Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch
-
Chương 62: Người Bảo Vệ
“Đánh thức em sao? Aigues.” Trong thanh âm thiếu niên tràn đầy áy náy, nhưng lại có chút chờ mong và khát vọng.
Thiếu nữ chậm rãi ngồi dậy, tay đặt trên tóc của thiếu niên cũng không dời đi. Những sợi tóc màu xám trắng rủ xuống, rối tung trên sống lưng mảnh khảnh của cô gái, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng bạc kỳ diệu, tựa như cô đang được một vầng sáng màu bạc bao phủ.
“Em mơ thấy anh hai tới.” Đôi mắt cô gái vẫn nhắm nhẹ nhàng , dù cô không thể nhìn nhưng vẫn có thể cảm giác được bi thương và tuyệt vọng trên người thiếu niên.
“Anh muốn nghe em hát sao? Chỉ cần anh hai muốn nghe, bất kể là bao nhiêu lần, em cũng sẽ hát.”
Tiếng ca của cô gái xen lẫn mùi hương dạ lan tươi đẹp lượn lờ trong bóng đêm, như mặt nước tĩnh lặng trên mặt hồ, chậm rãi khuếch tán ra. Bài hát được hát ra từ linh hồn tinh khiết và kiên cường của cô gái lung linh đẹp đẽ, cứ như khúc ca từ thiên đường, trấn an tấm lòng và linh hồn đang bị tổn thương.
Trong bóng đêm, ánh trăng chiếu vào hai thân ảnh đó, bao phủ họ bằng một tầng lụa trắng, tựa như bức vẽ duy mỹ thánh khiết trong giáo đường.
Bọn Aslan đứng ở ngoài cửa, không ai đành lòng quấy rầy bức tranh yên tĩnh và an bình này.
“Mấy vị này…” Bác sĩ Johnan đứng ở phía sau nhẹ giọng nói: “Tôi có chuẩn bị chút trà bánh…”
Lúc này, Aslan mới hồi phục tinh thần lại, cảm giác hình như vừa rồi mình mới bị nghi là đang rình coi, cười xấu hổ nói: “Như vậy đành làm phiền bác rồi.”
Bọn họ đi theo bác sĩ vào một phòng khách nho nhỏ. Đèn tường mờ nhạt khiến cho cả căn phòng ấm áp. Trên bàn trà thấp có một bình hoa bằng sứ cắm đầy hoa bách hợp, hoa hương thảo, hoa cúc còn có cả dây thường xuân làm đẹp cho gian phòng có phần hẻo lánh này.
Uống trà lài thơm ngát, trong lòng mọi người đều có cùng một nghi vấn. Nhịn không được đầu tiên vẫn chính là Connor, “Bác sĩ, xin hỏi vị tiểu thư kia với Tiểu An…”
Con ngươi giấu sau kính đảo qua các học viên, cuối cùng ở khóe miệng hiện lên một nụ cười, “Đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy mang người khác tới nơi này đấy.”
“Nói cho các cậu biết cũng không sao. Đứa bé kia coi các cậu là bạn bè nên mới có thể mang các cậu tới đây.” Bác sĩ hớp một miếng trà, nói ra thân thế của thiếu nữ kia từ đầu đến đuôi.
“Aigues, một năm trước được chuyển từ trại an dưỡng ở biên cảnh đến nơi này, hai mắt mù lòa, nửa người dưới tê liệt hoàn toàn, đồng thời cũng mắc chứng bệnh suy yếu cơ quan.”
Hai mắt mù lòa và tê liệt nửa người với kỹ thuật của thời đại này cũng có thể chữa trị được, chỉ cần có tiền để chữa trị thì có thể sinh hoạt không khác gì người bình thường. Có gien mô phỏng màng mắt cấy ghép như thật có thể làm cho người đó khôi phục 80% thị lực. Bộ phận giả bằng máy cũng có thể giúp người mất đi tứ chi có thể hoạt động tự do một lần nữa.
Trong thời đại này ngay cả bệnh nan y như ung thư hay AIDS cũng đều có thể chữa trị, bệnh duy nhất không thể chữa trị cũng chỉ có mỗi “Chứng suy yếu cơ quan”. Đại đa số bệnh nhân của bệnh này đều đã bị nhện biến chủng làm bị thương. Có một phần là do cơ thể mẹ truyền cho con.
Với loại bệnh này, dù trong y học ở Đế Quốc hay Liên Minh cũng được đặc biệt coi trọng, Hiệp Hội Y Học cũng dốc hết toàn lực tìm kiếm nguyên nhân và phương pháp chữa trị. Đáng tiếc cho đến nay, cũng không có cách nào trị triệt để cho bệnh nhân, chỉ có thể nhờ thuốc thang kéo dài mạng sống của người bệnh.
“Nơi đây là trại an dưỡng được thành lập để chữa trị loại bệnh này. Phương tiện chữa bệnh cũng tốt hơn nhiều so với biên cảnh. Đứa bé đó rất kiên cường, tình trạng hiện giờ cũng không tệ, có lẽ sống đến khi trưởng thành cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Trong giọng nói của bác sĩ đầy vẻ vui mừng, đối với người biết rõ loại bệnh này như ông mà nói, ví dụ này đã là một may mắn phi thường rồi. Nhưng, với những người khác lại là đau lòng và tiếc hận.
“Cô ấy là em gái của Tiểu An sao?” Nếu như là em gái của Tiểu An, vậy Tiểu An thật sự quá đáng thương. Connor nghĩ nếu chị Meri của mình cũng bị chứng bệnh này, cậu thực không thể tin mình sẽ đối mặt như thế nào.
“Em ấy là em gái kết nghĩa. Tiền chữa trị trước khi đến nơi này đều do một mình đứa bé ấy gánh chịu.”
“Cái gì?”
Bọn Connor và Gerrard quả thật không tin vào lỗ tai mình. Cho dù đi xa nhà, bọn họ vẫn phải dựa vào tiền sinh hoạt trong nhà của mình như nguồn cung cấp tài chính. Vậy mà Lưu Bình An học cùng cấp với mình chưa bao giờ dựa vào nhà của mình, nhưng lại còn giúp đỡ một số tiền kếch xù chữa trị cho một cô gái.
Aslan từ Eugene biết được Lưu Bình An đã từng ở trên chiến trường sáu năm. Với tư cách là quân nhân ngày thường căn bản cũng không tiêu dùng bao nhiêu, toàn bộ đồ dùng đều là do quân đội cung cấp một nửa. Hơn nữa quân nhân ở tiền tuyến nơi biên cảnh là nguy hiểm nhất, quân thưởng cũng khá cao hơn một chút. Chỉ cần có thể còn sống, hơn nữa còn lập chút công lao, khen thưởng cũng sẽ rất nhiều.
Sáu năm qua cậu ấy là vì người con gái này mà chiến đấu?
Nghĩ tới đây, trong đáy lòng Aslan không khỏi dâng lên một cỗ thương tiếc. Đối với chuyện chính mình phải dựa vào sự giúp đỡ của người nhà mới có thể sinh hoạt mà thấy áy náy. Đồng thời, lại có một loại ghen ghét khó tiêu tan với cô gái đó.
“Hiện giờ vẫn do cậu ấy trả tiền phí sao?” Aslan đột nhiên mở miệng. Nếu như vậy, bất kể là Tiểu An muốn gì, anh cũng muốn giúp đỡ.
“Không cần.” Bác sĩ lắc đầu, “Nơi này là bộ phận cấp dưới của bộ nghiên cứu của quân đội chuyên về loại bệnh này. Quân đội có cấp kinh phí, nhưng người bệnh phải uống thuốc nhiều một chút, bởi vì đa số đều là vật thí nghiệm cả. Đương nhiên, vị tiểu thư kia có người chiếu cố. Chúng tôi sẽ không coi cô ấy là chuột bạch đâu.”
“Chăm sóc? Là ai…”
“Chuyện này cũng không thể nói.” Trong đầu Johnan hiện ra gương mặt to lớn đầy uy hiếp của Smith, không khỏi rùng mình một cái.
Tục ngữ có câu: Ban ngày không được nhắc người, ban đêm không thể nhắc quỷ. Một khi nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo sẽ đến. Cánh cửa lớn ở phòng khách đột nhiên bị đá văng một cách thô bạo, phát ra tiếng vang thật lớn.
Chuyện này khiến Johnan ngẩng đầu ngay lập tức, toàn thân cứng ngắc. Chỉ thấy thân ảnh của một người mặc áo khoác dài của quân phục xuất hiện trước cửa, phẫn nộ nhìn chằm chằm tất cả mọi người trong phòng.
Chứng kiến lửa giận hừng hực sau lưng tên kia, Johnan vô thức chui ra đằng sau sô pha, “Si Si…Smith thượng… Thượng tá… Oa… Cứu mạng!”
Smith nắm chặt cổ áo Johnan, nhấc toàn bộ thân thể khá mập mạp của ông lên, ” Johnan cái thằng khốn nạn nhà ngươi…”
“Sếp! Tôi bị oan mà, tôi đâu có làm gì đâu! Thật mà. Không liên quan gì đến tôi hết.”
“Ngươi đã làm cái khỉ gì?” Trong mắt Smith hiện lên biểu hiện kinh ngạc, bất quá chuyện này chỉ là râu ria với anh, chuyện gấp gáp nhất là…
“Tiểu An đâu?”
“Ở trong phòng tiểu thư Aigues.” Nhìn khuôn mặt đáng sợ của sếp, Johnan run run kinh hoảng trả lời.
Trong nháy mắt, biểu hiện của Smith liền nhu hòa xuống, như thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Hóa ra thật sự là ở đây…”
Anh ngược lại không nóng nảy với chuyện này, đặt mông ngồi lên sa lông, rút ra điếu thuốc chuẩn bị châm lửa lại nhớ ra nơi này là trại an dưỡng không thể hút thuốc, thầm mắng một tiếng rồi thu điếu thuốc lại.
Sau đó anh nhìn mấy người Aslan đang nhìn mình chăm chú. Phát hiện ánh mắt ác liệt của anh bắn tới, Connor và Kỷ Vũ đều rụng cả lông. Nhưng Gerrard lại hoàn toàn không có cảm giác gì, Aslan ngược lại rất trấn tĩnh, muốn tự mình mở miệng hỏi.
Lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện thêm một thân ảnh. Edward nhìn thấy cánh cửa bị đạp mất, thở dài nói: “Anh không thể tỉnh táo chút sao chứ?” Ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy tên học sinh trong trường quân đội đang ngồi trong phòng khách, lập tức sầm mặt.
“Mấy người các cậu…”
Trong lòng các hội viên đồng lòng thầm nghĩ: Thảm rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook