Đối mặt với Mã Văn Tài bất ngờ cười lớn, Huyền Ninh không rõ ràng mở miệng: “Ngươi thật sự cười sao?” Bất kể trong mộng hay hiện thực, số lần hắn cười dường như chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bây giờ vậy mà lại dễ cười như thế.

Mũi tên cứ như vậy mà bay vút đi, Công Tôn Huyền Ninh vẫn còn ngây người nhưng dựa vào bản năng cơ thể mà thuận lợi tránh thoát, nước trong ly gợn sóng rồi đổ ra ngoài, không sót một giọt,sát ý đột nhiên quét qua đáy mắt nàng, làm cho Mã Văn Tài ban đầu chỉ muốn thử không kiềm nổi ngạc nhiên.

Nhìn tưởng rất nhẹ nhàng, vậy mà sát khí bên trong lại nặng đến vậy.

Thế nhưng cũng chỉ trong một chớp mắt, sát ý tiêu tán, Công Tôn Huyền Ninh một hơi cạn sạch chút trà trong ly rồi để lại trên mặt bàn, xoay người nhẹ nhàng nhổ xuống mũi tên ghim chặt trên giá sách, đâm sâu trong gỗ đến bảy tám phần.

“Văn Tài huynh quả thật là nhiệt tình.


” Huyền Ninh thưởng thức vũ tiễn, khẽ chạm vào đầu mũi tên sắc bén, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua đầu mũi tên, đang lúc Mã Văn Tài cho rằng ắt phải thấy máu, Huyền Ninh lại ngừng tay, chỉ thấy nàng cong cong khóe miệng: “Nhiệt tình như vậy, sao Huyền Ninh có thể không biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi của huynh đài, bởi vậy không dám làm phiền mộng đẹp của Văn Tài huynh mà nằm trường kỷ, vậy mới đúng là không quấy rầy.


“Ngươi…”
Công Tôn Huyền Ninh nhẹ nhàng cười, cười ôn tồn lễ độ, cầm vũ tiễn lắc lắc, tỏ vẻ trong lời nói chân thật không hề giả dối.

“Ha…” Mã Văn Tài cười lạnh lắp cung vào.

“Văn Tài huynh cười điều gì?” Huyền Ninh tùy tiện ném mũi tên lên trên mặt bàn, xoay người lật tìm trong kệ sách bên cạnh, tìm ra cuốn du ký mà chính mình từng xem, chuẩn xác lật đến trang đang xem dở khi trước, thái độ thản nhiên ngồi vào bàn mà xem qua.

“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

Công Tôn Huyền Ninh ngẩng đầu chạm mắt với Mã Văn Tài, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách: “Ta vừa mới nói, ngươi không thể làm tổn thương ta.

” Dứt lời lại lật qua một trang.

“Thật sao?” Mã Văn Tài hơi hơi nheo nheo mắt.

“Văn Tài huynh chẳng lẽ muốn tỷ thí một trận?” Công Tôn Huyền Ninh quét mắt nhìn qua nội dung du ký, sắc mặt bình đạm, ngữ khí lại khiến người ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Vừa dứt lời bên tai bỗng có cơn gió mạnh thổi qua, Công Tôn Huyền Ninh cầm lấy du ký hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn còn lưu luyến nội dung trong đó.

Mã Văn Tài thấy không bắt được gì, lại trở tay tựa như đao bổ tới, Huyền Hinh tiện tay vứt du ký lên, tay trái linh hoạt nắm lấy tay Mã Văn Tài, trong lòng chợt kinh ngạc mà buông tay hắn, lại bị Mã Văn Tài nhìn ra sơ hở đánh về phía Công Tôn Huyền Ninh một chưởng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương