“Võ công cưỡi ngựa bắn cung đều là nền tảng của một quốc gia , binh pháp thao lược là chìa khoá để thăng tiến, học sinh đương nhiên không dám lơ là.

” giọng Mã Văn Tài trầm ổn, đối với lời khích lệ của Tạ Đạo Uẩn cũng không quan tâm lắm.

Nước cờ của Mã công tử mạnh mẽ, quyết đoán, năng lực mưu lược và sát phạt vô cùng tốt chỉ là…” Tạ Đạo Uẩn nói một nửa, Mã Văn Tài hỏi, “Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là Mã công tử dụng binh quá vô tình, hoàn toàn không màng đến quân sống hay chết, chỉ cần tốc chiến tốc thắng, đó gọi là giết định một ngàn tự tổn tám trăm.

Biết Tạ Đạo Uẩn lại muốn giảng đạo lý, Mã Văn Tài cong khóe miệng: “Chơi cờ như dụng binh, chỉ kết quả thắng là được, hy sinh vài tướng sĩ thì có là bao?”
Thấy Mã Văn Tài nói như vậy, trong lòng Tạ Đạo Uẩn cảm thấy hơi buồn bực, liếc nhìn Huyền Ninh ở phía sau, nói: “Đúng vậy, tuy có thể chơi cờ như thế nhưng để làm người vì vẫn nên có cả hai” Nàng cười, hỏi: “Bổn tịch nói có phải hơi xa không?”
Mã Văn Tài lễ phép cười, lắc đầu: “Không có, mời tiên sinh nói tiếp.



“Loạn thế tạo anh hùng, anh hùng tạo ra thời thế.


Mã Văn Tài cười lạnh, “Đa tạ tiên sinh đã khen, học sinh chắc chắn sẽ tận tâm tận lực hoàn thành lời nhận xét của tiên sinh” hắn gật đầu rồi rời khỏi bàn.

Hắn đương nhiên sẽ dốc toàn lực làm những gì mình tin tưởng, mặc dù thế gian có loạn như thế nào đi nữa.

Cầm Thư khoanh tay đứng trên đài cao nhìn xuống Đài Thành, Công Tôn Huyền Ninh nhìn sương mù dày đặc đang bao quanh thành Hàng Châu về đêm.

Nàng lắc đầu vì cứ nghĩ rằng, so với việc không có tự do và nơi ở khó khăn thì quả thật đã tốt hơn người khác nhiều rồi.

Nàng cúi đầu nhìn quyển sách đang cầm trong tay, rồi hơi nghi ngờ, sở dĩ nàng đến Ni Sơn Thư Viện là để hoàn thành tâm nguyện nhưng hiện tại đến chính bản thân nàng cũng không phân biệt được là nàng vì hoàn thành tâm nguyện mới đến, hay là… Có lý do nào khác.


Công Tôn Huyền Ninh cười khổ, Mặc dù nàng có nhiều tâm tư đến mấy thì khả năng hoàn thành được nó nhất định sẽ rất nhỏ.

.

“Huyền Ninh?”
“Tạ tiên sinh.


Nàng không ngờ lại gặp được Tạ Đạo Uẩn ở chỗ này, không phải nàng này sẽ quay về Họa Lam để chuẩn bị cho lớp học ngày mai sao?
“Vừa nãy ở dưới thấy ngươi đứng ở đây như đang có tâm sự, nên đến nhìn xem.

” Tạ Đạo Uẩn nhìn theo tầm mắt của Huyền Ninh thấy một lớp sương đen, “Nhớ nhà sao? Không giống,là chuyện khác hả?”





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương