Quận Chúa Truy Phu
-
Chương 32: Tiểu chủ tử
“Bởi vì đôi mắt muội sáng như ngọc, mà nhìn y phục cho đến mọi thứ xung quanh đều là màu hồng. Tỷ nghĩ muội thích màu hồng.”
“Uh, muội rất thích màu hồng.”
Nàng hôn mê hai ngày, lại nghỉ ngơi thêm một ngày. Tám ngày nữa là đến đại hội ngũ quốc, cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây tụ hợp với mọi người.
“Hồng Ngọc, còn bao lâu nữa mới rời khỏi đây?” Nguyệt Bảo vừa ăn bánh ngô khô vừa nhìn xung quanh.
“Qua khỏi khu rừng này là đến, Nguyệt Nguyệt tỷ vận công vào đan điền sẽ không mệt nữa” Hồng Ngọc lấy đan dược trong túi ra đưa Nguyệt Bảo.
“Tỷ không có nội... í” Nguyệt Bảo ngạc nhiên nhìn Hồng Ngọc, nàng cảm giác được có một dòng khí đang chạy khắp người nàng, thật thoải mái.
“Lúc tỷ hôn mê, muội có đút cho tỷ linh quả. Đối với người có nội lực thì gia tăng công lực, người bình thường thì đả thông kinh mạch giúp tu luyện nội lực.” Hồng Ngọc mỉm cười nhìn Nguyệt Bảo.
“Đa tạ muội” Nguyệt Bảo cảm động. “Theo ta biết linh quả chỉ có trong truyền thuyết, ngàn năm chỉ có một quả, muội đưa ta ăn, vậy muội thì sao?”
“Tỷ không cần lo lắng cho muội, muội là người thủ hộ linh quả đợi người có duyên. Tỷ chính là người đó.” Hồng Ngọc giải thích. “lúc muội bắt mạch thấy kinh mạch của tỷ đã được đả thông nhưng vẫn không tu luyện được, tỷ bị trọng thương ư?”
“Lúc trước sư phụ có đả thông kinh mạch, nhưng do ta bị tổn thương trong bụng mẹ lại bị sanh non nên không thể tu luyện được.”
“Thì ra là vậy... suỵt, có người.” Hồng Ngọc cảnh giác nghe tiếng bước chân đang tới.
Nguyệt Bảo rút sẵn ngân châm chuẩn bị tư thế công kích.
——— —————— ————————
Lúc này đối phương vẫn không biết mình sắp bị hai tiểu cô nương tấn công. Vì sao ư? Bởi vì Hồng Ngọc có thể nghe được bước chân cách mười dặm.
“Tiểu Hắc, ngươi nghĩ Nguyệt cô nương sẽ được cứu ư?” Tề Bạch lo lắng hỏi.
Đáp lại câu trả lời của Tề Bạch là nắm đấm của Tiểu Hắc. " tên khốn này ngăn cản chủ thượng hắn nhảy xuống cứu tiểu chủ tử là hắn chướng mắt rồi, giờ còn dám trù ẻo tiểu chủ tử nữa.”
“Ngươi có gì từ từ nói, đừng đánh người chứ!” Tề Bạch lau lau khoé miệng.
“Ngươi dám nói lời không hay ho nữa ta sẽ đánh tiếp.” Tiểu Hắc cười lạnh.
“Ngươi... Cẩn thận” Tề Bạch quát to.
Một loạt ngân châm cùng bột phấn bay tới.
“Cẩn thận, có độc.”
Chưa dừng lại đó, một thanh kiếm sắc bén kề lấy cổ Tề Bạch “Ngươi là ai?”
“Tiểu cô nương, có gì từ từ nói, chúng ta không thù không oán...”
Đám người Tiểu Hắc giương kiếm mặt đầy sát khí nhìn tiểu cô nương.
“Ha ha” tiếng cười vui vẻ sau bụi cây vang ra “Đều là người một nhà.”
Nghe thấy tiếng cười giọng nói quen thuộc, hốc mắt đại nam như Tiểu Hắc cũng đỏ lên. “Tiểu chủ tử...”
“Uh, muội rất thích màu hồng.”
Nàng hôn mê hai ngày, lại nghỉ ngơi thêm một ngày. Tám ngày nữa là đến đại hội ngũ quốc, cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây tụ hợp với mọi người.
“Hồng Ngọc, còn bao lâu nữa mới rời khỏi đây?” Nguyệt Bảo vừa ăn bánh ngô khô vừa nhìn xung quanh.
“Qua khỏi khu rừng này là đến, Nguyệt Nguyệt tỷ vận công vào đan điền sẽ không mệt nữa” Hồng Ngọc lấy đan dược trong túi ra đưa Nguyệt Bảo.
“Tỷ không có nội... í” Nguyệt Bảo ngạc nhiên nhìn Hồng Ngọc, nàng cảm giác được có một dòng khí đang chạy khắp người nàng, thật thoải mái.
“Lúc tỷ hôn mê, muội có đút cho tỷ linh quả. Đối với người có nội lực thì gia tăng công lực, người bình thường thì đả thông kinh mạch giúp tu luyện nội lực.” Hồng Ngọc mỉm cười nhìn Nguyệt Bảo.
“Đa tạ muội” Nguyệt Bảo cảm động. “Theo ta biết linh quả chỉ có trong truyền thuyết, ngàn năm chỉ có một quả, muội đưa ta ăn, vậy muội thì sao?”
“Tỷ không cần lo lắng cho muội, muội là người thủ hộ linh quả đợi người có duyên. Tỷ chính là người đó.” Hồng Ngọc giải thích. “lúc muội bắt mạch thấy kinh mạch của tỷ đã được đả thông nhưng vẫn không tu luyện được, tỷ bị trọng thương ư?”
“Lúc trước sư phụ có đả thông kinh mạch, nhưng do ta bị tổn thương trong bụng mẹ lại bị sanh non nên không thể tu luyện được.”
“Thì ra là vậy... suỵt, có người.” Hồng Ngọc cảnh giác nghe tiếng bước chân đang tới.
Nguyệt Bảo rút sẵn ngân châm chuẩn bị tư thế công kích.
——— —————— ————————
Lúc này đối phương vẫn không biết mình sắp bị hai tiểu cô nương tấn công. Vì sao ư? Bởi vì Hồng Ngọc có thể nghe được bước chân cách mười dặm.
“Tiểu Hắc, ngươi nghĩ Nguyệt cô nương sẽ được cứu ư?” Tề Bạch lo lắng hỏi.
Đáp lại câu trả lời của Tề Bạch là nắm đấm của Tiểu Hắc. " tên khốn này ngăn cản chủ thượng hắn nhảy xuống cứu tiểu chủ tử là hắn chướng mắt rồi, giờ còn dám trù ẻo tiểu chủ tử nữa.”
“Ngươi có gì từ từ nói, đừng đánh người chứ!” Tề Bạch lau lau khoé miệng.
“Ngươi dám nói lời không hay ho nữa ta sẽ đánh tiếp.” Tiểu Hắc cười lạnh.
“Ngươi... Cẩn thận” Tề Bạch quát to.
Một loạt ngân châm cùng bột phấn bay tới.
“Cẩn thận, có độc.”
Chưa dừng lại đó, một thanh kiếm sắc bén kề lấy cổ Tề Bạch “Ngươi là ai?”
“Tiểu cô nương, có gì từ từ nói, chúng ta không thù không oán...”
Đám người Tiểu Hắc giương kiếm mặt đầy sát khí nhìn tiểu cô nương.
“Ha ha” tiếng cười vui vẻ sau bụi cây vang ra “Đều là người một nhà.”
Nghe thấy tiếng cười giọng nói quen thuộc, hốc mắt đại nam như Tiểu Hắc cũng đỏ lên. “Tiểu chủ tử...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook