không gả được nữ nhi nên oán giận, không nghĩ ra quả thực là như vậy.” Hắn nhìn vào đáy mắt Tô Thế Dự, châm chọc đến cực điểm, “Thực sự là vừa đáng buồn vừa đáng thương.”

Tô Thế Dự bất vi sở động nhìn hắn, đợi đến khi Đàm Kính không châm biếm tiếp nữa, y mới nhàn nhạt mở miệng: “Chức vụ của ta là thẩm tra giám sát, cho dù như lời ngươi nói là vô tâm vô tình, cũng chỉ có thể nói là vừa đúng.”

Đàm Kính cười lạnh không nói.

Tô Thế Dự chậm rãi đi tới trước mặt hắn dừng lại, cùng hắn chỉ cách một cánh cửa lao, “Ngụ ý của ngươi tất cả đều là vì thê tử, nhưng là ngươi không nhớ rõ, căn cứ theo việc ngươi phạm tội, nàng nhất định là cũng bị liên lụy phải xử chém.”

Sắc mặt Đàm Kính đột nhiên thay đổi.

“Vụ án này của ngươi do ta toàn quyền chưởng quản, ngươi cùng ta nói những thứ này, đến tột cùng là vì muốn chọc giận ta, hay vẫn có ý định khiến bảo ta buông tha thê tử ngươi?” Tô Thế Dự lẳng lặng nhìn hắn nói.

Đàm Kính há miệng, không phát ra được âm thanh, hồi lâu sau mới yên lặng nói: “Ngự Sử đại nhân đến đây, rốt cục là vì chuyện gì?”

Tô Thế Dự thu hồi ánh mắt, giơ tay phất phất tay áo nhiễm bụi bặm, “Chủ cố (Khách hàng) đám hỏa dược kia là ai?”

“Ngươi đi tra xét khoản mục kia chẳng phải sẽ biết?”

Tô Thế Dự nhìn hắn một cái, nhẹ giọng cười nói: “Khoản mục là thật hay là giả, ta tự nhiên có chừng mực.”

Đàm Kính cúi đầu không nhìn y, tâm niệm cấp chuyển bất định.

Nam nhân trong trí nhớ đứng dựa vào cửa sổ đối với hắn nói, “Ngươi làm theo lời ta nói, ta có thể bảo đảm thê tử ngươi vô sự.”

Nam nhân trước mắt đối với hắn nói: “Ta từ trước đến nay còn cho là, ngươi là người biết xem xét thời cuộc.”

Tâm thoáng chốc chìm đến đáy, Đàm Kính nhắm mắt lại, từng chữ nói: “Hoài Nam vương.”

Lục nguyệt tiểu thử, tế liễu hà phong. Thanh thanh thụ sắc bàng cẩm y, nhũ yến lưu oanh tương gian phi (Thật sự câu này mình đọc lên nhưng không hiểu, có cao nhân nào biết thì giúp đỡ mình ạ =.=!!!). Nam nhân một tay chống đỡ cằm mạn bất kinh tâm nhìn quyển sách mở ra trên bàn đá, nước trong ao xanh biếc, đám cá chép nhảy vọt dọc theo bên bờ hồ, quẩy tung từng làn bọt sóng tựa hồ muốn đuổi theo hoa văn hoa sen nơi góc áo nam nhân.

Tô Thế Dự theo tỳ nữ lúc đi vào liền thấy một màn phong cảnh như vậy, tỳ nữ hạ thấp người lui ra, Sở Minh Duẫn lười biếng ngước mắt lên, thấy y liền khẽ cười: “Ai nha, thực sự là khách quý, Tô đại nhân nghĩ như thế nào mà đến chỗ ta?”

Tô Thế Dự cất bước đi tới trước mắt hắn, cười nhạt nói: “Đương nhiên là có việc mới phải đến.”

Sau khi rời khỏi phòng giam y liền đi đối chiếu hết các sổ sách, cùng lời Đàm Kính nói không sai, trên giấy mực rõ rõ ràng ràng mà viết là Hoài Nam vương. Tô Thế Dự vẫn cảm thấy trong lòng còn nghi vấn, liền lật về phía trước xem qua, lúc này mới phát hiện thiếu mất hai khoản mục. Hai trang bị xé sạch sẽ vô cùng, chỉ còn lại chút giấy thừa, nếu không phải y nhìn rất cẩn thận, e rằng không cách nào phát hiện.

“Ngươi nếu là nói nhớ ta, ta sẽ thật sự vui vẻ.” Sở Minh Duẫn mỉm cười nhìn y, chỉ chỉ đĩa anh đào trên bàn, “Ăn không?”

“Không cần, ta hỏi xong sự tình liền đi.” Tô Thế Dự nhìn hắn nói: “Sở đại nhân còn nhớ hai ngày trước ngươi ở trong kho hàng lấy được sổ sách kia.”

“Nhớ nha.”

“Sổ sách bên trong có hai trang bị người xé bỏ, Sở đại nhân có biết chút gì?”

“Thiếu hụt hai trang?” Sở Minh Duẫn khuỷu tay dựa vào trên bàn đá, nghiêng đầu cười cười nhìn về phía Tô Thế Dự, “Tô đại nhân cho rằng ta cầm, nên đặc biệt tới đây tìm ta yêu cầu?”

“Nói đùa, Sở đại nhân làm sao có thể dùng loại thủ đoạn đê hèn ti tiện kia.” Tô Thế Dự chống lại ánh mắt của hắn, ý cười nhàn nhạt, như có như không nói, “Chỉ là muốn đến dò hỏi một chút manh mối, cũng thuận tiện cho ta tìm kiếm.”

Sở Minh Duẫn bị mắng xoáy sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói: “Ta không có đầu mối gì.”

“Lúc Sở đại nhân mở ra sổ sách, không có lưu ý là đã thiếu hụt hai trang sao?” Tô Thế Dự hỏi.

“Không biết.” Sở Minh Duẫn dứt khoát đáp.

“Đã như vậy, Sở đại nhân ở trong kho hàng còn gặp qua những người khác?”

“Không có.”

“Sở đại nhân không ngại cẩn thận suy nghĩ lại một chút, không cần vội vã trả lời, chỉ là một chút kiên nhẫn ta vẫn có thể.” Tô Thế Dự cười nói.

“Tô đại nhân không tin, có muốn tự mình động thủ tìm?” Sở Minh Duẫn hướng hắn giang hai cánh tay, cười tủm tỉm mà nói: “Chỉ cần Tô đại nhân nói một tiếng muốn, ta liền cởi hết cho ngươi sờ, cẩn thận tìm cũng không thành vấn đề.”

Tô Thế Dự thu liễm con ngươi, thanh sắc bất động, nhất thời không trả lời.

“Không tiện mở miệng sao?” Sở Minh Duẫn nhẹ trừng mắt nhìn, con ngươi tựa như xuân thủy liễm diễm phát quang, giơ tay liền nắm chặt vạt áo của mình, “Vậy ta tự mình thoát ha?”

Lời còn chưa dứt hắn liền kéo xuống vạt áo, xương quai xanh một mảnh trắng nõn lập tức lộ rõ, Tô Thế Dự bỗng nhiên nghiêng đầu dời đi tầm mắt, giơ tay ngăn hắn lại, “… Là ta hiểu lầm. Hai trang thiếu sót ta sẽ từ từ tìm ở nơi khác, quấy rầy Sở đại nhân.”

Hắn đương nhiên rõ ràng Tô Thế Dự không thể làm gì mới dám trắng trợn vô liêm sỉ như thế. Lại không nói phi lễ chớ nhìn, hắn càng hiểu tâm tư Tô Thế Dự không muốn cùng hắn dây dưa quá nhiều, không chỉ là quý trọng danh tiếng, càng bởi vì Sở đảng cùng Tô đảng tranh chấp nhiều năm, nếu Tô Thế Dự cùng hắn đi lại thân cận, chỉ sợ Hoàng đế cũng sẽ đối với y sinh nghi.

Hắn bây giờ là chân thực cảm thấy kiểu đối đầu này thú vị vô cùng.

Sở Minh Duẫn bên môi ý cười càng sâu, hứng thú quan sát vẻ mặt Tô Thế Dự, “Không ngại, có thể cho ta thấy nhiều mặt khác nhau của Tô đại nhân khiến ta rất vui vẻ, muốn ta đưa ngươi trở về không?”

“Không cần làm phiền.” Tô Thế Dự vẫn không nhìn hắn, gật đầu cáo từ sau đó quay người rời đi.

“A đúng rồi, Tô đại nhân, ” Sở Minh Duẫn bỗng nhiên gọi y lại, một bên sửa sang lại y phục của mình không nhanh không chậm cười nói: “Quên mất, Tô đại nhân không chỉ dáng dấp đẹp đẽ, không ngờ vóc người cũng tốt như vậy, ngay cả dáng vẻ mất hứng so với bình thường cũng đáng yêu hơn rất nhiều.”

“…”Tô Thế Dự đưa lưng về phía hắn trong mắt loé ra một tia âm trầm, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, “Lừa gạt ngươi quá khen rồi, cáo từ.”

Mới vừa bước ra khỏi phủ Thái úy Tô bạch liền tiến lên đón, “Công tử, sự tình thế nào rồi?”

“Như nhau” Tô Thế Dự nói, “Hai trang khoản mục kia đã định là không cầm về được, ta đi chuyến này bất quá là thăm dò thái độ của hắn. Hiện tại, đã có thể xác định người lấy hai trang kia là ai.”

“Tuy nhiên không có chứng cớ, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha hắn?” Tô Bạch bỗng nhiên linh quang chợt lóe, “Đúng rồi công tử, dùng tội cố ý hủy hoại vật chứng cấp cho hắn một tội danh cũng không được sao? Tốt xấu gì cũng cho hắn một bài học!”

Tô Thế Dự thở dài, có chút đau đầu nói: “Ta không có hứng thú để cho người ta biết sổ sách là như thế nào đến trong tay hắn.”

Tô Bạch ngẩn ra, “Không… Không phải hắn cướp đi sao?”

Tô Thế Dự thật sâu nhìn Tô Bạch liếc mắt một cái, không hề trả lời.

Tác giả có lời muốn nói: 

Tập trung: Thanh thanh thụ mầu bàng cẩm y ( 锦 衣), nhũ yến lưu oanh tương gian phi. Có một chữ thay đổi.

Trích《 hạnh hữu tâm kỳ đương tiểu thử 》của Đường Hàn Hoành.

Phiên phiên mã thượng lang, chấp giản bội ngân chương.

Tây hướng lạc dương quy hộ đỗ, hồi đầu kết niệm liên hoa phủ.

Triêu từ phương thảo vạn tuế nhai, mộ túc xuân sơn nhất tuyền ổ.

Thanh thanh thụ sắc bàng hành y ( 行衣), nhũ yến lưu oanh tương gian phi.

Viễn quá tam phong lâm bát thủy, u tầm giai thưởng thiên như thử.

Tàn hoa phiến phiến tế liễu phong, lạc nhật sơ chung tiểu hòe vũ.

Tương tư yểm khấp phục hà như, công tử môn tiền nhân tiệm sơ.

Hạnh hữu tâm kỳ đương tiểu thử, cát y sa mạo vọng hồi xa.

P/S: Tác giả đổi chữ ‘Hành’ ( 行) thành chữ ‘Cẩm’ ( 锦) trong câu “Thanh Thanh thụ mầu bàng cẩm y, nhũ yến lưu oanh tương gian phi”. Mình dịch nguyên câu sang hán việt vì sợ sẽ thay đổi nghĩa của bài thơ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương