“Mã Văn Tài hắn ngang nhiên bỏ học, đối với Tạ tiên sinh không lễ phép, thầy giáo như trời đất, Mã Văn Tài bất kính với thầy, mà chúng ta chẳng qua đều là giúp đỡ những người khác, Công Tôn Huyền Ninh, ngươi ăn nói quá mức vô lý!”
“Mặc dù chúng ta bỏ học, cũng không tới lượt ngươi tới nhúng tay vào việc của học đường!” Huyền Ninh đi tới bên cạnh Mã Văn Tài, nhìn Tạ Đạo Uẩn cách đó không xa, nghiêm túc thành khẩn: “Tạ tiên sinh, ta vừa mới nói sẽ đem bọn họ quay lại, làm như vậy có phải có chút không hợp tình hợp lý không?”
Nghe Huyền Ninh nói xong có một vài người phụ nữ đứng dậy chuẩn bị muốn rời đi, nhóm người đứng ở cửa có chút tiền thoái lưỡng nan.

“Các người đang làm gì ở đây?”
Huyền Ninh nghe thấy âm thanh này, trong lòng trầm xuống, nhìn về phía Mã Văn Tài, mím môi không nói.

Sơn trưởng tiến vào căn phòng thấy trên mặt tươi sáng của Chúc Anh Đài xuất hiện dấu năm ngón tay, trầm giọng hỏi: “Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!?”
Tạ Đạo Uẩn mở miệng trả lời: “Thực xin lỗi sơn trưởng, bọn học sinh náo loạn chút mâu thuẫn.


“Ai khởi đầu?”

Mã Văn Tài vừa muốn đứng ra, nhưng Huyền Ninh nhanh hơn chàng một bước, giơ tay ý bảo: “Là ta.


“Là Mã Văn Tài và Công Tôn Huyền Ninh!” Chúc Anh Đài nhiều chuyện lắm miệng, khi cảm nhận được ánh mắt của Huyền Ninh thì hung hăng trừng mắt nàng liếc một cái.

Lúc này Công Tôn Huyền Ninh muốn xé nát cái miệng kia của Chúc Anh Đài ra cỡ nào! Trước kia chỉ cảm thấy nàng ấy vì Lương Sơn Bá nên rất ích kỷ, hiện tại thật là…
“Đúng vậy, là ta.


Công Tôn Huyền Ninh thấy Mã Văn Tài cũng thừa nhận, mày nhíu chặt.

Tựa nhưu cảm giác được áp suất thấp trên người Công Tôn Huyền Ninh, Mã Văn Tài lại cong khóe miệng lên, bộ dáng có chút lưu manh: “Nói gì mà chuyện lạ thiên cổ, chuyện chính hắn làm còn cần một thư sinh "văn nhược" như vậy gánh vác?”

“Là ngươi?” Sơn trưởng không vui hỏi.

“Học sinh đường đường là nam nhi há có thể ở dưới nữ tử?” Mã Văn Tài trả lời.

Sơn trưởng cười nhạo: “Vậy ngươi rất nghi ngờ với quyết định của ta sao?”
“Tạ tiên sinh phẩm tài đức trọng, cùng so sánh với ngươi, chỉ có hơn chứ không kém, tuy là nữ tử, nhưng là nữ trung quân tử!” Sơn trưởng quét mắt chúng học sinh: “Các ngươi không phục Tạ tiên sinh có thể nghỉ học trở về.


“Sơn trưởng!” Công Tôn Huyền Ninh đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Lần này gây sự, chuyện Mã Văn Tài không làm, Chúc Anh Đài là ta đánh, ngài muốn phạt có thể phạt ta.

” Nói xong cắn răng một cái quỳ gối cuống với Tạ Đạo Uẩn: “Mong rằng Tạ tiên sinh tha thứ.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương